Cát Quẻ

Chương 259: Hợp lý hợp tình



Khi ở trong thành, Thất hoàng tử ngồi trên lưng ngựa, thân thể thẳng tắp, cùng Quân Tử Niệm trước sau mà đi. Có đôi khi, Quân Tử Niệm còn sẽ sóng vai cùng Thất hoàng tử nói mấy câu.

Ra khỏi thành không lâu, Thất hoàng tử ngồi trên lưng ngựa đột nhiên kêu dừng một tiếng. Tiếp theo, chính y thong thả ung dung nhảy xuống ngựa, trong ánh mắt mọi người, thong thả ung dung đi đến bên cạnh xe của lục nương tử, thong thả ung dung bước lên xe ngựa, đẩy ra cửa xe ngựa chui vào. Chỉ chốc lát sau, thị nữ Cửu Nương của lục nương tử, ban đầu ở trong xe ngựa liền xuống xe, cung kính đóng tốt cánh cửa kia, đứng bên cạnh xe ngựa.

Dưới biểu tình cực kỳ khiếp sợ của Quân Tử Niệm, tất cả người hầu theo ra từ phủ Mục Vương lại bình tĩnh đến mày cũng không nhíu một chút. Tịch Thiện bước chân thong dong đi qua, bản thân kéo lấy ngựa tốt của Thất hoàng tử. Sau đó, hắn giống như không thấy được Thất hoàng tử chui vào trong xe của lục nương tử, nắm xe ngựa tới dưới bóng cây. Những người khác cũng giống như không nhìn thấy một màn này, từng người nghỉ ngơi tại chỗ một lát, từng người khởi hành tiếp tục lên đường.

Gió nhẹ thổi qua, thổi bay tóc mai của Quân tam thiếu đứng bên cạnh ngựa. Quân Tử Niệm trợn tròn mắt, ngây ngẩn cả người, cả người đều sắp ngốc trong ánh mặt trời chói lọi này. Hắn dường như gặp được chuyện kinh hãi thế tục như mặt trời dâng lên từ phương Tây vậy.

Đây đây đây... Thất hoàng tử và lục nương tử ở trong xe ngựa xem như trai đơn gái chiếc đi? Nhìn bộ dáng hạ nhân phủ Mục Vương cùng nha hoàn của lục nương tử như vậy, tựa hồ đây là chuyện hợp tình hợp lý?

Đây đây đây... Phong tục kinh thành hoá ra đều cởi mở đến trình độ như thế?

Quân Tử Niệm thật sâu sắc cảm giác được chính mình hoàn toàn nhìn không hiểu phong tục và phép tắc của người trong kinh thành. Hắn đứng bên cạnh con ngựa, liếc nhìn ngựa của chính mình một cái, liếc nhìn ngựa của Thất hoàng tử một cái, lại liếc nhìn xe ngựa của phủ Mục Vương một cái, cuối cùng hình ảnh dừng trên xe ngựa của Quân phủ. Ngồi trong xe kia chính là người trong lòng hắn đã một tháng không thấy... Mà trong kinh hình như có thể trai đơn gái chiếc ngồi chung một xe...

Quân tam thiếu cầm chặt roi ngựa, trong lòng bất ổn, hốt hoảng, lo lắng thấp thỏm. Đúng lúc này, Cố Hạ lại vô cùng có ánh mắt đến trong xe ngựa, mời nha hoàn Bồng Bồng bên người tứ nương tử xuống xe. Cố Hạ cười nói với Bồng Bồng vài câu, Bồng Bồng nhấp miệng, đứng bên cạnh xe ngựa.

Cố Hạ làm xong những thứ này, chạy tới đây, nhìn Quân Tử Niệm vẻ mặt ngây ngốc, cười nói: "Thiếu gia, lúc này mặt trời đang gắt, không bằng ngài noi theo Mục Vương điện hạ, đi vào trong xe tránh nóng đi."

Quân Tử Niệm cảm thấy bản thân xác thật đầu óc hơi choáng váng: "Cố Hạ, ngươi lặp lại lần nữa?" Hôm nay ánh mặt trời thật gay gắt, trời thật là quá nóng.

