Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 195: Quốc quân kinh hãi! Lôi đình thiên hạ!



Bá tước Huyền Vũ Kim Trác trấn thủ thành Nộ Triều, dạng tính cách bảo thủ kiên nghị thích hợp giữ thành nhất.

Thẩm Lãng cùng Kim Trình dẫn đầu một nghìn người tiến đánh đảo Kim Sơn.

Phía trên đảo Kim Sơn vốn là có gần hai nghìn tù binh phủ Bá Tước Huyền Vũ, dưới nội ứng ngoại hợp, khoảng chừng nửa ngày, đánh bại một nghìn hải tặc trên đảo hoàn toàn chiếm được đảo Kim Sơn.

Kim Trình dẫn đầu một nghìn quân đóng giữ đảo Kim Sơn, trong đó một nửa từ đám tù binh phủ Bá Tước Huyền Vũ trong đó chỉnh biên đi ra.

Thẩm Lãng dẫn binh năm trăm, trở về phủ Bá Tước Huyền Vũ.

...

Lần này rời nhà ước chừng hơn một tháng, chân chính lòng chỉ muốn về

Cục cưng Mộc Lan, ta nhớ nàng nhiều lắm.

Suốt hơn một tháng nay ta cũng không có trêu hoa ghẹo nguyệt, với Cừu Yêu Nhi ta ngay cả con mắt cũng không có liếc qua.

Ở cái chỗ say tiền như điếu đổ như thành Nộ Triều, ta cũng không tìm một cô gái nào.

Đầu năm nay, dạng đàn ông biết giữ mình trong sạch như ta, rõ ràng không nhiều lắm.

Đây chính là tình yêu!

Từ Thiên Thiên ra vẻ mê hoặc đi tới sau Thẩm Lãng, xoa bóp hai vai cho hắn.

Hơn nữa còn giả vờ không cẩn thận dùng ngực quấy rầy đầu của Thẩm Lãng.

Đừng, đừng như vậy?

Ta là người đứng đắn.

Chúng ta đã ly hôn.

Ta không thể có lỗi với Mộc Lan.

Ta không phải là người như thế.

Ôi!

Thật mềm mại!

Đầu Thẩm Lãng lại tiến gần, trên mặt lộ ra biểu cảm hưởng thụ, ánh mắt say mê.

Hoàng Phượng nuốt xuống một cái.

Nàng không phải chảy nước miếng, mà lại áp chế sát khí trong nội tâm.

Tiếp đó, xoay người sang chỗ khác.

Từ Thiên Thiên cất giọng nũng nịu:

- Thẩm Lãng, ngươi xem quan hệ chúng ta đã trải qua những chuyện như vậy, ngươi có thể nói cho ta biết hay không, ngươi ngày đó đã cho loại độc nào vào công thức thuốc nhuộm? Ngươi là thế nào hại nhà chúng ta, làm sao để cho một số thương nhân Tây Vực bỗng nhiên trúng độc phát bệnh?

Đệch!

Liền biết thứ người như ngươi không có ý tốt mà.

Thẩm Lãng ngồi thẳng thân thể, nhấc đầu khỏi ngực Từ Thiên Thiên.

Thẩm Lãng ta đây là người đứng đắn, dù cho nương tử không ở đây, ta cũng tuyệt không lén lút.

Tiếp đó, hắn cất giọng chính nghĩa:

- Từ tiểu thư chớ oan uổng người ta, ta căn bản cũng không có ở công thức thuốc nhuộm táy máy tay chân, ta cũng chưa từng có hại nhà các ngươi, chuyện đám thương nhân Tây Vực mặc quần áo bằng loại lụa mới bỗng nhiên trúng độc phát thì ta hoàn toàn không biết.

Từ Thiên Thiên nghiến răng nghiến lợi, tiếp đó nói dịu dàng:

- Vậy đổi một câu trả lời hợp lý, thông thường công thức mới không thể tránh khỏi xảy ra vấn đề, về công thức thuốc nhuộm màu tím cùng màu cầu vồng, Thẩm công tử có thể không làm một chút cải tiến sao?

Thẩm Lãng gật đầu nói:

- Ừ, cái này có khả năng, nhưng mà phải trả giá thật lớn.

Từ Thiên Thiên lại một lần nữa dán bộ ngực lên.

Thẩm Lãng lại thong thả ung dung mà gối đầu vào:

- Chọn dùng công thức thuốc nhuộm mới của chúng ta, sau đó mỗi một cây lụa bán ra, chúng ta rút năm phần trăm.

