Cầu Ma

Chương 1155: Mười ba viên thiên thạch



Đạo Thần chân giới, trong trời sao mênh mông, cơn lốc giới lực đã kéo dài hơn mười tháng. Cũng may cơn lốc giới lực liên tục biến mạnh, chưa bao giờ suy yếu. Cơn lốc giới lực không ngừng quét qua trời sao này, muốn hủy diệt tất cả dấu vết sinh mệnh.

Hơn mười tháng dù đối với người thường cũng không quá lâu, nhưng ở trong này, đối với tu sĩ vốn có thể oai phong một cõi, đi trong trời sao thì mười tháng... Cũng rất dài lâu.

Bọn họ không thể đi quá xa chỗ tị nạn, không biết bên ngoài rốt cuộc xảy ra chuyện gì, không thể liên hệ với đạo hữu thân quen. Họ bị nhốt trong vùng đất tuyệt vọng, trơ mắt nhìn cơn lốc giới lực bên ngoài trời sao, bàng hoàng, yên lặng chờ đợi có ngày cơn lốc giới lực sẽ tự động tan biến.

Nhưng, cũng có một ít tu sĩ, dựa vào tu vi mạnh mẽ, dựa vào hơn mười tháng qua không ngừng nghiên cứu cơn lốc giới lực, dần mò được quy luật, quy luật của cơn lốc giới lực này. Họ có thể đi xa hơn chút, đi bốn phía tìm kiếm đồng bạn còn sống, hoặc là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!

Bên ngoài tinh cầu nơi Tô Minh ngồi, trời sao cách không qua xa đang có mười ba viên thiên thạch to lớn đang rít gào đi trong cơn lốc giới lực. Mười ba viên thiên thạch này ma sát trong cơn lốc giới lực, cực nhanh thu nhỏ lại, xem bộ dạng chỉ trong ba ngày nữa sẽ bị cơn lốc giới lực đập nát.

Đây là bởi vì trên thiên thạch có lực lượng tu vi liên tục khuếch tán, liên tục triệt tiêu cơn lốc giới lực, nếu không thì nó đã vỡ nhanh hơn.

Trong mười ba viên thiên thạch, mỗi viên bên trong lóe ánh sáng, đều có ba tu sĩ khoanh chân ngồi xuống. Quần áo của họ hoa lệ, mặt mày không đầu xù tóc rối. Hơn mười tháng bạo loạn, mặc dù Đạo Thần chân giới trở thành phế tích nhưng tu sĩ không quá để ý.

Trong mười ba viên thiên thạch, trừ mỗi một viên có ba tu sĩ ngồi ra xung quanh họ có hơn mười tu sĩ hơi thở mỏng manh, thân hình bị mấy cái đinh đóng trên vách đạo lý trí họ tỉnh táo nhưng tu vi bị người lấy cách quái dị đóng trên vách đá liên tiếp với thiên thạch.

Bọn họ bị người trở thành linh thạch sống, không ngừng phóng ra tu vi dung nhập vào thiên thạch, chống cự cơn lốc giới lực bên ngoài.

“Căn cứ manh mối của Tiền Văn lão quái đưa tới vào mấy tháng trước, cách chỗ này ba ngày có một tinh cầu không tệ lắm, nơi đó tràn ra tu vi. Hy vọng lúc này chúng ta có thể thu hoạch thật tốt.” Trong một mười ba viên thiên thạch, ba người khoanh chân ngồi, một người đàn ông trung niên mở mắt ra, nhe răng cười, chậm rãi nói.

"Hình như gặp được người Đạo Thần Tông.” Một người khác, ông lão mở mắt ra, bình tĩnh mở miệng, nhìn người cuối cùng trong ba người.

“Kiếp nạn Đạo Thần chân giới làm sao chia tông môn nữa? Cứ giết, tu vi dùng làm thiên trạm linh nguyên, pháp bảo là của ta, hồn cho ngươi, thân thể thuộc về Miêu đạo hữu.” Người cuối cùng trong ba người là một thanh niên. Thanh niên mặc tinh thần thánh bào, nhưng y phục không giống tộc nhân trực hệ mà là chi thứ.

