Cậu Thích Hà Tri Hiểu

Chương 3



Tối thứ sáu không phải tự học, Hà Tri Hiểu cùng Trương Mỹ Mỹ và Vương Thiến hẹn nhau đến tiệm của anh họ nó xem phim. Trong tiệm anh họ Tri Hiểu thế mà vẫn còn vài đĩa phim Harry Porter mà ba đứa chúng nó chưa xem bao giờ!

Vừa đi xuống tầng, Trần Giai Giai đã nhảy ra nói muốn tìm Hà Tri Hiểu nói chuyện.

Số ngôn tình Hà Tri Hiểu đọc còn nhiều hơn sách giáo khoa từ mẫu giáo lên đại học, lập tức đoán ra Trần Giai Giai muốn nói gì, thế là lúc Trần Giai Giai vẫn đang ngượng nghịu sắp xếp ngôn từ, nó đã chủ động mở miệng.

“Tớ không thích Chu Hàn, nếu cậu muốn đổi chỗ với tớ giờ tự học hôm chủ nhật thì để tớ đổi cho.”

Trần Giai Giai xua tay: “Không không không, không cần đổi chỗ đâu. Hà Tri Hiểu, cậu không thích Chu Hàn thật à? Nhưng ngày nào cậu cũng cười nói vui vẻ với cậu ấy mà.”

“Với ai mà tớ chẳng cười nói vui vẻ, không phải cậu còn bảo là tớ hẹn hò với cá ươn à!”

“Ha ha, xin lỗi, sau này tớ không nói thế nữa. Hà Tri Hiểu, cậu… cậu có thể giúp tớ theo đuổi Chu Hàn không?”

“Không được, chuyện này quá phiền phức, tớ cũng không rành, nhưng nếu cậu muốn tặng đồ truyền thư tình cho cậu ấy thì tớ có thể giúp.”

“Ừ, Hà Tri Hiểu, cậu phải giữ bí mật hộ tớ nhé.”

“Yên tâm yên tâm, tớ đi trước đây.”

Chẳng cần Hà Tri Hiểu nói, hai cô bạn còn lại cũng đoán ra được. Ba người ngồi xe bus đi xem phim, trên đường góp tiền mua KFC, còn đổi voucher được ba cái đùi gà to đùng! Ôm thùng gia đình và Coca xông vào tiệm anh họ, anh họ lại không cho vào.

“Vừa vặn, ba đứa loanh quanh trong tiệm một lúc rồi hẵng vào.” Anh họ nói.

“Tại sao!”

“Mày không hiểu được đâu, đây gọi là marketing bỏ đói, dạo này anh đọc được trong một quyển sách.” Anh họ đáp.

Hà Tri Hiểu và hai cô bạn mỗi người một cái đùi gà đi loanh quanh trong tiệm mười phút, rốt cuộc cũng được cho vào phòng tối xem phim.

Nửa tiếng sau, ba cô bé nhìn Viên hồng ngọc của Hắc Lý Ba Đặc (*) trên màn hình, nước mắt ròng ròng…

(*) Tên phiên âm tiếng Trung của Harry Porter.

“Anh tao quá không đáng tin, đáng ra tao không nên tin lão!” Hà Tri Hiểu tỉnh táo lại trước.

Vương Thiến vẫn chưa từ bỏ: “Mở đầu chắc gì đã là phim chính, có khi chỉ là quảng cáo thôi thì sao?”

Trương Mỹ Mỹ ra chiều đăm chiêu: “Vương Thiến, mày đúng là một con nhóc thành thật.”

Hà Tri Hiểu cầm hộp đĩa lên, phân tích: “Tao thấy phim này chắc là sản phẩm của Đài Loan, nhân vật chính họ Lý, tên Ba Đặc, đi trộm hồng ngọc, đây là phim tội phạm! Chữ Hắc đằng trước hẳn là dịch âm không chuẩn, chính xác phải là Viên hồng ngọc của Hãn Lý Ba Đặc! Hãn! Trong tiếng Đài Loan đồng nghĩa với ‘và’ ấy, phim này là Cùng đồng chí Lý Ba Đặc đi trộm hồng ngọc!”

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, cười chết tao!” Trương Mỹ Mỹ cười muốn điên.

Phim không xem hết, gà cũng chưa ăn xong, ba người ngồi tán gẫu, rất tự nhiên nhắc đến các tuyển thủ yêu đương trong lớp.

