Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 248: Lãng gia diệt sạch cả thành! Tô Nan kinh hãi!



Khương quốc!

Thái tử Arutai vẫn không có leo lên ngai vàng.

Chuyện này vô cùng khác thường, lẽ ra tình hình như thế, hẳn là đã sớm xưng vương.

Vua Khương tổng cộng sinh mười mấy con trai, trừ thằng bé mới năm tuổi, còn có bốn người chết vào bệnh đậu mùa, hôm nay con trai trưởng thành chỉ còn lại có bốn người.

Người con trai thứ năm, Alucho, nguyên bản phụng mệnh đi tiêu diệt công chúa Arunana, kết quả gã dẫn binh vẫn chưa ra khỏi bao xa, liền truyền đến tin tức vua Khương chết bất đắc kỳ tử.

Gã cũng không đi Đại Tuyết Sơn tiêu diệt Arunana, trực tiếp mang binh đi Thần miếu Tuyết Sơn.

Chỗ được gọi là Thần miếu Tuyết Sơn, kỳ thực cũng là một pháo đài, đầu đà Khổ Hải cùng tăng binh chết hết, cái pháo đài này vừa vặn trống không, Alucho suất binh tiến vào chiếm giữ.

Về sau, hai vương tử trưởng thành khác lại đều mang theo quân của mình tiến vào chiếm giữ Thần miếu Tuyết Sơn.

Thế là, ba con trai vua Khương tổng cộng hơn năm ngàn binh mã, chiếm Thần miếu Tuyết Sơn, cùng Arutai giằng co từ đằng xa.

Muốn nói mục tiêu, bọn họ cũng không có cái mục tiêu gì cả, chủ yếu vì tự bảo vệ mình, không thể để cho Arutai giết hết.

Đợi chừng hơn mười ngày, Arutai vẫn không có dẫn binh giết tới, thế là ba tên vương tử Khương quốc không khỏi nổi lên dã tâm khác.

Ví như, cắt cứ làm vua?

Arunana có thể ở Đại Tuyết Sơn thành lập bộ lạc của mình, chúng ta vì sao không thể?

So với Đại Tuyết Sơn, Thần miếu Tuyết Sơn chỉ sợ là một vùng phong thủy bảo địa tốt hơn?

Cứ như vậy trì hoãn thời gian ngày này qua ngày nọ.

Arutai vừa tập kết đại quân, vừa không ngừng điều động sứ giả đi bộ lạc Đại Tuyết Sơn của Arunana, mệnh lệnh cho nàng lập tức quy hàng, bằng không giết chết bất luận tội.

Đối với ba anh em ở Thần miếu Tuyết Sơn này, gã dường như hoàn toàn quên mất vậy.

Mà ở trong Thần miếu này cái gì cũng có, có lương thực có rượu có thịt, đủ để năm nghìn binh mã ăn chừng nửa năm.

Những tên hòa thượng này thực sự quá giàu.

Huống hồ ngọn Thần miếu Tuyết Sơn địa thế hiểm yếu, dễ thủ khó công, ba vị vương tử nước Khương này bất chợt cảm thấy vô tư.

Mỗi ngày đều sống phóng túng.

Đáng tiếc lúc đó đi quá vội, cũng không có mang mấy mỹ nhân đi, bằng không khỏi bàn sung sướng đến mức nào.

Kể từ đó, toàn bộ Khương quốc liền cơ hồ là chia ra làm ba.

Cái nội loạn này, giống như cũng không có dấu hiệu kết thúc.

Mệnh lệnh Tô Nan bên kia càng ngày càng nhanh.

Đại quân nước Sở đã muốn phát động, thời gian gấp gáp vội vã vô cùng.

Khương quốc nhất định phải trong thời gian ngắn nhất kết thúc nội loạn, lúc này phản loạn trong tay Tô Nan chỉ có hơn hai vạn đại quân, chủ lực chân chính vẫn là phải dựa vào Khương quốc.

Cái nơi dã man như Khương quốc, tổng cộng chỉ có mấy chục vạn dân cư, nhưng lúc đánh trận đến nơi, lại có thể lôi ra mười vạn đại quân.

Chỉ cần là đàn ông là có thể cầm lấy loan đao, là có thể chiến đấu, là có thể cướp bóc.

Không chỉ có như thế, mỗi một lần muốn xâm lấn Việt quốc, đám thanh niên tráng kiện của nước Khương, dù cho tự mang lương khô cũng muốn tham chiến.

Bởi vì có thể phát tài.

Tiền kiếm được mỗi lần đi Việt quốc cướp bóc, vượt qua ở nhà nuôi trâu bò mấy năm.

Tô Nan cho Tô Kiếm Đình cùng Tô Mạc đám người mật thư đặc biệt nghiêm khắc.

