Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 311: Phượng hoàng đại niết bàn! Mộc Lan mang thai!



Tức khắc ánh mắt mọi người đều nhìn Vương Đại.

Đây là cổ trùng Hoàng Kim Huyết Mạch cấp thấp nhất, hơn nữa cũng chỉ có nửa ml.

Nhưng đã hoàn toàn đủ rồi.

Lúc trước cổ trùng Hoàng Kim Huyết Mạch bị niêm phong trong ống nghiệm kỳ thực đã ở vào trạng thái ngủ đông.

Bởi vì thiếu năng lượng đầy đủ, chúng nó không cắn nuốt, cũng không sẽ thả ra.

Nhưng mà, sau khi tiến vào trong cơ thể Vương Đại, những thứ này cổ trùng Hoàng Kim Huyết Mạch tức khắc tỉnh lại, giống như bản năng dọc theo mạch máu nhanh chóng bơi vào trong tim.

Vô số kể cổ trùng chiếm lĩnh trái tim Vương Đại.

Bắt đầu cắn nuốt sức sống và sức mạnh của gã.

Trong nháy mắt, cả người Vương Đại giống như hoàn toàn sụp xuống tiếp nữa.

Sinh cơ uể oải cực nhanh.

Cho dù là cổ trùng Hoàng Kim Huyết Mạch cấp thấp nhất, thế nhưng cũng vô cùng đáng sợ.

Thân thể Vương Đại suy nhược, điểm lực sinh mạng yếu đáng thương căn bản không đủ cho chúng nó cắn nuốt.

Nhịp tim của gã càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh.

Hít thở cũng càng ngày càng gấp rút.

Cuối cùng bỗng nhiên.

Nhịp tim ngưng đập.

Sau khi thở ra một hơi cuối cùng, cũng là lúc ngừng hô hấp.

Cơ hồ là trong nháy mắt, sức sống Vương Đại đã bị cắn nuốt sạch sẽ.

Nhìn qua giống như đã chết vậy.

Nhưng Thẩm Lãng không khẩn trương, một màn này hắn đã gặp rất nhiều lần.

Cái này còn không phải chân chánh quỷ môn quan.

Những thứ ký sinh trùng cảm giác được nhịp tim kí chủ ngừng, chúng nó sẽ bản năng ngừng thôn phệ, bắt đầu thả ra năng lượng.

Cho nên, kí chủ sẽ nhanh chóng khôi phục nhịp tim.

Mà quá trình này mới là rất hung hiểm nhất.

Lúc trước Thẩm Lãng đã làm vô số lần thí nghiệm, kết cục toàn bộ cũng là bạo thể mà chết.

Bởi vì cổ trùng Hoàng Kim Huyết Mạch thả ra lực lượng cùng lực lượng huyết mạch trong cơ thể người sinh ra xung đột kịch liệt, cái nào cũng muốn chiến thắng đối phương, cuối cùng dẫn đến cả người bị xé rách đối phương

Nhưng mà Vương Đại là huyết mạch trống rỗng.

Không hề bài xích.

Cổ trùng Hoàng Kim Huyết Mạch thả ra lực lượng, liên tục không ngừng rót vào trong gân mạch của gã.

Chỉ một lát sau sau đó.

Trái tim của gã lại khôi phục nhịp đập.

Gã lại khôi phục hít thở.

- Ầm ầm ầm...

Nhịp tim này lớn đến mức vang dội, giống như đánh trống vậy.

Không chỉ có như thế, gân mạch toàn thân Vương Đại đều phồng lên, rõ ràng như lớn thêm một vòng.

Hơn nữa da cả người trở nên ửng đỏ.

Nóng hôi hổi, cả người giống như phải nổ tung vậy.

- Phụt!

Một búng máu bắn ra từ trong miệng gã, cao tầm tầm ba bốn mét.

Vương Đại chợt ngồi dậy.

Tiếp đó lại nặng nề ngã xuống, nằm ở trên giường hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.

Nhưng là cả người giống như có vô số rắn bò tới bò lui, mặt ngoài thân thể nhấp nhô không giải thích được.

Nhìn qua vô cùng quỷ dị.

Nhưng Vương Đại từ đầu đến cuối hôn mê bất tỉnh.

Cổ trùng Hoàng Kim Huyết Mạch đang không ngừng sửa đổi toàn thân gã, quá trình này khoảng chừng cần ba ngày.

Ở giữa cái quá trình này sẽ phải rất đau đớn, thậm chí sống không bằng chết, nhưng Vương Đại từ đầu tới đuôi cũng không có phát sinh bất luận tiếng kêu thảm gì cả.

Giống như lúc trước vậy.

Bất kể là chịu đòn, hay bị mắng, thậm chí được ngược đãi gã cũng sẽ không phát sinh một tiếng kêu hoán.

Có một lần, vợ Vương Nhị trực tiếp cầm tưới nước sôi bốc khói nghi ngút lên người, gã cũng vẫn không nhúc nhích, không rên một tiếng.

...

Thẩm Lãng đi tới trước mặt người thứ hai, nói:

- Lý Cẩu Tử, sợ sao?

Có người khẽ dựa gần, Lý Cẩu Tử tức khắc trở nên khẩn trương, lỗ chân lông cả người đều căng ra.

Chứng tự kỷ cùng hội chứng ám ảnh xã hội (social phobia) càng thêm nghiêm trọng, không chỉ không thể trò chuyện với người khác, thậm chí chỉ cần người khác gần gũi một chút liền sợ hãi, nếu có người chạm vào, gã sẽ trực tiếp phản ứng nôn thốc nôn tháo.

