Cậu Là Nam Tớ Vẫn Yêu (Phần 3)

Chương 8: MỌI NGƯỜI ĐỀU LÀ ĐỒ NGỐC (PHẦN 2)



Người dịch : Pinky
Nguồn : wattpad.com/story/107771402

CHƯƠNG 3: MỌI NGƯỜI ĐỀU LÀ ĐỒ NGỐC (PHẦN 2)
"Anh dự định đem đồ đạc trong văn phòng sắp xếp lại lần nữa." đây xem như là đáp án đầu bò không đối với miệng ngựa gì chứ, Mạch Đinh trong lòng phản bác, nhưng ngoài miệng vẫn rất ngoan ngoãn: "Sắp xếp lại lần nữa với em tìm người có quan hệ gì." An Tử Yến dùng bút gõ gõ mặt bàn: "Đem bàn làm việc đổi chỗ khác, đối diện cửa sổ."
"Sau đó sao?" Mạch Đinh sắp không còn kiên nhẫn nữa.
"Sau đó không quản là đi vào hay ở bên ngoài đều có thể nhìn thấy bóng lưng anh, tìm một người đến vừa hay, bây giờ thời tiết quá lạnh, sáng sớm anh muốn ngủ nhiều hơn, nên để anh ta ngồi ở đây." An Tử Yến dùng giọng điệu rất bình thường, Mạch Đinh thật muốn dùng nước rửa sạch lỗ tai mình để xác nhận bản thân không có nghe lầm lời của anh, thân là giám đốc bộ phận quan hệ xã hội, anh ấy lại chỉ suy nghĩ vấn đề làm sao ngủ nướng.
"Em chết cũng không giúp anh!!!"
"Thật bướng bỉnh."
"Bướng bỉnh là ai hả?" Mạch Đinh tăng xông máu, bước nhanh ra ngoài, cậu dùng sức vỗ bàn làm việc của mình, lớn tiếng nói: "Quả nhiên vẫn là tôi làm giám đốc bộ phận quan hệ xã hội thích hợp hơn!" cậu lại không cẩn thận đem tiếng nói trong lòng nói ra, văn kiện của các đồng nghiệp hướng tới Mạch Đinh mà bay qua.
"Cậu là cọng hành gì vậy, nó chuyện thật ngông cuồng."
"Rõ ràng là lí lịch sạch sẽ, tham vọng rất lớn." Mạch Đinh sắp bị giấy che phủ: "Tôi, tôi nói gì vậy?" Mạch Đinh không rõ xảy ra chuyện gì.
sau một trận huyên náo, Mạch Đinh đang len lén giám sát An Tử Yến, sợ không cẩn thận An Tử Yến trong văn phòng sẽ thành con rối, sau khi bị đùa giỡn vô số lần, cảnh báo của cậu đối với An Tử Yến vô cùng mạnh, không cho An Tử Yến bất kì cơ hội nào.
Liễu Vĩ nhăn mặt kinh sợ nói: "Thời gian hội nghị công ty lần này cấp trên đưa xuống rồi."
"Lại đến rồi sao, aiz." các đồng nghiệp phẫn nộ nói, mỗi mấy tháng thì hội nghị cảm ơn khách hàng hành động mà Mạch Đinh đã có lần đầu tiên cảm nhận tươi mới, cậu cũng cùng các đồng nghiệp khác giống nhau đều chán ghét hội nghị giao tế này, mỗi lần hội nghị kết thúc cậu sẽ mấy ngày liền đều cảm thấy da mặt thịt tê đau hết lên. "Ngày nào?" sau khi Liễu Vĩ nói thời gian, Mạch Đinh lật điện thoại ra, đây thật là cam go rồi, thời gian hội nghị và thời gian đám cưới Chu Cách trùng nhau, khả năng để cấp trên sửa thời gian là hầu như bằng không, Chu Cách bọn họ ngay cả thiệp mời cũng phát rồi cũng không thể nào đổi thời gian. Hội nghị yêu cầu toàn thể bộ phận quan hệ xã hội đều phải tham gia, xem như miễn cưỡng thì cũng có thể xin nghỉ phép, thời gian nghỉ phép của mình và An Tử Yến quá dễ khiến người ta nghi ngờ không nói, An Tử Yến là giám đốc bộ phận quan hệ xã hội, không thể bỏ hội nghị được. Cậu còn đang suy nghĩ phải giải quyết thế nào, điện thoại của Chu Cách gọi đến: "Tôi vừa nhận được thư mời của công ty các cậu, thời gian trùng với thời gian đám cưới của tôi rồi."
"Tôi cũng vừa mới biết."
"Tôi nghĩ cậu với Yến sẽ không vì hội nghị công ty mà không đến tham dự đám cưới của tôi đâu ha.""Cái, cái này, anh gọi điện thoại hỏi An Tử Yến thì tốt hơn."
"Cậu ta không nghe điện thoại."
