Sáng hôm sau, Lục Phán Phán mang theo hai cái quầng mắt thâm đen đến nhà Bóng chuyền.
Kết thúc kỳ nghỉ cũng đồng nghĩa với bắt đầu một học kỳ mới.
Lục Phán Phán đứng trước toàn đội, thông báo những chuyện liên quan đến việc chuẩn bị cho giải đấu sắp tới, bất kể là chuyện lớn chuyện bé thế nào cô cũng cẩn thận dặn dò kỹ một lượt.
Chỉ là trong suốt quá trình, ánh mắt cô luôn nhìn thẳng về phía trước, không dám nhìn toàn đội như mọi lần, sợ sẽ chạm phải ánh mắt Cố Kỳ.
Còn mọi người khi nhìn thấy quầng mắt thâm đen của Lục Phán Phán thì cảm xúc lại dâng trào.
Quản lý không quản ngại ngày đêm giúp chúng ta chuẩn bị cho giải đấu, bọng mắt cũng đã thâm thế kia rồi, chúng ta còn có lý do gì để không nỗ lực sao?
Nhất là La Duy, anh cảm động vô cùng, chỉ thiếu điều đứng trước mặt Lục Phán Phán giơ tay tuyên thệ.
Bầu không khí khẩn trương mà Lục Phán Phán đã tạo ra cho toàn đội khiến tinh thần luyện tập của họ hăng say hơn rất nhiều, còn bản thân cô lại chỉ thấy lòng mình ngập tràn phiền não.
Nhất là những lúc vô tình lướt mắt qua Cố Kỳ, cô đều sợ anh sẽ thẹn quá hóa giận mà rời đội.
Huấn luyện nửa chừng, Lục Phán Phán phải đi ra ngoài hít thở không khí.
Ngô Lộc nhận ra trạng thái của cô hôm nay không ổn nên cũng ra theo.
“Sao vậy?” Ngô Lộc hỏi: “Nghỉ ngơi không tốt à?”
Lục Phán Phán nhìn lên trời thở dài: “Không có gì đâu ạ.”
Ngô Lộc: “Thầy thấy có vẻ như em không vui.”
Lục Phán Phán lắc đầu: “Không phải ạ, em chỉ đang lo….. tháng chín phải đăng ký giải đấu rồi, em sợ có người giữa đường rời đội.”
“Sao lại thế được?” Ngô Lộc nói, “Em nhìn đi, chẳng phải hôm nay chúng nó luyện tập rất hăng hái đó sao?.”
Lục Phán Phán tiếp tục thở dài: “Haiz… huấn luyện viên Ngô, chuyện này kể ra thì dài lắm.”
Khuôn mặt ông lộ vẻ tò mò, đang định hỏi chuyện thì đột nhiên bên trong nhà Bóng chuyền vang lên tiếng ồn ào, Ngô Lộc và Lục Phán Phán hớt hải chạy vào, thấy cả đội đang vây quanh cột lưới, còn Tiêu Trạch Khải thì đứng một bên hét không ngừng.
“Aaaaa! Aaaaaaaaaaa! Áaaaaaaaaaaaaaa!”
Ngô Lộc lao về phía anh ta, gào lên: “Cậu gào* cái gì!”
Tiêu Trạch Khải chớp mắt đáng thương nhìn ông: “Em…. em là Tiêu Trạch Khải đây mà, huấn luyện viên, thầy quên tên em rồi sao?”
*Trong raw ở đây là (你叫什么!), nó có hai nghĩa. Một là “Cậu gào (kêu, thét, gọi) cái gì!” hoặc cũng có nghĩa “Cậu tên là gì?”. Vậy nên Tiêu Trạch Khải mới trả lời như vậy.
Ngô Lộc vỗ bốp vào gáy Tiêu Trạch Khải, “Tôi đang hỏi, đã xảy ra chuyện gì mà cậu gào kinh thế!”
