Khi tu sĩ liên minh Tiên tộc tản ra, tu sĩ Cực Hỏa Đạo cũng bị Cổ Thần mạnh mẽ này khiến phải kinh sợ. Bọn họ dưới mệnh lệnh của Dã Cẩu, dần dần lui lại phía sau, để lộ ra một khoảng không trống trải.
Khoảng không này chỉ thuộc về Tô Minh và Cổ Thần kia. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
Thần sắc Tô Minh lạnh lùng, nhìn Cổ Thần thân thể ngàn trượng, hai mắt hơi co rụt lại, tập trung tư tưởng trên mi tâm của đối phương, thoáng suy nghĩ một chút. Hắn có thể mơ hồ cảm nhận được uy áp của đối phương mà phán đoán, đây có khả năng là người có thể so được với đại năng Chưởng Cảnh.
Chẳng qua người tới Nghịch Thánh chân giới căn bản không thể nào từ khí tức mà xác định chiến lực được. Ví dụ như hai Hắc bào nhân kia, tu vi của bọn họ thoạt nhìn đều chưa tới Chưởng cảnh, chẳng qua mới chỉ là Kiếp Dương mà thôi.
Nhưng chiến lực hai người bọn họ bộc phát ả thì có thể giết chết một Chưởng cảnh rất đơn giản, cho dù là Duyên cảnh cũng phải lui bước.
Khí tức tu vi giống nhau nhưng lại tồn tại bất đồng lớn như vậy. Nếu chỉ một người thì thôi, nhưng hiển nhiên đây không phải là khác biệt của chỉ một cá nhân. Đây là chênh lệch căn bản giữa tu sĩ Tam Hoang đại giới và một trăm tám mươi giới Nghịch Thánh.
Chuyện này cũng đủ để nói rõ, trên phương diện vận dụng tu vi, Tam Hoang đại giới bọn họ nhìn như rất mạnh nhưng lại chỉ là phù phiếm, không có lực lượng tu vi chân chính.
- Tu sĩ Tiên Tộc, tu vi bọn họ cũng chia ra bước thứ hai. Hắc bào nhân kia nói ta đã là bước thứ ba gần như viên mãn. Mà chiến lực của ta thể hiện ra có thể tương đương với Sinh cảnh. Như thế thì hẳn là bước thứ ba gần viên mãn này có thể so với Sinh cảnh của Tam Hoang đại giới sao? Thế thì không khỏi hơi khoa trương rồi. Dù sao ta cũng có thể đánh một trận với Sinh cảnh của Tam Hoang đại giới nhưng không có nghĩa là ta có thể chiến thức bước thứ ba gần viên mãn của Nghịch Thánh chân giới!
- Như vậy thì Diệt cảnh thì sao? Là bước thứ ba đại viên mãn hay là vượt qua, đạt tới một hệ thống tu vi khác của một trăm tám mươi Nghịch Thánh giới?
- Còn cả Hiên Tôn, sẽ tương đương với một tầng khác của Nghịch Thánh chân giới. Còn... Cả không thể nói!
Hai mắt Tô Minh lóe sáng. Hắn nghĩ tới những Chưởng Duyên Sinh Diệt mình gặp, có mạnh có yếu. Hắn nghĩ tới mình mở ra năm ngón tay Chưởng cảnh nhưng nhiều người chỉ có thể mở ra một hoặc hai ngón.
- Như vậy thì tu vi của hai Hắc bào nhân kia ở Nghịch Thánh chân giới là thuộc về bước thứ mấy đây?
- Đánh thì có thể. Nhưng ta muốn biết hai Hắc bào nhân ta giết chết trước kia ở thế giới của các ngươi có tu vi gì.
- Muốn biết sao? Có thể nhận một đòn của bổn thần thì ngươi mới có tư cách biết được.
Cổ Thần ngàn trượng kia ngửa mặt lên trời cười lớn, thân thể bỗng nhiên bước về phía trước một bước, ngay lập tức tiến gần tới Tô Minh, tay trái nâng lên, dùng một đòn đơn giản nhất, một quyền trực tiếp đánh tới hắn.
Trong mắt Tô Minh lóe sáng, không hề cử động tay phải mạnh nhất kia mà cũng đưa tay trái lên, đánh ra một quyền. Va chạm với nắm đấm của Cổ Thần trên bầu trời kia xong, một tiếng nổ vang kinh thiên động địa bỗng nhiên truyền ra. Tô Minh kêu lên một tiếng trầm trầm, thân thể nhoáng lên. Thế nhưng Cổ Thần dưới một quyền này cũng phải lùi lại mấy bước.
- Thú vị. Ở nơi man di này, có thể thấy một cường giả nắm được nguyên lực một giới đúng là khó có. Thảo nào hai tiên tu khiến người ta ghét kia lại bị ngươi giết. Bọn họ chết không oan!
Cổ Thần ngàn trượng này ngửa mặt lên trời cười lớn, không thèm để ý tới việc mình bị chấn lui chút nào, giọng nói vang vang, lộ ra khát vọng được đánh một trận.