Nghe được lời Thẩm Lãng nói, sau đó Lý Cẩu Tử lắc đầu, thế nhưng lại gật đầu một cái.

Thẩm Lãng biết gã sợ bị người khác đụng vào, cho nên không có vỗ vào bờ vai của hắn.

- Vậy ta bắt đầu nhé. - Thẩm Lãng cười nói.

Lý Cẩu Tử gật đầu.

Chỉ cần người khác không đụng vào, gã cũng chẳng sợ gì, không sợ đau cũng không sợ chết.

Thẩm Lãng cầm lấy ống tiêm, đồng dạng tiêm nửa ml cổ trùng Hoàng Kim Huyết Mạch vào trong cơ thể gã.

...

Trong thành Huyền Vũ!

Sau khi trở về từ kinh đô, cả người Mộc Lan như tiến vào trong giấc mơ.

Hơn nữa nàng có một kẻ thù.

Loại kẻ thù không chết không thôi.

Đó chính là những ngày hành kinh của con gái mỗi tháng.

Suốt mấy ngày nay, trong lòng nàng khẩn trương vô cùng, hận không thể từ sáng đến tối nhìn mười lần.

Tuyệt đối đừng tới, tuyệt đối đừng tới.

Bởi vì chỉ cần ngày đầu có kinh nguyệt, liền đại biểu cho nàng mang thai thất bại.

Để tỏ lòng của mình, nàng trực tiếp đốt hết toàn bộ những băng vệ sinh loại dễ chịu Thẩm Lãng vì nàng chuẩn bị.

Ý kiến nếu không thành công thì phải thành nhân.

Tầm ba bốn ngày, “bà dì” quả nhiên chưa có tới.

Mộc Lan ngạc nhiên, lại bắt đầu nghi thần nghi quỷ.

Nghe nói lúc quá cao hứng, quá khẩn trương, chạy quá nhiều sẽ khiến chu kỳ đến muộn.

Nàng không dám phớt lờ chút nào.

Mỗi ngày đều như lâm đại địch vậy.

Hôm nay xấp xỉ qua thời gian một tháng.

Nếu như mang thai, mới có thể nhìn ra trên mạch tượng rồi.

Cuộc sống rõ ràng gian nan a.

Nàng cơ hồ là đếm canh giờ mà sống.

Đại phu An Tái Thế cuối cùng đã trở về.

Mộc Lan khẩn cấp đi tìm lão, không nói hai lời trực tiếp vươn cổ tay ra.

An đại phu kinh ngạc, nhưng chẳng bao lâu phản ứng lại, tiếp đó là bắt mạch cho Mộc Lan.

Mộc Lan giống như con của lão, trong lòng nàng suy nghĩ gì, An đại phu rõ ràng hơn ai hết.

Trái tim của cục cưng Mộc Lan như thể đang treo trên sợi dây vậy.

Ước chừng một lúc lâu.

Đại phu An Tái Thế gật đầu một cái nói:

- Chúc mừng tiểu thư, chắc là ngài mang thai rồi.

Nghe những lời này, sự vui sướng trong lòng Mộc Lan tức khắc như muốn nổ tung vậy.

Nàng cuối cùng mang thai.

Nàng và phu quân thành thân hơn một năm, hôm nay cuối cùng có kết tinh tinh yêu rồi.

Nàng thật cao hứng.

Cả người giống như sắp phải bay.

Cứ như vậy, nàng như là bươm bướm vậy bay đến chỗ mẹ nàng Tô Bội Bội.

- Mẹ, con có thai, con có con rồi.

Tô Bội Bội vội vàng giấu vật trong tay ra phía sa, tiếp đó mặt mày hớn hở nói:

- Mẹ đã sớm biết, kinh nguyệt của con chưa tới, chắc chắn là có thai rồi, mẹ sắp có cháu, sắp có cháu cưng rồi.

Mộc Lan nói:

- Mẹ giấu cái gì đằng sau vậy?

Tô Bội Bội nói:

- Không có gì, không có gì, mẹ đang làm thử mấy món đồ chơi, con nhanh đi nói cho bà thông gia đi.

Tiếp đó, Mộc Lan lại giống như một con bướm lượn về nhà Thẩm Lãng.

Sau khi nàng đi, Tô Bội Bội mới lấy cái thứ sau lưng ra.

Hóa ra là một chiếc giày nhỏ.

Chỉ bất quá thêu quá xấu, xiêu xiêu vẹo vẹo, căn bản không nhìn ra là một chiếc giày.

May mà không có bị Mộc Lan thấy, bằng không mắc cỡ gần chết.

Tay nghề thêu thùa của Tô Bội Bội … thực sự là không đề cập tới cũng được.

Đương nhiên, ngươi cho chiếc giày này xấu nhất rồi sao?

Không, so với chiếc giày xấu xí này với những thứ trong nửa ngăn kéo kia, thì nó đã đẹp nhất rồi.

Cái ghế nhỏ của Einstein (*), rõ ràng thế giới nào cũng có.

