Nói chuyện một chút, mọi người có thể đọc.
Lại một lần nữa gõ chữ đến năm giờ sáng, một chương này còn không có viết xong.
Ngày mai phải đi Thượng Hải tham gia họp thường niên của tập đoàn China Literature (*), cho nên chương này phải viết trên xe lửa.
(*) Tập đoàn China Literature (tập đoàn Duyệt Văn) được thành lập dựa trên hai tập đoàn văn học Đằng Tấn (Tencent) và Nguyên Thịnh (Shanda). Đương nhiên đây cũng là công ty chủ quản của qidian, nơi Bánh đăng truyện. Mỗi năm sẽ có 2 sự kiện, một là họp thường niên (năm rồi tổ chức tại thành phố Trường Sa ở Hồ Nam, không phải đảo Trường Sa bên mình đâu) và chuyến du lịch nước ngoài (2 năm liền đều đi Singapore)
Rõ ràng hai ngày sau khi đến nơi, ta nhất định sẽ tranh thủ bất kỳ thời gian nào để gõ chữ, bảo đảm mỗi ngày vẫn up hơn một vạn chữ.
Có thể ở khách sạn hay trong đài truyền hình tranh thủ viết.
, có thể ở đài truyền hình ghi hình bằng lấy tay cơ con ngựa.
Độc giả trên hết, áo cơm cha mẹ trên hết!
...
Mặt khác hôm trước nói trong nhà xảy ra chút chuyện, mọi người đặc biệt quan tâm.
Ở đây hướng mọi người hồi báo một chút, không phải là cãi với vợ, cục cưng của ta dễ dỗ lắm, cãi nhau chưa bao giờ vượt qua nửa ngày, cùng nàng cãi nhau cũng căn bản chưa nói tới tình cảm xung đột cái gì.
Bởi vì là trong nhà việc riêng liền không nói ra.
Hậu quả khó có thể bù đắp lại, chỉ có thể qua thời gian mới có thể bình ổn, tiếp đó ta tận lực bình ổn việc nhà cho tốt hơn là được.
Hai ngày này lòng dạ bị ảnh hưởng to lớn, cho nên mỗi một chương đều phải dùng thời gian rất lâu, dẫn đến update đều so với trước lại thêm chậm.
Xin lỗi!
Ta sẽ dùng tốc độ nhanh nhất trở về trạng thái, bài trừ những thứ quấy nhiễu mình.
...
Cuối cùng xin một phiếu cuối tháng.
Nếu như mọi người còn.
Gấp đôi vé tháng cũng nhanh chóng phải kết thúc, top vé tháng vẫn vô cùng lo lắng vạn phần.
Đặc biệt cần mọi người hỗ trợ.
Cảm ơn mọi người!
Bánh điểm tâm dập đầu!
....
Chương 275: Kết thúc! Thẩm Lãng gây sốc cho quân vương ba nước!
Đạo diễn trò hay trước mắt không phải Thẩm Lãng, mà là quốc quân cùng trưởng công chúa Ninh Khiết.
Xem như là trời phù hộ, cũng là niềm vui ngoài ý muốn.
Thẩm Lãng thấy vô cùng đã ghiền, thế nhưng cũng hiểu được vô cùng tàn nhẫn.
Tiết mục cha con tương tàn, hắn thật sự vẫn là lần đầu tiên gặp.
Sau khi đến thế giới này, hắn cũng trải qua không ít địch nhân rồi, cha con Trương Xung cũng không cần nói.
Hai đứa con trai đều nguyện ý vì phụ thân mà chết, mà Trương Tấn liền thực sự vì phụ thân mà chết.
Trương Xung ở thời khắc mấu chốt vì con trai và cháu trai, cũng quyết đoán tự sát, mặc dù ông biết như vậy cũng cứu không được.
Còn có Bá tước Tấn Hải Đường Luân, vì để cho con trai của mình sống sót, không tiếc để cả gia tộc chôn cùng, chủ động để con trai đi bán đứng bản thân.
Lão tặc Tô Nan cũng được xem tuyệt đối người xấu, kết quả hết đám người này đến đám người khác thi nhau chết vì ông ta.
Cha con suy nghĩ gian dối, Arugan cùng Arutai coi là một đôi.
Nhưng Arutai tối thiểu cũng không có xuất thủ hại cha của mình.
Một màn trước mắt này, thật sự khiến cho người nhìn mà than thở.
Trịnh Long thậm chí không phải là vì sống sót, mà là vì vinh hoa phú quý cho nên bán đứng phụ thân Trịnh Đà, thậm chí trực tiếp hạ độc cho ông ta.
Trịnh Đà vô cùng thống khổ nhìn con trai, cất giọng run rẩy:
- Tại, tại sao? Chúng ta hoàn toàn có thể đào tẩu đi nước Sở.
Trịnh Long nói:
- Con thuần phục chính là Việt quốc, làm sao có thể sẽ đi làm phản thần.
Mà lúc này Thẩm Lãng bỗng nhiên nói:
- Nói thật ra đi, đây đối với ngươi mà nói rất quan trọng.
