Cầu Ma

Chương 1400: Trận Đạo Thần hàng ảnh [2]



Tương đối với đệ tử nội tông tầng thứ hai thiên ngoại thiên thì đệ tử Thất Nguyệt tông tầng thứ ba dù cũng giật mình nhưng xem như vẻ mặt bình tĩnh. Dù sao trận thứ nhất, thứ hai tuy họ không thể nhẹ nhàng xông qua nhưng không tính khó. Biểu tình châm chọc lại tan biến hơn phân nửa, lộ vẻ nghiêm túc nhìn chằm chằm Tô Minh. Hành động phá trận của Tô Minh đã chấn nhiếp bọn họ.

Chỉ những người ở tầng thứ tư là vẫn châm chọc.

- Cái này có là gì, không phải chúng ta không làm được, chẳng qua không cần thiết thôi.

- Cái này rõ ràng là không đủ sức nên muốn dùng cách này lấy lại mặt mũi!

- Ha ha ha ha ha ha! Ba trận đầu không là gì, chờ đến trận thứ năm thì trận pháp mới lộ ra uy lực, không biết người này có cơ hội thấy không.

Chẳng những là bọn họ, Diệp Long biểu tình như thường, không vì Tô Minh xông qua hai trận mà biến sắc mặt. Diệp Long chưa từng xem thường Tô Minh, y đoán hắn có thể vượt qua trận thứ năm, nhưng đến thứ sáu, bảy thì sẽ có khó khăn. Tuy nhiên, bọn họ lại biến sắc mặt.

Dưới thân Tô Minh ngưng tụ la bàn, khi nó hoàn chỉnh thì trên đầu hắn xuất hiện nhiềug phù văn hợp thành la bàn khổng lồ. Khoảnh khắc xuất hiện trận thứ ba, bóng dáng Tô Minh đứng trên la bàn thứ hai vẫn giơ chân nhẹ đạp xuống. Tiếng nổ kinh thiên động địa vang vọng, át qua sấm sét, tia chớp không xuất hiện nữa. La bàn do vô số phù văn tổ thành dưới chân Tô Minh lại tan vỡ, cùng tan vỡ còn có la bàn bên dưới. Hai la bàn vỡ tan hình thành ánh sáng rực rỡ khiến đệ tử tầng thứ bốn thiên ngoại thiên con ngươi co rút. Trong đệ tử tầng thứ ba có một số người đứng dậy, đi tới bên vách núi, rung động nhìn. Còn đệ tử tầng thứ hai thì xôn xao lên. Càng đừng nói đến đệ tử ngoại môn tầng thứ nhất, tiếng kinh kêu ù vang.

Trận thứ nhất cùng trận thứ hai tan vỡ chưa đủ để nói lên vấn đề, dù sao hai trận này có cực hạn, chỉ cần có lực lượng vượt qua cực hạn là làm được điều đó. Ví dụ như cực hạn là mười, vậy dùng lực lượng mười một là sẽ khiến trận pháp nổ tung, tương tự, lực lượng một vạn thì cũng tan vỡ như vậy. Bởi thế tu sĩ bình thường không nhận ra mạnh yếu, nhưng trận pháp tăng lên thì cực hạn không ngừng mở rộng, ví dụ như trận thứ ba là lực lượng gấp mười lần trận thứ ba. Vậy mà Tô Minh vẫn biểu tình bình thường đạp bước giẫm nát.

Hình ảnh này đủ khiến nhiều người rung động.

Đã định trước đêm mưa này chỉ mới mở màn rung động, ánh mắt nhiều tu sĩ tập trung vào Tô Minh, hắn lạnh nhạt nói, thanh âm vang bên tai mỗi một tu sĩ.

- Trận thứ bốn.

Thanh âm phát ra, trận pháp rít gào chói tai, hai la bàn do vô số phù văn tổ thành tan vỡ lại ngưng tụ dưới chân Tô Minh. Phù văn cùng chuyển động phát ra từng đợt uy nhiếp cường đại, như thiên uy buông xuống, dường như có bàn tay to vô hình xuất hiện từ hư vô chộp hướng Tô Minh.

