Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2211



Chương 2211:

 

Nhìn thấy lão ta trịnh trọng như thế, Lý Giang Hùng không dám qua quýt, nghiêm túc đáp lời: “Bố yên tâm, nhất định con sẽ tự tay đưa nó cho Dương Chấn”.

 

“Được rồi, đi đi!”, Lý Trọng phất tay.

 

Cùng lúc đó, tại một căn nhà cao cấp trong Hoàng tộc Thượng Quan.

 

Dương Chấn nằm trên một chiếc giường lớn, Thượng Quan Nhu ngồi bên mép giường ngắm nhìn người đàn ông vẫn còn đang hôn mê, hơi thất thần.

 

“Câu nói ‘Người là vô địch thiên hạ’ là để nói về loại đàn ông này nhỉ?”

 

Thượng Quan Nhu say đắm nhìn Dương Chấn một lúc lâu, bỗng nhiên lên tiếng, khóe miệng cong lên một vòng cung đẹp mắt.

 

Nhưng hình ảnh tuyệt đẹp này lại không được người nào nhìn thấy.

 

“Thần y Hoàng nói có lẽ hôm nay cậu sẽ tỉnh lại, sao vẫn chưa tỉnh lại vậy?”, cô ta lẩm bẩm.

 

Tâm trạng của Thượng Quan Nhu bỗng dưng trở nên lo lắng, dù sao thương thế của Dương Chấn quá nặng, trận chiến với Đậu Hầu quá đỗi quyết liệt.

 

Đúng lúc này, một người giúp việc đến báo cáo: “Thưa cô chủ, Lý Giang Hùng tới, nói là mang đan dược đến trị thương cho cậu Dương Chấn”.

 

“Đan dược trị thương?”

 

Lông mày lá liễu của Thượng Quan Nhu nhíu chặt. Với thân phận và địa vị hôm nay, đương nhiên cô ta biết đan dược là cái gì.

 

Nghe nói, cho dù là gia tộc Cổ Võ cũng không có nhiều đan dược, giá trị đan dược cũng rất cao, dùng cụm từ “vô giá” để hình dung thì không ngoa chút nào.

 

Bởi vì trong thời đại hiện nay, trên cơ bản không có một thầy luyện đan nào có thể luyện chế ra đan dược cả.

 

Trong truyền thuyết, chỉ thời đại võ đạo hưng thịnh vào mấy trăm năm về trước mới có thầy luyện đan. Nói cách khác, những đan dược được nhìn thấy ngày nay đều là mấy trăm năm trước để lại.

 

“Cho ông ta vào!”

 

Hơi suy nghĩ một chút, Thượng Quan Nhu trả lời.

 

Sở dĩ cô ta do dự là vì tạm thời vẫn chưa nắm được ý đồ của nhà họ Lý. Nếu quả thật là đan dược trị thương thì không sao, lo lắng nhất chính là đan dược mà bọn họ đưa tới có chứa độc, là nhắm vào tính mạng của Dương Chấn.

 

Dù sao nhà họ Lý ngấp nghé được làm Hoàng tộc đã lâu, Dương Chấn lại là nguyên nhân dẫn đến thất bại của bọn họ.

 

Bây giờ anh đang hôn mê, nếu chết thì chỉ cần một mình Lý Trọng cũng có thể bá chiếm toàn bộ Hoàng thành Thượng Quan.

 

Trong lúc Thượng Quan Nhu lo lắng thì Lý Giang Hùng đi vào phòng.

 

“Cô Nhu!”

 

Lý Giang Hùng thấy Thượng Quan Nhu, vội vàng bước lên, thái độ rất cung kính.

 

Trong mắt Thượng Quan Nhu loé lên vẻ khác lạ, sự thay đổi của Lý Giang Hùng quá rõ rệt, vừa rồi lão ta gọi mình còn hơi khom người nữa cơ đấy.

 

Dù sao ngoài Hoàng tộc ra, nhà họ Lý cũng là gia tộc hàng đầu của Hoàng thành Thượng quan, nếu là trước đây, dù Lý Giang Hùng có gặp mặt Thượng Quan Hoàng cũng không tỏ thái độ cung kính như bây giờ.

 

“Ông chủ Lý!”

 

Thượng Quan Nhu khẽ gật đầu, sau đó ánh mắt nhìn lên chiếc bình ngọc trên tay Lý Giang Hùng, lên tiếng hỏi: “Không biết ông chủ Lý tìm tôi có việc gì?”

 

Lý Giang Hùng mỉm cười giơ hai tay đưa bình ngọc cho Thượng Quan Nhu rồi nói: “Đây là đan dược mà ba mươi năm trước bố tôi tình cờ tìm được trong cổ mộ, dựa theo ghi chép của cổ mộ, đan dược này có công hiệu cải tử hồi sinh, dù có bị thương nặng cỡ nào chỉ cần người đó vẫn còn một hơi thở thì cũng có thể cứu sống”.