Từ Thiên Thiên run lên nói:

- Thẩm công tử, quan hệ chúng ta đều thân mật như vậy, nói chuyện tiền bạc nhiều gây tổn thương cảm tình.

Thẩm Lãng thoáng cố cọ vào nói:

- Ôi, thân huynh đệ rõ ràng tính sổ, huống chi chúng ta chẳng qua là chồng trước vợ trước mà thôi!

- Cút đi! - Từ Thiên Thiên một tay đẩy hắn ra!

...

Sau khi trở lại phủ Bá Tước Huyền Vũ.

Thậm chí còn không kịp cùng Mộc Lan thân thiết, liền thấy xác chết đầy đất.

Tầm hai mươi mấy cái xác, nữ có nam có, trẻ có già có.

Những người này đều là bề tôi trung thành Bá Tước Huyền Vũ, Thẩm Lãng tuy rằng chưa chắc có thể kêu lên tên của mỗi người, nhưng lại biết mỗi khuôn mặt.

Ngoài ra còn có trên trăm xác chết, toàn bộ cũng là võ sĩ chết trận, có tân binh có lão binh.

Thậm chí phía sau nhạc mẫu Tô Bội Bội cũng có một vết thương, ước chừng dài hơn nửa thước (tầm 16 cm), sâu nửa tấc, gần như có thể nhìn thấy xương.

An Tái Thế nói:

- Cô gia, nữ y sĩ thủ hạ của ta đã cầm máu cho phu nhân, đồng thời rịt thuốc. Chuyện khâu lại vết thương ngài đã đã dạy ta, nhưng ta vẫn không dám động thủ, sợ lưu lại vết sẹo quá lớn.

Thẩm Lãng nói:

- Để ta làm cho, chỉ Catgut (*) chuẩn bị xong chưa?

(*) Nguyên tác là dương tràng tuyến còn gọi là chỉ Catgut, đây là chỉ phẫu thuật tự tiêu làm từ ruột động vật, chủ yếu là dê, cừu. Tuy nhiên, dù có chữ “cat” nhưng nó không bao giờ được làm từ ruột mèo cả.

Thẩm Lãng sau khi đi tới thế giới này không lâu sau, đã dạy kỹ năng khâu vết thương cho đại phu An Tái Thế, hơn nữa làm ra số lượng lớn chỉ Catgut,nhưng mà chỗ dùng cũng rất ít.

Dùng chỉ Catgut khâu lại ưu điểm là dễ được thân thể hấp thu, nhưng khuyết điểm là dễ tạo thành phản ứng viêm.

Nhưng mà Thẩm Lãng dùng công nghệ hiện đại xử lý qua mỗi một chỗ trên thứ chỉ Catgut này suốt thời gian mấy tháng, đi qua mười mấy giai đoạn xử lý công nghệ, bảo đảm hạ phản ứng viêm xuống đến mức thấp nhất.

Nhạc mẫu Tô Bội Bội tuy rằng khá lười nhác, nhưng võ công cuối cùng cao, tố chất thân thể tốt, cộng thêm dùng số lượng lớn thuốc hạ sốt Đông y, vấn đề cũng không lớn.

Tô Bội Bội nằm ở trên giường, mặc quần áo trên người, quần áo ở sau lưng cắt ra một lổ hổng lớn, lộ ra vết thương.

Coi như là phía sau lưng, bà cũng không muốn bị đại phu nam giới khác đụng vào.

Thế nhưng Thẩm Lãng chính là con trai, còn cái gì quan trọng hơn.

Thẩm Lãng cẩn thận khâu lại vết thương cho Tô Bội Bội, khâu cẩn thận từng đường kim mũi chỉ.

Cẩn thận tới cực điểm.

Hơn nữa áp dụng chính là kỹ thuật khâu thẩm mỹ.

Đáng tiếc, thế giới này không có chỉ khâu thẩm mỹ, bằng không vết sẹo tương lai còn có thể nhỏ hơn nữa.

- Đã đến ngần tuổi này, lưu lại một vết sẹo có nghĩa lý gì đâu? - Tô Bội Bội nói:

- Lẽ nào cha (*) con còn có thể ghét bỏ ta sao?

(*) Nếu mọi người tinh ý sẽ phát hiện ngoài cha mẹ của Thẩm Lãng ra chỉ có Tô Bội Bội thích dùng những từ ngữ thân mật bình dân, thay vì phụ thân, mẫu thân sẽ dùng trực tiếp cha (đa) và mẹ (nương). Cái này không phải dịch giả ẩu đâu nha.