- Hai tu sĩ chưởng tọa tiên giới kia, tu vi của bọn họ ở quê hương ta là bước thứ hai đỉnh phong, chỉ nửa bước nữa là bước vào bước thứ ba. Mà ngươi, tính tới việc nắm nguyên lực giới này, cũng không phải xấp xỉ bước thứ ba đỉnh phong như bọn họ nói. Đây cũng là nguyên nhân ta ghét đám tu sĩ kia. Bọn chúng dù chết rồi cũng muốn để lại tai họa cho người khác. Loại người này chỉ biết âm hiểm, không xứng với tư cách một chiến sĩ!
- Ngươi có thể tiếp một đòn của ta, bản thần sẽ nói thật cho ngươi biết. Chiến lực ngươi có thể bộc phát ra, ở quê hương ta chẳng qua chỉ cùng cấp với tu vi của ngươi mà thôi.
- Tu vi thực tế của ngươi ở quê hương ta là bước thứ ba Không Niết! Còn về những lão quái bước thứ ba đỉnh phong kia, chỉ một ngón tay của bọn họ cũng có thể giết cả vạn tu sĩ như ngươi!
Lời nói từ Cổ Thần ngàn trượng khiến tâm thần Tô Minh chấn động. Lúc trước hắn đang hoài nghi về tu vi bản thân, cũng có suy đoán lời nói của Hắc bào nhân kia là muốn làm lẫn lộn cảm giác của mình, do đó khiến mình lâm vào giả dối. Loại biểu hiện giả dối này rất có khả năng sẽ trở thành nguyên nhân cho tử vong trong tương lai của mình!
Giờ phút này nghe được câu trả lời của Cổ Thần, trong đầu Tô Minh lập tức thấy sáng sủa hẳn.
- Bước thứ ba tại quê hương ngươi tổng cộng có mấy cường giả?
Tô Minh lại hỏi.
- Tiếp được một đòn này của bản thần, ngươi mới có tư cách biết rõ.
Chiến ý trong mắt Cổ Thần ngàn trượng dạt dào, thân thể bước một bước về phía Tô Minh. Lúc này tay phải hắn nâng lên, buông chiến phủ nhưng bảy ngôi sao trên mi tâm tỏa sáng chói mắt. Một luồng lực lượng mạnh hơn trước kia mấy lần ầm ầm bộc phát ra, hóa thành một quyền trên tay phải, mang theo ý chí có thể nghiền nát trời xanh, đánh thẳng về phía Tô Minh.
Hai mắt Tô Minh bừng sáng, nhìn Cổ Thần khí thế ngập trời kia. Hắn không lùi mà tiến, vừa cất bước, tay phải vẫn không đưa ra, cũng không dùng tay trái mà trong nháy mắt khi tay phải Cổ Thần tiến tới, hắn xoay phắt người lại, dùng lưng chống đỡ, đồng thời tay trái vỗ mạnh ngực một cái.
Ầm!
Tiếng nổ đinh tai nhức óc ngập trời truyền ra, khiến tâm thần tu sĩ bốn phía chấn động, rút lui toàn bộ thần sắc đại biến cả.
Trên bầu trời, thân thể Tô Minh nhoáng lên, thần sắc quay người như thường, không biến hóa chút nào nhưng Cổ Thần ngàn trượng lại chấn động toàn thân, phun một ngụm máu tươi, thân thể không ngừng lui lại phía sau mấy trăm trượng mới dừng lại, ngẩng phắt đầu, thần sắc lộ vẻ dữ tợn nhưng lại ẩn dấu sự hoảng sợ.
- Chấn động bản nguyên!
- Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta!
Tô Minh lạnh nhạt nói.
- Ta biết rõ ngươi vì sao có khí tức là bước thứ ba Không Niết, so với đám người ở đây đều có khí tức này nhưng lại là hữu danh vô thực, còn ngươi lại đạt cảnh giới tu vi tương ứng.
- Bởi nhục thể của ngươi có thể so với tộc ta, tu vi của ngươi có thể so với Tiên Tộc. Do đó ngươi chẳng khác nào có sẵn nguyên lực của giới này, càng có thể bộc phát ra được lực lượng vượt qua tu vi bản thân của ngươi!
- Ngươi tuy nói là Không Nết nhưng thực lực bộc phát ra lại xấp xỉ Không Linh rồi.
Cổ Thần ngàn trượng lau máu tươi ở khóe miệng, nhìn Tô Minh, ánh mắt lộ chiến ý điên cuồng.
- Tại quê hương ta, bước thứ ba có bốn cảnh giới, nói cho ngươi biết cũng chẳng sao. Niết, Linh, Huyền, Kiếp, dù khác Chưởng Duyên Sinh Diệt của các ngươi nhưng cũng tương ứng với nhau!
- Chẳng quả Diệt cảnh giới này hơi kỳ dị, ngược lại không thể so sánh hoàn mỹ được.
