Chàng Rể Chiến Thần

Chương 1926: 1926





Võ quán Yến Đô đã hoàn toàn biến thành một đống đổ nát, Dương Thanh và Vương Chiến đều đã tiến vào trạng thái mạnh nhất.

Không một ai hay, lúc này thân thể Vương Chiến đang phải chịu đựng một áp lực lớn cỡ nào, sức mạnh đang cuồn cuồn không ngừng tăng lên bên trong cơ thể như đang muốn làm nổ tung lão 1a.

Lão ta vẫn gắng gượng chống đỡ, mặc dù mắt, mũi, tai, miệng đều đã đổ máu nhưng vẫn dốc toàn lực chịu đựng, bởi vì lão ta biết, một khi mình không chịu nổi nữa, Dương Thanh sẽ thực sự xong đời.

Thời điểm này đã cách lúc lão ta uống thuốc chừng bảy, tám phút, lão chỉ còn chừng hai, ba phút nữa là tới thời khäc cuối cùng.

Nhưng đến bây giờ, Dương Thanh vẫn chưa hề có bất kì dấu hiệu tỉnh táo nào, luồng hơi thở điên cưồng bạo liệt trong người anh vẫn đang liên tục tăng lên, điều này làm lão ta lo lắng vô cùng.

“Cậu Thanh, vì vợ con cậu, vì bạn bè, người thân quanh cậu, cậu nhất định phải vượt qua được!”
Vương Chiến tung một quyền cực mạnh, quát lớn: “Cậu Thanh, mau tỉnh táo lại!”
Vương Chiến vừa gào rống kêu gọi, vừa điên cuồng công kích Dương Thanh.

Lúc này, hơi thở võ thuật của Dương Thanh đã vượt xa lão ta, dù lão ta có dốc toàn lực cũng không thể gây thương tổn cho Dương Thanh, chỉ khi để Dương Thanh phát tiết tất cả ra ngoài thì anh mới có cơ may tỉnh táo lại.


Chỉ chốc lát đã qua hai phút.

Toàn thân Vương Chiến đã nhuộm đâm máu tươi, thậm chí đã da tróc thịt bong, đây không phải vết tích do Dương Thanh tấn công tạo thành mà đều do thân thể lão ta không thể chứa đựng nổi hơi thở cảnh giới Siêu Phàm Cảnh.

Nhưng Dương Thanh lúc này vẫn còn đang điên cuồng mất lí trí, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại.

“Dương Thanh! Cậu mau tỉnh lại cho tôi! Tỉnh lại cho tôi!”
Vương Chiến dồn hết sức lực bình sinh, hét lớn.

“Phụt!”
Rốt cuộc lão ta không thể chịu đựng thêm nữa, sau tiếng hô đó, lão ta hộc ra một ngụm máu, thực lực Siêu Phàm Cảnh nháy mắt biến mất.

Vương Chiến cảm thấy sức mạnh toàn thân đột nhiên rút xuống như thủy triều hạ, rồi biến mất.

Lão ta nằm trên mặt đất, ngửa mặt nhìn bầu trời, máu tươi cứ ồng ộc tuôn ra từ miệng lão.


Giờ khắc này, trong đầy lão ta chợt lướt qua từng hình ảnh quen thuộc.

Năm bốn, năm tuổi, hoặc là sáu, bảy tuổi gì đó, bố mẹ chỉ là người hầu của Hoàng tộc họ Long, mỗi ngày, mẹ đi giặt đồ, bố đi khuân vác.

Vương Chiến nho nhỏ lúc ấy cũng biết rằng, trong Hoàng tộc họ Long này, muốn thay đổi số phận, chỉ có một cách thôi: Trở nên mạnh mẽ.

Ban ngày lão ta sẽ lén lút trốn vào, xem con cháu dòng chính của Hoàng tộc họ Long tập võ dưới sự chỉ đạo của các cao thủ võ thuật.

Tối đến, lão ta sẽ tìm một nơi vắng vẻ, len lén luyện lại những gì ban ngày đã học được.

Cứ thế, ngày qua ngày, năm nối năm, lão ta từ một người hầu bình thường, nhờ có võ thuật hơn người mà được con cháu đời thứ ba của Hoàng tộc họ Long thời đó, cũng chính là Long Hoàng thời nay, để mắt tới.

Từ đó trở đi, lão ta được cao thủ võ thuật chỉ dạy tận tay, thực lực võ thuật nhanh chóng tăng mạnh, chất lượng sống của gia đình bọn họ cũng được nâng cao.

Từ nhỏ Vương Chiến đã quyết định, phải nỗ lực làm mọi thứ vì Hoàng tộc họ Long.

Nhưng chẳng ai ngờ được, một ngày kia, Hoàng tộc họ Long – nơi mà lão ta vẫn coi là nhà mình, và Long Hoàng – người mà lão ta vẫn coi là người anh lớn, lại muốn giết lão.

Chỉ bởi vì, võ thuật của lão ta bị phế mất rồi..