Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 409: Thẩm Lãng bệ hạ vạn tuế! Đánh Cơ Tuyền Ninh Hàn thật đau!



- Ngươi có thuốc giải à?

Thuốc giải Cái Chết Đen ấy à?

Thẩm Lãng coi là có, nhưng là coi như không có.

Thuốc đặc trị cho bệnh Dịch Hạch là gì vậy?

Penicillin!

Lấy thực lực công nghiệp bây giờ, muốn lớn diện tích hợp thành chế tạo penicillin là không thể nào.

Với sức mạnh công nghiệp hiện nay, không thể tổng hợp penicillin trên quy mô lớn.

Cách hiệu quả nhất về chi phí là chiết xuất nấm mốc từ một loại dưa lưới ruột vàng (*) bị mốc và sau đó nuôi dưỡng nấm mốc đó bằng nước ép từ quả ngô.

(*) Dưa lưới ruột vàng (cantaloupe) còn gọi là dưa ngọt.

Điều này có thể thu được một lượng penicillin nhất định.

Cái biện pháp Thẩm Lãng này đã sớm biết, nhưng là mãi cho đến chỗ tộc Sa Man mới tìm được loại dưa này, mới chiết được penicillin.

Thế nhưng số lượng vẫn rất ít.

Một khi nổ ra Cái Chết Đen quy mô lớn, vậy thần tiên cũng khó cứu.

Penicillin ở thế giới này vẫn trân quý gấp mười gấp trăm lần so với vàng bạc.

...

- Ngươi có thuốc giải à? - Công chúa Cơ Tuyền lại hỏi một lần nữa.

Thứ nàng nghĩ đến đầu tiên đương nhiên đầu tiên nghĩ đến chính là hoàng thất, nhỡ ra loại này Cái Chết Đen thực sự nổ ra, đầu tiên muốn giữ được thành viên hoàng thất.

Cho nên cho dù thuốc giải rất ít, chí ít có thể cứu tất cả hoàng tộc.

- Không có! - Thẩm Lãng nói:

- Trời cao có đức hiếu sinh, hai vị nên biết việc làm của ta đây ở nước Khương và hành tỉnh Thiên Tây.

Quả thực biết.

Thẩm Lãng đương nhiên là cứu vô số người.

Dịch bệnh đậu mùa ở nước Khương và ở hành tỉnh Thiên Tây, gần như toàn bộ là một tay Thẩm Lãng cứu.

Dĩ nhiên, cái dịch bệnh đậu mùa này so với Cái Chết Đen quả thực ôn hòa hơn nhiều lắm.

Ở châu Âu thời Trung cổ, khi bệnh Dịch Hạch nổ ra thường sẽ diệt sạch hết thành phố này đến thành phố khác.

Trong vòng một năm đã chết hai chục triệu dân cư.

- Cho nên, các ngươi phải tin tưởng ta với người dân Viêm Kinh không có ác ý.

- Cơ Tuyền, Ninh Hàn, các ngươi dầu gì cũng là vị hôn thê của ta, chúng ta bắt đầu nói chuyện một chút a. - Thẩm Lãng nói.

Nghe những lời này, khuôn mặt hai người phụ nữ này hơi cau lại.

- Ta xin ngươi, các ngươi cũng biết con người của ta yếu cỡ nào, nói chuyện cách xa như vậyi, rõ ràng làm ta mệt mỏi thảm thương lắm. - Thẩm Lãng cất giọng bất đắc dĩ.

Cái này hình như có quỷ.

Tay của Thẩm Lãng t trói gà không chặt, vốn nên rời xa Cơ Tuyền cùng Ninh Hàn, bây giờ lại muốn họ lên tàu.

Thế nhưng Cơ Tuyền do dự chỉ chốc lát, vẫn là nhảy lên boong tàu.

- Ya ya ya...

- Tuyệt đại song kiều nha.

Thẩm Lãng ngó Cơ Tuyền cùng Ninh Hàn từ trên xuống dưới một lúc lâu.

- Mặt hai người xinh đẹp thế này, dáng người cũng tốt như vậy, vì sao không ai liệt hai người các ngươi làm đệ nhất mỹ nhân thiên hạ sao?