Thẩm Lãng nói:

- Dưới tay nghề của con, cam đoan vết sẹo cực kỳ bé nhỏ. Đương nhiên còn có một biện pháp có thể che giấu vết sẹo.

- Cái gì? - Tô Bội Bội hỏi.

Thẩm Lãng nói:

- Xăm một hình xăm thật đẹp trên lưng, để nhạc phụ đại nhân bây giờ bắt đầu học kỹ thuật xăm là vừa.

Tô Bội Bội nói:

- Mẹ đã đến ngần tuổi này rồi, phải xăm mình, có phải không quá thỏa đáng chẳng.

Miệng bà bề ngoài nói không tốt, nhưng thực đã động lòng.

Thẩm Lãng nói:

- Vừa không có người khác thấy, chuyên cho nhạc phụ đại nhân nhìn, lại có cái gì không tốt.

Tô Bội Bội nói:

- Tính sau, tính sau vậy.

...

Thẩm Lãng trở lại viện tử của mình, khuôn mặt tức khắc trở nên lạnh lẽo.

Hắn cho tới bây giờ cũng không có thù hận một người thế này, còn chưa từng có thù hận một gia tộc thế này.

Trấn Viễn Hầu họ Tô.

Tô Nan, Tô Kiếm Đình!

Mộc Lan nằm lỳ ở trên giường, nửa người trên không có mặc quần áo.

Trên tấm lưng trắng nõn nà, có một vết bầm trông giật cả mình.

Đây là đêm hôm đó vì bảo hộ con dân đất phong cùng tác chiến với đám đạo tặc giả mạobị cao thủ gia tộc họ Tô dùng cây búa đập trúng.

Mặc dù không có lưu lại vết sẹo, nhưng lại là bị một chút nội thương.

Thẩm Lãng đau lòng đến giật giật.

Dùng dầu thuốc được điều chế tốt, xoa từng chút một vào vết bầm sau lưng Mộc Lan.

- Phu quân, chàng không trách thiếp sao? - Mộc Lan nói dịu dàng.

Mộc Lan nằm ở trong lòng Thẩm Lãng, cầm lấy bàn tay Thẩm Lãng đặt ở bản thân trên ngực tốt đẹp vô hạn.

Thẩm Lãng nói:

- Trách nàng cái gì? Trách nàng biết rất rõ ràng là kế điệu hổ ly sơn, vẫn suất binh xông ra cứu con dân đất phong à? Nàng chính là Mộc Lan như vậy.

Mộc Lan nghiêng người, nằm ở trên người Thẩm Lãng, hôn nhẹ lên môi Thẩm Lãng.

Không nói gì thêm.

Thành Nộ Triều đã cướp lại.

Cừu Yêu Nhi đi.

Cuộc chiến đảo Vọng Nhai đại thắng, Cừu Thiên Nguy toàn quân huỷ diệt.

Mấy tin tức này Thẩm Lãng hết thảy cũng không có nói, đương nhiên cũng không cần hắn nói, đã sớm phái người báo về nhà.

Bây giờ chỉ còn lại đau lòng.

- Phong mật thư Hầu tước Tô Tiễn cho nhà chúng ta không phải đã đốt à? Tô Nan cũng tin, vì sao Tô Kiếm Đình còn biết được đi đoạt kia chứ? - Thẩm Lãng nói:

- Vậy hơn nữa nỗ lực trả nhiều giá như thế cướp đoạt?

Mộc Lan lắc đầu, tỏ ý không giải thích được.

Giữa chuyện này chắc chắn có âm mưu gì,

Cũng tốt, cũng tốt.

Nguyên bản Thẩm Lãng còn chưa có quyết định, rốt cuộc là trả thù họ Tiết trước hay là trả thù họ Tô trước.

Bây giờ có đáp án.

Diệt họ Tô!

Não Thẩm Lãng vận chuyển thật nhanh.

Gia tộc họ Tô.

Dứt bỏ Công tước Uy Vũ, Hầu tước Trấn Tây ra, phủ Hầu tước Trấn Viễn chính là quý tộc lâu đời lớn nhất.

Đất phong lớn nhất, tư quân tối đa.

Hơn nữa Tô Nan còn là Thái tử Thiếu bảo, Trấn quân đại tướng quân.

Chân chính siêu cấp đầu sỏ.

