Kế tiếp, vua Khương cầm lấy tờ giấy lụa viết xuống mấy chữ lớn.
Khương quốc của ta vô duyên vô cớ đốt cháy Thánh miếu quý quốc, sai rồi!
Đây là thư nhận tội của vua Khương, chữ nghĩa đã cực hạn.
Thái độ của ông ta còn chưa từng khiêm tốn đến thế này, từ khi biến thành vua Khương tới nay, ông ta chẳng bao giờ nhận sai cả.
Chia ra làm hai bản.
Kế tiếp, đóng đại ấn của vua Khương lên.
Thẩm Lãng lấy ra phong thư bằng giấy dai (*), bỏ lá thư nhận tội vào trong và dùng dấu sáp niêm phong lại.
(*) Nguyên văn là ngưu bì chỉ, tức là loại giấy Kraft, hay còn gọi là giấy xi măng có bọc một lớp chống thấm nước.
Cuối cùng bỏ vào cái hộp nhỏ mà Việt quốc chuẩn bị sẵn, dán lên giấy niêm phong, đóng dấu sáp lên.
Coi như hoàn thành lá thư nhận tội này!
- Thẩm Lãng ngươi nhớ kỹ cho ta, nếu như ngươi chữa cho ta không khỏi, ngươi sẽ chờ bị bằm thây vạn đoạn, phong thư nhận tội này vĩnh viễn cũng đừng nghĩ rời khỏi Khương quốc, đưa đến tay chủ của Việt quốc. - Vua Khương nói.
Thẩm Lãng nói:
- Ta hiểu mà, xin đại vương chuẩn bị một căn phòng sạch sẽ, ta muốn chính thức trị bệnh đậu mùa loại mạnh cho ngài.
...
Trong một căn phòng sạch đến cực hạn có mấy cây nến được đốt lên.
Thẩm Lãng còn lấy ra mấy chục tấm gương rọi để phản quang ánh nến tăng cường độ sáng.
Tức khắc, cả phòng trở nên rõ như ban ngày.
Tiếp tục Thẩm Lãng cầm thứ cỏ thuốc lá bắt đầu đốt cháy.
Đồng thời dùng phấn vôi vẽ một hình thái cực trên đất.
Ở trên vách tường, dán lên mấy mấy tấm bùa.
Có tác dụng không?
Tác dụng cái rắm ấy.
Nhưng phải có nghi thức cảm xúc, muốn cho người vừa nhìn đã cảm thấy cao hơn.
Tả Bá Ngọc làm việc vẫn là quá cẩu thả, Lãng gia ta đây mới là kẻ lừa đảo cao minh.
Cả phòng trừ vua Khương ra, còn có Thái tử, cùng với một lão thái giám võ công rất cao, khuôn mặt lạnh tanh.
Cái thứ tiểu quốc dã man như Khương quốc cũng có thái giám?
Hơn nữa nhìn qua hình như rất lợi hại.
Trừ mấy người đó ra, còn có hai đại phu Khương quốc, chính là cái loại chuyên dùng lá cây chữa bệnh, nếu là bọn họ lợi hại, nào có Tả Bá Ngọc xía vô?
Hai tên đại phu Khương quốc này cũng chỉ có hai biện pháp chữa bệnh.
Đại thần nhảy múa và trích máu.
Trích máu, vẫn còn là hình thức y thuật cao cấp học từ Tây Vực.
Những người này đều có một cùng đặc điểm, đã qua bệnh đậu mùa đồng thời còn sống, cho nên không sợ bị truyền nhiễm.
Nhìn thấy Thẩm Lãng phen này sắp xếp, mọi người nhất thời cảm thấy vừa thần bí vừa cao cấp.
Không hổ là thần y, xem ra cũng rất ghê gớm đó.
Mũi của Thái tử Khương quốc cố hít hà một cái, sau đó tiến đến gần cái lò đang đốt cháy thuốc lá.
Người này đã có chứng nghiện thuốc lá không nhẹ, chỉ có điều còn chưa biết hút, chỉ biết ngửi thôi.
Yên tâm, Lãng gia rất nhanh dạy ngươi mở ra cổng thế giới mới, để cho ngươi biến thành người nghiện thuốc lá đầu tiên trên thế giới.
Vua Khương đã được vệ sinh sạch sẽ.
