Hổ Tử kích động, không hề che giấu chút tâm tình nào, ôm Tô Minh khóc rống, thậm chí nước mắt đã làm áo của Tô Minh ướt nhẹp. So với Hổ Tử thì Nhị sư huynh như đóa hoa ở phía sau hắn, đang đi xuống thuyền kia lại mang theo nụ cười trên gương mặt. Nụ cười này ẩn chứa vui sướng và vui mừng thật sâu.
Hắn nhìn Tô Minh, nhìn khuôn mặt xa lạ mà như nhìn hồn của Tô Minh.
- Không có chuyện gì là tốt rồi. Ta đã nói rồi, tiểu sư đệ của Đệ Cửu Phong chúng ta, cho dù có bị đưa vào chỗ nguy hiểm hơn cũng có thể sinh trưởng nhanh chóng như cỏ dại. Đừng nói là Thần Nguyên Tinh Hải, cho dù là khu vực hung hiểm hơn thì chỉ cần là người đi ra từ Đệ Cửu Phong chúng ta, nhất định là có thể tồn tại, hơn nữa lại càng ngày càng sống tốt hơn. Không thể không nói, có lúc ta rất hâm mộ sư phụ của chúng ta. Tuy tu vi của lão nhân gia ông ta bình thường, nhưng có thiên phú thu nhận đệ tử, dõi mắt đến tận trời cao, ai có thể vượt qua ông ta được.
Nhị sư huynh khẽ mỉm cười, tay phải cầm cây quạt phẩy một cái. Sau khi ho khan mấy tiếng, hắn ngẩng đầu nhìn tinh không, vẻ mặt vô cùng say mê.
Vẻ mặt này khiến cho đại sư huynh phải sửng sốt.
- Ta cũng mới gặp được Nhị sư huynh. Lâu không gặp nhau, bây giời tính cách của người này đã không còn âm trầm. Cả ngày đi loay hoay những thứ hoa hoa cỏ cỏ, giống như có ngươi ăn trộm cỏ thuốc của hắn. Điều quái dị nhất chính là hắn… hắn thích ngâm thơ.
Hổ Tử vội nói, thần sắc cổ quái nhắc nhở Tô Minh và đại sư huynh.
- Hôm nay quả là một ngày tuyệt vời, sư huynh, sư đệ Đệ Cửu Phong chúng ta gặp lại nhau. A! Đột nhiên hứng thơ của ta nổi lên, muốn ngâm một bài thơ tặng huynh đệ Đệ Cửu Phong các ngươi.
Nhị sư huynh vội ho một tiếng, ánh mắt quét qua đám người Tô Minh. Hắn liên tục quạt mấy cái, hai mắt sáng ngời.
Lập tức gương mặt của Hổ Tử lộ ra vẻ đau khổ, một bộ dạng bất đắc dĩ. Đại sư huynh lại có dự cảm xấu, lui về phía sau mấy bước.
Tô Minh kinh ngạc nhìn giờ phút này Nhị sư huynh phong phạm. Hắn chưa từng nghe Nhị sư huynh ngâm thơ, thậm chí ngâm thơ là cái gì hắn cũng không rõ lắm, chỉ hơi u mê mà thôi.
- A!"
Trong lúc Tô Minh đang thành thật lắng nghe, bỗng nhiên Nhị sư huynh hô to một tiếng. Tiếng hô to này khiến cho Hổ Tử lui về phía sau mấy bước, khiến cho bên ngoài thân thể của đại sư huynh chợt xuất hiện sát khí, hiển nhiên là bị kinh sợ.
Trong lòng Tô Minh lại có tiếng lộp bộp. Tiếng hô này quá đột ngột, trong lúc mơ hồ lại mang theo một tia thê lương, khiến cho hắn theo bản năng muốn tản ra thần thức...
- A! A! A! Đệ Cửu Phong a!
Nhị sư huynh lắc đầu, vẻ mặt say mê, khép nửa mắt lại. Trong chốc lát, vẻ mặt hắn lại trở lại như thường.
