Câu Chuyện Mật Ngọt

Chương 20





          Ban đêm, đưa tay không thấy được năm ngón, nhưng cảm giác tê dại trên lòng bàn chân khiến tim nàng đập không ngừng, màn đêm bao bọc, cảm giác rõ ràng cường liệt hơn hẳn, nỗi thẹn thùng tựa như hồng thủy mãnh thú kéo đến.
          Nàng lui người về sau, thế nhưng cũng không thay đổi được gì.
          "Đừng nhúc nhích." Lâm Nại nói như vậy, thanh âm trầm thấp thanh lãnh, lộ ra hai phần mệt mỏi, lại ngồi gần một chút, thay Hà Thanh Nhu xoa nắn bàn chân nhỏ.
          Cảm giác được đầu ngón tay lạnh buốt, Hà Thanh Nhu liền vô thức muốn rút chân về, thế nhưng cuối cùng cũng kiềm chế bản thân, lực đạo xoa nắn của cô rất chuẩn, không nhẹ không nặng, cảm giác đau nhức giảm đi rất nhiều.
          "Công việc xong chưa?" Hà Thanh Nhu cúi đầu hỏi, cuối cùng vẫn cảm thấy không quen cho lắm, nàng siết chặt tấm mềm, cảm thấy ngứa ngáy, chân cũng kéo căng thêm.
          "Cũng gần xong rồi, phần còn lại để cấp dưới xử lý là được." Lâm Nại nói, xúc cảm trơn trơn mềm mềm trong tay, bắp chân gầy gầy nhưng đường nét rất tinh tế, cô thường hay nhìn thấy, cũng đã từng sờ qua, khi đó còn kẹp ngay hai bên hông cô, vừa tinh tế lại mềm mại, vừa trắng lại thêm phần trơn nhẵn.
          Trang phục công sở của Hà Thanh Nhu có lúc là váy ôm ngắn, lộ cặp chân nhỏ, phối hợp với giày cao gót, càng cảm giác thấy thon cùng dài hơn, thỉnh thoảng nàng đi ngang qua phân xưởng, vài người đàn ông không nhã nhặn sẽ nhìn chòng chọc vào, những lúc như vậy, Lâm Nại thật muốn lấy tấm vải lớn bọc cặp chân đó lại, đóng gói thật kỹ, chỉ muốn đem phần phong cảnh dụ người kia dành riêng cho mình mà thôi, chỉ một mình mình mới được thưởng thức.
          Lòng bàn tay của cô dán chặt lên bắp chân nhỏ của đối phương, chậm rãi xoa nắn đầy dụng ý, thế nhưng cũng cố che giấu đến tài tình, đầu ngón tay đè trên hai bắp chân, thỉnh thoảng vuốt ve vài lần.
          Hà Thanh Nhu không nhận ra, ngược lại còn cảm thấy thư thái, cảm giác ê ẩm như được lột bỏ, nàng thuận thế dựa vào đầu giường, nhưng vẫn căng thẳng như cũ, có lẽ là do cảm giác mất tự nhiên, đầu nhỏ liền nghiêng nghiêng nhìn ra bên ngoài.
          Dưới sự che lấp của màn đêm, không nhìn thấy một chút gì ở phía bên ngoài, màu đen trong phòng khiến không gian lộ vẻ quái dị đến bất thường, cảnh vật càng an tĩnh, thính giác càng linh mẫn, chỉ hơi chút cử động, là có thể nghe được tiếng chăn mềm ma sát với nhau, vì thế nên nàng không dám cử động nữa.
          "Còn chị, hôm nay như thế nào?" Lâm Nại trầm giọng hỏi, cô thay đổi tư thế xoa bóp, đem hai chân Hà Thanh Nhu đặt lên đùi mình.
          Cô mặc quần ngắn, thế nên da thịt liền chạm vào nhau. Hà Thanh Nhu cảm thấy âm ấm, ngay lập tức liền ngượng ngùng, nàng vô thức rút chân về, lại bị đối phương kéo lại, ngón chân không cẩn thận đụng tới phần thịt đùi mềm mại, nàng kinh hoảng siết chặt nắm tay, toàn thân đông cứng như khúc gỗ.
          "Hoàn hảo," nàng tận lực để bản thân mình thả lỏng một chút, "Đều rất thuận lợi."