(*)Lúc nhỏ, Einstein là một cậu bé ngốc nghếch và kém cỏi. Một hôm vào giờ thủ công thầy giáo yêu cầu các học sinh làm một món đồ nho nhỏ theo khả năng của mình. Riêng Einstein thì cứ làm được gì cả, cậu từ từ đứng lên và ngập ngừng nói “Thưa thầy ngày mai em nộp bài có được không ạ?”, thầy giáo nghe vậy cũng miễn cưỡng đồng ý. Hôm sau, Einstein cầm đến nộp cho thầy một chiếc ghế bằng đất sét, cả lớp cười ồ lên vì nó quá xấu xí và lạ lùng, chân dài chân ngắn, chân to chân bé, tự đứng cũng chẳng được. Thầy giáo và các bạn cười ồ lên. Bỗng có tiếng đáp: “ Thưa thầy rồi ạ. Còn có cái ghế xấu hơn cái này nữa cơ!” Einstein đáp. Nói xong cậu liền lấy trong ngăn bàn ra hai cái ghế đúng là xấu hơn vậy thật rồi nói: “Đây là cái ghế làm lần thứ nhất và lần thứ hai của em, còn cái em nộp cho thầy là cái ghế thứ ba đấy ạ. Mặc dù nó không thể làm vừa ý thầy nhưng đó là cái đẹp nhất trong ba cái ghế em đã làm ạ.”

- Không vội, không vội, còn có tám tháng, đến lúc đó ta nhất định có thể làm ra một đôi giày ra hồn.

Tô Bội Bội trong lòng âm thầm thề.

Năm đó khi bà sinh Mộc Lan cùng Kim Mộc Thông, còn rất trẻ, cũng vô cùng ham chơi.

Cho nên nàng cảm thấy mình không phải là loại mẹ từng li từng tí tốt đẹp kia, bỏ lỡ chuyện chơi vui với hai đứa con.

A không, là một đứa.

Lần này, bà tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ.

Sau khi Mộc Lan sinh con, bà nhất định phải tự mình chơi, không... là tự mình mang.

Bà tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất kỳ khoảnh khắc nào của đứa cháu này.

...

Cục cưng Mộc Lan rất nhanh chạy tới trong nhà Thẩm Lãng.

Nhưng mà đây dù sao cũng là mẹ chồng, vừa rồi đã chạy tới hưng phấn vô cùng, nhưng đã đến trước mặt lại có chút xấu hổ.

Nàng luôn luôn tự nhiên hào phóng, nhưng lúc này lại có chút xấu hổ.

- Mẹ, ta... con mang thai. - Mộc Lan e thẹn vô tận nói.

Mẹ của Thẩm Lãng ngẩng đầu, trong mắt lộ ra sự dịu dàng hiền lành vô cùng, nói thỏ thẻ:

- Mẹ đã sớm biết, Mộc Lan nhà ta giỏi lắm.

Mộc Lan vừa nhìn.

Quả nhiên mẹ chồng đang thêu một đôi hài nhỏ, bên cạnh đã có mấy đôi thêu xong rồi.

Mộc Lan không khỏi cầm lên những đôi giày bé bé xinh xinh kia.

Thực sự là những đôi giày đáng yêu.

Những hình thêu không giống nhau, có hổ, cá vàng, phượng hoàng.

Hơn nữa từ nhỏ đến lớn đều có, mỗi một đôi đều tinh xảo vô cùng.

Mộc Lan cất giọng đầy ngưỡng mộ:

- Mẹ thật lợi hại!

- Con có thể bây giờ lấy đôi giàu thêu hổ này được không, được không ạ?

...

- A... A... A...

Băng Nhi mới kêu thảm thiết.

Bởi vì thật sự rất đâu.

Bụng của nàng đã bắt đầu động rồi.

Đứa bé trong bụng đã đủ tháng, tầm hơn chín tháng.

Dựa theo Thẩm Lãng phỏng chừng, ngày sinh theo dự tính chắc hẳn là ở bảy tám ngày trước.

Kết quả đứa bé trong bụng của nàng căn bản không ý muốn ra, ở trong bụng mẹ quên cả trời đấy.

Hơn nữa mỗi ngày còn muốn đúng giờ cùng ba chơi trò chơi.

Chơi cái trò chơi ấn bụng mẹ.

Thẩm Lãng ấn vào ở chỗ nào, đứa bé ở chỗ ngay cách đó không xa cũng ấn vào.

Có chút thời điểm chơi quá lố, nắm tay nhó có thể đẩy bụng mẹ lên nửa tấc.

Thẩm Lãng vẫn chờ chuyển dạ.

Kết quả mãi không chịu ra.

Tiếp đó, hắn đành phải đi bãi săn Bắc Uyển trước.

Kết quả, hắn vừa đi, đứa bé liền phát động.

Quá nghịch ngợm.

Thẩm Lãng tuy rằng không ở đây, thế nhưng trong cung phái tới mười mấy nữ đại phu, bà đỡ v.v…

Tất cả chu toàn.

- Phu nhân, dùng sức, cố lên.

Kết quả Băng Nhi chỉ biết kêu thảm thiết, không dùng sức.

Vợ của Ngũ vương tử Trác Thị kinh ngạc nói:

- Băng Nhi, sao muội không dùng sức, còn đường lui sao.

Băng Nhi cất giọng run rẩy:

- Muội phải nín, muội phải chờ phu quân về mới sinh.

Nghe những lời này, tất cả mọi người dở khóc dở cười.

Cái này còn có thể nín à?

Nữ đại phu nói:

- Băng Nhi phu nhân, tuyệt đối không thể nín, sau khi cuốn rốn tróc ra khỏi tử cung, đứa trẻ nhất định phải từ trong bụng mẹ sinh ra, bằng không sẽ có nguy hiểm.

Tức khắc tiểu Băng bị hù dọa.