Do dự một chút, Thẩm Lãng vẫn đắp lên che cái bộ vị mấu chốt..
Không phải sợ vua Khương cảm thấy thẹn thùng, là sợ ở đây những người khác cảm thấy tự ti, kể cả chính hắn.
Lúc này vua Khương, đã đặc biệt đau khổ khó nhịn.
Phát sốt rất cao, hơn nữa có cảm giác muốn nôn thốc nôn tháo, mấu chốt là ngứa ngáy không chịu nổi.
Thẩm Lãng xuất ra thần dược, hắn nói:
- Đại vương, hãy uống hết nó đi.
- Chậm đã... - Arutai nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Nhỡ ra ngươi hạ độc trong thuốc này thì sao?
Thẩm Lãng không nói hai lời, trực tiếp lấy ra một cái muỗng, tiếp đó uống vào một ngụm.
Tiếp tục, lẳng lặng đợi, nhìn Thẩm Lãng có độc phát thân vong hay không.
Đây chỉ là Ma Túy Tán Thẩm Lãng điều chế mà thôi, làm sao có thể có độc, chỉ bất quá sau khi uống vào có chút lâng lâng choáng váng.
Mặc dù Thẩm Lãng chỉ uống một chút xíu.
Ước chừng một khắc đồng hồ sau đó, Thẩm Lãng nói:
- Đại vương, có thể làm được chưa?
Vua Khương gật đầu.
- Đại vương, nên uống thuốc. - Lãng gia nói.
Vua Khương kinh ngạc, những lời này không phải thừa sao?
Tiếp đó, uống một hơi.
Ma Túy Tán của Lãng gia điều chế thậm chí còn trâu bò hơn Tả Bá Ngọc, hơn nữa còn có thành phần đặc thù.
Chẳng những có thể gây mê, mà còn có thể giảm đau.
Vua Khương sau khi uống xong không lâu sau, tức khắc cảm giác đau đớn và ngứa ngáy trên người dần dần biến mất.
Lợi hại không?
Lại thật sự có hiệu quả.
Ngay sau đó, vua Khương lại có một loại cảm giác rất thoải mái.
Vừa buồn ngủ nhưng đồng thời vui vẻ thoải mái.
Đương nhiên vui vẻ thoải mái, bởi vì bên trong có nhựa cây anh túc.
Thẩm Lãng cũng uống một chút, nhưng mà không quan hệ, bản thân nó chính là loại thuốc có tác dụng chữa bệnh (*).
(*)Tác dụng của nhựa cây anh túc là có thể giải trừ hiện tượng chuột rút và ức chế cơ tim, chủ yếu dùng trong co thắt cơ tim tắc động mạch
Thẩm Lãng có vẻ cẩn thận nâng niu lấy ra một cái bình tinh xảo tuyệt luân.
Bằng ngọc viền vàng.
Dùng chất liệu quý giá như vậy đựng thuốc, nhất định là thần dược.
Những nốt đậu trên người vua Khương phát ra đặc biệt kinh khủng, nhưng chung quy không có thoát ly mụn nước virus cơ thể người.
Chỉ bất quá Tả Bá Ngọc bỏ vào trong cơ thể vua Khương mấy loại thuốc hổ lang và loại độc tích lũy ẩm ướt cho nên mới biểu hiện ra ngoài đáng sợ thế thôi.
Nhưng trị liệu vô cùng đơn giản.
Đặt ở thời hiện đại, dùng Acyclovir và sữa dưỡng Calamin (*) là được rồi.
(*)Aciclovir, còn được gọi là acyclovir, là một loại thuốc kháng virus. Chúng được sử dụng chủ yếu để điều trị nhiễm virus herpes simplex, thủy đậu và bệnh zona. Còn sữa dưỡng calamine, là một loại thuốc được sử dụng để điều trị các dạng ngứa nhẹ ngoài da, cũng bao gồm cả các dạng ngứa có nguồn gốc từ cháy nắng, côn trùng cắn, sồi độc, hoặc các trường hợp nhẹ trên da khác.
Thế nhưng ở thế giới này cũng không có Acyclovir, thế nhưng trong vị thuốc Đông y cũng có rất nhiều.
Công thức Xà Đan Thang thêm rể bản lam liền có hiệu quả.
