Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 399: Tiết Triệt hộc máu! Điều mong muốn chính là hạ gục nhanh chưa từng có!



Con ông, người thừa kế gia tộc họ Tiết Tiết Bàn đã chết!

Hơn nữa hoàn toàn có thể tưởng tượng ra trước khi chết gã đạ bị người khác tra tấn đến cỡ nào.

Ba vạn liên quân của gã cũng bị diệt sạch?

Đến tột cùng xảy ra chuyện gì?

Hải chiến là rất phức tạp, quân Niết Bàn dù cho trên mặt đất lợi hại hơn nữa, trên biển cũng chưa chắc là đối thủ hạm đội họ Tiết.

Lúc này mới đi tới bao nhiêu thời gian hả?

Ba vạn liên quân, hai trăm chiếc tàu cũng bị diệt sạch?

Tiết Triệt thật sự hoàn toàn không thể tin nổi.

Trong hộp còn có một phong thư.

Trên đó viết: Tiết Triệt kính mến.

Vô cùng hiển nhiên là bút tích của Thẩm Lãng.

Tiết Triệt là bậc thầy dùng độc, thoáng kiểm tra qua phong mật thư này.

Tiếp đó đeo găng tay, rút ra phong thư này.

- Bá tước Tiết Triệt, tiểu chất chủ động tới đánh thúc thúc. Sóng thần phá hủy hết hạm đội của nhà thúc thúc nên người chết sạch hết rồi. Thế tử Tiết Bàn bị bán đứng đưa đến trước mặt tiểu chất nên sau khi tiểu chất thiến xong thì thuận tiện lăng trì luôn một thể, biểu ca chết chẳng bình yên, vãi tè vãi phân ra cả.

Bây giờ tiểu chất muốn tới đánh Tiết Triệt thúc thúc, ngài không biết tiểu chất nhớ ngài đến cỡ nào đâu.

Đây là thơ Thẩm Lãng đích thân viết, Tiết Triệt cho tới bây giờ đều chưa từng thấy giọng văn nát bét như vậy, quả thực còn chẳng bằng cả đứa trẻ học vỡ lòng.

Kẻ viết thư giống như rất sợ người khác ngu ngốc mù chữ vậy.

Tiết Triệt lẳng lặng ngồi ở chỗ kia vẫn không nhúc nhích.

...

Tin tức kế tiếp ngày càng chắc chắn.

Vùng biển đảo Hoan Hỉ nổi cơn sóng thần khủng khiếp, đồng thời có vô số mảnh vụn trôi lềnh bềnh, phía trên còn có cờ và ký hiệu của hạm đội họ Tiết.

Còn có vô số xác chết bị sình lên bị cuốn thẳng tấp vào trên đảo Hoang Hỉ, chồng chất như núi.

Sau khi xác định rõ ràng và chắc chắn.

Hạm đội ba vạn liên quân Yến Nan Phi bị hủy diệt toàn bộ.

Nhưng mà tin tức xấu không chỉ có như thế.

Kế tiếp, tin dữ nối tiếp nhau đến.

Đường biển khu vực vùng biển phía nam đảo Nam Châu bị Thẩm Lãng điên cuồng tập kích.

Những chiếc tàu tuần tra của gia tộc họ Tiết gần như bị phá hủy tất cả.

Còn có đủ loại tàu buôn, hơn cả trăm chiếc phải chôn vào biển rộng.

Tin dữ khủng khiếp!

Đúng như cùng sấm sét điên cuồng đánh xuống.

Đánh tan tất cả người họ Tiết.

Điều này sao mà được kia chứ?

Hạm đội gia tộc họ Tiết chúng ta cường đại như vậy thế mà bỗng nhiên mất hết giữa chừng?

Vô số tàu buôn của chúng ta cũng mất biến luôn sao?

Của cải tích cóp mấy trăm năm triệt để biến thành bọt nước?

...

Tiết Triệt lại một lần nữa lẳng lặng ngồi ở phía trước bàn.

Trước mặt của ông ta bày cái đầu của Tiết Bàn, bên cạnh còn có một dĩa máu.

Đây là máu mà ông ta ép ra từ đầu của Tiết bàn.

Dùng đao khắc dính máu, tiếp đó bắt đầu khắc kinh thư.

Mỗi chữ mỗi câu, lại giống như tràn đầy phật khí.

Đương nhiên đây chỉ là phía ngoài, khi đi sâu chi tiết sẽ phát hiện, mỗi một chữ chỗ này đều tràn đầy mùi chết chóc đáng sợ.

Giống như vô số bộ xương khô tạo thành bức họa mỹ nhân vậy, đứng xa nhìn mê người, nhìn gần khiến cho người ta rợn cả tóc gáy.

- Phụt...

Tiết Triệt muốn ói ra một búng máu, thế nhưng nhịn được, không có trực tiếp phun ở phía trên kinh thư, mà ói vào trong một cái bình.

Tiếp đó ông lại dùng máu mình khắc kinh.

Tóm lại, máu của mình cũng không thể lãng phí.

