- Bắc Hải ngươi sợ là không thể ở rồi. Một khi thân phận của ngươi truyền đi, Bắc Hải đối với ngươi mà nói chính là thiên la địa võng. Trừ phi ngươi có thể núp ở một chỗ vĩnh viễn không ra ngoài. Vậy thì hải vực yêu tộc tự nhiên cũng không cần suy nghĩ. Nếu là như thế , ngươi chỉ có chạy trốn tới Đông Hải, đúng rồi, chỉ có thể chạy trốn tới Đông Hải.
Sử Linh Linh lúc này cũng mở miệng nói:
- Nhưng làm như thế nào có thể chạy trốn tới Đông Hải? Phải biết Bắc Hải có các hướng đi thông tới Đông Hải, nhưng các truyền tống trận đều chưởng khống trong các môn phái. Ân sư đệ bây giờ đi cũng như dê vào miệng cọp.
Tất cả mọi người đưa ánh mắt nhìn về phía Lục Bình. Lục Bình lắc đầu một cái, nói:
- Năm đó ta có thể đến Đông Hải là do cơ duyên xảo hợp. Chỗ Truyền tống trận kia đã sớm bị ta hủy diệt.
Tất cả mọi người đều thở khì như tiết khí nhụt chí, nhưng lại nghe Lục Bình nói tiếp:
- Kế sách bây giờ , thật ra thì còn có một chỗ Truyền tống trận đi thông tới Đông Hải. Đó chính là Hoàn Vũ đảo.
Mọi người nghe xong đều trầm mặc không nói. Nhưng Hoàn Vũ đảo nơi đó là tổng bộ của Bắc Hải nhân tộc tu luyện giới đại liên minh . Bắc Hải thập đại môn phái cùng với Bắc Hải môn phái có thể kể ra danh hiệu và gia tộc thế lực đều ở đây. Họ ở trên Hoàn Vũ đảo đều có thiết đặt cơ cấu. Điều này khiến cho trên Hoàn Vũ đảo cao thủ nhiều như mây, phòng thủ sâm nghiêm so với trú địa của Bắc Hải mười đại môn phái cũng không kém gì.
Diêu Dũng trong bụng khẩn trương, rất muốn nói gì. Nhưng hắn bây giờ cả người bị thương nặng, chuyện này hắn không cách nào giúp được một tay. Vì vậy vài lời hiếm hoi đến khóe miệng cuối cùng vẫn không nói ra.
Đang lúc này, một người lại vội vã chạy vào động phủ của Lục Bình . Hắn ngẩng đầu nhìn lên rất nhiều người nơi này , cũng không tỏ vẻ kinh ngạc gì. Nhìn thấy Ân Huyền Sở ở chỗ này, hắn iền nói:
- Ta nhận được tin tức môn phái muốn tìn bắt Ân sư huynh.
Người tới chính là Trương Huyền Thành. Hắn sau khi lên cấp đoán đan kỳ một mực trợ giúp Chân Linh Biệt Viện Huyền Diệu chân nhân xử lý chuyện của biệt viện. Cho nên sự tình lần này, Lục Bình cũng không gọi hắn tới giúp một tay.
Trương Huyền Thành vội vã chạy tới báo tin, chỉ thấy tất cả mọi người trong động phủ không nhúc nhích, không khỏi gấp giọng nói:
- Sao người nào cũng đều không nói gì hết vậy?
Diêu Dũng không vui, nói:
- Chúng ta đã sớm biết môn phái muốn bắt Ân sư đệ. Lưu tiên trưởng đã chạy tới trước một bước.
Trương Huyền Thành lúc này mới nhìn thấy Lưu tiên trưởng cũng ở trong động phủ. Trương Huyền Thành cũng bất chấp làm lễ ra mắt cùng Lưu Huyền Viễn chân nhân, vội vã nói:
- Không phải vậy chứ, lúc ta tới, trên dưới Thiên Linh sơn đã truyền khắp nói rằng Ân sư huynh là hai tộc nhân, yêu ...
Trương Huyền Thành nhìn Ân Huyền Sở ở bên cạnh một chút, những lời tiếp theo trực tiếp bỏ qua, nói tiếp:
- Các đại môn phái đều phái người đi tới bổn phái, bảo là muốn giám đốc bổn phái thanh lý môn hộ. Bây giờ Huyền Thuật chân nhân của bổn phái đã mang theo tu sĩ các phái hướng tới Hoàng Ly đảo.
- Đánh rắm thối cái con mẹ nó!
Diêu Dũng nhất thời giận dữ:
- Cái gì gọi là thanh lý môn hộ!
Ân Huyền Sở toàn thân run rẩy, mặc dù hết sức đè nén, lòng tràn đầy hàn ý lạnh như băng nhất thời hóa thành sát ý vô cùng. Nhiệt độ trong động phủ giảm xuống kịch liệt. Hiển nhiên Ân Huyền Sở đã không cách nào át chế tâm tình của tự thân.
Lục Bình vỗ vào trên bờ vai của hắn một tiếng. U lam quang mang chợt lóe lên. Lúc này khí tức của Ân Huyền Sở mới từ từ ổn định lại.
- Tới thật là nhanh! Chúng ta cũng phải nhanh chóng đưa ra chủ ý rồi. Cứ tiếp tục như vậy, chúng ta chỉ có thể ở chỗ này chờ Huyền Thuật sư thúc tới bắt mà thôi.
Cơ Huyền Hiên cũng gấp giọng nói. Hắn xưa nay rất có cơ trí, lần này chuyện cấp bách vượt xa dĩ vãng. Ngay cả hắn trong lúc nhất thời cũng bó tay chịu phép.
