Vương Dĩnh quan sát trận thi đấu giữa năm người, Trần Kỳ cùng Diệp Ngọc Linh hoàn toàn lấn át những người khác.
“Ngầu quá đi.” Vương Dĩnh không khỏi kích động: “Hiểu Thanh, cậu không thấy đâu, hai cậu ấy cứ như đang ảo thuật vậy!”
Có cần nói quá đến vậy không? Hiểu Thanh không tin: “Các cao thủ trên TV đều là bịt mắt mà chơi, giỏi hơn các cậu ấy nhiều.”
“Cậu không hiểu, tận mắt nhìn thấy với xem trên TV không giống nhau, giống như cậu xem Thế vận hội với đại hội thể thao của trường, cảm giác không giống nhau. Vương Dĩnh nói: “Tớ muốn theo Trần Kỳ học.”
Hiểu Thanh: “Không được.”
“Sao lại không được? Cậu ấy dạy miễn phí.”
“Nhưng thời gian không miễn phí, cậu có tinh thần như vậy sao không dùng để giải thêm mấy bộ đề?”
Vương Dĩnh cạn lời: “Cậu thật nhàm chán, giải nhiều đề thì sẽ được điểm cao sao? Tớ lại không thi vào cấp ba nổi, vào trường nghề thì không cần tốn nhiều sức lực.”
“Nhưng trường nghề cũng chia thành trường giỏi trường dở mà.”
“Nếu tớ để ý đến giỏi hay dở thì tớ đã không tình nguyện học trường nghề rồi.” Vương Dĩnh nhìn Hiểu Thanh: “Tớ là một kẻ hèn nhát, cũng không có giấc mơ to lớn nào, chỉ cần có món nghề để làm việc và nuôi sống bản thân là được rồi.”
Hiểu Thanh im lặng, sau đó mới nói: “Mỗi người mỗi chí hướng.”
“Đúng vậy, mỗi người mỗi chí hướng.” Vương Dĩnh càng trở nên hào hứng: “Hay là cậu đi tìm Trần Kỳ với tớ? Cậu thông minh hơn tớ, cậu ấy chắc chắn sẽ đồng ý dạy cho cậu.”
Hiểu Thanh vừa mới từ chối lời mời của cậu bằng lý do chính đáng, bây giờ cô vẫn cảm thấy nó lãng phí thời gian, nhưng cô không muốn lại làm mất hứng Vương Dĩnh: “Được rồi, cậu đi học đi, học được rồi quay lại dạy tớ.”
“Được đó, được đó.” Vương Dĩnh nở nụ cười, chạy tới chỗ Trần Kỳ nói vài câu rồi trở về chỗ ngồi khi chuông vào học vang lên.
Diệp Ngọc Linh thấy Trần Kỳ thu nhận Vương Dĩnh: “Cậu định dạy theo trình độ hay sao mà trình độ nào cũng nhận?
Giọng điệu của Trần Kỳ thản nhiên: “Chơi vui thôi mà.”
Diệp Ngọc Linh ngưỡng mộ bộ não của cậu, lại càng hâm mộ thái độ của cậu: “Sắp thi giữa kỳ rồi.”
“Sao, cậu định giục tớ học bài giống Triệu Hiểu Thanh à?”
“Tớ giục cậu làm gì? Cậu không học tớ càng có lợi, chỉ là tớ muốn…” Tiếng động trong lớp nhỏ dần, Diệp Ngọc Linh lấy tờ giấy nháp ra, viết xong rồi đẩy về phía cậu: “Đối chiếu đáp án với cậu lần nữa.”
“...”
Trần Kỳ đau đầu: “Tha cho tớ đi, bị Triệu Hiểu Thanh bắt thêm lần nữa là tớ đi đời đấy.”
“Suỵt!” Diệp Ngọc Linh ra hiệu cho cậu nói nhỏ. Thật ra nếu không có mối quan hệ tốt với Trần Kỳ, cô ấy cũng sẽ không dám đưa ra yêu cầu quá đáng như vậy. Nhưng cuối học kỳ trước, dù đã đối chiếu đáp án nhưng cô ấy vẫn không lọt vào top đầu giành được học bổng, điều này khiến cô ấy không cam lòng.
“Triệu Hiểu Thanh không có thời gian để ý chúng ta đâu.” Cô ấy cũng cúi đầu thấp giọng nói với Trần Kỳ: “Chỉ cần so môn Toán thôi, chọn điền vào chỗ trống, đến lúc đó tùy vào vị trí chỗ ngồi trong phòng thi, nếu chúng ta ngồi đằng sau cậu ấy thì có thể thử một chút, nếu ngồi trước thì thôi.”