Từng chữ từng chữ.

Tầm mấy ngày mấy đêm, Tiết Triệt khắc lại mấy vạn chữ.

Tiếp đó khép lại quyển kinh thư này, đi tới cửa phòng mở ra.

Bên ngoài, mấy chục ánh mắt theo dõi ông ta.

Tiết Triệt mặt không chút thay đổi, cất giọng thản nhiên:

- Mãi ở đây làm cái gì? Người nào cũng biểu hiện như chết cha chết mẹ vậy?

- Tiết Đỉnh, đi ra.

Một thanh niên ba mươi mấy tuổi đi ra, vóc dáng đặc biệt cao lớn, cặp mắt sâu, mũi khoằm.

- Tiết Đỉnh, mấy năm nay con ở chỗ núi Phù Đồ cũng học tập mấy thứ, quan trọng nhất là cái gì? - Tiết Triệt bèn hỏi.

Người thanh niên này đáp:

- Độc!

Tiết Triệt nói:

- Là cách dùng độc hay là tâm địa độc ác?

Người thanh niên này nói:

- Tâm địa độc ác!

Tiết Triệt gật đầu:

- Cho tới bây giờ kỳ thật con ưu tú hơn Tiết Bàn, nhưng dầu sao nó cũng là con trai trưởng, hiện tại nó đã chết, con hãy trở thành người thừa kế gia tộc họ Tiết của ta đi.

- Vâng! - Tiết Đỉnh khom người nói:

- Cảm ơn cám ơn phụ thân.

Tiết Triệt nói:

- Các vị nghe nói không có sai, hạm đội gia tộc họ Tiết của ta quả thực toàn quân huỷ diệt, bị hủy bởi sóng thần. Hạm đội của Thẩm Lãng điên cuồng đánh lén hạm đội tuần tra cùng tàu buôn của chúng ta, tổn thất quá nhiều không gì sánh được, mấy chục năm tích lũy lực lượng gia tộc họ Tiết đều hủy hoại chỉ trong chốc lát.

Bên ngoài, hơn trăm người gia tộc họ Tiết nghe nói như thế, sau đó khuôn mặt run lên bần bật.

Lúc trước còn có chút hy vọng, hôm nay cuối cùng bị gia chủ xác nhận.

- Nhưng vậy thì sao? - Tiết Triệt nói:

- Hơn một trăm năm trước gia tộc họ Tiết chúng ta gần như diệt vong, chỉ còn sót không đến ba bốn người mà thôi, vẫn là Bá tước Kim Trụ g đã cứu tổ tiên họ Tiết chúng ta, đồng thời sáng lập Nam Hải kiếm phái.

- Hôm nay hạm đội của chúng ta bị tiêu diệt, đã chết ba vạn người, đây là tai họa ngập đầu à?

- Dĩ nhiên không phải, chúng ta còn có quần đảo Nam Châu, chúng ta còn có mấy chục vạn con dân, hơn mấy trăm ngàn người gia tộc họ Tiết chúng ta hoàn hoàn chỉnh chỉnh, chúng ta còn có Nam Hải kiếm phái.

- Thậm chí trong thành Nam Châu chúng ta còn có hơn vạn quân phòng thủ.

- Chúng ta còn quan hệ núi Phù Đồ, còn có quan hệ với đế quốc.

- Chúng ta tổn thất một chút tàu, một chút tiền, một chút quân đội, những thứ này lại coi là cái gì?

- Không đến mười năm, tất cả chuyện này đều trở về.

- Bây giờ tất cả mọi người chuẩn bị chiến tranh!

- Quân đội Thẩm Lãng sẽ nhanh chóng đất liền, chẳng mấy chốc sẽ tiến đánh thành Nam Châu chúng ta.

- Giữ lại chúng để giết sạch.

Tiếp đó Tiết Triệt đem mới vừa sao chép phần này kinh thư đưa cho Ninh Kỳ.

- Tam điện hạ, đây là kinh thư ta mới chép xong, tặng cho ngài.

Ninh Kỳ khom người nói:

- Cảm ơn Tiết Bá.

...

Trên tòa thành cao nhất gia tộc họ Tiết.

Chỉ có ba người Tiết Triệt, Ninh Kỳ, Diêm Ách.

- Quân đội Thẩm Lãng sắp đến rồi. - Tiết Triệt nói rất từ tốn.

Ninh Kỳ nói:

- Ta nguyện ý cùng gia tộc họ Tiết kề vai chiến đấu.

- Không cần, không cần... - Tiết Triệt cười nói:

- Tam điện hạ, gặp phải loại đối thủ như Thẩm Lãng này, đặc biệt đau đầu đi, có chút thời điểm quả thực để người ta phải tuyệt vọng.

Ninh Kỳ cười khổ.

Gã và Thẩm Lãng gần như xem như là cách không giao thủ, nhưng kết quả cũng là đau thấu tim gan.

Thẩm Lãng đánh úp bất ngờ kinh đô nước Sở, cùng Sở vương ký kết Hiệp định đình chiến mới, đẩy thanh danh của gã từ chỗ cao nhất vào chốn bụi bặm.

