Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 380: Chân tướng ly kỳ! Chết thảm! Tất cả đều kết thúc



Ca ca?!

Tiếng xưng hô này vừa ra, ba người Thẩm Lãng, Cơ Tuyền, Ninh Hàn đều không khỏi kinh ngạc.

Bởi vì tiểu công chúa rất ít trực tiếp hô lên hai chữ này, nàng đương nhiên là có rất nhiều “ca ca”, thế nhưng, hoặc là kêu Thái tử “ca ca”, hoặc là ở trước “ca ca” cộng thêm tên.

Ở trong trí nhớ, hình như không có trực tiếp kêu ca ca.

Tiểu công chúa nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, le lưỡi một cái nói:

- Vị ca ca này, là ca ca chữa lành cho muội sao? Tên ca ca là gì?

Thẩm Lãng trong lòng thở dài một hơi.

Công chúa Cơ Tuyền nói:

- Tên hắn là Thẩm Lãng.

Tiểu công chúa nói:

- Ca ca chính là Thẩm Lãng à.

Xem ra nàng còn từng nghe tên Thẩm Lãng, tiếp đó nàng ngó Thẩm Lãng từ trên xuống dưới một hồi.

- Bọn họ đều nói hai người ca ca và Chúc Hồng Tuyết đặt song song là mỹ nam hàng đầu Việt, thế nhưng muội thấy ca ca còn đẹp hơn. - Tiểu công chúa nói:

- Ca ca càng dễ cho người khác thân mật.

Thẩm Lãng mỉm cười cười.

- Thẩm Lãng ca ca, cám ơn đã cứu muội. - Tiểu công chúa nói:

- Tuy rằng chưa chắc muội có thể sống bao lâu, nhưng ít ra muội cũng có thể theo sau tổ mẫu.

Những lời này liền làm cho đau lòng người.

Nếu như nàng chết đi, tổ mẫu liền không chịu nổi sự đả kích này. Lấy tư cách cháu gái, nàng muốn để tổ mẫu kết thúc cuộc đời không có bệnh tật gì

- Cảm ơn Thẩm công tử chữa khỏi cho muội muội của ta. - Công chúa Cơ Tuyền nói.

Thẩm Lãng biết, hắn cần phải đi rồi.

- Cáo từ.

Tiếp đó, hắn sẽ phải rời khỏi.

- Thẩm Lãng ca ca, bằng không ca ca hãy ở thêm một hồi, nói với muội mấy câu được không? - Tiểu công chúa nói.

Cơ Tuyền nói:

- Thẩm công tử rất bận rộn.

Tiểu công chúa mở to hai mắt, dịu dàng nói:

- Muội xin tỷ mà, chỉ một lát thôi.

Cơ Tuyền gật đầu.

Tiểu công chúa lại nói:

- Tỷ tỷ có thể ra ngoài được không.

Cơ Tuyền nhìn tiểu công chúa đầy trìu mến, tiếp đó đi ra ngoài.

Trong cái căn phòng gần như không bụi này, chỉ còn lại hai người tiểu công chúa cùng Thẩm Lãng.

- Thẩm Lãng ca ca, theo ca ca, tỷ tỷ của muội đẹp hơn hay nương tử của ca ca đẹp hơn?- Tiểu công chúa bèn hỏi.

Thẩm Lãng nói:

- Nương tử của ta.

Bình tĩnh mà xem xét, Cơ Tuyền, Ninh Hàn cùng Kim Mộc Lan sau khi lột xác về cấp độ dung mạo tương đương, đều là đỉnh cao của thiên hạ.

Tiểu công chúa lại nói:

- Đúng rồi, sao ca ca không viết sách nữa vậy?

Thẩm Lãng đáp:

- Tương đối bận rộn, không có thời gian viết sách.

Tiểu công chúa nói:

- Toàn bộ sách của ca ca viết muội đều xem qua, thích nhất chính là 《 Tây Du Ký 》, muội còn thường xuyên kể chuyện này cho nãi nãi (bà nội) đó,

Kế tiếp, kỳ thực cũng là tiểu công chúa nói chuyện một mình.

Nàng quả thật bị bảo hộ rất tốt, tâm hồn vô cùng tốt đẹp.

Mỗi một câu nói đều mang lương thiên, ngây thơ, nhưng là vừa có một chút bi quan.

Đương nhiên, đây là thứ trong tiềm thức.

Trên thực tế đơn thuần từ trong miệng nàng lnói ra, mỗi một câu đều vô cùng sáng sủa tươi đẹp.

Nhưng vừa có một loại cảm giác mỗi ngày đều như tận thế đến nơi, bất cứ lúc nào cũng có thể không còn nhìn được mặt trời ngày kế mọc.

Thẩm Lãng cũng mới biết được, vị tiểu công chúa này mới thật sự là Kim ốc tàng kiều.

Nàng từ ra sinh ra không thể đến thế giới bên ngoài, đừng nói đến bên ngoài hoàng cung, thậm chí cũng không thể ở trong sân vườn được lâu.

Thân thể của nàng quá yếu đuối, Hoàng đế chuyên môn ở trong hoàng cung vì kiến tạo ba tòa cung điện.

Hơn nữa do mấy thế lực siêu thoát liên hợp kiến tạo, bảo đảm bên trong cung điện bảo trì trạng thái vô khuẩn không bụi.

Cho nên nàng gần như thời thời khắc khắc đều ở trong phòng, thậm chí cũng không thể phơi nắng quá lâu.

Hoàng đế cùng hoàng hậu không thể thường xuyên ở cùng nàng, chỉ có bà nội thời thời khắc khắc đều bồi bạn nàng.

Đây thật là một viên minh châu yếu ớt, thoáng không cẩn thận sẽ vỡ vụn.

