Tinh Thần Thượng Nhân nghe lời Tô Minh thì thầm thì con ngươi co rút nhưng rồi tan rã, thẫn thờ. Tay trái Tô Minh ấn vào trán Tinh Thần Thượng Nhân, lực lượng đảo ngược năm tháng lần đầu tiên xuất hiện trong Cổ Táng quốc từ bàn tay dung nhập vào hồn lão.
Trong khoảnh khắc này đầu óc Tô Minh xuất hiện một hình ảnh, bên trong có người đàn ông mặc áo đen, mặt mày tuấn tú lạnh lùng. Người đàn ông áo đen đứng trên ngọn núi cao, trước mặt là cánh cửa to lớn bềnh bồng giữa hư không.
Giờ phút này, cửa mở rộng, người đàn ông áo đen định bước vào trong, nhưng gã ngoái đầu lại, dường như muốn nhìn thế giới lần cuối trước khi bước vào. Trên tay phải người đàn ông áo đen có một chuỗi hạt châu, một sợi chỉ đỏ xâu chín hạt lại. Khi Tô Minh thấy sợi chỉ kia liền nghĩ ngay đến ảo ảnh thương mang tiên lúc trước Tinh Thần Thượng Nhân vung.
- Người tìm đạo của Huyền Táng ta, trong cuộc hành trình thương mang sinh tử có thể kêu gọi lực lượng thuộc về ta còn lưu trữ trong quê nhà.
Thanh âm vang vọng trong đầu Tô Minh rồi biến mất ngay. Tinh Thần Thượng Nhân phát ra tiếng hét thê lương, người run rẩy, tiếng hét cực kỳ thê lương.
Chính lúc này, trên bầu trời Thất Nguyệt tông, trong màn mưa chợt có tuyết rơi, nhìn như không có tận cùng, chậm rãi bay xuống. Phương tây Cổ Táng quốc cũng có tuyết rơi.
Còn có phương đông, bắc, nam, có thể nói mọi khu vực trong Cổ Táng quốc, bao gồm bảy tông mười hai môn vào giây phút này có tuyết rơi.
Tuyết rơi lất phất, nhìn thoáng qua là tuyết nhưng xem kxy lại giống bụi trần. Tuyết đi qua đâu thì thấy mọi khu vực Cổ Táng quốc dù là núi cao sông suối, hay bảy tông mười hai môn, hoàng thành đều có hơi thở mục nát. Mục rữa chỉ xuất hiện trong chớp mắt rồi tán đi, hòa tan theo còn có tuyết tràn ngập Cổ Táng quốc.
Tô Minh giơ tay trái lên, Tinh Thần Thượng Nhân ở trước mặt hắn tròn xe đôi mắt không thể tin ngơ ngác nhìn, người run rẩy.
Tinh Thần Thượng Nhân nhỏ giọng nói:
- Ngươi... ngươi là... chủ nhân...
Tinh Thần Thượng Nhân hóa thành từng đốm sáng, những đốm sáng tán ra cuối cùng hóa thành màu đen vỡ nát.
Khi thân hình Tinh Thần Thượng Nhân tan biến thì trong Thất Nguyệt tông lặng ngắt như tờ sau đó phát ra tiếng ồn ào lớn nhất từ khi Tô Minh xông trận Đạo Thần hàng ảnh.
Đặc biệt là tầng thứ bốn thiên ngoại thiên, hành động Tô Minh diệt Tinh Thần Thượng Nhân vô hình trung được nhiều người công nhận. Giờ phút này, tiếng ồn ào chất chứa mong chờ. Tầng thứ ba thiên ngoại thiên cũng giống như vậy, Tô Minh xông trận đã không có châm chọc, bất mãn mà được thừa nhận. Loại thừa nhận này hình thành thanh âm kêu gào trận thứ mười hai, thanh âm khuếch tán như thúc hối, mong chờ Tô Minh xông trận thứ mười hai.
- Trận thứ mười hai!
- Trận thứ mười hai, Vương Đào, xông trận thứ mười hai đi, đi đến điểm cực hạn của ngươi!