Trịnh Long nói:
- Phụ thân, đi nước Sở quá khổ.
Một câu nói ra chân tướng.
Đúng vậy, quá cực khổ.
Nếu như Trịnh Đà cùng Trịnh Long đầu hàng đi nước Sở, xuất phát là ngàn vàng mua xương, nước Sở có thể vẫn sẽ cho Trịnh Đà một cái chức Bá tước hữu danh vô thực, nhưng tuyệt đối không có bất kỳ quyền lực gì, thậm chí ngay cả tiền cũng không có. Còn Trịnh Long ngay cả một chức quan vô dụng cũng không, e rằng ngay cả một nha dịch nhỏ nhoi cũng có thể chèn ép.
Muốn một lần nữa phấn đấu, cũng không từ bỏ bất cứ cơ hội nào.
Trịnh Đà nói:
- Ngươi bán đứng phụ thân của mình, ở Việt quốc có ai còn dám dùng ngươi?
Trịnh Long cất giọng run rẩy:
- Hắc Thủy Đài sẵn lòng dùng ta, Thiên hộ Hắc Thủy Đài.
Đây là điều kiện trưởng công chúa Ninh Khiết hứa hẹn.
Đương nhiên điều kiện này kỳ thực chẳng cao một chút nào, nếu như không phải bởi vì gia tộc có chuyện, Trịnh Long là phải thừa kế tước vị Bá tước Bình Tây.
Nhưng cũng chính là cái điều kiện không cao này, mới để cho Trịnh Long cảm thấy đặc biệt chân thực.
Hắc Thủy Đài muốn chính là loại độc tài ngàn người lên án này, Trịnh Long ngay cả cha mình cũng có thể bán đứng, còn có chuyện gì làm không được, đúng là loại nhân tài Hắc Thủy Đài muốn.
Đương nhiên nếu không có Trịnh Đà binh bại hoàn toàn, Trịnh Long cũng không thể phản bội cha mình.
Đến bước đường cùng, Thiên hộ Hắc Thủy Đài cũng là một vị trí tốt, ít nhất cũng có quyền lực, có thể làm cho người vừa nghe đã sợ mất mật.
- Ha ha ha ha... - Trịnh Đà cười lên một tiếng bi thảm:
- Thật không ngờ, Trịnh Đà ta đây anh hùng một đời, lại chết ở trong tay con trai ruột, chết ở trong tay đứa con ta thương yêu nhất.
Trịnh Long phản bác bằng giọng lạnh lẽo:
- Phụ thân à, xin người chớ quên, mỗi một lần gặp phải cục diện nguy hiểm, trước tiên phụ thân sẽ phái đội cảm tử đi trước, sau đó phái con đi tiếp, đến khi con xác xác định chẳng có chuyện gì thì ngài mới tiến lên. Lẽ nào đây chính là cách phụ thân yêu thương con trai sao?
Trịnh Đà khuôn mặt run lên.
Cũng không phải như thế sao, trong mắt Trịnh Đà, bản thân ông ta quan trọng nhất, vào lúc mấu chốt có thể hy sinh bất kỳ kẻ nào.
Cho nên, con của ông ta mới có thể như thế.
- Ha ha ha ha... - Trịnh Đà lại điên cuồng cười to nói:
- Trịnh Long, mày cho là phản bội phụ thân mày có thể sống sót được à? Mày cho là Thẩm Lãng sẽ bỏ qua cho mày à? Quốc quân thích hắn ta như vậy, nếu như hắn giết mày, quốc quân cùng lắm chỉ mắng hắn vài câu, mày chết vô ích!
Trịnh Long trực tiếp ở trước mặt Thẩm Lãng quỳ xuống, trán gã như dán trên giày của Thẩm Lãng, cất giọng run rẩy:
- Thẩm công tử ta biết mình là một con rắn độc, một kẻ cực kỳ bỉ ổi, ngay cả phụ thân của mình đều có thể bán đứng, ta còn có chuyện gì làm không được, ngài chắc chắn sẽ không tin ta. Dẫu ngài không tin ta nhưng ngài tuyệt đối phải tin chính mình.
Thẩm Lãng nói:
- Nói.
Trịnh Long nói:
- Ngài là nhân vật lợi hại nhất ta từng thấy, nếu không có sự tin tin trăm phần trăm trước đó, làm sao ta dám làm kẻ địch của ngài? Chỉ cần ngài đừng giết ta, ta đáp ứng ngài làm một việc. Khi ngài cần có thể đến tìm, ta nhất định hoàn thành việc đó cho ngài.
Trịnh Đà cười to:
- Trịnh Long, thứ tiểu nhân thay đổi thất thường như mày cho là Thẩm Lãng tin nổi mày sao?
Trịnh Long nói:
- Thẩm công tử ta đương nhiên không đáng tín nhiệm, lời hứa của ta ngay cả đồ vô dụng cũng không bằng. Nhưng ta thực sự chính là một con chó, xin ngài tin tưởng ta thực sự không hận ngài, ta thực sự rất sợ ngài, sau này nhất định sẽ hữu dụng, ngài cường đại thông minh như vậy, nhất định có thể sai khiến ép buộc ta như một con chó.