Tô Minh sửng sốt, đại sư huynh cũng sửng sốt, Hổ Tử thì trừng mắt nhìn, lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.
Lần này, thậm chí ngay cả mấy cô gái xinh đẹp đi phía sau Nhị sư huynh cùng với một mỹ phụ lúc trước là sự phụ của Nhị sư huynh, sau lại biến thành hồng nhan tri kỷ của hắn, tất cả đều chần chờ một chút, không nói lời nào.
- Khụ khụ, Nhị sư huynh, sau đó thì sao?
Tô Minh vội ho một tiếng, không muốn cắt đứt niềm say mê của Nhị sư huynh, nhưng vẫn không nhịn được, liền hỏi.
- Hả? Cái gì sau đó à? Không có, ta ngâm thơ xong rồi. Chẳng lẽ các ngươi không có cảm nhận được chút hàm ý nào trong lời thơ này sao? Chẳng lẽ các ngươi không nhận ra tình cảm ẩn chứa ở bên trong lời thơ sao? Chẳng lẽ các ngươi không nhìn ra hoài niệm của ta đối với các ngươi, đối với Đệ Cửu Phong sao...
Bộ dạng của Nhị sư huynh cao xử bất thắng hàn, có chút cảm khái, có chút bất đắc dĩ, có chút tịch mịch bởi đối với thơ của mình, khó có thể tìm được tri âm.
Đại sư huynh trầm mặc, theo bản năng liền buông tay đưa ra một trảo, lập tức chiến phủ xuất hiện.
Hổ Tử lại nhìn Tô Minh một chút, lại nhìn đại sư huynh một chút, bỗng nhiên nhe răng cười, nắm chặt quả đấm.
Tô Minh trầm mặc, cười khổ nhìn Nhị sư huynh như đóa hoa ở trước mắt. Giờ phút hắn này vẫn còn đang say mê, vẻ mặt cần ăn đòn. Đột nhiên hắn nhớ ra, lúc trước thích nghiêng mặt ở dưới ánh mặt trời, để cho ánh sáng mặt trời chiếu lên nửa bên mặt của mình. Vẻ mặt đón ánh mặt trời này là rất có mùi vị, sẽ rất thu hút các cô gái.
- Thơ hay. Thơ của công tử thật hay!
- Đúng vậy, trong thơ ẩn chứa tình cảm phong phú, thơ này tuyệt đối không tầm thường...
- Không sai, không sai, thơ từ này chỉ có ở trên trời, nhân gian...
- Thơ...
Mấy cô gái ở phía sau Nhị sư huynh vội nói. Nhưng dưới ánh mắt cổ quái của Tô Minh, khuôn mặt của mấy cô gái cùng mỹ phụ kia đều đỏ lên, không nói được nữa.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh... Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên, một tia sáng màu đen bay ra từ trong túi trữ vật của Tô Minh, hóa thành Hạc Trọc Lông. Vẻ mặt nó sùng bái nhìn Nhị sư huynh, lấy tiếng nói như vịt đực, lớn tiếng rống lên:
- Thơ hay lắm, đây tuyệt đối là thơ hay. Đã bao nhiêu năm bà nhà hạc không nghe thấy lời thơ nào ẩn chứa nhiều tình cảm như vậy. Từ a thứ nhất hẳn là hắn cảm thán vì thấy được đại sư huynh. Từ a thứ hai hẳn là vui mừng mình có thể nghĩ ra được bài thơ như vậy. Từ a thứ ba có chút trầm thấp, hẳn là cảm thấy Hổ Tử nghe không hiểu. Từ a còn lại mang theo mừng rỡ, đó là bởi vì thấy được tiểu tử Tô.
Nhất là bốn chữ cuối cùng, Đệ Cửu Phong a. Thất truyền, đây là thất truyền!
Thân thể của Hạc Trọc Lông run rẩy, kích động rống to.