- Nếu có thể đến trận thứ mười bốn thì sẽ xuất hiện đạo ảnh thứ hai. Vương Đào, ngươi phải xông qua trận thứ mười bốn!
Thanh âm ồn ào liên tục vang vọng, mặt Diệp Long trắng bệch dựa vào vách núi sau lưng nhìn Tô Minh trên la bàn, tâm tình cay đắng, phức tạp không biết tỏ cùng ai.
Trong tiếng hoan hô, thân hình Tô Minh dần được nhiều cường giả núi thứ bốn chú ý, đặc biệt là đại đệ tử sơn mạch thứ mười ba. Có bảy người mở mắt ra, ánh mắt nghiêm túc nhìn Tô Minh.
Tô Minh đã sinh ra chút uy hiếp với bảy người.
Tô Minh đứng trong la bàn, mắt nhắm lại, phủ lên tia suy tư hình ảnh trong đầu. Không lâu sau, Tô Minh mở mắt ra, đôi mắt bình tĩnh không lộ vui buồn, không có chút cảm xúc dao động. Tô Minh giơ tay phải lên cách không ấn la bàn bên dưới.
La bàn ầm vang chuyển động, trướng to gần gấp đôi, từ xa nhìn đã đủ kinh người. La bàn bềnh bồng giữa không trung Thất Nguyệt tông, xoay chuyển thì mấy phù văn bên trên tỏa ánh sáng chói lòa, trong phút chốc bay ra ngưng tụ trước mặt Tô Minh hóa thành một thân hình cao ba mét. Thân hình tràn ngập sức bật, một mảnh tối đen, chớp mắt biến chân thật hóa thành một gã đàn ông. Người gã đàn ông đầy vết sẹo, khi thân hình hoàn chỉnh lộ ra, gã mở mắt phát ra tiếng gầm chấn động thiên địa.
- Hoang Tiên Đại Điệu bị giết, phong ấn từ tám ngàn năm trước!
- Đúng vậy. Chính là bóng của Hoang Tiên Đại Điệu, trận thứ mười hai có chín phần trăm sẽ xuất hiện trận ảnh.
- Ta từng thấy các sư huynh khác xông trận thứ mười hai, có thấy bóng Hoang Tiên Đại Điệu tồn tại hai loại hình dạng. Thứ nhất giống như bây giờ, hình dạng khác là khi hắn điên cuồng thì lực lượng sẽ tăng vọt đạt đến mức độ khủng bố.
Trong tiếng rì rầm, Hoang Tiên Đại Điệu to ba mét phát ra tiếng gầm kinh người:
- Ta là ảnh trận thứ mười hai, trừ phi đánh bại ta, nếu không thì ngươi sẽ dừng bước ở trận thứ mười hai!
Hoang Tiên Đại Điệu lắc người lao hướng Tô Minh, giơ tay phải hư không đánh một đấm vào hắn.
Tô Minh vẻ mặt bình tĩnh, khi Hoang Tiên Đại Điệu đến gần hắn chẳng những không lùi mà còn bước ra một bước, giơ tay phải lên, nắm đấm đánh vào gã đàn ông đến gần.
Tô Minh lạnh nhạt nói:
- Lắng đọng tám năm, cũng nên lộ ra một ít tu vi của ta.
Nắm đấm của Tô Minh va chạm với Hoang Tiên Đại Điệu.
Vang tiếng nổ điếc tai, ầm ầm chấn động tai tu sĩ xung quanh. Người Hoang Tiên Đại Điệu run lên, phát ra tiếng hét thảm, tay phải tan vỡ, liên tục lùi bước. Tô Minh vẻ mặt bình tĩnh bước ra một bước đến gần Hoang Tiên Đại Điệu, nắm đấm tay phải hóa thành bàn tay bóp cổ gã, bóp nhẹ. Tiếng hét ngừng bặt, người Hoang Tiên Đại Điệu run bần bật, nổi gân xanh.
