Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 257: Vua Khương muốn phun máu! Long trời lở đất! Thiên hạ biến



Quần đảo Lôi Châu!

Thành Thiên Phong, hết chiếc thuyền này đến chiếc thuyền khác của nước Ngô cập bến tàu.

Lần lượt từng đội binh sĩ, tiến vào thành Thiên Phong, nếu như cái này cũng có thể xem như là một tòa thành.

Nước Việt không có bao nhiêu thuỷ quân chân chính, nước Ngô thoáng khá hơn một chút, có mấy nghìn thủy sư.

Nhưng là cũng chỉ có mấy nghìn, đại bộ phận lần này xuôi nam cũng là quân đội phổ thông.

Khi quân đội phổ thông vượt biển thì thứ công kích đáng sợ nhất chính là say tàu, hoàn toàn ói lia ói lịa ăn đâu phun đấy, chỉ cần đại quân vua Khương vừa đến, nhất định toàn quân huỷ diệt, dễ dàng!

Arunana nói:

- Dù sao ngươi cũng đã làm được những chuyện từng nổ rồi, nghe ngươi vậy!

Theo Thẩm Lãng ra lệnh một tiếng!

Liên quân hơn ba ngàn người, dọc theo con đường rộng sáu thước, hành quân lên Đại Kiếp Cung trên Đại Tuyết Sơn!

...

Tầm đợi hơn một canh giờ.

Ngọn lửa trong sơn cốc cuối cùng hoàn toàn dập tắt.

Vua Khương Arutai, Đầu đà Khổ Nan dẫn đầu đại quân giết vào bên trong sơn cốc.

Nhưng bất kể là Arunana hay là Thẩm Lãng, đều đã sớm không gặp hình bóng.

- Chúng ta đã chết bao nhiêu người?

Vua Khương Arutai tức giận bèn hỏi.

- Ba nghìn người!

Arutai nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Làm sao chết nhiều như vậy?

- Chết trận không đến một nghìn người, thế nhưng bị hỏa thiêu chết hai ngàn người.

- ... - Vua Khương Arutai rống lớn.

Ngay cả một cọng lông Thẩm Lãng cùng Arunana đều còn chưa có bắt được, lại liền tổn thất ba nghìn người.

Đây quả thực muốn cho người ta hộc máu.

- Bọn họ đã chết bao nhiêu người? - Vua Khương Arutai bèn hỏi.

- Cực kỳ bé nhỏ!

Vua Khương Arutai bèn hỏi:

- Quân đội Arunana phản bội cùng Thẩm Lãng đã đi nơi nào? Vì sao biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi?

Mặc dù gã hỏi như vậy, nhưng lại là đã biết đáp án, bởi vì ánh mắt của gã đã nhìn lên phía Đại Tuyết Sơn.

- Trinh sát hồi báo, liên quân Thẩm Lãng cùng Arunana chắc hẳn là hướng Đại Kiếp Cung đi.

Bởi vì con đường này, chỉ có thể dẫn lối đến Đại Kiếp Cung.

Tức khắc, mí mắt Đầu đà Khổ Nan chợt giật.

Huyệt Thái Dương cũng giật một cái.

Dám đi Đại Kiếp Cung?

Hai người kia đều xem Đại Kiếp Cung coi là vật sở hữu riêng.

- Đại Kiếp Cung bây giờ chỉ còn lại một đống phế tích, lẽ nào bọn họ còn muốn phải dựa vào Đại Kiếp Cung mà trú đóng à? Rõ ràng mơ mộng hão huyền. - Arutai nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Cuối con đường này chính là Đại Kiếp Cung, hơn nữa còn là một con đường cùng, bọn họ hoàn toàn là tự tìm đường chết.

Đầu đà Khổ Nan cười to nói:

- Cái Đại Kiếp Cung này phía trên không có gì cả, ăn cũng không có, mặc cũng không có, bọn họ không mang gì cả, thời tiết trên núi vừa giá rét lại đầy tuyết, bọn họ chạy tới Đại Kiếp Cung cũng chỉ sẽ bị chết cóng, chết đói!

Vua Khương hạ lệnh:

- Chuẩn bị quần áo thật dày, chuẩn bị đầy đủ lương khô, chuẩn bị đầy đủ phân bò khô. Tiến lên trên núi Tuyết, trên Đại Kiếp Cung, chém tận giết tuyệt Arunana cùng Thẩm Lãng.

