Nghe những lời từ miệng Chúc Văn Hoa này, tất cả đám ngôn quan ở đây không khỏi đều lui ra phía sau.
Án tử lớn đến thế này sao?
Ngươi lợi hại, cho ngươi tới trước.
Bình thường mà nói triều đình Việt quốc không muốn đàm luận sự tình gì về đế quốc Đại Viêm.
Không sai, đế quốc Đại Viêm là chủ cả thiên hạ.
Thế nhưng, lãnh thổ quốc gia của ngươi có 14 triệu cây số vuông mà không có xe lửa, máy bay, làm sao có thể quản lý được địa phương lớn như thế.
Cho nên các chư quốc trong thiên hạ thế giới phương đông dù có lạy Viêm Đế là thiên tử, nhưng trên cơ bản vẫn là làm theo ý mình.
Thậm chí mấy quốc gia đánh nhau lộn xộn thành một cục, đế quốc Đại Viêm cũng sẽ không thiên vị nhúng tay, nhưng một khi nhìn một bên thua quá thê thảm, liền sẽ phái người điều đình ngừng chiến.
Nịnh bợ Viêm Đế đó là chuyện của các quốc quân của nước đó. Mà thần tử của các nước vẫn phải thành thật nịnh bợ quốc quân đi.
Cho nên trong triều đình không bàn chuyện Viêm đế quốc, trên căn bản là quy tắc ngầm của các quốc gia.
Thế nhưng là một khi nói ra, cấp bậc ưu tiên chính trị sẽ vô cùng cao.
Chính trị chính xác là cái thứ hại chết người.
Chuyện này giống như sự biến cổng Huyền Vũ triều Đường, sau đó, Lý Thế Dân xưng đế, Lý Uyên là Thái thượng hoàng (*).
(*)Sự biến cửa Huyền Vũ (Huyền Vũ môn chi biến) là sự kiện tranh giành quyền lực diễn ra vào ngày 2 tháng 7 năm 626 khi Tần vương Lý Thế Dân, một người con trai của Đường Cao Tổ), trong cuộc đua giành ngôi vị với anh mình là Thái tử Lý Kiến Thành đã tổ chức một cuộc phục kích trước cửa Huyền Vũ, trên con đường tới cung của Đường Cao Tổ, giết chết Lý Kiến Thành cùng em là Tề vương Lý Nguyên Cát. Sau khi biết chuyện, Đường Cao Tổ đã truyền ngôi cho Lý Thế Dân, tức Đường Thái Tông, còn mình làm Thái thượng hoàng cho đến hết đời.
Thần tử trong triều đình trên cơ bản cũng sẽ không chủ động đi nghị Thái thượng hoàng như thế nào, một khi nhắc đến ngài là tát vô mặt hoàng đế Lý Thế Dân đó sao?
Chính là một khi có người nhắc đến Thái thượng hoàng.
Như vậy Lý Thế Dân cũng chỉ có thể bỏ các chuyện khác sang một bên, phải bàn chuyện về Lý Uyên cái đã.
Bằng không ngươi chính là kẻ bất hiếu, dù trong lòng chẳng hề thoải mái cũng phải làm.
Chúc Văn Hoa cũng không phải không hiểu đạo lý này.
Chỉ có điều thật vất vả có thể báo thù rửa hận, thật vất vả có thể đưa Thẩm Lãng vào chỗ chết, gã làm sao buông tha?
Nghe được lời Chúc Văn Hoa nói, quốc quân lại lạnh lùng chằm chằm vào Thẩm Lãng một cái.
Ngươi làm chuyện tốt rồi đó.
- Thẩm Lãng, có việc này hay không? Ngươi thật sự cùng khâm phạm Viêm đế quốc Tuyết Ẩn cấu kết?
Thẩm Lãng vội vàng bù lu bù loa:
- Oan uổng lắm bệ hạ ơi! Tuyệt đối không có việc này.
Chúc Văn Hoa cất giọng dữ tợn:
- Thẩm Lãng, chứng cứ vô cùng xác thực, ngươi còn còn dám chống chế sao? Bệ hạ thần có nhân chứng.
Triều đình không phải công đường, không phụ trách thẩm án.
Nhưng là chuyện này đã quan hệ đến đại án mưu phản đế quốc Đại Viêm, hậu quả quá nghiêm trọng.
Đế chủ Khương Ly của vương quốc Đại Càn nỗ lực lật đổ vương triều Đại Viêm, đã bị định thành tội phạm số một mấy trăm năm qua, tội nhân số một của văn minh phương Đông.
Những người bên cạnh ông ta chạy trốn đã bị liệt vào danh sách tội phạm phát lệnh truy nã, một khi bắt được chính là tru diệt cửu tộc.
Tuyết Ẩn lấy tư cách nghĩa muội Khương Ly, ngụy công chúa của vương quốc Đại Càn nên đứng hàng thứ năm trong danh sách tội phạm truy nã của đế quốc Đại Viêm.
Bất luận kẻ nào chứa chấp, dám can đảm tới cấu kết, tru diệt cửu tộc.
Sau một lát, nhân chứng đến.
Chính là một tên võ sĩ của sứ đoàn Thẩm Lãng, võ sĩ của Việt quốc.
Chúc Văn Hoa lấy ra một bức họa rồi hỏi:
- Ngươi là thành viên sứ đoàn của Thẩm Lãng, ngươi cũng thấy rõ ràng, có phải hắn cùng người đàn bà này cùng một chỗ không?
Bức tranh này được vẽ từ mười mấy năm về trước, lúc đế quốc Đại Viêm phát lệnh truy nã, vẫn tương đối rõ ràng y như nguyên bản.
Tên võ sĩ trong sứ đoàn gật đầu đáp:
- Đúng, chính là nàng.
Chúc Văn Hoa nói:
- Ngươi xác định thấy rõ ràng, chính là người đàn bà này?
