Tô Minh trầm mặc, bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười dài. Tiếng cười kia như giễu cợt. Cái gọi là thiên cơ. Hắn... Căn bản không tin!
Cho dù là hình ảnh có chân thật hơn nữa. Cho dù là trong chớp mắt kia, Tô Minh cũng trầm luân vào đó, cảm thụ được vẻ tang thương của bản thân, thấy cảnh tất cả bị hủy diệt thê lương ở bốn phía cùng đau thương nồng đậm. Cho dù là như vậy thì hắn vẫn... Không tin tất cả là thiên cơ trong tương lai!
- Chỉ là một trận pháp linh, chỉ là một Thiên Hương trận mà cũng dám nói tới hai từ thiên cơ. Đây rõ ràng là thuật pháp của ngươi biến hóa bố trí, dùng nó để loạn tâm thần ta, hóa thành ảo giác. Nếu tin tưởng thì nó tồn tại. Ngươi gieo hạt giống chuyện hoang đường tới chí cực này vào linh hồn ta. Nếu ngươi tự xưng là có thể đoán trước được tương lai thì có biết hôm nay Tô mỗ sẽ đánh gãy mấy cây hương của ngươi hay không?
- Hôm nay là kiếp. Kiếp này không phải do ngươi mà là do ta tiết lộ thiên cơ, mượn tay ngươi phủ xuống thân ta. Chín cây Thiên Hương... Hôm nay gãy ba.
Trận pháp linh trầm mặc một lát, khổ sở nói.
- Gãy ba sao?
Lời nói của Tô Minh không để Thiên Hương trận tiếp tục có cơ hội, tay phải nhấc lên, mạnh mẽ đập xuống, đặt trên cây hương thứ ba. Cùng lúc đó, giới chỉ của Tô Minh cũng ập tới, đánh thẳng về phía Thiên Hương trận, tốc độ cực nhanh, hầu như trong nháy mắt đã cùng tay phải của hắn rơi trên Thiên Hương.
Tiếng nổ vang vọng truyền ra. Trong phút chốc, thực lực bản thân của Tô Minh không thể phá hủy được cây Thiên Hương như với chí bảo giới chỉ, chuyện này cũng không phải khó. Giờ phút này khi nó giáng xuống, giới chỉ liền bọc bên ngoài cây Thiên Hương thứ ba, mạnh mẽ xít lại. Thiên Hương nổ vang, xuất hiện những cái khe nhỏ. Sau đó tiếng ken két vang lên. Ầm một tiếng, chín cây Thiên Hương đứng vững vàng vô số năm tại Đạo Thần chân giới giờ đã có cây thứ ba bị đánh nát bấy, hóa thành tro bụi.
Không có phản kháng. Trận linh của Thiên Hương trận lại không mâu thuẫn chút nào, yên lặng thừa nhận kết quả cây Thiên Hương thứ ba bị phá hủy.
- Không phản kháng sao?
Trong mắt Tô Minh lóe lên sát cơ, liếc nhìn Thiên Hương trận. Trong nháy mắt sát cơ biến mất, lập tức hóa thành lạnh lùng. Hắn không tiếp tục ra tay. Có thể nói Thiên Hương trận nói hôm nay gãy ba cây, như vậy nếu Tô Minh tiếp tục ra tay, bẻ gẫy cây thứ hai thì đối phương nhất định sẽ dùng hết sức ngăn cản cây thứ tư bị phá hủy.
Một khi tới lúc đó, Tô Minh sẽ biến thành cực kỳ bị động. Cho nên lúc này hai mắt hắn lộ hàn quang, tay áo vung lên. Lập tức chí bảo giới chỉ liền nhanh chóng trở về, đeo lên ngón tay phải hắn. Thân thể Tô Minh nhoáng một cái về phía sau, bỗng nhiên rời khỏi phạm vi của Thiên Hương trận, xuất hiện bên cạnh Hạc trọc lông và Hổ Tử.
Tay phải hắn vung lên. Lập tức một chiếc đồng hồ cát xuất hiện bên cạnh người Tô Minh. Hắn lạnh lùng nhìn Thiên Hương trận, lạnh nhạt nói.
- Ngươi nói hôm nay gãy ba. Hôm nay chẳng qua chỉ gãy một. Thời gian cũng không còn nhiều, ta thử xem ngươi làm sao mới có thể cho là mượn tay ta mà làm gãy ba cây Thiên Hương của ngươi được.
Tô Minh cười lạnh, khoanh chân ngồi xuống.
- Đây là thiên cơ, là điều nhất định xảy ra trong số mệnh. Ta cũng không biết cuối cùng ngươi sao lại đánh gãy hai cây Thiên Hương còn lại nhưng thiên cơ là như thế, nhất định sẽ xảy ra.
Trận linh của Thiên Hương trận truyền ra tiếng nói, mang theo vẻ tang thương và tiếng thở dài.