Cần phải ở trong vòng vài ngày, hoàn toàn kết thúc nội loạn Khương quốc!

Không từ tất cả thủ đoạn!

Khương quốc phải trong thời gian ngắn nhất xuất binh.

...

Cả ngày này, ba tên vương tử nước Khương chiếm lĩnh Thần miếu Tuyết Sơn lại đang uống rượu mua vui.

Càng uống càng khô nóng.

- Lão tứ à, mỗi ngày gặp đàn bà xấu như vậy, thật sự là ngán lắm rồi, không bằng chúng ta xuống núi rồi bắt đầu thâu tóm mấy cô gái đi?

Tứ vương tử Khương quốc lắc đầu nói:

- Không, vẫn là trên núi an toàn, ngươi xuống núi bắt gái đẹp cần phái bao nhiêu người? Phái đi thiếu, dễ bị Arutai làm thịt, phái thừa, liền trực tiếp dẫn phát đại chiến, hay là cố nhịn một chút đi.

Ngũ vương tử nói:

- Vậy muốn nhẫn nhịn bao lâu, đệ bây giờ thà nín, cũng không muốn đè mấy con đàn bà xấu xí ma chê quỷ hờn này, thật sự là không nhịn nổi.

Mà ngay tại lúc này, một võ sĩ Khương quốc chạy vội vào.

- Tứ vương tử, Ngũ vương tử, Thất vương tử, bên ngoài có hai người đàn bà đang đến, hình như là... Vương hậu!

Ba tên vương tử Khương quốc kinh ngạc nói:

- Hai con hồ ly tanh hôi nhà họ Tô? Mấy ả đó đến làm cái gì?

Tiếp đó, ba vị vương tử đi ra ngoài.

Ở trên mặt tuyết bên ngoài Thần miếu Tuyết Sơn quả nhiên gặp được hai bóng dáng dịu dàng.

Tuy rằng lúc này là ngày mùa hè, nhưng trên Đại Tuyết Sơn vẫn là tuyết trắng tinh, hai bóng người mặc áo choàng đỏ rực như lửa trên mặt tuyết càng đáng chú ý.

Hai cô gái này quả nhiên là Tô Mạc cùng Tô Ngưng, hai người vợ của vua Khương.

Họ khoác trên người áo khoác màu lửa đỏ, bên trong lại ăn mặc đặc biệt mỏng, vóc dáng có vẻ càng thướt tha động lòng người.

Ba tên vương tử trên cửa Thần miếu hít thở lập tức nặng nhọc.

Đàn bà gia tộc họ Tô rất đẹp, với hai nữ nhân này bọn họ đã sớm thèm nhỏ dãi ba thước, chỉ bất quá lúc trước có vua Khương, bọn họ thậm chí cũng không dám nhìn nhiều.

Nhưng so với đàn bà Khương quốc, hai trang tuyệt sắc họ Tô này quả thực cũng không quá quyến rũ.

Bây giờ vua Khương đã chết, hai người đàn bà này lẽ nào liền về Arutai?

Ba vương tử nước Khương nhớ tới gần đây mấy ngày nay phải ngủ với những cô gái xấu xí, sẽ đối lập hoàn toàn với hai người đàn bà họ Tô này, quả thực khiến cho người ta buồn nôn.

- Nhị vị mẫu phi, là Arutai để hai người đến à?

- Chắc có lẽ bây giờ hai vị mẫu phi đã sớm bò lên trên giường Arutai rồi ấy nhỉ?

- Hai người các ngươi có âm mưu gì?

Ba vị vương tử với ánh mắt đầy lửa nóng, nhưng trong lòng lại tràn đầy đề phòng.

Tô Mạc cất giọng mềm mại:

- Ba vị vương tử, ta không phải đại biểu Arutai mà đến, ta là đại biểu gia tộc họ Tô mà đến, có thể làm cho hai người chúng ta đi vào à?

Ba vương tử nước Khương tức khắc nổi lên nội chiến.

- Để các nàng vào đây.

- Không thể để cho họ vào đây, chắc chắn có âm mưu gì.

Ba người lập tức cũng không ra quyết định chung.

Tô Mạc cười khúc khích nói:

- Chúng ta chỉ có hai người đàn bà mà thôi, hơn nữa võ công của chúng ta cũng rất kém cỏi, ba vị điện hạ có năm nghìn binh mã, chẳng lẽ còn sẽ sợ hai người đàn bà như chúng ta sao?

Nụ cười này của ả, quả thực để ba vương tử nước Khương thần hồn điên đảo.

Tiếp đó, Tô Mạc cùng Tô Ngưng kéo chiếc áo khoác màu đỏ trên người, lộ ra váy lụa hơi mỏng bên trong.

Tư thế này, đường cong ấy, quả thực quyến rũ chết người.

Ba vương tử nước Khương đã nín xấp xỉ hơn nửa tháng.