Tên võ sĩ trong sứ đoàn nói:
- Loại nữ tử này, tiểu nhân cả đời đều chưa từng thấy qua, cho nên chỉ cần nhìn qua một cái sẽ không quên. Tiểu nhân nhớ nàng rất rõ, nàng chính là trên bức họa cô gái kia.
Chúc Văn Hoa nói:
- Vậy trong Thánh miếu, có pho tượng của bà ta hay không?
Võ sĩ sứ đoàn đáp:
- Vâng.
Chúc Văn Hoa lại hỏi:
- Có phải Thẩm Lãng cùng người đàn bà này gặp gỡ rất thân mật? Hắn ở Khương quốc có thể đại hoạch toàn thắng, có phải được người đàn bà này giúp đỡ hay không?
Võ sĩ sứ đoàn đáp:
- Vâng, Thẩm đại nhân cùng cô gái này đặc biệt thân mật, thậm chí còn công khai ôm cô ta đi, thậm chí mấy ngày mấy đêm đều ngủ cùng một chỗ, thân mật vô cùng.
Nghe những lời này, tất cả mọi người hướng ánh mắt ngó sang Thẩm Lãng.
Thậm chí quốc quân lại lia đôi mắt hình viên đạn.
Hoàn toàn hâm mộ đố kỵ ghen ghét.
Thần nữ tên Tuyết Ẩn, người nào chưa từng nghe qua.
Hai mươi năm trước cũng rất nổi tiếng.
Chúc Văn Hoa nói:
- Vậy người đàn bà tên Tuyết Ẩn này ở đâu? Lúc này ở chỗ nào?
Võ sĩ sứ đoàn đáp:
- Nàng theo Thẩm đại nhân tiến vào kinh đô, chắc hẳn ở trong biệt viện họ Kim.
Thẩm Lãng, ngươi đây còn kim ốc tàng kiều, lá gan cũng quá lớn.
Chúc Văn Hoa nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Thẩm Lãng, ngươi bây giờ còn có lời nào để nói nữa? Tuyết Ẩn là tội phạm hàng thứ năm mà đế quốc Đại Viêm phát lệnh truy nã, ý đồ lật đổ chính quyền vương triều Đại Viêm, bất luận kẻ nào phát hiện không báo! Bất luận người nào can đảm cấu kết, tru diệt cửu tộc.
Tiếp tục, Chúc Văn Hoa hướng quốc quân quỳ xuống, dập đầu nói:
- Bệ hạ thần khẩn cầu tru diệt cửu tộc Thẩm Lãng, tróc nã Tuyết Ẩn quy án, phế bỏ võ công, trình lênđế quốc Đại Viêm.
Thẩm Lãng tức khắc hô lớn:
- Bệ hạ, vi thần oan uổng, oan uổng!
Dù cho ở trên triều đình, biểu cảm Chúc Văn Hoa cũng biến thành có chút dữ tợn.
Thẩm Lãng nhà ngươi lúc trước không phải rất đắc ý, rất lợi hại phải không?
Lại cũng có ngày hôm nay.
Lúc ngươi phá đê đập, dùng nước lũ nhấn chìm trăm năm cơ nghiệp gia tộc họ Chúc của ta.
Tuy rằng ta không có chứng cứ, thế nhưng phụ thân Chúc Lan Đình chết tuyệt đối cùng ngươi có liên quan.
Ngày hôm nay Chúc Văn Hoa ta đây cuối cùng báo thù rửa hận.
Phụ thân, người ở trên trời có linh thiêng thấy rõ ràng không?
Con đã báo thù cho người đó.
Chúc Văn Hoa lại một lần nữa dập đầu tuyên bố:
- Thẩm Lãng tội ác tày trời, thần khẩn cầu bệ hạ tru diệt cửu tộc hắn, lập tức lùng bắt khâm phạm Tuyết Ẩn đế quốc Đại Viêm.
Thẩm Lãng giống như tức giận điên cuồng, hắn chợt chạy về phía Chúc Văn Hoa.
- Chúc Văn Hoa, ngươi dám hại ta, ngươi dám hại cô của ra...
Rống lên một tiếng xong, Thẩm Lãng chợt một quyền, đập về phía Chúc Văn Hoa.
- Rầm!
Quả đấm của hắn đập lia lịa trúng mũi Chúc Văn Hoa.
Máu tươi tức khắc bắn ra
Võ công của Chúc Văn Hoa tuy rằng cũng không cao, thế nhưng đối mặt Thẩm Lãng vẫn thừa sức.
Nhưng gã cố ý không né.
Gắng gượng để cho Thẩm Lãng đánh, nếu không không có đánh trả, ngược lại trực tiếp nằm xuống.
Chỉ có nằm xuống, mới có vẻ cũng đủ thảm, mới có thể nhận được sự đồng tình của kẻ khác.
Thẩm Lãng một tay đè gã xuống đất, hướng về phía đầu với mặt gã, đánh vô mặt điên cuồng.
- Cầm thú, súc sinh.
- Cái tên súc sinh Chúc Văn Hoa nhà người, ta và ngươi không thù không oán, ngươi dám hại ta.
- Ngươi dám hại cô của ra, ta đánh chết ngươi, ta đánh chết ngươi!
Ầm ầm ầm rầm!
Thẩm Lãng quơ quào chừng đó, tức khắc đã đánh Chúc Văn Hoa thành đầu heo, mặt mũi be bét.
Tất cả mọi người bị một màn này kinh ngạc sững sờ.
Thẩm Lãng này bị điên thật sao?
Ở trong triều đình diễn đi đánh lộn đánh lạo?
Then chốt Thẩm Lãng nhà ngươi có võ công gì sao? Khí lực chỉ có bao nhiêu, lại vẫn trước mặt mọi người đánh kẻ khác?