Thời gian dần dần trôi qua. Tô Minh ngồi khoanh chân ở đó, lạnh lùng nhìn Thiên Hương trận. Hắn quyết định tuyệt đối không ra tay, cũng phải xem Thiên Hương trận này dựa vào đâu mà nói hắn đánh gãy ba cây.
Nếu chuyện này đều là mưu kế của Thiên Hương trận thì thời gian một ngày trôi qua, khi đồng hồ cát kết thúc, một ngày mới tới, Tô Minh sẽ không ngần ngại mà đi đánh gãy mấy cây hương khác. Nhưng hôm nay hắn sẽ không ra tay nữa.
Nói là không tin hình ảnh thiên cơ hiển lộ ra nhưng đổi lại là bất kỳ ai cũng sẽ nhất định không thể không tin toàn bộ. Nếu có một tia có thể thì cũng sẽ kến tâm thần Tô Minh đau nhói. Cảnh tượng hắn nhìn thấy, Đại sư huynh, nhị sư huynh, Hổ Tử và những người Tô Minh quen biết đều chết thảm. Hắn ngửa mặt lên trời, gào thét thê lương. hình ảnh ấy vẫn luôn lởn vởn trong đầu Tô Minh, khiến tâm thần hắn run rẩy, khiến hắn sợ.
Hắn sợ cảnh tượng kia sẽ biến thành sự thật. Hắn sợ tất cả sinh mệnh bốn phía đều chết đi. Hắn sợ cái gọi là thiên cơ kia.
Thời gian trôi qua chậm chạp tại nơi này. Từ từ, đồng hồ cát do Tô Minh đặt đã không còn lại nhiều. Thời gian một ngày đã trôi qua hơn phân nửa, còn chưa tới hai canh giờ nữa là kết thúc.
Nhưng Tô Minh không phát giác ra chút biến hóa nào trên Thiên Hương trận, giống như trận linh này cực kỳ chắc chắn là thiên cơ hiển lộ như vậy nhất định sẽ xuất hiện vậy.
Giờ khắc này Tô Minh không biết là ở trong Minh Hoàng Chân giới đang tiến hành một cuộc tế luyện đã triển khai từ mấy tháng trước, phát sinh bên trong hoàng cung mênh mông của Minh Hoàng Chân giới.
Vũ Huyên lặng yên ngồi khoanh chân trên đài cao, ở bên trong một chỗ tràn ngập vô số trận pháp trong hoàng cung. Nơi này tổng cộng có hai đài cao. Phía trước Vũ Huyên là một nam tử trung niên ngồi khoanh chân.
Toàn thân nam tử này bị vô số ký hiệu tạo thành khóa sắt vờn quanh. Khóa sắt kia xuyên thấu thân thể hắn, khóa chặt hắn bên trên đài cao, không thể di động chút nào. Từng tiếng gào thét đau khổ truyền từ miệng hắn ra, thê lương và mang theo oán hận, điên cuồng vô cùng.
Theo tiếng gào thét của hắn, từng luồng sáng trắng bị rút ra mạnh mẽ khỏi cơ thể hắn. Những ký hiệu tạo thành khóa sắt giống như những lối đi, không ngừng hấp thu sinh cơ và tu vi trên cơ thể hắn, dung nhập vào cơ thể Vũ Huyên bên trên đài cao phía sau.
Thần sắc Vũ Huyên chết lặng, cúi đầu cảm nhận tu vi và sinh cơ thoạt nhìn như vô hạn tới từ nam tử trung niên kia dung nhập vào trong thân thể mình, đang tiến hành cải tạo kỳ dị gì đó.
Ở trên hai đài cao, tay chắp tay sau lưng, trôi nổi trong không trung, lạnh lùng nhìn tất cả phía dưới. Phía sau là minh hoàng của Minh Hoàng Chân giới và Tang đứng im lặng.
- Không sai. Tiến hành coi như thuận lợi. Đế Thiên buồn cười thật, muốn đoạt xá thành Tố Minh tộc. Chuyện này hắn không thể biết được, thật ra Tô mỗ cũng đã tính toán. Nhưng hiển nhiên là ta đã sắp thành công rồi.
- Minh Hoàng, những năm nay ngươi làm rất tốt.
Ánh mắt của Tô Minh quét qua nam tử trung niên trên đài cao, lạnh nhạt mở miệng.
- Hết thảy đệ tử đều làm theo lời sư tôn dặn dò. Có thể làm cho sư tôn hài lòng là tốt rồi. Phân thân tiền bối Tố Minh tộc này đã có ý thức độc lập, vẫn ẩn kín bên trong Minh Hoàng Chân giới. Đệ tử muốn bắt lại cũng phải liên hợp với cường giả Minh Hoàng Chân giới và trận pháp sư tôn ban cho, hao tốn không ít mới thuận lợi được, cũng hy vọng là kích hoạt được huyết mạch của thiếu chủ. Chỉ là không biết phân thân này thuộc về vị tiền bối Tố Minh tộc nào năm đó?