Vội vàng dùng nhất.

Đừng xem thường Băng Nhi khung xương nhỏ, thế nhưng xương chậu rộng, đặc biệt thích hợp sinh con.

Hơn nữa vị trí thai của đứa bé này rất chuẩn.

Liều mạng dùng sức vài chục lần về sau.

- Oa oa oa...

Trong phòng sinh bên truyền đến tiếng khóc của trẻ sơ sinh.

Vô cùng thuận lợi.

Mấy bà đỡ không khỏi tấm tắc làm kỳ lạ.

Thai đầu liền thuận lợi như vậy, rõ ràng quá hiếm thấy.

Nhiều cô gái sinh con đầu lòng sống dở chết dở, thậm chí bị hành đến hai ba ngày.

Băng Nhi từ lúc chuyển dạ đến lúc sinh ra, còn chưa vượt qua hai canh giờ.

- Chúc mừng phu nhân, là một thiên kim tiểu thư.

Băng Nhi vừa nghe, tức khắc cái miệng nhỏ nhắn chu lên, gần như muốn khóc.

Nàng nằm mơ cũng muốn phải sinh một đứa con trai, kết quả lại sinh ra một con bé.

Con gái có gì tốt?

Mẫu thân con là nữ, chẳng lẽ còn không có làm chưa đủ à?

Trác Thị cười nói:

- Muội cho nha đầu kia giống muội sao? Nó vừa sinh ra đã rất quý giá rồi, chính là một thiên kim đại tiểu thư.

Băng Nhi vừa nghĩ thấy cũng đúng.

Nha đầu mình sinh và mình không cùng một dạng.

Tiếp đó lại vui vẻ ra mặt.

- Để cho muội nhìn xem, nhìn xem chút nào, nhất định không nên giống muội, nhất định phải giống phụ thân nó, như thế mới đẹp.

Bà đỡ dùng nước ấm lau rửa sạch sẽ đứa bé, cắt cuống rốn cẩn thận rồi băng bó lại.

- Ồ, nha đầu này xinh đẹp quá, nha đầu xinh đẹp như vậy rõ ràng hiếm thấy.

Trác Thị vội vàng lại gần.

Quả thực là một cô bé xinh đẹp.

Mới vừa sinh ra, da thịt đã trơn truột, chẳng nhăn như những đứa trẻ khác.

Bé con mới vừa rời khỏi bụng mẹ, có chút cảm giác không an toàn, thân thể bé nhỏ khẽ run.

Khóc vài tiếng, sau đó bị ánh sáng kích thích, bản năng muốn mở mắt.

Thế nhưng mới vừa sinh ra chưa khí lực gì, gắng sức thật nhiều, mới mở ra một chút.

Mắt thật to.

Đôi mắt thật sáng.

Tròng mắt đen láy, tinh khiết như đá quý vậy.

Trác Thị chỉ nhìn thoáng qua, toàn bộ trái tim đều phải hòa tan.

Nước mắt tuôn trào ra tất cả.

Trực tiếp ôm vào trong ngực.

- Cục cưng, cục cưng, sau này làm cục cưng cho mẹ có được không?

Trác Thị rõ ràng vô cùng thương yêu, lại có sự xót xa không gì sán hnổi.

Bởi vì nàng cùng Ninh Chính thành hôn đã hai ba năm, thế nhưng đến bây giờ cũng không có mang thai.

Đã tìm đại phu khám rồi.

Hơn nữa Thẩm Lãng chính là đại phu giỏi nhất.

Ninh Chính không có vấn đề, là vấn đề của nàng.

Cho nên Trác Thị vẫn luôn muốn cho Ninh Chính cưới vợ bé, nhưng đều bị Ninh Chính cự tuyệt.

Gã nói không phải không thích mỹ nhân.

Mà là cảm thấy phiền phức.

Gã cảm thấy phu xướng phụ tùy này rất hài hòa, nhỡ ra rước phải một cô gái không an phận đến đây, từ nay về sau liền gia môn không yên.

Thế là Trác Thị phải đi tìm Thẩm Lãng, bởi vì hắn biết bây giờ người làm chủ phủ Hầu tước Trường Bình là Thẩm Lãng.

Kết quả Thẩm Lãng nói hắn có an bài khác.

- Nhanh, nhanh cho muội xem. - Băng Nhi nói.

Trác Thị vội vàng đưa bé con vào vòng tay của Băng Nhi.

Băng Nhi ngạc nhiên:

- Rõ ràng là bé con xinh đẹp, dáng dấp quả nhiên giống phụ thân của nó, giống phụ thân tốt, vừa yếu ớt nhưng lại cao quý.

Nàng vui mừng đến muốn khóc lên.

Ở trong mắt của nàng, Thẩm Lãng chính là người cao quý nhất thế giới này.

Cho nên mặc kệ sinh con trai hay con gái, tốt nhất cũng không cần giống nàng, mạng cả đời nàng chỉ là tiểu nha đầu mà thôi.

Đương nhiên Băng Nhi cũng tự giải trí, làm tiểu nha đầu như nàng cũng quá đắc ý rồi.

Nhưng người nào không thích bản thân con cái là quý nhân kia chứ?

Tiếp tục, Băng Nhi tháo ra vạt áo, mặc dù bây giờ còn chưa có sữa, nhưng đây là muốn dựa vào con mình hút ra.

Quả nhiên đứa bé mới vừa ngậm, liền bản năng tự mút rồi.