Ngươi đi sứ Khương quốc là có công, nhưng cũng dám ở trước mặt quốc quân đánh người?
Ngươi đây là muốn chết sao?
Thật không ngờ, Thẩm Lãng nhà ngươi lại cũng có thời điểm hoa mắt ù tai như thế.
Tự tìm đường chết, tự tìm đường chết.
Chúc Văn Hoa mặc cho do Thẩm Lãng đánh, ánh mắt oán độc nhìn Thẩm Lãng.
Đánh đi, đánh đi!
Trời cao muốn khiến người khác diệt vong, trước phải khiến người đó điên cuồng.
Thẩm Lãng nhà ngươi lần này chết chắc rồi, chết chắc rồi.
Ha ha ha ha ha!
Chúc Văn Hoa chẳng những không có cảm thấy đau, ngược lại cảm thấy đã ghiền thoải mái.
Chuyện gã chịu đòn có thể ở trước mặt quốc quân lưu lại ấn tượng sâu sắc.
Nếu là chịu đòn một trận, có thể cho cả nhà Thẩm Lãng bị chết thảm hại hơn, vậy cớ sao mà không chịu được?
Quốc quân giống như cũng bị một màn này kinh ngạc sững sờ, một lúc lâu đều không phản ứng kịp.
Ước chừng đánh mấy giây sau đó.
Quốc quân nổi cơn tam bành, gào thét:
- Điên rồi, bắt, bắt...
Tức khắc, xông vào bốn gã võ sĩ, trực tiếp bắt Thẩm Lãng lại.
- Trói lại, buộc lại!
Quốc quân tức giận đến toàn thân phát run, chỉ vào Thẩm Lãng run rẩy nói:
- Trong triều đình, công nhiên đánh đồng liêu, quả thực làm người thấy mà kinh, cuồng vọng như thế, ngỗ nghịch như thế, quả thực mất trí, kéo xuống phạt trượng, phạt trượng!
Tức khắc, Thẩm Lãng trực tiếp bị kéo xuống.
Nằm ở trên cái ghế, bị đánh mười trượng bôm bốp.
Lần này vẫn Đại công công Lê Chuẩn tự mình đánh, trực tiếp đánh mông Thẩm Lãng cho máu tươi nhễ nhại.
Thẩm Lãng sau khi hét thảm vài tiếng, trực tiếp bất tỉnh nhân sự.
Chúc Văn Hoa cùng đám kẻ địch ở đây, vừa nhìn đã thấy đã ghiền.
Cái tội danh gào thét ngay triều đình, ngay trước quân vương đánh quan viên này có nặng hay không?
Nói nặng thì cũng nặng, nếu giết tại chỗ cũng không có gì quá đáng.
Nói nhẹ thì cũng nhẹ, ví dụ những vụ ẩu đả trong lịch sử triều đình Trung Quốc cổ đại nhiều đếm không xuể, trực tiếp đánh nhau ngay trước mặt hoàng đế thì chỗ nào cũng có.
Ví như năm Chính Thống triều Minh, Chỉ huy sứ mã của Cẩm Y Vệ bị các đại thần trên triều đánh chết tươi, ngay trước mặt Cảnh Thái đế (*), bị người khác cắn xuống mấy miếng thịt, sống sờ sờ mà bị đánh chết, thế có ghê gớm hay không?
(*) Tức là giai đoạn của Minh Anh Tông – Chu Kỳ Trấn. Còn Cảnh Thái đế là Minh Đại Tông. Sở dĩ có vụ niên hiệu lộn xộn này là vì Minh Đại Tông có khoảng thời gian trị vì quá ngắn ngủ, chỉ có 7 năm do bệnh nặng. Sau đó, Minh Anh Tông lại trở lại hoàng vị.
Thế giới bao la, chẳng thiếu chuyện lạ.
Thẩm Lãng trên triều đình đánh quan viên, bị phạt trượng mười trượng, cũng là bình thường.
...
Nhìn thấy Thẩm Lãng bị phạt trượng, trong lòng Chúc Văn Hoa đã ghiền.
Thẩm Lãng, lúc này mới còn chưa có gì mà?
Kế tiếp ngươi mới thật thảm, cả nhà ngươi đều phải chết hết.
Tru diệt cửu tộc!
Chúc Văn Hoa mặt đầy máu, có vẻ hiên ngang lẫm liệt.
Gã quỳ xuống dập đầu nói:
- Bệ hạ, tên khâm phạm của đế quốc Đại Viêm đang ở ngay biệt viện họ Kim, chỉ cần bắt bà ta tới, tất cả liền chân tướng rõ ràng.
Quốc quân lạnh lùng nói:
- Lê Chuẩn, ngươi dẫn ba trăm võ sĩ đi đến biệt viện họ Kim, bắt cô gái kia tới, nếu có người chống cự, giết chết bất luận tội!
- Vâng!
Đại công công Lê Chuẩn mang theo ba trăm tên cao thủ cung đình, khí thế hung hăng xông về biệt viện họ Kim.
- Lùng bắt khâm phạm đế quốc, có bất kỳ người dám can đảm cản trở, giết chết bất luận tội.
Ba trăm tên võ sĩ bao vây biệt viện họ Kim.
Tiếp đó Lê Chuẩn công công đi vào bên trong biệt viện họ Kim.
Lúc này, bên trong biệt viện họ Kim tiểu Băng cùng Thần nữ Tuyết Ẩn đối mặt không nói gì.
Không biết tại sao trò chuyện không nổi nữa.
Tiểu Băng đã vô cùng nỗ lực, mà Tuyết Ẩn cũng đặc biệt dịu dàng, nhưng vẫn chuyện trò chẳng đâu vào đâu.
Đại công công Lê Chuẩn vào đây nói:
- Xin hỏi có phải là Tuyết Ẩn?
Thần nữ Tuyết Ẩn đáp:
- Đúng vậy.