Nhưng lúc này Trương Huyền Thành cười, có chút đắc ý. Hắn quơ quơ đồ cầm trong tay, nói:
- Bọn họ nhất thời bán khắc cũng không tới được đâu. Sau khi nhận được tin tức, ta lập tức chạy tới. Đồng thời ở trên Truyền tống trận thuận tay đem vật này lấy xuống. Bọn họ nếu muốn thông qua Truyện Tống Trận, sẽ phải tới trước Địa Khôn đảo. Sau đó sẽ từ Địa Khôn đảo truyền tống đến Hoàng Ly đảo.
Mọi người vừa nhìn, thì ra món đồ trong tay Trương Huyền Thành là một cái phảng phất giống như la bàn. Đây là một món đồ dùng để lựa chọn phương hướng truyền tống. Ở trên địa vực Thiên Linh sơn trọng yếu như vậy, tất nhiên là tất cả địa vực đều được Truyền tống trận liên kết qua lại. Chân Linh phái tự nhiên không thể nào ở mỗi một chỗ địa vực đều phải liên tiếp kiến tạo một cái truyền tống trận nữa, mà là đem mọi địa vực có truyền tống trận liên tiếp đó đều tập trung về cùng một Truyền tống trận lớn. Nếu là như thế , thì Chân Linh phái chỉ cần an trí loại la bàn này trên truyền tống trận là được. Vào thời điểm tu sĩ cần truyền tống, có thể thông qua la bàn lựa chọn địa vực truyền tống.
Trương Huyền Thành đem vật này lấy đi, Huyền Thuật chân nhân không cách nào thông qua Truyền tống trận định vị phương hướng của Hoàng Ly đảo, cũng chỉ có thể tới trước Địa Khôn đảo, sau đó mới có thể thông qua Địa Khôn đảo Truyền tống trận chạy tới Hoàng Ly đảo. Cứ như vậy, mọi người liền tranh thủ thêm một chút thời gian .
Bất quá Trương Huyền Thành đem la bàn lấy đi, điều mạo hiểm này cũng sẽ bị môn phái trừng phạt. Bởi vì Chân Linh phái làm Bắc Hải đại phái, mỗi ngày tu sĩ lui tới Thiên Linh sơn không biết có bao nhiêu, Trương Huyền Thành đem la bàn định vị lấy đi, môn phái sẽ trì hoãn không biết bao nhiêu chuyện. Đây là lý do hắn nhất định sẽ chịu sự trừng phạt của môn phái.
Cơ Huyền Hiên giơ ngón tay cái lên, nói:
- Hảo dạng!
Lục Bình lại phảng phất nghĩ tới điều gì, đột nhiên nhấc chân giẫmxuống phía dưới một cái. Một đạo lam quang nhất thời ẩn truyền xuống mặt đất, chỉ nghe hắn lớn tiếng nói:
- A nha không tốt. Trên đảo này còn có yêu thú ẩn núp, sợ là muốn phá hủy Hoàng Ly đảo Truyện Tống Trận!
Mọi người nhìn nhau, không biết Lục Bình vừa nói đến điều gì. Chỉ có Hồ Lệ Lệ cùng Trần Luyện nhịn không khỏi phá lên cười. Ngay tức thì, mọi người liền nghe được một tiếng nổ rung trời. Chỉ chốc lát sau, ngoài động phủ truyền tới thanh âm nghi hoặc, hoảng hốt của Tằng Vũ, nói:
- Bẩm báo Lục chân nhân, Truyền tống trận trên đảo vô cớ hủy diệt.
Lúc này mọi người mới biết được điều này chỉ sợ cũng là thủ bút của Lục Bình . Lần này là đám người Huyền Thuật dù có thông qua Truyền tống trận khác đến Địa Khôn đảo, cũng không khỏi không trì hoãn thêm một lần nữa.
Lục Bình cất giọng nói:
- Ta đã biết rồi! Đây là nguyên do yêu thú trên đảo còn chưa quét sạch. Chỉ chốc lát sau Hồ chân nhân tự sẽ đi tu phục. Bọn ngươi người nào việc ấy là được.
Dứt lời, Lục Bình vỗ vỗ vào bả vai của Trương Huyền Thành, sau đó trầm giọng hỏi:
- Trương sư đệ, lúc ngươi tới đám người Huyền Thuật chân nhân có hay không đã chờ ở Truyền tống trận? Bọn họ có bao nhiêu người, tu vi gì? Tu sĩ bổn phái lại có bao nhiêu?
Trương Huyền Thành cũng nghiêm mặt nói:
- Những kẻ của cửu đại môn phái khác nhất mực có đoán đan trung kỳ tu sĩ chạy tới làm nhân vật chứng kiến. Những môn phái lớn vcùng một số gia tộc cũng có phái người tới. Những người này đều được Huyền Thuật sư thúc của bổn phái dẫn lĩnh. Còn phải cộng thêm hai vị sư huynh là Viên Thành cùng Huyền Tương.
Lục Bình nhíu mày một cái, vô luận là Huyền Thuật chân nhân, hay là Viên Thành cùng Huyền Tương, những người này Lục Bình đều đã từng suy tính qua. Trong đó, Viên Thành cùng hắn còn có đại thù sinh tử.
Lục Bình suy nghĩ một chút, nói:
- Việc này không nên chậm trễ. Bọn ta sẽ lên đường đi Hoàn Vũ đảo. Chắc chắn bây giờ tin tức chưa truyền tới Hoàn Vũ đảo. Bọn ta còn có cơ hội sử dụng Truyện Tống Trận.
Sử Linh Linh có chút bận tâm, nói:
- Sử dụng Hoàn Vũ đảo Truyền tống trận cũng cần các phái đồng ý. Chúng ta cứ đi như vậy, sợ rằng chưa chắc có thể được.