Thẩm Minh Húc nhận điện thoại, màn hình là ảnh chụp lúc anh và người bạn Alpha kia đi thuê phòng.
Lần này là hiểu lầm, “Em hiểu lầm rồi. Anh không thuê phòng với cậu ta.”
Thẩm Minh Húc nghĩ ngợi giây lát, lại bảo, “Không phải, anh với cậu ta thuê hai phòng. Anh không có ý gì với Alpha hết.”
“Tối qua anh buồn phiền, không muốn về nhà nên dứt khoát thuê phòng khách sạn ngủ một đêm.”
“Em đừng bơ anh nữa nha. Anh giải thích hết với em.” Thẩm Minh Húc lắc lắc lôi kéo tay Bạch Sướng.
“Anh không biết cái cậu Beta kia. Lần trước đi ăn mới gặp. Em đừng nghe cậu ta nói bừa.”
“Sao có thể là nhân tình của anh được, anh…”
Bạch Sướng ngắt lời anh.
Vẫn chẳng muốn để ý đến anh, khóe mắt vẫn hồng hồng. “Sau này anh đừng đưa em đến mấy bữa tiệc đó nữa.”
“Em không phải mợ chủ nhà họ Thẩm.”
“Sau này sinh con xong là có thể ly hôn.”
Sau khi Bạch Sướng lớn lên, hiểu chuyện rồi, cậu từng nghe, cậu có thể được ông cụ Thẩm nhận về nuôi là vì cậu và Thẩm Minh Húc có độ xứng đôi cao.
Độ xứng đôi càng cao, con cái sinh ra càng ưu tú, năng lực cũng càng cao.
67
Bạch Sướng biết trong mắt người ngoài cậu chỉ là một công cụ sinh dục. Nhưng cậu vẫn luôn nhớ mãi chẳng quên người anh trai mình gặp thuở còn thơ bé.
Sau này bọn cậu kết hôn, hai người sống chung.
Đã cả ngày gà bay chó sủa cãi nhau ỏm tỏi rồi mà Thẩm Minh Húc cũng đã quên cậu.
Mộng đẹp thuở thiếu thời tan thành mây khói, thoạt nhìn Bạch Sướng có vẻ chẳng quá khổ sở.
Cậu chỉ có thể tự an ủi bản thân rằng mình cũng đâu thua thiệt, dùng một đứa bé để đổi lại vài chục năm nhà họ Thầm nuôi cậu.
Omega trong cô nhi viện thường không có kết quả tốt nhưng cậu thì khác.
Nhà họ Thẩm cung cấp điều kiện cực tốt cho cậu, cũng cho cậu được hưởng một nền giáo dục rất tốt, thẳng thắn mà nói hơn chục năm qua cậu sống vô cùng ổn.
68
Lần nói chuyện này hai người tan rã trong không vui, Thẩm Minh Húc nghe Bạch Sướng nói mà giận đỏ cả mắt, tông cửa ra ngoài.
Thẩm Minh Húc chưa từng nghĩ Bạch Sướng vậy mà lại tự nhận định thân phận như vậy cho mình.
Lẽ nào suốt khoảng thời gian anh và Bạch Sướng chung sống đây, đều là với thân phận “công cụ sinh dục” ư?
Thẩm Minh Húc không sao tiếp thu được.
Anh chưa từng coi Bạch Sướng là công cụ sinh con. Anh biết độ xứng đôi của hai người chẳng thấp nhưng chuyện này thì liên quan gì đến cuộc sống của hai bọn anh?
Thẩm Minh Húc chưa từng để tâm đến thứ gọi là độ xứng đôi này.
Anh cũng chưa từng nghĩ đến sẽ ly hôn với Bạch Sướng chỉ vì độ xứng đôi thấp.
Ở trong mắt anh, Bạch Sướng là một người sống sờ sờ, là một Omega dồi dào sức sống.
69
Thẩm Minh Húc có thể chẳng thèm để ý đến độ xứng đôi nhưng Bạch Sướng không làm được.
Cậu để ý.
Cậu không thể không để ý.
Sau khi cậu trưởng thành, bắt đầu hiểu chuyện tình dục, tất cả mọi người trong nhà đều nói với cậu rằng.
“Cậu là một Omega may mắn. Bởi vì có độ xứng đôi cao với cậu chủ Thẩm nên mới được nhận vào nhà.”
“Con cái sinh ra sau này nhất định sẽ thông minh hơn người.”
Ý tứ sâu xa bên trong chẳng cần nói cũng biết.
Thật ra Bạch Sướng thấy bọn họ nói cũng chẳng sai hoàn toàn, ông cụ Thẩm nuôi cậu 15 năm.
Tiêu tốn biết bao nhiêu công sức và tiền bạc trên người cậu.
Cậu không có cách nào trả hết khoản nợ này trong một sớm một chiều được, sinh con cho Thẩm Minh Húc là cách nhanh nhất.
70
Bạch Sướng đang đợi kì phát tình của Thẩm Minh Húc.
Từ sau lần nói chuyện thất bại, mối quan hệ của hai người hạ xuống điểm băng.
Cậu thấy những ngày chung sống với nhau này chẳng khác nào dằn vặt nhau.