Muốn lật đổ ông ta, rất khó!

Trương Xung trí gần như yêu, nhưng là căn cơ quá cạn.

Mà căn cơ nội tình gia tộc họ Tô so với phủ Bá Tước Huyền Vũ còn dầy hơn.

Nhìn qua muốn lật đổ họ Tô, khó như lên trời.

Thế nhưng...

Hãy cho ta một điểm tựa, ta có thể nâng lên toàn bộ trái đất (*).

(*) Câu nói này của nhà bác học Hy Lạp Archimedes thành Syracuse.

Đồng dạng cho ta một điểm tựa, ta có thể tiêu diệt toàn tộc họ Tô.

Thẩm Lãng bắt đầu nắm chặt lấy ngón tay tính toán.

Mộc Lan lúc đầu luôn luôn nghịch ngợm hôn hắn, như là chơi trò chơi vậy.

Trước hôn mắt, tiếp đó dừng lại, để Thẩm Lãng đoán kế tiếp muốn hôn chỗ nào.

Tiếp tục tiếp theo miệng, liền hôn lên tai.

Đương nhiên đây hoàn toàn là không mở miệng nói chuyện, hoàn toàn là trò chơi tâm hồn vô cùng thân thiết.

Lúc này thấy đến thần côn của hắn vậy mà đếm trên đầu ngón tay mà tính, không khỏi cười phụt ra.

- Chàng đang làm gì thế? - Mộc Lan hỏi nũng nịu.

Thẩm Lãng nói:

- Ta đang tính xem, có thể phải mấy ngày mới có thể tiêu diệt họ Tô.

Mộc Lan nói:

- Vậy chàng tính ra được chưa?

Thẩm Lãng nói:

- Có thể cần khoảng chừng một trăm năm mươi ngày.

Mộc Lan không giải thích được, chuyện này còn có thể chính xác đến ngày kia à?

Nhưng mà, ta không muốn động não, chỉ vỗ tay thôi, tiếp đó hô to phu quân thật là lợi hại.

Đương nhiên bây giờ Mộc Lan không cần hoan hô ra miệng.

Dùng ánh mắt có thể.

Đúng, cơ bản cần gần thời gian nửa năm.

Mấu chốt là cần điểm tựa.

Như vậy cái điểm tựa này là cái gì chứ?

Ngũ điện hạ Ninh Chính!

Thẩm Lãng nhìn ánh mắt Mộc Lan, rất xinh đẹp, thế nhưng tràn đầy tơ máu.

Cô gái này không biết bao lâu không có ngủ ngon giấc.

- Cục cưng, ngủ đi. - Thẩm Lãng nói.

- Ừ, phu quân chàng ngủ cùng với thiếp nhé. - Mộc Lan làm nũng cất giọng lười biếng mỏi mệt.

- Tốt. - Thẩm Lãng.

Mộc Lan thuận tiện lột luôn váy nửa người dưới.

Tiếp đó nàng cũng kéo quần áo trên người Thẩm Lãng đi, tiếp đó thong thả ung dung mà ôm Thẩm Lãng ngủ.

Trong chăn, hương thơm thoải mái, trơn mềm như ngọc.

Ngắn ngủi mấy giây sau đó, Mộc Lan liền chìm vào giấc ngủ ngọt ngào.

Trong vòng một tháng này, thời gian ngủ mỗi ngày của nàng cũng không có vượt qua ba giờ.

Thẩm Lãng ôm Mộc Lan như ngọc, vừa trong lòng như sói, vừa lại yêu thương vô cùng.

Hai phút sau, cũng ngủ mất.

Trải qua một tháng, chớ nhìn hắn lợi hại hò hét, giống như đã nắm giữ trong tay tất cả, kỳ thực hắn cũng ngủ không được ngon giấc.

...

Bên trong phủ Bá tước Tấn Hải!

Thế tử Đường Duẫn quỳ trên mặt đất gào khóc.

- Không, không...

- Phụ thân, nhất định phải như vầy sao? Cục diện chưa chắc sẽ như thế.

- Gia tộc họ Kim đoạt thành Nộ Triều, đây chẳng khác nào là tát vô mặt quốc quân, quốc quân sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

- Chúng ta chưa chắc phải đến đường cùng.

- Hãy chờ một chút xem sao, nhìn một chút...

Bá tước Đường Luân đau khổ cười nói:

- Đợi muộn hơn cả nhà liền đều chết hết.