Hai năm trước, vị tiểu công chúa này trở nên càng suy yếu.

Hoàng đế không đành lòng để cho nàng mỗi ngày đều nhốt ở bên trong nhà, cho nên chế tạo một tiểu cung điện di động cho nàng, có hơn một trăm người vác đi.

Như thế, nàng mới lần đầu tiên đi ra hoàng cung.

Rõ ràng một cô gái khiến cho người khác phải đau lòng.

- Ba cô gái Cừu Yêu Nhi, tỷ tỷ của muội Cơ Tuyền, Ninh Hàn, ca ca cảm thấy ai lợi hại nhất? - Tiểu công chúa bèn hỏi.

Câu hỏi nàng đặt ra cũng là thiên mã hành không, thiên hình vạn trạng.

Thẩm Lãng ngẫm lại một hồi, cười nói:

- Công chúa thấy thế nào?

Tiểu công chúa nói:

- Muội cảm thấy Cừu Yêu Nhi lợi hại nhất, cô ấy ở hải ngoại hạ được một mảnh quốc thổ lớn, giải phóng vô số người. Vô số nô lệ không chỉ có kêu cô ấy nữ vương, hơn nữa đều gọi cô ấy là mẫu thân.

Thẩm Lãng nói:

- Nàng hướng về cuộc sống tự do tự tại, nhưng vẫn là sẽ bị ràng buộc.

Tiểu công chúa nói:

- Tỷ tỷ võ công rất lợi hại, thế nhưng tỷ tỷ nói bây giờ Cừu Yêu Nhi võ công mạnh nhất, vượt qua tỷ tỷ và Ninh Hàn, hai năm qua Cừu Yêu Nhi trở nên cực kỳ lợi hại.

Tiếp tục, tiểu công chúa lại hỏi:

- Thẩm Lãng ca ca, ca ca cảm thấy Lý Thiên Thu cùng tỷ tỷ của muội người nào lợi hại?

Thẩm Lãng kinh ngạc, ta đây làm sao biết hả?

Tiểu công chúa nói:

- Ta cảm thấy tỷ tỷ của ta lợi hại hơn.

Cô bé đáng yêu, thứ gì cô bé nói đều đúng.

Tiểu công chúa lại nói:

- Đúng rồi, ca ca có biết Tuyết Ẩn cô cô đi chỗ nào không?

Thẩm Lãng lúc này mới nhớ lại, Tuyết Ẩn cùng hoàng thất đế quốc Đại Viêm cũng có quan hệ, ngay từ đầu thậm chí là nội ứng do đế quốc Đại Viêm phái đi bên người Khương Ly.

Thẩm Lãng nói:

- Làm sao lại đến Tuyết Ẩn?

Tiểu công chúa nói:

- Mấy năm trước cô cô và tỷ tỷ của ta đánh nhau, cô cô thua.

Mấy năm trước đã đánh nhau? Hơn nữa còn thua?

Vậy công chúa Cơ Tuyền quả thực lợi hại, mấy năm trước nàng chẳng qua là hai mươi tuổi xuất đầu mà thôi, hôm nay lợi hại hơn.

Tiểu công chúa nói:

- Lúc đầu họ còn muốn đánh nhau, kết quả Tuyết Ẩn cô cô đi phía tây, đã lâu rồi cũng không có tung tích.

Đi phía tây? Đi nơi nào?

Tiểu công chúa nói:

- Thẩm Lãng ca ca, trong 《 Tây Du Ký 》của ca ca viết có thật nhiều chỗ thú vị, nào biển, nào châu lục, nào núi non, đáng tiếc muội mỗi ngày đều phải nhốt ở trong phòng, lần này là lần muội đi được xa nhất. Ca ca à, có phải thế giới ngoài biển cả kia đều kỳ thú như những gì ca ca viết trong sách không?

Thẩm Lãng nói:

- Thần cũng chưa từng đi, thần không biết.

- Vậy thì... - Tiểu công chúa mở đôi mắt thật to, cất giọng ngây thơ mà lại nghiêm túc:

- Thẩm Lãng ca ca, vậy ca ca hãy ra hải ngoại, tiếp đó viết thành sách cho muội đọc, ca ca viết sách vẫn tương đối tốt hơn.

Thẩm Lãng đáp:

- Viết sách không có tiền đồ.

Tiểu công chúa nói:

- Ai nói? Một ngàn năm, sau đó hơn 90% Hoàng đế đều sẽ bị người quên lãng. Nhưng nếu như ca ca viết xong một quyển sách, dù cho một ngàn năm, hai nghìn năm, sau đó người ta đều có thể nhớ ca ca thật kỹ. Cho nên muội cảm thấy ngươi vẫn là viết sách khá có tương lai, làm những thứ khác không có tương lai.

Thẩm Lãng càng là nhịn không được cười lên một tiếng.

- Nói xong rồi, ca ca phải tiếp tục viết sách, đi thật xa, nhìn thế giới mới, tiếp đó viết ra cho muội đọc. - Tiểu công chúa nói.

Thẩm Lãng nói:

- Nếu như thần đi thật xa, vậy sách do thần viết, công chúa cũng không thấy được.

Tiểu công chúa nói:

- Chỉ cần ca ca viết đủ hay, văn tự bản thân sẽ vượt qua đại dương biển cả. Dù cho muội không còn ở đây, ca ca cũng có thể đốt cho muội đọc!

Thẩm Lãng lặng im.

Cơ Tuyền đi đến, hướng tiểu công chúa nói:

- Được rồi, bé con, muội nên nghỉ ngơi.

Thẩm Lãng nói:

- Tạm biệt tiểu công chúa.