“Tao chẳng thèm yêu đâu, nhìn bọn con trai là thấy ghét!” Trương Mỹ Mỹ nói. Con bé ghét cũng là có lí do, hôm khai giảng đám con trai bỏ phiếu bầu hoa khôi lớp, Trương Mỹ Mỹ đương nhiên không xinh bằng Trần Giai Giai, nhưng cũng chẳng xấu, nên có vài đứa đần thối nêu tên con bé ra, có lần bị Mỹ Mỹ nghe thấy, mắng cho một trận.

“Tao cũng không thích ai, bây giờ tao chỉ muốn thi đỗ đại học thôi.” Vương Thiến tiếp lời.

Hà Tri Hiểu cắn một miếng khoai tây chiên, nói: “Yêu là cái gì? Có ngon không?”

Mỹ Mỹ nhìn nó, hơi không tin: “Tri Hiểu, ở đây chỉ có ba đứa mình, nói thật là mày không có gì với Lý Dư và Chu Hàn hết à? Thật ra tao cảm thấy tính mày rất tốt, nếu là con trai tao sẽ chọn mày chứ chả chọn hoa khôi lớp làm gì.”

“Không á, chơi với nhau như bạn cùng lớp thôi, việc gì cứ phải kéo về phía đấy.” Tri Hiểu đáp.

“Cũng phải.”

Đã đến giờ, ba người phải về nhà, Tri Hiểu cầm hai cái CD ra dúi vào tay anh họ, nói: “Anh, xem hay lắm! Sau này theo đuổi bạn gái anh nhớ phải cho chị ấy xem đấy!”

Anh họ cười: “Lại chả? Cũng chỉ có con gái mấy đứa mới thích xem cái này thôi, có gu như anh mày đây chí ít cũng phải xem Châu Tinh Trì. Mau về nhà đi, đi đường cẩn thận, hôm khác có phim gì hay anh lại gọi đến xem.”

“Khách sáo khách sáo.”

Trên đường quay lại bến xe, ba cô nhóc lại nổi hứng nhái giọng Đài Loan, hi hi ha ha cả một đường va vào mấy người liền.

Vương Thiến nội trú trong trường, Trương Mỹ Mỹ nói sáng mai nếu bố mẹ nó không có nhà thì đến nhà nó chơi net, ba người hẹn nhau gọi máy bàn liên lạc rồi ai về nhà nấy.

Vừa về đến nhà Hà Tri Hiểu đã ngớ ra, mẹ tìm cho nó một gia sư.

“Sử địa công dân cứ học thuộc theo vở ghi là được, bắt đầu từ hôm nay, chúng ta học bù lại toán với Anh, giáo viên tiếng Anh lớp con nói nền tảng của con vẫn ổn, nhưng làm bài không biết kiên nhẫn, viết được mấy dòng là bắt đầu viết lung tung! Thầy Tiểu Lâm rất giỏi dạy kiểu học sinh như con, con học cùng thầy một năm trước xem hiệu quả ra sao.”

Tri Hiểu nhìn bố, bố nó xòe tay tỏ vẻ lực bất tòng tâm, Tri Hiểu cũng không nói gì nữa, học thêm thì học thêm, không cố gắng một phen mẹ nó sẽ không chịu hết hi vọng.

Học thêm cả ngày thứ bảy, xong xuôi mẹ Hà mời thầy Tiểu Lâm uống trà.

Thầy Tiểu Lâm nhìn cánh cửa phòng ngủ đóng chặt, nói với chủ thuê: “Tri Hiểu vẫn rất thông minh, khả năng lĩnh ngộ không tệ, kiến thức giảng là hiểu ngay.”

Mẹ Hà vỗ đùi, kiêu ngạo nhìn chồng: “Anh xem! Em đã nói rồi mà! Con bé nó không chịu học chứ đã học là chắc chắn không thành vấn đề!”

Thấy sắc mặt thầy Tiểu Lâm lúng túng, bố Hà nói: “Thầy Lâm cứ nói tiếp đi ạ.”