Nhìn dáng vẻ bé bỏng của cô vé khi ra sức bú, niềm hạnh phúc trào dâng trong lòng Băng Nhi như muốn hòa tan nàng ra vậy.

- Bé con cố gắng lên, hút cả hai bên luôn nha, tiếp đó bên trái cho ba ba, bên phải thuộc về con đó được không?

Băng Nhi mới vừa nói ra lời này, tức khắc mặt đỏ tới mang tai.

Ở đây còn có mười mấy người, lời này cũng quá tư mật.

Trác Thị nhìn thoáng qua Băng Nhi, cúi đầu nhìn về phía mình, tức khắc cảm thấy thật hâm mộ.

Bên ngoài, hai cô bé Dư Hề Hề cùng Dư Khả Khả hưng phấn đến nhảy chân sáo.

- Bé con ở đâu, bé con ở đâu?

Mấy bà đỡ định cản ngăn, không cho hai cô bé vào đây.

Từ giờ trở đi, Băng Nhi coi như là ở cữ, không ra gió.

- Cho tụi nó vào đi!

Băng Nhi hết thảy đều nghe Thẩm Lãng.

Thẩm Lãng nói qua, sau khi đàn bà sinh con vẫn phải ở cử nhưng không thể đóng kín cửa, phải thông gió.

Hơn nữa cái gọi là ở cữ không thể tắm cũng là lời nói vô căn cứ.

Dùng nước ấm, không nên ngâm mông đít trong bồn là được, hoàn toàn có thể tắm.

Ở dưới sự hướng dẫn của công chúa Ninh Diễm, hai cô bé nhanh chóng vọt vào phòng sinh.

Kết quả lúc vọt tới trước giường, hai cô bé bản năng chậm lại.

Nhìn đứa bé nho nhỏ, hai cô bé bản năng nổi lên ý muốn bảo hộ, nói năng đều cẩn thận.

- Bé con nhỏ ghê, thật là đẹp.

- Mẹ Băng Nhi, con có thể sờ tay của bé con không? Con đã rửa tay sạch rồi ạ.

Băng Nhi gật đầu.

Dư Hề Hề cẩn thận từng li từng tí sờ tay tiểu bảo bảo.

- Bàn tay đáng yêu ghê, tay thật là nhỏ. - Dư Hề Hề nhỏ giọng hưng phấn nói.

Bên cạnh em gái Dư Khả Khả nóng lòng không ngớt:

- Được rồi, đến phiên muội sờ tay tiểu bảo bảo nè.

Công chúa Ninh Diễm nhìn tất cả chuyện này.

Trong lòng có cảm giác quái dị.

Vừa cảm giác được vô cùng hạnh phúc ấm áp, nhưng là vừa có chút ngứa ngáy.

Ngày đó nàng nói yêu Thẩm Lãng, nên vì hắn sinh đứa bé.

Đây là lời tận đáy lòng.

Nhưng thực sự thấy trẻ con, nàng đột nhiên cảm giác, có phải mình nên chơi thêm mấy năm không vậy.

Bỗng nhiên trong bụng có thêm một đứa bé, ta... Ta giống như còn chưa có làm tốt chuẩn bị tư tưởng.

Bên cạnh bà đỡ còn chưa có nhìn mặt Ninh Diễm, trước xem mông nàng, tức khắc hô lớn:

- Ông trời của ta, cái mông này mà không sinh một lần mười tám đứa, rõ ràng tiếc lắm đó. Với kích cỡ thế này, nhắm mắt giậm chân một cái đã sinh ra rồi, so với gà đẻ trứng còn dễ hơn.

Nghe những lời này, Ninh Diễm bỏ trốn mất dạng.

Lúc này nữ đại phu bên cạnh nói:

- Hứa bà bà, vừa rồi cô gái kia là công chúa Ninh Diễm.

Tức khắc, bà đỡ gần như bị dọa tè ra quần.

Mấy người nữ đại phu cùng bà đỡ trong lòng thầm nhủ.

Vẫn luôn nghe đồn công chúa Ninh Diễm cùng Thẩm Lãng có một chân, không nghĩ tới dĩ nhiên là thực sự.

Làm người ở rể mà được cỡ công tử Thẩm Lãng này coi như quá tuyệt vời rồi.

Chẳng những có tiểu thiếp, hơn nữa công nhiên nuôi cả công chúa ở trong phòng.

...

Bên trong bãi săn Bắc Uyển.

Ở đây giống như diễn ra live action của Resident Evil vậy.

Khắp nơi đều xác động vật mục nát, chướng khí, hơi độc.

Lúc quân đội gia tộc họ Xung lần thứ hai nhảy vào bãi săn Bắc Uyển, mới vừa đi qua những chỗ này, không ít người hít phải khí màu xanh kia.

Kết quả sau khi trở về, trực tiếp thượng thổ hạ tả, Tào Tháo rượt ba ngày ba đêm, rõ ràng tiêu chảy muốn chết.

Hơn trăm người, chỉ có một nửa được cứu.

Từ đó về sau, không còn có người nào dám tới gần cái bãi săn Bắc Uyển.

Nghe nói chỗ đó bạo phát bệnh dịch.

...

Hơn hai ngàn ba trăm người có huyết mạch trống rỗng, đều đã được tiêm vào cổ trùng Hoàng Kim Huyết Mạch.

Không có xuất hiện một người thương vong.

Quả thực cùng Thẩm Lãng lúc trước đã làm thí nghiệm, chỉ cần là người huyết mạch số không, liền sẽ không xuất hiện nguy hiểm gì.