Tiếp tục, Thẩm Lãng thời khắc mấu chốt cứu sống quốc quân Ninh Nguyên Hiến, khiến Ninh Kỳ mới vừa làm thiếu quân hơn một canh giờ liền phế bỏ.

Đây là cú đánh trí mạng đến cỡ nào, quả thực chính là ném vào vạc dầu hành hạ ở mười tám tầng Địa Ngục, đổi thành những người khác chỉ sợ lập tức liền xong đời.

- Bởi vì Thẩm Lãng nắm giữ sức mạnh thế giới thế tục không biết cho nên trong chiến đấu trước kia mọi người mới có thể bị động như vậy. - Tiết Triệt nói rất từ tốn:

- Một trận chiến này điện hạ đứng ngoài quan sát thì tốt hơn, nếu Thẩm Lãng đến, liền không cần đi nữa.

- Thần sẽ ngay trước mặt Thẩm Lãng, lăng trì xử tử Kim Mộc Lan từng tấc, tiếp đó còn muốn nhét vào trong miệng Thẩm Lãng, hỏi hắn ăn có không ngon hay không.

- Tiếp đó ở ngay trước mặt của mọi người, lăng trì Thẩm Lãng từng tấc, một đao then chốt đoạt mạng, có thể giao cho Tam vương tử tới.

Cho dù lúc nói những lời này, Tiết Triệt cũng không phải là cắn răng nghiến lợi, ngược lại đặc biệt bình thản.

- Thẩm Lãng đối với sức mạnh gia tộc họ Tiết của ta, hoàn toàn hoàn toàn không biết gì cả!

...

Ngoại giới với sức mạnh gia tộc họ Tiết quả thực hoàn toàn không biết gì cả.

Lúc này, đặt ở trước mặt Tiết Triệt là tầm mười cái bình.

Bên trong đầy dung dịch màu xanh lục phập phều.

Toàn bộ cũng là cổ trùng núi Phù Đồ, trong mỗi một cái bình có tầm một lịt.

Đây quả thực là con số khổng lồ.

- Tới, ngươi tới...

Tiết Triệt vẫy vẫy tay.

Một thiếu niên mười sáu tuổi đi tới.

- Gia gia.

Thiếu niên này là cháu trai của Tiết Triệt, Tiết Mãnh.

Tiết Triệt đưa cho nó một cây cung, lại cũng là cung hỗn hợp (compound bow), cũng có tổ hợp ròng rọc, nhìn qua giống như thứ Thẩm Lãng trang bị cho quân đội của mình.

Vô cùng hiển nhiên, gia tộc họ Tiết sao chép cung của Thẩm Lãng.

Đây cũng là một nhánh cường cung hai thạch.

- Bắn bên kia.

Tiết Triệt chỉ một cái.

Cách đó hơn hai trăm mét về phía trước có trói một lão già.

Bên trái lão trói một người đàn bà, bên phải trói một đứa trẻ.

- Chọn một người bắn chết đi. - Tiết Triệt nói.

- Lão gia, tha mạng, tha mạng a...

- Chúng ta cái gì sai lầm cũng không có phạm, chúng ta trung thành và tận tâm a.

- Chúng ta lúc trước mặc dù là sống ở gia tộc họ Kim, thế nhưng mấy chục năm trước cũng đã theo tiểu thư của hồi môn đến họ Tiết kia mà.

Tiết Mãnh mười sáu tuổi giương cung cài tên, nhắm ngay đứa trẻ cách đó hai trăm mét.

Đây là cường cung hai thạch, bất quá là cung hỗn hợp nên kéo ung dung rất nhiều.

Bắn!

- Vù!

Tiết Mãnh mười sáu tuổi bắn ra một mũi tên.

Mũi tên bay ra ngoài nhanh như chớp.

Đứa trẻ bị trói vào cột kia sợ đến gào khóc.

Thế nhưng không có bắn trúng, khoảng cách quá xa, vượt qua hơn hai trăm mét.

- Đổi một mũi tên...

Tiết Triệt lấy một mũi tên đặc biệt từ trong túi tên.

Tiết Mãnh lại một lần nữa giương cung cài tên, chợt bắn ra.

- Vù...

Tên bắn ra từ cường cung hai thạch thật sự uy mãnh như là tia chớp đánh tới vậy.

Khoảng cách hơn hai trăm mét vậy mà dễ dàng bắn tới.

Thế nhưng thứ Tiết Mãnh muốn bắn chính là đứa trẻ đang gào khóc kia.

Vẫn không có bắn trúng.

Thế nhưng...

Mũi tên này lúc đang bay ở giữa ba người, bỗng nhiên chợt vỡ tung.

Sương mù màu xanh lá bắn tung tóe trên cơ thể ba người.

- A... A... A...

Ba người phát sinh tiếng kêu thảm thiết không gì sánh được.

Tiếp đó họ bắt đầu bị ăn mòn cả người, hoàn toàn méo mó.

