Cậu Là Nam Tớ Vẫn Yêu (Phần 3)

Chương 74: KẾT CỤC ẨN.



Người dịch : Pinky
Nguồn : wattpad.com/story/107771402


PHIÊN NGOẠI 10: KẾT CỤC ẨN.


Trên con đường cong uốn lượn, sáng sớm ở núi còn có sương mù chưa tan, mở cửa sổ xe, âm nhạc nhẹ nhàng bay ra ngoài, không khí tươi mát bay vào. Mạch Đinh đem tay vươn ra ngoài cửa sổ, mở rộng năm ngón tay, cảm nhận lực độ của gió, căn nhà gỗ màu đỏ trước mặt như ẩn như hiện, dường như đang hoan nghênh bọn họ đến hoặc là đang đợi bọn họ trở về, quả nhiên mùa hè đến đây là thích hợp nhất.
"Đã lâu không đến rồi, quét dọn vệ sinh thôi!" hôm nay Mạch Đinh cao hứng cực cao, vừa xuống xe liền vào phòng tìm giẻ lau, cậu đứng bên ao nước mở rộng hai vai, An Tử Yến không có biểu tình gì hỏi cậu: "Em hít chất kích thích hả?"
"Phi! Hôm nay từ lúc bắt đầu thức dậy em liền thần thanh khí sảng, một người có thể vô duyên vô cớ cảm thấy cô đơn, cũng có thể vô duyên vô cớ cảm thấy vui vẻ." An Tử Yến không đồng ý cách nói của Mạch Đinh: "Anh cảm thấy vui vẻ đều có nguyên do." Mạch Đinh nghiêng đầu nghĩ nghĩ: "Được rồi, em đêm qua mơ một giấc mơ đẹp được chưa, anh đừng cười em, con người bởi vì nằm mơ tâm tình trở nên tốt là có cơ sở khoa học."
"Mơ thấy cái gì?"
"Bí mật." Ngón tay cậu đặt lên môi, đột nhiên nhảy vào ao: "Dù sao mùa hè mỗi lần đến đều sẽ vào ao, lần này là em tự mình nhảy vào."
"Anh vẫn là lái xe quay về thôi, ở chung với người bệnh thần kinh không an toàn."
"Không cho đi, em ở đây, anh có thể đi đâu." Mạch Đinh ở trong ao bơi tới bơi lui hai vòng: "Em lần này mang theo đồ thay, của anh cũng mang, muốn xuống không?"
An Tử Yến không trả lời, Mạch Đinh vươn tay ra: "Vậy anh kéo em lên." Cậu đang chơi chiêu trong phim, giả vờ muốn người khác kéo mình, trên thức tế là muốn kéo người khác xuống. An Tử Yến vươn tay ra, Mạch Đinh trong lòng cười nham hiểm, con mồi mắc câu rồi, mạnh mẽ dùng sức, An Tử Yến đem cậu kéo lên, kết quả như vậy khiến Mạch Đinh mất đi tôn nghiêm của đàn ông.
"Em không phải muốn quét dọn vệ sinh sao?"
"Để anh xem máy quét dọn vệ sinh loại mới nhất." Cậu chạy vào phòng, nằm bò trên đất, dùng áo ướt trên người làm thành giẻ lăn tới lăn lui: "Nhìn đi, phương pháp vừa nhanh vừa nhẹ nhàng." An Tử Yến chân giẫm lên lưng cậu: "Anh chỉ nhìn thấy phương pháp vừa dơ vừa không hợp lý.""Không sao, em đem mấy bộ quần áo để thay, bộ này sớm đã muốn bỏ rồi."
"Đồ em đựng ở đâu?"
"Trong túi màu xanh."
"Anh tưởng là em kêu anh vứt đi, trước khi em xuống, anh đã ném trong thùng rác bãi đậu xe rồi."
Mạch Đinh từ trên đất nhảy lên: "Anh, anh làm gì?!" cậu vừa ướt vừa dơ, từng bước đi về phía An Tử Yến: "Nếu đã như vậy, chúng ta cùng đồng quy vu tận!"
"Em muốn..." đe dọa của An Tử Yến còn chưa ra khỏi miệng, Mạch Đinh đã nhảy qua ôm lấy cổ anh, thật ra dưới tình huống này, theo thần kinh phản xạ của An Tử Yến thì anh có thể một cước đá qua hoặc là né tránh, nhưng hôm nay hình như thần kinh phản xạ của anh có chút trì chệ, là tình yêu đang tác quái sao?
Mạch Đinh rất đắc ý: "Bây giờ mọi người đều ướt, mọi người đều khong thay được quần áo, mọi người đều đáng đời."
"Anh chỉ ném đồ của em."
"Cái gì?!" Mạch Đinh buôn tay ra chạy ra sau xe xác nhận, đồ mình và đồ An Tử Yến đều có, cậu tức giận quay đầu lại: "Anh lại lừa em!"
An Tử Yến nhún nhún vai: "Em lại bị trúng kế?" Mạch Đinh lại lần nữa nhào về An Tử Yến, cậu tự tìm cạm bẫy bị vác lên vai: "Đi vô nước tẩy não cho kỹ đi." Theo tiếng vang, mặt nước trào lên sóng lớn, Mạch Đinh sặc nước cứ ho mãi, ho một lức lại cười: "Em rất không muốn thừa nhận, nhưng thật sự rất vui, ném lần nữa đi."