Trịnh Long luôn luôn hướng Thẩm Lãng xin tha thứ, thế nhưng không có hướng Ninh Khiết cầu xin. Bởi vì bây giờ người có thể quyết định sống chết của gã chính là Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng híp mắt nhìn Trịnh Long.
Quả thực đúng y như lời Trịnh Long nói, Thẩm Lãng bây giờ muốn giết gã dễ như trở bàn tay.
Có một câu nói rất hay, đối với kẻ thù phải nhổ cỏ nhổ tận gốc.
Nhưng còn có một câu nói khác, có đôi khi dùng kẻ thù còn tốt hơn cả chiến hữu.
Lúc này trưởng công chúa Ninh Khiết nói:
- Ta đã đồng ý Trịnh Long, để hắn sống sót, trên căn bản là phải giữ lời.
Đây coi như là nàng cho Thẩm Lãng một nhắc nhở nho nhỏ.
Khuynh hướng của nàng là để Trịnh Long sống, nhưng mà nếu như Thẩm Lãng nhất định phải giết Trịnh Long thì nàng cũng sẽ không ngăn cản.
Suy nghĩ mấy giây, Thẩm Lãng gật đầu nói:
- Chúc mừng ngươi, có thể sống tiếp.
Trịnh Long lại dập đầu trên giày của Thẩm Lãng.
- Cảm ơn Thẩm công tử tha mạng chi ân, xin ngài nhớ kỹ, khi ngài đủ mạnh, ta nhất định sẽ trở thành một con chó tốt nhất.
Thẩm Lãng phất tay một cái rồi:
- Đi thôi, Trịnh thiên hộ.
Trịnh Long đứng dậy, quì một gối nói:
- Ty chức xin cáo lui!
Tiếp đó, gã cứ như vậy đi luôn vào đám võ sĩ Hắc Thủy Đài chỗ công chúa Ninh Khiết.
- Tại hạ Trịnh Long, tân nhiệm Thiên hộ Hắc Thủy Đài, sau này cùng ăn cơm chung một nồi, xin các huynh đệ chiếu cố nhiều hơn!
Trịnh Long biểu hiện đặc biệt nhiệt tình, thật giống như người mới nhập bọn vậy.
Mấy người võ sĩ Hắc Thủy Đài mặt hơi giật một cái, tiếp đó chỉnh tề khom người nói:
- Bái kiến Trịnh thiên hộ.
Đám võ sĩ Hắc Thủy Đài này từng thấy nhiều thứ đen tối lắm rồi, cho nên thời gian mất tự nhiên cũng không có vượt qua nửa giây.
Thẩm Lãng ngồi xổm xuống, nhìn Trịnh Đà.
Bỗng nhiên Trịnh Đà chợt quỳ xuống, cất giọng run rẩy:
- Thẩm công tử, ta cũng có thể, việc Trịnh Long có thể làm, ta cũng có thể làm.
Mẹ kiếp!
Mặc dù Thẩm Lãng kiến thức rộng rãi, nhưng là thấy đến một màn này, vẫn chỉ có thể nhìn mà than thở!
Trịnh Đà nhà ngươi đường đường Bình tây tướng quân, vì mạng sống lại sẵn lòng làm chó cho tên ở rể nhỏ nhoi như ta sao?
Hai cha con này rõ ràng lợi hại, ngay từ đầu vì vinh hoa phú quý chuyện gì cũng làm ra được, bây giờ vì sống sót cũng chuyện gì cũng chẳng chối từ.
Thẩm Lãng nói:
- Trịnh Đà, ngươi biết ta có một ham mê.
Trịnh Đà kinh ngạc.
Thẩm Lãng nói:
- Công chúa không cứng nổi, làm phiền ngài giúp một tay.
Trưởng công chúa Ninh Khiết tiến lên, đưa bàn tay đặt trên gáy của Trịnh Đà, chỉ cần nội lực của nàng đẩy ra nhẹ một cái, liền có thể đánh chết ông ta.
Võ công Trịnh Đà thực sự rất mạnh, thậm chí siêu mạnh.
Nhưng lúc này đúng là chẳng hề phản kháng chút nào, cứ như vậy vẫn không nhúc nhích.
Có thể thấy được thế giới này coi trọng quyền lực, dưới quyền thế có rất nhiều người dù cho võ công đầy mình cũng nghe lời như chó. Không biết phải nói những lời văn vẻ như sống chết có trật tự, hay là nỗi buồn của võ đạo.
Thẩm Lãng rút ra dao găm chợt xoẹt qua một phát ngay quần của Trịnh Đà.
Máu tươi văng khắp nơi!
Của quý Trịnh Đà rớt xuống.
Lãng gia lại thiến một người.
Nhưng mà chẳng như những gì Thẩm Lãng tưởng tượng, Trịnh Đà lại không có phát sinh bất kỳ tiếng kêu thảm thiết nào.
Ngược lại vui vẻ hỏi:
- Thẩm công tử, bây giờ ta có thể sống được không? Bây giờ ta có thể còn sống không?
