Trước nay tôi vô cùng ghét trộm, nhất là những tên đi ăn trộm đồ của Bất Đình.
Nếu như tôi nhớ không nhầm thì ngày mai là lễ tình nhân mười bốn tháng hai, mà bây giờ mới sáu giờ ba phút sáng, trời vẫn còn chưa sáng, nhân viên uy mãnh đang đứng trước mặt tôi ngáp dài, nhưng không chút tùy tiện báo cáo, nhà bếp của Bất Đình trong vòng một giờ ngắn ngủi, đã mất đi một nồi canh gà, nửa thau gà trộn, hai cái móng heo kho tàu, sườn xào chua ngọt và bắp cải xào.
Phải là người đói khát không sợ chết đếnmức nào, mới có thể làm ra cái loại chuyện trời đất khó ung như vậy! Cho nên, khi đối diện với cô nhóc đang bị Triệu công tử xách trên tay kia, tôi thật sự vẫn không thể tin được nó là một kẻ trộm, nhưng nước sốt bóng mỡ và hạt cơm trắng còn vương trên khóe miệng, lại sâu sắc bán đứng nó.
"Cô..." Tôi đánh giá cô nhóc có vẻ mặt ung dung này, cô nhóc chỉ lo nuốt xuống miếng thức ăn cuối cùng, chiếc áo len cổ chữ V màu xanh đậm khoác lên người cùng với chiếc váy xếp nếp màu đỏ sẫm, đôi tất dài màu đen tới đầu gối, còn có biểu tượng trường học thêu ở một bên cổ áo cùng hàng chữ tiếng Anh, có thể tiết lộ thân phận nó... Là một học sinh, mái tóc đen ngắn uốn xoăn bồng bềnh đáng yêu, phối hợp với ngũ quan có hơi lai tây, hoàn toàn chính là một con búp bê tây xinh đẹp đáng yêu. Đối mặt với đôi mắt nghi ngờ của tôi, cô nhóc cố gắng nuốt xuống miếng thức ăn cuối cùng...
Tôi ra hiệu bảo Triệu công tử buông nó xuống, rồi đi tới trước mặt nó, câu đầu tiên hỏi là:
"Nhóc con ăn no chưa?"
Nhóc búp bê nắm lấy cốc nước trên bàn, cũng không quan tâm lạnh nóng thế nào, đổ hết vào bụng sau đó lau miệng, bình tĩnh hích mũi lên nhìn tôi nói: "Anh ấy kêu tôi đến đây để chờ anh trai, tôi rất mệt, cũng rất đói. Ở đây của cô không phải là khách trạm sao, tôi muốn thuê phòng."
Khách trạm nhà tôi tuy nhỏ nhưng không phải là nơi mà nhóc muốn ở là ở được đâu nhé! Tôi đã nghĩ mình sẽ nói ra mấy lời thoại kiểu vậy. Bởi vì cạnh nó không có bất kỳ hành lý gì, ngay cả ví tiền cũng không có, chỉ có bụi bặm vướng đầy trên quần áo, cùng với một đôi giày da bị mài đầy những vết xước chồng chất. Nhưng hiếm khi thấy có người tinh thần vững chãi đến vậy, thậm chí khi nhìn thấy Chỉ Phiến và Triệu công tử mà ngay cả lông mày cũng không thèm nhíu một chút.
Tôi biết không bao giờ có thể có một vị khách nào bình thường trong khách trạm của tôi được.
"Ở khách trạm thì phải trả tiền." Tôi ngáp một cái: "Thức ăn nhóc ăn cũng phải trả tiền, kể cả việc nhóc làm loạn gây mất ngủ cho tôi, tất cả những điều này sẽ được quy thành tiền mặt."
Cô bé lấy ra từ trong túi một món đồ chơi nhỏ màu đỏ tươi lấp lánh, trải ra ở trong lòng bàn tay trắng như tuyết, đưa đến trước mặt tôi.
"Ruby?!" Cơn buồn ngủ của tôi, trong nháy mắt bị đánh tan, cả người nhảy dựng lên, cầm lấy viên hồng ngọc mà cho dù là màu sắc hay là gia công đều có thể nói là vô cùng hoàn mỹ.
"Tôi chỉ có cái này." Cô nhóc nói.
"Chỉ Phiến! Đưa khách lên phòng!" Tôi không ngẩng đầu dặn dò: "Còn nữa, trong phòng bếp còn có cái gì ăn, đều mang lên cho khách, nếu như không đủ, Triệu công tử anh đi mua thêm để nấu!" Bạn xem, tôi chính là một yêu quái linh động như thế đó, tuy nói Bất Đình chỉ nhận vàng, nhưng thỉnh thoảng có một hai viên hồng ngọc đỉnh cấp được cho vào vào túi tôi cũng cảm thấy rất vui vẻ!