Chỉ mấy giây liền chết thảm hoàn toàn.

Tử trạng cực kỳ đáng sợ, da toàn thân giống như bị acid sunfuric ăn mòn qua vậy.

Đây là mũi tên có kèm theo cổ trùng.

Không cần bắn trúng, chỉ cần vượt qua một khoảng cách, nó sẽ bùng nổ.

Tiếp đó cổ trùng bên trong sẽ chợt lan tràn như là sương mù ở khắp mọi nơi.

Chỉ cần đụng tới da, mặc kệ đụng đến đâu sẽ ăn mòn đến đó.

Chết thảm hoàn toàn.

Tiết Triệt cùng Tiết Mãnh tiến lên, kiểm tra xác ba người trên đất.

Đã mục nát không thể tả, thê thảm đến cực hạn, hoàn toàn không còn ra hình người.

Cho dù chảy ra máu cũng là màu xanh lá.

- Tôn nhi, hủy diệt những thi thể này. - Tiết Triệt nói.

Tiết Mãnh mười sáu tuổi cầm lấy một thùng dầu rồi dội lên ba xác chết này, tiếp đó đốt một cây đuốc.

Hủy thi diệt tích.

Tiết Triệt xoa xoa đầu Tiết Mãnh nói:

- Tôn nhi, quân đội Thẩm Lãng sắp đánh tới rồi, tôn nhi có oan uổng gì không?

Tiết Mãnh nói:

- Vậy Kim Mộc Lan cũng tới à?

Tiết Triệt nói:

- Cũng tới.

Tiết Mãnh nói:

- Vậy nguyện vọng của ta chính là giết chết vàng mét lan, nghe nói nàng là mỹ nhân tuyệt thế, thiên hạ nữ nhân đẹp nhất.

Tiết Triệt nói:

- Được chí hướng, được chí hướng!

Tiếp đó, Tiết Triệt đưa mắt nhìn về hướng tòa thành phía dưới.

Chi chít mấy nghìn người.

Toàn bộ cũng là đệ tử Nam Hải kiếm phái, toàn bộ cũng là cao thủ võ đạo.

Ngay phía sau, chi chít hơn vạn người.

Toàn bộ cũng là quân đội gia tộc họ Tiết.

- Trang bị cung mới!

Theo một tiếng ra lệnh.

Mấy nghìn tên đệ tử Nam Hải kiếm phái, toàn bộ trang bị cung tên hoàn toàn mới.

Đó là loại cung hỗn hợp y hệt quân Niết Bàn của Thẩm Lãng, cường cung hai thạch.

Bởi vì toàn bộ đệ tử cùng binh sĩ Nam Hải kiếm phái dù không phải thay đổi huyết mạch nhưng vì vũ lực mạnh mẽ nên cũng dễ dàng kéo căng cường cung hai thạch.

- Cung tên trang bị cho các ngươi y hệ quân Niết Bàn của Thẩm Lãng, đều là cường cung hai thạch.

- Nhưng mũi tên của các ngươi đều trải qua đặc chế.

- Không cần ngắm bắn, chỉ cần bắn ra trên không trung sẽ bùng nổ, tiếp đó cổ trùng bên trong sẽ lan tràn ra giết chết toàn bộ những người xung quanh

- Bay đâu, thí nghiệm!

Một võ sĩ trong đó tiến lên, cầm lấy cường cung, giương cung cài tên, ngắm bắn ba người cách hơn hai trăm mét.

- Bịt mắt.

Tên võ sĩ nọ che lại mắt.

- Bắn!

Chợt bắn ra.

Mũi tên như điện chớp bắn ra hơn hai trăm mét, khoảng cách mục tiêu ba người kia còn có mấy mét bỗng nhiên tổ tung.

Sương mù xanh lục xông ra.

- A... A... A...

Vô số cổ trùng như là sương mù tràn lan bao phủ trên cơ thể ba người.

Ba người lên tiếng kêu thảm thiết đau đớn, toàn thân bị an mòn nát rữa.

Chỉ sau một thời gian ngắn ngủi đã chết thảm.

Căn bản không cần ngắm bắn, bịt mắt là có thể bắn trúng.

Bởi vì mũi tên này bùng nổ, sau đó vô số cổ trùng như là sương mù lan tràn ra, trong vòng mấy mét đã có người trúng.

Tiết Triệt nói rất từ tốn:

- Các vị, quân đội Thẩm Lãng sắp tới rồi.

- Giữ chúng lại để giết hết.

- Các ngươi cũng biết Thẩm Lãng sáng lập rất nhiều danh từ mới, ví như đơn vị thời gian như giờ, phút, giây.

- Tích tắc, đây là một giây.

- Ta yêu cầu các ngươi, ở trong vòng mười giây giết sạch quân Niết Bàn của Thẩm Lãng.

- Cứ như vậy!

Tiết Triệt với một trận chiến này chỉ có một yêu cầu: Hạ gục nhanh chưa từng có!

...

Trong tòa thành của Tiết Triệt!

Mấy cao thủ cấp tông sư lẳng lặng ngồi ở chỗ này.