Cố Hạ thấp giọng nói: "Thiếu gia, xảy ra lời bàn tán còn có Mục Vương điện hạ chống ở phía trước mà. Ngài yên tâm, tất cả người chúng ta mang ra phủ đều là tâm phúc, lời bàn tán này tuyệt sẽ không truyền ra ngoài."

Đây là mọi người cùng nhau bằng mặt không bằng lòng, có mắt như mù, phóng túng các chủ tử không màng liêm sỉ, không màng lễ tiết?

Quân Tử Niệm càng hôn mê. Khi hắn bị đỡ lên xe ngựa, nhìn bộ dáng lung lay vô cùng giống bị phơi nắng quá gay gắt. Quý Vân Vi thấy hắn còn thêm đầy mặt quan tâm: "Quân tam lang, ngươi làm sao vậy? Sắc mặt đỏ thành như thế, chính là bị phơi nắng? Nhanh đắp mặt nạ..."

Quân Tử Niệm nhìn thấy người trong lòng, người trong lòng này đầy mặt lo lắng, trong mắt tất cả đều là chính mình, sắc mặt hắn càng thêm đỏ, hô hấp càng thêm khó khăn.

......

Quy cách của xe ngựa hoàng gia không giống Quý phủ. Trong xe ngựa này rộng mở thoải mái, không chỉ có thể ngồi, còn có thể nằm.

Quý Vân Lưu thấy Ngọc Hành chui vào trong xe, cười tươi tắn một chút, đẩy dưa đến trước mặt hắn: "Hiện giờ bên ngoài nóng, Thất gia ăn chút dưa giải khát."

Dưa hấu tươi mới, ở trong xe bổ dưa hấu, cả xe đều phảng phất hương dưa ngọt lành. Ngọc Hành ngửi mùi hương dưa, nhìn thiếu nữ phẩy quạt tròn đằng trước chính mình, duỗi tay nắm lấy tay nàng, cùng tay nàng đan vào nhau, một tay kia tiếp nhận quạt tròn thêu hoa, thay nàng quạt gió nói: "Hai ngày này, nàng ở Quý phủ có ngủ ngon giấc không?"

"Ngủ ngon." Quý Vân Lưu một bộ tức phụ nhỏ, dùng xiên tre ghim một khối dưa hấu nhét vào miệng Ngọc Hành, "Biết được muốn cùng Thất gia tới núi Tử Hà chịu phúc, đêm qua Hồng Xảo thúc giục ta ngủ sớm. Ta một đêm ngủ đến hừng đông, rất ngon."

Dưa hấu ở trong miệng cắn ra một ngụm nước ngọt, Thất hoàng tử nuốt xuống, nhìn kỹ xem người trong lòng: "Sau này những chuyện dơ tay đó đừng làm. Có ta ở đây, những việc này đều giao cho ta là được."

Quý Vân Lưu biết hắn nói chính là chuyện gì, dựa vào hắn càng gần hơn, bám vào cánh tay Ngọc Hành cười gật đầu: "Được, ta cũng sợ Tổ sư gia trách tội. Có Thất gia chống lưng cho ta, về sau ta ăn no chờ chết thì tốt rồi."

"Ăn no chờ chết?" Ngọc Hành vĩnh viễn cảm thấy nói chuyện phiếm cùng Quý Vân Lưu vô cùng mới mẻ. Sau khi lý giải ý sau mặt chữ, hắn buông quạt tròn trong tay, ôm lấy vòng eo Quý Vân Lưu nói: "Hai đêm này ta ngủ không ngon, nàng lại cùng ta ngủ trong chốc lát, ta muốn ôm nàng ngủ một lát."

Người này vứt bỏ thanh cao kiêu ngạo từng có, lời ôm nàng ngủ nói ra thản nhiên không tốn sức, dường như đơn giản chính là chúng ta tới ăn cơm. Hai người lại không phải chưa từng ôm nhau cùng ngủ, Quý Vân Lưu nhìn sắc mặt hắn, thấy hắn xác thật mỏi mệt, từ ngăn ngầm lấy ra chăn nhỏ liền vội vàng nhào vào hắn nói: "Được được được, chúng ta tới ngủ."