Mặt khác, loại thuốc cao Thẩm Lãng điều chế cũng có hiệu quả vô cùng.
Được rồi, nói trực tiếp hơn một chút.
Vua Khương căn bản không cần trị, nằm vài ngày là có thể được.
Chỉ bất quá dùng thuốc của Thẩm Lãng, sẽ mau lành và hiệu quả cũng rõ rệt hơn một chút.
Thẩm Lãng có vẻ chắt chiu nâng niu múc ra một chút thuốc mỡ, trước tiên đặt ở đầu lưỡi liếm một cái, tỏ ý không cp1 độc.
Qua nửa khắc đồng hồ sau đó, đeo găng lụa, quét thuốc mỡ lên những nốt đậu trên người vua Khương.
- ...
Sắp mê man vua Khương nhịn không được thở dài ra tiếng.
Dễ chịu, rất thư thái.
Thẩm Lãng quả nhiên lợi hại, vừa ra tay liền biết tác dụng ngay.
Có thể không thoải mái sao?
Bên trong có long não chứa tinh dầu bạc hà, rõ ràng mát lạnh hơn bao giờ hết.
- Hiệu quả, hiệu quả, có hiệu quả!
Vua Khương trong miệng thì thầm, tiếp đó chìm vào giấc ngủ say.
- Ngươi đi ra. - Thái tử Khương quốc hướng Thẩm Lãng hạ giọng nói.
Thẩm Lãng theo gã đi ra ngoài.
...
Ở trên đại điện, Thái tử Khương quốc nói:
- Thẩm tiên sinh, thứ thần dược chữa bệnh đậu mùa này, thực sự cũng chỉ có một bộ cuối cùng à?
Thẩm Lãng gật đầu.
Thái tử Khương quốc nói:
- Vậy vô số người thường bị lây bệnh đậu mùa, thì không thể trị sao?
Thẩm Lãng phát hiện, lúc này Arutai cùng vừa rồi hoàn toàn khác nhau.
Ở trước mặt vua Khương, tên Arutai này tràn đầy vẻ tàn nhẫn cùng sát khí rành rành.
Mà lúc này Arutai, lại có vẻ bình tĩnh.
Người này cùng cha gã không quá giống nhau.
Thẩm Lãng lấy ra một điếu thuốc, dùng đá lấy lửa đốt, tiếp đó thoải mái hít một hơi.
Khương Thái tử không khỏi kinh ngạc.
Thẩm Lãng đưa tới một, gã lắc đầu.
Mẹ trứng, mỗi một người đều đa nghi như vậy, ngay cả ta đã hút khói rồi mà vẫn không dám quất, giống như ta sẽ hại ngươi vậy.
Được rồi, ta quả thực sẽ hại ngươi.
Thẩm Lãng tự nhìn cái điếu thuốc của mình, thở ra những vòng khói.
Thoạt nhìn giống như dân chơi lợi hại lắm vậy.
Đương nhiên, kỳ thực thân thể này rất dị ứng khói, nhưng không có cách nào, vì để cho cái tên Khương Thái tử trước mắt này nghiện, hắn chỉ có thể làm gương tốt.
Khương Thái tử ngửi một cái, phát hiện thứ cỏ Thẩm Lãng dùng không giống, đặc biệt thơm hơn nhiều.
Bản thân gã cũng là người nghiện, chỉ cần hít khói Lãng gia thở ra cũng thấy phê.
- Những người khác bị bệnh đậu mùa, tuy rằng chữa không hết, nhưng lại là nhưng để đề phòng. - Thẩm Lãng nói.
Thái tử Khương quốc hỏi:
- Ý gì?
Thẩm Lãng nói:
- Khương quốc có chừng một phần tám người bị bệnh đậu mùa đi, một khi có người bị lây nhiễm, chỉ có thể mặc cho số phận. Thế nhưng những người còn chưa bị lây nhiễm, nhưng có thể phòng ngừa để bọn họ vĩnh viễn sẽ không bị nhiễm bệnh đậu mùa.
Thái tử Khương quốc run rẩy nói:
- Ý của Thẩm công tử là, ngài có biện pháp để Khương quốc vĩnh viễn thoát ly uy hiếp của bệnh đậu mùa sao?
Gã làm sao mà không kích động được.