Ông ta vỗ vỗ trán của mình, nói:

- Vị quốc quân này của chúng ta, nhạy bén tuyệt đỉnh lại cay nghiệt thiếu tình cảm, lửa giận của hắn nhất định phải trút xuống, nhưng trút xuống đến trên đầu người nào liền khó mà nói.

Thế tử Đường Duẫn nói:

- Nhưng phá hoại tân chính chính là phủ Bá Tước Huyền Vũ hả? Dựa thế mở rộng cũng là phủ Bá Tước Huyền Vũ, gia tộc họ Đường chúng ta vẫn đứng ở bên quốc quân, dựa vào cái gì trút lửa giận trên đầu chúng ta hả? Như thế chẳng phải là để cho người ta thất vọng đau khổ à?

Bá tước Đường Luân nói:

- Năm đó vua Nam Ẩu còn chưa đủ trung thành à? Kết quả thì như thế nào? Rõ ràng bị vị quốc quân này của chúng ta bẫy chết, tiếp đó lại nuôi vua Căng ở kinh đô, điều động vô số quan lại tiến vào nước Nam Ẩu đoạt quyền. Muốn nói thất vọng đau khổ, ai có thể so với vua Căng thất vọng đau khổ.

Đường Duẫn nói:

- Vậy đáng lý ra ông ta phải trút giận lên đầu gia tộc họ Kim, vì sao là chúng ta?

Bá tước Đường Luân nói:

- Gia tộc họ Kim đã bắt thành Nộ Triều, hơn nữa lấy được tám phần mười hạm đội Cừu Thiên Nguy. Thành Nộ Triều tách biệt hải ngoại, không có thuỷ quân đánh như thế nào? Quốc quân dù cho muốn tiến đánh thành Nộ Triều, tối thiểu cũng phải chế tạo thuyền hơn một năm rưỡi, tiếp đó chuẩn bị ba vạn đại quân, mà cho đến lúc này gia tộc họ Kim lẽ nào sẽ ngồi chờ chết à? Phía bắc không xa chính là nước Ngô, năm đó Biện Tiêu dẫn đầu mười vạn đại quân, ba quận phản bội nước Ngô, nam đầu Việt quốc, khiến cho nước Ngô thất bại thảm hại, đến nay cũng trì trệ. Lẽ nào quốc quân muốn cái bi kịch lần thứ hai trình diễn ở Việt quốc à?

Thế tử Đường Duẫn lặng thinh, tiếp tục càng thêm gào khóc.

Bá tước Đường Luân nói:

- Chúng ta là đang cùng thời gian thi chạy, mật tấu Trương Xung đã đưa đến kinh đô, ngươi bây giờ đi phủ Tổng đốc tố giác vạch trần ta còn kịp, bằng không đến khi kỵ binh Hắc Thủy Đài vọt vào nhà của chúng ta, tất cả đều đã muộn nàng. Quốc quân thịnh nộ là sẽ để cho chúng ta hoàn toàn diệt tộc.

Thế tử Đường Duẫn nói:

- Vậy, vậy những huynh đệ khác thì sao?

Bá tước Đường Luân lặng im một lúc lâu.

Đúng vậy, những đứa con khác của ông thì sao?

Nếu để cho bọn họ sớm đào tẩu đi quốc gia khác, vẫn có thể đủ sống sót.

Thế nhưng còn có thể làm được như vậy à?

Nếu để cho những đứa con trai này đào tẩu đi quốc gia khác, vậy gia tộc họ Đường liền hy sinh một cách vô ích.

Quốc quân bị vả mặt lần này, thịnh nộ muốn hoàn toàn trút xuống hết, muốn giết rất nhiều người.

Nếu như toàn bộ gia tộc họ Đường bị giết sạch, liền lưu lại một mình Đường Duẫn.

Quốc quân tương lai nhớ tới, có thể lòng có chút áy náy, có thể bù đắp một ít.

Nếu Đường Luân để mấy đứa con toàn bộ chạy tới nước Ngô, vậy là chân chánh phản quốc.

Như vậy phải gánh nỗi oan ức này từ phía quốc quân.

Bá tước Đường Luân nói:

- Không cần nói bất kỳ huynh đệ nào của con, một mình con lén lút đi thôi, đi phủ tổng đốc vạch trần chúng ta.

Đường Duẫn run lên, lại một lần nữa lệ rơi đầy mặt.

Phụ thân đây là muốn hi sinh toàn tộc, thành toàn cho mỗi một mình Đường Duẫn.

