Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2445



Chương 2445:

Bên cạnh quản gia Chương có hai cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, nghe quản gia Chương nói xong liền vội vàng chào hỏi: “Xin chào Cậu Chấn!”

Dương Chấn nhíu mày, nói: “Tôi không cần bất cứ người nào hầu hạ, để bọn họ rời khỏi đây đi!”

Quản gia Chương thoáng do dự, hai cô gái này thoạt nhìn trẻ tuổi nhưng thực tế cũng là cao thủ võ thuật, đây là người lão ta cố tình bố trí ở lại bên cạnh Dương Chấn, vừa là để hầu hạ Dương Chấn đồng thời còn để giám sát từng hành vi cử chỉ của anh nữa.

“Sao hả? Ở Hoàng tộc họ Thượng Quan này, tôi không có một chút tự do nào à? Ngay cả loại chuyện như không cần người hầu hạ, cũng không có tư cách quyết định?”, Dương Chấn lạnh lẽo hỏi.

Quản gia Chương run người lên, kinh sợ nói: “Cậu Chấn quá lời rồi, Hoàng Chủ đã nói, cần tiếp đãi cậu theo quy chế tối cao, nếu cậu không cần người hầu hạ thì để tôi điều bọn họ đi ạ”.

Dứt lời, quản gia Chương vội vã dẫn hai cô gái kia rời khỏi đó.

Bọn họ vừa đi, sắc mặt Dương Chấn liền lộ vẻ lo âu, sao anh không biết hai cô gái mà quản gia Chương vừa mang tới đây là để giám sát anh chứ?

Hiển nhiên, Hoàng tộc họ Thượng Quan này cũng không phải là một chốn an toàn, đây cũng là nguyên nhân khiến anh quyết định bảo nhà họ Lý đưa Ngải Lâm về Yến Đô khi cô ấy tỉnh lại trước khi anh lên đường tới Hoàng tộc họ Thượng Quan.

Anh đã bố trí xong xuôi mọi việc, chỉ cần Ngải Lâm về tới Yến Đô là sẽ có người đưa cô ấy tới một nơi an toàn.

Chỉ có điều, hiện tại anh còn không biết Phùng Tiểu Uyển đã đưa bé Tĩnh An đi đâu rồi.

Song, trước mắt không có tin tức gì truyền đến thì chính là tin tốt nhất, chưa biết chừng Phùng Tiểu Uyển đã đưa bé Tĩnh An rời khỏi Hoàng thành Thượng Quan rồi cũng nên.

Đúng lúc này, chợt có tiếng gõ cửa vang lên, sau đó, tiếng Thượng Quan Nhu vẳng vào trong nhà: “Cậu Chấn, tôi có thể vào không?”

Dương Chấn nói vọng ra: “Cửa không khóa, mời vào!”

Chốc lát sau, Thượng Quan Nhu đã đi tới trước mặt Dương Chấn, cười hỏi: “Ông nội tôi không làm khó cậu chứ?”

Dương Chấn lắc đầu, sắc mặt phức tạp, nhìn về phía Thượng Quan Nhu, hỏi: “Chị sắp phải gả tới nhà họ Lý?”

Không biết vì sao, Thượng Quan Nhu nghe nói thế liền lộ vẻ bối rối, nhưng chỉ thoáng chốc, tia hoảng loạn trên mặt cô ta đã biến mất, cô ta cười nói: “Cậu biết rồi à!”

Thượng Quan Nhu như muốn né tránh ánh mắt Dương Chấn, giống một đứa trẻ đã làm sai chuyện gì.

Nhìn Thượng Quan Nhu như vậy, Dương Chấn biết ngay, dù vừa rồi Thượng Quan Hoàng không hoàn toàn nói thật thì ít ra có một điều này là thật, Thượng Quan Nhu không muốn kết hôn với người nhà họ Lý.

“Thượng Quan Hoàng Chủ nói, vì cứu tôi ra khỏi nhà họ Lý nên chị mới đồng ý kết hôn với con cháu nhà đó?”, Dương Chấn hỏi.

Thượng Quan Nhu lập tức hiểu ra, đây nhất định là điều mà Thượng Quan Hoàng vừa nói với Dương Chấn.

Bỗng dưng cô ta không biết nên trả lời Dương Chấn thế nào, nhưng chính một chốc do dự bối rối này của cô ta đã khiến Dương Chấn gần như khẳng định, đúng là vì mình nên Thượng Quan Nhu mới đồng ý kết hôn với người nhà họ Lý.

Lát sau, Thượng Quan Nhu mới lên tiếng: “Thực ra, kết hôn với ai cũng chẳng quan trọng, dù sao tôi cũng là con gái của Hoàng tộc họ Thượng Quan, vốn không có quyền tự do quyết định hôn nhân của mình, dù có muốn kết hôn với người mình thích thì chỉ e không thể được rồi”.

Nói đến đó, cô ta nhìn thẳng vào Dương Chấn, như thể muốn tìm kiếm điều gì trên mặt anh.

Dương Chấn chỉ chau mày, không biết đang suy nghĩ gì, chẳng hiểu vì sao, lúc này trong đầu Thượng Quan Nhu lại tràn ngập bóng hình anh.

Cô ta chưa bao giờ ngờ được, mình lại thích một người đàn ông đến thế. Từ khi còn nhỏ, cô ta đã biết, mình là con cháu của Hoàng tộc họ Thượng Quan, đời này đừng nghĩ tới chuyện kết hôn với người mình thích.

Vậy nên, từ nhỏ cô ta đã dốc hết sức tập võ và học tập, chính là để bản thân trở nên xuất sắc hơn nữa, khiến cho Hoàng tộc không thể thiếu mình, chỉ có như vậy, cô ta mới có hi vọng từ chối kết hôn với người mình không thích.