Thực sự nín đến muốn nổ rồi.

Hơn nữa với hai người đàn bà này đã sớm thèm nhỏ dãi vạn phần.

- Chỉ là hai người đàn bà mà thôi, võ công của họ rất kém cỏi, có thể có âm mưu gì?

Tô Mạc nói dịu dàng:

- Ba vị vương tử, lẽ nào hại sợ trên người chúng ta giấu có vũ khí gì à?

Tiếp đó, họ lại cởi bỏ váy lụa đem trên người, chỉ còn lại áo yếm cùng quần nhỏ, da thịt trắng nõn tựa tuyết, phản phất như bóp ra nước.

Ba vương tử nước Khương nhìn hoàn toàn sững sờ.

Một đám võ sĩ Khương quốc thủ vệ Thần miếu Tuyết Sơn cũng hoàn toàn nhìn ngây người.

Quá... Quá quyến rũ.

Hai mỹ nhân họ Tô giơ cao hai tay, di chuyển đôi chân trần, đi về phía Thần miếu Tuyết Sơn.

- Người ta đến rồi đây này, nếu như các ngươi hoài nghi, liền giết chết chúng ta đi.

Hai mỹ nhân nũng nịu này, sao người nào có thể nỡ giết kia chứ?

Then chốt hai người kia trước đây cũng đều là vợ vua Khương, những thứ võ sĩ Khương quốc này nào dám mạo phạm?

Đây chính là vương hậu, lúc này gần như cả người trần truồng đi tới.

Ngươi lẽ nào có thể ra tay giết họ? Có thể cho các ngươi liếc mắt nhìn cánh tay trắng nõn, cũng đã là ơn huệ lớn lao rồi.

Cứ như vậy, hai người đàn bà họ Tô đi vào bên trong Thần miếu Tuyết Sơn.

- Lạnh chết, lạnh chết, ba vị điện hạ tranh thủ thời gian mang theo chúng ta đi sưởi ấm đi.

Có thể không lạnh sao?

Nơi này chính là Tuyết Sơn, nhiệt độ luôn ở mức âm.

Ba vị vương tử vội vàng đưa hai mỹ nhân họ Tô vào trong phòng lớn, bên trong có chậu than đang cháy rực, ấm áp như xuân.

Tứ vương tử Khương quốc đã gần như muốn bùng nổ, nhưng vẫn là cố nén dục vọng trong lòng, gã hỏi:

- Hai vị mẫu phi, hai người đến đây cũng có chuyện gì hả?

Tô Mạc nói dịu dàng:

- Có việc, đương nhiên có chuyện. Nhưng mà ngủ trước lại nói được không? Người ta thực sự phải chết rét, ba vị điện hạ cho chúng ta ấm ấm áp đi.

Tiếp đó, Tô Mạc cùng Tô Ngưng lột sạch món quần áo còn sót lại trên người.

Một hướng đi sang vương tử thứ tư, một hướng sang thứ bảy.

Ngũ vương tử tức khắc nổi giận.

Có ý gì, coi thường ta hả?

Gã do dự hai giây, tiếp đó bổ nhào sang bên dưới cơ thể hai chị em họ Tô.

Đôi môi đỏ mọng nồng cháy của Tô Mạc, Tô Ngưng thay phiên hôn lên hai vương tử nước Khương.

Hôn đến mức hai người kia bốc lửa lên tới trời.

Hận không thể xé hai mỹ nhân họ Tô này ra.

Nhưng mà...

Chỉ một phút đồng hồ sau!

Tứ vương tử Khương quốc hôn đầu tiên bỗng nhiên xanh cả mặt, cảm giác được không cách nào hít thở.

- Á... Á...

Sau gần mấy giây, con ngươi của gã sung huyết, chết bất đắc kỳ tử.

Tiếp đó, Thất vương tử Khương quốc cũng thất khổng chảy máu mà chết.

Chết không nhắm mắt.

Ngũ vương tử Khương quốc kinh hãi vạn phần, lui về phía sau thật nhanh, không kịp mặc nội y, trực tiếp sẽ phải nhặt lên loan đao.

- Miệng hai người các ngươi có độc?

Tô Mạc cười khanh khách nói:

- Đúng vậy, tốn nhiều chi phí lắm đó, mới lấy được kịch độc từ núi Phù Đồ, chúng ta phải uống thuốc giải rồi mới tới.

Ngũ vương tử Khương quốc cười ha ha nói:

- May mà ta không có hôn miệng các ngươi, một đao của ta sẽ làm thịt bọn ngươi.

Thế nhưng sau một lát, gã cũng cảm giác được bản thân không cách nào hít thở, trước mắt trở nên tối sầm, máu đen tràn đến đồng tử, vô cùng thê thảm mà chết.