Đại công công Lê Chuẩn nói:
- Xin cùng chúng ta tiến cung một chuyến, không nên có bất kỳ kháng cự nào.
- Được. - Tuyết Ẩn đáp.
Tiếp đó, nàng liền tiến vào một cỗ kiệu sắt, bị tám tên võ sĩ mang tiến vào hoàng cung Việt quốc.
...
Không lâu sau sau.
Tuyết Ẩn mang một cái gông xiềng bằng giấy, tiến vào triều đình Việt quốc.
Tức khắc, mùi thơm thoang thoảng tươi mát lan tràn ra đại điện.
Toàn bộ triều đình, giống như xuân về hoa nở.
Dịu dàng thướt tha, như là Thần nữ.
Tất cả đám quan viên ở đây, không khỏi có chút ánh mắt mơ mơ màng màng.
Trong truyền thuyết nữ tử này tuyệt thế xinh đẹp, nhưng nghe danh không bằng gặp mặt.
Ánh mắt ghen ghét đố kỵ hướng về Thẩm Lãng ngày càng nhiều.
Rõ ràng thật không ngờ, Thần nữ Tuyết Ẩn này lại trẻ tuổi như vậy, nhìn qua tối đa hai mươi mấy tuổi mà thôi.
Ở hai mươi năm trước nàng cũng đã là nổi danh thiên hạ đại mỹ nhân, chẳng những không xuống sắc, hơn nữa còn đẹp hơn xưa.
Mỹ nhân như vậy lại cùng Thẩm Lãng có một chân?
Trời cao không có mắt.
Bất quá đối với những tinh anh trong triều đình này mà nói, mỹ sắc chẳng qua là tô điểm cho quyền lực mà thôi.
Thoáng trong nháy mắt, sau đó lập tức chuyển đổi ý niệm trong đầu.
Cô gái này chính là Tuyết Ẩn, chính là nghĩa muội của Khương Ly năm đó.
Tên khâm phạm hàng thứ năm của đế quốc Đại Viêm.
Thẩm Lãng lần này là kết thúc, thực sự phải bị tru diệt cửu tộc.
Đối với lùng bắt khâm phạm đế quốc Đại Viêm, trừ nước Tấn ra, những quốc gia khác chẳng tích cực.
Chỉ khi nào bị phơi bày vạch trần, ngày đó các nước bên dưới không tích cực cũng phải cố tích cực.
Bằng không đế quốc Đại Viêm sẽ cảm thấy, có phải các ngươi có suy nghĩ gì khác hay không?
Chúc Văn Hoa nhìn thấy cô gái này, cũng không khỏi ngẩn ngơ một phen.
Nghe nói người này xinh đẹp, thật không ngờ dĩ nhiên là… để cho người ta mê muội đến thế.
Cái tên cặn bã Thẩm Lãng này, nơi nào xứng với Thần nữ như vậy?
Nhưng mà coi như là Thần nữ thì thế nào?
Chúc Văn Hoa ta đây theo đuổi là báo thù, là quyền lực.
Dù cho ngươi có là mỹ nhân tuyệt thế, cũng phải trở thành lưỡi dao sắc bén cho ta báo thù.
Hôm nay Chúc Văn Hoa ta đây nhất định đánh một trận thành danh.
Thẩm Lãng, để ta đạp đầu của ngươi thượng vị đi.
Chúc Văn Hoa nói:
- Bệ hạ, chư vị đại nhân, lúc này đã chân tướng rõ ràng. Cô gái này chính là khâm phạm Tuyết Ẩn của đế quốc Đại Viêm, nghĩa muội ngụy đế chủ vương quốc Đại Càn. Đại Viêm hoàng đế có chỉ, một khi lùng bắt, có thể trình Viêm Kinh, cũng có thể giết chết tại chỗ.
- Thẩm Lãng cấu kết khâm phạm, ý đồ lật đổ vương triều Đại Viêm, dựa theo Đại Viêm chúng ta phải tru diệt cửu tộc.
Chúc Văn Hoa vừa nói chuyện, vừa bày ra hình vẽ khâm phạm đế quốc Đại Viêm mười mấy năm trước.
Tất cả mọi người cũng nhìn thấy rõ ràng, cô gái này chính là khâm phạm Viêm đế quốc phát lệnh truy nã trên bức tranh.
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến cau mày nói:
- Bay đâu, đi truyền toàn bộ quan viên của phiên viện đế quốc Đại Viêm trú Việt quốc ti, đến đây chỉ ra và xác nhận.
Đây dù sao cũng là chuyện của đế quốc Đại Viêm để sứ thần Viêm đế quốc đến đây xác nhận là chuyện đương nhiên.
- Vâng!
Lê Chuẩn công công rõ ràng là số khổ, lại mang một đội võ sĩ, đi đến phiên viện đế quốc Đại Viêm trú Việt quốc ti.
Thẩm Lãng với cái mông máu tươi nhễ nhại, nằm ở trên băng ca nói:
- Quốc quân oan uổng, người này là cô cô của thần Tuyết Dẫn, "dẫn" trong "hấp dẫn", mà không "ẩn" trong "ẩn cư". Tất cả mọi người hãy nhìn xem, cô cô năm nay mới hai mươi chín tuổi, mà khâm phạm Tuyết Ẩn đế quốc Đại Viêm đã hơn bốn mươi tuổi, các ngươi nhìn thấy rõ ràng, cô cô giống người hơn bốn mươi tuổi sao?
Quả thực không giống.
Nhưng tất cả mọi người biết rõ ràng, loại đại tông sư này là có thuật trú nhan.
Nàng chính là Tuyết Ẩn.
Chúc Văn Hoa trong lòng khinh thường, Thẩm Lãng nhà ngươi xem tất cả mọi người như là người ngu à?
Lại như thế công khai chỉ hươu bảo ngựa?