Tuy nhiên, tu vi của thanh niên khá mạnh, đã là vị giới đại viên mãn. Chỉ kém một bước là có thể bước vào chưởng cảnh. Không biết tại sao dù gã sắp đến chưởng cảnh nhưng toát ra uy nhiếp có thể ngang hàng với hai người kia.

Hai người kia là chưởng cảnh.

Người có thể sống thoải mái trong tai kiếp rất ít sẽ có kẻ yếu, cũng chỉ có tu vi vô cùng mới có tư cách hành động tùy thích.

Hai người nhìn nhau, mỉm cười, không nói chuyện nữa, nhắm mắt lại.

Thời gian chậm rãi trôi qua, chớp mắt đã là ba ngày. Khi ngày thứ ba tiến đến thì mười ba viên thiên thạch đã tán đi hơn phân nửa, nhưng vẫn chưa bị hỏng mất trong cơn lốc giới lực, biến thành mười ba sao băng rít gào lao hướng tinh cầu Tô Minh ở.

Một lát sau, tinh cầu phát ra tiếng nổ mãnh liệt, chấn động cường đại khiến tinh cầu run rẩy, có nhiều mảnh nhỏ bắn hướng trời sao. Cùng lúc đó, trong hố sâu tinh cầu, Tô Minh được cực minh quang bao phủ ngoài người, hạc trọc lông mắt chợt lóe tia sắc bén, nhảy vọt lên, lao ra khỏi cực minh quang. Hạc trọc lông liếc hướng phía xa, biểu tình biến đổi.

"Một, hai, ba... Hạc bà nội nó, trong mười ba viên thiên thạch có đến trăm người. Không đúng, chỉ có ba mươi chín người có hơi thở sinh động, còn lại trở thành con rối hình thành phòng hộ, thúc đẩy mười ba viên thiên thạch, như nhân thể linh thạch. Cách này không tệ, có thể nghĩ ra cách đó đi trong trời sao. Bọn họ vào đây chẳng lẽ là bởi vì nơi này?” Hạc trọc lông con mắt xoay tròn, người rụt vào cực minh quang.

Hạc trọc lông hòa tan dung nhập vào cực minh quang, thay đổi hình ảnh chỗ này, ở trong mắt ngươi khác nơi đây không hề là hố sâu, mà là trở thành một mảnh bình nguyên.

Không lâu sau, ba mươi chín vệt đỏ từ xa xé gió lao đến, lập tức tới nơi Tô Minh bế quan, bềnh bồng giữa không trung. Ba mươi chín người mặt lạnh như băng, có sát ý, đều là loại giết chóc ngập trời. Trong bọn họ có tới sáu người uy nhiếp cực kỳ, người khác yếu nhất cũng là vị giới hậu kỳ.

Có vốn là tu sĩ của Đạo Thần Tông, cũng có người liên minh tiên tộc còn sống. Tu sĩ hai phe hơn mười tháng trước gặp mặt là giết nhau nay rất hòa hợp ở chung. Lý do làm được như vậy là liên quan đến tai kiếp Đạo Thần chân giới, cũng liên quan đến phân phối ích lợi.

“Lạ thật, ở trong này với đúng. Theo tin tức Văn lão quái bán cho chúng ta thì hẳn là ở đây.” Ông lão họ Miêu ở thiên thạch thứ nhất mắt chợt lóe, trong tay xuất hiện ngọc giản, nhìn nhìn, nhíu mày chậm rãi mở miệng.

“Chắc không phải là Văn lão quái bán tin giả cho chúng ta đi?” Trong ba mươi chín người có kẻ cười lạnh.

"Hắn dám? Nếu dám bán tin giả cho chúng ta thì lão phu sẽ lột da róc xương Văn lão quái ra, dùng nó đốt đèn thi du, đốt cháy hồn lão!"

“Không thể nào, mấy ngày nay Văn lão quái có danh tiếng, dù có bán tin giả cũng sẽ không bán cho chúng ta. Có phải là người chỗ này đã rời đi?"

“Là đi hay ẩn núp? Mặc dù thần thức không thể nhìn ra manh mối, nhưng đập nát tinh cầu này dung nhập vào pháp khí của chúng ta cũng xem như không uổng công đến. Nếu người đó núp tại đây thì đập nát tinh cầu này sẽ tự động hiện ra thôi.” Thanh niên mặc hạc trọc lông phát ra thanh âm lạnh lùng.