Ngọc Hành: "..."

Bộ dáng gấp gáp này... Ta không phải nói sai cái gì, biểu đạt sai cái gì rồi chứ?

Thất hoàng tử xác thật không biểu đạt sai lầm, lục nương tử cũng không lý giải sai. Hai người xiêm y chỉnh tề nằm bên nhau, một người ôm lấy vòng eo người kia, một người gối lên trong khuỷu tay người khác, ở trong xe ngựa to rộng, chậm rãi ngủ.

Xe ngựa chạy nửa ngày, Quý Vân Lưu chỉ ngủ một lát liền tỉnh. Nàng an tĩnh không tiếng động dùng ánh mắt "Lão công ta mẹ nó thật soái, ngay cả ngủ cũng đều ngầu" như liệt hoả nhìn chằm chằm Thất hoàng tử đang nhắm mắt ngủ như cũ. Rồi sau đó, nàng nghe được vài tiếng gõ ngoài xe ngựa, giọng Tịch Thiện truyền đến: "Thất gia, sắp đến chân núi phía Bắc của núi Tử Hà."

Ngọc Hành nghe được âm thanh, mở hai mắt, đối diện một đôi mắt đào hoa đen nhánh.

Hỏi: Bạn trai soái đến tận chân trời nằm ngủ bên cạnh bạn, khi bạn trai mới vừa mở mắt ra, chuyện đầu tiên bạn làm sẽ là gì?

Đáp: Hôn hắn!

Quý Vân Lưu thấy Ngọc Hành mở mắt, không hề chần chờ, dò đầu qua, đem môi chính mình che lên miệng Ngọc Hành, hôn một cái thật mạnh: "Lão công, ngủ đủ rồi sao?"

Ngọc Hành mới vừa tỉnh ngủ, bị đánh lén một cái, một cái kia vẫn chỉ là chạm môi mà thôi, căn bản không gọi hôn môi. Vì thế chính mình lại dò qua: "Ngủ đủ rồi, còn chưa hôn đủ." Thất hoàng tử tinh tế hôn nàng trong chốc lát, lúc này mới để hai người ngồi dậy, hỏi bên ngoài: "Còn bao lâu mới đến chân núi phía Bắc của núi Tử Hà?"

Tịch Thiện: "Ước chừng còn một khắc."

Hai người là người ngủ quy củ, chỉ nằm trong chốc lát, lại quy củ tóc cũng sẽ tán loạn một ít.

Quý Vân Lưu giúp Ngọc Hành chỉnh lại tóc, khó hiểu hỏi: "Thất gia, chàng cố ý bảo bọn họ vòng đến sau lưng núi Tử Hà, là có chuyện gì cần làm sao?"

"Ừ, ta đến nhìn xem." Ngọc Hành cũng giúp Quý Vân Lưu sửa lại tóc mai, "Lần trước tới núi Tử Hà liền muốn đến coi một chút, sau đó bị Ngọc Lâm trộn lẫn, không đi được."

"Thất gia muốn nhìn cái gì?"

Ngọc Hành: "Hai tháng trước, ta chết tại chân núi phía Bắc của núi Tử Hà."

Tay Quý Vân Lưu bỗng nhiên dừng lại, buông tay, con ngươi kinh ngạc nhìn hắn: "Hoá ra là núi Tử Hà."

Nàng tới tới lui lui tìm trên bản đồ Đại Chiêu lâu như vậy, vẫn luôn không nghĩ tới Ngọc Hành chết ở nơi nào. Nếu Ngọc Hành có thể trọng sinh một lần, có lẽ nơi hắn chết sẽ có linh vật có thể cho hắn mượn thọ mệnh!

Nếu thật là núi Tử Hà, như vậy có phải Tần vũ nhân cũng sẽ biết được linh vật này rốt cuộc là cái gì hay không!