Đều đến lúc này, ngươi còn muốn muốn hấp hối vùng vẫy?
Không nên mơ mộng nữa.
Ngươi nhất định phải chết!
Lại qua nửa giờ!
Toàn bộ sứ thần thường trú của đế quốc Đại Viêm ở Việt quốc trình diện, tứ phẩm trở lên tổng cộng có năm người.
Sứ giả đế quốc Vân Mộng Trạch dẫn đầu, bốn người khác đều hơn bốn mươi tuổi, cũng là ở phiên viện lâu năm lắm rồi.
- Ngoại thần bái kiến Việt vương!
Vân Mộng Trạch quỳ hai đầu gối xuống.
Đế quốc Đại Viêm cùng Việt quốc là thừa nhận tước vị lẫn nhau.
Việt vương ở đế quốc Đại Viêm, cũng thuộc về với vương tộc đỉnh cấp, gần vớ Tấn Vương cùng Đại Càn Vương, Sở Vương.
Đế quốc Đại Viêm đứng đầu.
Phía dưới là năm đại vương quốc: Vương quốc Đại Tấn, vương quốc Tân Đại Càn, vương quốc Đại Sở, vương quốc Đại Việt, vương quốc Đại Ngô.
Đương nhiên, những thứ vương quốc này cũng là hai mươi năm trước mới phong.
Lúc trước phía dưới đế quốc Đại Viêm, cũng chỉ có một vương quốc, đó chính là vương quốc Đại Càn.
Khương Ly không chỉ có xưng vương, hơn nữa tấn chức đế chủ, khoảng cách hoàng đế cũng chỉ có nửa bước chân.
Sau một trận đại chiến kinh hoàng, Viêm đế quốc thắng thật lớn, vương quốc Đại Càn chia năm xẻ bảy.
Viêm Đế sắc phong thiên hạ, nhất cử sắc phong năm vương quốc.
Nhưng mà ở bên trọng, phần lớn thần tử vẫn là xưng là quốc quân, mà không phải xưng đại vương, tỏ ý Ninh Nguyên Hiến tuyệt đối không mất gốc, miếng cơ nghiệp này là tổ tiên đánh xuống, mà không phải Viêm Đế ban cho.
- Vân sứ giả xin đứng lên. - Quốc quân Ninh Nguyên Hiến nói:
- Lần này cho đòi các ngươi tới, liền là muốn cho các ngươi chỉ ra và xác nhận một cái, cô gái trước mắt này có phải là khâm phạm Tuyết Ẩn đế quốc Đại Viêm hay không, có phải nghĩa muội ngụy đế chủ Khương Ly hay không?
Đây còn cần chỉ ra và xác nhận à?
Người sáng suốt liếc một cái chỉ biết đây là Tuyết Ẩn.
Nhưng Chúc Văn Hoa biết, cái thứ qui trình này là nhất định phải trải qua.
Giống như là hậu thế có người mang tội giết người, dù cho bắt ngay tại chỗ, chứng cứ vô cùng xác thực, trước khi tòa án tuyên bố cũng gọi là nghi phạm.
Vân Mộng Trạch ngó cái mông của Thẩm Lãng, chép miệng, lắc đầu.
- Đệ đệ của ta, trình diễn có hơi quá rồi đó.
Thẩm Lãng nhủ thầm:
- Ca, trên triều đình chính là kịch bản, sẽ phải lố, sẽ phải khoa trương.
Đương nhiên, hai người này hoàn toàn là ánh mắt giao lưu.
Tiếp đó, Vân Mộng Trạch mang theo bốn người sứ thần Viêm đế quốc đi tới trước mặt Tuyết Ẩn, tỉ mỉ quan sát.
Thậm chí Vân Mộng Trạch còn chắp tay cúi chào một cái.
Tuyết Ẩn gật đầu, hai người này đã gặp mặt, còn là người quen.
Còn cần nhận rõ cái rắm.
Đây là Tuyết Ẩn, khâm phạm thứ năm đế quốc Đại Viêm.
Vân Mộng Trạch đi tới trước mặt quốc quân, khom người lạy xuống nói:
- Đại vương, cô gái này quả thực cùng Tuyết Ẩn đặc biệt giống nhau. Nhưng nàng cũng không phải là khâm phạm Tuyết Ẩn.
Nghe những lời này, tất cả mọi người sững sờ.
Chúc Văn Hoa càng là không thể tin được lỗ tai của mình.
Các ngươi mắt bị mù à?
Đây rõ ràng chính là nghĩa muội Tuyết Ẩn của Khương Ly, ngươi lại nói không phải.
Tất cả mọi người cũng một phenngạc nhiên.
Chúc Văn Hoa quỳ xuống dập đầu nói:
- Bệ hạ, thần sớm có nghe nói, sứ giả đế quốc Vân Mộng Trạch cùng Thẩm Lãng quan hệ tâm đầu ý hợp, xưng huynh gọi đệ, đây là đang bao che. Thần chắc chắn bệ hạ phái ra đặc phái viên, xin đế quốc Đại Viêm phái ra một cựu thần, hay có thể đưa một vị hoàng tử đến đây.
Đây rõ ràng chính là khâm phạm Tuyết Ẩn.
Thẩm Lãng nhà ngươi muốn tranh thủ quan hệ Vân Mộng Trạch để trốn tội?
Nằm mơ!
Trong mắt hoàng tộc của đế quốc Đại Viêm không được phép hạt cát, chỉ cần đế quốc phái một hoàng tử qua đây.
Thẩm Lãng nhà ngươi vẫn bị tru diệt cửu tộc.
Vân Mộng Trạch, ngươi dám che giấu cho Thẩm Lãng, cũng là tự tìm đường chết.