Tiêu Trạch Khải chỉ tay vào đám đông: “Vừa nãy Cố Kỳ bị em đụng một tí, bị thương rồi.”
“Vãi?!” La Duy nói, “Cậu gọi thế này là một tí á? Cậu tông bay người ta luôn rồi!”
Lúc này Ngô Lộc mới bừng tỉnh, vội đi về phía đó, cả đội tự tách ra nhường đường cho ông, Lục Phán Phán sớm đã quỳ xuống xem chân Cố Kỳ như thế nào.
Lục Phán Phán: “Sao lại ngã?”
Cố Kỳ bám vào cột lưới đứng dậy: “Tôi không sao.”
Mắt cá chân của anh đã có dấu hiệu sưng lên, Lục Phán Phán không yên tâm, quyết phải đưa anh đến bệnh viện kiểm tra.
Cô quay đầu nói với Ngô Lộc: “Huấn luyện viên Ngô, để em đưa Cố Kỳ đến bệnh viện khám.”
Cố Kỳ đứng một bên, nhìn lướt qua Lục Phán Phán một cái.
Cô bắt được ánh mắt của anh, trong đầu chợt xẹt qua một ý nghĩ, bèn quay người nói với La Duy: “Cậu đi cùng phụ chị một tay.”
La Duy vừa tháo miếng đệm đầu gối vừa hô lên: “Đây đây, em tới ngay!”
Trên xe taxi, Lục Phán Phán ngồi ở ghế phó lái, La Duy và Cố Kỳ ngồi hàng sau, ba người không nói với nhau lời nào.
Lục Phán Phán nhìn vào gương chiếu hậu, bất thình lình lại chạm trúng ánh mắt Cố Kỳ, cô lập tức nhìn sang chỗ khác.
“À… cái gì nhỉ, La Duy, chuyện sáng nay là thế nào?”
La Duy có vẻ hơi mơ hồ, nhớ về cảnh tượng khi đó: “Lúc ấy là Đan Húc Dương chuyền bóng cho Cố Kỳ thì phải, cậu ấy hô lên một tiếng mà Cố Kỳ hình như không để ý, sau đó Tiêu Trạch Khải liền nhào qua, đúng lúc Cố Kỳ cũng chạy đến đập bóng, thế là hai người tông nhau.”
Lục Phán Phán quay đầu nhìn Cố Kỳ.
“Sau này cẩn thận một chút.”
Cố Kỳ rầu rĩ “Ừm” một tiếng.
La Duy bỗng cúi xuống nhìn vào mắt cá chân của Cố Kỳ lần nữa: “Hôm nay cậu sao vậy? Trong buổi huấn luyện rất mất tập trung.”
Cố Kỳ nhìn ra ngoài cửa sổ không đáp lời.
La Duy còn cố hỏi: “Có phải gặp phải chuyện gì phiền lòng rồi không?”
Cố Kỳ vẫn không đáp.
La Duy vẫy vẫy tay trước mặt anh: “Thất tình à?”
“Cậu đừng nói nữa!”
“Anh đừng nói nữa!”
Lục Phán Phán và Cố Kỳ đồng thanh.
Hai người nhìn nhau thông qua gương chiếu hậu, rồi lại ăn ý ngoảnh mặt đi.
La Duy tủi thân nhìn Lục Phán Phán, “Không cho người ta hỏi thì thôi, sao mà hung dữ thế.”
Đến bệnh viện, Lục Phán Phán định chạy đi lấy số Cố Kỳ lại bảo anh tự làm, thế là cô đi sang một bên gọi điện thoại cho Trọng Gia Nguyệt.
Hôm nay Trọng Gia Nguyệt đang trong ca trực, bảo cô cứ đi thẳng qua đây.
Lục Phán Phán dẫn hai người đến phòng khám, còn chưa kịp mở cửa đã nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết từ bên trong vọng ra.
Cô thu tay về, yên lặng đợi cho tiếng hét khổ ải đó dừng hẳn lại rồi mới đẩy cửa vào.