Minh hoàng phía sau Tô Hiên Y mỉm cười nói.
- Đệ đệ của ta, Tô Đạo Nhất, sở hữu huyết mạch hoàng tộc. Phân thân của hắn đã từng đi tới Thiên Hương trận tại Đạo Thần chân giới từ rất lâu trước khi Đệ ngũ chân giới bị hủy diệt.
- Khi đó còn sáu cây Thiên Hương, khiến hắn xuất hiện ý thức độc lập. Đáng tiếc là đệ đệ của ta còn chưa kịp rời Đệ ngũ chân giới, đi tìm phân thân của hắn để dung hợp thì hạo kiếp đã giáng xuống.
Tô Hiên Y đứng nhìn nam tử trung niên đang gào thét thê lương trên đài cao, trong thần sắc mang theo vẻ vô tình.
- Vì để tộc Tốc Minh quật khởi, ta có thể hy sinh tất cả!
- Thiên Hương trận... Trận này có quan hệ với Tố Minh tộc....
Nói ra những lời này không phải là Minh hoàng mà là Tang.
- Thiên Hương trận xuất hiện trước tộc Tố Minh. Tin đồn nó có cùng niên đại với Diệt Sinh lão nhân nhưng ta không tin. Tác dụng của trận này không đáng để tộc Tố Minh chúng ta chú ý nhưng lại có phương pháp khiến phân thân trở nên độc lập, nếu lợi dụng tốt thì có thể để tu vi tộc nhân đạt tới bình cảnh có thể đột phá.
- Mỗi một cây hương bị dập tắt cũng nhất định có liên quan tới phân thân của tộc Tố Minh, còn phải phù hợp điều kiện. Cho dù là ta hôm nay cũng không biết yêu cầu là gì. Một khi cây hương bị dập tắt, vậy thì phân thân kia sẽ thoát ly bản thể, xuất hiện ý thức độc lập.
- Hắn có thể tu hành, có thể tự chủ, nhưng cũng đại biểu cho việc hắn có thể bị đoạt xá hai lần!
Trong mắt Tô Hiên Y lộ vẻ yêu dị.
- Cùng một thân thể mà bị đoạt xá hai lần sẽ bộc phát ra tu vi lực lượng mạnh mẽ hơn. Đoạt xá thành công, như vậy cũng sẽ đột phá bình cảnh. Đây chính là lợi ích lớn nhất của Thiên Hương trận đối với tộc Tố Minh!
Tô Hiên Y xoay người, nhìn về phía Tang, chậm rãi nói.
- Thiên Hương trận này có sáu cây đã bị dập tắt. Trừ phân thân trước mắt này ra, còn có năm phân thân tộc nhân Tố Minh nữa... Đáng tiếc là bọn họ ẩn dấu rất kỹ, trừ người kia ra thì dù là ta cũng khó tìm được.
Tô Hiên Y lạnh nhạt nói.
- Trừ một người kia ra, sợ là còn có phân thân của sư tôn rồi.
Tang bình tĩnh nói.
Hai mắt Tô Hiên Y lóe sáng, khẽ mỉm cười, cũng không phủ nhận.
Đúng lúc này, đột nhiên ở đài cao thứ hai phía dưới, nam tử trung niên bị ký hiệu tạo thành khóa sắt xuyên thấu thân thể, là phân thân của đệ đệ Tô Hiên Y năm xưa ngửa mặt phát ra một tiếng gào thét kinh thiên động địa, toàn thân khô héo ngay lập tức, chớp mắt hóa thành hài cốt. Mà trong tích tắc này, rất nhiều bạch quang theo khóa sắt nhanh chóng tràn vào cơ thể Vũ Huyên, thay đổi thể chết, đồng thời cũng dung hợp với Diệt Sinh chủng nhìn như đầy đủ nhưng vẫn còn phải tẩm bổ một thời gian mới trưởng thành chân chính trong hồn cô.
Diệt Sinh chủng, một nửa thuộc về Tô Minh, một nửa khác là một mảnh nhỏ đang kết nối lại, nhanh chóng hấp thu tu vi và sinh cơ tới từ phân thân.
Trong đó, tác dụng lớn nhất, thậm chí có thể nói là gián tiếp tàn phá ý thức của phân thân, hóa hắn thành tro bụi không phải là Tô Hiên Y, cũng không phải Vũ Huyên mà là một nửa Diệt Sinh chủng vốn thuộc về Tô Minh trong cơ thể cô!
Là nó đã hoàn thành hoàn mỹ tất cả, giết chết hoàn mỹ phân thân của Tố Minh tộc! Trên Diệt Sinh chủng này còn lưu lại một tia khí tức... Thuộc về Tô Minh!
Bởi vì dù sao nó trưởng thành cũng là hấp thu linh hồn và máu huyết nghìn năm của Tô Minh, khiến cho vật này dù đã chia lìa với Tô Minh nhưng vẫn ẩn chứa khí tức của Tô Minh như trước!