Thế tử Đường Duẫn gan mật muốn vỡ.

Bá tước Đường Luân nói:

- Tố giác vạch trần ta xong xuôi, con lập tức vào kinh, lựa chọn một vị hoàng tử đầu nhập vào.

Thế tử Đường Duẫn nói:

- Con nên đầu phục ai?

Bá tước Đường Luân lâm vào khó xử bên trong.

Là đầu nhập vào Thái tử, hay là đầu nhập vào Tam vương tử?

- Chính con quyết định đi, vi phụ thật sự là thấy không rõ lắm. - Bá tước Đường Luân nói:

- Thế nhưng con phải nhớ kỹ một điểm, không nên sẽ cùng Thẩm Lãng là địch, không nên sẽ cùng phủ Bá Tước Huyền Vũ là địch.

Thế tử Đường Duẫn nói:

- Tại sao? Cũng là bởi vì Thẩm Lãng, gia tộc chúng ta mới có thể gặp tuyệt cảnh như thế, con trai xin thề sau đó nhất định phải bằm thây hắn vạn đoạn, nhất định phải hoàn toàn hủy diệt gia tộc họ Kim.

Bá tước Đường Luân xáng một bạt tai tới, trực tiếp đánh bay Đường Duẫn ra ngoài.

- Đồ ngu. - Bá tước Đường Luân giận dữ hét lên:

- Nếu không phải Thẩm Lãng nhắc nhở, ngay cả con cũng sống không được.

Đường Duẫn nói:

- Lẽ nào, con phải nuốt xuống dòng thù hận này à?

Bá tước Đường Luân nói:

- Dù cho muốn báo thù, cũng phải nhìn rõ ràng bản thân kẻ thù là ai?

Thế tử Đường Duẫn kinh ngạc.

Sau đó lại một lần khóc lớn thành tiếng.

...

Ngay đêm hôm ấy.

Thế tử phủ Bá tước Tấn Hải Đường Duẫn rời nhà, ngày đêm thần tốc chạy tới phủ Tổng đốc hành tỉnh Thiên Nam.

Lúc này đã nửa đêm.

Đại đô đốc Chúc Nhung vẫn không có ngủ.

Ông ta làm sao ngủ được?

Phong mật thư vừa gửi đến, ông lật xem lần này đến lần khác.

Tiếp đó lạnh lẽo khắp cả người.

Gia tộc họ Kim lại đoạt thành Nộ Triều.

Từ đó về sau, một bước lên mây.

Cũng không đè ép được nữa.

Chí ít đồ đao tân chính, cũng không cách nào chém trên đầu người ta.

Cây đao sắc bén Trương Xung này, mặc dù không có gãy đoạn, nhưng lại bị rạn nứt một lổ hổng lớn.

Tâm phúc mà ông ta xem trọng nhất, lại gãy ở quận Nộ Giang.

Gãy ở phủ Bá Tước Huyền Vũ.

Tên đó không đủ mạnh à?

Không, đã mạnh mẽ đến cực hạn.

Chỉ bất quá, cái tên ở rể phủ Bá Tước Huyền Vũ quá tà ác.

Tuy rằng Chúc Nhung không có tham gia toàn bộ quá trình, nhưng lại là thấy rất rõ ràng.

Quả thực chính là hai cao thủ hàng đầu đánh cờ.

Cuối cùng, Trương Xung đã kém nửa quân.

Đây không chỉ là Trương Xung thất bại, cũng là Đại đô đốc Chúc Nhung ông ta thất bại.

Nếu như nói Trương Xung là đại tướng tân chính, vậy Chúc Nhung chính là nguyên soái chủ đạo tân chính.

Sau khi thành công hạ phủ Bá tước Đông Giang, một khi hạ phủ Bá Tước Huyền Vũ thành công.

Như vậy kế tiếp, tân chính sẽ như là hỏa hoạn vậy, đốt toàn bộ Việt quốc.

Như là cắt mỡ lợn.

Giống như đổ nước sôi vào tuyết, không hề có sức chống cự.

Đông Giang rất tàn ác, Huyền Vũ rất kiên nhẫn.

Sau khi chém hết hai quý tộc lâu đời xong xuôi, số còn sót lại sẽ không có bao nhiêu lực chống lại.

Mà bây giờ tân chính trước mặt ở phủ Bá Tước Huyền Vũ đụng đến đầu rơi máu chảy.

Phải làm sao?

Tiếp tục nữa?

Tìm ai khai đao?

Để người nào đi vung đao?

