Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2267



Chương 2267:

 

Ngày xưa hiểu lầm ông ta nhiều năm như vậy, hiện giờ khúc mắc đã được gỡ bỏ, Dương Chấn cũng rất quan tâm đến bố mình.

 

Anh gật đầu, nghiêm túc đáp: “Con biết rồi!”

 

Dứt lời, Dương Chấn lại trịnh trọng dặn dò: “Với ân oán giữa con và Hoàng tộc họ Diệp, dù là ai cũng không cách nào đoán trước được họ có làm ra những chuyện điên cuồng hay không”.

 

“Dù sao bố cũng là bố con, con lo rằng Hoàng tộc họ Diệp sẽ bắt bố để uy hiếp con. Nếu có thể, con mong bố hãy tạm thời lánh đi một thời gian ngắn”.

 

Nghe vậy, vẻ mặt Vũ Văn Cao Dương cũng kinh ngạc: “Chắc là không đâu? Dù sao Hoàng tộc họ Diệp cũng là một trong những gia tộc quyền quý nhất Chiêu Châu, gia tộc Vũ Văn đối với họ chỉ là một gia tộc vô cùng nhỏ yếu, nếu thật sự bắt bố để uy hiếp con thì sẽ trở thành trò cười cho toàn bộ Chiêu Châu mất!”

 

Dương Chấn trả lời: ‘Con cũng chỉ hơi lo lắng sợ lúc đó Hoàng tộc họ Diệp sẽ chó cùng rứt giậu thôi. Đương nhiên, đây chỉ là lo lắng của con, muốn rời đi hay không đều theo ý bố, nếu bố muốn đi thì nhanh chóng liên lạc với con, con sẽ sắp xếp người đưa bố đến nơi an toàn”.

 

Vũ Văn Cao Dương gật đầu: “Dù sao còn hai ngày nữa mới đến tiệc mừng thọ, bố sẽ nói cho con biết quyết định của mình trước khi tiệc bắt đầu”.

 

“Vâng!”

 

Dương Chấn gật đầu, đứng dậy: “Hôm nay con tới đây để thăm bố, nếu tất cả đều không có chuyện gì thì con cũng yên lòng rồi. Còn việc cần làm nên con đi trước nhé”.

 

“Đợi một chút!” ` Vũ Văn Cao Dương vội vàng đứng dậy, đi đến trước mặt Dương Chấn, nhét một thẻ bài màu nâu đỏ bằng gỗ vào trong tay anh.

 

“Đây là gì ạ?”

 

Dương Chấn sửng sốt trong chốc lát, cầm lấy thẻ gỗ. Khi nhìn thấy nội dung trên đó thì sắc mặt anh thay đổi rõ rệt.

 

Không để Dương Chấn có cơ hội nói chuyện, Vũ Văn Cao Dương đã nói: “Đây là lệnh bài chủ gia tộc họ Vũ Văn, con hãy cầm lấy. Nếu có một ngày bố chết đi thì con sẽ là chủ gia tộc Vũ Văn”.

 

“Bố biết, với thân phận và địa vị của con bây giờ, kể cả có là Hoàng tộc cũng có thể phục vụ cho con huống gì là gia tộc Vũ Văn. Ép buộc con vào gia tộc đúng là có chút không ổn, nhưng trong lớp trẻ của gia tộc lại chẳng một ai có thể đảm đương được chức trách lớn”.

 

“Bố mong con có thể tiếp nhận gia tộc Vũ Văn”.

 

Nghe thấy lời này của ông ta, sắc mặt Dương Chấn thay đổi. Gia tộc Vũ Văn đúng là rất nhỏ bé đối với anh, mà anh cũng không muốn làm chủ của gia tộc này.

 

Dù sao, anh cũng không phải là con cháu chính thống.

 

Lúc này, Dương Chấn đặt tất cả sự chú ý lên Vũ Văn Cao Dương nên không chú ý tới ở cửa phòng, Vũ Văn Bân đang nhìn chằm chằm vào mình và Vũ Văn Cao Dương với khuôn mặt vặn vẹo đầy căm hận.

 

“Quả nhiên, trong lòng ông, một người ngoài mới là quan trọng nhất, còn tôi là con trai ruột thì không phải là thứ gì. Vũ Văn Cao Dương, ông nhất định sẽ phải hối hận!”

 

Anh ta tự nhủ, sau đó quay người bỏ đi.

 

Vũ Văn Bân vừa đi thì Vũ Văn Cao Dương lại nói tiếp: ‘Dương Chấn , xem như bố cầu xin con, hãy tiếp nhận gia tộc Vũ Văn đi!”

 

Vẻ mặt Dương Chấn trở nên chua xót: ‘Bố, con hiểu lòng của bố. Nhưng đến cùng con vẫn không phải con cháu có huyết thống của gia tộc Vũ Văn, nếu để cho con kế thừa vị trí chủ gia tộc thì hoàn toàn không thích hợp”.

 

Vành mắt Vũ Văn Cao Dương ửng đỏ: ‘Không có gì là không thích hợp cả, trong lòng bố, con là con trai của Vũ Văn Cao Dương này”.

 

“Đương nhiên bố cũng hiểu rằng gia tộc Vũ Văn nho nhỏ không là gì với con, thậm chí còn là một gánh nặng”.

 

“Nếu như con thật sự không thể tiếp nhận gia tộc Vũ Văn thì bố hi vọng con có thể bồi dưỡng Vũ Văn Bân một chút”.

 

“Nếu có một ngày nó thật sự có năng lực đảm đương chức trách lớn, con có thể giao vị trí chủ gia tộc cho nớ”.