Bệnh nhân nằm trên giường, ánh mắt thẫn thờ nhìn lên trần nhà.
Trọng Gia Nguyệt rửa tay ở bồn nước bên cạnh, dặn dò: “Cậu đến phòng phát thuốc nhận thuốc, ba ngày sau nhớ đến tái khám.”
Bệnh nhân kia đứng dậy, khuôn mặt vô cảm cầm theo đơn thuốc đi ra ngoài.
Trọng Gia Nguyệt quay đầu cười với Lục Phán Phán: “Đây chẳng phải là cậu sinh viên đau cơ bụng lần trước sao?”
Vừa nghe thấy hai chữ “cơ bụng” là Cố Kỳ run lẩy bẩy.
Lục Phán Phán nhìn thấy thì lại càng sốt ruột, cô nói với Trọng Gia Nguyệt: “Cậu ấy vừa mới ngã, chị kiểm tra giúp em, mong là đừng để lại thương tật gì.”
Trọng Gia Nguyệt bảo Cố Kỳ nằm lên giường sau đó nghiêm túc kiểm tra mắt cá chân cho anh.
Thấy sắc mặt cô có vẻ thư thả, Lục Phán Phán đoán chừng không có vấn đề gì lớn mới dám thở phào một hơi.
Đúng lúc này, điện thoại Lục Phán Phán kêu lên.
Cô lấy ra xem thử, là thông báo chủ nhà đăng lên nhóm cho thuê, tối nay sẽ cắt điện để bảo dưỡng đường dây điện.
“Gia Nguyệt, tối nay chị có phải trực không?” Lục Phán Phán hỏi.
Trọng Gia Nguyệt vừa ấn lên chân Cố Kỳ vừa đáp: “Không, sao vậy?”
Lục Phán Phán: “Vậy cho em qua ở nhờ nhà chị một đêm được không? Tối nay bên nhà em cắt điện mà Hứa Mạn Nghiên lại không có ở nhà.”
Trọng Gia Nguyệt bật cười, lườm Lục Phán Phán: “Không thành vấn đề. Nhưng mà em nhìn em đi, đã lớn ngần này rồi mà vẫn sợ bóng tối! Nói thật, chị chưa từng gặp ai sợ bóng tối giống như em đâu.”
Cố Kỳ nghe Trọng Gia Nguyệt nói, hai mắt lập tức trợn tròn.
Anh nhớ đến buổi tọa đàm học thuật ngày đó bỗng dưng mất điện, Lục Phán Phán ngồi bên cạnh đã tóm chặt lấy tay anh.
Còn có cả đêm mưa đưa cô về nhà kia nữa, cô nói cô sợ bóng tối.
Mặt anh biến sắc, không kìm được mà rít lên một tiếng.
Trọng Gia Nguyệt lập tức giơ hai tay lên trời, sửng sốt nhìn Cố Kỳ.
“Tôi còn chưa dùng lực mà! Có phải cậu chấn thương ở đâu rồi không?!!”
Cố Kỳ không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm trần nhà.
Trọng Gia Nguyệt vỗ nhẹ lên bắp chân anh: “Sao mà cậu trông cứ như muốn buông xuôi trần đời rồi vậy, đừng lo, chỉ bị trật chân thôi, không phải tổn thương gân cốt, sẽ không ảnh hưởng đến giải đấu của cậu đâu.”
Lục Phán Phán nghe vậy thì an tâm hơn nhiều, nhìn anh bằng ánh mắt khó nói.
Trọng Gia Nguyệt quay về bàn làm việc, mở máy tính lên, vừa kê đơn vừa nói: “Không có vấn đề gì đâu, tôi kê một ít thuốc bôi ngoài da, nghỉ ngơi hai ngày là ổn.”
Cố Kỳ vừa ngồi dậy, đã lên tiếng: “Hai ngày e là không đủ đâu ạ?”