- Tạm biệt Thẩm Lãng ca ca. - Tiểu công chúa hướng Thẩm Lãng phất tay.

- Thẩm Lãng ca ca, nhớ kỹ lời của muội, đi thật xa quan sát thế giới kỳ diệu, sau đó hãy viết sách cho muội đọc.

...

Thẩm Lãng trở lại chỗ ở của mình, nhắm mắt lại nằm ở trên giường đi ngủ.

Trong đầu hiện ra khuôn mặt tiểu công chúa.

Ánh mắt ngây thơ hoàn mỹ, lời nói vừa tỏa sáng mà tràn trề bi quan.

Thậm chí ở bên tai Thẩm Lãng hiện tại đều giống như đang vang vọng được lời nói của nàng.

- Đi thật xa quan sát thế giới kỳ diệu, sau đó hãy viết sách cho muội đọc.

Rõ ràng là tiểu công chúa đáng yêu, đáng thương.

...

Ngày kế!

Khâm sai của Hoàng đế bệ hạ lại một lần nữa xuất hiện trước mặt Thẩm Lãng.

- Thẩm Lãng, ngươi lập công. Thuốc của ngươi cho tiểu công chúa đặc biệt có hiệu quả.

Thẩm Lãng cười.

Đại thần Khâm sai nói:

- Công chúa Cơ Tuyền để ta chuyển cáo ngươi, hoàng thất sẽ nhớ kỹ nhân tình của ngươi.

- Không cần.

Đại thần Khâm sai nói:

- E rằng ngươi không biết phân lượng nhân tình này.

Tiếp tục đại thần Khâm sai nói:

- Ngươi còn cần phải chờ chỗ này mấy ngày, chờ hoàn toàn nghiệm chứng hiệu quả loại thuốc này, chúng ta sẽ tiễn ngươi đi, được không?

Thẩm Lãng nói:

- Được.

...

Trong đại doanh của Sở vương!

Một đội kỵ binh đế quốc Đại Viêm phi thật nhanh vào, tiếp đó giao cho Liêm thân vương của đế quốc một phong mật thư.

Sau khi đọc xong mật thư này, ánh mắt Liêm thân vương có chút phức tạp.

- Gọi người đến đi.

Một lát sau, Sở vương mới, Ninh Kỳ, nước Sở Thái sư Lý Huyền Kỳ, Sở Nhẫm, mười mấy người đại thần nước Sở toàn bộ trình diện.

Liêm thân vương của đế quốc nói:

- Sở vương tiền nhiệm bị mưu sát, thiên hạ khiếp sợ, Hoàng đế bệ hạ cũng vô cùng lo lắng, cho nên trước tiên điều động hai đội Khâm sai tra rõ án này.

- Trải qua mười ngày điều tra, tra xét trên một trăm nhân chứng, kiểm tra thực hư mấy trăm phần vật chứng, hôm nay trên cơ bản đã chân tướng rõ ràng.

Nghe những lời này từ Liêm thân vương, lỗ tai tất cả mọi người ở đây dựng thẳng lên.

Sự thật không ai quan tâm, bởi vì đều biết chân tướng.

Thế nhưng kết quả cuối cùng đế quốc điều tra lại đặc biệt then chốt, hoàn toàn đại biểu đế quốc thái độ.

Đến tột cùng là để Ninh Kỳ gánh tội, hãy để cho Thẩm Lãng gánh tội?

- Chuyện Sở vương tiền nhiệm bị mưu sát không có quan hệ gì với Ninh Kỳ, cùng Thẩm Lãng, Ninh Chính cũng không dính vào.

- Hung thủ mưu sát Sở vương tiền nhiệm là Nhan phi, Nhan Lương, con trai thứ bảy của Sở vương tiền nhiệm Sở Nhẫm.

Nghe những lời này, con trai thứ bảy của Sở vương tiền nhiệm Sở Nhẫm không khỏi run lên, giống như bị sét đánh.

Ta... Ta...

Chuyện này thế quái nào mà liên quan tới ta vậy?

Làm sao cuối cùng hung thủ biến thành ta kia chứ?

Trừ bị Thẩm Lãng buộc tới truyền tin ra, Sở Nhẫm ta đây chính là một kẻ vô can.

Liêm thân vương của đế quốc nói:

- Nhan phi cùng Sở Nhẫm có tư tình, hơn nữa đã bị bại lộ, vì giữ được tánh mạng, hai người kết phường mưu sát Sở vương tiền nhiệm, sở dụng độc dược chính là Ám Hương của núi Phù Đồ.

Một vị cao tầng núi Phù Đồ bước ra khỏi hàng nói:

- Chúng ta đi qua kiểm tra, phía trên mật thư của Sở Nhẫm đưa cho Sở vương tiền nhiệm, quả thực có bôi kịch độc Ám Hương. Chúng ta lập tức kiểm tra dự trữ, phát hiện quả thực thiếu một phần hoa mai. Vô cùng hiển nhiên bên trong núi Phù Đồ có người lén bán kịch độc Ám Hương ra ngoài, mặc dù chuyện này đã cấm đoán liên miên nhưng cái chết của Sở vương thì núi Phù Đồ chúng ta không thoát khỏi trách nhiệm. Sơn trưởng đã hạ lệnh điều tra đến cùng, diệt cỏ tận gốc, mặc kệ liên lụy tới người nào, mặc kệ địa vị của hắn cao bao nhiêu, nên bãi miễn thì bãi miễn, đáng giết thì giết. Cần phải chấm dứt loại bi kịch này lại phát sinh một lần nữa, núi Phù Đồ của ta siêu thoát với thế tục, tuyệt đối sẽ không lấy bất kỳ hình thức nào can thiệp nội chính vương quốc thế tục.