Tô Minh biểu tình như cũ, không hề thay đổi, khi nói đến trận thứ tư thì chân phải đạp xuống, tiếng nổ lại vang vọng trong trời đất. La bàn do vô số phù văn tổ thành dưới chân Tô Minh vỡ tan, trong tiếng nổ còn có la bàn thứ cũng thành nhiều mảnh vụn. Giống như đây không phải trận thứ bốn mà vẫn là trận thứ nhất, rung động tinh thần người đứng xem. Không chờ bọn họ reo lên thì Tô Minh lắc người bềnh bồng giữa không trung, vạt áo tugn bay, tóc tím phất phới nhìn như rối loạn, sấm sét sau lưng, tia chớp giao nhau ảnh chiếu thân hình hắn rõ ràng.

- Trận thứ năm!

Lời thốt ra, sấm sét làm nền, tia chớp phải tránh đi, nước mưa ngừng lại. Dưới chân Tô Minh xuất hiện la bàn thứ ba, kích cỡ cực lớn, khi ngưng tụ thì hai la bàn tan vỡ dưới chân hắn cũng hiện ra. Ba la bàn bềnh bồng, mọi ánh mắt tập trung vào Tô Minh. Diệp Long ở phía xa mặt trắng bệch, y nhìn chằm chằm vào Tô Minh. Diệp Long không ngờ Tô Minh có thể nhẹ nhàng một hơi vượt qua bốn trận.

Diệp Long có thể nghĩ ra Tô Minh vượt qua bốn trận nhưng không ngờ sẽ đơn giản như vậy, đơn giản đến mức y cảm thấy tám năm này điều mình đã làm thành trò cười. Làm Diệp Long cảm thấy mỗi lần buông tiếng khiêu chiến trở thành cuộc trào phúng.

Tu sĩ ở tầng thứ tư thiên ngoại thiên không còn ai châm chọc, tập trung tinh thần nhìn Tô Minh, không ai châm chọc những người núi mạch thứ ba nữa, vì bọn họ đã bị cách Tô Minh xông quan chấn động tinh thần.

Trong tầng thứ ba, hơn một nửa người đứng bên vách núi tập trung nhìn vào Tô Minh, còn tầng thứ hai thì gần như mọi người đều nhìn, không cần nói đến đệ tử ngoại môn thiên ngoại thiên tầng thứ nhất.

- Chỉ là bốn trận đầu, đến trận thứ năm, thứ sáu để ta xem hắn có thể nhẹ nhàng như vậy không!

- Đúng vậy. Chúng ta có ai không vượt qua bảy tầng trở lên? Đặc biệt là Phi Phong đại sư huynh mạch thứ nhất là đệ nhất trong đám chúng ta, đã vượt qua mười chín tầng!

- Trừ Phi Phong sư huynh ra,Trần sư huynh mạch thứ hai cũng xông qua mười bảy tầng!

- Đúng vậy. Còn có Nguyệt Yên sư tỷ mạch thứ ba, ta nhớ nàng xông qua tầng thứ mười sáu, một số người khác vượt qua mười tầng. Vương Đào vẫn chỉ là trò cười.

- Hừ! Mười ba phong, đại đệ tử chưởng sơn mười ba mạch không ai thấp hơn mười ba tầng!

Những đệ tử tầng thứ tư bàn tán. Bên Tô Minh thì ba la bàn đã ngưng tụ ra, hắn cúi đầu nhìn la bàn, mắt lóe tia sáng kỳ lạ.

- La bàn này càng nhìn càng thấy giống la bàn của Huyền Táng.

Mắt Tô Minh chợt lóe, cảm nhận ba la bàn liên tục xoay tròn phát ra lực lượng uy nhiếp ngày càng mạnh, vượt qua lúc trước rất nhiều nhưng vẫn không làm gì được Tô Minh. Tuy nhiên, Tô Minh càng nhìn càng thấy ba la bàn xoay tròn có tồn tại quy luật.