          Động tác trên tay Lâm Nại ngập ngừng một chút, rất nhanh liền tiếp tục, chuyện hôm nay, Diệp Tầm ở trong điện thoại có nói qua với cô, chịu đựng hết cả ngày, suýt tí nữa là mài hỏng da gót chân, còn 'hoàn hảo', 'rất thuận lợi',... Cô thoáng dùng sức nhấn một cái, Hà Thanh Nhu kêu lên một tiếng đau đớn, nhanh chóng rít lên một tiếng 'Hiss'.
          "Nhẹ chút..." Hà Thanh Nhu đau đến cong chân lên, trách mắng.
          Lâm Nại không nói một lời, lại còn ra sức nhấn thêm một cái. Cái đau lúc trước cũng không là gì, lần này là đau đến chịu không nổi, Hà Thanh Nhu ra sức rút chân về, nhanh chóng rúc người vào trong chăn, đắp lên người: "Không xoa nữa, không xoa nữa, càng xoa càng đau."
          "Phải nhấn mạnh vài cái, nếu không... ngày mai sẽ đau hơn." Lâm Nại nói, tay đưa vào trong chăn, tìm kiếm một hồi, mới vững vàng bắt được nàng.
          Hà Thanh Nhu tránh không kịp, cũng không giãy ra nữa: "Ở đâu ra cái đạo lý lệch lạc đến như thế cơ chứ, đè thêm vài cái chắc đi không được luôn quá."
          Lâm Nại nhẹ nhành nhấn xuống: "Thật đó."
          Lúc này cô không còn dùng lực quá mạnh nữa, vừa tầm đủ sức, Hà Thanh Nhu sợ cô lại đột nhiên tăng lực xoa bóp, nhưng động tác của cô vẫn rất giữ lực, dần dần, chẳng thèm đề phòng làm gì nữa.
          "Mai sáng Quốc tế Hòa Tín sẽ đến, đến lúc đó tôi sẽ tiếp đón họ, còn Giám đốc Vân sẽ do Trương tổng lo." Hà Thanh Nhu nói, vốn dĩ là người bên Quốc tế Hòa Tín sẽ do Trương tổng phụ trách tiếp đón, nàng phụ trách tiếp đãi Vân Hi Ninh, nhưng bây giờ Vân Hi Ninh có thành kiến với nàng, liền đổi chỗ cho nhau vậy.
          "Tự dưng bên Quốc tế Hòa Tín đổi người," Lâm Nại nói, động tác của cô như có như không mà ở trên mắt cá chân nàng nhéo một cái, tiếp theo liền dời đi ngay trong chớp mắt, bình tĩnh tiếp tục xoa bóp, "Không phải là nhóm người gặp qua lần trước nữa, Tống Trung Thiên, chị biết mà đúng chứ?"
          Hà Thanh Nhu nhạy cảm, bị cô đùa như vậy, ngón chân bất chợt co co lại, nhưng cảm thấy hình như là cô động tác vô ý, liền giả vờ như không biết.
          "Có biết."
          Nghe nói người này nghiêm khắc không gì sánh được, cận thận lại tỉ mỉ, rất khó đối phó.
          "Đổi thành ông ấy," Lâm Nại nói, "Chị đừng đi, để tôi đối phó."
          "Không phải cô vẫn còn công việc khác hay sao," Hà Thanh Nhu đáp lời, "Tôi có thể làm tốt được, dù có đổi người cũng không vấn đề gì."
          Nàng cũng đâu còn là thỏ trắng vừa vào đời, năng lực ứng biến một chút chuyện ấy mà cũng không có, thì về sau còn chỗ đâu mà lăn lộn trong công ty.
          "Đừng suy nghĩ nhiều," Lâm Nại nói, cô cũng không phải là có ý vì chuyện cá nhân của mình "Chiều hôm nay chú Tống có gọi điện qua cho tôi." Lão hồ ly kia chỉ đích danh muốn cô đi, mới xảy ra nhiều chuyện cô phải làm thêm giờ hoặc phân phó cho những người khác, nếu không... hôm nay cũng sẽ không bận rộn đến như vậy.
          Chú, Hà Thanh Nhu thắc mắc: "Hai người là thân thích?"
          Lâm Nại cười khẽ: "Không phải, ông ấy là bạn thân của ba tôi, lúc còn trẻ cùng nhau gây dựng sự nghiệp."
Hà Thanh Nhu 'Ừm' một tiếng, lập tức liền hỏi tiếp: "Đang yên lành tại sao lại phải đổi người?"
