Chàng Rể Đào Hoa

Chương 357



Vì sợ Hàn Bình Minh phát hiện ra Chân Võ tu luyện quyết bị thiếu một vài trang, sẽ cử người đến Đông Đô để tìm Lí Đạo Ngư, ngay ngày hôm đó, anh đã đưa Lí Đạo Viễn, chủ Lưu và bà Ngô đến thủ đô.

Bằng cách này, anh sẽ không phải lo lắng về sự an toàn của họ.

Về phần Dương Ninh Vân, sau khi nói ra bí mật, nguy cơ ảnh hưởng đến sự an toàn của cô đã được loại bỏ. Không còn mối đe dọa tiềm ẩn đến tính mạng của cô nữa.

Anh không thể can thiệp vào chuyện giữa cô và Hàn Tử Minh.

Như chủ tiệm thuốc lá đã nói, những người có tình rồi sẽ về bên nhau, hãy để thời gian chứng minh tất cả! “Trần Hoàng Thiên, anh đã trở lại.”

Trở lại phòng tổng thống của khách sạn, Nhậm Tường Vân chào đón anh.

Nhìn thấy khuôn mặt phờ phạc của Trần HoàngThiên, như thể cả đêm chưa ngủ, cô tỏ mò hỏi: “Tối hôm qua anh có chơi với vợ cả đêm không?” Trần Hoàng Thiên lắc đầu, đi tới chỗ Phương

Thạch Vân đang đứng trước ghế sô pha, đỡ cô ngồi xuống, sờ lên bụng của cô, hỏi: “Không động thai chứ?” “Không có” Phương Thạch Vân đau khổ nhìn Trần Hoàng Thiên: “Cậu ba không đưa được cô chủ trở về, có phải cô chủ vẫn không tha thứ cho anh vì ban đầu không tin cô ấy không?”

Trần Hoàng Thiên cười khổ: “Vì tôi mất lòng tin mà cô ấy suýt nhảy cầu, cũng vì sự không tin tưởng của tôi, cô ấy không còn mặt mũi nào để ba cô ấy tiếp tục sống ở chỗ Minh Hiền, khiến ba cô ấy chết thảm. Tôi có thể hiểu được sự bất bình của cô ấy với tôi.”

Phương Thanh Vân im lặng.

Sau một thời gian dài, cô ấy hỏi,”Hay là đề tôi đến thăm Đông Đô và nói chuyện với cô ấy?” “Không cần.”

Trần Hoàng Thiên lắc đầu, nắm lấy tay cô, nói: “Hiện tại chăm sóc bản thân và thai nhi là quan trọng nhất. Cô đừng lo lắng những chuyện khác.” “Hôm nay tôi sẽ nói chuyện với cô. Bắt đầu từ ngày mai, tôi phải tìm cách nâng cao thực lực củamình. Những bí kíp mà sự phụ để lại cho tôi đều bị Hàn Bình Minh chiếm đoạt. Nếu tôi không nâng cao thực lực và giết ông ta, chúng ta sẽ gặp vô vàn rắc rối với tôi, với cô, với con của chúng ta, đều là một mối đe dọa chết người ” “Chính vì vậy tôi mới quyết định, ngày mai đưa cô vào nhà họ Vương, đề chủ Lưu và bà Ngô chăm sóc, còn có thể nói chuyện với Vương Ngọc Nghiên. Cô nghĩ như thế nào?”

Hàn Bình Minh là một kẻ mất trí, ông ta có thể làm tất cả mọi thứ, một khi anh ta thấy bị thiếu mấy trang Chân Võ tu luyện quyết, ông ta nhất định sẽ tìm đến anh, vì vậy anh không thể giữ Phương Thanh Vân ở bên mình, rất nguy hiểm.