Tiếp đó, vị cao tầng núi Phù Đồ này nói:

- Sở vương, kế tiếp chúng ta sẽ giao mười lăm thành viên có liên quan đến vụ án này cho ngài xử lý.

Sở vương mới không nói gì, chẳng qua là chắp tay.

Lúc này Sở Nhẫm mới hoàn toàn tỉnh lại, hô toáng lên:

- Không phải ta, ta không có giết phụ vương, là Thẩm Lãng, là Thẩm Lãng giết, chuyện không liên quan đến ta đâu.

Liêm thân vương của đế quốc nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Đến lúc này, còn dám nguỵ biện, mang Nhan Lương ra.

Đại thái giám Nhan Lương đi đến.

Lại một lần nữa cung khai từ đầu tới đuôi.

Kể cả Sở Nhẫm cùng Nhan phi tư thông thế nào, qua đêm ra sao.

Còn có hộ tống tín vật đính ước của hai người, Nhan phi là có quần áo của Sở Nhẫm, Sở Nhẫm có thơ do Nhan phi viết v.v...

Hoàn toàn bằng chứng như núi.

- Sở Nhẫm điện hạ, vì chứng kiến ngài và Nhan phi tư tinh, trong đùi non của ngài còn có xăm một chữ "thù" (殊)! Đây cũng là khuê danh của Nhan phi. - Nhan Lương tiếp tục cung khai.

Sở Nhẫm hô toáng lên:

- Không có, không có.

Không nói hai lời, Sở Nhẫm trực tiếp lột xuống quần của mình, hướng mọi người hô to nói:

- Các ngươi xem, trên đùi căn bản cũng không có xăm chữ Thù nào cả.

Đại thái giám Nhan Lương tiến lên, vỗ vào đùi trong của Sở Nhẫm.

- Bốp!

Một chữ xuất hiện, quả nhiên là chữ Thù.

Hơn nữa rõ ràng chữ này chính là Nhan phi thủ bút.

Sở Nhẫm hoàn toàn kinh ngạc sững sờ.

Ta, đ*!

Thế giới này gặp quỷ à?

Thẩm Lãng phục dụng độc dược nào đó cho gã khiến gã bắt đầu nát chim, nhưng sau đó chẳng biết vì sao lại khỏi.

Còn có cái chữ Thù trên đùi này, là lúc nào đâm khắc vào?

Gã hoàn toàn không có ấn tượng.

Gã lúc nào cùng Nhan phi có tư tình?

Đương nhiên Nhan phi thật đẹp, không thể bác bỏ gã có chút rục rịch.

Thế nhưng Nhan phi cho tới bây giờ cũng không có nhìn tới gã, thậm chí Nhan phi cũng không có rời khỏi cung điện của mình.

Thế nhưng tất cả chuyện này chứng cứ vô cùng xác thực, Sở Nhẫm thậm chí đều hoài nghi tự mình có phải mất trí nhớ hay không, có phải thật sự cùng Nhan phi có tư tình gì không.

- Ta không có mưu sát phụ vương, ta không có, ta không có...

- Dù cho ta là một tên cầm thú, một thằng điên, có thể hay không có thể vào lúc này mưu sát phụ vương, tại sao ta làm thế được?

Sở Nhẫm gào khóc.

Một vị quan đế quốc nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Vậy vì sao Sở vương tiền nhiệm tiếp nhận mật thư của ngươi sau đó trực tiếp chết bất đắc kỳ tử?

Sở Nhẫm nói:

- Là Thẩm Lãng? Mật thư đó là hắn giao cho ta, do mẫu hậu của ta viết.

Đế quốc quan viên nói:

- Chúng ta còn có một đội ngũ Khâm sai đi kinh đô nước Sở tra án, Sở vương hậu nói rõ ràng, bà ta căn bản sẽ không có viết mật thư gì cho Sở vương tiền nhiệm. Nhan phi cùng ngươi tư tình bị bại lộ, cho nên lựa chọn tự sát.

Sở Nhẫm nói:

- Không có, không có, là Thẩm Lãng tự mình gặp ta, hơn nữa còn cho hai ta phong mật thư để ta dùng tốc độ nhanh nhất tới gặp phụ vương, đồng thời cầm mật thư giao cho phụ vương.

Đế quốc quan viên nói:

- Thẩm Lãng cho tới bây giờ đều chưa từng gặp ngươi, lúc ngươi mượn viện quân nước Sở tiến đánh kinh đô nước Sở, ở dưới sự trợ giúp Xu Mật Sứ Liên Kính trốn ra kinh đô nước Sở, nơi này có bản cung của Liên Kính.

Sở Nhẫm tức khắc cảm giác được vô biên bóng tối vô tận cuộn trào mãnh liệt về phía gã.

Thế giới này thực sự quá hoang đường, quá hắc ám.

- Đệ không có, đệ không có... - Sở Nhẫm trực tiếp quỳ xuống trước mặt Sở vương mới dập đầu nói:

- Đại ca, đệ thật sự không có mưu sát phụ vương, đệ thật sự không có.

Tân vương trong lòng thở dài.

Thằng em trai này là một kẻ ngu ngốc, thậm chí còn giấu diếm dã tâm không thể cho ai biết.

Một trong hai mật thư, mật thư đầu tiên đã nói Thái tử cấu kết Nhan phi muốn mưu hại Sở vương tiền nhiệm, Sở Nhẫm hoàn toàn không cần lấy ra.

Thế nhưng lúc Sở vương mới bị Ninh Kỳ bắt làm tù binh, Sở Nhẫm cảm thấy ngai vàng đang vẫy gọi mình, thế là gã lại lấy ra phong mật thư này.