Cổ Thần ngàn trượng kia tuân thủ hứa hẹn, nói ra không chút dấu diếm.
Tâm thần Tô Minh chấn động. Trong đầu hắn giờ có sóng to gió lớn.
- Quả nhiên là như vậy. Chưởng Duyên Sinh Diệt đối ứng với tứ đại cảnh giới bước thứ ba của Nghịch Thánh... Có điều cuối cùng Diệt cảnh lại có chỗ kỳ dị!
Nhưng Chưởng Duyên Sinh Diệt cần có chiến lực tương ứng thì mới tính là đại năng được. Thảo nào người từ Nghịch Thánh tới lại nói nơi đây đều là dã nhân man di.
Thảo nào khi bọn họ tới đều biểu hiện cuồng vọng, thậm chí lúc giết chết đại năng đều mang theo vẻ khoái trá rõ ràng. Bởi ở thế giới của bọn họ, những người có khí tức đại năng đều là tồn tại khiến bọn họ run rẩy cúng bái. Nhưng ở chỗ này, rất nhiều người có khí tức như thế, lại bị bọn họ giết rất dễ dàng!
- Như thế thì ta đã hiểu rõ. Thảo nào ta có thể giết đại năng vượt cấp. Đây không phải là vì ta mạnh mà bởi bọn chúng quá yếu!
- Trừ phi là một bộ phận cực nhỏ nắm chiến lực tương ứng với cảnh giới của bản thân, những đại năng khá, Chưởng cảnh chẳng qua tương đương với bước thứ hai của Nghịch Thánh, thậm chí Duyên cảnh cũng thế. Cho nên Hắc bào nhân mới có thể giết chết Chưởng cảnh, mà đối phó với Duyên cảnh mới phải chăm chú một chút. Bởi vì Duyên cảnh không nắm giữ bổn nguyên lực thì trên thực tế cũng có tu vi giống bọn họ. Nhưng nhưng Hắc bào nhân này có đủ loại thần thông kỳ dị, vẫn có thể chiếm thế thượng phong.
- Mà Sinh cảnh không nắm bổn nguyên lực, chiến lực thực tế đã xấp xỉ Không Niết, Không Linh, cho nên những Hắc bào nhân này không đi trêu chọc đại năng Sinh Cảnh của Tam Hoang đại giới.
- Bởi bọn họ không thể nào chiến thắng được! Nguyên nhân là tu vi của bọn họ chẳng qua mới nửa bước tiến vào bước thứ ba, còn chưa hoàn toàn trở thành cường giả Không Niết!
- Một trăm tám mươi giới Nghịch Thánh thật đáng sợ. Cuối cùng bọn họ có bao nhiêu đại năng bước thứ ba...hôm nay còn chưa có người bước thứ ba giáng xuống mà đã mạnh mẽ tới vậy...
Hai mắt Tô Minh co rút lại. Hắn nghĩ tu vi của mình, vốn tưởng là rất mạnh rồi nhưng hôm nay mới phát hiện ra dù có thể xưng là cường giả tại Tam Hoang đại giới nhưng vào trong trận doanh Nghịch Thánh thì mới chỉ là gần cuối bước thứ ba mà thôi. Phía trên hắn hiển nhiên có không ít lão quái có thể giết hắn dễ dàng.
- Chẳng quả như vậy có thể phán đoán chiến lực tu sĩ trận doanh Nghịch Thánh, cũng đơn giản hơn không ít rồi. Khí tức Cổ Thần này là Chưởng cảnh, như vậy hắn là Chưởng cảnh chân chính, cũng là Không Niết bước thứ ba của Nghịch Thánh, có thể so với Sinh cảnh không nắm giữ bổn nguyên lực tại giới này!
- Tu vi hắn giống ta, nhưng chiến lực lại hơn bởi là tộc Cổ Thần, cho nên càng mạnh mẽ. Nhưng trận chiến này... Hắn không thắng được ta. Nguyên nhân là bởi tay phải ta có thể bộc phát ra lực lượng hầu như vượt qua sinh cảnh không nắm giữ bổn nguyên lực, cũng chính là bước thứ ba Không Linh trong lời nói của Cổ Thần này!
- Những vấn đề này ta có thể nghĩ ra, như vậy Cổ Thần này nhất định cũng hiểu rõ từ trước rồi. Cho nên hắn dù bị ta đánh lui hai lần nhưng vẫn dám đánh tiếp với ta...
Ánh mắt Tô Minh lóe sáng, cũng lộ chiến ý mãnh liệt.
- Ngươi muốn đánh, vậy thì đánh đi!
Trong nháy mắt khi Tô Minh xuất hiện chiến ý, tay phải Cổ Thần liền nắm chặt chiến phủ, ngửa mặt lên trời rống một tiếng, thân thể lập tức bành trướng, đạt tới mấy ngàn trượng. Hắn bước ra một bước, chiến phủ trong tay chém rách trời xanh, mang theo tiếng rít chói tai, chém về phía Tô Minh.