Sửa đổi huyết mạch, sau đó mỗi người đều bất tỉnh nhân sự, lâm vào hôn mê sâu.

Tầm ba ngày ba đêm sau đó.

Vương Đại thức tỉnh lại đầu tiên.

Gã lập tức cảm thấy thế giới không còn giống như trước nữa.

Dĩ nhiên không phải thân thể, mà là thế giới tinh thần.

Lúc trước thế giới tinh thần của gã, thời thời khắc khắc cũng là một màu xám xịt, giống như một cái xó âm u, căn bản không thấy được ánh sáng mặt trời.

Gã không biết cái từ trầm cảm.

Nhưng gần như tất cả người có huyết mạch trống rỗng, đều có chứng tự kỷ, rối loạn tâm thần, còn có trầm cảm.

Mà bây giờ!

Dù cho gã không có mở mắt.

Thế nhưng trong lòng lại cảm nhận được vui vẻ.

Thế giới này vẫn còn có loại trạng thái hạnh phúc sao?

Quá tuyệt vời.

Giống như toàn bộ thế giới tràn đầy ánh sáng mặt trời vậy.

Gã vẫn không có mở mắt.

Đây là phản ứng bản năng của gã, khi vĩnh viễn mất đi cảm giác an toàn, khi nhắm mắt lại, lại một lần nữa mở mắt đều cần dũng khí lớn lao.

Bởi vì trước đó gã ở tại tại phòng chứa củi, mở mắt ra đã thấy cái thế giới xấu xí xám xịt kia, liền phải nhìn thấy vô số ánh mắt ghét bỏ mình.

Mở hai mắt ra.

Bên trong gian phòng rộng lớn cũng chỉ phải một mình gã tỉnh.

Những huynh đệ khác vẫn chìm trong cơn mê.

Gã từ trên giường bò dậy.

Thân thể còn quá nhẹ nhàng mạnh mẽ như vậy?

Lúc trước mặc kệ gã cố gắng đến đâu, tứ chi vĩnh viễn cũng là bủn rủn.

Gã đặc biệt cố gắng làm việc, nhưng thật không có sức lực, bề mặt tủy xương giống như rót đầy chì vậy, ngay cả nâng một vật nhẹ nhàng cũng mất nhiều sức.

Hơn nữa tứ chi vĩnh viễn lạnh lẽo.

Mà bây giờ!

Cả người ấm áp.

Tim đập không nhanh, nhưng hữu lực trước nay chưa từng có.

Gã thấy bên cạnh có một tấm gương, gã đi tới.

Đi tới trước gương, gã lần đầu tiên thấy được chính mình.

Người... Người bên trong này là ta à?

Gã đã hoàn toàn thay đổi.

Ánh mắt sắc bén có thần, hơn nữa da thịt không còn tái nhợt, mà là tràn đầy khỏe mạnh hồng hào.

Thậm chí ngoại hình thân thể đều hoàn toàn biến hóa.

Lúc trước gầy trơ xương que củi, lúc này lại đã có cơ bắp nổi lên.

Tuy rằng vẫn khá gầy, nhưng đã tràn đầy cảm giác sức mạnh.

Cường tráng hữu lực trước nay chưa từng có.

Khổ Đầu Hoan đi đến.

Vương Đại tức khắc ngượng ngùng hướng mắt sang chỗ khác, gã cảm thấy soi gương là một chuyện đáng xấu hổ.

- Tỉnh rồi? Đi theo ta!

Vương Đại theo gã đi ra ngoài.

Đi tới một đống tạ đá trước mặt.

- Đây là tám mươi cân, ngươi giơ lên thử nhìn một chút.

Lúc trước đừng bảo là tám mươi cân, ngay cả hai mươi cân đều đặc biệt lao lực, vượt qua ba mươi cân, Vương Đại cảm giác xương toàn thân đều phải gãy lìa vậy.

Sau khi nghe lệnh của Khổ Đầu Hoan.

Vương Đại khom lưng hít sâu một hơi, chợt nắm lên cái tạ đá tám mươi cân.

Kết quả, cả người lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

Không phải là bởi vì tạ đá quá nặng, mà là bởi vì quá nhẹ, gã dùng lực quá mạnh.

- Đây là một trăm năm mươi cân, ngươi thử một chút.

Tiếp tục, Vương Đại lại dễ dàng giơ lên tạ đá một trăm năm mươi cân.

- Đây là hai trăm tám mươi cân, ngươi thử nhìn một chút.

Vương Đại lại dễ dàng giơ lên tạ đá hai trăm tám mươi cân.

- Đây là ba trăm chín mươi cân, ngươi thử lại lần nữa.

Vương Đại lại một lần nữa giơ lên.

Nhưng lần này đã có chút cố hết sức.

- Có thể, hai cánh tay ba trăm chín mươi cân là cực hạn sức mạnh của ngươi. - Khổ Đầu Hoan nói:

- Nhưng đây chỉ là bắt đầu, sau đó còn có không gian tiến bộ rất lớn.

Quả thực như thế, bọn họ không giống như là mười huynh đệ họ Lan, huyết mạch vốn là cao, hơn nữa tích góp sức mạnh suốt mấy thập niên từng tí một, một khi bị kích hoạt sau khi liền rất cường đại.

Mà sức mạnh trước mắt này đối với Vương Đại mà nói, chỉ là khởi đầu sau khi sửa đổi huyết mạch màt hôi.

- Đây là cung một thạch, ngươi tới giương thử một chút xem nào. - Khổ Đầu Hoan lại nói.