Ngữ điệu bạ đâu nói đấy của Thẩm Lãng để Cơ Tuyền cau mày.

Ngươi chửi ai đó?

Ai là đệ nhất mỹ nhân thiên hạ?

Chỉ có bọn hoa khôi thanh lâu mới có thể đi tranh đoạt danh hiệu đệ nhất mỹ nhân gì đó thôi.

Thẩm Lãng nói:

- Kỳ thực, ta đã hạ thủ lưu tình, ta lựa chọn động thủ ở thành Tỉnh Ngộ cùng thành Bất Quy, cũng là bởi vì không có nửa bình dân, mỗi người trong hai cái thành này đều nhiễm tội ác cả rồi.

- Ta một chút cũng không muốn tổn thương bình dân vô tội, thực sự, ngươi nhất định phải tin tưởng ta.

- Thế nhưng... Nếu người của ta bị thương tổn, cho dù chỉ có một, ví như con cái của ta hay thê tử của ta v.v…, ta có thể sẽ muốn hủy diệt thế giới.

- Ta không phải Khương Ly, ta không có bác ái với thiên hạ như vậy.

Thẩm Lãng chỉ vào mười vạn người trên mặt đất rồi nói:

- Những người này là vì ta mà đến, nhưng xét đến cùng là vì con của Khương Ly mà đến. Ta vô cùng cảm động, thế nhưng... ta cũng không hy vọng bọn họ tới.

Hắn rót ba tách trà, cười nói:

- Uống trà, uống trà...

Thế nhưng, Cơ Tuyền cùng Ninh Hàn đều không uống.

Thẩm Lãng nói:

- Cho nên, ngươi để mười vạn người trên đất liền đi thôi.

Công chúa Cơ Tuyền cau mày.

Thẩm Lãng không có tiếp tục uy hiếp tiếp nữa.

Cục diện lúc này đây đã đặc biệt rõ ràng.

Một khi khai chiến.

Mười vạn người bao gồm vua Căng cùng Arunana sẽ toàn quân huỷ diệt.

Vậy liền trực tiếp bắn ra độc Cái Chết Đen.

Quân đoàn đế quốc của ngươi chuẩn bị chết bao nhiêu người?

Mấu chốt là Thẩm Lãng, chỉ cần nắm được hắn trong tay thì mười vạn người trên mặt đất liền chẳng quan trọng nữa.

Thả bọn họ đi, đương nhiên sẽ tổn thất thể diện.

Nhưng so với tổn thất trước mắt, điểm thể diện ấy lại không có gì.

Cùng lắm thì sau đó sẽ tìm về, đại quân trực tiếp xuôi nam, tiêu diệt cái gọi là nước Đại Nam của vua Căng.

Tức khắc, Cơ Tuyền tự viết một phong thư, đưa đến Thái tử đế quốc trên mặt đất.

Sau khi nhận thư, Thái tử đế quốc lại một lần nữa lui về sau mười dặm.

Gã cũng nhận được tin tức thành Tỉnh Ngộ và thành Bất Quy chết hết.

Cái Cái Chết Đen này quả thực để cho người ta nghe tin đã sợ mất mật.

Lúc này dày đặc đại quân như thế, một khi nổ ra, người nào cũng không đỡ nổi.

Đương nhiên loại vật này tuyệt đối là thủ đoạn giết một nghìn, tự tổn hại ba nghìn.

Một khi độc Cái Chết Đen nổ ra trong quân đế quốc, vậy toàn bộ hành tỉnh Thiên Nam, toàn bộ Việt quốc sẽ triệt để lâm vào tai hoạ.

Trình độ nào đó, cái này tương tự với dùng bom nguyên tử uy hiếp vậy.

Hơn nữa còn là một khi nổ tung, ngay cả mình cùng kẻ địch đều cùng chết.

...

Tại bờ biển, phía trên đại quân trận của Thẩm Lãng.

Mười vạn người, bất kể là hối hận cũng được, đau đớn cũng tốt, sợ hãi cũng tốt.

Đều đã không có lựa chọn nào khác.

Chuẩn bị đánh một trận, hoàn toàn chết hết.