Đụng tới một cái xương cứng, trước hết để ở một bên, chọn chọn một cái đồ hèn nhát để ra tay?

Nếu như là đánh nhau vì thể diện, đương nhiên không có vấn đề.

Nhưng đây là chính đấu, cần phải để ý chính là một cái thế.

Một khi thế ngừng, cần chính là một lần nữa ấp ủ lực lượng, sau đó sẽ ngóc đầu trở lại.

Giống như một chiếc xe, chợt va chạm dừng trước một chướng ngại vật, vậy cần lui về phía sau mấy chục mét, một lần nữa tích góp tốc độ từng tí một, mà không phải tiếp tục đấu đá lung tung, như vậy là không có lực lượng.

Cho nên!

Tân chính tạm thời phải ngừng.

Có thể biểu hiện ra cháy sạch càng thêm mãnh liệt, nhưng thực tế là phải tạm dừng.

Trương Xung phải gánh trách nhiệm, Chúc Nhung cũng phải gánh.

Đương nhiên, Chúc Nhung không lo lắng cho mình.

Thế nhưng ông lo lắng Trương Xung.

Người sắc bén như đao kia, cứ như vậy mà gãy sao?

Quốc quân có tính tình thế nào? Chúc Nhung rõ ràng nhất.

Kỳ thực một trận chiến này, Trương Xung không tệ, ngược lại có công.

Thế nhưng ở trong mắt quốc quân, Trương Xung chính là thua, chính là để ông ta mất đi thể diện.

- Phải làm sao? Như thế nào giữ được Trương Xung?

Đầu Chúc Nhung đau như búa bổ.

Phụ tá Ngôn Vô Kỵ nói:

- Quốc quân nhất định sẽ đặc biệt tức giận, mà lửa giận của hắn là nhất định phải trút xuống, một tia sáng Đường Luân cũng không đủ, hắn tức giận nhất chính là Trương Xung, lại thua ở trong tay Thẩm Lãng, để vị thể diện quốc quân này mất hết.

- Vị quốc quân này của chúng ta, nhạy bén tuyệt đỉnh, thế nhưng lòng dạ nhỏ mọn, cay nghiệt thiếu tình cảm... - Ngôn Vô Kỵ nói:

- Cho nên muốn cứu Trương Xung, có thể sẽ phải phát sinh một đại sự khác, khiến cho hắn càng thêm lửa giận ngập trời, như thế... con đường làm quan Trương Xung có thể còn có một đường sinh cơ.

Gia tộc Ngôn Vô Kỵ cũng bởi vì cơn thịnh nộ không giải thích đượ của quốc quân, mà toàn tộc đều là diệt.

Cho nên, cho tới bây giờ, khi ở trước mặt Chúc Nhung đều không che giấu thái độ với quốc quân thái độ.

Dù cho quốc quân diệt nhà họ Ngôn xong xuôi, lại có chút hổ thẹn, để đệ tử họ Ngôn xuất sĩ (được thi đỗ làm quan) mấy người.

Nhưng mà vào lúc này.

Người hầu bên ngoài nói:

- Chủ nhân, thế tử phủ Bá tước Tấn Hải Đường Duẫn cầu kiến, nói có chuyện trọng đại mật báo.

Tổng đốc Chúc Nhung gật đầu một cái nói:

- Để hắn vào đây.

Một lát sau, Thế tử Đường Duẫn xông vào, quỳ gối trước mặt Chúc Nhung nói:

- Đại đô đốc, ta muốn tố giác vạch trần, phụ thân ta vì trả thù gia tộc họ Kim, lại cùng hải tặc Cừu Thiên Nguy cấu kết, một mình tặng đảo Kim Sơn cho hải tặc, hơn nữa phái ra tư quân gia tộc giả trang hải tặc, bất chấp sai lầm to nhất thiên hạ tiến công đảo Vọng Nhai phủ Bá Tước Huyền Vũ, Đường Duẫn ta đây là quốc quân bổ nhiệm thám hoa, tự cổ trung hiếu khó khăn lưỡng toàn, học trò nguyện ý vì nước bỏ nhà, quân pháp bất vị thân.

Dứt lời, Thế tử Đường Duẫn một dập đầu tiếp nữa, sát đất bất động, hai tay dâng cao phần huyết thư gã tố giác cha mình.

Đại đô đốc Chúc Nhung tiếp nhận huyết thư, thoáng nhìn qua.

- Phụ thân ngươi để ngươi tới? - Chúc Nhung bèn hỏi.

