Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2421



Chương 2421:

 

“Hơn nữa, cho dù hai người ở lại với em thì cũng không giúp được gì, trái lại sẽ trở thành gánh nặng cho em. Chị Lâm còn phải chăm sóc bé Tĩnh An. Còn Tiểu Uyển, có lẽ thông tin về y thuật vượt bậc của em đã lộ ra bên ngoài rồi, nếu như lúc này để người khác biết được tình trạng thật sự của anh thì sẽ có rất nhiều người nhằm đến y thuật của em”.

 

“Bởi vậy em mới nói hai người cần rời khỏi ¬ Hoàng Thành Thượng Quan càng nhanh càng tốt, sau đó tìm một nơi không có người tạm thời ở ẩn chờ tu vi của em khôi phục, em sẽ tự đến đón mọi người về nhà”.

 

“Được rồi, tất cả những điều muốn nói em đã nói xong, hai người muốn nói gì thì tóm gọn lại, sau đó nhanh chóng đi đi”.

 

Dương Chấn vội vàng nói.

 

Hai cô gái đều nước mát lưng tròng nhìn Dương Chấn, không ai nói gì bởi họ cũng biết rõ tình cảnh đang gay go đến thế nào.

 

Quan trọng là dù họ có muốn ở lại bên cạnh Dương Chấn thì cũng không giúp được gì, trái lại sẽ trở thành trói buộc để người khác uy hiếp anh.

 

“Dương Chấn, cậu thật sự có cách khôi phục lại tu vi sao?”, Ngải Lâm đột nhiên hỏi.

 

Dương Chấn gật đầu: “Cho em ba ngày, kể cả em không khôi phục đến lúc đỉnh cao thì ít nhất thực lực cũng có thể khôi phục đến tám chín phần”.

 

Anh làm gì có cách khôi phục thực lực đến tám chín phần trong vòng ba ngày chứ?

 

Chẳng qua chỉ vì muốn cho Ngải Lâm và Phùng Tiểu Uyển yên tâm mà đi nên mới nói như thế.

 

Nhìn thấy Dương Chấn chắc chắn như thế nên Ngải Lâm không hề nghỉ ngờ, đáp lời: “Được rồi, tôi nghe cậu!”

 

Phùng Tiểu Uyển hai mắt đấm lệ nhìn Dương Chấn, trên mặt đầy lưu luyến. Từ sau khi ông nội mất thì trong lòng cô ta Dương Chấn đã là anh trai, cô ta biết rất rõ tình cảnh của anh cam go đến nhường nào.

 

Cô ta thật lòng không muốn bỏ Dương Chấn lại mà đi.

 

Ngải Lâm khuyên nhủ: “Tiểu Uyển, đừng do dự nữa, cậu Chấn nói đúng, chúng ta ở lại đây không chỉ không giúp được mà còn trở thành trói buộc cho cậu ấy nữa”.

 

Cuối cùng Phùng Tiểu Uyển cũng gật đầu: “Được, em đi!”

 

Dứt lời, cô ta lấy một bình sứ màu trắng ra, vành mắt ửng đỏ: “Trong bình này có chứa một viên đan dược, dù võ công của anh có bị phế hết thì khi dùng sẽ lập tức khôi phục trạng thái mạnh nhất trong mười phút”.

 

“Tuy đan dược này là em cố ý chuẩn bị cho anh nhưng em luôn nghĩ cả đời này sẽ không để anh phải sử dụng đến nó, bởi vì một khi dùng thì nó sẽ để lại thương tổn rất lớn cho cơ thể anh”.

 

“Anh Chấn, em không biết anh thật sự có cách khôi phục tu vi hay là muốn chúng em đi mới cố ý nói như thế, nhưng trừ khi thật sự đứng trên bờ ranh giới sống chết, anh tuyệt đối không được sử dụng đan dược này”.

 

Trong lòng Dương Chấn khiếp sợ, không ngờ Phùng Tiểu Uyển lại có một viên đan dược thần kỳ như vậy. Mặc dù tác dụng phụ rất nghiêm trọng nhưng lại có thể giữ được mạng trong thời khắc sống còn.

 

“Tiểu Uyển, cảm ơn em! Em đừng lo, chưa đến thời điểm nguy cấp nhất, anh tuyệt đối sẽ không uống viên đan dược này”.

 

Phùng Tiểu Uyển gật đầu, lại lấy ra một bình ngọc nhỏ dặn dò: “Trong bình ngọc này cũng có một viên đan dược, nếu anh dùng đan dược ở bình sứ trăng kia thì trong vòng mười phút cần phải dùng cái này”.

 

“Đan dược này có công hiệu gì?”, Dương Chấn hỏi Đôi mắt Phùng Tiểu Uyển lại càng đỏ hơn như sắp khóc, nhưng cô ta cố nén không cho nước mắt chảy ra, kiên cường giải thích: “Hai viên đan dược này hỗ trợ lẫn nhau, một khi anh dùng viên đan dược thứ nhất thì duy trì thực lực cao nhất tối đa là mười phút, nếu trong vòng mười phút anh không dùng viên đan dược thứ hai thì sẽ chết bất đắc kỳ tử”.

 

“Nếu uống đan dược thứ hai trong mười phút đấy thì anh còn có cơ hội sống sót, nhưng đây cũng chỉ là có cơ hội sống thôi, vẫn có khả năng anh sẽ chết”.

 

Nghe thấy lời nói của Phùng Tiểu Uyển, sắc mặt Dương Chấn lập tức cứng đờ, có khả năng sẽ chết sao?

 

Ngải Lâm nghẹn ngào nói: “Nghiêm trọng như vậy à?”