Bệnh đậu mùa đối với Khương quốc mà nói, hoàn toàn tồn tại như một tên thần chết vậy.
Cách mỗi một năm liền bạo phát một lần, mỗi một lần đều thu hoạch vô số sinh mệnh.
Mặc kệ ngươi là nô lệ hay vương tộc, ở trước mặt bệnh đậu mùa đáng sợ cũng là công bằng.
Anh cả của Arutai và những người anh em khác cũng vì đậu mùa mà chết.
- Đúng. - Thẩm Lãng đáp:
- Ta có thể hoàn toàn giải cứu Khương quốc thoát khỏi bệnh đậu mùa, không thử một chút thì làm sao biết được. Tìm mấy người nô lệ không bị đậu mùa cho ta, để ta chủng ngừa cho bọn họ, sau đó vứt bọn họ vào trong đám người nhiễm bệnh đậu mùa, nếu như bọn họ không có bị nhiễm bệnh đậu mùa, liền chứng minh ta nói là sự thật, ta có thể gieo thần dược phòng ngừa vào trong cơ thể họ, để cho bọn họ vĩnh viễn không bị nhiễm bệnh đậu mùa. Nếu như ta làm không được, các ngươi có thể chém ta đứt đầu.
Thái tử Khương quốc tức khắc khom người lạy xuống:
- Nếu như vậy, Khương quốc từ trên xuống dưới sẽ vĩnh viễn không quên đại ân đại đức của Thẩm công tử.
Thẩm Lãng không khỏi kinh ngạc.
Vừa rồi ngươi kêu đánh kêu giết, hơn nữa lại là muốn cắt đầu lưỡi, lại muốn bẻ tay ta mà.
Thái tử Khương quốc áy náy nói:
- Ở trước mặt phụ vương, ta nhất định phải ra vẻ táo bạo, để Thẩm công tử chê cười.
Thẩm Lãng nhìn gã một cái.
Thái tử này không đơn giản, so với cha gã lợi hại hơn.
Thẩm Lãng nói:
- Trước tiên chữa vua Khương cho tốt rồi tính.
Thái tử Khương quốc nói:
- Nếu tiên sinh có thể hạ thần dược phòng ngừa cho vạn dân Khương quốc của ta, vĩnh viễn không hề bị uy hiếp của bệnh đậu mùa, gia tộc họ Kim chính là bằng hữu tốt nhất Khương quốc của ta.
Thẩm Lãng nói:
- Vậy nhà ta có thể thay thế họ Tô, biến thành đồng bạn duy nhất ở Việt quốc không?
Thái tử Khương quốc do dự một chút nói:
- Hoàn toàn thay thế rất khó, có mấy lời ta không thể nói ra.
Ý tứ của hắn, bây giờ dù sao cũng là phụ vương tại vị. Cũng tỏ ý, một khi ta thượng vị, vậy thì chuyện gì nói cũng tốt.
Thẩm Lãng nói:
- Trời cao có đức hiếu sinh, ta đương nhiên sẽ không mắt mở trừng trừng nhìn vô số dân chúng Khương quốc chết đi, ta sẵn lòng cứu Khương quốc thoát ly tử thần bệnh đậu mùa, thế nhưng có hai cái điều kiện.
Thái tử Khương quốc nói:
- Mời nói.
Thẩm Lãng nói:
- Thứ nhất, đám nô lệ Việt quốc trong lồng là nhóm người đầu tiên tra gieo thuốc ngừa, tiếp đó ta muốn dẫn đám người trở về Việt quốc.
Thái tử Khương quốc đáp:
- Có thể.
Chỉ bất quá hơn một nghìn nô lệ mà thôi, không tính là quá đáng giá.
Thẩm Lãng nói:
- Thứ nhì, xin các người dùng tốc độ nhanh nhất, xây dựng một Thánh miếu trên Khương quốc.
Đây là Việt quốc điều kiện, cũng là nhiệm vụ Thẩm Lãng đi sứ Khương quốc.
Nhiệm vụ thứ nhất, để vua Khương viết xuống thư nhận tội, đồng thời điều động sứ thần đi quốc đô Việt quốc nhận tội, nhiệm vụ này đã coi là hoàn thành.
Nhiệm vụ thứ hai, ở trên mặt đất Khương quốc xây dựng Thánh miếu.