- Người nào nói không có chạm môi chúng ta sẽ không bị hạ độc, cắn chỗ khác cũng sẽ chết!

Tô Mạc mở nụ cười diễm lệ mà lại tàn nhẫn, tùy tiện mặc quần áo vào.

Chém đầu ba vương tử nước Khương rồi xách lên, mở cửa đi ra bên ngoài.

- Phụng lệnh của tân Khương vương, đến đây tru diệt phản bội.

- Bây giờ ba tên vương tử phản loạn đã bị chúng ta giết sạch, các ngươi đi con đường nào?

- Là chống lại đại vương mới đến cùng? Để đại vương suất binh chém tận giết tuyệt bọn ngươi, hay là thuần phục đại vương nào?

Tất cả võ sĩ Khương quốc hoàn toàn kinh ngạc sững sờ.

Hai vương hậu này lại mạnh như vậy? Lại giết nổi ba vương tử hung hãn kia sao?

Một thủ lĩnh võ sĩ Khương quốc nói:

- Vương hậu, tân vương sẽ không giết chúng ta à?

Tô Mạc nói:

- Phản loạn chính là ba vương tử, mà không phải là các ngươi. Chỉ cần các ngươi sẵn lòng quy hàng, chẳng những sẽ bỏ qua chuyện cũ, mỗi người còn có thể được chia hai lượng vàng.

Đông đảo võ sĩ Khương quốc trên Thần miếu Tuyết Sơn liếc nhìn nhau.

Ba vị vương tử đều đã chết, bọn họ còn quậy cái gì nữa?

Tức khắc, tất cả võ sĩ Khương quốc toàn bộ quỳ xuống.

- Chúng ta sẵn lòng đầu hàng, chúng ta sẵn lòng đầu hàng.

Tô Mạc nói:

- Vậy là tốt rồi, đại vương mới sẽ nhanh chóng một mình tiến vào Thần miếu Tuyết Sơn, phát tiền cho các ngươi.

Quả nhiên một lúc lâu sau!

Đại vương mới Arutai, tự mình khiêng hai rương vàng vào đây.

Không nói hai lời, trực tiếp đổ hai rương vàng xuống mặt đất.

- Đều là của các ngươi, có bằng lòng thuần phục với ta hay không?

Năm nghìn võ sĩ Khương quốc hoan hô, xông lên nhặt vàng.

- Đại vương vạn tuế, đại vương vạn tuế!

Đến tận đây, nội loạn Khương quốc dẹp một nửa.

Ngày kế!

Arutai chính thức lên ngôi biến thành tân vương Khương quốc.

Tô Mạc thành là vương hậu đệ nhất, Tô Ngưng biến thành vương hậu đệ nhị.

Arutai trở thành vua Khương, lập tức tập kết bốn vạn đại quân, đánh về phía bộ lạc của công chúa Arunana.

Tiến về phía biên giới Khương Việt.

Nước cờ quan trọng trong công cuộc phản loạn của Tô Nan chính thức hạ xuống.

Dưới trướng Arunana chỉ có ba nghìn võ sĩ, không đủ một phần mười tân vương Arutai.

Có thể nói, vua Arutai tiêu diệt Arunana gần như dễ dàng.

Chỉ cần hoàn toàn tiêu diệt Arunana, đại quân của gã liền sẽ trực tiếp tiến vào Việt quốc, cùng hai vạn đại quân Tô Nan hội sư.

Hai đội quân chung vào một chỗ, tầm hơn sáu vạn đại quân, có thể dễ dàng quét ngang nửa Thiên Tây hành tỉnh.

Đến lúc đó, đại sự tất thành!

Gia tộc họ Tô chính thức phượng hoàng niết bàn.

......

Bên trong thành Trấn Viễn!

- Giết, giết, giết!

- Chém sạch lũ tay sai của Thẩm Lãng, chém tận giết tuyệt!

Sau khi đập nát cả phủ Thành Chủ, hai ba nghìn võ sĩ gia tộc họ Tô xung phong giết tới.

Vũ Liệt suất lĩnh hai trăm nữ tráng sĩ, Thẩm Thập Tam suất lĩnh mấy chục tên võ sĩ, dựa vào những đống đổ nát này thủ vững.

Đôi bên trong nháy mắt chém giết cùng một chỗ.

Phe Thẩm Lãng người ngựa tuy rằng tinh nhuệ, hơn nữa trang bị hoàn mỹ, thế nhưng nhân số đôi bên kém nhau cách xa.

Trải qua sự giằng co ngắn ngủi, chiến cuộc tức khắc trở nên tràn ngập nguy cơ.

Hai ba nghìn người gia tộc họ Tô, bao vây quanh hơn hai trăm người của phe Thẩm Lãng.

Phe Thẩm Lãng bắt đầu xuất hiện thương vong.

Phòng tuyến càng ngày càng yếu, bất cứ lúc nào cũng có thể có thể phá vỡ.