- Các vị sư huynh, tiêu diệt Thẩm Lãng vốn không cần nhiều như vậy tông sư cường giả.

- Thế nhưng, lần này chúng ta muốn bắt sống ba người.

- Thẩm Lãng, Kim Mộc Lan, Đại Ngốc.

- Kim Mộc Lan cần ở Thẩm Lãng trước mặt lăng trì, cái này đương nhiên là vì hả giận. Lăng trì mấy trăm đao xong, sau đó rút máu và tủy sống cả người ả ra, núi Phù Đồ sẽ có trọng dụng.

- Toàn thân Đại Ngốc đều là thứ quý giá, tủy, máu, xương, gân mạch đều là bảo tàng khổng lồ.

- Vậy liền xin nhờ mấy vị sư huynh.

Mấy tay cường giả cấp tông sư hướng Tiết Triệt lạy xuống nói:

- Yên tâm, nhất định để Tiết sư đệ như ý.

Tiết Triệt nói:

- Đến lúc đó sẽ chia cho các sư huynh một chén canh mà húp.

...

Tất cả chuẩn bị thỏa đáng.

Vũ khí tuyệt sát cũng đồng nhất.

Tiết Triệt chỉ nửa bước ở thế giới thế tục, nửa bước đã tiến vào thế lực siêu thoát.

Nam Hải kiếm phái gần như xem như là chi nhánh con của núi Phù Đồ.

Cho nên đối với chiến đấu của thế tục vương quyền trên mặt đất nhìn không thuận mắt.

Đương nhiên, những vũ khí bí mật này cũng là ông ta phấn đấu mấy thập niên tích lũy.

Hiện tại ở không nghĩ tới phải dùng rồi.

- Thẩm Lãng, ngươi hoàn toàn là hoàn toàn không biết gì cả với lực lượng thần bí.

- Ngươi sẽ nhanh chóng sáng tỏ, ngươi trêu chọc một kẻ địch hoàn toàn không thể đụng vào.

Bởi vì nhãn giới cao lại chơi trong thế lực bí mật thời gian không ngắn, cho nên Tiết Triệt có chút xem thương quân Niết Bàn, thần xạ thủ của Thẩm Lãng.

Chỉ là trò vặt vãnh tôm tép nhãi nhép.

Bởi vì những thế lực siêu thoát không động thủ, mới lộ ra năng lực Thẩm Lãng nhà ngươi.

Thẩm Lãng lập tức muốn tới tiến đánh thành Nam Châu.

Chiến thắng?

Căn bản thì không phải là Tiết Triệt mục tiêu.

Ông ta chỉ cần một kết quả, hạ gục nhanh chưa từng có!

...

Hạm đội của Thẩm Lãng vẫn tuần tra tới lui khu vực bên ngoài cách thành Nam Châu hai ba trăm dặm.

Còn nhớ rõ ba đầu lĩnh hải tặc kia à?

Bọn họ bán Tiết Bàn cho Thẩm Lãng, đổi ba nghìn lượng vàng trở nên giàu to rồi.

Thuận tiện, gã còn cầm ba cái bình đặc biệt giao cho Thẩm Lãng.

Không phải gã không cảm thấy ba cái bình này không đáng giá.

Chớ xem thường hải tặc đầu lĩnh, bọn họ tinh mắt cực kỳ.

Những thứ không biết nhất định hiếm lạ.

Thứ hiếm lạ thì sẽ đáng giá.

Nhưng thế nào đổi hiện giờ là một vấn đề.

Thứ càng hiếm lạ, nếu đổi với thế lực mạnh có khi nhận được chẳng phải là tiền tài, có khi còn bị giết người diệt khẩu.

Thẩm Lãng chỉ nhìn thoáng qua, liền nói thẳng:

- Lấy thêm một nghìn lượng vàng cho ba tráng sĩ.

Tức khắc, ba người càng thêm vui mừng hớn hở.

Bình quân mỗi người hơn một ngàn ba trăm lượng vàng, đại phát tài.

Đời này có thể ăn ngon uống sướng dùng không hết.

...

Thẩm Lãng cẩn thận từng li từng tí, vận dụng các loại thủ đoạn, mở ra một cái bình trong đó.

Chất lỏng màu lục bên trong đều là cổ trùng núi Phù Đồ, không biết có bao nhiêu con, chỉ biết là con số khổng lồ.

Nhưng mà những con cổ trùng này đang được ngâm vào một loại chất lỏng đặc biệt nên ngủ say sưa.

Sau khi mở ra, một bộ phận cổ trùng rục rịch.

Chúng xông ra như đám khói màu lục nhảy vào trên mặt Thẩm Lãng.

Tức khắc đám cổ trùng này chợt tỉnh giấc, điên cuồng muốn cắn xé máu thịt của Thẩm Lãng.

Tiếp đó...

Chúng nó đều chết hết.

Rồi biến thành vô số bụi xanh lục rơi từ trên mặt Thẩm Lãng xuống.

Ôi!

Thẩm Lãng quá độc.