          "Hình như là xảy ra chuyện gì đó, Tổng giám đốc không sắp xếp qua đây được." Thông tin cụ thể bên Quốc tế Hòa Tín cũng không có nhắc tới, miệng Tống Trung Thiên lại kín, một chút thông tin cũng không chịu tiếp lộ, Lâm Nại biết chừng mực, người khác không muốn nói thì cô cũng sẽ không hỏi thêm, "Ngày mai chị qua bên sân triển lãm đi, kiểm tra một lần nữa, quan sát khu vực xung quanh một chút, ngày mốt bắt đầu triển lãm rồi, đừng để có sự cố gì xảy ra."
          "Ừm, được."
          "Gặp phải chuyện gì khó giải quyết, cứ gọi cho tôi ngay lập tức."
          "Sẽ gọi."
          "Tôi mới là cấp trên trực tiếp của chị, chị thuộc sự quản lý của tôi, không cần để ý đến những người khác làm gì." Lời nói Lâm Nại tràn đầy ẩn ý.
          Hà Thanh Nhu trầm mặc không nói gì, một lúc lâu, trả lời: "Đây là công việc của tôi."
          Một câu này của nàng, tiềm ẩn rất nhiều hàm nghĩa trong đó, trong công việc, đâu phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, quá đáng hơn Vân Hi Ninh nàng cũng đã từng gặp qua rồi, còn gặp không ít, thật ra đó cũng không phải là chuyện gì lớn , cũng đâu cần để ý nhiều, cứ bình tĩnh thả lỏng, làm tốt việc bản thân cần làm, hơn nữa là, gần đây Lâm Nại lo lắng cho mình rất nhiều rồi, nói trắng ra thì hai người còn rất mờ ám, nàng không muốn công việc phải dựa dẫm quá sâu đến như vậy.
          Lâm Nại liền bị khựng lại ngay tức khắc, có lẽ là, không ngờ nàng sẽ nói như vậy, thế nhưng chỉ trong nháy mắt, cô liền cởi giày, xoay người sang một bên, lên giường. Bởi vì quá đen, Hà Thanh Nhu chỉ cảm thấy có gì đó trên đỉnh đầu, thẳng đến khi tay phải của cô vòng qua, nàng mới biết. Lâm Nại không nói một lời, bầu không khí liền khá kỳ lạ.
          Xoa nắn thêm một lúc, Hà Thanh Nhu nhịn không được nữa mới nói: "Được rồi, đừng xoa nữa."
          Lâm Nại ậm ừ, buông nàng ra: "Ngày mai đừng mang giày cao gót, giày đế bằng phối với trang phục ngày thường là được, trang phục thì mai sáng sẽ có người mang đến."
          Bởi vì trong hoàn cảnh tương đối quan trọng, lần này Hà Thanh Nhu đi công tác hơn phân nửa đều có liên quan đến chuyện tiếp đón khách, chính thức gặp mặt nhau, vậy nên nàng chỉ mang giày cao gót cùng chính trang.
          "Cảm ơn." Nàng im lặng một lúc, mới lên tiếng.
          Lâm Nại không nói gì.
          Sột sột soạt soạt một hồi, Hà Thanh Nhu cảm thấy trên người nhẹ đi một chút, lại còn có gió thổi vào.
          "Cô làm gì vậy?" Hà Thanh Nhu nhìn không thấy, nhưng có thể cảm nhận được nhiệt ý, răng nàng cắn chặt, có chút khẩn trương.
          Lâm Nại dường như không bị ảnh hưởng gì trong bóng đêm, chính xác không chút sai sót liền ôm chầm lấy nàng, len lỏi vào cần cổ mịn màng của nàng, giọng nói vô cùng uể oải: "Hôm nay mệt chết đi được..."
          "Vậy cô nhanh về phòng nghỉ ngơi đi." Hà Thanh Nhu cứng ngắc nói.
          "Không muốn về," Lâm Nại nói, lực đạo trên tay tăng thêm vài phần, "Ở đây luôn."
          "Không được." Hà Thanh Nhu không chút nghĩ ngợi liền trực tiếp cự tuyệt.
          Thế nhưng Lâm Nại lại ngoảnh mặt làm ngơ, dùng cánh môi ấm áp ở sau tai nàng cọ cọ, cúi đầu năn nỉ vài câu, bỗng dưng Hà Thanh Nhu đứng hình, còn chưa kịp phản ứng, tên vô lại này như cá gặp nước nhanh chóng trượt vào trong chăn, giả chết đến cùng.