Khi thời điểm này tới, cũng đã làm tốt chuẩn bị tư tưởng.

Cùng lắm thì chết thôi.

Giết một cái đủ vốn, giết hai cái kiếm lời.

Dù cho không thể giết chết bao nhiêu quân đoàn đế quốc, vậy hi sinh cùng chết cũng không phải là không có giá trị.

Bướm bay còn dập lửa?

Huống chi là người?

Hơn nữa loại hy sinh này chưa chắc không có ý nghĩa, chí ít có thể rọi sáng thiên hạ, cho dù trong nháy mắt.

Chí ít có thể làm cho người trong thiên hạ đều thấy, nhân tâm không chết.

- Khương bệ hạ có chỉ, Khương bệ hạ có chỉ!

Một người cưỡi thuyền lên bờ thật nhanh.

Là võ sĩ thủ lĩnh gia tộc họ Kim Kim Sĩ Anh, đã từng là dân chạy nạn chiến tranh vương quốc Đại Càn.

- Vua Căng, Arunana, Khổ Đầu Hoan, bệ hạ lệnh cho các vị lập tức dẫn mười vạn người xuôi nam, tiến vào trong nước Nam Ẩu, tiếp đó đừng có lưu lại, chui vào bên trong rừng rậm núi lớn của tộc Sa Man.

- Khương bệ hạ có chỉ, các ngươi lập tức xuôi nam, không nên hi sinh một người!

Tiếp tục, Kim Sĩ Anh đem thân mật tín giao cho vua Căng.

Nội dung trên đó rất đơn giản, toàn bộ cũng là mật mã văn tự, chỉ có vua Căng đọc được.

- Huynh trưởng, bỏ nước Nam Ẩu đi, bỏ phía bắc nước Đại Nam đi, không ngừng xuôi nam, tiến vào rừng rậm, tiến vào núi sâu. Kiên trì chống lại, không nên bỏ đi hy vọng, chờ đệ trở về!

- Đây là vật tư chiến lược mà Khương bệ hạ đưa cho ngài! - Kim Sĩ Anh lại đưa cho vua Căng một món khác:

- Hắn nói tất cả trên lục địa liền giao cho ngài, không nên cầu thắng lợi, không nên giữ đất đai, chỉ cần giữ được tánh mạng, giữ được mồi lửa, tương lai sẽcó hy vọng.

Vua Căng hai đầu gối quỳ xuống, nhận lấy tất cả.

Tất cả mọi người ở đây kinh ngạc.

Mười vạn người chúng ta cứ như vậy đi sao?

Chúng ta đây cũng không có làm gì, công lao gì cũng không có lập được gì mà?

Chúng ta vốn là muốn hi sinh tánh mạng của mình, đổi lấy Khương bệ hạ thuận lợi rời bến.

Không nghĩ tới, bây giờ lại là Khương bệ hạ tới bảo hộ tánh mạng của chúng ta?

Tất cả mọi người không biết chuyện gì xảy ra, thế nhưng thấy rất rõ ràng, quân đoàn đế quốc liên tiếp rút lui, đã rút lui hai mươi dặm.

Chắc chắn lại là Khương bệ hạ thi triển cái kỳ tích gì.

- Bệ hạ nhất định sẽ bình an vô sự? Nhất định sẽ trở về à? - Vua Căng bèn hỏi.

Kim Sĩ Anh ngẫm lại một hồi nói:

- Ta không biết, nhưng ngài nói như vậy.

Nói thật, hiểu biết của Kim Sĩ Anh về Thẩm Lãng thua xa vua Căng.

- Ta biết rồi!

Vua Căng một tiếng hạ lệnh:

- Toàn quân lui lại, toàn quân lui lại!

Giữ gìn mồi lửa, chờ đợi bệ hạ vương giả trở về.

Arunana ôm con trai cùng Khổ Đầu Hoan liếc nhau.

Mười vạn người chúng ta không đánh một trận nào, cũng không có hi sinh, cứ như vậy đi?

Đây coi như là tới tham gia một trận tụ hội à?

Có ý định nghĩa à?

Đương nhiên là có ý nghĩa!

Chí ít ngưng tụ nhân tâm.