Về phần nhà của Nhậm Tường Vân, càng không thể yên tâm, anh tin rằng một ngày nào đó Hàn Bình Minh sẽ trả thù Nhâm Văn Thành. “Tôi nghe cậu ba sắp xếp.” Phương Thanh Vân tựa đầu vào vai Trần Hoàng Thiên.

Cuối cùng cô cũng thoát ra khỏi cái lồng của nhà họ Trần, cô tưởng rằng mình có thể cùng Trần Hoàng Thiên đi khắp nơi.

Không ngờ, gặp gỡ luôn ngắn ngủi, rồi cũng đến lúc rời xa.Tuy nhiên, cô không muốn làm khó Trần Hoàng Thiên, chỉ cần anh nói gì, cô sẵn sàng nghe lời và chấp nhận vô điều kiện.

Kim Thành, nhà họ Hàn. “Ông nội. Ông đã trở lại.”

Hàn Từ Mình nhìn thấy Hàn Bình Minh trở lại, cười chào hỏi, “Ông bị trúng tên lửa có sao không?” “Chi bị một chút vết thương ngoài da và chảy rất nhiều máu. Ông có thể hồi phục sau vài ngày.” Hàn Bình Minh nói, nhìn bụng Hàn Tử Minh, hỏi: “Ông nghe nói thằng nhóc cháu để lấy được Chân Võ tu luyện quyết, đã tự đâm mình một dao… Có bị thương nặng không?” “Không nặng đầu. Hàn Tử Minh cười: “Khi đó cháu dùng nội lực, dù đâm sâu ba phân cũng không thành vấn đề, chỉ là vết thương trên da thịt mà thôi.” “Haha!”

Hàn Bình Minh cười đắc ý.

Hàn Tử Minh cười tủm tìm hỏi: “Ông nội, cháu đã giúp ông lấy được Chân Võ ru luyện quyết rồi. Cháu rất thích Dương Ninh Vân. Ông có phản đối việc tôi cưới cô ấy không?”Về mặt của Hàn Bình Minh trở nên nghiêm túc và nhìn chằm chăm vào Hàn Từ Minh. “Ông nội, ông…”

Hàn Từ Minh bị nhìn chăm chắm đến mức khó chịu “Cháu thích người phụ nữ đã ly hôn này đến vậy sao?” Hàn Bình Minh không hiểu

Hàn Từ Minh nhanh chóng giải thích: “Ông nội, Ninh Vân và Trần Hoàng Thiên kết hôn, đó là sự sắp đặt của ba cô ấy, hơn nữa cô ấy thực sự là một người phụ nữ rất tốt. Cô ấy là một điển hình của kiều người trong trắng, ngốc nghếch, không mưu mô, cô ấy không tham lam tiền bạc. Cháu rất thích kiều của cô ấy. Mấu chốt là cô ấy trong sạch, nên ông nội đừng phản đối việc cháu trai cưới cô ấy, được không? Cháu cầu xin ông nội!” “Không có tiền đồ!”

Hàn Bình Minh trừng mắt nhìn anh ta, nói: “V cháu đã giúp ông lấy được Chân tu luyện quyết, ông nội chấp thuận, nhưng ông nội vẫn hy vọng cháu có thể coi cô ấy như một tiểu tam thôi. Còn vợ chính thức, tìm một cô gái nhà giàu, danh gia vọng tộc là tốt nhất.” “Cháu không muốn, cháu chỉ muốn cô ấy”Hàn Tử Minh mìm cười rồi chạy ra ngoài. “Đi đâu?”

Hàn Bình Minh hét lên. “Tới Đông Đô tìm Ninh Vân ”

Hàn Tử Minh trả lời, thông qua các mối quan hệ, anh ta biết rằng Trần Hoàng Thiên đã đáp máy bay đến kinh đô, vì vậy bây giờ anh ta sẽ an toàn đến Đông Đô. “Đưa theo hai cao thủ ”

Hàn Bình Minh nói một câu. Ông ta không bận tâm về điều đó nữa, điều ông ta muốn làm nhất bây giờ là nghiên cứu quyền Chân Võ tu luyện quyết nửa đầu.