Người nước Khương đốt Thánh miếu Việt quốc của ta, chuyện đó vô cùng nhục nhã vi phạm tôn nghiêm quốc gia, làm sao bù đắp lại chứ?
Muốn tiêu diệt xuất binh tiêu diệt Khương quốc?
Cái này tạm thời rất khó, vẫn làm không được, hơn nữa giá quá đắt.
Như vậy ở Khương quốc xây dựng Thánh miếu, để thánh nhân tỏa sáng che phủ trên đất Man tộc.
Đây mới là biện pháp cao minh nhất.
Có thể bù đắp lại toàn bộ văn minh đông phương thể diện.
Chỉ cần Thẩm Lãng hoàn thành hai cái điều kiện này, nhạc phụ đại nhân có thể sắc phong Huyền Vũ Hầu, thành Nộ Triều cũng sẽ chính thức sắc phong cho gia tộc họ Kim.
Quốc quân chính mồm đáp ứng.
Thế nhưng Thái tử Khương quốc nghe cái lời nói đó xong, không khỏi chợt giật mình.
Toàn bộ Khương quốc cũng chỉ có một tín ngưỡng, đó chính là thiên thần, cung phụng chính là thần miếu Tuyết Sơn.
Bây giờ Thẩm Lãng lại nói muốn ở trên đất Khương quốc xây dựng một Thánh miếu?
Vậy làm sao mà được?
Thái tử Khương quốc do dự nói:
- So với cứu vạn dân Khương quốc, xây dựng một Thánh miếu với ta mà nói cũng không phải chuyện tình đặc biệt khó lường. Nhưng là cả dân chúng Khương quốc đều tín ngưỡng thiên thần, không chấp nhận vị thần thứ hai. Nếu ở trên đất Khương quốc xây dựng Thánh miếu, nhẹ thì bị thiêu hủy, nặng thì có người tạo phản làm loạn.
- Đừng bảo là ta không có cách nào đáp ứng ngươi, dù cho ta có đồng ý, phụ vương cũng đồng ý, Khương quốc vạn dân vẫn là không có khả năng chịu được.
- Chuyện này, làm không được, ai tới đều làm không được!
Lời mà Thái tử Khương quốc nói là thật.
Quan hệ này đến tín ngưỡng Khương quốc, vương tộc quả thật không cách nào đồng ý.
Đây giống như Châu Âu thời Trung cổ, ngươi để một quốc vương tin lời Phật dạy, đồng thời ở đô thành xây dựng một ngôi chùa Phật pháp à?
Sao có thể xảy ra chuyện này? Bởi vì quốc vương do chính giáo hoàng trao vương miện.
Ngươi dám đổi tín ngưỡng, không sợ thập tự quân toàn bộ Châu Âu tới diệt ngươi sao?
Thẩm Lãng nói:
- Như vậy xin Thái tử tại một mảnh đất trống không xa vương cung có thể xây một căn nhà không? Không viết Thánh miếu, bên trong cũng không đúc tượng, ta để dùng để gieo thuốc ngừa đậu mùa cho vạn dân Khương quốc.
Tiếp tục, Thẩm Lãng kiên quyết:
- Điều kiện này nếu không đáp ứng, vậy sự việc cứu Khương quốc, cũng không cần bàn lại.
Thái tử Khương quốc ngẫm lại một hồi, gật đầu nói:
- Chuyện này ta sẽ bẩm báo phụ vương, hẳn là có thể.
...
Vua Khương này ngủ một giấc được thật sâu, tầm ngủ sáu bảy canh giờ.
Sau khi tỉnh lại, tinh thần phấn chấn.
Chợt đứng dậy.
Phía trước chính là một tấm gương lớn, ông ta thấy rất rõ ràng.
Những bong bóng nước chi chít trên người đã tróc mài một phần ba.
So với bộ dáng kinh khủng hôm qua đã khá hơn rất nhiều.
Hơn nữa, cũng không có ngứa ngáy không chịu nổi.
Ông ta tức khắc hân hoan.
- Được, được, được...
Ông ta dùng lực vỗ vào bả vai Thẩm Lãng nói:
- Quả nhiên là thần y, quả nhiên là thần dược, bệnh đậu mùa mãnh liệt như vậy thế mà lành nhanh không ngờ.