Vương Đại hít sâu một hơi, chợt giật lại cái cường cung một thạch này.

Cung một thạch, xấp xỉ một trăm ba mươi cân, mặc kệ ở nơi nào cũng là cường cung.

Bất kể là ở Việt quốc, hay là nước Sở, chỉ có cung thủ tinh nhuệ nhất mới có thể trang bị tập thể cung một thạch.

Không phải kéo không ra.

Nội giương cung thì rất nhiều người có thể.

Nhưng sau khi giương còn muốn liên tục bắn hai mươi mũi tên sẽ không có dễ dàng như vậy.

- Đây là cung một thạch rưỡi, ngươi thử nhìn một chút.

Vương Đại kéo ra cường cung một thạch rưỡi này, mặc dù có một chút cật lực, nhưng không tính là vô cùng khó khăn.

- Con đường chạy này là một trăm năm mươi bước, ngươi dùng tốc độ nhanh nhất chạy xong.

Vừa nói xong, Vương Đại liền lao điên cuồng.

Khổ Đầu Hoan không cần bất luận công cụ đo thời gian, sẽ trong lòng là có thể đoán được thời gian.

Tầm mười hơi thở, vẫn chưa tới một chút.

Cũng chính là không đến mười giây.

Cái thành tích này dù cho ở địa cầu, cũng đã tới gần vô địch thế giới.

Rõ ràng lợi hại.

Mà trước kia, lúc Vương Đại cố chạy nhanh nhất, chưa đến năm mươi mét thì cả người giống như hít thở không xong.

Tăng tốc độ thế này nghịch thiên cỡ nào?

Đơn thuần đối với Vương Đại này mà nói, tố chất thân thể hoàn toàn là tăng lên gấp mười lần, gấp trăm lần.

Thay đổi huyết mạch xong xuôi, lại trở nên lớn mạnh như thế.

Chạy xong một trăm mét, sau đó Vương Đại lại quay chạy trở về tới, đứng thẳng trước mặt Khổ Đầu Hoan, đợi mệnh lệnh mới của sếp.

Khổ Đầu Hoan thấy, trong ánh mắt của Vương Đại cũng là nước mắt.

Có thể thấy được nội tâm của gã kích động đến trình độ nào.

- Cho ngươi thời gian nửa nén hương, ngươi có thể khóc, cũng có thể cười. - Khổ Đầu Hoan xoay người rời khỏi, giao toàn bộ thao trường cho một mình Vương Đại.

Vương Đại không có cười như điên, không có đấm ngực giậm chân, cũng không có hào phóng hô to.

Cũng chỉ là yên lặng rơi lệ.

Chân chính lệ tuôn như suối, căn bản là không ngừng được.

Thậm chí không biết vì sao mà khóc.

Chính là muốn khóc.

Vô cùng hân hoan.

Vô cùng chua xót.

Vô cùng hạnh phúc.

Vô cùng cảm ơn.

Mười phút sau đó!

Vương Đại nghe được tiếng bước chân của Khổ Đầu Hoan, gã lập tức thu hồi tất cả nước mắt, lau sạch, lại một lần nữa đứng thẳng tắp, đợi mệnh lệnh mới của Khổ Đầu Hoan.

- Ngươi bây giờ muốn gặp người nào nhất? - Khổ Đầu Hoan bèn hỏi.

Vương Đại nói:

- Công tử.

- Ha ha... - Khổ Đầu Hoan nói:

- Con gái của công tử chào đời, hắn chạy về thăm con gái cưng rồi, có thể mai kia mới vừa về, hơn nữa gã có thể cũng không có thói quen nhìn thấy rất nhiều người đối với hắn cảm động đến rơi nước mắt, hắn chỉ am hiểu đối mặt người xấu, không am hiểu đối mặt với người một nhà đâu.

Tức khắc, Vương Đại không còn gì để nói.

Trên thực tế, gã cũng không biết nên làm sao biểu đạt lòng cảm kích.

Tuy rằng cả người đều lột xác, trở nên mạnh mẽ phi thường.

Thế nhưng tính cách quả thực nửa điểm không thay đổi.

- Lý Cẩu Tử sắp tỉnh rồi. - Khổ Đầu Hoan nói:

- Những việc ta làm vừa rồi, ngươi còn nhớ rõ không?

Vương Đại gật đầu.

Khổ Đầu Hoan nói:

- Ngươi mang theo Lý Cẩu Tử cũng làm một lần, cứ như vậy luôn luôn truyền xuống, bảo đảm hai nghìn hơn ba trăm người phải kiểm tra một lần sức mạnh và tốc độ của chính mình.

- Vâng! - Vương Đại đứng nghiêm xoay người, chạy về phía doanh trại.

Quả nhiên, người thứ hai sửa đổi huyết mạch Lý Cẩu Tử thức tỉnh, đang đứng ở trước gương ngây người.

Vương Đại nói:

- Ngươi đi theo ta.

Lý Cẩu Tử theo Vương Đại đi tới trong thao trường.

Vương Đại nói:

- Đây là tạ đá một trăm năm mươi cân, ngươi thử nhấc xem nào.

Cứ như vậy!

Hơn hai nghìn ba trăm người người huyết mạch số không được sửa đổi, từng nhóm thay phiên nhau tỉnh lại.

Căn bản không cần bất cứ mệnh lệnh gì.

Cũng không cần bất luận quan quân nào xuất động.