Sứ giả đế quốc Vân Mộng Trạch hướng mấy vị sứ thần khác của đế quốc nói:
- Chư vị tiền bối, năm đó ta mặc dù đã gặp khâm phạm Tuyết Ẩn, nhưng cuối cùng niên kỷ còn nhỏ, các vị lớn tuổi, ký ức chắc sâu hơn một chút, mời các vị nhận rõ, cô gái này có phải khâm phạm Tuyết Ẩn của đế quốc chúng ta hay không?
Các sứ thần đế quốc khác đều bốn năm mươi tuổi trở lên, sau khi xem Tuyết Ẩn tỉ mỉ, tất cả đều lắc đầu nói:
- Không, đây căn bản không phải khâm phạm Tuyết Ẩn, nào còn trẻ như vậy.
Tất cả mọi người càng thêm khiếp sợ.
Vân Mộng Trạch ăn nói bừa bãi, lẽ nào các ngươi những thứ sứ thần bốn năm mươi tuổi các ngươi cũng mắt mù? Cũng nói bậy?
Chúc Văn Hoa đều sắp phát điên.
Các ngươi mù rồi sao?
Đây rõ ràng chính là Tuyết Ẩn.
Nàng là đại tông sư, có thuật trú nhan đó.
Thẩm Lãng nhà ngươi thật to gan, dám làm cho cả sứ thần đế quốc giúp ngươi ăn gian, lần này không chỉ tru diệt cửu tộc, hơn nữa phải tru diệt thập tộc.
Tức khắc Chúc Văn Hoa dập đầu nói:
- Bệ hạ, Vân Mộng Trạch là bạn tốt của Thẩm Lãng, hắn mất trí là để bao che Thẩm Lãng, hơn nữa uy hiếp thu mua những sứ thần khác, xin bệ hạ phái người đi sứ đế quốc Đại Viêm, để Viêm Đế phái người đến đây chỉ ra và xác nhận.
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến thở nhẹ nhõm một cái thật dài.
Tiếp đó, ông ta mở miệng nói:
- Ta nhìn cũng thấy không giống, nhưng cũng không dám cam đoan, hôm nay bốn vị sứ thần đế quốc nói không phải, vậy ta cũng chánh thức yên tâm. Vậy vụ án này chân tướng rõ ràng, cô gái này căn bản cũng không phải là khâm phạm Tuyết Ẩn.
Nghe những lời này, Chúc Văn Hoa kinh ngạc sững sờ.
Ở đây rất nhiều đại thần đều kinh ngạc sững sờ.
Chuyện này, chuyện này đến tột cùng là xảy ra thế nào vậy? Đây rõ ràng chính là Tuyết Ẩn, đế quốc sứ thần đổi trắng thay đen, làm sao quốc quân cũng theo chỉ hươu bảo ngựa vậy?
Chỉ có Chúc Nhung, Tô Nan, vương gia Ninh Khải và một số nhân vật quyền quý tột đỉnh im lặng không lên tiếng.
Chúc Văn Hoa tức khắc cảm thấy cái này triều đình quá đen tối.
Trước mắt bao người chỉ hươu bảo ngựa.
Ngay cả quốc quân cũng đang giúp được Thẩm Lãng gian lận.
Chuyện này, chuyện này đến tận cùng làm sao diễn biến thế này?
Là ta điên rồi, hay làtất cả mọi người điên rồi.
Ta muốn đem kiện cáo đánh tới đế quốc Đại Viêm đi.
Ta cũng không tin thiên hạ không có công lý.
Thẩm Lãng lúc này giả vờ gian nan bò dậy, khập khiễng nói:
- Ta đã nói rồi, đây là cô cô Tuyết Dẫn của ta, căn bản cũng không phải là Tuyết Ẩn, bây giờ cuối cùng chân tướng rõ ràng, cô cô hãy về nhà đi, ta lập tức trở về.
Tuyết Ẩn gật đầu, tiếp đó lướt nhẹ đi về
Chúc Văn Hoa bỗng nhiên run giọng nói:
- Bệ hạ, cô gái này chính là khâm phạm Tuyết Ẩn, chính là khâm phạm Tuyết Ẩn.
Thẩm Lãng tiến lên, lại tay đấm chân đá vô gã, miệng thì la làng:
- Ngươi còn dám nói xấu cô của ra, ngươi còn muốn hãm hại ta? Đánh chết ngươi, đánh chết ngươi...
Mọi người ngạc nhiên?
Thẩm Lãng, ngươi không phải mới vừa bị đánh nát vụn cái mông à? Không phải máu thịt be bét à?
Làm sao bây giờ lại ra tay nhanh nhảu thế này?
Lê Chuẩn công công ở bên cạnh tức muốn nổ mắt.
Thẩm Lãng nhà ngươi đừng quá lố.
Nếu động tác của ngươi mạnh hơn nữa chút, tấm giáp mềm dính máu trên mông ngươi sẽ phải rớt xuống.
Đến lúc đó, tất cả mọi người khó xử, cũng đừng trách ta đánh ngươi thật đó.
Lần này Thẩm Lãng tay đấm chân đá, Chúc Văn Hoa cũng cảm giác được đau đớn, trực tiếp bị một chân đá trúng hàm răng, máu tươi tức vọt ra.
- Ngu ngốc, loại tin tức bí mật như có khâm phạm Tuyết Ẩn của đế quốc Đại Viêm bên cạnh ta, dựa vào cái gì một tên Ngự Sử thất phẩm Chúc Văn Hoa nhà ngươi biết được? Đương nhiên là ta canh chừng đưa cho ngươi, bằng không thì ngươi cho là ngươi có thể có thể bắt được loại tin tức chết người này sao?
- Đừng nói ở trên triều đình Việt quốc, dù cho ở trên triều đình đế quốc Đại Viêm, Viêm Đế thấy cũng chỉ sẽ chỉ hươu bảo ngựa nói đây căn bản không phải khâm phạm Tuyết Ẩn.