Quân trận phòng tuyến này, hoàn toàn là võ sĩ võ công tối cao, thân thể cường tráng nhất xây dựng mà thành.

Một khi tan vỡ, liền ý nghĩa toàn quân huỷ diệt.

Nữ tướng Vũ Liệt, điên cuồng mà chém giết.

Nữ tráng sĩ vòng eo tám thước Hàm Nô, đơn giản không cần đại đao, trực tiếp huy động hai cái búa tạ lớn, điên cuồng nện xuống.

Họ cũng không biết giết bao nhiêu người, dưới thân chất đầy thi thể của địch nhân.

Thế nhưng trên người họ cũng không biết có bao nhiêu vết thương.

Tuy rằng toàn thân đều mặc giáp thép, nhưng là địch quá nhiều người, hơn nữa xuất thủ quá xảo quyệt.

Trên người bọn họ máu tươi nhễ nhại.

Võ công Thẩm Thập Tam xem như là rất cao, nhưng đối mặt loại chiến đấu này, gã thậm chí còn không bằng một số nữ tráng sĩ lực lớn vô cùng, chân khí trong cơ thể đã tiêu hao hết thật nhanh.

Gã cũng bị thương!

- Chủ nhân, nếu như ngài trở lại, chúng ta cũng đều phải toàn quân huỷ diệt.

Mắt thấy phòng tuyến lập tức liền muốn sụp đổ.

Nữ tướng Vũ Liệt hét lớn:

- Chết có gì đáng sợ, đồng quy vu tận, đồng quy vu tận.

Nghe những lời này, hơn một trăm tên nữ tráng sĩ cũng cùng kêu lên.

- Chết có gì đáng sợ, đồng quy vu tận, đồng quy vu tận.

Khí thế bi tráng, vô cùng dứt khoát.

Tiếp đó, còn lại hơn một trăm nữ tráng sĩ, hoàn toàn là phương thức chiến đấu liều mạng, mỗi một chiêu đều là đồng quy vu tận.

Chúng ta có thể toàn quân huỷ diệt.

Thế nhưng trước khi chết, cũng muốn giết các ngươi làm đệm lưng nhiều một chút.

Giết một tên đủ vốn, giết hai tên kiếm lời.

Giết, giết, giết!

Đồng quy vu tận!

Mà ngay tại lúc này!

Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến thanh âm điếc tai nhức óc.

- Báo thù rửa hận, báo thù rửa hận!

- Giết, giết, giết!

- Tô Lâm đã chết, Tô Lâm đã chết!

Tiếp đó, toàn bộ mặt đất đều đang run rẩy!

Ba tên Thiên hộ gia tộc họ Tô xông ra ngoài thật nhanh, tiếp đó chúng gặp được một màn không thể tin nổi.

Thẩm Lãng lại không có chết?

Người trên cột cơ là ai hả?

Thảm như vậy?

Bị thiến, giữa mông còn cắm một con dao.

Lúc này gã còn đang liều mạng khóc thét thét chói tai.

Dĩ nhiên là Tô Lâm đại nhân?

Cháu của Hầu tước Tô Nan, chúa tể thành Trấn Viễn Tô Lâm đại nhân?

Gã lại thảm đến như thế sao?

Tiếp đó, ba tên Thiên hộ họ Tô gặp được một màn càng thêm kinh khủng.

Phía sau Thẩm Lãng đông vô số người, trùng trùng điệp điệp nhìn không thấy đích.

Toàn bộ dân chúng thành Trấn Viễn đều ra giết sao?

Đám người kia cũng không che mặt, trong tay quơ dao phay, cái cuốc, đủ loại vũ khí, trên mặt tràn đầy thịnh nộ cùng thù hận.

Đây là có bao nhiêu người?

Một vạn? Hai vạn?

Nhỏ mười tuổi, lớn bảy mươi tuổi.

Toàn bộ ra giết.

Ba Thiên hộ họ Tô kinh hãi, quát:

- Toàn bộ quân đội, sở Thiên Hộ đệ nhất, sở Thiên Hộ đệ nhị, toàn bộ rút khỏi, ở trên giáo trường bày trận nghênh địch, bày trận nghênh địch.

Theo ba Thiên hộ ra lệnh một tiếng.

Hơn một ngàn tên võ sĩ họ Tô đang chiến đấu từ phủ Thành Chủ rút lui đi ra, bắt đầu ở trên giáo trường bày trận.

- Bày trận, bày trận!

- Thuẫn bài binh phía trước, thiết giáp binh phía trước.

- Cung tiễn binh ở phía sau, chuẩn bị bắn tên!

Nếu để cho hơn một ngàn quân gia tộc họ Tô đội tập kết bày trận hoàn tất, nhất là cung thủ tiến vào bắn một lượt, như vậy một hai vạn tên dân chúng sau lưng Thẩm Lãng cũng không thắng được.