Chuyện này tương đương với tụ tập toàn bộ mồi lửa trung thành với Khương Ly lại để đốt cháy lên một ngọn lửa nóng.

Chí ít, trên cái bờ biển này, bọn họ xác định người đứng đầu.

Mặc dù tuyệt đại đa số mười vạn người ở đây từ đầu tới đuôi đều chưa từng gặp Thẩm Lãng.

Nhưng vị Khương bệ hạ này không để cho người thất vọng.

Cho dù ở tuyệt cảnh như thế, hắn cũng xoay càn khôn, cũng vẫn phải bảo vệ con dân của hắn.

Hắn không có nửa câu tuyên bố hùng hồn nào.

Nhưng là cử động của hắn còn hơn thiên ngôn vạn ngữ.

Thật không hỗ danh con của Khương Ly bệ hạ.

- Toàn quân lui lại, lui lại!

Theo ba thống soái ra lệnh một tiếng, mười vạn người trung thành với Thẩm Lãng, trùng trùng điệp điệp xuôi nam theo chiến lược rút lui.

...

- Khương bệ hạ, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!

- Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!

Lúc này Thẩm Lãng cách bên bờ lục địa đã rất xa, thậm chí còn chẳng nhìn thấy rõ tất cả những gì diễn ra trên đất liền.

Nhưng vẫn có thể nghe được trên mặt đất truyền đến từng đợt hô vang.

Mười vạn người chỉnh tề hô vang, đinh tai nhức óc.

Công chúa Cơ Tuyền nghe nói như thế, không khỏi nhăn mặt nhíu mày.

Tiếng xưng hô này chỉ có thể một người dùng, đó chính là cha nàng, Hoàng đế của đế quốc Đại Viêm.

Hôm nay Thẩm Lãng thử giơ tay, rõ ràng thu hoạch vô số nhân tâm.

Từ nay về sau, đốm lửa trong lòng mười vạn người này không dập tắt được nữa.

Chỉ cần Thẩm Lãng ra lệnh một tiếng, đó chính là xông pha khói lửa, không chối từ.

- Hai vị tỷ tỷ, đừng nghĩ nhiều, đừng nghĩ nhiều nha...

- Hai vị tỷ tỷ biết ta thế nào mà, chẳng muốn trở thành chủ thiên hạ chút nào, làm Hoàng đế cái gì đó? Làm Đế chủ cái gì? Tha cho ta, mệt chết đi được.

- So với làm Hoàng đế gì đó, ta càng thêm sẵn lòng ứ ừ hai vị tỷ tỷ.

Nghe những lời này, sắc mặt Cơ Tuyền cùng Ninh Hàn lạnh lẽo.

- Làm sao? Lời của ta mạo phạm các tỷ tỷ à? - Thẩm Lãng nói:

- Nhưng chúng ta là có hôn ước trong người, vị hôn phu muốn ứ ừ vị hôn thê là chuyện vô cùng bình thường, con người của ta chẳng qua là không dối trá nên nói lời trong lòng ra hết mà thôi.

Cơ Tuyền nói:

- Được rồi, mười vạn người đã bỏ chạy xong, đại quân đế quốc cũng không có đuổi kịp.

Thẩm Lãng nói:

- Chúng ta đây chính thức tiến vào nội dung thứ hai, để tất cả người nhà của ta chạy đi hết, chính là mấy nghìn người trên hạm đội gia tộc họ Kim, để cho bọn họ tiến vào tam giác quỷ khổng lồ.

Tam giác quỷ khổng lồ.

Cơ Tuyền cùng Ninh Hàn biết được càng nhiều hơn so với Thẩm Lãng.

Đây là thế giới cấm địa.

Hơn mấy trăm nghìn năm qua, không biết có bao nhiêu đội tàu thuyền cố tiến vào.

Kết quả hoặc là tan nát, hoặc là bốc hơi khỏi trần gian.

Hơn mấy trăm nghìn năm, cũng không có một chiếc tàu nào trở lại.

Kể cả Thiên Nhai Hải Các, kể cả Tru Thiên Các.