"Đến đi, lần này ném em lên tảng đá."
"Biết ngay anh sẽ không đồng ý sảng khoái mà, không chơi nữa, quét dọn phòng."
Mạch Đinh nhún ướt giẻ lau bắt đầu bò trên đất không bỏ qua một ngóc ngách nào, không biết là ai chặt vào cái cây, khiến ánh mặt trời và gió không kiêng nể gì dày vò căn phòng.
Mạch Đinh mở cửa sổ, ánh nắng phả lên mặt cậu, cậu ngẩng đầu nhìn hình dán đầy một mặt tường, là lần trước nhân lúc sửa nhà dán lên, có hình trắng đen của ông nội, bà nội, có hình ba mẹ An Tử Yến và ba mẹ mình, có chị, có Bạch Tiểu Tư, có hình tất cả mọi người, đương nhiên cũng có hình cậu và An Tử Yến.
"An Tử Yến."
"Hử?" Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
"Tại sao em có một ảo giác, luôn cảm thấy chuyện giữa chúng ta bại lộ dưới tầm mắt của mọi người, ngay cả hoạt động tư mật trên giường cũng...anh nói lúc này có phải sẽ có người nhìn chúng ta hay không."
"Chắc không phải ảo giác."
"Là người thíc chúng ta sao."
"Ai biết được."
"Em nghĩ là, ừm, không đúng, nhất định là vậy." cậu đột nhiên kiễng mũi chân lên thần thần bí bí kề sát bên tai An Tử Yến: "Vậy cảnh tượng lúc em nghẹn tiểu cũng..." An Tử Yến xoa xoa đầu cậu: "Đừng lo lắng, ai cũng biết công năng thận của em không tốt."
"An Tử Yến!" Mạch Đinh tức giận lại tiếp tục quét dọn, sau khi đem dương cầm lau không còn hạt bụi, cậu mở nắp đàn, ngồi xuống: "Em đàn dương cầm cho anh nghe." Không đợi An Tử Yến đồng ý, cậu liền đàn lên.
Âm tiết sai, tiết tấu lộn xộn, đem một khúc dương cầm biến thành tạp âm, An Tử Yến ngồi xuống bên cạnh cậu, Mạch Đinh vừa muốn thu tay lại, An Tử Yến nói: "Đừng ngừng." Một giây sau, tiếng đàn dễ nghe sửa đổi tiếng tạp âm, trở nên càng có phong vị, Mạch Đinh có chút không dám tin đây là âm nhạc do mình đàn.
Có phải là tất cả mọi chuyện, chỉ cần có An Tử Yến tham gia vào đều sẽ trở nên hoàn mỹ?
Em đang hỏi ai chứ, đây không phải là một câu nghi vấn.
Một âm tiết cuối cùng, Mạch Đinh dùng tiếng cười ngọt ngào thay thế.
Trên sàn rải rác bao bì thức ăn nhanh, bầu trời hoàng hôn trở nên diêm dúa vô cùng, màu sắc như chiếc áo cưới tràn ngập phong tình khác lạ, Mạch Đinh lại lần nữa đứng bên ao nước, không biết nên nhin cảnh sắc bầu trời hay là nhìn cảnh sắc hiện trên mặt nước, thay quần áo dơ ném qua một bện, cậu nhắm mắt lại.
"Anh đoán em đêm qua mơ thấy gì."
"Đây là bí mật của em mà."
"Bí mật của em chỉ nói cho một mình anh." An Tử Yến dựa vào cánh cửa đợi Mạch Đinh nói tiếp, sau một phút sau, cậu mở miệng: "Mơ thấy lúc em học đại học gặp được một người con trai, em cho rằng cậu ấy là song tính luyến nên rất tò mò, cứ luôn quấn lấy cậu ấy làm bạn, mơ thấy em và cậu ấy cùng nhau đi xem phim của Johnny Deep sau đó hỏi cậu ấy có phải thích con trai, mơ thấy cậu ấy đem em ôm chặt vào lòng, mơ thấy cậu ấy cưỡi ngựa trắng đến đón em...giấc mơ thật dài thật dài, cảnh tượng cuối cùng là, em đứng bên bờ ao của căn nhà gỗ màu đỏ, cậu ấy dựa lên cánh cửa, sau đó, em tiến lên trước hôn cậu ấy."
"Vậy tiếp theo thì sao."
"Chuyện tiếp theo, em để trong giấc mơ ngày mai hồi tưởng lại." Mạch Đinh quay người, ván gỗ ở nơi cậu đi qua phát ra tiếng kẽo kẹt, cậu kiễng chân lên, một giây môi cậu hướng lên, đủ loại cảnh tượng hiện ra, lúc hôn môi lần đầu, lần thứ hai...lúc cười hôn, lúc khóc hôn...mỗi một cảnh tượng theo thời gian chồng lên nhau, càng lúc càng dày.
Hiện tại, phải đem sách khép lại, chúng ta vẫn còn rất nhiều câu chuyện không cách nào viết xong tiếp tục, chúng ta muốn đem kết cục ẩn đi, đó là ai cũng biết, tuyệt đối là kết cục hạnh phúc.