Thẩm Lãng nói:
- Đại vương chớ vội, muốn hoàn toàn khỏi bệnh, còn cần chừng mười ngày.
Vua Khương cười to nói:
- Đã rất giỏi rồi.
Thái tử Arutai, còn có lão thái giám, cùng với hai tên đại phu cũng hiểu được Thẩm lợi hại thật sự.
Loại bệnh đậu mùa dạng trầm trọng, hẳn phải chết đứ đừ.
Thẩm Lãng lại thực sự chữa hết.
Rõ ràng thần y, như ma thuật!
Thật lợi hại.
Ngay sau đó, vua Khương bỗng nhiên hơi choáng, ông ta nói:
- Bản vương vì sao cảm thấy hoa mắt như vậy, hơn nữa toàn thân rất nóng, hình như sốt cao hơn.
Hai tên Man y tiến lên cẩn thận từng li từng tí sờ trán vua Khương, quả nhiên sốt sao.
Có thể không sao à?
Một trong những biểu hiện khi cơ thể người trúng virus gây mụn nướ chính là sốt cao.
Thẩm Lãng nói:
- Đại vương, thần dược của ta đang cùng chiến đấu với bệnh đậu mùa trong cơ thể ngài, chiến đấu càng mãnh liệt sẽ phát sốt cao hơn.
Đạo lý này, đám thầy thuốc Khương quốc cũng hơi hơi hiểu được.
Thẩm Lãng nói:
- Cho nên chuyện sốt cao sẽ không vướng bận, sẽ không ảnh hưởng trị liệu bệnh đậu mùa, nhưng mà nếu như sốt quá cao thì...
- Làm sao? - Vua Khương hỏi.
Thẩm Lãng nói:
- Có thể gây ra những tổn thương cho não bộ, có thể mù điếc các loại.
Đây là kiến thức thông thường, rất nhiều người phát sốt, có thể trở nên ngu dại hay mù lòa.
Vua Khương kinh sợ, vậy sao được?
- Vội vàng hạ sốt cho ta, hạ sốt cho ta. - Vua Khương lớn tiếng nói.
Thẩm Lãng nói:
- Biện pháp hạ sốt ngược lại giản đơn, hai vị đại phu Khương quốc chắc chắn biết.
- Lấy máu! - Hai vị đại phu Khương quốc đồng thanh nói.
Bọn họ cũng sẽ trích máu.
Thẩm Lãng nói:
- Vậy làm phiền hai vị.
Tiếp đó, hai đại phu Khương quốc sẽ phải trích máu cho vua Khương.
Thẩm Lãng biểu hiện đặc biệt khiêm tốn, không có ý muốn đoạt công lao.
Thế nhưng.
Lấy máu căn bản không hạ sốt được.
Hai đại phu Khương quốc trích máu hai lần, một ngày trôi qua, sốt cao vẫn không lùi.
Vua Khương giận dữ.
Thẩm Lãng ra vẻ muốn nói lại thôi.
Vua Khương hỏi:
- Thế nào?
Thẩm Lãng nói:
- Cách bọn họ trích máu không đúng, sử dụng thiết bị không đúng. Muốn trích máu giảm sốt, nhất định phải dùng ống tiêm làm bằng hàn thiết nghìn năm mới được.
Dựa vào, ngươi thật sự có thể lừa dối.
Nhưng mà nghe vào rất có lý, hàn thiết nghìn năm với sốt cao, nghe vào thấy tương khắc rõ ràng.
Tiếp tục, Thẩm Lãng lấy ra vũ khí bí mật của hắn
Dùng sắt mỏng cuốn thành ống tiêm, đặc biệt tinh vi.
Thẩm Lãng chủ động đưa cho Thái tử Khương quốc cùng vua Khương kiểm tra.
Để chứng tỏ không độc, hắn trước tiên ngâm cây kim trong nước, tiếp đó uống nước vào.
Tiếp đó, châm kim vào tay của mình chảy máu chứng tỏ không độc.
Vua Khương cùng Thái tử, lão thái giám, hai cái thầy thuốc Khương quốc kiểm tra rồi hết lần này đến lần khác, dùng thân thể thử mười mấy lần.
Ống kim này hoàn toàn không có vấn đề.
Quả thực lạnh như băng.
