Chàng Ngốc - Tô Mã Lệ

Chương 32: Đưa anh về nhà



Đã mau đến giữa trưa, hai người mới từ trong phòng ra ngoài.

Lưu Tráng Tráng ở dưới lầu mua cơm sáng, lại sợ đánh thức Vãn Phong, nên là không dám đi gõ cửa.

Hiện tại xem ra Vãn Phong đã xuống lầu, lúc này mới hỏi, “Đói bụng không?”

Vãn Phong là đói bụng, nhưng là Đại Sơn càng đói, thấy bánh bao, anh trực tiếp duỗi tay đi lấy nó, mở cái túi ra lấy bánh bao cắn một cái to.

Lưu Tráng Tráng xem đến đều trợn mắt há hốc mồm.

Bánh bao lớn nhơ vậy, người ngốc này miệng như thế nào mà cắn muốn gần hết?

“Chậm một chút!” Vãn Phong lo lắng Đại Sơn bị nghẹn, đi lại máy lọc nước rót một ly nước cho hắn uống, Đại Sơn một hơi ăn ba cái bánh bao, uống một miếng nước, lúc này mới đem bánh bao dư lại đưa đến trước mặt Vãn Phong.

Tổng cộng sáu cái bánh bao, anh ăn ba cái, còn dư lại ba cái cho Vãn Phong ăn.

Vãn Phong hướng anh cười, “Không có việc gì, anh ăn đi, tôi đợi lát nữa lại đi ra ngoài mua.”

Đại Sơn không dám lại ăn ba cái bánh bao kia, vẫn luôn đảu bánh bao vào trong lồng ngực nàng.

Vãn Phong hỏi, “Vì cái gì không ăn? Không phải rất đói bụng sao?”

Đại Sơn nhìn nàng, ánh mắt có điểm đáng thương vô cùng, “Chi chị, em ăn, chị sẽ không ném em xuống sao?”

Vãn Phong trong lòng đau xót, hướng anh cười lắc đầu, “Sẽ không.”

Đại Sơn vẫn là không ăn.

Vãn Phong không có biện pháp, mang theo anh đi ra ngoài mua bánh bao.

Một hàng ba người sau khi rời khỏi đây, cách vách phòng Vãn Phong có một đôi tình lữ mới ra tới, nữ nhân sắc mặt có điểm không tốt, tối hôm qua mới cùng bạn trai làm một lần, bạn trai liền không được, ngược lại là cách vách, không biết là nam nhân là cái gì, cũng không biết làm bao nhiêu lần, liền nghe nữ nhân kia khóc nức nở giống như kêu cả đêm, buổi sáng còn tới hai ba tiếng đồng hồ.

Nàng ta đều ghen ghét đã chết.

Khi ra tới, còn cố ý đi qua nhìn phòng cách vách, liền thấy trên mặt đất hay là trên gương, phòng trên cái ghế , cùng với trên khăn trải giường, nơi nơi đều là dâʍ ŧɦủy̠ cùng tϊиɦ ɖϊƈh͙ đã khô cạn.

Trong không khí còn có mùi vị nồng tanh đậm....

“Ngọa tào, này nam nhân này chắc là uống thuốc đi?” Nàng ta trừng lớn mắt.

Bên kia, Vãn Phong mang theo Đại Sơn đi lại mua sáu cái bánh bao, lúc này mới đi trong tiệm gọi mỳ xào và cơm chiên.

Đại Sơn một hơi ăn xong sáu cái bánh bao, chờ cơm chiên bưng lên, lại nhanh chóng xử lý một chén lớn.

Vãn Phong ăn mì xào không hết, thấy anh ăn xong rồi, lại đem mì xào của chính mình bỏ một nửa vào bát cho anh.

Đại Sơn ăn liển mấy cái, thực mau đem mì xào cũng quét sạch sẽ, anh uống một chén nước, vỗ vỗ cái bụng đã phình to ra.

Vãn Phong hỏi, “Ăn no rồi sao?”


Đại Sơn gật gật đầu.

Lưu Tráng Tráng nhịn không được nói, “Này ngốc… Đại Sơn, sức ăn rất lớn a.”

Vãn Phong nhẹ nhàng gật đầu.

Mùa hè ăn mặc tương đối thiếu, đấu vết trên cổ nàng là của Đại Sơn tạo ra , hình thành màu đỏ đậm, Lưu Tráng Tráng nhìn chằm chằm nhìn một lát, hỏi, “Tối hôm qua trong phòng câi có phải hay không có sâu?”

“A?” Vãn Phong khó hiểu.

Lưu Tráng Tráng chỉ chỉ nàng cổ, nơi này của cậu đều đỏ.”

Vãn Phong nghĩ đến cái gì, bên tai có chút hồng, nàng sờ sờ cổ, "Chắc là vậy đi”

Nàng không dấu vết mà nhìn mắt Đại Sơn, may mắn nàng cắn ở trên vai Đại Sơn, quần áo anh có thể chống đỡ, bằng không thật sự không có cách nào để giải thích.

Ba người cơm nước xong, lại cùng nhau ngồi xe trở về.

Lưu Tráng Tráng ở trên xe hỏi Vãn Phong, “Không đem anh ta đưa về cục cảnh sát sao?”
Đại Sơn nghe được lời này, lập tức ôm cánh tay Vãn Phong, Vãn Phong nhanh chóng giải thích, “ Tôi dẫn anh ấy về nhà, không muốn đưa anh ấy đi cục cảnh sát.”

Đại Sơn lúc này mới thả lỏng người.

Lưu Tráng Tráng cách kính chiếu hậu nhìn mắt Đại Sơn.

Này nam nhân chẳng sợ xuyên hàng vỉa hè, thoạt nhìn so với những người khác như hạc trong bầy gà, đặc biệt là gương mặt kia.

Như thế nào sẽ có nam nhân lớn lên đẹp như vậy.

Lưu Tráng Tráng một bên dẫm lên chân ga một bên âm thầm mà tưởng tượng.

Bản thân mình lớn lên sao không thể đẹp được như vậy.