Chàng Rể Đào Hoa

Chương 574



Chương 574

Mọi người hai bên lần lượt né ra hai bên với vẻ hoảng sợ.

Lộc cộc!

Lý Nam Cương cảm giác như muốn nôn ra, vô cùng kinh hãi, toàn thân run lên, liên tục đổ mồ hôi lạnh.

May mà có rất nhiều cao thủ Hàn Môn ở bên cạnh, để anh ta cảm thấy có chút che chở và hỗ trợ, nếu không anh ta nhất định sẽ sợ hãi đến mức tè cả ra quần.

Ngay sau đó, Trần Hoàng Thiên dừng lại dưới sân khấu hành lễ, quay mặt về phía tất cả mọi người, nhẹ nhàng nói: “Tôi đã biến mất hơn một tháng rồi trở về, nghe nói giới võ đạo đã có rất nhiều sự thay đổi, Hàn Tử Minh sáng lập ra Hàn Môn, đã tiến hành cuộc đàn áp bạo lực với rất nhiều thế gia từng thân thiết với tôi trước đây, dẫn đến cái chết bi thảm của Tây Bắc Vương Hồ Cửu Đạo, nhà họ Nhậm Ba Thục và Ma Đô Địa Hạ Vương Đỗ Văn Mạnh đã phải ra nước ngoài tị nạn. Tất cả gia sản đều do Hàn Môn tiếp quản.”

“Ngoài ra, để lớn mạnh hơn, Hàn Môn cũng hãm hại nhiều nhà dòng dõi võ đạo, đe dọa nếu không gia nhập Hàn Môn sẽ giết họ, làm cho mọi thứ trở nên tối tăm, rối rắm.”

“Đương nhiên, cũng có một số thế gia thân thiết với tôi chủ động hoặc bị động nương náu ở Hàn Môn.”

“Hôm nay tôi đến đây với mục đích tiêu diệt Hàn Môn, giết chết tay sai của Hàn Tử Minh, và tàn sát tất cả những kẻ đã hãm hại gia đình tôi.”

“Bây giờ tôi cho tất cả những ai đã tham gia Hàn Môn một cơ hội. Những người không hãm hại gia đình tôi bây giờ có thể rút khỏi Hàn Môn. Tôi sẽ không truy cứu chuyện của quá khứ. Nếu không biết hối cãi, vẫn sát cánh cùng Hàn Môn chống lại tôi, thì đừng trách sao dao của tôi không có mắt. ”

“Thời hạn là năm phút. Những ai muốn thoát khỏi Hàn Môn có thể rút lui ngay lập tức.”

Trần Hoàng Thiên vừa nói xong những lời này.

Gia chủ nhà họ Vương ở thủ đô đã dẫn đầu tuyên bố: “Tôi rút khỏi Hàn Môn!”

Lời nói vừa dứt, ông ta liền dẫn theo người nhà họ Vương lui về phía sau Trần Hoàng Thiên.

Ngay sau đó.

“Tôi cũng rời khỏi Hàn Môn!”

Đông Bắc Vương cũng dẫn mọi người lui về phía sau Trần Hoàng Thiên.

“Tôi cũng rời khỏi Hàn Môn!”

“Tôi cũng rời khỏi Hàn Môn!”

Một số thế gia buộc phải gia nhập Hàn Môn đã lần lượt rút khỏi Hàn Môn.

Trong một khoảng thời gian ngắn, một phần ba số người đã rời khỏi Hàn Môn.

Nhưng hầu hết bọn họ đều không rút lui, cũng vì thế mà vô cùng xoắn xuýt, bắt đầu thấp giọng bàn tán.

“Nếu như chúng ta rút lui, đến lúc Hàn Tử Minh quay lại và giết chết Trần Hoàng Thiên, lúc đó có trách chúng ta đã rút khỏi Hàn Môn rồi trả thù chúng ta không?”

“Anh ta không thể đánh bại Hàn Tử Minh được. Anh ta bị đánh xuống vách núi và đã biến mất hơn một tháng không dám xuất hiện. Tôi thực sự nghi ngờ liệu anh ta có thể đánh bại Hàn Tử Minh hay không.”

“Trong trường hợp anh ta không thể đánh bại Hàn Tử Minh, chúng ta sẽ bị anh ta lừa rút lui khỏi Hàn Môn, sau đó Hàn Tử Minh quay trở lại, chúng ta không phải sẽ gặp phiền phức to sao?”

Do có nhiều mối lo ngại, nhiều thế gia sợ hãi không dám rút khỏi Hàn Môn, sợ Hàn Tử Minh sẽ trả thù.

Dù sao thì Hàn Tử Minh cũng có thực lực lớn mạnh, lại còn biết dùng độc, bọn họ đều tràn đầy lòng tin với Hàn Tử Minh.

Tại thời điểm này. Trần Hoàng Thiên nhìn về phía nhà của Bác cả: “Các người muốn dẫn theo nhà họ Trần đi xuống địa ngục sao?”