“Tớ có bao giờ to gan đâu, cậu đừng có hiểu lầm.” Trần Kỳ nở nụ cười hiền lành làm cho Diệp Ngọc Linh không làm gì được cậu.
Cô ấy vo tờ giấy nháp thành hình tròn nhỏ: “Vậy sao lần trước cậu lại đồng ý?”
“Đùa thôi, chưa thử bao giờ.”
Những lời này khiến Diệp Ngọc Linh có chút tức giận, hóa ra kế hoạch khiến cô ấy lo lắng, cho cô ấy tự tin và kỳ vọng chỉ là một trò đùa đối với cậu. Cô ấy mở cuốn vở bài tập ra một cách mạnh tay, sau đó nghĩ lại thì cảm thấy đây chỉ là cái cớ để cậu từ chối hợp tác với mình - Lẽ nào cậu lại sợ Triệu Hiểu Thanh báo giáo viên sao? Hay là cậu thật sự không quan tâm đến điểm số? Nếu đúng là vậy, thế chẳng phải sự để tâm quá mức đến nỗi tính toán chi li của cô ấy còn không bằng vẻ phóng khoáng tùy ý của Trần Kỳ sao?
Cô ấy quay lại, định nói rõ ràng với cậu, lại nhìn thấy Diêu Chương Long đang đứng ngay bên cạnh. Tim cô ấy đập mạnh một cái, Diêu Chương Long giật lấy khối Rubik trong tay Trần Kỳ mang đi.
“Chơi đến nghiện rồi đúng không?” Vẻ mặt Diêu Chương Long trầm xuống: “Theo thầy ra ngoài.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Diệp Ngọc Linh kinh ngạc, nhìn thấy Trần Kỳ thu lại nụ cười, đứng dậy đi theo, Diêu Chương Long như nhớ tới gì đó, đột nhiên quay đầu nhìn về phía cô ấy: “Em cũng theo thầy.”
Điều này khiến Diệp Ngọc Linh lần đầu tiên đỏ mặt trước ánh nhìn của các bạn trong lớp.
—
Cú tóm không dự báo trước này gây ra một cuộc náo động nhỏ trong lớp. Hiểu Thanh đang tập trung cúi đầu làm bài, không để ý lúc Diêu Chương Long xuất hiện, đợi đến khi chỉ còn hai cái ghế trống cô mới nghe được đầu đuôi câu chuyện từ Vương Dĩnh.
Đáng đời, đây là phản ứng đầu tiên của cô, nếu quá phô trương thì phải gánh chịu hậu quả, Trần Kỳ xứng đáng bị gõ đầu, nhưng cô không cho rằng Diêu Chương Long sẽ trừng phạt bọn họ, dù sao cũng chỉ là đồ chơi giáo dục, bọn họ cũng không nghiêm trọng đến nỗi mê chơi mất hết ý chí.
Quả nhiên, trong vòng mười phút, hai nhân vật chính đã trở lại lớp học. Không biết là ai vừa cười nói họ là đôi uyên ương mệnh khổ, lập tức bị Vương Tư Tề đập vào đầu một phát. Diêu Chương Long theo sát phía sau, nhai lại điệu cũ “ba trái tim”, chuyên chú, cẩn thận, kiên trì, những học sinh ngồi dưới chỉ có thể cúi đầu giả ngốc, cũng không biết là có lọt tai chút nào không.
So với Diệp Ngọc Linh tiếp tục im lặng, chuông tan học vừa reo, Trần Kỳ đã lấy lại sức sống. Đối với lời trêu chọc của đám người hóng hớt và lời quan tâm từ học trò, cậu đều đáp lại dăm ba câu đối phó qua loa, sau đó cùng họ đứng ở hành lang tận hưởng làn gió nhẹ. Buổi tối sau khi kết thúc tiết tự học, mọi người ùa xuống cầu thang trở về ký túc xá, Trần Kỳ đang bị Vương Tư Tề dạy bảo vì gây họa cho hoa khôi, khi cậu nhớ ra mình không mang theo thẻ cơm liền đi ngược dòng người về lấy.
Chỉ sau vài phút, lớp học đã trở nên vắng vẻ. Triệu Hiểu Thanh đã quen với sự “vắng vẻ” này, lúc này mới đứng dậy đeo ba lô lên.
Trần Kỳ đến chỗ tủ đựng đồ lấy thẻ cơm rồi đi đến sát tường: “Xong chưa, xong rồi thì tớ tắt đèn.”
“Xong rồi.”
Hai người mỗi người chịu trách nhiệm đóng cửa trước và sau.