Trọng Gia Nguyệt liếc qua anh, cong môi: “Hai ngày là quá đủ rồi. Đám sinh viên các cậu đừng chỉ vì mấy vết thương nhỏ, mấy cái bệnh vặt mà tranh thủ lười biếng, biết bao nhiêu vận động viên còn cố kìm cơn đau chấn thương mà kiên trì ra trận kia kìa.”
Lục Phán Phán biết thừa Cố Kỳ có ý gì nhưng vẫn giả điếc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhưng La Duy thì vô cùng lo lắng cho anh: “Có phải cậu vẫn còn đau ở đâu không?”
Rồi anh chàng lại nhìn sang Lục Phán Phán: “Hay cứ để cho cậu ấy nghỉ ngơi thêm vài ngày đi chị? Bây giờ vẫn chưa đến tháng 8, thời gian cũng không quá gấp.”
Lục Phán Phán thản nhiên gật đầu: “Ừm, cũng được.”
Lục Phán Phán đã nói vậy, Trọng Gia Nguyệt đương nhiên sẽ không ý kiến gì thêm, cô kê xong đơn thuốc thì tiễn họ về.
Về đến trường, La Duy còn định đưa Cố Kỳ về thẳng ký túc xá.
“Ừm…. chị muốn nói chuyện riêng với Cố Kỳ.” Lục Phán Phán nói, “La Duy, cậu đợi bọn chị một lát được không?”
La Duy hiểu được ánh mắt của cô, liền nói: “Vậy em đến căn tin mua chai nước.”
Sau khi La Duy đi mất, Lục Phán Phán nhìn về phía Cố Kỳ, cẩn thận sắp xếp từ ngữ trong đầu.
Anh xoay lưng lại với cô, đứng dưới tàng cây.
“Cố Kỳ, cậu nghe chị nói.” Lục Phán Phán nhìn vào bóng lưng ngay trước mắt, bình tĩnh lên tiếng: “Hôm đó chị không cố ý nói lời khó nghe, chỉ là lúc ấy quá kinh ngạc, chị không có ý đấy đâu, cậu đừng để trong lòng nhé.”
Cố Kỳ vẫn đưa lưng về phía cô: “Chị không có ý gì?”
Lục Phán Phán: “Không có ý nói đầu óc cậu có vấn đề.”
Cố Kỳ: “…”
Cố Kỳ im lặng hồi lâu, lúc sau mới đáp lại: “Không sao.”
Ngữ điệu vô cùng bình tĩnh, trong bình tĩnh còn mang chút thoải mái.
Lục Phán Phán nhìn bóng lưng dù cô đơn mà vẫn thẳng tắp của anh, trong lòng thầm nghĩ có lẽ anh đang cố giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng cho bản thân, nên cô cũng không tiếp tục nói về vấn đề này nữa.
Vừa đúng lúc La Duy quay về, Lục Phán Phán nói với anh chàng: “Cậu đưa cậu ấy về ký túc xá đi, chị đến nhà Bóng chuyền đây.”
Lục Phán Phán rảo bước rời đi, La Duy nhìn theo bóng lưng cô mà lầm bầm: “Hai người nói chuyện gì vậy? Sao bầu không khí lại nghiêm túc thế?”
Bàn tay Cố Kỳ chới với gọi anh: “Đỡ…. mau đỡ em.”
*
Hoắc Tu Viễn từ bên chỗ giáo sư về, thấy Cố Kỳ đã nằm thẳng cẳng trên giường được một lúc lâu.
Anh nhẹ tay nhẹ chân, không phát ra bất kỳ tiếng động nào, ngồi vào bàn đọc sách.
Hơn một tiếng trôi qua, Hoắc Tu Viễn đã nghe Cố Kỳ trở mình tận mấy lần nhưng lại không thấy anh nói lời nào, trong lòng không khỏi lo lắng.
“Cố Kỳ, cậu sao đấy? Sao tôi cứ có cảm giác hai ngày nay tâm tình cậu không ổn chút nào?”