Vì để tránh việc giết chết hết đám cổ trùng này, Thẩm Lãng đeo lên mặt nạ bảo hộ, đeo lên găng tay.

Rút ra một tiêu bản, đặt ở dưới kính hiển vi quan sát.

- Cổ trùng Mục Xác cấp hai!

Đây không phải là Thẩm Lãng đặt tên, mà là núi Phù Đồ gọi.

Trong kho tài liệu của Ngô Đồ Tử ghi lại rõ ràng.

Nghe vào rất lợi hại có phải hay không?

Những con cổ trùng này được tạo ra để chuyên tấn công gây sát thương quy mô lớn.

Một khi chúng nó tiếp xúc làn da của con người sẽ dễ dàng chui vào trong máu thịt.

Thứ chúng bài tiết ra kết hợp với máu người trong nháy mắt sẽ biến thành loại acid mạnh đáng sợ.

Cho nên, chỉ cần bị những thứ cổ trùng này văng trúng, trong nháy mắt mục nát thành bột nhão màu xanh lục.

Tử trạng vô cùng thê thảm.

Tuy nhiên, loài cổ trùng này cũng có nhược điểm. Sau khi rời khỏi dung dịch dinh dưỡng, nó chỉ có thể sống sót trong không khí vài giây.

Chúng nó cần lập tức chui vào trong máu người mới có thể sống sót tiến hành tàn sát.

Thế nhưng, chúng nó hết sức nhỏ bé, có thể so với bụi, có thể dễ dàng chui vào khe áo giáp.

Nói cách khác áo giáp quân Niết Bàn của Thẩm Lãng căn bản đỡ không được.

Một khi những thứ cổ trùng này lan tràn, quân Niết Bàn trong nháy mắt liền sẽ tuyệt tử.

Ba cái bình này cộng lại, có tầm ba lít.

Vô cùng hiển nhiên là Yến Nan Phi mang ra ngoài.

Lúc ông ta tiến đánh hạm đội Thẩm Lãng không thể sử dụng đồ chơi này.

Vô cùng hiển nhiên là cảm thấy không có cần thiết, ông ta muốn dùng ba bình cổ trùng núi Phù Đồ ở pháo đài Nộ Triều.

Họ Tiết thật đúng ác.

Vì thắng, hoàn toàn không trạch bất kỳ thủ đoạn nào.

Cũng hoàn toàn mặc kệ giết bao nhiêu người.

Yến Nan Phi bây giờ thế này, căn bản sẽ không có suy nghĩ đánh thứ chiến tranh chính quy ở thành Nộ Triều.

Trực tiếp sẽ phải dùng loại thủ đoạn ác độc quỷ dị này, giết cả thành Nộ Triều, chém tận giết tuyệt gia tộc họ Kim.

Đây rõ ràng chính là sinh hóa vũ khí.

Đế quốc Đại Viêm rõ ràng có lệnh cấm.

Kết quả họ Tiết lại lấy ra dùng.

Xem ra cái lệnh cấm này cũng chỉ có cười ha ha.

Trên thế giới quả nhiên không có chuyện gì hiếm hoi mới mẻ.

Quân chính phủ Syria tuyệt đối không thể dùng vũ khí sinh hóa, thế nhưng quân phản kháng có thể dùng.

...

Tiết Triệt nếu để Yến Nan Phi mang theo ba bình cổ trùng, vậy gia tộc họ Tiết tuyệt đối sẽ có hơn ba bình.

Có thể mười bình?

Như vậy Tiết Triệt có khả năng sở hữu cổ trùng khác hay không?

Khả năng cũng không lớn.

Họ Tiết cùng Nam Hải kiếm phái cuối cùng chẳng qua là chi nhánh con của núi Phù Đồ, đối phương không có khả năng giao vũ khí tuyệt mật hơn cho họ Tiết.

Hơn nữa cổ trùng Mục Xác cấp hai ở thế giới thế tục đã đủ cường đại, với quân đội bình thường cũng đủ tiến hành cấp độ nghiền ép tàn sát.

Cho nên núi Phù Đồ cũng không có cần thiết cho nhiều cổ độc hơn cho gia tộc họ Tiết.

Như vậy kế tiếp, tiến đánh thành Nam Châu, Tiết Triệt nhất định sẽ dùng loại cổ trùng này.

Nếu như không có phòng bị.

Vậy quân Niết Bàn của Thẩm Lãng trong nháy mắt sẽ bị hạ gục nhanh chưa từng có.

Không vượt qua nửa phút sẽ chết ráo rọi.

Dùng mũi tên đặc chế bắn ra, bùng nổ, sau đó những thứ cổ trùng này chợt tản ra, ở khắpn ơi căn bản không tránh được.

Những thứ cổ trùng này tiến vào cơ thể người, sau đó sẽ sinh sôi nẩy nở rất nhanh.

Ở trong khoảng thời gian ngắn vô cùng, có thể ăn mòn người này đến chết.

Như vậy Thẩm Lãng có đề phòng à?

Đương nhiên là có!