Ban đêm, bệnh viện nhân dân thành phố Đông “Ninh Vân, bây giờ tập đoàn nhà họ Dương cần cháu phụ trách tình hình chung, cháu trở về tập đoàn nhà họ Dương đi.” “Đúng vậy, Ninh Vân, mặc dù Chí Văn còn sống, nhưng bị Trần Hoàng Thiên đánh dập não. Bác sĩ nói nó sẽ trở thành người thực vật hoặc là đồ ngốc. Tập đoàn nhà họ Dương không thể trông cậy vào nó, nên cháu quay lại tiếp quản Tập đoàn nhà họ Dương đi.””Cho cháu lương tháng một tỷ năm trăm triệu và 20% cổ phần, cháu có thể quay lại được không Ninh

Các cô dì chú bác của Dương Ninh Vân đang trong phòng bệnh Đường Ngọc Dao cầu xin Dương

Ninh Vân. “Cháu đã nói, cháu sẽ không quay lại tập đoàn nhà họ Dương nữa, từ nay cháu không liên quan gì đến nhà họ Dương nữa, mọi người không hiểu sao?” Dương Ninh Vân tức giận nói.

Vào ngày sinh nhật của chủ cô, Dương Chí Viễn đã đánh cô, đánh ba cô như vậy, không ai trong nhà họ Dương thuyết phục, không ai giúp cô, vì vậy cô đã từ bỏ nhà họ Dương từ lâu. “Ninh Vân, lương tháng một tỷ năm trăm triệu, 20% cổ phần, mỗi năm ít nhất cũng phải kiếm được hơn 30 tỷ, tập đoàn nhà họ nhà họ Dương dưới quyền quản lý của Chí Văn, ngày càng phát triển, đừng có bướng bỉnh nữa, trở về nhà họ Dương đi. Ngoan, nghe lời mẹ đi.” Lý Tú Lam thuyết phục. “Có chết con cũng không về!”

Dương Ninh Vân vững vàng.

Mọi người trông thất vong.Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên.

Tập đoàn nhà họ Dương bao nhiêu? Ra giá rồi bán cho tôi.”

Mọi người quay lại, liền thấy Hàn Tử Minh bước “Anh Hàn?”

Dương Ninh Vân ngạc nhiên: “Không phải anh đã được ông nội đón về rồi sao? Sao lại đến Đông Đô? Vết thương của anh thế nào, không sao chứ?”

Hàn Tử Minh cười giải thích: “Có người đẹp ở đây, một ngày không gặp ngỡ ba thu, anh đến Đông Đô trái với nguyện vọng của ông nội. Còn vết thương, nhà họ Hàn luyện võ, có thuốc chữa bệnh, mau hồi phục. Anh còn mang một ít cho Ngọc Dao dùng”

Nói xong, anh ta lấy ra một chai sử, đưa cho Đường Ngọc Dao trên giường bệnh. “Cám ơn anh Hàn.”

Đường Ngọc Dao cười tươi như hoa, nói với Dương Ninh Vân: “Ninh Vân, nhìn anh Hàn đi. Một ngày không gặp ngỡ ba thu, bất chấp nguy hiểm đến gặp cậu. Người đàn ông tốt như vậy, cậu hạnh phúc nhé ”

Dương Ninh Vân im lặng, vẻ mặt phức tạp, không biết nên nói gì.“Anh Hàn, anh muốn mua tập đoàn nhà họ Dương?” Bác cả hỏi. “Đúng.” Hàn Tử Minh sốt sắng đáp: “Ninh Vân không muốn trở lại tập đoàn nhà họ Dương của ông, vậy thì tôi sẽ mua tập đoàn họ Dương đưa cho cô ấy.

Ông đưa ra giả đi.”