Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2411



Chương 2411:

 

Ông lão mặc áo vải chợt nhìn về phía Dương Chấn đang bị người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp đạp dưới chân, hỏi.

 

Tuy anh không rõ thân phận của đối phương nhưng vẫn có thể cảm nhận được ông ấy đến để giúp mình.

 

Dương Chấn cố nén cảm giác choáng váng như sắp hôn mê, đưa mắt nhìn ông lão mặc áo vải, khóe miệng nhếch lên vẽ ra một nụ cười rực rỡ đáp: “Nhịn được chứ!”

 

“Khá lắm!”

 

Ông lão mặc áo vải khẽ gật đầu rồi mới nhìn người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp, mở miệng bảo: “Ông không cần biết tôi là ai, chỉ cần biết tôi muốn dẫn cậu ấy đi là được”.

 

Một câu tưởng chừng như nhẹ tựa mây bay của ông cụ thế nhưng lại có thể làm cho người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp cảm nhận được một luồng uy thế như có như không.

 

Lão ta bỗng nhiên có một loại ảo giác, nếu như mình thật sự ra tay giết Dương Chấn thì e là đã bị ông lão mặc áo vải trước mặt giết chết trước khi kịp thực hiện rồi.

 

Thế nhưng, đường đường là người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp, bế quan tu hành nhiều năm như vậy, đã bao giờ lão ta bị người ta uy hiếp thế này?

 

Làm sao lão ta có thể buông tha cho Dương Chấn dễ dàng như vậy?

 

“Tôi chẳng cần biết ông là ai, cũng mặc kệ thân phận của ông là gì, thằng nhãi này dám ra tay với Hoàng tộc họ Diệp làm cho nguyên khí của Hoàng tộc bị thương nặng, đương nhiên sẽ phải trả một cái giá đắt rồi!”

 

Người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp lạnh giọng nói.

 

Những người đã đạt đến cảnh giới này như bọn họ đâu dễ bị một câu của đối phương dọa cho sợ?

 

“Ha hai”

 

Ông lão mặc áo vải nghe vậy cũng chẳng tức giận, vẫn giữ dáng vẻ nhẹ như gió thoảng mây bay, thản nhiên cười đáp: “Nếu ông đã muốn giết cậu ấy như thế thì cứ giết thôi!”

 

Dường như ông ấy không hề lo lắng người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp thật sự sẽ giết Dương Chấn.

 

Nhìn dáng vẻ vô cùng bình tĩnh của ông lão áo vải, sự kinh ngạc trong lòng càng nhiều hơn khiến người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp cảm thấy do dự, trong phút chốc không quyết định được.

 

Chỉ cần lão ta dẫm chân một cái thôi là đã có thể lấy mạng Dương Chấn, nhưng sau đó thì Sao?

 

“Hình như ngài đây nhúng tay vào chuyện của Hoàng tộc họ Diệp không thích hợp cho lắm thì phải?”, người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp mở miệng hỏi.

 

Ông lão mặc áo vải lạnh nhạt cười, trả lời: “Tôi chỉ muốn dẫn cậu ấy đi, nhưng chính ông không muốn mà, vừa nấy chẳng phải tôi đã nói ông cứ giết cậu ấy rồi sao? Tôi sẽ không nhúng tay đâu!”

 

Ông cụ càng tỏ ra nhẹ nhàng, người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp càng thấy áp lực.

 

Ông cụ vừa dứt lời thì không thèm nhìn người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp thêm lấy một cái mà bước sang bên cạnh, đưa mắt về Hoàng phủ họ Diệp ở phía xa xa dưới chân Hoàng Sơn.

 

Ông cụ bỗng nhiên.nhặt một cục đá to chừng nắm tay trên mặt đất lên, ước lượng trong tay một chốc rồi ném tới Hoàng phủ họ Diệp.

 

“Ẩm!”

 

Ngay sau đó, một tiếng vang rất lớn truyền đến từ Hoàng phủ họ Diệp, chỉ thấy một pho tượng đá vốn sừng sững ở trung tâm Hoàng phủ ầm ầm vỡ vụn.

 

“Giờ thì hợp mắt hơn nhiều rồi”.

 

Ông lão mặc áo vải khẽ mỉm cười, vỗ tay một cái rồi nói.

 

Sau khi người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp nhìn thấy ông cụ tiện tay ném ra một cục đá thôi đã có thể khiến cho pho tượng đá sừng sững ở trung tâm Hoàng phủ họ Diệp vỡ nát, trong lòng lão ta cảm thấy kinh hãi không thôi.