Trong lòng Thẩm Lãng thầm nhủ rõ ràng ngày chó má.
Trịnh Đà, đây là ngươi hủy đi đam mê cắt xén của ta.
Ta thiết ngươi, ngươi cũng không kêu thảm thiết, cũng không biểu hiện ra vẻ cực kỳ bi thương.
Điều này làm cho ta sao có được chút cảm giác thành tựu hả?
Trịnh Đà giống như cũng nghĩ đến điểm này, tiếp đó phát ra tiếng kêu thảm thiết đau đớn.
- A... A... A...
Thế nhưng nghe vào quá giả, ông ta chính là vì để Thẩm Lãng đã ghiền mới thét lên.
Kỳ thực trong lòng Trịnh Đà cũng không phải vô cùng để ý chuyện bị thiến này.
Vì sống sót, Trịnh Đà cũng chẳng chú ý có bị thiến chút nào, Thẩm Lãng không khỏi nhớ tới nước Nam Hán thời Ngũ Đại Thập Quốc (từ 907- 979), cái triều đình nhỏ xíu này có một phép tắc, muốn chức vị phải thiến trước.
Thế là rất nhiều người đều tự thiến, sau đó tiến vào cái triều đình nhỏ này để làm quan.
Thẩm Lãng lần đầu tiên cảm thấy mình bị đánh bại, thế giới quan quả thực bị lật đổ.
- Ngươi lợi hại!
Tiếp đó, hắn cũng đi!
Võ sĩ Hắc Thủy Đài tiến lên khâu lại vết thương cho Trịnh Đà, giúp ông ta cầm máu của quý lại.
Sau đó lấy ra khóa sắt xâu qua xương bả vai, còng hết cả tay chân, đẩy vào xe tù, áp giải tiến vào kinh đô.
Quốc quân với Trịnh Đà hận thấu xương, nhất định phải xử phạt mức cao nhất theo pháp luật.
Hơn nữa vì khôi phục danh dự Thẩm Lãng, sẽ đối với Trịnh Đà cùng Lương Vĩnh Niên tiến hành công khai xét xử, quyết định tội danh phản bội của hai người.
Quốc quân một khi hận một người, sẽ giết cả tộc của người đó.
Trưởng công chúa Ninh Khiết ngó Thẩm Lãng một cái, chung quy không nói gì, phất phất tay mang đội đi.
Dựa theo ý chỉ Thẩm Lãng cũng có thể theo về kinh đô, nhưng cái con chó hoang này từ khi xổng chuồng cũng chẳng còn theo ý chỉ của quốc quân nữa.
Tướng ở bên ngoài lệnh vua có thể không nhận, câu nói này vốn là hành vi khi rơi vào đường cùng.
Qua tay Thẩm Lãng lại biến thành chân lý mọi lúc mọi nơi, bất cứ lúc nào đều lấy ra dùng.
...
Kế tiếp Thẩm Lãng tiến vào tòa thành phủ Hầu tước Trấn Viễn.
Nếu như không phải tình trạng trong tòa thành thê thảm quá mức, cái chỗ này thật sự cũng coi là xa hoa.
Đơn thuần nghệ thuật kiến trúc, nhất là về độ thoải mái dễ chịu có thể còn vượt qua phủ Hầu tước Huyền Vũ của gia tộc họ Kim.
Hơn nữa xây ở trên núi cao, cảm giác quan sát chúng sinh như người cõi trên.
Có thể qua nhiều thế hệ gia tộc họ Tô quan sát chúng sinh số lần quá nhiều, cho nên dã tâm cũng càng lúc càng lớn.
Hai vạn đại quân Trịnh Đà hôm nay chỉ còn lại có hơn một vạn ba ngàn người, còn lại đều chết sạch.
Hơn nữa dù cho còn hơn một vạn ba ngàn người này, kế tiếp sẽ có một nửa người chết vì bệnh đậu mùa.
Dẫu cho điều kiện chữa trị tốt, dưới hoàn cảnh chữa trị hiện tại của thế giới này, tỷ số chết vì bệnh đậu mùa vẫn là 50%.
Thế nhưng tất cả mọi người vẫn cảm kích ơn cứu mạng của Thẩm Lãng.
Vì sao thế?
Bởi vì người chết sẽ không trách cứ.
Người còn sống sót, chỉ biết là Thẩm Lãng chữa hết bọn họ.
Thế nhưng kế tiếp!
Xảy ra một màn kinh khủng.
Toàn bộ quận Bạch Dạ đã bùng phát bệnh đậu mua.
Bởi vì Trịnh Đà lúc trước vì thu mua nhân tâm, xuất ra một phần năm lương thực của phủ Hầu tước Trấn Viễn biếu tặng cho dân chúng quận Bạch Dạ.
Đám người kia sau khi ăn thì bị nhiễm bệnh đậu mùa, một truyền mười, mười truyền một trăm!
Trừ quận thành Bạch Dạ ra, mỗi một chỗ trong quận đều bị truyền nhiễm.