Thái sư Lý Huyền Kỳ trực tiếp lừa cầm lấy mật thư, tiếp đó đốt luôn một phát xem như chẳng có phát sinh chuyện gì cả.

Mặc dù tên em trai này rắp tâm hại mình, nhưng Sở vương mới vẫn cảm thấy không đành lòng.

Không phải là bởi vì cảm thông tên em trai này, mà là bởi vì nội tâm phẫn nộ.

Đế quốc lại cho một đáp án thế này.

Tiên vương đã chết không nói, còn muốn cắm sừng ông ta về mặt dư luận.

Chuyện này sau khi truyền ra, thiên hạ mọi người thế nào nhìn Sở vương tiền nhiệm?

Một kẻ đáng thương bị con trai mưu sát, đồng thời bị cắm sừng.

Đã chết còn muốn hướng trên người Sở vương dội một chậu nước bẩn?

Nhưng gã nhất định phải cắn răng chống đỡ.

- Đại ca, đệ thật sự không có, đệ thật sự không có làm mà... - Sở Nhẫm vừa khóc lớn, vừa dập đầu.

Sở vương mới cất giọng run rẩy:

- Thất đệ, ta vốn cho rằng đệ chẳng qua là ham chơi, không nghĩ tới lại làm ra sự việc như thế, quả thực mất trí. Bay đâu, nhốt Sở Nhẫm lại, đợi mẫu hậu xử trí.

Dù cho gã là Sở vương mới, nhưng không muốn giết em trai, cho nên giao cho Thái hậu xử trí.

Trong cái tiếng gào khóc thảm thiết ấy, Sở Nhẫm bị bắt đi rồi nhốt lại hoàn toàn.

Liêm thân vương của đế quốc hỏi:

- Sở vương, đối với cái kết quả điều tra này, ngài có tán thành hay không?

- Tiểu vương tán thành! - Sở vương mới nói.

Liêm thân vương của đế quốc nói:

- Như vậy thì ký tên đi.

Tay Sở vương run một cái, nhưng lập tức bình tĩnh lại, ký vào cuốn sổ điều tra rồi đóng đại ấn của mình vào.

Kế tiếp, là Ninh Kỳ ký tên.

Cuối cùng là Liêm thân vương của đế quốc viết ngàn chữ, đóng đại ấn lên.

Như thế, vụ án này coi như là tất cả đều kết thúc.

Mặc kệ ngoại giới sẽ nghi vấn thế nào, nhưng đây vẫn là chân tướng duy nhất.

Kế tiếp sẽ giết một nhóm người.

Gia tộc của Nhan phi sẽ bị tru diệt cả nhà.

Núi Phù Đồ cũng sẽ giết mười mấy người.

Sở Nhẫm sẽ phải chết, vụ án này coi như là hoàn toàn hiểu.

Liêm thân vương của đế quốc nói:

- Nếu án tử đã rõ ràng, vậy ta trở về Viêm Kinh, hồi bẩm bệ hạ.

Sở vương mới khom người nói:

- Cung tiễn Liêm thân vương!

Tiếp tục, gã hướng Viêm Kinh hướng ba lần dập đầu chín lần vái lạy:

- Thần tạ chủ long ân, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!

Liêm thân vương của đế quốc rời khỏi!

...

Trong mật thất đại doanh của Sở vương.

Sở Nhẫm khóc rồi ngủ, ngủ vừa khóc, cả người đều lâm vào tuyệt vọng.

Cơm nước cũng ăn không vào.

Cửa phía ngoài lại mở ra.

- Ta không ăn, ta không ăn, cút ra ngoài!

Ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện đi vào là Sở vương mới, trong tay gã bưng rượu và thức ăn.

Thế là, Sở Nhẫm lại quỳ xuống gào khóc nói:

- Ca ca, đệ thật sự không có giết phụ vương, đệ thật sự không làm mà.

Sở vương mới đặt rượu và thức ăn thật chỉnh tề ở trên bàn.

- Thất đệ, ta biết đệ không có giết, tất cả mọi chuyện đệ không biết, ngay cả đệ và Nhan phi cũng không có bất kỳ tư tình nào.

Sở Nhẫm vừa nghe, tức khắc vui mừng quá đỗi nói:

- Ca ca, bệ hạ, hãy cứu đệ, cứu đệ nhanh lên!

Sở vương mới rót cho mình một chén rượu, cũng rót cho mình một chén rượu.

- Uống rượu, thất đệ. - Tiếp đó gã uống trước một hơi cạn sạch.

Sở Nhẫm run rẩy uống một chén rượu.

Sở vương mới nói:

- Thất đệ, đệ có biết hung thủ chân chính giết chết phụ vương là người nào không?

Sở Nhẫm nói:

- Thẩm Lãng.

Sở vương mới nói:

- Hắn chẳng qua là vừa gặp kỳ hội, chân chính giết chết phụ vương chỉ có một người, đó chính là Hoàng đế bệ hạ, Nhan phi là gián điệp núi Phù Đồ mai phục bên người phụ vương.

Nghe những lời này, Sở Nhẫm tức khắc ngây người, sợ đến toàn thân run rẩy.

- Ông ta không chỉ giết phụ vương, thậm chí còn giẫm lên xác của phụ vương mấy lần, đổ luôn cả ô danh phụ tử tương tàn lên vương tộc họ Sở chúng ta nữa. - Sở vương mới nói với đôi mắt ướt đẫm lệ nóng:

- Không chỉ có như thế, còn phải cắm sừng cho phụ vương chuyện này đối với nước Sở chúng ta vô cùng nhục nhã, cũng là sự nhục nhã vô cùng của ta nữa.

Sở Nhẫm cất giọng run rẩy:

- Đại ca, thế… thế giới này đen tối đến thế kia à?