Trên thực tế, công chúa Cơ Tuyền ở ba năm trước ngay trong hội nghị sáu đại thế lực siêu thoát đưa ra, thành lập hạm đội liên hiệp, lại một lần nữa thám hiểm tam giác quỷ khổng lồ.

Kết quả...

Đề nghị này luôn luôn dây dưa đến bây giờ, cũng không có chấp hành.

Cho dù là nhà mạo hiểm đỉnh cao như chủ Thiên Nhai Hải Các cũng không muốn tiến vào cái tam giác quỷ khổng lồ này.

Thế giới này có quá nhiều bí mật chưa giải được.

Trong những di tích thượng cổ đang hiện hữu ở thế giới cũng đủ cho mọi người nghiên cứu hơn mấy trăm nghìn năm.

Cái địa phương đáng sợ như Tam giác quỷ khổng lồ vẫn nên chờ hơn mấy trăm nghìn năm sau nên đi thăm dò vậy.

Cho nên đi chỗ đó, chẳng khác nào bốc hơi khỏi trần gian, hoàn toàn biến mất.

- Vậy chính ngươi thì sao? - Công chúa Cơ Tuyền bèn hỏi.

- Ta đương nhiên không đi. - Thẩm Lãng nói:

- Ta ở ngay trong tay hai tỷ tỷ tùy hai người giết chết ta. Lẽ nào hai tỷ tỷ còn để cho ta sống sao? Lẽ nào hai tỷ tỷ vì ta là hôn phu mà buông tha sao? Lẽ nào hai người vì ngoại hình ta tuấn mỹ mà không giết ta à?

Tiếp tục, Thẩm Lãng lại lấy ra một đồng hồ cát đặt trước mặt Cơ Tuyền.

Trong nháy mắt, gương mặt tuyệt mỹ của Cơ Tuyền xanh mét như tàu lá.

Cứ mỗi lần Thẩm Lãng lấy ra một chiếc đồng hồ cát, sẽ phải diệt sạch một tòa thành trì.

Bây giờ, hắn sắp làm gì?

Thẩm Lãng nói:

- Ta đây cho rất nhiều người mai phục ở Viêm Kinh, khi thời gian vừa đến, bọn họ lập tức sẽ thả độc Cái Chết Đen, hơn nữa còn là ngay chỗ đông người nhất mà thả. Cho nên người nhà của ta không thể có việc, một khi có việc, trên trăm vạn người Viêm Kinh đều phải bồi táng.

- Trên trăm vạn người, Viêm Kinh, sào huyệt hoàng tộc họ Cơ các người, một khi Cái Chết Đen nổ ra thì sẽ giáng đòn hủy diệt xuống đế quốc Đại Viêm thế nào?

Nghe những lời này, kiếm Cơ Tuyền trực tiếp để ngang trên cổ Thẩm Lãng.

- Cẩn thận, cẩn thận... - Thẩm Lãng nói:

- Nếu như hiện tại giết ta thì làm sao ngăn cản người Viêm Kinh động thủ, ở đây đi Viêm Kinh nhanh nhất cũng phải nửa tháng.

- Nửa tháng sau, cũng chính là ngày mười chín tháng sáu! Nếu như không thả tín hiệu ngăn cản ở Viêm Kinh, vậy mấy trăm người của ta ẩn núp ở Viêm Kinh liền sẽ động thủ! Đến lúc đó thiên hạ ở Viêm Kinh sẽ gặp tai họa ngập đầu.

- Cơ Tuyền, Ninh Hàn, các tỷ tỷ nhất định phải tin tưởng ta, ta tuyệt đối tuyệt đối không muốn làm như vậy. Ta không muốn thương thiên hòa, không muốn thương tổn cho dù một bình dân. Nhưng là người nhà của ta không thể có gặp phải chuyện gì, một khi có chuyện, ta sẽ lôi kéo toàn bộ thế giới chôn cùng.

Cơ Tuyền nói với vẻ lạnh nhạt:

- Cái gì là tín hiệu ngăn cản?

Thẩm Lãng nói:

- Trong vòng mấy ngày nay, xác định hạm đội của tỷ tỷ sẽ không công kích hạm đội nhà ta à?

Cơ Tuyền nói:

- Xác định!