Mỗi ngày đều có thật nhiều người bị nhiễm bệnh đậu mùa, mỗi ngày đều có người chết đi.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ quận Bạch Dạ thần hồn nát thần tính, lòng người bàng hoàng.
Mà lúc này tin tức Thẩm Lãng có thể chữa khỏi bệnh đậu mùa truyền ra ngoài.
Thần y Thẩm Lãng có thần dược, không chỉ đã cứu vua Khương, hơn nữa còn từng cứu vô số bình dân Khương quốc bình dân.
Thế là mỗi ngày đều có vô số người đến đến trước cổng phủ Hầu tước Trấn Viễn quỳ xuống.
- Thẩm công tử cứu mạng.
- Thẩm đại nhân cứu mạng.
- Thẩm Bồ Tát van cầu ngài cứu chúng ta.
Mà mỉa mai ở chỗ.
Những người đi cầu Thẩm Lãng cứu mạng cũng chính là đám người bao vây tấn công, có quá nhiều sự trùng hợp.
Lúc trước những người này thống hận Thẩm Lãng tận xương.
Dẫu đã biết chân tướng rõ ràng, trong lòng bọn họ biết không phải là Thẩm Lãng phái Khương binh cướp bóc chém giết, mà là Trịnh Đà gây nên. Nhưng là bọn họ vẫn đổ vấy lên đầu Thẩm Lãng, vẫn hận đến mức không thể lột da rút gân, trong lòng nguyền rủa.
Cũng là bởi vì thái độ Thẩm Lãng đối với bọn họ kiêu căng ngạo mạn, cho nên chính là kẻ có tội.
Mà bây giờ đối mặt sống chết trước mắt, đám người kia lại vứt hận thù lên chín tầng mây, đi cầu Thẩm Lãng cứu mạng.
Hơn nữa người quỳ bên ngoài càng ngày càng nhiều, tràn luôn cả trên núi.
Ngay từ đầu vẫn cầu khẩn, nhưng là thấy đến Thẩm Lãng không để ý tới, hơn nữa đã biết bên này có nhiều chuyện, thế là dân chúng từ cầu khẩn chuyển sang hơi uy hiếp và ra sức khơi dậy đạo đức.
- Thẩm đại nhân, ngài không thể thấy chết mà không cứu được.
- Thẩm đại nhân, trời cao có đức hiếu sinh, vì con cháu hậu duệ của ngài, vì tích đức cho người nhà, ngài cũng không thể thấy chết mà không cứu được!
- Thẩm đại nhân, ngài lẽ nào mắt mở trừng trừng nhìn chúng ta chết à? Nỡ lòng nào, nỡ lòng nào kia chứ?
- Coi như là sài lang hổ báo, cũng sẽ không ác độc như vậy!
Đối mặt một đám người quỳ chi chít bên dưới phủ Hầu tước Trấn Viễn, Thẩm Lãng vẫn nói một câu.
- Ngu ngốc!
Tiếp đó nghênh ngang mà đi.
Tức khắc vô số người đối với hắn càng thêm hận thấu xương.
- Thẩm Lãng thấy chết mà không cứu được, chúng ta liều mạng với ngươi, liều mạng với ngươi...
Có người hét lớn, tiếp đó mặc kệ sống chết mà vọt tới.
- Vù vù vù vù...
Mũi tên trút xuống như mưa trên tường thành, bắn chết toàn bộ những kẻ xông lên.
- Ngu ngốc!
Thẩm Lãng lại nói một câu!
...
Trong tòa thành!
Thẩm Lãng dốc hết tâm huyết, viết tầm mấy vạn chữ cách thức phòng ngừa bệnh đậu mùa.
Cách ly thế nào, khử trùng ra sao, dùng thuốc sao cho có hiệu quả để đề cao tỷ số sinh tồn đến mức cao nhất.
Đồng thời, hắn đã để cho người ta lấy từ nước Khương nhiều bò bị nhiễm đậu mùa để chủng ngừa cho toàn bộ dân chúng quận Bạch Dạ.
Trương Xung tiến vào phủ Hầu tước Trấn Viễn.
Thẩm Lãng cầm hướng dẫn chi tiết phòng ngừa đậu mùa mấy vạn chữ và còn có phương án chữa trị trao cho ông ta.
Còn có bò dùng để chủng ngừa đậu mùa cũng giao cho ông.
Trương Xung sau khi xem, hướng Thẩm Lãng khom người lạy xuống nói:
- Thẩm công tử, ngài với hai mươi mấy vạn dân chúng quận Bạch Dạ có ơn cứu sống.
Thẩm Lãng nói:
- Bồ Tát sống liền giao cho Trương công làm vậy.
Trương Xung cất giọng run rẩy:
- Thẩm công tử vì sao như thế? Ngài rõ ràng dốc hết tâm huyết cứu mấy chục vạn người, vì sao không tự mình đi làm, mà là phải giao cho ta, phải đưa cái danh tiếng này cho ta kia chứ?
Theo Trương Xung, Thẩm Lãng lúc này ở quận Bạch Dạ có tiếng xấu, vừa vặn có thể mượn cơ hội nghịch chuyển, từ ngàn người lên án biến thành vạn người kính ngưỡng.