Sở vương mới nói:

- Thế giới này phải thay đổi, vị Hoàng đế bệ hạ chí cao vô thượng kia đã muốn dùng tay che trời. Ông ta biết rất rõ ràng nếu không giết Ninh Kỳ, thiên hạ chư vương mỗi người cảm thấy bất an, nhưng ông ta vẫn làm như vậy, hướng gió đế quốc đã thay đổi! Chờ xem, Lương quốc công sẽ nhanh chóng được phong vương.

Khương Ly huỷ diệt, sau đó nước Lương phục quốc, nhưng chỉ là công quốc, mà không phải vương quốc.

Nhưng cho tới nay, nước Lương xem như là một con chó trung thành triệt để của đế quốc Đại Viêm.

Đế quốc làm cái gì, nước Lương làm cái đó.

Đế quốc tân chính, nước Lương cũng tân chính.

Đế quốc huỷ bỏ Thượng Thư Đài, mới xây Nội các, nước Lương cũng mới xây Nội các.

Hơn nữa quốc quân nước Lương đã chính thức tấu lên, tự xưng tài cạn đức mỏng, xin Nội các đế quốc phái người chỉ đạo thành lập Nội các nước Lương.

Chó vẩy đuôi mừng chủ đến nước này còn kém trực tiếp với Hoàng đế bệ hạ nói, ngài vội vàng phái một Tể tướng cho chúng ta đi.

Vì khen thưởng nước Lương, Hoàng đế bệ hạ rất có thể sẽ phong vương cho Lương quốc công.

- Chuyện này đối với nước Sở của ta là sỉ nhục lớn lao, nhưng... ta vẫn không thể không nuốt vào. - Sở vương mới nói:

- Ta thậm chí không thể dùng chịu nhục để hình dung, vì tổ tông cơ nghiệp, nước Sở của ta nhất định phải thời thời khắc khắc cùng Hoàng đế bệ hạ bảo trì nhất trí.

Tiếp đó, Sở vương mới móc ra một cái bình, bên trong là kịch độc, trực tiếp rót vào trong cSở Nhẫm chén rượu bên trong.

- Thất đệ, ca ca tiễn đệ một đoạn đường, như thế có thể giữ lại toàn thây, hơn nữa cũng có thể giữ được người nhà của đệ.

Sở Nhẫm khóc lớn nói:

- Đệ không muốn chết, đệ không muốn chết...

Cả người gã ngã vật xuống đất, toàn thân đều xụi lơ vô lực.

Sở vương mới tiến lên, đẩy ra cằm Sở Nhẫm, rót rượu độc vào mồm gã.

Một lát sau!

Sở Nhẫm chảy máu thất khiếu mà chết.

Ngày kế, đại doanh Sở vương phát tang.

Con trai thứ bảy của tiên vương Sở Nhẫm, tự sát thân vong!

...

Ngày kế!

Nước Sở cùng nước Việt, chính thức ký kết Hiệp định đình chiến.

Nước Sở đồng ý lui binh, đồng thời khôi phục đường biên giới hai nước như lúc trước.

Nước Sở sẵn lòng rời khỏi lúc trước chiếm lĩnh toàn bộ nước Việt đất đai.

Chí ít Hiệp định đình chiến là viết như vậy.

Thế nhưng chỉ cần sau khi kiểm tra kỹ lưỡng liền sẽ phát hiện, xác định khôi phục lại đường biên giới như trước, là trực tiếp khôi phục lại hai mươi lăm năm trước.

Nói cách khác đường biên giới nước Sở, sẽ hướng nước Việt tiến tới gần hai trăm dặm.

Ý vị này cắt nhường cho nước Sở xấp xỉ hơn một vạn cây số vuông đất đai.

Kể từ đó, Sở vương mới với vạn dân nước Sở có cái ăn nói.

Mà nước Việt bên này, lúc hướng thiên hạ công bố, nhất định sẽ tầng tầng lớp lớp nhuộm đẫm nước Sở lui binh, rời khỏi toàn bộ thành quận xâm chiếm, nhất định sẽ không nói cắt nhường bao nhiêu đất đai.

Dù sao bản đồ của thế giới này đều rất mơ hồ, chẳng có tí chính xác nào.

Dù có xem xét, lãnh thổ nước Việt không có bất kỳ biến hóa nào. Thậm chí thành quận, thành đô vẫn ở chỗ cũ, không có mất một cái.

Tóm lại, nước Sở sẽ trước vạn dân trong nước tuyên bố, thu được thắng lợi vĩ đại.

Nước Việt cũng sẽ hướng vạn dân tuyên bố, thu được thắng lợi vĩ đại.

...

- Ninh Kỳ, chúc mừng đệ thành công. - Sở vương mới nói:

- Hôm nay đệ đã thu được đế tâm, địa vị Thái tử đã nắm chắc.

Ninh Kỳ khom người nói:

- Cảm ơn vương huynh thành toàn.

Tiếp đó Ninh Kỳ nói:

- Vương huynh, Ninh Chính bên kia liền giao cho huynh vậy.

Sở vương mới nói:

- Kinh đô bị chiếm lĩnh, thể diện của tân Sở vương sao còn đây? Hiển nhiên liều mạng đánh một trận, băm nát vụn Ninh Chính mới có thể rửa sạch sỉ nhục nước nhà. Cho nên, ta sẽ không để cho Ninh Chính trở về.

Ninh Kỳ khom người nói:

- Làm phiền vương huynh.

Sở vương mới nói:

- Ninh Kỳ hiền đệ, nhớ kỹ lời đệ nói, ôm nhau sưởi ấm, cùng nhau tiến lui!