Mẹ trứng, bây giờ thời tiết này còn lạnh như vậy, có thể không lạnh tê sao?
Vua Khương nói:
- Thẩm Lãng, ngươi trích máu cho bản vương đi.
Thẩm Lãng xuất ra một bao thuốc, ngâm nước cho nở, bản thân uống trước một phần tư, chứng minh không độc, tiếp đó đưa cho vua Khương nói:
- Đại vương, khi trích máu đồng thời phải uống thang thuốc này.
Kỳ thực, thang thuốc này mới là then chốt trong việc hạ sốt, bên trong có số lượng lớn thuốc Đông y hạ sốt.
Lần này, vua Khương trực tiếp nhận lấy uống một hớp dưới, bởi vì Thẩm Lãng đã uống qua, chứng minh không độc.
Kế tiếp, Thẩm Lãng dùng cái cây kim "hàn thiết nghìn năm" trích máu cho vua Khương.
Ồ?
Ta cảm thấy phê!
Thật sự có hiệu quả.
Vua Khương nhanh chóng cảm thấy thoải mái.
Cái loại cảm giác thư giãn lười biếng này lại đến rồi.
Không sai, lại là tác dụng nhựa cây anh túc.
Thẩm Lãng trích màu nhiều chỗ trên người vua Khương.
Thuận tiện, tiêm vào bốn quả cầu nhỏ xíu chứa kịch độc Xyanua vào cơ thể vua Khương.
Những quả cầu rỗng ruột này cực kỳ tinh xảo, đường kính không vượt qua một li, mỗi một viên chứa một lượng Xyanua cực kỳ nhỏ.
Quả cầu nhỏ này do Thẩm Lãng thiết kế và một người thợ bậc thầy của phủ Bá Tước Huyền Vũ chế ra.
Chuyện này đối với tay nghề người cổ đại, cũng không phải là nan đề.
Điêu khắc vi chạm trên hạt gạo hay trên hạt hạnh nhân tạo hình cả một chiếc tàu chiến sống động, đây điều là đỉnh cao tay nghề của người cổ đại.
Một quả cầu rỗng ruột chỉ có một li, so với những thứ phía trên này liền đơn giản hơn nhiều.
Thẩm Lãng đã từng dùng biện pháp này đi hại Cừu Yêu Nhi, nhưng mà ngay lúc mấu chốt lại nhẹ dạ, không giết nàng.
Bây giờ một lần nữa dùng ở trên người vua Khương, nhưng mà tình huống có chút không giống.
Lúc đó Thẩm Lãng là định dùng bột nam châm, cộng thêm chân khí toàn thân Cừu Yêu Nhi bắn ra sẽ ép thứ kịch độc Xyanua vỡ ra.
Mà bây giờ không có điều kiện này.
Dưới tình huống bình thường, kịch độc bên trong căn bản sẽ không trào ra ngoài.
Thế nhưng, những quả cầu nhỏ bé này này rỉ sét.
Trong máu có nước, có oxy, thích hợp rỉ sét nhất.
Một lớp vỏ sắt mỏng manh không đến 0. 1 li, không bao lâu sẽ hoàn toàn bị ăn mòn.
Thẩm Lãng đã làm tám lần thí nghiệm, bình quân không đến hai tháng thời gian, nó sẽ hoàn toàn bị oxy hóa.
Mà một khi bị rỉ, bên trong Xyanua sẽ trào ra ngoài. Vua Khương sẽ trong nháy mắt chết bất đắc kỳ tử, thần tiên khó cứu.
Còn cái thứ Xyanua này từ đâu tới?
Không thể giải thích cặn kẽ, tóm lại là chiết suất từ số lượng lớn hạnh nhân, quá trình đối với Thẩm Lãng mà nói không khó. Đây là loại cây cối độc nhất trên thế giới, một chút xíu có thể hạ độc mấy chục người.
Lúc trước cũng đã nói, vua Khương nhất định phải chết.
Nhưng không thể chết bây giờ.
Nếu như bây giờ vua Khương chết đi, Thẩm Lãng cũng sống không được.
Hơn nữa phải chết ở hai tháng tương lai sau lại, mới là có lợi nhất cho công cuộc Thẩm Lãng diệt họ Tô.
Hơn nữa!
