Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2078: 2078





Năm mới nhóm truyenone chúc cả nhà vạn sự như ý, an khang thịnh vượng nhé!
“Đúng là quá hoàn mỹi”
Black Doctor lại nhìn Dương Thanh với vẻ hài lòng, như đang thưởng thức tác phẩm nghệ thuật do mình tạo nên, khen không ngứớt lời.

“Hoa Anh Kiệt, giết cậu ta đi!”
Black Doctor ra lệnh.

“Vâng, thưa chủ nhân!”
Hoa Anh Kiệt lạnh lùng đáp rồi nhào về phía Dương Thanh.

“Gào!”
Hình như Dương Thanh cũng cảm nhận được gì đó, lập tức giơ nắm đấm lên.

“Rầm!”
Một tiếng động lớn bỗng vang lên, núi đá nứt toác.


Hoa Anh Kiệt bị đánh bay mười mấy mét, đập vào một đỉnh núi khác.

Dương Thanh bất chợt biến mất, đến khi xuất hiện lại thì đã ở trước mặt Hoa Anh Kiệt rồi.

Hoa Anh Kiệt như một cỗ máy vô cảm, sau khi bị Dương Thanh đánh bay thì lập tức đứng lên.

Lão ta vừa đứng dậy, đòn tấn công của Dương Thanh lại ập đến, lão ta thẳng thừng giơ năm đấm lên.

“Rầm!”
Ở chỗ mà năm đấm hai người chạm vào nhau, một luồng sức mạnh hung bạo bất chợt bùng nổ như bom nguyên tử, khí thế khủng khiếp đó lập tức lan ra xung quanh.

Dưới khí thế này, đá trên đỉnh núi nát vụn rồi bay theo gió.

“Rầm rầm rầm Dương Thanh và Hoa Anh Kiệt lại rơi vào trận chiến kịch liệt.

Black Doctor đứng ở đỉnh núi khác, nhìn hai người bằng đôi mắt tràn ngập ý cười.


“Hai vật thí nghiệm này đều là kiệt tác hoàn mỹ nhất của mình!”
Black Doctor khen không ngớt lời.

Trên đời này không có mấy cao thủ như thế.

Lúc này, Dương Thanh chỉ cảm thấy ý thức của mình đang dần biến mất, không những thế, trí nhớ của anh cũng bị xóa đi.

Dường như có một cây bút đang viết trong đầu anh, Black Doctor là chủ nhân của anh, anh phải nghe lệnh ông ta chứ không được phản kháng.

Dương Thanh chợt phát hiện, ký ức tốt đẹp giữa anh và Tân Thanh Tâm đang biến mất dần.

Không những thế, Tiêu Tiêu, Mã Siêu, còn cả những chuyện xảy ra ở biên giới phía Bắc đang từ từ biến mất.

“Không!”
Anh đau đớn hét lên: “A…”
“Rầm!”
Đúng lúc này, Hoa Anh Kiệt đã đấm trúng ngực Dương Thanh, Dương Thanh lập tức bay ra xa.

“Không! Đừng! Đừng! Đừng”
Dương Thanh đau khổ hét lớn: “Đừng xóa trí nhớ của tôi, đừng! Tôi xin ông!”
“Ạ..