Còn chưa dứt lời, thì đột nhiên nghe "vèo" một tiếng, một cỗ sát khí từ trong bóng tối vọt tới, chỉ trong chớp mắt, cô nhóc kia liền bị một đánh một cái thật mạnh trên đầu, rầm một cái té xuống mặt đất, hôn mê bất tỉnh.
Sau lưng, Ngao Sí lắc lắc cái đuôi lân quang lấp lánh của hắn, ngạo nghễ đứng đó, lạnh lùng nhìn mục tiêu đánh lén thành công của mình.
Tất cả mọi người đều bị sự xuất hiện đột ngột và hành đồng bạo lực của hắn làm cho chấn động.
Một con rồng con mập mạp răng còn chưa mọc hết thì cho dù là bày ra cái dáng poss rực rỡ chói mắt cỡ nào, cũng không thể làm cho người ta sáng mắt được, nhưng sự đề phòng trong đôi mắt lạnh lùng của Ngao Sí, thì tôi đã quá quen thuộc. Cũng trong khoảnh khắc này, tôi chân thành cảm thấy, mặc kệ thân thể hắn có biến thành cái dạng gì, thì Ngao Sí vẫn là Ngao Sí, khí phách kiêu ngạo, sát khí không hề giảm...
"Nhìn bộ dáng không có tiền đồ của em kìa!" Ngao Sí nhảy qua dí vào đầu tôi, hừ lạnh nói: "Chỉ là một viên hồng ngọc đã làm mù mắt em rồi! Nghĩ đến Đông Hải của anh, bảo vật đâu chỉ có ngàn vạn thứ, tùy tiện lấy một viên trân châu khảm bồn cầu cũng đáng giá hơn cái này!"
Xem ra mười cân hành tây không đủ để cho hắn cải tà quy chính, tôi mở móng vuốt của hắn ra, đang muốn nổi giận, lại bị hắn đoạt trước, chỉ vào cô nhóc đang nằm trên mặt đất nói: "Em cho rằng nó là cái thứ gì? Lolita vô hại chắc? Đây là một nữ Huyết Yêu đó! Đó là sự tồn tại còn cao cấp hơn ma cà rồng đó! Anh từ xa đã ngửi thấy mùi của nó rồi! Em thấy tiền là sáng mắt, còn muốn cho nó vào nhà, không sợ nó huyết tẩy Bất Đình sao?!"
Vừa nghe hai chữ "Huyết Yêu", Chỉ Phiến "vèo" một cái không còn bóng dáng, Triệu công tử mặc dù vẫn duy trì trạng thái Yên tĩnh, nhưng mức độ cứng nhắc của cơ thể tăng lên hơn mười phần trăm.
Tôi nghẹn họng một lúc lâu, mới nói với Ngao Sí: "Anh có thể lăn về ổ của mình tiếp tục ngủ đi được không?"
"Vi phu thấy em gặp nạn, cố ý tới cứu em đó!" Ngao Sí oán hận giậm chân, quay về phía cô nhóc xui xẻo đang nằm trên mặt đất, mắt lộ hung quang: "Trước tiên giải quyết nó đã rồi tính sau!"
Hắn vừa mới xong, dưới chân chúng tôi liền truyền đến một một giọng nói không được rõ ràng lắm... "Đừng làm tổn thương cô ấy! cô ấy đã không còn là Huyết Yêu chân chính nữa rồi."
Một viên Chocolate tròn tròn bằng ngón tay cái nhảy ra khỏi túi của cô nhóc. Tôi và Ngao Sí ngồi xổm xuống, nhìn viên Chocolate này đến lé cả mắt: "Ngươi đang nói chuyện sao?"
"Thụ Yêu mở Bất Đình ở thành Vong Xuyên, là tôi kêu cô ấy tới đây." Chocolate nói: "Chỉ có ở đây, cô ấy mới có thể chờ đợi được người mà cô ấy muốn đợi."
Tôi ngay lập tức lục soát lại ký ức của mình một lần nữa, không có bất kỳ bộ nhớ về Chocolate sống cả: "Ừm, chúng ta quen nhau sao?"