Hắn thậm chí phòng ngừa đối với năm loại cổ trùng.

Chỉ bất quá hắn rất khó xác định gia tộc họ Tiết đến tột cùng có loại cổ trùng nào.

Nhưng có thể có thể suy đoán là cổ trùng Mục Xác cấp hai.

Bởi vì cấp bậc loại cổ trùng này không cao, thế nhưng lực sát thương kinh người, tỉ suất chi phí - hiệu quả tuyệt đối cao.

Như vậy miễn dịch cổ trùng Mục Xác cấp hai khó khăn à?

Một chút đều không khó khăn.

Bản thân thứ cổ trùng này không độc, tiến vào máu trong cơ thể người, sau đó sẽ lập tức phân bố ra một chất. Mấy thứ này cùng máu hỗn hợp cùng một chỗ, biến thành acid mạnh ăn mòn đáng sợ.

Cho nên Thẩm Lãng chỉ cần sớm tiêm phòng cho mỗi người một loại thuốc đặc biệt, loại thuốc chuyên môn tàn sát loại cổ trùng này.

Thứ cổ trùng Mục Xác cấp hai tiến vào máu, sau đó sẽ nuốt máu trước, tiếp đó sẽ bài tiết acid mạnh ăn mòn.

Thế nhưng, khi nó muốn nuốt ngụm máu đầu tiên đã chết sạch, căn bản không kịp bài tiết kịch độc.

Vậy thứ thuốc Thẩm Lãng dùng để phòng ngự cổ trùng Mục Xác cấp hai được điều chế từ máu hắn à?

Không phải!

Thật không cần thiết.

Phòng ngự loài cổ độc này có từ ba đến năm biện pháp.

Đây cũng không phải thấy ở tư liệu của Ngô Đồ Tử, mà là thấy được trong thượng cổ điển tịch của vua Căng bên kia.

Thẩm Lãng chọn lựa biện pháp dễ dàng nhất để điều chế thuốc ngừa.

...

- Bay đâu!

Thẩm Lãng ra lệnh một tiếng, hai người bước vào.

Một là người bình thường, một là quân Niết Bàn, một nam, một nữ.

Thẩm Lãng lấy ông tiêm ra, tiêm thuốc ngừa cho mỗi người.

Tiếp đó lẳng lặng chờ đợi.

Hai người đều có phản ứng, sốt cao nửa giờ, trên người xuất hiện vết rỗ.

Thậm chí da đều xuất hiện màu tím khá quỷ dị.

Qua một giờ sau đó.

Những thứ bệnh trạng này đều biến mất.

- Vươn tay.

Hai người vươn tay.

Thẩm Lãng dùng mảnh thủy tinh chấm một chút cổ trùng Mục Xác cấp hai, quét lên ở lòng bàn tay hai người.

Những thứ cổ trùng này nguyên bản đang hôn mê, tức khắc thanh tỉnh lại, bản năng dọc theo khe hở chui vào trong cơ thể, vào mạch máu.

Cho nên, màu xanh lá cây này trực tiếp biến mất ở lòng bàn tay hai người.

Kế tiếp lẽ ra sẽ xuất hiện một màn quỷ dị.

Hai bàn tay sẽ bị ăn mòn, tiếp đó nhanh chóng lan tràn toàn thân.

Ngũ tạng lục phủ, toàn thân đều hoàn toàn ăn mòn mục nát, cuối cùng chết thảm hoàn toàn.

Kết quả...

Hoàn toàn bình yên vô sự.

Thứ cổ trùng Mục Xác cấp hai mới vừa tiến vào máu hai người, trong nháy mắt chết đi.

Thứ thuốc ngừa Thẩm Lãng tiêm vào có thể miễn dịch loại cổ trùng này tuyệt đối.

Mặc dù cái này ở trong dự liệu, nhưng vẫn là khiến người ta ngạc nhiên.

...

Kế tiếp.

Thẩm Lãng cho tất cả quân Niết Bàn tiêm thuốc miễn dịch cổ trùng, cũng tiêm cho tất cả thủy thủ.

Kết quả...

Có mười mấy người xảy ra phản ứng mãnh liệt. Chín người chết đi, sáu người bị mù.

Kết quả này so với trong tưởng tượng muốn khá hơn một chút.

Lại đợi một ngày!

Bảo đảm thuốc miễn dịch đã hoàn toàn tiến vào trong cơ thể quân Niết Bàn, trải rộng trong các mạch máu.

Bảo đảm cổ trùng gia tộc họ Tiết sẽ không làm thương tổn bất cứ người nào.

Thẩm Lãng ra lệnh một tiếng.

Quân Niết Bàn lên đất liền đảo Nam Châu.

Tiến đánh sào huyệt thực sự của gia tộc họ Tiết, thành Nam Châu!

...

Bến càng thành Nam Châu không bị phá hủy.

Hạm đội Thẩm Lãng dễ dàng cập bến.

Lục chiến trong tưởng tượng không có phát sinh.

Hơn ba ngàn quân Niết Bàn dễ dàng leo lên đảo Nam Châu.