Thế tử Đường Duẫn quỳ trên mặt đất, không có lên tiếng.

- Không dễ dàng. - Chúc Nhung nói:

- Ngươi tới được coi như đúng lúc, trễ nữa nửa canh giờ, bản đốc sẽ phải vào kinh đô gặp mặt quốc quân xin tội.

Tức khắc, phía sau lưng Đường Duẫn tuôn ra mồ hôi lạnh.

Quả nhiên thiếu chút xíu nữa, gia tộc họ Đường sẽ phải hoàn toàn diệt tộc.

Chúc Nhung nói:

- Được rồi, hãy theo ta đang tiến vào kinh đô đi.

Sau nửa canh giờ.

Mấy trăm tên kỵ binh, hộ tống Đại đô đốc Chúc Nhung rời khỏi hành tỉnh Thiên Nam, tiến vào kinh đô.

Đây là một trận nguy cơ chính trị khổng lồ.

Như vậy kế tiếp là như là sét đánh ngang tai, hoàn toàn cho nổ toàn bộ Việt quốc, vô số đầu người rơi xuống đất.

Hay là gió nhẹ mây nhạt, cảnh thái bình giả tạo?

Sẽ phải nhìn cố gắng của mọi người, sẽ phải nhìn ý chí quốc quân.

Hy vọng là vế sau đi!

Chiến cuộc nước Nam Ẩu, không có thuận lợi như trong tưởng tượng.

Vua Căng điên cuồng đã phối hợp với đại quân tộc Sa Man, toàn bộ chiến trường đã giết được máu chảy thành sông.

Việt quốc thực sự không qua nổi cơn rung chuyển lớn này.

...

Kinh đô Việt quốc.

Trong vương cung nguy nga lộng lẫy.

Quốc quân Ninh Nguyên Hiến cầm mật tấu của Trương Xung trong tay.

Gương mặt dài của quân vương chí cao vô thượng này đang co giật.

Mới vừa xem hai trang, ông ta liền xé phần mật tấu này thành mảnh nhỏ.

- Rầm!

Tiếp đó, chợt đá cái bàn trước mặt ra ngoài.

Tức khắc, tất cả thái giám, quan viên Hắc Thủy Đài trong đại điện toàn bộ quỳ rạp trên đất, không dám lớn tiếng thở dốc.

Sau khi xé nát phần mật tấu.

Quốc quân nhìn thoáng qua đầy đất mảnh nhỏ, nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Ghép lại mau, nếu là thiếu một miếng, trẫm sẽ hỏi tội các ngươi.

- Vâng!

Vài tên thái giám tiến lên, cẩn thận nhặt lên mỗi một mảnh nhỏ.

Tiếp đó, cẩn thận từng li từng tí ghép lại.

Hoàn thành bồi giấy (*).

(*) Tức là quá trình dùng hồ lúa mạch (bên mình dùng hồ gạo) ghép những mảnh giấy, nguyên tờ giấy (thậm chí cả vải bố, vải lụa) lên một bề mặt, có thể là mặt phẳng (bồi giấy, bồi tranh), có thể là mặt lồi lõm không đều (bồi rối nước, bồi mặt nạ…), mục đích cuối cùng là làm cho nó dày và chắc chắn hơn. Nó cũng được sử dụng để cứu vãn những quyển sách, tranh lụa bị hư hỏng nặng thành mảnh vụn, bằng cách dùng một mặt giấy dày hơn lót ở phía sau. Đương nhiên đây cũng là kỹ thuật cần có cho những người học thư pháp, thư họa, vẽ tranh lụa, tranh phong thủy.

Tức khắc, một mật tấu hoàn chỉnh, lại xuất hiện ở trước mặt quốc quân.

Quốc quân lại mang sắc mặt tái mét mà xem toàn bộ mật tấu của Trương Xung.

Tiếp đó, lại một lần nữa xé thành từng mảnh.

Tiếp tục, vị quân vương chí cao vô thượng phát sinh từng đợt rống giận.

- Tạo phản rồi!

- Họ Kim làm phản rồi! Con rùa đen kia lại ló đầu ra, tạo phản rồi!

- Trương Xung vô năng, Trương Xung vô năng!

- Bay đâu, áp giải Trương Xung vào kinh, bỏ vào nhà tù Hắc Thủy Đài!

- Bảo Chúc Nhung tới, để Nam Cung Ngao tới, tập kết đại quân, chuẩn bị bình định!