Thẩm Lãng mưu sát vua Khương, còn không chỉ có dùng mỗi một biện pháp.
Còn có biện pháp dự bị, đã trải thảm từ lâu.
...
Trải qua quá trình Thẩm Lãng trích máu trị liệu.
Chỉ mấy canh giờ, sốt cao của vua Khương đã giảm bớt không ít.
Tức khắc ông tamừng rỡ.
- Thẩm Lãng, ngươi rõ ràng thần y, thần y.
- Quả nhiên giỏi lắm, giỏi lắm a!
Lại qua hai ngày!
Vô số nốt đậu ngoài thân thể vua Khương đã biến mất tám phần mười.
Ông ta lúc này với Thẩm Lãng rõ ràng cúng bái.
Rõ ràng lợi hại.
Bệnh đậu mùa loại trầm trọng đều có thể trị hết.
Hơn nữa Thẩm Lãng còn phát hiện một việc vui.
Vua Khương cùng Thái tử, cũng bắt đầu hút thuốc.
Nhất là Thái tử Khương quốc, gần như hoàn toàn không dừng được.
Thẩm Lãng ngược lại giả mù sa mưa nói:
- Đại vương, hiện tại thân thể ngài còn chưa có khỏi hẳn, tốt nhất không nên hút thuốc.
Vua Khương nói:
- Lúc này không phải thứ cỏ kia có tác dụng tốt với cơ thể sao?
Thẩm Lãng nói:
- Đúng là có, cũng có tác dụng nâng cao tinh thần tỉnh táo, thế nhưng nhỡ ra nó kỵ với thần dược của ta? Vì để phòng ngừa, ngài vẫn là mười ngày sau sẽ hút đi.
Bệnh đậu mùa của mình được chữa lành rồi.
Thế nhưng tình huống bên ngoài càng ngày càng nghiêm trọng, mỗi ngày người bị lây nhiễm càng ngày càng nhiều, người chết càng càng ngày càng nhiều.
Mạng của mình được bảo vệ, liền quan tâm vận mệnh của Khương quốc.
Vua Khương hỏi:
- Thẩm Lãng, thần dược của ngươi đã dùng ở trên người của ta, thế nhưng ngươi xác định có thể cho gieo thứ thuốc ngừa gì đó cho vạn dân Khương quốc, có thể làm cho bọn họ vĩnh viễn sẽ không bị nhiễm bệnh đậu mùa sao?
Thẩm Lãng đáp:
- Vâng!
Đây chính là có thể cứu lại vận mệnh Khương quốc.
Vua Khương nói:
- Điều kiện của ngươi là ở Khương quốc trên đất xây dựng một miếu lớn, để cho ngươi đến chủng ngừa cho con dân Khương quốc à?
Thẩm Lãng đáp:
- Đúng.
Vua Khương nói:
- Vì cứu vạn dân, vì để cho Khương quốc của ta vĩnh viễn thoát khỏi uy hiếp của tử thần, vì vậy, cái miếu lớn này, phải xây!
...
Cuối cùng!
Thẩm Lãng lần đầu tiên có thể rời khỏi hoàng cung, ở dưới sự giám thị của võ sĩ Khương quốc tiến vào nơi dừng chân của sứ đoàn.
Cũng chính là cái viện tử ở bên ngoài hoàng cung mà thôi.
Thẩm Lãng trở lại gian phòng của mình, định bụng đánh một giấc.
Nhưng là mới vừa tiến vào phòng.
Tức khắc ngửi thấy được một mùi hương, một mùi hương rất đặc biệt.
Không chỉ có như thế!
Mùi hương này lúc mấy ngày trước, khi mới vừa tiến vào Khương quốc hắn ngửi thấy được.
Sư phụ của công chúa Arunana.
Đại tông sư hàng đầu.
Là mỹ nhân tuyệt thế cùng ngang hàng với Luy Tổ.
Thần nữ Tuyết Ẩn.
Hơn nữa nàng có cái gì đó không thích hợp.
Tim đập rất nhanh, hô hấp dồn dập.
Dùng X quang vừa nhìn, nhiệt độ thân thể rất cao.
Thẩm Lãng đang muốn nến.
Thần nữ Tuyết Ẩn run rẩy nói:
- Thẩm công tử, không nên đốt nến, không nên nhìn ta!