          "Mau tránh ra, cô thật là..." Hà Thanh Nhu mắng cô.
          Nhưng Lâm Nại không để ý, ngược lại còn trở mình, quấn chăn lên.
          "Về mau, sáng mai người khác sẽ thấy." Hà Thanh Nhu cắn cắn môi, muốn kéo cô đứng lên.
          Nhưng không ngờ Lâm Nại một tay nắm lấy nàng, kéo xuống, lấy chăn đáp lên, hai người liền hoàn toàn dựa sát vào nhau.
          "Sẽ không, tôi dậy rất sớm."
          "Vậy cũng không được, lỡ như..."
          "Không có lỡ như gì hết, ngủ thôi." Lâm Nại cắt ngang nàng, tự tay kéo ai đó vào trong lòng.
          Cô mặc cái áo tank top bó sát người, một cái ôm như vậy toàn ôm đều bị dán sát vào. Hà Thanh Nhu lại ngẩn người, đồ ngủ rất mỏng, xúc cảm sau lưng vô cùng rõ ràng, nàng bặm bặm môi, cả buổi mới nói ra được một câu: "Cô đừng lúc nào cũng hù tôi như vậy."
          "Sao?" Lâm Nại nhổm nhổm người lên, cái trán dán sát lên sau gáy nàng, tư thế thân mật vô cùng.
          "Nhảy ra từ phía sau lưng, hoặc là giống như khi nãy như vậy... "
          Bỗng nhiên Lâm Nại khẽ cười, Hà Thanh Nhu giả vờ giận dữ, cô liền nhanh chóng lên tiếng: "Sau này tôi sẽ ôm từ chính diện."
          Nhất thời, Hà Thanh Nhu câm lặng, ý của nàng, căn bản là bị bóp méo mà.
          "Cô..."
          Lời vừa ra khỏi miệng, đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
          "Thanh Nhu, cậu ngủ chưa?" Là Trì Gia Nghi.
          Hà Thanh Nhu nhoài người lên định trả lời, Lâm Nại liền dùng tay đè nàng lại, hạ giọng nói nhỏ: "Đừng lên tiếng."
          Đêm hôm khuya khoắc, hai người ở chung một phòng, Trì Gia Nghi mà nhìn thấy, sợ mà ngày mai sẽ bị thẩm vấn đến chạy trời cũng không thoát được. Hà Thanh Nhu im lặng, siết chặt tấm chăn, khẩn trương đến ngừng thở.
          Nhưng tên vô lại phía sau cũng không để cho nàng sống khá hơn chút nào, không ngừng làm mấy chuyện quấy rối.
          Trì Gia Nghi đứng trước cửa khoảng hai ba phút, nhìn thấy cả nửa ngày trời cũng không ai lên tiếng, liền bỏ về.
          Hai ba phút, nói ngắn cũng không ngắn, thế nhưng đối với Hà Thanh Nhu, hai ba phút ấy dài đến vô tận, nhận thấy cái người lẽ ra không nên có mặt ở đây, liền ra tay đánh lên tay của tên vô lại Lâm Nại này, cho bõ tức.
          Lâm Nại mặc nàng đánh, chôn trong chăn không lên tiếng.
          Hà Thanh Nhu nằm xuống, dựa lưng vào cô hồi lâu, lâu đến bản thân nàng cũng có chút buồn ngủ, nàng hỏi: "Cô có dự tính quay về Tổng công ty không?"
          Lúc này điện thoại di động sáng lên, Hà Thanh Nhu cầm lên nhìn, là tin nhắn rác, liền đặt lại về chỗ cũ.
          Lâm Nại không trả lời.
          Nàng cho là cô đã ngủ, nhưng một lúc lâu, phía sau truyền đến thanh âm: "Không có."
           Sau cùng, lại nói thêm: "Trong vòng hai, ba năm cũng sẽ không quay về."
          Hà Thanh Nhu trùm kín tấm chăn, không tiếp tục câu chuyện nữa.


          Hết chương 20.


          ---------------


          Bộ này chậm nhiệt nên kén độc giả, nhưng cá nhân mình khá thích những bộ đời thường như vậy.  ∠( ᐛ 」∠)_

— QUẢNG CÁO —