- Ngày hôm nay có người muốn ra sức nâng ta đến tận trời, đẩy ta đưa đến tộc tộc Sa Man làm sứ giả, đám người kia đang muốn xuất thủ mà, kết quả ngươi lao tới đã cứu ta, cảm ơn nha Chúc huynh, ngươi rõ ràng là người tốt, cả một nhà các ngươi cũng là người tốt.
Tức khắc, Chúc Văn Hoa hoàn toàn kinh ngạc sững sờ.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Thế giới này quá hắc ám.
Mà quốc quân lúc này cũng hoàn toàn muốn giận điên lên.
Thẩm Lãng, ngươi quá cả gan làm loạn.
Vừa rồi ngươi đánh Chúc Văn Hoa, coi như là vì thoát thân.
Bây giờ đánh lại Chúc Văn Hoa, hoàn toàn là coi khinh triều đình.
- Làm càn, làm càn... - Quốc quân nổi giận nói:
- Lê Chuẩn, Thẩm Lãng trước mặt quốc quân thất lễ, kéo xuống, phạt trượng!
Thế là, Thẩm Lãng lại bị kéo xuống tiếp nữa.
- Bốp bốp...
Thẩm Lãng giả bộ la hét thảm thiết.
Thế nhưng có một cái cuối cùng!
- ...
Tiếng hét này, gần như đinh tai nhức óc.
Bởi vì thật đau.
Mẹ kiếp cả nhà Lê Chuẩn ông, ông đánh thật à?
Lê Chuẩn công công tay cầm gậy gỗ.
Tiểu tử, ta nhịn ngươi rất lâu rồi, cuối cùng cũng đánh một cái không đến ba phần lực lượng.
Sau này không nên quá phách lối.
Chúng ta cùng ngươi diễn trò, kết quả ngươi làm lộ, rõ ràng đang diễn bị đánh gần chết, còn sinh long hoạt hổ tay đấm chân đá người khác.
Ngươi đây sợ người ta không nhìn ra ta cùng ngươi diễn kích à?
Thằng lỏi con nhà ngươi nhảy nhót thế này? Sau này ai dám diễn với ngươi nữa chứ?
......
Thẩm Lãng đau đến mặt mũi co giật, một lần nữa trở lại trong triều đình.
Cái lão già Lê Chuẩn kia, thù này ta nhớ kỹ.
Lại thực sự đánh ta một phần ba trượng.
Thù này tất báo.
Nhất quyết phải để cho ông gặp một chuyện xui xẻo nho nhỏ mới được.
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến nói:
- Cái gọi là khâm phạm Tuyết Ẩn chân tướng rõ ràng, hoàn toàn là giả dối hư ảo. Ngự Sử Chúc Văn Hoa vô căn cứ bịa đặt, đổi trắng thay đen, lấy lòng mọi người, dẫn phát triều cục rung chuyển, cướp đoạt toàn bộ chức quan, bắt bỏ tù, giao trách nhiệm Đại Lý tự tra khảo tới cùng.
Tức khắc, bốn gã võ sĩ mặc giáp đen tiến lên, trực tiếp tháo xuống mũ quan Chúc Văn Hoa, cướp đoạt quan phục trên người gã.
Trực tiếp lôi gã đi đến nhà ngục Đại Lý tự.
- Bệ hạ oan uổng, oan uổng...
- Thẩm Lãng, chuyện nyà tại sao? Tại sao?
Quá thê thảm!
...
Đúng vậy?
Đây là tại sao?
Nguyên nhân rất đơn giản!
Tuyết Ẩn mỗi một lần đều nói chuộc tội.
Mặc kệ cùng Thẩm Lãng hay là Chung Sở Khách, đều luôn mồm bản thân có tội.
Thân phận của nàng đúng là nghĩa muội của Khương Ly.
Nhưng nàng còn có một thân phận, quận chúa đế quốc Đại Viêm.
Năm đó nàng là nghe theo mệnh lệnh hoàng đế Đại Viêm, ẩn núp bên người Khương Ly.
Chỉ bất quá sau đó, bị nhân cách và sức hấp dẫn của Khương Ly thuyết phục, phản bội sứ mạng của mình, chính thức thuần phục với Khương Ly.
Sau khi trận đại chiến kinh hoàng kia thất bại, Khương Ly chết bất đắc kỳ tử.
Toàn bộ quá trình đặc biệt phức tạp, quỷ dị khó lường.
Khương Ly võ công đệ nhất thiên hạ, vương hậu cũng là người thứ ba thiên hạ
Lại có ai có thể đủ giết được hai vợ chồng này?
Tại sao lại bỗng nhiên chết bất đắc kỳ tử?
Đến bây giờ cũng không có ai biết chân tướng.
Nhưng mặc kệ thế nào?
Đế chủ Khương Ly thất bại.
Mà Tuyết Ẩn lấy tư cách gián điệp của Viêm đế quốc cũng trở thành người có công.
Thế nhưng nàng không có trở về Viêm đế quốc, trực tiếp tuyên bố cùng gia tộc cắt đứt bất kỳ quan hệ gì, tuyên bố bản thân vĩnh viễn là nghĩa muội Khương Ly, đồng thời luôn miệng nói đế quốc Đại Viêm bất nghĩa, dùng âm mưu giết chết đế chủ Khương Ly.
Viêm đế quốc không tiện công bố thân phận bí mật của nàng cho thiên hạ, cho nên chỉ có thể liệt nàng vào danh sách tội phạm đế quốc Đại Viêm phát lệnh truy nã.
Nhưng nàng dù sao cũng là em họ Viêm Đế, con gái của thân vương đế quốc, hơn nữa còn là người có công phụng mệnh ẩn núp bên cạnh Khương Ly.
Lại làm sao có thể chân chính lùng bắt.
Cho nên cao tầng đế quốc Đại Viêm, còn có quyền quý tột đỉnh khắp thiên hạ, đều hiểu bí mật này.