Ninh Kỳ đưa tay ra nói:

- Ôm nhau sưởi ấm, cùng nhau tiến lui!

...

Ngày kế!

Sở vương mới hạ chỉ, điều đại quân trở về, đoạt lại kinh đô, chém giết Ninh Chính, rửa sạch sỉ nhục nước nhà.

Tiếp đó gã đội khăn tang trên đầu Sở vương phi, cắn ngón tay viết trên vải trắng hai chữ “tuyết sỉ” (rửa nhục).

Gần hai mươi vạn đại quân nước Sở đều cắn đứt tay viết trên vải trắng hai chữ “tuyết sỉ”, tiếp đó buộc lên trên trán.

Vạn quân như một mảnh tuyết trắng lóa.

- Rửa nhục, rửa nhục!

- Đoạt lại kinh đô, chém giết Ninh Chính.

Hai người Sở vương mới cùng Thái sư Lý Huyền Kỳ tự mình nâng lên linh cữu Sở vương tiền nhiệm, hô to:

- Phụ vương, về nhà, nhà!

Giọng của gã như là chim quyên khấp huyết.

Tiếp đó, gã dẫn đầu hai mươi vạn con sư tử đầy bi ai trùng trùng điệp điệp trở về kinh đô nước Sở!

...

Thẩm Lãng ở hành cung đế quốc Đại Viêm mất bảy ngày.

Đương nhiên, suốt bảy ngày này, hắn đều sống ở bên trong gian phòng của mình, không còn có gặp qua tiểu công chúa.

Bỗng nhiên có một ngày nọ!

Toàn bộ hành cung trống trải, tiểu công chúa đi, hơn vạn đại quân đi, vô số cung nữ cùng thái giám đều đi.

Khâm sai đế quốc lại một lần nữa xuất hiện ở trước mặt Thẩm Lãng.

- Thẩm công tử, ngài muốn đi đâu, chúng ta tiễn ngài trở lại!

Thẩm Lãng nói:

- Trở về kinh đô nước Sở.

Khâm sai đế quốc nói:

- Ngài nhất định phải trở về kinh đô nước Sở à? Tân Sở vương dẫn đầu hai mươi vạn ai quân, đang đánh về kinh đô nước Sở, muốn rửa sạch sỉ nhục nước nhà, chém giết Ninh Chính, nếu như ngài lúc này trở lại, chẳng phải là muốn chết sao?

Thẩm Lãng cười nói:

- Nhỡ ra đánh không lại, ta sẽ chạy.

Khâm sai đế quốc nói:

- Đế quốc có thể phái ra sứ đoàn tiến hành điều giải.

Thẩm Lãng nói:

- Nếu có cần, nhất định mời Công tước đại nhân hỗ trợ.

Khâm sai đế quốc nói:

- Thẩm công tử không cần khách khí, chúng ta là bằng hữu.

Một lúc lâu sau!

Mấy trăm tên kỵ sĩ đế quốc Đại Viêm, hộ tống Thẩm Lãng rời khỏi hành cung, đi về phía nam, trở về kinh đô nước Sở!

Nhưng mà, chỉ hộ tống không đến một trăm dặm, Kim Mộc Lan suất lĩnh năm trăm tên quân Niết Bàn tiếp quản Thẩm Lãng phòng ngự.

Kỵ sĩ đế quốc Đại Viêm rời khỏi.

Thẩm Lãng ở dưới sự hộ tống của Mộc Lan cùng Lý Thiên Thu trở về kinh đô nước Sở.

...

Hai mươi vạn đại quân Sở vương mới có tốc độ hành quân rất nhanh.

Thời gian một tháng hành quân hơn hai ngàn dặm, lúc này khoảng cách kinh đô nước Sở cũng chỉ có vài trăm dặm.

Khoảng cách kinh đô càng ngày càng gần, sát khí hai mươi vạn đại quân nước Sở càng ngày càng đậm.

Bọn họ muốn đập hết sỉ nhục gần nhất và thù hận tiên vương chết bất đắc kỳ tử dồn hết trên đầu quân Việt do Ninh Chính suất lĩnh.

Lúc trước bảy tám vạn quân đội tuyến hai đánh không lại chín ngàn người của ngươi.

Bây giờ hai mươi vạn đại quân của ta đánh hơn chín ngàn người của ngươi, cuối cùng có thể thắng đi.

Giống như thủy triều, cũng có thể dập chết ngươi.

Hơn nữa nơi này là kinh đô nước Sở, các ngươi với hơn chín ngàn Việt quân là kẻ chiếm lĩnh phi pháp, chỉ cần tân vương vừa đến, vô số anh hùng trong kinh đô sẽ nhào ra mãnh liệt, cùng Sở vương mới đại quân nội ứng ngoại hợp, chém chết sạch quân đội Ninh Chính và Thẩm Lãng bọn ngươi.

Cho nên, khi khoảng cách đại quân Sở vương với kinh đô càng ngày càng gần.

Tất cả mọi người đang chờ, Ninh Chính có phải lui binh?

Lui binh mới là hành động sáng suốt, bằng không chỉ có thể toàn quân huỷ diệt, đột tử tha hương.

Hơn nữa cái tin chiến thắng cỡ bự này đã truyền khắp toàn bộ nước Việt, cũng đủ kỳ tích huy hoàng.

Bây giờ Ninh Chính nhà ngươi lui binh, cam đoan không có bất kỳ người nào nói này nói nọ.

Vì đã đạt được mục đích chiến lược.

Lần chiến tranh vì vận mệnh quốc gia, nước Việt đã thắng.

Nhưng mà, Ninh Chính lại không có ý lui binh chút nào, vẫn chiếm kinh đô nước Sở.