Thẩm Lãng hỏi:
- Trương công muốn nghe nói thật? Hay là lời nói dối?
Trương Xung nói:
- Nói thật hay nói dối đều phải nghe.
Thẩm Lãng nói:
- Lời nói dối là ta không cần háo danh, ta để cho người ta sợ là được rồi, không cần người cảm kích.
- Nói thật chính là, ta có thể cứu những người này, nhưng muốn ta hướng bọn họ khom lưng đồng thời làm ra một dáng vẻ yêu dân như con? Xin lỗi ta làm không được, ở trong mắt ta thì ngu vẫn hoàn ngu!
- Ta có không muốn lưu danh sử xanh, lại không muốn phong hầu bái tướng, càng không muốn nắm chính quyền, ta cần gì phải tới lấy lòng những người này?
- Cắt!
- Bản thân ta sống thoải mái là được!
Tiếp đó Thẩm Lãng vỗ bả vai Trương Xung rồi nói:
- Trương công, thánh nhân để cho ngài đến làm đi, ta tiếp tục làm ác nhân vậy!
Tiếp đó, Thẩm Lãng trực tiếp hạ lệnh phong toả toàn bộ quận Bạch Dạ.
Toàn bộ thành trì, cấm đi lại ban đêm, ban ngày cấm.
Toàn bộ thôn xóm, bất luận kẻ nào không được ra ngoài nửa bước.
Hắn phái mấy nghìn võ sĩ từng bị nhiễm bệnh ra ngoài, phong tỏa mỗi một lối đi từ quận Bạch Dạ ra ngoài.
Hoàn toàn phong tỏa dịch bệnh đậu mùa trong phạm vi quận Bạch Dạ.
Bất luận ai khỏi quận Bạch Dạ, giết chết bất luận tội.
Lúc này, nhất định phải có một người đóng vai ác, bằng không căn bản không khống chế được cục diện.
Có chút thời điểm thủ đoạn lôi đình mới có thể hiện ra lòng dạ Bồ Tát.
Trong vòng nửa tháng ngắn ngủi!
Toàn bộ dịch bệnh đậu mùa quận Bạch Dạ được khống chế hoàn toàn, không có lan sang các quận thành xung quanh.
Tỉ lệ tử vong giảm xuống đến thấp nhất.
Trương Xung vạn gia sinh phật.
Thẩm Lãng ngàn người lên án.
Lúc hắn rời khỏi quận Bạch Dạ muôn người phỉ nhổ.
Hơn mấy ngàn vạn người ghim hình nộm của hắn nguyền rủa cho đến chết.
...
Quốc quân sau khi nhận được tấu chương chi tiết.
Ông phất tay rồi nói:
- Đi, đều đi!
Lê Chuẩn cùng mấy thái giám ra đi hết cả.
Lưu lại mỗi mình Ninh Nguyên Hiến, lúc này mắt ông mới hoe đỏ, nhẹ nhàng lau nước mắt trên khóe mi.
Thẩm Lãng lúc trước lập được nhiều công lao như vậy, sáng lập nhiều kỳ tích như vậy, cũng không có gây chấn động tâm hồn Ninh Nguyên Hiến.
Ninh Nguyên Hiến cay nghiệt, thật sự có thể nói là ý chí sắt đá.
Liền một tích tắc công sức này, ông đã rõ lòng dạ Thẩm Lãng.
Vừa cảm thông vừa tràn trề kiêu ngạo, không khom lưng mòn gối trước bất kỳ kẻ nào, cũng chẳng bị những quy tắc đạo đức lừa phỉnh, không chịu bất cứ ràng buộc này.
Tất cả từ trái tim, tùy tâm sở dục.
Ninh Nguyên Hiến thậm chí vô cùng hâm mộ.
Ông là vua, chí cao vô thượng, nhưng lại bị vô vàn quy tắc buộc chặt.
Ông cần phải cúi đầu trước nhiều thứ.
Ví như thánh nhân, ví như dân chúng thiên hạ.
Nhưng Thẩm Lãng lại không.
Hắn làm bất cứ chuyện gì, đều có thể theo con tim.
- Thằng nhỏ này, đến tột cùng giống ai hả? Giống ai hả? - Ninh Nguyên Hiến thở dài.
Đương nhiên ông cũng chẳng dám nói vì sao đây không phải là con trai ta vậy?
Nếu có con trai như Thẩm Lãng sẽ khiến cho người cha tự hào vô cùng, có thể cũng sẽ bị tức hộc máu đi.
Dựa theo tính cách tùy tâm sợ dục, hoàn toàn tiêu tiền như rác.
Ninh Nguyên Hiến đã đủ phá của, nhưng vẫn không bằng thằng khốn Thẩm Lãng này.
Bất cứ thứ gì vào tay hắn cũng có thể bại.
Vàng, bạc, thành trì, quân đội, lòng người.
Hắn bại hoại, hoàn toàn tùy tâm sở dục.
- Nhóc con, ngươi lợi hại, quả nhân phục!