Người tỉnh trước mang theo người tỉnh sau tiến hành kiểm tra sức mạnh, tốc độ.

Hoàn tất kiểm tra, sau đó ghi chép lại toàn bộ.

Bốn canh giờ sau đó!

Tất cả kết quả khảo nghiệm, đưa đến trước mặt Khổ Đầu Hoan thật chỉnh tề.

Khổ Đầu Hoan không có nhìn thành tích.

Bởi vì gã biết, mỗi người cũng xấp xỉ ưu tú.

Để cho gã khiếp sợ là kỷ luật cùng giác ngộ của những người này.

Lúc trước đám người có huyết mạch đặc biệt tức mười huynh đệ họ Lan được kích hoạt huyết mạch lực lượng thức tỉnh xong xuôi, mỗi người cũng là hô to gọi nhỏ, ước chừng một lúc lâu mới khôi phục trật tự.

Mà hơn hai ngàn người này, không cần bất cứ mệnh lệnh gì, không cần bất luận chỉ huy cái gì.

Chính bọn họ liền hoàn thành tất cả kiểm tra.

Khóe mắt Khổ Đầu Hoan lại một lần nữa đã ươn ướt.

Đây... Đây mới là quân đội tốt nhất trên thế giới.

Ta Khổ Đầu Hoan có tài đức gì, lại có thể được quân đội như vậy, lại có thể biến thành nhánh quân đội này thống soái?

Ưu tú như vậy quân đội, cho tới bây giờ đều chưa từng thấy qua a.

Nhìn thoáng qua bọn họ kiểm tra số liệu.

Đối với phổ thông quân đội mà nói, mỗi một người bọn gã lực lượng đều là tuyệt đối thượng du, hai tay lực lượng vượt qua hơn bốn trăm cân.

Mà tốc độ càng là đứng đầu, trăm mét mười hơi thở.

Như vậy binh sĩ, mỗi một cũng là trân quý, đơn giản là tha thiết ước mơ.

Thế nhưng gã tầm có hơn hai ngàn người.

Lúc trước bọn họ không có lực lượng, mà bây giờ trời cao tặng cho bọn họ lực lượng, tặng cho bọn họ nhanh nhẹn cùng tốc độ.

Nhánh quân đội này, đã hoàn chỉnh.

Có lực lượng, kỷ luật, linh hồn!

Hơn nữa...

Cái này chỉ là bắt đầu.

Đi qua ba tháng huấn luyện, sau đó bọn họ sẽ trở nên cường đại cỡ nào?

Khổ Đầu Hoan quay đầu đi, không để cho người khác thấy gã rơi lệ.

Đây là kích động, hưng phấn, cũng chua xót trong tim.

Đây hơn hai ngàn số mạng được thay đổi.

Bọn họ lúc trước bị cha mẹ người nhà ghét bỏ, sống không bằng heo chó.

Mà bây giờ, bọn họ đã trở thành người, hơn nữa còn là người vô cùng ưu tú.

So với mười huynh đệ họ Lan.

Khổ Đầu Hoan cảm thấy những người này mới chính thức xem như là phượng hoàng niết bàn, mới xem như là thu được tân sinh.

Thậm chí Khổ Đầu Hoan cảm thấy, so với mười thiên tài họ Lan, gã càng thích hơn hai ngàn người này hơn.

Hơn nữa gã bây giờ đã gần như nhớ tên của mỗi người.

Đây là binh của ta, huynh đệ của ta!

Tiếp tục, Khổ Đầu Hoan giảm bớt cảm xúc trong lòng, hạ lệnh:

- Các ngươi tự do huấn luyện, dựa theo sách yếu lĩnh; môn đầu tiên và môn thứ hai là được.

- Hai khắc sau, tập thể đi ăn cơm.

- Sau khi cơm nước xong, sẽ huấn luyện một canh giờ, dựa theo sách yếu lĩnh; môn thứ ba, thứ tư.

- Huấn luyện hoàn tất, sau đó đi ngủ.

Sau khi Khổ Đầu Hoan ra mệnh lệnh.

Hơn hai ngàn huyết mạch Niết Bàn Giả, trong nháy mắt dùng thời gian ngắn nhất tập kết.

Hơn hai ngàn người, đứng thành hai mươi ba cái phương trận.

Im hơi lặng tiếng.

Mỗi một phương trận ngay ngắn như dùng thước đo vậy.

Tiếp đó, hơn hai ngàn người này bắt đầu tiến vào huấn luyện.

Không cần bất cứ mệnh lệnh gì, cũng không cần bất luận ai giám sát.

Đây không phải người máy.

Mỗi một người bọn hắn đều có thế giới nội tâm phong phú, linh hồn sống động

Được sửa đổi huyết mạch, sau đó bọn họ rõ ràng đã trở nên mạnh mẽ hơn.

Thế nhưng vẫn không có bất luận kiêu căng nào, cũng không có bất kỳ lo ra làm sao.

Vẫn như lúc trước vậy, phục tùng, biết ơn, nhạy cảm.

Khổ Đầu Hoan ẩn dấu trong bóng đêm.

Nhìn hai nghìn hơn ba trăm người này vô cùng hào hứng.

Quá ưu tú!

Đây chính là quân đội vương bài của ta, đây chính là quân đoàn vô địch của ta.

Ba tháng sau vào chuyến săn biên giới, chúng ta nhất định phải cho cả thế giới khiếp sợ!

Thẩm công tử, ngài quá thần kỳ, ngài sáng tạo ra kỳ tích khổng lồ rồi.