Thẩm Lãng mở ra cái rương trước mặt, lấy ra một mồi lửa rồi đốt.

- Vù...

Pháo hoa này chợt bay lên bầu trời.

- Bùm!

Lại bắn thành hình dạng ngôi sao năm cánh, hơn nữa còn là màu đỏ.

Lúc này đã là chạng vạng, rõ ràng đẹp không sao tả xiết.

- Hai vị tỷ tỷ, vi phu ở trên biển phóng pháo hoa cho các cho các tỷ tỷ, có phải chăng vô cùng lãng mạn, có cảm động đến ướt át không?

Thẩm Lãng nói:

- Pháo hoa ngôi sao năm cánh này là tín hiệu đầu tiên nói cho người đang ẩn núp ở Viêm Kinh thông điệp tạm hoãn động thủ!

- Nhớ kỹ nha, chỉ là tạm hoãn động thủ lần một, nguy cơ còn chưa có giải trừ.

- Nhất định phải nhanh, nếu chậm trễ sẽ không kịp đâu đấy!

- Nơi này có một cái rương pháop hoa sao năm cánh màu đỏ, cũng đủ phóng một hồi, dân chúng Viêm Kinh có phúc ngắm rồi.

Nghe những lời này, Cơ Tuyền lập tức ôm đi cái rương pháo hoa này.

Chẳng bao lâu một chiếc tàu nhỏ đến, mười mấy người trên tàu cũng là đỉnh cấp cường giả Thiên Nhai Hải Các.

- Dùng tốc độ nhanh nhất cầm thứ trong rương đưa đến Viêm Kinh, trước ngày mười chín tháng sáu nhất định phải đốt. Nếu như chậm, các ngươi đều tự sát toàn bộ đi.

- Tuân mệnh!

Chiếc tàu nhỏ này đi.

Mười mấy người đỉnh cấp cường giả Thiên Nhai Hải Các kế tiếp dùng tánh mạng bảo hộ cái rương pháo hoa này.

Bởi vì nó có thể quan hệ đến tính mạng trên trăm vạn người.

- Tránh ra, tránh ra!

- Tránh, tránh!

Chiếc tàu nhỏ này đang gia tốc thật nhanh.

Bên cạnh mấy chục chiếc tàu lập tức tiến lên hộ tống.

...

Kế tiếp!

Hạm đội gia tộc họ Kim vẫn đi về hướng đông nam.

Hạm đội liên hợp của đế quốc vẫn bao vây xung quanh hạm đội họ Kim.

Hạm đội che khuất bầu trời trùng trùng điệp điệp xuôi nam.

Trên mặt biển gần như không có gặp phải bất kỳ tàu bè nào.

Lúc này, bất kể là hải thương hay là hải tặc, cũng không dám ló đầu ra ngoài.

Nơi hạm đội đi qua, ngay cả chim cá đều sợ đến chạy trốn tứ phía.

Cho tới bây giờ đều chưa từng gặp nhiều tàu như vậy.

Ba ngày ba đêm sau đó!

Hai cái hạm đội đi hai ngàn năm trăm dặm.

Dọc theo đường đi bình an vô sự, hạm đội liên hợp của đế quốc không có đối với hạm đội gia tộc họ Kim động thủ.

...

- Cô cô, ngươi đừng tưởng rằng lấy lòng con như vậy thì con sẽ tha thứ cho cô cô đó. - Thẩm Lãng nói.

Hắn thong thả ung dung nằm ở phía trên ghế dựa, Tuyết Ẩn đang đấm bóp cho hắn.

Mà cách đó không xa, Cơ Tuyền cùng Ninh Hàn lạnh lùng nhìn chằm chằm tất cả chuyện này.

Nghe được lời Thẩm Lãng nói xong, Tuyết Ẩn trực tiếp dang hai chân ra trực tiếp ngồi ở trên lưng Thẩm Lãng.

Cẩu nam nữ.

Thẩm Lãng vội vàng ngồi dậy nói:

- Đừng như vậy, đừng như vậy, xoa bóp nề nếp, không cần phục vụ đặc biệt.