- Trận Đạo Thần hàng ảnh, nếu trận pháp này có tên đó thì chắc chắn liên quan đến Thất Mệnh thuật mới đúng.

Tô Minh trầm ngâm, không lập tức đạp vỡ la bàn mà quan sát cẩn thận. Tô Minh càng quan sát, con ngươi chợt co rút, dần thấy ra bên dươi hai la bàn dường như có hai cái bóng, đó chính là bóng dáng Tô Minh.

- Bây giờ trình độ trận pháp quá thấp, không nhìn thấy nhiều biến đổi.

Tô Minh trầm ngâm, mắt lóe tia sáng, không đạp bước mà hất tay áo. Trời đất chấn động, la bàn dưới thân Tô Minh rung động, người xung quanh kinh kêu. La bàn lại tan vỡ, hai cái bên dưới cũng tan nát theo.

Tô Minh ngẩng đầu, mắt lóe tia sáng thôi diễn, lên tiếng:

- Trận thứ sáu!

Ba la bàn dưới thân Tô Minh lại xuất hiện, hắn giơ tay phải lên, vugn tay áo. Tiếng động ầm ầm rung động tinh thần tất cả tu sĩ ba tầng thiên ngoại thiên, coi như là đệ tử Thất Nguyệt tông tầng thứ tư thiên ngoại thiên cũng có nhiều người dao động định kiến ban đầu.

- Đây... Không lẽ đây là tiên tấu xông trận thứ mười!

- Không lẽ... Không lẽ hôm nay thật sự sẽ thấy một người nữa xông qua trận thứ mười? Nên biết trong Thất Nguyệt tông chúng ta mỗi mười năm mới có một người xông qua trận thứ mười? Không lẽ Vương Đào sẽ xông trận thứ mười?

- Không thể nào! Lấy tu vi của Vương Đào không thể làm được điều này, trận thứ mười đều hơi khó với chúng ta, tuy có nhiều người vượt qua nhưng trừ sư huynh sư tỷ từ trận thứ mười ba trên, bất cứ ai cũng không dám chắc lại thử một lần sẽ chắc chắn thông qua.

- Đúng vậy. Việc này quá hoang đường, hắn mới nhập môn vài năm, đâu dễ hiểu ra trận thứ mười được?

Những đệ tử tầng thứ mười thiên ngoại thiên xì xầm. Diệp Long mặt trắng bệch, dường như dốc hết sức chống đỡ mới không thụt lùi lại, ngơ ngác nhìn Tô Minh, mặt lộ cay đắng. Diệp Long đã thật sự hiểu, tám năm nay không phải mt tránh né mà là khinh thường khiêu chiến, lần này rất có thể là vì bị y làm phiền quá nên mới ra tay.

- Tám năm qua thì ra ta luôn là thằng hề trong mắt của hắn. Diệp Long ta không cam lòng, ta không cam lòng!

Mắt Diệp Long lộ rõ chiến ý mãnh liệt, nhưng y không biết đó là giả dối, là y sáng tạo ra, là yếu ớt không tồn tại.

Diệp Long thì thào nhìn Tô Minh:

- Trận thứ bảy, hắn còn chưa vượt qua trận thứ bảy!

Chỗ Tô Minh, dưới thân hắn có ba la bàn ngưng tụ ra, trên đầu xuất hiện la bàn thứ bốn. La bàn to lớn như bình nguyên, bềnh bồng trên đầu Tô Minh xoay chuyển cùng ba la bàn phía dưới. Tô Minh ngẩng đầu nhìn, mắt dần lóe tia hiểu ra. Người xung quanh nhìn chăm chú, chờ đợi, mặt Tô Minh lộ nụ cười.

Tô Minh lên tiếng:

- Thì ra là vậy, nếu thế thì cùng vượt qua trận thứ tám, chín đi!

Tô Minh phất tay áo, lần này không phải là la bàn tan vỡ mà trên la bàn thứ bốn xuất hiện nhiều phù văn hợp thành... La bàn thứ năm!