Cố Kỳ không hề phủ nhận, “Ừm” một tiếng.
Hoắc Tu Viễn chần chừ một đoạn, vẫn hỏi: “Có chuyện gì?”
Cố Kỳ ngồi dậy, chậm rãi mở miệng: “Tôi có một người bạn……..”
Hoắc Tu Viễn cau mày, ánh mắt cực kỳ do dự, cúi đầu thỏ thẻ: “Thế thì tôi không muốn nghe cho lắm.”
Cố Kỳ lòng đầy uất ức mà không biết nói với ai, bây giờ đến cả Hoắc Tu Viễn cũng không muốn nghe anh giãi bày tâm sự thì vô cớ phát cáu: “Tôi khốn khổ thế này không phải do cậu à?”
Hoắc Tu Viễn: “Hả?”
Cố Kỳ tức giận nhào xuống khiến cho cả cái giường rung lắc dữ dội.
Còn Hoắc Tu Viễn thì run rẩy đứng dậy, thận trọng hỏi: “Không lẽ là tôi hại cậu thành ra thế này?”
Cố Kỳ hừ lạnh.
Thôi xong.
Hoắc Tu Viễn ngã phịch xuống ghế.
Đầu óc trống rỗng cả nửa ngày trời, anh ta vội vàng cầm điện thoại lên, nhấn vào diễn đàn ẩn danh, đăng một bài.
《Tôi có cảm giác bạn cùng phòng đã phải lòng tôi……..》
Mười mấy phút sau, những anh em nhiệt tình trên mạng để lại mấy chục bình luận, đưa ra đủ loại ý kiến giúp Hoắc Tu Viễn xác định bạn cùng phòng có thật sự thích mình hay không.
Hoắc Tu Viễn cẩn thận đọc từng cái một, chọn ra trong số đó phương pháp đáng tin nhất.
Anh liếc trộm Cố Kỳ một cái, sau khi xác định Cố Kỳ không hề chú ý đến bên này thì mở ngăn kéo ra, lấy một cái sim được tặng kèm khi mua thẻ điện thoại.
Hoắc Tu Viễn đổi sim điện thoại, sau đó soạn một đoạn tin nhắn.
“Đã sắp đến lễ Thất tịch rồi, duyên phận do trời định, hạnh phúc do người định. Bạn có muốn biết chỉ số duyên phận giữa bạn và người ấy? Hãy soạn tin nhắn theo cú pháp: Họ tên người nam + Họ tên người nữ, ví dụ: “Quách Tĩnh + Hoàng Dung” và gửi đến số điện thoại này. Sau đó bạn sẽ biết ngay chỉ số duyên phận giữa bạn và người đó. Còn chần chờ gì nữa, hãy nhanh tay lên!”
Hoắc Tu Viễn gõ xong đống chữ này, gom hết dũng khí nhìn Cố Kỳ một lần nữa rồi nhấn nút gửi đi.
Vài giây sau, anh nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên.
Hoắc Tu Viễn căng thẳng nhìn Cố Kỳ, thì thấy anh vừa cầm điện thoại lên xem thử đã quăng nó đi ngay.
Hoắc Tu Viễn thở dài, làm sao mà Có Kỳ có thể để ý đến mấy thứ nhảm nhí này được cơ chứ?
Thế là anh lại tiếp tục thực hiện những kế sách khác mà cư dân mạng hiến cho.
Đúng lúc này, Cố Kỳ bỗng dưng ngồi bật dậy, tìm lại điện thoại của mình, sau đó chui vào trong chăn.
Vài giây sau, điện thoại Hoắc Tu Viễn nhận được một mẩu tin nhắn.
“Cố Kỳ + Lục Phán Phán”
Hoắc Tu Viễn: “….??????????”
Tác giả: Hoắc Tu Viễn: Cái gì thế này? Không phải cậu thích tôi sao?