“Ừm… Tiếp xúc một ngày, tôi cảm thấy, đây là cái nhìn cá nhân thôi nhé, sở dĩ thành tích bạn Tri Hiểu không bật lên được chắc chắn không phải là vì nghe giảng không hiểu, giống như tôi vừa nói, khả năng lĩnh ngộ của cô bé rất tốt, chỉ là… tính hay quên hơi nặng, ha ha ha, về cơ bản có thể nói lĩnh ngộ nhanh bao nhiêu quên cũng nhanh bấy nhiêu, giảng cái là hiểu, xoay người đã quên, làm lại là y như làm bài mới vậy ha ha ha, việc này vẫn nên từ từ, nhắc lại kí ức là được, vẫn là một cô bé thông minh.”

Mẹ Hà chỉ muốn cầm dép lên đập Hà Tri Hiểu.

Tối đi ngủ, bố Hà chợt nghĩ đến một chuyện, nói với vợ: “Buổi chiều Tiểu Lâm có nói cái gì mà lặp lại kí ức ấy, em có nhớ khi còn bé Hiểu Hiểu bị ốm thường xuyên gặp ác mộng không, hồi đó ngày nào chúng ta cũng dạy nó là kí ức không tốt thì cứ quên đi… Em nói xem có phải ảnh hưởng gì rồi không?”

“Ảnh hưởng con khỉ! Từ bé đến lớn chỉ nhớ được mỗi câu đấy thôi à? Học thì quên hết? Lần này thế nào em cũng phải bắt nó học bằng được!”

Hà Tri Hiểu đứng trong phòng khách run bần bật…

***

Đảo mắt đã lại đến kì thi hằng tháng.

Hôm ấy Chu Hàn vừa đến chỗ ngồi, Hà Tri Hiểu đã mỉm cười ân cần kéo ghế ra cho cậu.

“Bên ngoài lạnh, mau uống chút nước ấm đi, đã ăn sáng chưa? Tớ chia cho cậu một cốc Hương Phiêu Phiêu (*) uống nhá.”

(*) Một nhãn hiệu trà sữa uống liền.

Chu Hàn nhìn nó sợ sệt: “Đừng ngại nói thẳng.”

“He he, thi tháng…”

Chu Hàn lập tức hiểu ra, cậu cười, nghiêm chỉnh nói: “Miễn là ngồi gần thì cậu chép thế nào cũng được, nhưng Hà Tri Hiểu, cậu cứ ăn gian lừa mẹ cậu vậy cũng có ích gì đâu, thi đại học đâu chép được nữa.”

“Cậu thì biết cái gì? Tớ chép để ăn gian chắc? Tớ chép là để sống nổi đến lúc thi đại học, được chưa?”

“Được được được.”

Ông trời có mắt, đi thi không ngồi trước cũng ngồi sau Chu Hàn thật. Học sinh giỏi đúng là tự tin, giáo viên căn bản chẳng để ý, giấy muốn ném sao ném vậy.

Hà Tri Hiểu rất ranh mãnh, tiếng Anh ra sức chép, toán không chép một bài nào, biết làm cũng không làm, còn lại những môn khác chép qua qua thôi, chiến thuật này gọi là “Tiếng Anh có thể học thêm còn toán thì thôi, những môn khác không cần tiêu tiền con cũng học được”.

Đáp án của Chu Hàn tương đương đáp án tiêu chuẩn, Hà Tri Hiểu nhảy vọt lên vị trí 25, nếu không phải thi toán vượt xa bình thường được hẳn 30 điểm thì nó còn có thể nhảy lên hạng 23!

Mẹ Hà mừng rơn, cuối tuần lập tức mua quần áo mới tân trang toàn thân cho Hà Tri Hiểu, còn mua cả giày. Hà Tri Hiểu lặng lẽ thầm nhủ sau này nhất định phải kiếm thật nhiều tiền hiếu kính mẹ già, còn kiếm tiền thế nào thì mấy năm nữa lại nói.

Sự kiện lớn cuối học kì là đại hội thể thao, trong lớp hãy còn rất nhiệt tình, lúc bàn bạc thi chạy một trăm mét và tám trăm mét nữ, Lý Dư gân cổ lên đề cử Hà Tri Hiểu, nói lúc đánh hắn Hà Tri Hiểu đuổi hắn chạy nửa cái sân vận động mà chẳng hổn hển tí nào. Hà Tri Hiểu tức mình nhảy dựng lên đuổi đánh hắn, thầy giáo bạn học nhìn một lúc, nhất trí cho rằng Hà Tri Hiểu có thể giành vinh quang về cho A8.