Nghe những lời này, Tô Kiếm Đình cùng Tô Mạc tức khắc nôn nóng.

Ở đây khoảng cách Đại Kiếp Cung tuy rằng không tính là xa, hơn nữa Đại Kiếp Tự lúc trước mở đi ra con đường cũng cũng đủ rộng, thế nhưng trên núi có tuyết phủ, hành quân sẽ rất chậm.

Việc hành quân này một khi kéo dài sẽ phải mất nhiều ngày, thời gian hai cái đại quân Tô Khương hội sư lại muốn dời lại.

Thế nhưng một khi nước Sở chính thức tiến đánh đại quân Xung Nghiêu, phụ thân Tô Nan liền nhất định sẽ khởi binh mưu phản, nếu kéo dài sẽ nguy cấp.

Tô Kiếm Đình vội vàng khuyên nhủ:

- Đại vương, Thẩm Lãng cùng Arunana chỉ có hơn ba ngàn người, dù cho chạy tới Đại Kiếp Cung cũng sẽ bị đông chết hay chết đói, một nhánh tàn quân như vậy, nơi nào cần đại vương ngự giá thân chinh? Vậy hoàn toàn là giết gà dùng đao mổ trâu, không bằng chia một vạn đi Đại Kiếp Cung tiêu diệt Thẩm Lãng cùng Arunana, đại vương mang theo đại quân tiến vào hành tỉnh cùng Thiên Tây nhà thần hội sư đi.

Vua Khương Arutai nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Toàn bộ Khương quốc cũng chỉ có thể có một vị bua, ta nhất định phải chính tay chém xuống đầu Arunana!

Tô Mạc nói:

- Không bằng làm như thế này được không, đại vương vẫn chia binh. Ngài mang theo hai vạn đại quân đi Đại Kiếp Cung tiêu diệt Thẩm Lãng cùng Arunana, còn lại hai vạn đại quân ngài phái một tên đại tướng thống lĩnh, tiến vào hành tỉnh Thiên Tây cùng họ Tô hội sư.

Arutai nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Quân đội của ta, chỉ có thể do ta mang mà thôi!

Chia?

Rõ ràng buồn cười, một khi quân đội ta đây bị phân ra, nhỡ ra bị gia tộc họ Tô của ngươi thôn tính phải làm sao đây?

Lấy tư cách vua Khương, Arutai nhất định sẽ gắt gao bắt được bất luận cái gì binh quyền, sẽ không cho họ Tô bất cứ cơ hội nào.

Tô Kiếm Đình nói:

- Đại vương, Thẩm Lãng xảo quyệt vô cùng, thần e sợ trên Đại Kiếp Cung có cạm bẫy cùng mai phục đấy? Ở đảo Vọng Nhai hắn chính là dùng bản lĩnh quỷ dị khó lường hại chết ba vạn đại quân Cừu Thiên Nguy, không thể không đề phòng!

- Ha ha ha ha! - Vua Khương Arutai cười to nói:

- Tô Kiếm Đình, ngươi rõ ràng bị Thẩm Lãng sợ vỡ mật, hắn và Arunana chẳng qua là không đường có thể trốn, mới có thể chạy tới Đại Kiếp Cung. Đại quân của ta theo sát không bỏ, hắn có thể sắp xếp cái cạm bẫy gì? Dựa vào hơn ba ngàn người của hắn, còn có thể trên núi mai phục ta sao?

Tô Kiếm Đình đương nhiên không biết Thẩm Lãng sẽ dùng loại độc kế nào, thế nhưng bản năng trong lòng rõ ràng tràn đầy bất an.

Vua Khương Arutai bỗng nhiên cười nói:

- Đại sư Khổ Nan, ngài không phải vội vã muốn trở lại Đại Kiếp Cung à? Không bằng tăng binh của ngài ở phía trước như thế nào?

Tên Arutai cũng rõ ràng xảo quyệt.

Nhỡ ra Thẩm Lãng có cạm bẫy gì, cũng để cho tăng binh Đại Kiếp Tự đi đạp.

Đại quân Khương quốc của gã theo ở phía sau, tuyệt đối vô tư.