Gân xanh nổi lên, cổ họng Hoang Tiên Đại Điệu phát ra tiếng gầm, thân thể gã biến vạm vỡ hơn, gân xanh tràn ngập toàn thân. Lực lượng của Hoang Tiên Đại Điệu tăng vọt, mặt dữ tợn, hai mắt lộ ra điên cuồng. Hoang Tiên Đại Điệu từ ba mét biến thành gần năm mét, vẫn đang tiếp tục. Thân thể Hoang Tiên Đại Điệu biến khổng lồ, xách Tô Minh đang bóp cổ gã lơ lửng trên la bàn.
Hoang Tiên Đại Điệu phát ra tiếng gầm kinh trời:
- Cút đi!
Hoang Tiên Đại Điệu giơ đôi tay lên định túm lấy Tô Minh, nhưng chưa đụng vào người hắn thì mặt hắn không chút biểu tình, tay phải mạnh dùng sức. Hoang Tiên Đại Điệu thân thể không ngừng trướng to, cường đại chợt run bần bật. Mắt Hoang Tiên Đại Điệu lộ vẻ khó tin, hai tay giơ lên thả xuống. Tô Minh thả lỏng tay, nhẹ nhàng đáp xuống la bàn, người Hoang Tiên Đại Điệu ngã gục. Tất cả sự sống trong Hoang Tiên Đại Điệu đã bị Tô Minh bóp nát.
Loại tan vỡ này không phải khi Hoang Tiên Đại Điệu cực độ điên cuồng mà là không ngừng bùng phát, nhìn như dễ hơn chút nhưng chỉ có những cường giả tu vi không tầm thường mới hiểu đạo lý bên trong, hiểu nó khó cỡ nào. Loại lực lượng không ngừng bùng phát mà vẫn bị bóp nát này cần có có sức trấn áp sau viên mãn.
Tô Minh nhìn xác Hoang Tiên Đại Điệu dần tan biến trên la bàn, gã không chết mà trở về trận pháp chờ đợi lần sau có người xông trận thì sẽ thức tỉnh.
- Trận thứ mười ba.
Giờ phút này, tu sĩ Thất Nguyệt tông lộ vẻ mặt kích động. Trước khi Tô Minh xông trận, bọn họ không thể ngờ hôm nay trông thấy hình ảnh này, khi hắn mới vượt trận thì họ không đoán được hắn sẽ đi đến trình độ này.
Trận thứ mười ba là một cửa ải đối với đệ tử tầng thứ bốn thiên ngoại thiên, không bao nhiêu người có thể vượt qua cửa ai này, chỉ có đại đệ tử cai quàn ngọn núi hay cường giả sơn mạch của mình mới làm được. Đa số đại đệ tử vượt qua trận thứ mười hai là cực hạn rồi, bởi vì ảnh trấn thủ trận thứ mười ba là một sự tồn tại khiến rất nhiều đệ tử không thể vượt qua. Vì vậy trong đệ tử nội môn Thất Nguyệt tông có sự phân chia trận thứ mười ba không thuộc về môn quy, đó là cá vượt long môn.
Người qua trận thứ mười ba thì từ nay không còn là đệ tử bình thường mà là cường giả, cường giả trong đệ tử nội môn Thất Nguyệt tông. Cường giả như vậy có thể chiếm nhiều tài nguyên của tông môn, được tu hành tốt nhất, có thân phận được chú ý. Nguyên tầng thứ bốn thiên ngoại thiên chưa đến trăm đệ tử xông qua trận thứ mười ba.
Giờ phút này, Tô Minh sắp khiêu chiến trận pháp cá vượt long môn. Theo than hâm của Tô Minh vang vọng, cùng với ánh mắt kích động của các tu sĩ, la bàn ầm ầm di chuyển, tăng vọt kích cỡ.
Trên trận pháp vang vọng thanh âm tang thương.
- Trận thứ mười ba luôn là ảnh của lão phu trấn thủ, Vương trưởng lão, xin chào.
Trên la bàn xuất hiện một bóng đen, chớp mắt biến rõ ràng, là một ông lão mặc áo trắng. Tám năm trước Tô Minh từng thấy ông lão này, một trong mười ba vị trưởng lão.