Hơn một vạn tên bình dân phổ thông, chắc chắn đánh không lại hơn một ngàn mấy tên lính võ trang đầy đủ.

Thế nhưng...

Quân đội phe địch không kịp bày trận.

Đại Ngốc xông đến nhanh như chớp.

Huyền thiết côn hai mét, gã cũng không cần, trực tiếp đeo sau lưng.

Bây giờ cây cột dài hơn mười mét kia, chính là vũ khí của gã.

Lúc này Đại Ngốc, toàn thân nhiệt huyết sôi trào.

Gã cũng không biết tại sao phải như thế? Cũng cảm giác được toàn thân muốn thiêu cháy vậy.

Quá điên cuồng, quá mãnh liệt, thật là thoải mái!

- A... A... A...

Một mình gã liền vọt lên.

Tốc độ quả thực so với tuấn mã còn nhanh hơn.

Toàn thân mặc áo giáp, lại không có ảnh hưởng hành động của gã chút nào, chỉ là Thẩm Lãng buộc gã mang mũ giáp vô cùng khó chịu.

Không tự do, tầm mắt không trống trải.

Nhưng cả người gã như một chiếc xe tăng vậy bỗng nhiên nhảy lên giết.

Cột cờ cao thô to cao hơn mười mét, nặng tầm mấy trăm cân chợt quét ngang tới.

- Vụt...

Mười mấy võ sĩ phe địch, cứ như vậy bay ra ngoài.

Máu tươi cuồng phún mà chết.

Tiếp đó, Đại Ngốc xem cột cờ như côn sắt quét ngang.

- Rầm, rầm, rầm, rầm...

Ai có thể hình dung cùng sự tuyệt vọng của đám võ sĩ khi đánh cùng Đại Ngốc này như thế nào?

Đây, đây là loài người à?

Ngươi dùng cột cờ dài hơn mười mét, ăn gian.

Cách xa như vậy, ngươi có thể đánh đến ta, ta lại đánh không đến ngươi.

Khí lực của người lớn như vậy, ăn gian.

Kiếm vương Lý Thiên Thu ở phía sau cũng thấy da đầu tê trần.

Võ đạo tông sư đơn đả độc đấu lợi hại, lúc đối mặt võ đạo cao thủ cũng lợi hại.

Thế nhưng ở trên chiến trường, một võ đạo đại tông sư chắc chắn không sánh bằng Đại Ngốc.

Lại thêm không sánh bằng Cừu Yêu Nhi nghịch thiên.

Quá... Biến thái.

Quân trận của phe địch còn chưa kịp hoàn thành, đã bị cột cờ Đại Ngốc đập thất linh bát lạc.

Tử thương vô số.

Lúc này, một hai vạn dân chúng sau lưng Thẩm Lãng xông tới.

Dựa vào huyết khí dũng cảm, thuận gió chiến đấu vẫn có thể đánh.

Cứ như vậy!

Đại Ngốc xông lên phía trước nhất, như là xe tăng mở đường.

Phía sau một hai vạn tên dân chúng thành Trấn Viễn, trực tiếp liền... nghiền ép tới.

Như là thủy triều sông Tiền Đường (*).

(*) Đây là con sông ở Chiết Giang. Ngay ở khu vực thành phố Hải Ninh chỗ con sông Tiền Đường hẹp nhất xảy ra hiện tượng sóng triều cửa sông vào dịp Trung Thu, vì thế họ sẽ mở ngày hội quan triều để cùng ngắm thủy triều sông Tiền Đường. Chúng có thể cao hơn 9 m và tốc độ di chuyển lên đến 40 km/h. Tiếng ồn của sóng giống như sấm sét hay âm thanh của hàng ngàn con ngựa đang chạy.

Trùng trùng điệp điệp, trực tiếp chìm tới.

Ngay sau đó sau một lát!

- Giết, giết, giết!

Bên trong phủ Thành chủ.

Hơn một trăm nữ tráng sĩ may mắn còn sống sót còn có mấy chục tên võ sĩ, chợt xung phong liều chế.

Võ sĩ gia tộc họ Tô cũng không chịu nổi nữa, hoàn toàn hỏng mất.

Hơn hai ngàn người điên cuồng trốn, như là chim muông tan tác.

Ngươi không trốn còn không sao.

Một khi vừa trốn, sẽ chỉ còn đơn lẻ, coi như là xong đời.

Hơn một vạn dân chúng chúng ta đánh không lại hơn một ngàn binh sĩ.

Thế nhưng mười mấy người đánh một mình ngươi, vẫn là không có vấn đề gì.

Những binh lính thành Trấn Viễn này, tuy rằng bị gia tộc họ Tô nuôi nhốt, nhưng trên danh nghĩa còn thuộc về Việt quốc, chưa nói tới tinh nhuệ cỡ nào.