Nương tử của ta tuy rằng cách ta có hai mươi dặm, nhưng ánh mắt nàng cũng sắc bén vô cùng.

Bị nàng nhìn thấy sẽ không tốt.

Thẩm Lãng lại một lần nữa đi tới trước mặt Cơ Tuyền nói:

- Hai vị tỷ tỷ, lại phải bắn pháo hoa.

Tiếp tục, Thẩm Lãng lại một lần nữa đốt pháo hoa.

- Vù vù vù...

Bầu trời tuôn ra pháo hoa màu xanh nhạt.

Hơn nữa tạo hình càng quái đản.

Dĩ nhiên là cái mặt cười thật bự.

Loại kỹ xảo tà quái này, thậm chí ngay cả phỏng chế đều phỏng chế không được.

- Trước ngày hai mươi bảy tháng sáu phải đưa nó đến Viêm Kinh bắn. Người của ta thấy pháo hoa, sẽ một lần nữa tạm hoãn hành động.

- Nhớ kỹ, nhất định phải ở trước ngày ngày hai mươi bảy tháng sáu bắn ra, một khi muộn, Viêm Kinh tai họa ngập đầu!

- Nhớ kỹ nha, vẫn chỉ là tạm hoãn, nguy cơ Viêm Kinh hủy diệt, vẫn không có giải trừ.

Cơ Tuyền tiếp nhận cái rương!

Lại có một chiếc tàu nhanh chóng tiến đến.

Lần này là đỉnh cấp võ đạo cường giả của Tru Thiên Các.

Bọn họ nhận lấy cái rương pháo hoa này, sau đó lập tức dùng tốc độ nhanh nhất lên bắc, đưa đến Viêm Kinh.

...

Lại qua ba ngày!

Bình an vô sự.

Hai cái hạm đội lại đi hai ngàn năm trăm dặm.

Lúc này, khoảng cách thành Huyền Vũ đã năm nghìn dặm.

Khoảng cách tam giác quỷ khổng lồ, cũng chỉ có một nghìn bảy trăm dặm.

Thế cục chợt khẩn trương lên.

- Cô cô, trở lại trên tàu lớn đi. - Thẩm Lãng nói.

Tuyết Ẩn bất động.

Thẩm Lãng nói:

- Lại muốn không nghe lời, lại muốn tự chủ trương à?

Nước mắt Tuyết Ẩn chảy xuống.

- Không tin con sao? – Giọng Thẩm Lãng giận dỗi.

Một giây sau.

Tuyết Ẩn nâng khuôn mặt của Thẩm Lãng, chợt hôn lên.

Cẩu nam nữ!

Cơ Tuyền cùng Ninh Hàn lại dời ánh mắt đi chỗ khác.

Chân tay Thẩm Lãng luống cuống.

Đừng như vậy, đừng như vậy.

Nương tử không thấy được, không thấy được.

Tầm hôn ba phút, Thần nữ Tuyết Ẩn chợt nhảy xuống tàu bơi về phía con tàu quý giá to lớn kia.

...

Lại qua hai ngày!

Hạm đội lại đi một ngàn năm trăm dặm.

Lúc này khoảng cách tam giác quỷ khổng lồ chỉ còn hai trăm dặm.

Thẩm Lãng có thể rõ ràng cảm giác được, toàn bộ bầu không khí trên mặt biển trở nên nặng nề không gì sánh bằng.

Tam giác quỷ khổng lồ.

Vùng cấm của cả thế giới.

Chỗ nguy hiểm nhất suốt trăm ngàn năm qua.

Bất kỳ sự sống nào, bất kỳ con tàu nào tiến vào thì tuyệt đối không còn đường sống.

Biết được càng nhiều, lại càng sợ hãi.

Cho nên hạm đội sáu đại thế lực siêu thoát càng yên lặng.

Kế tiếp!

Thời gian cho Cơ Tuyền không còn nhiều nữa.

Muốn động thủ, sẽ phải lập tức động thủ.

Bằng không, hạm đội gia tộc họ Kim sẽ phải hoàn toàn tiến vào tam giác quỷ khổng lồ.

Cơ Tuyền lại một lần nữa ngồi vào trước mặt Thẩm Lãng.