Nó vừa dứt lời, lập tức Tô Minh càng cười khổ. Đại sư huynh chậm rãi giơ chiến phủ lên, mài mấy cái ở trên đùi. Duy chỉ có mỗi Hổ Tử là ngơ ngác nhìn Hạc Trọc Lông, thần sắc như có điều suy nghĩ. Tựa như... tựa như quả thật đang suy nghĩ hàm nghĩa ở bên trong lời thơ.
Toàn thân Nhị sư huynh run lên, nghiêng người cẩn thận nhìn Hạc Trọc Lông. Một hồi lâu sau, thần sắc mới lộ ra vẻ kích động.
- Tri âm! Đây mới là tri âm! Văn thơ của đạo hữu thật bay bổng. Thật sự là Hoa mỗ bình sinh trừ mình ra, người có văn thơ cao nhất ta gặp được chính là ngươi. Ngươi... Ngươi lại giúp ta nghĩ tới những hàm nghĩa mà bản thân ta cũng còn không nghĩ tới... Nhân sinh khó được gặp tri kỷ. Không được, hôm nay ta muốn phá vỡ nguyên tắc là mỗi ngày chỉ ngâm nhiều nhất một bài thơ. Ta muốn ngâm thơ nữa, để ăn mừng vì đã gặp được tri kỷ ở chỗ này!
Nhị sư huynh vô cùng kích động nói. Kể từ khi hắn học ngâm thơ xong, cảm thấy tốt hơn không ít so với việc nghiêng mặt ở dưới ánh mặt trời, cho nên càng ngày càng hứng thú. Hắn lại càng chưa bao giờ gặp phải đối thủ. Tuy nói là có rất ít người hiểu, nhưng hắn tự làm tự khen cũng đã cảm thấy rất vui sướng rồi, nhưng trong lòng quả thật vẫn có chút tiếc nuối.
Hôm nay sau khi nghe được lời nói của Hạc Trọc Lông, tinh thần hắn chấn động mạnh. Đột nhiên có cảm giác thì ra văn thơ của mình phong phú, sâu sắc hơn trước kia rất nhiều, cho nên hắn vô cùng mừng rỡ, muốn ngâm bài thơ nữa.
- Hổ Tử, tiểu sư đệ, chúng ta giúp hắn thanh tĩnh lại một chút đi. Nhiều năm không thấy lão Nhị, vừa thấy mặt đã om sòm, ngâm thơ, ngâm thơ, ngâm cái rắm chó!
Đại sư huynh hừ lạnh một tiếng, cất bước tiến lên. Nhị sư huynh nhắm mắt say mê, tựa như đang rất vất vả tìm kiếm lời thơ. Lúc hắn mở mắt ra, đang muốn nói, thì đại sư huynh tiến lên đạp tới một cước.
- Nhị sư huynh, chuyện này không thể trách ta đấy. Ta cũng không muốn đánh ngươi, nhưng đại sư huynh đã nói. Ta... Ta không thể không nghe đấy, không thể để cho ngươi tiếp tục ngâm thơ!
Tô Minh trừng mắt nhìn Nhị sư huynh đang kêu thảm thiết ở trong tay đại sư huynh và Hổ Tử, trong lòng cũng có chút rung động, vội ho một tiếng, bắt chước Hổ Tử nói:
- Nhị sư huynh, chuyện này cũng đừng oán ta...
Vừa nói hắn vừa đi nhanh lên, đá ra một cước.
- Nhị sư huynh, chuyện này không được oán ta, là do đại sư huynh bảo làm thế. Sư phụ không có ở đây, đại sư huynh nói, ta phải nghe đấy.
- A... Cho dù các ngươi đánh ta thì ta vẫn muốn ngâm thơ. A... Hạc Trọc Lông! A, đã lâu chúng ta không gặp a... Nhị sư huynh cố gắng nói, bộ dáng quyết không chịu khuất phục.