Một khi nhìn thấy Tuyết Ẩn, cũng chỉ có thể mở một con mắt nhắm một con mắt.
Thẩm Lãng vì ngăn cản âm mưu của kẻ địch muốn đẩy bản thân đưa đế ntộc Sa Man, cho nên đã lôi đòn sát thủ bí mật này ra.
Ngay từ đầu hắn tìm đến con thứ hai của Trương Xung là Trương Tuân, muốn cho gã căn cứ cái tội danh này tố cáo bản thân.
Thế là tiết lộ Tuyết Ẩn là khâm phạm bí mật của đế quốc cho gã.
Kết quả, Trương Tuân lập tức đưa tới mật thư.
- Thẩm công tử, nhà của chúng ta ân oán không phải kết thúc rồi sao? Ngài tuyệt đối không nên hại ta vậy chứ!
Người ta hiểu chuyện thế này, lại thông minh như vậy, khiến cho Thẩm Lãng ngại quá.
Nhưng mà ở trong mật thư của Trương Tuân nói ra một câu, Chúc Văn Hoa mới vừa vào Ngự Sử Đài, trẻ tuổi khí thịnh, tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn.
Thế là, Thẩm Lãng liền đưa cái nhiệm vụ gian khổ này giao cho Chúc Văn Hoa.
Quả nhiên!
Tân tấn Ngự Sử Chúc Văn Hoa cắn câu nhanh chóng.
Quả nhiên, sau khi được tin Tuyết Ẩn là khâm phạm bí mật, Chúc Văn Hoa mừng rỡ như điên, nghĩ thầm cuối cùng cũng có thể đẩy Thẩm Lãng vào chỗ chết.
Cuối cùng cũng có thể tru diệt cửu tộc hắn.
Bất quá gã không có tư cách vào triều, thế là gã đi tìm Ngự Sử Đại Phu Vương Thừa Trù.
Mà vị Vương Thừa Trù đại nhân này, từ sáng đến tối đến đều muốn muốn làm đại sự, vén màn đại án, càng chấn động càng tốt.
Như thế mới có thể chứng tỏ uy phong của Ngự Sử Đài.
Mà hết lần này tới lần khác với cấp bậc của ông ta, còn không biết cái gọi là khâm phạm bí mật Tuyết Ẩn.
Thế là, ông ta cũng khẩn cấp lên ngựa.
Then chốt, ông ta cũng hận Thẩm Lãng!
Thế là tạo ra cục diện hôm nay trên triều đình, để cho Thẩm Lãng thắng lớn trận đầu tiên.
Lúc này Thẩm Lãng phát hiện.
Kẻ địch có đôi khi dùng rất tốt, so với minh hữu dùng còn tốt hơn.
Minh hữu thứ này, có chút thời điểm sẽ bẫy chết bản thân.
Ví như... công chúa nông to.
Ôi! Không nói cũng được, nhắc tới đã muốn đè chết nàng!
...
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến nói:
- Chuyện này dây dưa mãi sắp đến giữa trưa rồi, phải trở về vấn đề nghị sự chính.Bá tước Huyền Vũ Kim Trác tiêu diệt hải tặc Cừu Thiên Nguy, bắt thành Nộ Triều, có công mở mang bờ cõi, theo lệ hẳn là sắc phong Huyền Vũ Hầu, chư khanh nếu không ý kiến gì, cứ làm như thế đi.
Lúc này, Thẩm Lãng bên ngoài bát tự đứng dậy, như là con cua vậy.
Trong tay trống không, giống như cầm một cây dao mổ heo.
Còn ai nữa?
Còn có ai dám tới ngăn cản?
Ví dụ vừa rồi mọi người đều thấy được.
Có người muốn hại ta, kết quả bị ta đánh cho gần chết, hơn nữa chức quan cũng đã đánh mất, trực tiếp bị ném vào ngục giam Đại Lý tự.
Muốn cùng Thẩm Lãng ta đây là địch?
Kiểm tra cổ của mình, có đủ cứng rắn hay không?
Kiểm tra đầu của mình, có đủ cứng rắn hay không hả?
Ai dám ngăn trở nhà ta phong hầu, vậy chính là kẻ thù của Thẩm Lãng ta đây, nhất định không chết không thôi.
Ta nhất định giết chết hắn.
Toàn bộ những quan viên ở đây khá yên lặng, không ai ra khỏi hàng.
Xem ra trận chiến vừa rồi của Thẩm Lãng, quả thực khiến người ta bị hù dọa.
Ngươi chơi người khác quá độc ác.
Quốc quân nói:
- Chư khanh nếu không dị nghị, vậy cứ như vậy định...
Lúc này, một đại thần ra khỏi hàng, nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Bệ hạ, thần tố giác vạch trần phủ Bá Tước Huyền Vũ mưu đồ bí mật làm phản, chứng cứ vô cùng xác thực!
- Bệ hạ tuyệt đối không thể sắc phong Kim Trác là Huyền Vũ Hầu!
- Thần xin bệ hạ hoả tốc điều động cao thủ Hắc Thủy Đài, lùng bắt Kim Trác.
- Thần xin bệ hạ tập kết binh lính khu vực Đông Nam, thu phục gia lãnh địa tộc họ Kim, thu phục thành Nộ Triều.
- Thẩm Lãng vào triều bụng có âm mưu đen tối, là vì yểm hộ cho gia tộc họ Kim mưu phản, thần xin phép bắt hắn.
- Cấp tốc, bằng không sẽ gây thành kịch biến kinh thành.
- Gia tộc họ Kim cấu kết nước Ngô, ý đồ âm mưu phản quốc, thần có chứng cứ vô cùng xác thực!
Thẩm Lãng nheo mắt lại.
Lại tới?
Ngày hôm nay xem ra là phải hoàn toàn đánh một trận thật đã rồi à?