Cái từ lợi hại này, quốc quân vẫn là học từ Thẩm Lãng mà.
- Lê Chuẩn. - Quốc quân nói.
Đại thái giám Lê Chuẩn đi đến.
- Hạ chỉ quở trách Thẩm Lãng, mắng hắn, mắng hắn máu chó xối đầu.
- Tiếp đó để hắn tranh thủ thời gian quay lại cho ta, đừng gây tai họa cho hành tỉnh Thiên Tây nữa, nếu là hắn không trở lại, trực tiếp trói về, trói về!
- Hạ chỉ, sắc phong Trương Xung là Tử tước, phong hào do chính các ngươi nghĩ, nghĩ cho hay một chút.
Lê Chuẩn vừa nghe, tức khắc dập đầu đáp:
- Ôi...tuân chỉ!
Thật đúng là một dấng quân vương cay nghiệt, rõ ràng sắc phong Trương Xung là Tử tước, thế nhưng ngay cả phong hào đều lười tự nghĩ.
Ninh Nguyên Hiến tiếp tục nói:
- Nghe nói ở chỗ Thái tử còn có một pho tượng Kim Mộc Lan hả?
Lê Chuẩn lặng im, không dám trả lời.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Đi tịch thu ngay, còn thể thống gì? Lấy về rửa sạch sẽ niêm phong cất vào kho được, đưa đến trong nhà Thẩm Lãng thôi.
Đại thái giám Lê Chuẩn đáp:
- Tuân chỉ!
- Vội vàng tiếp chỉ, để tên khốn kiếp Thẩm Lãng này về kinh đô, không chịu về thì trói lại!
Lê Chuẩn lẩm bẩm trong lòng: Bệ hạ, ngài đã nói qua một lần.
Nhưng mà vào lúc này.
Bên ngoài lại truyền tới tiếng hô to.
- Tám trăm dặm khẩn cấp, tám trăm dặm khẩn cấp!
- Nước Sở lui binh, nước Sở lui binh!
Ninh Nguyên Hiến nghe được tin tức này, cười khinh thường.
Chỉ có trào phúng, không có vui sướng.
Khi chủ lực Tô Nan huỷ diệt, đại quân nước Sở cũng đã không còn sức nhảy nhót, cái gọi là tiến đánh đại quân Xung Nghiêu chính là đang diễn trò.
Bởi vì hành tỉnh Thiên Tây còn có Trịnh Đà đang quậy, nước Sở trông cậy vào Trịnh Đà có thể làm lớn chuyện hay không, hình thành cát cứ, nên không cam lòng lui binh.
Thật không ngờ Trịnh Đà cũng bị diệt quá nhanh, nước Sở chỉ có thể chán nản lui, cũng không thể thực sự trình diễn hai nước đại quyết chiến.
Mẹ trứng, Thẩm Lãng này rõ ràng một tên yêu nghiệt.
Thiên tài điên rồ như thế, mang theo hai trăm người vào quận Bạch Dạ, không chỉ diệt Tô Nan, còn diệt Trịnh Đà.
Thật sự lợi hại ngất trời.
...
Trong vương cung nước Sở.
Sở vương nhéo mũi, biểu cảm có vẻ rầu rĩ pha lẫn khiếp sợ.
- Bồi thường, bồi thường, hao binh tổn tướng phí công giằng co một trận a
- Thẩm Lãng, Thẩm Lãng thằng này là ai hả? Từ chỗ nào ló đầu ra vậy hả? Lợi hại như vậy? Bằng vào một mình liền tiêu diệt Tô Nan tiêu diệt Trịnh Đà, Việt quốc lại có đại tài thế này? Làm sao lại không ở nước Sở kia chứ?
- Điều động sứ đoàn đi Việt quốc, đàm phán đình chiến đi, chúng ta đã chiếm lĩnh mấy pháo đài không thể ra khỏi, thuận tiện lại để cho Ninh Nguyên Hiến bồi thường mấy chục vạn lượng vàng.
- Thái độ nhất định phải lì lợm, hơn nữa sau khi đến nước Việt, có thể trước đó câu thông cùng nước Ngô một chút, hai chúng ta liên thủ tạo áp lực, không sợ Ninh Nguyên Hiến không thỏa hiệp, vua Ngô lúc này cần chúng ta chống đỡ, thái độ sứ giả đại khái có thể ngạo mạn một chút.
- Thứ trên chiến trường không có được, phải ra sức đe dọa ngay trên bàn đàm phán.
- Vâng!
Sau mấy canh giờ, sứ đoàn nước Sở xuất phát đi nước Việt.
...
Vùng biên giới hai nước Ngô Việt vùng, trong đại doanh trung quân nước Ngô.
Vua Ngô đã bình tĩnh lại.
Nhìn hết phần tấu chương này đến phần tấu chương khác trong tay.
Thẩm Lãng đánh thắng Tô Nan, đánh thắng Trịnh Đà, còn cách mấy ngàn dặm đánh thắng đại quân Ngô Mục.
Nói cách khác một mình hắn đánh thắng ba trận đại chiến.