Chân chính tinh nhuệ là tư quân gia tộc họ Tô, còn có mã tặc Tam Nhãn Tà.

Lấy một địch mười? Bọn họ còn chưa có lợi hại như vậy.

Tàn sát về một phía bắt đầu!

Dân chúng thành Trấn Viễn giết đỏ mắt, điên cuồng đuổi giết mỗi một binh sĩ phe địch.

Bắt được một sĩ binh sau đó rõ ràng dùng cái cuốc dùng dao phay chém thành thịt nát.

Những binh lính này muốn trốn.

Trốn vào bên trong những căn nhà ở thành thị này.

Nhưng nếu như ngươi là dân chúng, tránh né quân đội đuổi bắt, còn có thể trốn vào nhà dân.

Ngươi là binh sĩ, đuổi giết chính là người dân bình thường, ngươi trốn vào nhà dân, đây không phải là muốn chết sao?

Giết, giết, giết.

Báo thù rửa hận!

Chuyện truy sát này, liền toàn bộ giao cho dân chúng tức giận.

Kế tiếp Thẩm Lãng phái tất cả nữ tráng sĩ, võ sĩ dưới trướng ra ngoài, đóng kín cổng thành Trấn Viễn.

Dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo giết kẻ có khả năng đi phủ Hầu tước Trấn Viễn báo tin

Cần phải không cho bất cứ tin tức gì tiết lộ ra ngoài.

Điểm ấy dễ dàng làm được à?

Vô cùng dễ, bởi vì từ thành Trấn Viễn đi phủ Hầu tước Trấn Viễn chỉ có một con đường.

Dùng nhóm cao thủ giỏi võ nhất, hẳn là có thể giết sạch toàn bộ người đến báo tin.

Quan trọng nhất là Tô Lâm, ba Thiên hộ đều bị chết quá đột nhiên, thậm chí không kịp phái người đi phủ Hầu tước Trấn Viễn báo tin.

....

Hơn một canh giờ sau!

Hai ba nghìn quân phòng thủ thành Trấn Viễn, gần như toàn quân huỷ diệt.

Không chỉ có quân phòng thủ bị giết.

Tất cả nha dịch, cũng bị giết sạch.

Toàn bộ chó chạy họ Tô, bị giết sạch sành sanh.

Giết toàn bộ thành Trấn Viễn huyết quang tận trời, đầu người lăn long lóc.

Đến tột cùng giết bao nhiêu?

Thẩm Lãng cũng không biết.

Tóm lại, so với dự đoán của hắn còn nhiều hơn.

Đi tới thành Trấn Viễn ngày đầu tiên, bị giết mấy trăm người.

Đi tới thành Trấn Viễn ngày thứ hai, trực tiếp giết mấy nghìn người.

Đây là giết một hơi!

...

Mặt trời chiều ngã về tây!

Ba tên Thiên hộ thành Trấn Viễn, mấy người Chủ Bộ, mấy chục tên quan viên.

Toàn bộ thật quỳ gối chỉnh tề bên ngoài phế tích phủ Thành Chủ.

Thẩm Lãng ra lệnh một tiếng.

- Giết!

Giơ tay chém xuống, toàn bộ đầu người rơi xuống đất.

Thẩm Lãng dè dặt đặt đầu của Tô Lâm còn có thứ bị cắt đi của gã vào trong một cái hộp gỗ.

Trước mặt hắn có một võ sĩ họ Tô đang quỳ.

- Chất tất cả đầu người lên xe.

Theo Thẩm Lãng ra lệnh một tiếng.

Toàn bộ người cùng họ Tô có liên quan, bất kể là nha dịch, quan viên, thương nhân v.v...

Hơn mấy trăm ngàn cái đầu toàn bộ chất lên xe ngựa,

- Làm phiền ngươi, cầm phần lễ vật này đưa đi cho Hầu tước Tô Nan.

- Ngươi hãy nói cho ông ta biết, thành Trấn Viễn đã bị ta giết sạch rồi.

- Thế nhưng còn chưa đủ, ta còn muốn giết mấy vạn người.

- Ta sẽ giết sạch đám chó chạy, thương nhân toàn bộ năm thành quận Bạch Dạ, như là dùng nước rửa qua vậy.

- Tô Nan là cữu cữu (cậu) của ta, ngươi nói cho hắn biết ngoại sanh nữ tế (cháu rể bên ngoại) nhớ cữu cữu đến cỡ nào.

- Thuận tiện bảo cữu cữu rửa cổ cho sạch, không bao lâu ta sẽ phải đi chém xuống đầu của cữu cữu, ta sẽ phải giết sạch toàn bộ gia tộc họ Tô.

