176Sáng hôm sau, lúc rời giường, mắt Bạch Sướng sưng doạ người, vậy nên Thẩm Minh Húc xuống nhà luộc hai quả trứng.“Lăn cho em.” Thẩm Minh Húc cầm trứng gà.Bạch Sướng ngoan ngoãn nằm trên giường, hơi xấu hổ. Hôm qua cậu chật vật bao nhiêu thì bây giờ xấu hổ bấy nhiêu.Nhưng cũng may Thẩm Minh Húc không cười cậu làm trò con bò.Ngược lại còn nghiêm túc giải thích, “Lúc đó anh đồng ý với lời cậu ta là bởi khi ấy cậu ta bảo anh và cậu ta có chênh lệch rất lớn.”“Chứ không đồng ý mấy lời vớ vẩn phía sau của cậu ta. Nếu lúc đó anh mà biết em ở đấy, anh chắc chắn sẽ không nói một câu dư thừa như thế rồi.”“Anh biết là do anh không cho em cảm giác an toàn nên mới khiến em phải lo lắng bất an.”“Anh đã nói anh thích em, là thật sự thích, là loại thích muốn bên nhau cả đời.”“Vậy nên thử tin tưởng anh nhé, có được không?” Anh ôm cậu Omega, nghiêm túc lên tiếng.177Bạch Sướng chưa từng thấy Thẩm Minh Húc nghiêm túc như vậy, kể cả khi biết bọn cậu có con, Thẩm Minh Húc cũng chưa từng nghiêm túc đến thế.Tim cậu đập thình thịch thình thịch, nhịp đập rất to.Cậu cảm thấy nhất định Thẩm Minh Húc cũng nghe được tiếng tim đập của cậu.Bạch Sướng nghĩ, nhất định là bởi độ xứng đôi của Thẩm Minh Húc và cậu quá cao nên mới ảnh hưởng đến cậu, chứ sao lại khiến cậu rung động thế này nhỉ. “Được.” Bạch Sướng bảo.Thật ra Bạch Sướng cũng nghĩ kĩ rồi. Bây giờ cậu có nhiều tiền lắm, nếu thật sự có vấn đề gì thì ôm con chạy là được.Cậu bằng lòng tin tưởng Thẩm Minh Húc một lần, cược cả cuộc đời này.178Náo loạn như vậy, Thẩm Minh Húc cũng không còn tâm trạng đi làm nữa.Anh dẫn Bạch Sướng tới bệnh viện kiểm tra thân thể. Tuy Bạch Sướng luôn bảo sức khoẻ mình rất ổn nhưng Thẩm Minh Húc vẫn không yên lòng.Vì vậy Bạch Sướng bị cưỡng ép tới viện.Kiểm tra cho cậu vẫn là vị bác sĩ cũ, bọn cậu đã quen.“Cậu đừng căng thẳng thế, Omega nhà cậu không sao.” Bác sĩ Beta trấn an Thẩm Minh Húc.“Hôm qua tâm trạng em ấy không tốt, khóc lâu lắm.” Thẩm Minh Húc vội bảo, “Tâm trạng cũng hơi kích động nên tôi không yên tâm lắm.”Bác sĩ Beta đỡ kính, “Lo thế còn làm người ta khóc? Thật là…”Thẩm Minh Húc bị nghẹn một cái, không biết đáp sao.Cuối cùng Bạch Sướng không nhìn được nữa, mở miệng giải vây cho Thẩm Minh Húc: “Không sao, là lỗi của em.”“Được rồi, được rồi, hai người cứ tranh nhau nhận sai đi.” Bác sĩ Beta bảo.“Không sao hết, cả trẻ lớn lẫn trẻ nhỏ đều tốt.” 179Từ khi rời khỏi bệnh viện, Thẩm Minh Húc vẫn rất cẩn thận, dù bệnh viện đã bảo với anh rằng Bạch Sướng không sao.Thế nhưng anh vẫn thấy lo lo.Hai người lên xe, Thẩm Minh Húc cài dây an toàn cho Bạch Sướng.“Đói chưa? Đi ăn gì không?” Anh hỏi.Bạch Sướng nghĩ một chút, cuối cùng vẫn lắc đầu, “Không đói lắm.”“Nhưng bây giờ em hơi thèm dâu.”Nghe xong câu trả lời của Bạch Sướng, Thẩm Minh Húc bật cười khẽ, quay sang hôn lên môi Omega một cái, “Đã biết.”Bạch Sướng bị động tác bất ngờ của anh làm giật mình một chút, tròn mắt trông hệt con thỏ.Đợi đến khi Omega phản ứng lại, Thẩm Minh Húc đã khởi động xe,Bạch Sướng nhìn cảnh ngoài cửa sổ, không nói thêm gì.180Tai cậu Omega hơi ửng hồng._____________________Edit + Beta: Chan + Yan