Tiếp đó chỉnh tề xếp thành hàng, xuất phát về hướng thành Nam Châu.

Trong toàn bộ quá trình dễ dàng dàn quân ngay hàng thẳng lối, không có nửa cái bóng người, không có bị bất kỳ phục kích.

Phảng phất như là Tiết Triệt đang chờ hắn tới tiến đánh thành Nam Châu vậy!

Sau nửa canh giờ!

Quân Niết Bàn Thẩm Lãng bao vây bốn mặt.

Đây là thành Nam Châu.

Đây là sào huyệt gia tộc họ Tiết, trung tâm mậu dịch toàn bộ vùng biển phía nam.

...

Tiết Triệt cũng không có đứng ở đầu thành chỉ huy quân đội.

Bởi vì ông ta cảm thấy không có cần thiết, nếu hắn tự mình lên đầu thành thì có chút mất mặt.

Đây là một trận chiến giết trong nháy mắt, chẳng lẽ còn muốn chủ họ Tiết tự chỉ huy?

Tiết Triệt cũng chỉ là đứng ở trên thành, trong tay thưởng thức một bộ xương sọ, yên lặng nhìn quân đội của Thẩm Lãng đến.

Xương sọ này là con của ông ta Tiết Bàn.

- Thẩm Lãng, ngươi đã đến rồi.

- Kim Mộc Lan, ngươi cũng tới.

Kim Mộc Lan quả nhiên tuyệt mỹ như trong lời đồn, quả thực diễm lệ không thể tả, thêm cả vóc dáng ma quỷ này gần như không giống loài người.

Mỹ nhân thế này nếu không đủ mạnh để hưởng dụng nàng sẽ giảm phúc

Chí ít Thẩm Lãng không có tư cách này, cũng không có năng lực hưởng dụng thế này.

Tiết Triệt cũng sẽ không hưởng dụng, đỡ phải bị đại nhân vật ghi hận ngày sau.

Nhưng mà thiên thần tuyệt thế như vậy, ta hưởng dụng không được, liền triệt để hủy diệt đi.

Sau khi rút sạch máu tủy thì hủy diệt hoàn toàn để chẳng ai nhớ thương.

Tiết Triệt lấy ra dao khắc mới, dàn sách tử đàn mới, lẳng lặng chờ đợi.

Bắt sống Thẩm Lãng và Kim Mộc Lan, sau đó lăng trì xử tử, sau đó dùng máu hai người khắc kinh thư.

Nhanh thôi, không qua một khắc!

Tiết Triệt có chắc chắn tuyệt đối!

...

Quan chỉ huy đầu thành là Thế tử mới của gia tộc họ Tiết, cựu đệ tử núi Phù Đồ Tiết Đỉnh.

Nhìn thấy quân Niết Bàn của Thẩm Lãng xuất hiện, Tiết Đỉnh vung tay lên. Tức khắc trên đầu thành có quân phòng thủ xuất hiện chi chít. Năm nghìn tên đệ tử Nam Hải kiếm phái, gần vạn tư quân họ Tiết.

Năm nghìn tên đệ tử Nam Hải kiếm phái, trong tay toàn bộ cầm cường cung hỗn hợp.

Thẩm Lãng nheo mắt lại, đây là đạo cung của ta. Cung quân đội hai bên thực sự giống hệt nhau.

Nhưng mà mũi tên của đệ tử Nam Hải kiếm phái liền không giống. Ống tên đặc biệt, mỗi một ống chỉ có năm cây tên, khoảng cách rất rộng. Trong mỗi mũi tên đều có vô số cổ trùng Mục Xác cấp hai, có thể giết chết tất cả kẻ địch trong mấy mét.

Cựu đệ tử núi Phù Đồ, Thế tử mới của họ Tiết là Tiết Đỉnh đưa đôi mắt ưng chậm rãi nhìn chằm chằm Thẩm Lãng.

Đây là Thẩm Lãng?

Đây là Kim Mộc Lan?

Cô gái này quả nhiên xinh đẹp để cho người ta run rẩy, thực sự không thể ngủ à?

Đôi bên không có buông ra những câu mắng chửi độc địa.

Tiết Đỉnh sẽ chờ quân Niết Bàn của Thẩm Lãng tiến gần.

Một khi tới gần ba trăm mét, liền lập tức điên cuồng bắn tên cổ độc.

Trong một phút giải quyết, giết sạch quân đội của Thẩm Lãng.

Một trận chiến cấp độ hạ gục nhanh chưa từng có, còn muốn kêu nói cái gì?

Đây là miểu sát của thế lực siêu thoát với quân đội thế tục.

Nếu như kêu chém tận giết tuyệt gì đó mới là bôi nhọ.

Trong lòng Tiết Đỉnh tràn đầy mong đợi.

Quân Niết Bàn không phải nói là đội quân vương bài hàng đầu, bách chiến bách thắng sao?

Ở trong mười giây giết chết triệt để các ngươi.

Đó là cú sốc khủng khiếp đến cỡ nào?