Hứa Thuần huých cùi chỏ vào tôi, đôi mắt cô nàng sáng rực tia hóng hớt, ham muốn tìm hiểu chuyện bao đồng bùng cháy mãnh liệt.
"Chị, đây có tính là 'thiên lý truy thê' không?"
Tôi lặng lẽ đưa tay đẩy cô nàng ra: "Em à, tôi và Cố Bùi Tư đã chia tay dứt khoát từ hai năm trước rồi. Anh ta chỉ là người cố chấp, không chịu thua, cho nên mới chạy đến đây để so tài bẻ ngô với Chu Thiêm. Em nói xem, anh ta có phải trẻ con lắm không?"
Nghe tôi nói, khóe miệng Hứa Thuần nở một nụ cười bí hiểm.
Vừa định nói tiếp, chuông điện thoại của cô nàng bỗng reo lên. Liếc nhìn tên người gọi, nụ cười trên mặt cô nàng lập tức biến mất.
"Là sếp em gọi, chắc có chuyện quan trọng cần nói với em."
Nói xong, Hứa Thuần đưa cốc nước trên tay cho tôi.
"Chị, em phải đi nghe điện thoại một lát, chắc sẽ hơi lâu, chị nhớ đưa cốc nước đường này cho Chu Thiêm giúp em nhé."
Dứt lời, cô nàng nhấn nút nghe, xoay người đi về phía không có ai.
Tôi cầm cốc nước, nhìn về phía Chu Thiêm đang hăng say làm việc ở đằng xa, vừa định bước tới thì Cố Bùi Tư bỗng xuất hiện chặn trước mặt, mắt nhìn chằm chằm cốc nước đường trên tay tôi.
Giọng nói trầm trầm: "Đây là nước đường à? Cho ai vậy?"
Trước đây, khi anh ta bẻ ngô, tôi cũng từng chu đáo chuẩn bị nước đường sẵn cho anh ta.
Nhưng lúc đó, chúng tôi là người yêu của nhau.
Còn bây giờ thì không.
Yêu nhau cuồng nhiệt bao nhiêu, chia tay lại thảm hại bấy nhiêu, đối với tôi mà nói, đó là một đoạn ký ức đau khổ.
Vì vậy, tôi cứ thế bước ngang qua anh ta.
Không để ý đến anh ta, tôi đưa cốc nước đường mà Hứa Thuần chuẩn bị cho Chu Thiêm đang cặm cụi bẻ ngô.
Chu Thiêm nhận lấy cốc nước, cười khờ khạo như mọi khi.
Rồi nốc cạn một hơi, lại lao vào ruộng ngô tiếp tục làm việc.
Ba tôi vuốt bộ râu mới mọc, gật gù.
"Chàng trai Chu Thiêm này được đấy, xem ra, ngày mai cưới hỏi là rất có hi vọng rồi."
Nghe vậy, mặt Cố Bùi Tư tối sầm lại, lập tức xắn tay áo, cũng lao vào ruộng ngô.
Vừa bẻ ngô vừa nói: "Chưa chắc đâu, tôi nhất định bẻ được nhiều hơn cậu ta!"
Lần này Chu Thiêm đến, vốn là muốn thể hiện thật tốt, cố gắng sớm được chú thím ba chấp nhận.
Vì vậy, cậu ta dồn hết sức bẻ ngô.
Cố Bùi Tư đột nhiên xuất hiện, vừa đến đã làm việc rất nhanh, như thể muốn so tài với cậu ta, sợ bị cậu ta vượt mặt.
Chu Thiêm chỉ biết nghiến răng, tiếp tục cặm cụi làm việc.
Cậu ta tăng tốc, Cố Bùi Tư lại càng hăng hái hơn, gọi cũng không thèm quay đầu lại.
Đàn ông, quả nhiên cả đời chỉ thích so bì hơn thua.
4
Nhưng dù sao thì hôm nay Cố Bùi Tư cũng đã giúp nhà tôi bẻ được rất nhiều ngô.
Cho nên đến khi trời tối, nhìn anh ta người đầy bụi bẩn, tôi cũng không thể nói lời đuổi anh ta đi.
Hai năm trước, bố mẹ thấy tôi sắp kết hôn.
Cũng không nói với tôi, hai người âm thầm phá dỡ căn nhà cũ, xây lại nhà mới trên nền đất cũ.
Còn chừa lại mấy phòng trống.
Đấy, nhà chú thím ba cũng định sang năm xây lại nhà, hiện tại nhà họ không còn phòng trống, tối nay Chu Thiêm sẽ ở lại nhà tôi.
Phòng khách nhiều, thêm mấy chàng rể tương lai nữa cũng ở được thoải mái.
Tối về đến nhà, thấy Chu Thiêm ra ra vào vào quen thuộc, Cố Bùi Tư rõ ràng không vui, nói muốn về phòng nghỉ ngơi trước.
Ba tôi nhìn đống ngô chất đầy ở cửa.
Lập tức cho tôi một cái cốc đầu, lấy phần cơm đã để riêng ra đĩa, rồi trịnh trọng đưa cho tôi.
"Con gái, ba không quan tâm hai đứa đã xảy ra mâu thuẫn gì. Bây giờ nó đã đến giúp đỡ mùa thu hoạch, dù thế nào, chúng ta cũng phải tiếp đãi người ta tử tế. Ban ngày nó đã bẻ ngô cả ngày rồi, buổi tối không ăn cơm thì sao chịu nổi. Con mau mang cơm lên cho nó, biết chưa?"
Tôi định từ chối, nhưng ba tôi lại lôi ra một xấp ảnh, toàn là hình... đàn ông, đủ loại kỳ quặc.
"Nếu con không nghe lời, ngày mai ba sẽ sắp xếp cho con đi xem mắt, một ngày ba người, thế nào?"
Tôi nhìn mấy tấm ảnh đó, chỉ thấy trước mắt tối sầm.
Vì muốn nửa tháng sau có thể sống yên ổn, tôi quyết định bưng cơm lên lầu.