"Công ty bọn tôi có quy định, đây cũng là công việc quan trọng của bộ phận quan hệ xã hội, cho nên bộ phận quan hệ xã hội nhất định phải ra mặt, tôi còn đang nghĩ nếu như không có cách khác, thì tôi và An Tử Yến một trong hai người sẽ nghĩ phép, cậu thứ lỗi cho tôi nói vài câu, hành vi bình thường của hai người làm hôn lễ cũng không phải là chuyện gì lớn, lại không phải là người yêu thuần khiết gì đó có hôn lễ cao sang."
"Tôi muốn nhào đến công ty cậu để giết cậu."
"Dù sao hôn lễ hai người lại cũng là hiện trường hỗn loạn gì đó thôi."
"Nếu đã như vậy, để Yến nghỉ phép đến tham gia được rồi."
"Anh chưa bao giờ nghĩ qua lựa chọn để tôi đến tham gia sao."
"Tân lang rất bận, tạm biệt."
Mạch Đinh gọi điện thoại cho Bạch Tiểu Tư, vẫn như cũ trong tình trạng không người nghe máy, đã một thời gian rồi không gặp được Tiểu Tư rồi, điện thoại cũng liên lạc không được, cô ấy chắc sẽ đến tham gia hôn lễ chứ.
Mach Đinh tan ca về nhà lập tức tìm An Tử Yến thương lượng: "An Tử Yến, anh biết..."
"Đi nấu cơm." Mạch Đinh cắn răng trừng An Tử Yến, quay người đến phòng bếp mở tủ lạnh, trong tủ lạnh trống không: "Không xong rồi, em quên đồ ăn đã ăn hết rồi."
"Em nói anh biết có tác dụng gì, cho rằng anh sẽ mua đồ ăn sao."
"Anh đời trước nhất định là một địa chủ khiến nông dân thống hận, anh thì không sao, cùng nhau đi vậy."
"Chân anh không muốn đi."
"Là anh không muốn đi thì có, đừng lề mề nữa, lại đến trễ thì toàn là đồ thừa người ta bỏ lại thôi." Mạch Đinh kéo An Tử Yến rồi đi ra ngoài, lúc xuống lầu, cậu nhắm mắt hít sâu một hơi: "Thỉnh thoảng anh cũng nên đi bộ mới đúng."
"Dáng vẻ của em rất giống ngốc mới đúng."
"Anh đây chính là không thích tự nhiên." Mạch Đinh lắc đầu lại bắt đầu giáo huấn, An Tử Yến cũng bắt đầu tiến vào trạng thái ngó lơ, Mạch Đinh nói mấy mấy phút rồi lại chuyển sang chuyện chính: "Anh biết thời gian hội nghị công ty rồi chứ?" Cậu thấy không ai trả lời, nghiêng đầu qua, đẩy nhẹ An Tử Yến: "Anh biết thời gian hội nghị công ty rồi chứ?"
"Em đang nói chuyện với anh?"
"Em vẫn luôn nói chuyện với anh!"
"Phải không, thời gian hội nghị thế nào."
"Là ngày kết hôn của Chu Cách, anh chắc đã nghĩ xong phải làm sao rồi chứ."
"Đợi anh có thời gian rảnh rồi nghĩ."
"Em muốn xin hỏi anh lúc nào mới có thể xem là rảnh."
"Anh cảm thấy rảnh thì tính là rảnh."
không cần lãng phí nước bọt để nói chuyện với tên gia hỏa này, sẽ tức đến nỗi cơm cũng ăn không vô. Mạch Đinh lấy khẩu trang và mắt kính đã chuẩn bị sẵn trong túi ra đeo lên, nhà mới so với nhà thuê lúc trước gần công ty hơn, cũng không biết mấy đồng nghiệp công ty ở chỗ nào, đi cùng An Tử Yến ra ngoài mua đồ ăn phải gia tăng bảo vệ mới được. Sau khi cùng giám đốc Quý nói chuyện, Mạch Đinh cân nhắc càng thêm chu toàn. An Tử Yến dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn Mạch Đinh: "Em cho rằng mình đại minh tinh ở đâu đến sao?""Con người anh quá nhiều kẽ hở, nếu không phải có em ở đây, cuộc đời anh gặp biết bao trắc trở rồi, bởi vì tính cách tùy tâm sở dục của anh, em ở phía sau anh giúp anh thu dọn biết bao nhiêu vũng sình của anh rồi, anh biết không hả anh."
"Oh~~" An Tử Yến kéo dài giọng, dùng ngón tay sờ cằm: "Em cụ thể là chỉ chuyện nào?"
"Muốn giả mất trí sao, ví dụ ở công ty anh động tay động chân với em, nếu như em nghĩ lầm là người khác kêu lên, hoặc là nói với Vương tổng anh đối với em quấy rối tình dục, anh sớm đã bị cảnh sát bắt đi rồi." Mạch Đinh chống hông, bày ra dáng vẻ đại anh hùng, An Tử Yến không đem thành tựu to lớn của Mạch Đinh để trong lòng: "Em sở dĩ không kêu là bởi vì rất hưởng thụ."