"Ngày Lễ tình nhân mười năm trước, trong quán rượu ở thị trấn Fleet, Luân Đôn, tất cả mọi người đều uống rượu, chỉ có cô là uống trà, nước trà xanh trong suốt, giống như đem thời gian tốt nhất của mùa xuân đặt vào trong chén trà. Tôi hỏi tại sao cô không uống rượu, cô nói sợ say, bởi vì cô đang tìm kiếm ai đó. Cô nói đùa mời tôi uống một ngụm trà, trà rất đắng, nhưng dư vị lại ngọt ngào. Đổi lại, tôi chơi một bài hát tặng cho cô." Chocolate từ từ nói.
Là anh ta?! Những kỷ niệm bị mắc kẹt từ rất lâu về trước, bây giờ chợt bay ngược trở lại từ một nơi xa xôi.
Mười năm trước, vào ngày Valentine ở thị trấn Fleet, quán rượu náo nhiệt là thế nhưng chỉ có tôi ngồi cô đơn một mình. Bởi vì khi đó, tôi còn đang tìm Ngao Sí, cái tên này, trong sinh mệnh của tôi không nói lời biệt bỏ đi hết hai mươi năm, tôi ở trong hai mươi năm dài đằng đằng đó, đi qua vô số hang cùng ngõ hiểm trên thế giới, những con người từng gặp, những bài hát từng nghe, đều dần dần trở nên mơ hồ trong thời gian không ngừng dịch chuyển.
Nhưng tôi vẫn còn nhớ đêm đó, anh ta đã hát bài Goodbye Girl của David Gates, và tất cả mọi người trong quán rượu đều bị tiếng guitar nhẹ du dương và giọng hát của anh ta làm cảm động, trong đó bao gồm cả tôi. Một bài hát xong, tôi thật lòng vỗ tay cho hắn, từ ánh mắt nhìn nhau lần đầu, chúng tôi liền biết rõ, tôi và anh ta, đều không phải là nhân loại.
Anh ta lại tặng cho tôi hộp quà nhỏ buộc một dải ruy băng màu hồng, bên trong là một vài thanh Chocolate ngọt ngào. Một đêm lạnh lẽo ở đất khách quê người, ngày Valentine chỉ có mình tôi, có người đã tặng cho tôi một bài hát và món quà như vậy, rất khó nói là không cảm thấy ấm áp.
Tôi nói với anh ta, tôi là một Thụ Yêu từ Trung Quốc đến, cảm ơn anh đã hát và tặng Chocolate cho tôi, sau này nếu còn có duyên gặp lại, nếu đúng ngày vào ngày Valentine, anh ta có thể yêu cầu tôi tặng lại một món quà, anh ta nói, anh ta nhớ kỹ rồi, có lẽ một ngày Valentine nào đó trong tương lai, anh ta thực sự sẽ đến tìm tôi.
Trước khi nói lời tạm biệt, anh ta hỏi tôi, tôi sẽ mãi đi tìm người đó sao?
Tôi nói ừ.
Hắn cảm thấy khó hiểu, hỏi tôi vì sao, vì sao phải hao tốn thời gian không có điểm dừng, chỉ để đi tìm một người khắp vạn núi ngàn sông như thế.
Tôi nghĩ tôi cũng không muốn trả lời rằng, đó là bởi vì tôi có tình cảm với người đó.
Anh ta giống như suy nghĩ điều gì đó, lấy ra một cuốn sổ nhỏ trong túi ra, viết trên đó: Triệu chứng tình cảm thứ 17 - Không ngừng tìm kiếm. Tôi không thể hiểu được ý nghĩa điều anh ta làm, và anh ta cũng không giải thích với tôi, chỉ nói rằng anh ta đang học tập.
Chuyện cũ hiện ra mồn một ngay trước mắt, tôi ngạc nhiên đánh giá anh ta: "Sao anh lại biến thành như thế này rồi?"
Anh ta của mười năm trước, mắt mày mang theo vẻ phong tình, chàng thiếu niên khoan khoái nhẹ nhàng, sao bây giờ... lại biến thành một viên Chocolate thế này?!
Vâng, lúc đó tôi không nhìn thấy nguyên thân của anh ta,chỉ nhớ rằng anh ta giống tôi, có một gương mặt của người Trung Quốc.
"Quà đáp lễ của tôi, vẫn còn hiệu nghiệm chứ?" Anh ta hỏi ngược lại tôi.
"Chỉ cần không giết người phóng hỏa, thì đều còn hiệu nghiệm." Tôi gật đầu.
"Pha một tách trà cho tôi đi." Anh ta như trút được gánh nặng cười cười: "Tuy rằng bây giờ tôi không thể uống được, nhưng ngửi một chút cũng không tồi."