- Ha ha ha ha... - Đầu đà Khổ Nan cười to nói:

- Đều nói vua Khương dũng mãnh vô cùng, thật không ngờ cũng nhát gan như chuột vậy.

- Đi thì đi, ta đi đầu liền đi đầu!

Đại Kiếp Cung hả?

Hoàn toàn là nơi Đầu đà Khổ Nan chìm đắm trong mơ, đã từng là thánh địa của Đại Kiếp Tự ở thế giới phương đông.

Trở về Đại Kiếp Cung, cơ hồ là khát vọng mỗi một tăng nhân Đại Kiếp Tự.

Ngày kế!

Hai đội quân chuẩn bị xong tất cả vật tư.

Đầu đà Khổ Nan ra lệnh một tiếng.

- Lên núi, đi Đại Kiếp Cung!

Theo lệnh của Đầu đà Khổ Nan, hai nghìn tên tăng binh dọc theo đường núi sáu thước, tiến quân hướng về Đại Kiếp Cung.

Vua Khương Arutai hét lớn:

- Đại quân xuất phát, đi Đại Kiếp Cung, tiêu diệt phản bội!

Tức khắc đại quân ba vạn bảy ngàn của vua Khương, trùng trùng điệp điệp dọc theo đường núi sáu thước, leo lên Đại Tuyết Sơn, đi Đại Kiếp Cung.

Tô Kiếm Đình chăm chú theo, ở đây gã hiểu rõ Thẩm Lãng nhất, dù cho hắn có âm mưu quỷ kế gì, gã cũng có thể nhắc nhở trước tiên.

Nhưng không biết vì sao?

Khoảng cách Đại Tuyết Sơn càng ngày càng gần, trong lòng Tô Kiếm Đình càng ngày càng bất an.

Nhưng là vừa hoàn toàn không biết cái cảm giác bất an này từ đâu mà đến!

...

Phủ Hầu tước Trấn Viễn!

Tô Nan phía ngoài trấn định, nhưng lại là lòng nóng như lửa đốt.

Hai ba vạn đại quân của ông ta đã toàn bộ sắp xếp hoàn tất, chỉ cần ra lệnh một tiếng, có thể khởi binh.

Trong nháy mắt, là có thể mang tất cả toàn bộ hành tỉnh Thiên Tây!

Toàn bộ phía Nam hành tỉnh Thiên Tây, giống như một miếng thịt mỡ to lớn để ngay trước mắt ông ta, dễ như trở bàn tay.

Nhưng hắn lại muốn gắng gượng nhịn xuống.

Đại quân nước Sở không động thủ, hắn cự tuyệt không động thủ.

Đại quân nước Sở một khi động thủ, đại quân của ông ta sẽ xuất kích như sấm sét, như gió cuốn mây tan vậy.

Nước Sở, ngươi khi nào động thủ? Khi nào động thủ?

Nhưng mà vào lúc này!

Tô Dong chạy vội vào đến.

- Chủ công, chủ công, tin tức cực kỳ tốt, đại quân nước Sở động thủ, đánh!

Tô Nan hân hoan, chợt xông về phía trước nói:

- Là đánh thật, hay là diễn trò?

- Đánh thật, đánh thật, vừa mở chiến đấu liền vô cùng mãnh liệt, trực tiếp đánh phủ đầu đại quân của Xung Nghiêu, quân Sở đã đoạt mười mấy thành luỹ doanh trại.

Tô Nan vẫn cố nén.

Thế nhưng kế tiếp, hết phần tin tức này đến phần tin tức khác đến ngay.

Phần sau càng khẩn cấp hơn phần trước và cũng rõ ràng hơn.

Không sai, quân Sở khai chiến!

Tô Nan kích động đến toàn thân run.

Giờ khắc này rốt cuộc đã tới!

Gia tộc họ Tô chúng ta, cuối cùng muốn phượng hoàng niết bàn!

Cũng là, Tô Nan dùng hết lực lượng của toàn thân nói:

- Khởi binh, khai chiến!

- Kể từ hôm nay, gia tộc họ Tô chúng ta, phản!

- Đại quân xuất kích, xuất kích!

Tức khắc!

Long trời lở đất!

Toàn bộ ván cờ Việt quốc, gần như trong nháy mắt tiến vào cao trào lớn nhất!