Người này rõ ràng lợi hại vô biên vô hạn.
- Ôi!
Nước Sở đều lui binh.
Biện Tiêu vẫn ở bên trong nước Ngô ra sức giết điên cuồng, làm cho dân trong nước bàng hoàng, hồn bay phách tán.
Đại quân nước Ngô vẫn mệt mỏi đuổi bắt chặn đường, thế nhưng hiệu quả đặc biệt không tốt.
Ngô vương nhìn bản đồ trên vách tường.
Lần này không có bất kỳ cái gì trông cậy vào.
Tất cả ảo tưởng đều tan vỡ, ngay cả Trịnh Đà đều bị Thẩm Lãng diệt luôn một mạch.
Kế tiếp, muốn để Biện Tiêu lui binh, cũng chỉ có thể dựa vào đàm phán.
Vua Ngô trẻ tuổi cúi đầu.
Chắc phải hướng Việt vương chịu thua thỏa hiệp.
Lúc này đây Ninh Nguyên Hiến sẽ lại mở mồm sư tử ngoạm thế nào để xâu xé nước Ngô đây?
Chiến tranh thất bại thảm hại, mới đưa đến thảm kịch bị động hôm nay.
Ngô vương vô cùng không cam lòng.
Trước đây không lâu gã đã thắng Ninh Nguyên Hiến ở chuyến săn biên giới, nở mày nở mặt đến thế nào, uy danh hiển hách ra làm sao.
Về sau, Ninh Nguyên Hiến nguy cơ tứ phía, nước Việt dường như phải gặp tai họa ngập đầu.
Ngắn ngủi mấy tháng, cục diện hoàn toàn nghịch chuyển.
Nước Việt thắng toàn tập.
Mà nước Ngô, lại phải đối mặt tai hoạ.
Vị vua Ngô anh tư bừng bừng lại trẻ tuổi lại phải như cha mình, khom lưng với nước Việt.
Việt vương sẽ đe doạ cái gì?
Bồi thường tiền khủng à?
Lại một lần nữa cắt nhường đất đai?
- Phái sứ giả đi hành cung Sở vương đi! - Ngô vương thở dài nói.
- Vâng!
Tiếp đó, các thần tử bắt đầu thành lập sứ đoàn, đi cùng Việt vương đàm phán.
Bỗng nhiên, Ngô vương chợt đứng lên nói:
- Không, bản vương tự mình đi hành cung Việt vương, cùng Ninh Nguyên Hiến đàm phán.
Nghe những lời này, toàn bộ thần tử tức khắc hô to.
- Bệ hạ tuyệt đối không thể, tuyệt đối không thể.
- Bệ hạ là vạn thừa chi tôn, đứng đầu một quốc gia, tại sao có thể lấy thân mạo hiểm?
- Nhỡ ra Ninh Nguyên Hiến mất trí, giam cầm bệ hạ đe doạ quốc gia của ta, đó chính là họa khổng lồ.
Ngô vương nhìn sang Ngô Trực
Ngô Trực trong lòng vô cùng lo lắng vạn phần.
Một mặt, gã với quyết định này của Ngô vương đặc biệt vui mừng.
Dù cho một trận chiến này đã thua, đại vương vẫn không mất nhuệ khí, hơn nữa tràn đầy ý khiêu chiến.
Nhưng một người đứng đầu quốc gia tiến vào quốc thổ kẻ địch, thực sự quá mức nguy hiểm.
Ngô vương nói:
- Cứ quyết định như vậy, ta tự mình đi gặp Việt vương, như thế mới có thể làm cho ông tha càng lộ ra vinh quang của kẻ thắng cuộc.
Mọi người kinh ngạc.
Bệ hạ lại đang làm gì vậy?
Tiếp đó Ngô vương càn cương độc đoán, dẫn theo mấy thần tử trực tiếp lướt qua vùng biên giới, hướng hành cung Ninh Nguyên Hiến mà đến.
Trong nháy mắt, làm cho vị thủ tướng nước Việt sợ hãi.
Đây... đây làm gì vậy? Cái này cực kỳ không phù hợp phép tắc.
- Xin đi bẩm Việt vương, tiểu chất Ngô Khải trước tới bái phỏng.
...
Một ngày này, Thẩm Lãng cầm kỵ binh Khương quốc trả cho nữ vương Arunana.
Thuận tiện lại đợi Đại Ngốc cùng Arunana hơn một canh giờ.
Đổi thành những người đàn bà khác chắc chắn sẽ nhắn nhủ, chờ thiếp sinh con, chàng nhất định phải trở về đó.
Thế nhưng Arunana lại không nói, đối với đàn bà Khương quốc mà nói sinh con giống như sinh trứng vậy.
Nàng và Đại Ngốc mới thật sự là tình đôi bên nếu đã dài lâu, há cần phải một hai sớm tối (Thước Kiều Tiên).
Cáo biệt Arunana, cáo biệt Trương Xung.
Thẩm Lãng vẫn suất lĩnh không đến hai trăm người rời khỏi quận Bạch Dạ, trở về kinh đô.