Thân thể Hạc Trọc Lông run run một chút, sau đó vội vàng lui về phía sau mấy bước. Nhìn bốn huynh đệ ở trước mắt, da đầu nó có chút tê dại. Đột nhiên nó có cảm giác mình đi ra khỏi túi đựng đồ của Tô Minh như vậy là rất nguy hiểm, nhất là nghe thấy Nhị sư huynh nói còn muốn ngâm thơ. Nó lập tức lui về phía sau thêm mấy bước nữa. Bỗng nhiên nó cảm thấy làm như vậy vẫn còn có chút quan hệ chưa được phủi sạch, cho nên giơ lên hai trảo, thoáng một cái đã hóa thành một cái quạt, vội vàng chạy về phía đám người Tô Minh, quạt khắp xung quanh.
- Chư vị gia, các ngươi cứ đánh tiếp đi, tiểu nhân quạt gió thổi mồ hôi cho các ngươi. Ồ! Một cước này của Hổ Tử gia thật sự là quá sắc bén rồi. Một cước này vẽ ra cầu vồng, rung trời chuyển đất. Ai nha! Đại gia gia đánh một quyền này thật hay. Một quyền này uy vũ, tuyệt đối không phải là bình thường. Ai ui, không được, một ngón tay này của Tô đại gia ngươi rung chuyển trời cao. Một ngón tay này vô cùng ưu mỹ, những tu sĩ khác có học tập vạn năm cũng không làm được...
Sau nửa nén hương...
Bốn người Tô Minh ngồi xung quanh một cái bàn. Hạc Trọc Lông ân cần chạy đến tiếp rượu, một bộ dạng rất nịnh nọt. Nhị sư huynh sưng mặt sưng mũi ở chỗ đó càng làm cho Hạc Trọc Lông thấp thỏm. Sau khi rót xong rượu, vội vàng trở lại phía sau Tô Minh, thân thể thoáng một cái đã hóa thành một con mèo nhỏ màu đen, lộ ra vẻ vô cùng đáng yêu để tránh có kết cục giống như Nhị sư huynh.
- Sau khi bị các ngươi đánh một trận, ta đã thanh tỉnh không ít, không ngâm thơ nữa. Tiểu sư đệ, ngươi có thể ra khỏi Thần Nguyên Tinh Hải, Nhị sư huynh ta cao hứng vì ngươi, chúng ta cùng uống rượu!
Nhị sư huynh nở nụ cười ôn hòa, không hề để ý tới gương mặt giờ phút này đang sưng húp. Hắn cầm lấy chén rượu, uống một ngụm rất lớn.
Sau khi uống xong, trên mặt của Nhị sư huynh xuất hiện ngọ nguậy. Hắn giơ tay phải lên vỗ vào đầu mình, lập tức sinh ra luồng khí màu đen, nhưng trong nháy mắt đã biến mất, mặt của hắn lại khôi phục như thường. Hắn nhìn Tô Minh cười cười, nhìn Hổ Tử, nhìn đại sư huynh. Bỗng nhiên tay trái ở phía sau vung lên, lập tức mấy cô gái xinh đẹp ở phía sau rối rít tiến lên, riêng mình bấm ấn quyết, hóa thành những tia sáng màu trắng ngưng tụ ở trên đỉnh đầu của Nhị sư huynh. Những tia sáng này tạo thành cột sáng giống như ánh mặt trời, chiếu trên gò má của hắn.
Đại sư huynh thở dài một tiếng, vỗ vò rượu một cái, lập tức rượu ở trong đó bị uống sạch sẽ. Hổ Tử dụi dụi mắt, sửng sốt một chút, thần sắc lộ ra vẻ kính nể. Hắn kính nể một chút ý kiến của Nhị sư huynh, thật sự là hoa tuyệt thế.
Tô Minh nở nụ cười. Tiếng cười này của hắn so với hơn nghìn năm trước ở chung một chỗ còn nhiều hơn. Đang muốn nói điều gì thì đột nhiên thần sắc của Tô Minh biến đổi. Trong tích tắc, ánh sáng trong mắt hắn chợt lóe lên, mạnh mẽ nhìn về phía đông.