Triệu Hiểu Thanh nhanh chóng rời khỏi, lộc cộc đi xuống lầu, bác phụ trách khóa cửa cầu thang mở điện thoại, hát đi hát lại bài “Hảo hán ca” mấy lần.
Trần Kỳ tăng tốc đi theo Hiểu Thanh, nhìn bóng cô bị ánh đèn đường kéo thành vừa dài vừa mỏng.
Không biết tại sao, cậu đột nhiên cảm thấy rất nhàm chán. Ngày nào cũng vậy, cũng chỉ có bấy nhiêu con người, bấy nhiêu đây tiết học, đi sớm về khuya, không có điều gì mới mẻ. Trước đây vào buổi tối cậu thường không ngủ được, ban ngày thì ngủ mãi không dậy nổi, tiện tay mua mấy khối Rubik chơi mới có chút hứng thú, đợi tới khi cậu học được cách khôi phục Rubik, học được cách xoay cho nhanh, rồi trải qua quãng thời gian luyện tập cao độ để nâng cao kỹ năng, cuối cùng cũng trở nên thành thạo như ý muốn, lúc này cậu muốn dạy kỹ thuật này cho những người khác.
Diệp Ngọc Linh là cô gái thông minh nhất lớp, điểm này không có gì nghi ngờ, nhưng dạy cô ấy cậu không có cảm giác thành tựu, chỉ có thể chọn mục tiêu khác. Ban đầu cậu nghĩ rằng nhận nhiều học trò sẽ khiến những tháng ngày nhàm chán của cậu trở nên thú vị hơn, nhưng dạy rồi dạy cũng chỉ có nhiêu đó kỹ thuật, thi đầu vào cấp ba cũng đâu có thi xoay Rubik, không biết xoay thì thôi, biết xoay rồi cũng đến lúc phát chán, thiên biến vạn hóa đến cuối cùng cũng thành không còn biến hóa.
Trong văn phòng, Diêu Chương Long hẳn là đã nắm được bằng chứng từ trước, những lời thầy ấy nói với cậu còn nghiêm trọng hơn nhiều so với khi nói với Diệp Ngọc Linh. Da mặt Diệp Ngọc Linh mỏng, hứa sau này sẽ không chơi nữa, còn mặt cậu dày nên giả vờ ngoan ngoãn nghe mấy câu, khi ra ngoài thì tự hỏi không biết còn ai dám đến chỗ cậu học nữa không.
Tiếng nhạc trên đài phát thanh sắp kết thúc, Trần Kỳ nhìn Triệu Hiểu Thanh đi vào ký túc xá nữ.
Cậu ngước nhìn lên bầu trời, mặt trăng bị mây che khuất, không có ngôi sao nào chiếu sáng.
Khối Rubik có sáu mặt nhưng cậu lại chỉ có một con đường.
Học, học, học cái quái gì.
—
Không có gì ngạc nhiên, trong kỳ thi giữa kỳ Triệu Hiểu Thanh đứng đầu lớp.
Học hành cũng giống chèo thuyền ngược dòng, không tiến thì sẽ lùi. Đây là phương châm Hiểu Thanh đã viết trong cuốn sổ kỷ yếu lúc tốt nghiệp tiểu học. Cho đến bây giờ, cô vẫn tin rằng nỗ lực sẽ được đền đáp, sự thật chứng minh cô đã đúng, điều này làm cô nở nụ cười nhẹ nhõm.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhận được tin nhắn báo kết quả, Trương Bình rất vui, còn thưởng cho cô con gái chăm chỉ của mình một bữa sủi cảo cần tây. Hiểu Thanh thích ăn cần tây vì mùi thơm đặc biệt của nó, nói một cách chính xác thì cô thích tất cả những thứ có mùi thơm như rau mùi, nấm, dưa lê, còn có hoa lan và hoa nhài ông nội trồng trong sân - Mặc dù hiếm khi cô lại gần chúng nhưng chỉ cần chúng nở hoa, cô không thể nào không nhớ đến sự tồn tại của chúng mỗi khi bước vào sân.
Đến tối, Trương Bình báo tin vui cho Triệu Bân nhưng Triệu Bân chỉ nói một câu “Giỏi lắm” rồi cúp máy. Khuôn mặt ngày càng mệt mỏi của Trương Bình lộ ra vẻ nghi ngoặc sâu sắc: “Bận đến vậy, không biết là đang làm cái gì?”
“Để con nói chuyện với bố.” Hiểu Thanh cầm lấy điện thoại, bấm số lần nữa: “Bố ơi.”
“Ừm.” Triệu Bân luôn nể mặt con gái.