Khi nói chuyện thì thanh niên mặc tinh thần thánh bào giơ lên tay phải chộp hướng hư không, trời đất nổ vang, tay của gã xuất hiện một thanh trường đao đen thui. Đao xuất hiện, trời đất biến đổi, khí lạnh ập vào mặt, khiến đám tu sĩ xung quanh mắt lộ vẻ tham lam, nhưng càng nhiều là kiêng dè.

"Báu vật trấn tông của Hàn Tông liên minh tiên tộc, Hàn Đoạn Thiên Đao. Ha ha, nó ở trong tay Đạo huynh mới tính xứng đôi, cũng không uổng công chúng ta nhân dịp đại trưởng lão của Hàn Đao tông bị giới lực gây thương tích bế quan thì tiêu diệt.” Ông lão họ Miêu mỉm cười nói.

"Miêu huynh khen trật rồi, hồn của đại trưởng lão của Hàn Đao tông chẳng phải là cho Miêu huynh hơn một lũ hồn sao? Nay thần thức của ngươi mạnh mẽ, xem như nổi bật trong cùng cấp. Còn nữa, Tống huynh có được thân thể của đại trưởng lão của Hàn Đao tông, luyện hóa thêm một tầng luyện da, cũng là cường giả thân thể mạnh mẽ trong cùng cấp.” Thanh niên mặc tinh thần thánh bào cười nói, khi nói chuyện thì tay phải ấn mặt đất.

Mặt đất nổ vang, giây lát xuất hiện tơ đen vặn vẹo huyễn hóa ra vài cái, lần lượt thay đổi trở thành cái lưới to màu đen hướng mặt đất. Lưới to vô biên vô hạn, rộng lớn, xem bộ dáng khi hạ xuống sẽ giây lát đập nát tinh cầu, khiến vô số đá vụn tung tóe.

Bình nguyên hạc trọc lông huyễn hóa ra ở trong vòng lưới phân cách, nếu thật sự đánh xuống thì chắc chắn sẽ lộ ra chỗ Tô Minh. Chỗ Tô Minh biến ảo giấu diếm mọi thần thức phát hiện nhưng tồn tại sơ hở rất lớn chính là đây là hư ảo, không phải chân thật. Vì vậy mắt thường, thậm chí thần thức đầu bị lừa bịp, nhưng nếu mạnh mẽ đánh mở sẽ bị phát hiện ra ngay.

“Chết tiệt, chỗ Tô Minh còn mấy tháng, sao nhóm người này lại tới đây. Còn có Văn lão quái là ai? Tại sao Văn lão quái biết chỗ này có người?” Hạc trọc lông ở trong cực minh quang mắt chợt lóe tia âm trầm.

Hạc trọc lông không tránh né lưới đen rơi xuống, tùy ý lưới giáng xuống mặt đất, khiến động đất, lập tức xuất hiện khe hở to lớn. Khe hở ầm ầm lan tràn, chỉ vài giây tinh cầu sắp hỏng mất, phát ra tiếng nổ điếc tai.

Nhưng đúng lúc này, lưới to đen phân cách đụng vào hạc trọc lông, ảo ảnh nó biến ra tự động tan biến, vô tận vệt đen lan tràn ra bên ngoài.

Hơn ba mươi tu sĩ đứng mũi chịu sào, khi ánh sáng đen khuếch tán thì phát ra tiếng hét thảm thiết, cơ thể toát ra khí lạnh. Có bốn tu sĩ có tu vi hậu kỳ vị giới rớt xuống đất, bị đóng băng. Nguyên thần của họ không thể chạy ra, bị ánh sáng đen xuyên thấu, hình thần đều diệt. Người may mắn chạy ra thì biểu tình hoảng sợ, chỉ có súa tu sĩ toát ra hơi thở vô cùng mặc dù có lùi ra sau nhưng mắt lóe tia tham lam vô cùng.

"Đây là cực minh quang!!!"

"Ha ha, quả nhiên chỗ này có người. Người này có ánh sáng uy lực như vậy lại muốn che giấu đi, chắc chắn là bản thân bị trọng thương, đang trị thương, đây đúng là cơ hội của chúng ta!"