Chu Hàn và Lý Hạo được miễn tham dự, bởi ngày thứ hai của đại hội thể thao, hai người phải tham gia thi học sinh giỏi toán và lí, không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Ngày tổ chức đại hội, con gái A8 thua hết mấy hạng mục chạy tiếp sức, bóng bàn và nhảy cao vào tay A2, A2 kiêu căng phách lối, A8 nuốt không trôi!

“Hà Tri Hiểu! Cố lên! Trông đợi cả vào mày đấy! Về nhất tao mua Coca cho mày một tháng!”

“Tớ mua KFC cho cậu!”

“Tao khao kẹo bông!”

Hà Tri Hiểu giơ tay lên cản họ: “Mua là được rồi, đừng la lên như thế có được không?”

Chuẩn bị ra sân, Hà Tri Hiểu lững thững đi tới, lúc đi ngang qua Chu Hàn, Chu Hàn cổ vũ nó, Hà Tri Hiểu rất là côn đồ hất hàm lên với cậu: “Tri Hiểu nhấc chân! Hít khói cả lũ!”

Chu Hàn: “…”

Đầu tiên là một trăm mét, nói thật thì đối với Hà Tri Hiểu, chạy nước rút một trăm mét là sức bật bẩm sinh từ bụng mẹ ra. Theo lời bác sĩ đỡ đẻ năm xưa kể lại, Hà Tri Hiểu là ca thuận lợi nhất bà từng gặp, tuột một phát là ra. Trong quá trình trưởng thành, tuy Hà Tri Hiểu chưa từng bị ai đánh nhưng kĩ năng chạy trốn vẫn luôn level max.

Tiếng súng vang lên, Hà Tri Hiểu là tia chớp! Hà Tri Hiểu là ánh sáng! Là mũi tên rời cung! Chạy được năm mươi mét A8 đã rồ hết cả lên, cả sân vận động inh ỏi “Tri Hiểu Tri Hiểu, chân ngắn chạy nhanh!”

Hà Tri Hiểu tức hộc máu, xông về đích rồi chỉ muốn quay lại đánh Lý Dư!

Giải nhất vững vàng về tay, chỉ còn lại hạng mục chạy cự li dài cả trường đều chăm chú, đầu tiên là một ngàn mét của con trai, A8 về nhì, sau đó chính là tám trăm mét của Hà Tri Hiểu.

Xoa chân, bóp vai, rót nước, cổ vũ, bạn cùng lớp túm tụm quanh nó. Trước khi ra thi, lão Lưu cũng dặn dò: “Giữ thể lực đến cuối chạy nước rút! Ban đầu đừng ra sức quá!”

Hà Tri Hiểu đáp: “Vậy thầy bảo bọn nó đổi khẩu hiệu khác đi ạ! Chân em ngắn hồi nào! Em mét tám lấy đâu ra chân ngắn!!!”

“Được được được, không hô.”

Đường chạy nhỏ, tám trăm mét hai vòng rưỡi, mười lăm người guồng chân, vòng thứ nhất Hà Tri Hiểu xếp thứ năm, cách ba người đằng trước không xa, vòng thứ hai khoảng cách bị kéo giãn, thể lực Hà Tri Hiểu đã sắp cầm cự hết nổi.

“Tri Hiểu cố lên!” “Tri Hiểu giỏi nhất!”, bạn cùng lớp reo hò loạn xạ, chân Hà Tri Hiểu càng lúc càng nặng, đã bắt đầu không chạy được nữa, mắt thấy vòng thứ hai đã gần đến điểm cuối!

Đột nhiên, trong đám đông chợt vang dội tiếng hô hào đồng thanh: “Hà Tri Hiểu! Toán lí hóa! Chạy không thắng về học thêm đi!”

Ôi cái chân bà nội nó mà!

Hà Tri Hiểu như thấy mẹ ruột đuổi sau mông mình, thình lình như được thần độ, dưới chân nổi gió, vượt qua bốn năm, bắt kịp hai ba, còn hai mươi mét cuối cùng!

“Tri Hiểu Tri Hiểu! Mẹ mày tới rồi!”

“Câm miệng đi!!!!”

“Á á á á á á thắng rồi thắng rồi!”

Hà Tri Hiểu được người đỡ một trái một phải từ từ lê bước, “Tao muốn làm thịt bọn mày!”

Tai trái nghe thấy giọng nói quen thuộc, Chu Hàn nhỏ giọng: “Tri Hiểu Tri Hiểu, lợi hại siêu phàm!”