Tất cả mọi người khiếp sợ, Ninh Chính ngươi điên rồi phải không?

Đây là muốn chết sao?

Hơn nữa còn mang theo hơn chín ngàn người cùng nhau chết?

Ngươi còn không vội vàng trở về nước Việt đoạt địa vị Thái tử? Ở kinh đô nước Sở hao tổn cái gì hả?

Ngươi không quay lại, chẳng lẽ không lo lắng địa vị Thái tử sẽ bị Ninh Kỳ cướp đi à?

Gã cũng là mang theo đại thắng huy hoàng trở về kinh đô.

Hơn nữa ý chỉ Hoàng đế bệ hạ đặc biệt rõ ràng, hỗ trợ Ninh Kỳ kế thừa Việt vương vị.

Ninh Chính nhà ngươi không đi trở về tranh ngôi, lại ở lại kinh đô nước Sở chờ chết?

Là nên nói ngươi ngay thẳng, hay là ngươi ngu xuẩn vậy?

Hai mươi vạn đại quân, dù cho chín ngàn người của ngươi lợi hại cũng không thể có thể đánh thắng được.

Nếu chiến bại ở kinh đô nước Sở chết không có chỗ chôn.

Địa vị Thái tử trong nước Việt bị Ninh Kỳ cướp đi, ngươi cũng chết không có chỗ chôn.

...

Đại quân nước Sở khoảng cách kinh đô càng ngày càng gần.

Hơn chín ngàn quân đội của Ninh Chính vẫn không có ý kiến rút lui đào tẩu..

Đại quân nước Sở sát khí ngày càng nồng nặc.

Sở vương mới mỗi ngày buổi tối đều đến linh cữu phụ vương, thỉnh thoảng phát sinh tiếng khóc thảm thiết.

Mỗi một ngày buổi tối đều phải ở trương linh cữu Sở vương múa kiếm, mỗi tối đều phải dập đầu chảy máu, xin thề báo thù rửa hận, đoạt lại kinh đô.

Tất cả mọi người thấy được ý chí của Sở vương mới.

Chân chính sát khí tận trời.

Thậm chí toàn bộ bia để quân Sở dùng để bắn tên, đều đổi thành hình cái đầu Thẩm Lãng cùng Ninh Chính.

Mỗi một ngày đều bị bắn mấy vạn mũi tên điên cuồng.

Sở vương mới ngày nào cũng đến một chỗ, đều có thể dùng máu tươi viết xuống tên của hai người.

Ninh Chính, Thẩm Lãng.

Đây là kẻ thù lớn nhất của gã.

Thẩm Lãng quen nếp cầm tên kẻ thù viết ở trên vách tường.

Sở vương mới cũng làm như vậy.

Hơn nữa gã không chỉ có dùng máu tươi viết, còn dùng kiếm khắc ra tên của hai người.

Nội tâm thù hận, trời đất chứng giám.

...

Ngày này buổi tối!

Sở vương mới lại đang ở trước phụ vương linh cữu khóc thét, tiếp tục lại điên cuồng múa kiếm.

- Giết, giết, giết.

- Đoạt lại kinh đô.

- Lôi Thẩm Lãng cùng Ninh Chính, bằm thây vạn đoạn!

Trên vách tường căn phòng để linh cữu, chi chít dấu kiếm khắc đầy tên Ninh Chính cùng Thẩm Lãng.

Giết, giết, giết!

Trong phòng này, chỉ có một mình Sở vương mới.

Bởi vì mỗi tối, gã sẽ trục xuất người xung quanh thật xa.

Gã muốn ở cùng phụ vương một mình.

Ngay khi gã múa kiếm xong, lại một lần nữa hô to báo thù, lại một lần nữa khóc lớn.

Một bóng người nhẹ nhàng vào đây.

Thái sư Lý Huyền Kỳ.

- Bệ hạ, hắn đến, hẹn ngài ở ngoài ba mươi dặm đình Cảm Ân gặp mặt!

Sở vương mới gật đầu.

Tiếp đó, dọc theo mật đạo dưới đất rời khỏi tòa nhà này.

Thế nhưng gã đi rồi, sau đó căn phòng chứa linh cữu của tiên vương vẫn truyền đến gào khóc.

Tiếng khóc này cảm động lòng người.

Vô số tướng sĩ nghe được đều rơi lệ.

Tấm lòng hiếu thảo của đại vương rõ ràng cảm thiên động địa!

Tầm hơn một tháng, mỗi tối đều phải hướng về phía tiên vương linh cữu khóc lớn.

Suốt hơn một tháng đã nôn ra máu ba lần.

May là, ý chí chiến đấu của đại vương càng ngày càng mạnh, tinh thần cũng càng ngày càng phấn chấn.

Mỗi ngày số lần ghi tên Thẩm Lãng cùng Ninh Chính càng ngày càng nhiều.

Sống chết đại thù!

...

Cách đó ba mươi dặm, đình Cảm Ân.

Lúc này lúc nửa đêm. Cả ngọn núi đều không có một bóng người.

Ở Lý Huyền Kỳ cùng đi, Sở vương mới leo lên núi, đi tới bên ngoài đình Cảm Ân.

Phía ngoài đình có một người đang đứng, Kiếm vương Lý Thiên Thu.

Sở vương tiến vào trong đình, Thái sư Lý Huyền Kỳ ở lại bên ngoài.

Lúc này bên trong đình có một người đang ngồi.

Lại là... Thẩm Lãng!

Chính là Thẩm Lãng mà Sở vương ghi trong danh sách kẻ thù lớn trên tường vô số lần, cũng là kẻ mà Sở vương mới luôn mồm muốn bằm thây vạn đoạn.

- Lãng, bái kiến Sở vương bệ hạ!