Hiểu Thanh khoe kết quả, có chút tự đắc: “Đây mới chỉ là mục tiêu đầu của con, bố đợi mà xem, cuối kỳ con nhất định sẽ giành được hạng nhất.”
Triệu Bân cười: “Bố tin con làm được.”
Khóe miệng của Trương Bình cũng nhếch lên theo lời nói của Hiểu Thanh.
So với Hiểu Thanh cầu được ước thấy, Trần Kỳ lần này tụt xuống vị trí thứ sáu trong lớp, thậm chí còn không lọt vào top 50 của khối. Diệp Ngọc Linh không hiểu được vì sao cậu lại phát huy bất thường như vậy: “Tớ đã nói chúng ta nên đối chiếu đáp án mà, cậu lơ mơ lúc thi môn Toán đúng không?”
“Có thể vậy, may là cậu không so đáp án với tớ.” Điểm môn Toán của Trần Kỳ chưa bao giờ dưới 115 điểm, lần này chỉ được 105 điểm, ngoại trừ cậu không ai biết chuyện gì đã xảy ra. Diêu Chương Long và giáo viên dạy Toán lần lượt gọi cậu đến văn phòng vẫn không hỏi ra được gì, còn đương sự không hề để tâm chút nào, thứ hai còn mang vào lớp hai bịch quýt để phân phát.
“Trước tiên cứ làm xong bài, đúng hay sai là chuyện khác, cũng giống như những cái cây trong sân này, sau khi trồng mấy năm mới lớn lên, mới ra quả, nhưng không phải năm nào cũng ra nhiều quả, không phải năm nào cũng có quả ngọt.” Ông nội của Trần Kỳ chỉ hy vọng cháu trai mình không câm không điếc, không lùn cũng không ngốc, Trần Kỳ đã đáp ứng được mong đợi này của ông ấy, ông ấy không muốn tạo thêm áp lực cho cậu.
Vì vậy, Trần Kỳ vốn không lo lắng không ăn nói được với gia đình về điểm số, điều cậu lo lắng là ông nội sẽ bắt cậu chia sẻ thành quả thu hoạch được - trong sân nhà cậu trồng rất nhiều cây ăn quả, có nhót tây, lựu, mận, đào, tới mùa thu, hai cây quýt sẽ thi nhau xem cây nào ra nhiều quả hơn.
Trần Kỳ không dám trái lời bèn mang quýt đến lớp, tùy theo mức độ thân thiết mà phân phát. Vương Dĩnh, với tư cách là “học trò thân cận” của cậu nên có hai quả.
“Cảm ơn sư phụ, quýt rất ngọt.” Vương Dĩnh rất vui.
“Chưa ăn đã nói ngọt, nịnh nọt có hơi quá rồi.” Trần Kỳ mỉm cười, nhìn thấy Triệu Hiểu Thanh từ bên ngoài đi vào, cậu có lòng tốt hỏi cô: “Cậu có ăn không?”
“Tớ không ăn.”
“Tớ biết cậu sẽ không ăn.” Cậu mang quýt trong tay đặt ở trên bàn Vương Dĩnh: “Cho cậu thêm một quả.”
Mấy ngày nay Hiểu Thanh đều nghe Vương Dĩnh khen cậu thông minh, hào phóng, dễ gần như thế nào, thuận miệng nói: “Cậu khá giỏi lấy lòng người khác đấy.”
Trần Kỳ cảm thấy câu này có ý gì đó: “Vậy sao? Nhưng tớ có làm thế nào cũng không lấy lòng được người cứng đầu ngoan cố như cậu.”
Triệu Hiểu Thanh liếc cậu một cái: “Cậu nói ai cứng đầu?”
“Cậu bị lãng tai à? Niềm vui trong cuộc sống nằm ở sự chia sẻ, Triệu Hiểu Thanh, cậu biết sự khác biệt giữa chia sẻ và lấy lòng người khác là gì không?”
“Tớ không cần hiểu, tớ đã nói với cậu nhiều lần là đừng nói chuyện cuộc sống với tớ, hơn nữa, niềm vui trong cuộc sống không chỉ có chia sẻ.”
“Vậy cậu nói xem còn cái gì?”
“Sao tớ phải nói với cậu?”
Trần Kỳ phát hiện, nếu cậu nói chuyện với cô nhiều hơn ba câu thì sẽ cãi nhau: “Tính tình của cậu luôn như vậy, mọi người luôn nói những điều tốt đẹp, chỉ có cậu cứ một câu là tớ có bệnh.”
“Bởi vì cậu nhiều bệnh, khiến người ta chán ghét.”
“Thì ra là vậy.” Trần Kỳ nghe xong, ném số quýt còn lại lên bàn Vương Dĩnh rồi rời đi.