"Ai sẽ hưởng thụ quấy rối tình dục của cấp trên hả!! Em nói rất rõ ràng rồi, chúng ta ở công ty là quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường, anh bị Vương tổng quấy rối tình dục sẽ hưng phấn sao?" lời của Mạch Đinh khiến mình nhận được một cú đá, An Tử Yến một cước đá lên mông Mạch Đinh.
"Vô duyên vô cớ đá em làm gì."
"Có lí do mà có thể đá em, anh bây giờ có thể đá em mấy chục cái."
"Hiếp người quá đáng, em sẽ không nhường anh nữa." Mạch Đinh cũng đá lại An Tử Yến, nhưng đá làm sao cũng không đá được An Tử Yến, cậu rốt cuộc là vẫn nhường An Tử Yến hay à vẫn luôn đánh không được An Tử Yến, đáp án đã rất rõ ràng. Một chiếc xe dừng lại bên cạnh bọn họ, sau khi cửa xe hạ xuống thì vang lên tiếng mắng: "Mạch Đinh, cậu còn con nít sao, ở trên đường đá tới đá lui, có biết xấu hổ hay không." Vốn dĩ nghe thấy có người nhận ra mình, Mạch Đinh bị dọa, nhưng nghe thấy là giọng của An Tố thì thở ra một hơi; "Em còn tưởng là ai, là chị anh kìa."
"Lão nương không phải chị cậu." w●ebtruy●enonlin●e●com
tôi cũng chỉ là lễ phép kêu chị một tiếng chị thôi,lòng này căn bản không mắng An Tử Yến chỉ là mắng chị tôi, lão tử đây cũng không cần đâu. Tiếng lòng của Mạch Đinh so với miệng của Mạch Đinh gan to hơn nhiều.
"Chị đến tìm bọn em sao, bọn em đang tính đi mua đồ ăn, chị đợi chút xíu."
"Tự mình đa tình, tôi vừa lúc đi qua nhìn thấy một tên biến thái với Yến, vì an toàn của em trai tôi nên muốn đụng chết biến thái, ai ngờ vậy mà là cậu."
"Em là đang che giấu thân phận thật sự của mình."An Tố lại không đấu võ miệng với Mạch Đinh nữa, chị ta lưỡng lự, sau đó nghiêng đầu qua hướng An Tử Yến: "Hôn lễ Chu Cách, anh ta có đi không?" anh ta trong ám chỉ của chị là ai, rất rõ ràng, mà đáp án chị ấy thật sự muốn nghe thấy là gì, Mạch Đinh lại không hiểu. Mạch Đinh có biết, từ sau khi tình cảm của chị ta bị tan vỡ, An Tố cùng Phó Thúc hầu như chưa gặp lại lần nào.
"Chị là muốn gặp anh ta hay là không muốn gặp." An Tử Yến mỗi lần hỏi đều rất trực tiếp, nhưng không quan tâm đáp án của An Tố thế nào, cũng đại biểu trong lòng của chị ta vẫn còn quan tâm đến Phó Thúc. Muốn từ bỏ tình cảm rất nhiều năm thật sự có thể dễ dàng vậy sao, cho dù lúc đó hạ quyết tâm, quyết tâm khó khăn như vậy dường như sẽ bắt đầu từ từ dao động, bởi vì thời gian nảy sinh tình cảm so với thời gian hạ quyết tâm dài hơn rất nhiều.
"Chị hỏi vậy thôi, cũng không có..." lời nói dối có thể dễ dàng vạch trần như vậy An Tố nói không được nữa, cô thật sự rất muốn hoàn toàn từ bỏ Phó Thúc, cô thật sự rất muốn, nhưng có những thứ không có liên quan đến muốn hay không, làm hay không mới là vấn đề quan trọng nhất.
"Anh ta không đi."
"Phải, phải không, muốn tránh tôi như vậy sao, không làm người yêu được ngay cả quan hệ lúc trước cũng không quay lại được sao, xem tôi như vi khuẩn sao, em có thể nói anh ta biết, chị với Lí Minh bên nhau rồi, chị vẫn là có thể làm em gái anh ta." Lời của An Tố tràn đầy không quan tâm, ngữ khí giống bình thường là người bướng bỉnh, Mạch Đinh không hiểu sao lại đau lòng, cậu không tin lời của chị ấy là thật, chị ấy chỉ là đang từng bước từng bước lùi lại, lùi đến không còn đường lùi, ngay cả tình cảm của Phó Thúc cũng từ bỏ rồi, chỉ muốn ở bên cạnh anh ta giống như lúc trước. An Tố nếu như ở bên nhau với Phó Thúc, tình cảm nhiều năm của chị ấy có kết quả, có lẽ là chuyện viên mãn nhất, nhưng phần viên mãn này cũng chỉ là đối với chị ấy mà thôi, đối với Phó Thúc mà nói là không viên mãn, đối với Quý Mộng mà nói là không viên mãn, đối với Lí Minh mà nói là không viên mãn.
Yêu chính là yêu, không yêu chính là không yêu. Có thể làm thế nào, một chút cũng không có cách.
(Còn tiếp...)