Chàng Rể Chiến Thần

Chương 1912: 1912





Bọn họ không biết Dương Thanh đang gặp chuyện gì, chỉ biết năng lực chiến đấu cực kỳ xuất sắc.

Bọn họ không muốn từ bỏ việc tận mắt chứng kiến các cao thủ đứng đầu đấu với nhau.

“Một người thuộc nhóm con cháu của Hoàng tộc họ Thượng Quan mà cũng dám kiêu ngạo thế à?
Đúng lúc này, bên phía Hoàng tộc họ Long, Long Khoa chợt hừ lạnh, chất vấn cô ta.

Bên phía Hoàng tộc họ Diệp, Diệp Xung cũng nhìn Thượng Quan Nhu nói: “Thượng Quan Nhu, mọi người đều được mời mới đến đây, chị lại muốn cướp quyền lợi quan sát cuộc chiến của mọi người, không đúng lắm nhỉ?”
Mặc dù Diệp Xung không bá đạo và thẳng thắn như Long Khoa nhưng rõ ràng ý của anh ta là Hoàng tộc họ Diệp cũng không đồng ý để mọi người rời đi.

Bên phía Hiệp hội Võ thuật, Hoa Anh Kiệt cũng hừ lạnh: “Hôm nay mọi người tề tựu về đây là vì cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô.

Thượng Quan Nhu cô bảo mọi người đi thì mọi người phải đi à?” Ì Nhất thời, mấy Hoàng tộc lớn và Hiệp hội Võ thuật, trong năm thế lực đứng đầu, ngoài Hoàng tộc họ Thượng Quan và Hoàng tộc họ Đoàn ra thì hai Hoàng tộc khác đều tỏ thái độ.

Mặc dù họ cũng cảm giác được Dương Thanh của lúc này cực kỳ đáng sợ, rất có khả năng sế mất kiểm soát, đại khai sát giới.


Nhưng với họ mà nói, chuyện này chẳng sao cả.

Có Dương Thanh ở đây là có thể khống chế được Lưu lão quái.

Đợi sau khi Dương Thanh và Lưu lão quái đều bị thiệt, có lẽ họ mới có thể tiến hành cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô.

Nếu bây giờ mọi người rời đi, cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô phải thế nào đây?
Mặt Thượng Quan Nhu tái mét, cô ta căn răng nói: “Tôi không tin các người không cảm nhận được cậu Dương Thanh của bây giờ đang mạnh đến nhường nào nhỉ?”
“Một khi cậu ấy mất kiểm soát thì tất cả mọi người đều sẽ bị cậu ấy giết!”
“Tôi bảo bọi người đi là đang cứu mọi người!”
Không còn cách nào khác nên Thượng Quan Nhu đành nói ra sự thật.

Trên thực tế, cao thủ bốn Hoàng tộc lớn và Hiệp hội Võ thuật đều hiểu rõ, chỉ có đám cao thủ Vương Cảnh là không biết mà thôi.

Ầ “Ha ha ha ha…”
Long Khoa cười to, lạnh nhạt nói: “Thượng Quan Nhu, cô quan tâm cậu ta thật đấy.


Một người mà đến bản thân mình còn không kiểm soát nổi thì liệu có thể giết hết tất cả mọi người ở đây à?”
“Đúng vậy!”
Diệp Xung cũng lên tiếng: “Dù anh ta có mạnh vậy thật thì chúng ta có nhiều cao thủ Thần Cảnh như vậy, chẳng lẽ không thể đánh bại một ma đầu?”
“Cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô phải được tiến hành!”
Hoa Anh Kiệt cũng thể hiện thái độ của lão ta.

“Cô Thượng Quan, hình như cô hơi làm quá rồi nhỉ?”
Một cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong nói: “Cao thủ của Hoàng tộc họ Long, Hoàng tộc họ Diệp và Hiệp hội Võ thuật đã nói là không sao thì chắc chắn sẽ không sao”.

“Hơn nữa, dù nhóm cao thủ Vương Cảnh chúng tôi không bằng cao thủ Thần Cảnh các người nhưng nếu chúng tôi bắt tay lại cũng có thể bộc phát sức mạnh rất lớn”.

“Đúng vậy, chúng tôi không tin một tên vô dụng sắp mất lý trí lại có thể làm gì được chúng tôi”.

“Cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô phải được tiến hành!”
Nhất thời, mọi người ở hiện trường sôi nổi lên tiếng.

Ngoài Hoàng tộc họ Thượng Quan và Hoàng tộc họ Đoàn, tất cả mọi người đều muốn cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô được tiếp tục.

Mã Siêu và Vương Chiến nhìn nhau, mọi người đều thấy được sự lo lắng trong mắt đối phương.

“Chú Đoàn, chú thấy thế nào?”.