Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2422



Chương 2422:

 

Phùng Tiểu Uyển gật đầu: “Em đã cố hết sức, loại đan dược này một người cả đời chỉ được dùng một lần”.

 

Dương Chấn ngẩn người một lúc rồi mỉm cười: “Yên tâm đi, chỉ cần cho anh ba ngày thì anh nhất định có thể khôi phục thực lực, anh không có cơ hội dùng hai viên đan dược này đâu”.

 

Ngoài miệng thì nói như thế nhưng trong lòng lại tràn đây bi thương, không ngờ anh lại bị ép đến nông nỗi này.

 

Giờ đây, điều Dương Chấn lo lắng nhất là Lý Trọng đã sai sử Lý Bảo Tuấn đến thử mình.

 

Nếu như thế thì khả năng cao là anh sẽ phải dùng đến hai đan dược mà Phùng Tiểu Uyển đã cho kia.

 

Dù sao thì bây giờ Dương Chấn ngay cả Vương Cảnh sơ kỳ cũng không bằng, trong khi Lý Trọng lại là cao thủ Siêu Phàm Tứ Cảnh, mượn dùng Đại Đạo Thiên Diễn Kinh thì có thể bộc phát ra sức mạnh ngang băng Siêu Phàm Ngũ Cảnh.

 

Nếu lão ta thật sự muốn giết thì Dương Chấn hoàn toàn không thể phản kháng, dưới tình huống đó, dù không muốn thì cũng chỉ có thể dùng hai đan dược kia.

 

Dù sao như thế còn có cơ hội sống sót, nếu không dùng thì thật sự sẽ bị giết.

 

Dương Chấn không nghĩ lâu, mở miệng thúc giục: “Thôi, hai người đừng lo lắng nữa, nhanh nhanh nào!”

 

“Được rồi, vậy chúng tôi đi trước, dù có chuyện gì xảy ra cũng phải ưu tiên mạng sống lên hàng đầu. Đừng quên vợ con, người anh em Mã Siêu và rất nhiều bạn bè đều đang chờ cậu”, Ngải Lâm nói mà vành mắt đỏ au.

 

Đôi mắt của Phùng Tiểu Uyển cũng ướt đẫm: “Anh Chấn, anh nhất định phải bình an trở về, chúng em đều sẽ chờ anhl”

 

Dương Chấn gật đầu, trong mắt cũng tràn đầy sự không nỡ, cố gắng cười tươi: “Đi thôi!”

 

Hai cô gái lưu luyến không rời nói lời tạm biệt với Dương Chấn. Sau khi hai người đã đi, anh mới thở một hơi.

 

Trong tay cầm một bình sứ màu trắng và một bình ngọc nhỏ, ánh mắt Dương Chấn dần dần trở nên nghiêm túc.

 

“Nếu nhà họ Lý thật sự dám phản bội thì mình sẽ khiến họ phải trả giá đắt!”, Dương Chấn lẩm bẩm, ánh mắt tràn đầy tàn nhãn.

 

Cùng lúc đó, tại một căn biệt thự trong khu nhà cao cấp họ Lý, tất cả thành viên trong nhà đều có mặt ở đây. Lý Trọng ngồi ở vị trí đâu, bên trái là Lý Giang Hùng – chủ gia tộc hiện tại của nhà họ Lý.

 

Xuống chút nữa là con của Lý Giang Hùng cùng các cháu chất.

 

“Lão gia chủ, hai người phụ nữ bên cạnh Dương Chấn vừa cùng nhau đi rồi ạ”, giữa lúc đó, một người giúp việc đi vào báo cáo.

 

Lý Trọng nhíu mày: “Sao hai người đó lại đột nhiên đi thế?”

 

Lý Giang Hùng trả lời: “Bố, nhất định là Dương Chấn cảm thấy được gì đó nên mới bảo hai người phụ nữ kia đi”.

 

Lý Bảo Tuấn vừa trở về từ chỗ của Dương Chấn cũng góp lời: “Ông nội nói đúng đấy ạ, nhất định là thế rồi. Vừa rồi cháu đi thăm dò, cậu ta tỏ ra rất hung hăng nhưng lại không làm gì mà chỉ uy hiếp bắt cháu ra ngoài. Chắc chắn đúng như những gì người của chúng ta nghe thấy, võ công của cậu ta đã bị phế bở”.

 

Lý Giang Hùng nhìn Lý Trọng, trong mắt còn có vài phần tham lam. Ông ta phân tích: “Thưa bố, con cho răng đây là thời cơ tốt nhất để chúng †a giết Dương Chấn. Cậu ta còn trẻ mà đã có thực lực hùng mạnh như thế thì tất nhiên có bí mật động trời nào đó. Nếu nhà họ Lý chúng ta có được bí mật của cậu ta thì Hoàng tộc có là gì?”

 

Lý Trọng vẫn không nói một câu nào, trên khuôn mặt tràn đầy sự do dự.

 

“Ông tổ, cháu đề nghị chúng ta hãy bắt hai người phụ nữ kia lại. Đang lúc này mà Dương Chấn bảo họ đi chắc chắn là sợ làm họ bị liên lụy. Nếu chúng ta bắt hai người phụ nữ đó về nhà họ Lý thì dù Dương Chấn không bị mất tu vi cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ”.

 

“Nhưng nếu tu vi của cậu ta thật sự bị phế thì chúng ta sẽ dễ dàng khống chế sống chết của cậu ta, thế nên cháu mới nói hai người phụ nữ kia là mấu chốt để khống chế Dương Chấn”.