- Đi thôi, mau đi đi, thừa dịp cữu cữu của ta còn chưa có ăn cơm chiều, đưa những đầu người này sang, đặc biệt tặng của quý của Tô Lâm, mặc dù có chút ít, nhưng sau khi thái lát cũng là một món ăn.

Cái tên võ sĩ gia tộc họ Tô run lẩy bẩy, gật đầu nói vâng.

Tiếp đó, gã cỡi xe ngựa tặng đầu người, khuyến mãi chim cho Hầu tước Tô Nan.

Sau khi võ sĩ họ Tô đi rồi!

Toàn bộ thành Trấn Viễn, hoàn toàn thuộc về một mình Thẩm Lãng.

Tất cả những kẻ trong tòa thành thị có dính líu với gia tộc họ Tô toàn bộ bị giết sạch sẽ.

...

Hầu tước Tô Nan là một người đặc biệt chú trọng dưỡng sinh.

Ăn thành nhiều bữa nhỏ.

Bữa cơm tối này, trên cơ bản ông ta ăn rất ít, hơn nữa chỉ uống cháo.

Thức ăn mỹ vị rất nhiều, nhưng mỗi một phần đều đặc biệt tinh xảo.

Thẩm Lãng thành Trấn Viễn, ông ta còn chưa có để ở trong lòng.

Hắn hẳn đã chết rồi.

Hơn hai trăm người dưới trướng Thẩm Lãng, cũng hẳn đã chết rồi.

Ở thành Trấn Viễn, Thẩm Lãng cuối cùng là một tên hề nhảy nhót mà thôi.

Hơn một canh giờ trước, ông ta nhận được Tô Lâm bẩm báo, Thẩm Lãng đã vào phủ Chủ Bộ.

Ba nghìn đại quân, đã bắt đầu tiến đánh phủ Thành Chủ.

Đại cục đã định.

Cho nên, Tô Nan sẽ chờ cái đầu Thẩm Lãng sang đây để làm một ly rượu.

Ở trong đầu của ông ta toàn bộ cũng là đại sự!

Đại quân nước Sở bắt đầu động rồi, cú rục rịch này chính là kinh thiên động địa.

Mười mấy vạn đại quân, bắt đầu tiếp cận vùng biên giới Việt quốc, đại quân Xung Nghiêu như lâm đại địch.

Bạch Dạ Quan bên kia cũng hoàn toàn đóng kín.

Kế tiếp chỉ cần nội loạn Khương quốc được dẹp, Arutai có thể dẫn đầu mấy vạn đại quân tiến vào Việt quốc cảnh nội,

Hai đội quân hội sư, tầm hơn sáu vạn đại quân, dễ dàng có thể bắt quận Bạch Dạ.

Ý chỉ của quốc quân ông ta cũng biết.

Cái tay quốc quân ấy lại muốn để Trương Xung cùng Thẩm Lãng ngăn phản loạn họ Tô trong quận Bạch Dạ ấy à?

Rõ ràng mơ mộng hão huyền.

Đại quân họ Tô chúng ta đã bắt đầu mưu phản, trong một tháng có thể bắt toàn bộ phía nam hành tỉnh Thiên Tây.

Trương Xung cùng Thẩm Lãng cũng không cần phải Ninh Nguyên Hiến nhà ngươi tới giết.

Uống xong cháo, bên ngoài vang lên giọng Tô Dong.

- Chủ nhân, người thành Trấn Viễn đến.

Tô Nan cau mày nói:

- Tô Lâm làm ăn cái gì? Bây giờ mới kết thúc? Đây là đưa đầu Thẩm Lãng tới sao? Đem vào đây!

Tên võ sĩ họ Tô toàn thân run rẩy đi đến, trong tay đang nâng một cái hộp.

Gã đã sợ đến hoàn toàn nói không ra lời, toàn thân đều run run.

Tên tiểu súc sinh Thẩm Lãng này cuối cùng đã chết!

Tô Nan nói:

- Ta cũng sẽ không ăn thịt người, sao ngươi sợ đến như vậy hả?

Tiếp đó ông ta thờ ơ mở hộp ra hạ lệnh:

- Đi tìm thợ kim hoàn lành nghề nhất qua đây, ta muốn xương sọ Thẩm Lãng làm thành ly rượu...

Tô Nan còn chưa nói hết lời.

Cả người hoàn toàn ngây dại.

Bởi vì trong hộp không phải đầu Thẩm Lãng.

Mà là đầu của Tô Lâm cháu ông, còn có của quý của gã.

Rồi tên võ sĩ võ sĩ gào khóc nói:

- Chủ công, thành Trấn Viễn thất thủ! Tất cả mọi người bị Thẩm Lãng giết sạch rồi, toàn bộ quân đội chúng ta ở thành Trấn Viễn toàn quân huỷ diệt!

Trong nháy mắt, Tô Nan như là sét đánh!