- Hãy nói một chút về tính toán của ngươi đi.

Thẩm Lãng nói:

- Ngày bảy tháng bảy, sau khi nhắn cho Viêm Kinh tín hiệu sau cùng, lúc đó người của ta sẽ hoàn toàn đốt cháy hủy hết độc Cái Chết Đen, nguy cơ Viêm Kinh hủy diệt nguy cơ hoàn toàn giải trừ.

- Tín hiệu là gì vậy? - Cơ Tuyền bèn hỏi.

Thẩm Lãng nói:

- Chờ hạm đội gia tộc họ Kim tiến vào tam giác quỷ khổng lồ xong, ta tự nhiên sẽ giao ra đây.

Cơ Tuyền nói:

- Vậy chính ngươi thì sao?

Thẩm Lãng nói:

- Ta sẽ ở lại trên chiếc tàu này, tùy ý hai vị tỷ tỷ bằm thây vạn đoạn. Đương nhiên có lẽ tỷ tỷ sẽ nói sẽ bắt thê tử, người nhà của ta tới, thúc ép ta giao ra phương pháp giải trừ hành động hủy diệt Viêm Kinh.

Cơ Tuyền lặng im.

Nàng quả thực có ý nghĩ này.

Thẩm Lãng quý trọng người nhà của mình như thế, chỉ cần bắt tiểu Băng hay con gái Thẩm Lãng tới.

Thậm chí không cần dùng tính mạng uy hiếp, chỉ cần làm gãy tay gãy chân, Thẩm Lãng sẽ thỏa hiệp.

Thẩm Lãng nói:

- Thế nhưng ngươi nên biết, bảo hộ một triệu con dân Viêm Kinh, không phải vì ta sợ hãi, mà là ta cảm thông. Ngươi cũng biết ta một chút đều không muốn thương tổn bọn họ, cho nên không thể để cho trong lòng ta có hận. Một khi tỷ tỷ làm thương tổn người nhà ta cho dù một chút, trong lòng ta sẽ có hận, một khi trong lòng ta có hận, cho dù người nhà của ta đều tiến vào tam giác quỷ khổng lồ, tỷ tỷ làm sao sẽ biết ta sẽ không tiếp tục trả thù, ta không có thủ đoạn tiếp theo nữa nào?

Là đạo lý này, Cơ Tuyền đã sớm nghĩ thấu.

Cho nên nàng mới không có bắt người nhà của Thẩm Lãng uy hiếp hắn.

Thẩm Lãng nói rất đúng.

Bảo hộ vạn dân Viêm Kinh, xét đến cùng là lòng thương hại và thiện ý của Thẩm Lãng cảm.

Chính hắn cũng tuyệt đối không muốn làm thương tổn người vô tội.

Thẩm Lãng nói:

- Chỉ cần ta nhìn tất cả người nhà của ta tiến vào tam giác quỷ khổng lồ bình an. Ta ở lại tại chỗ, tùy ý lăng trì xử tử, nhất là Ninh Hàn, tỷ tỷ có thể muốn băm ta thành mảnh vụn rồi đúng không.

Cơ Tuyền cùng Ninh Hàn hai người lẳng lặng không nói gì.

Một lát sau!

Cơ Tuyền phát ra mệnh lệnh.

Hạm đội đế quốc ngừng tiến tới.

Mệnh lệnh tầng tầng lớp lớp truyền bằng phất cờ hiệu.

Mất một thời gian khá lâu mới truyền khắp cả nhánh hạm đội đế quốc, kéo dài trăm dặm.

Cuối cùng!

Tất cả mọi người hạm đội đế quốc thở nhẹ nhõm một cái thật dài.

Sống sót sau tai nạn.

Tam giác quỷ khổng lồ, hạm đội đi vào chính là tan nát, chết không có chỗ chôn.

Hơn nữa, chỗ đó ngay cả liếc mắt nhìn cũng thấy không may rồi.

Lúc này khoảng cách hai trăm dặm, tuy rằng không nhìn thấy.

Thế nhưng tất cả mọi người đã cảm giác được mùi thần bí, quỷ dị, đáng sợ.

Giống như phía trước có một con ác quỷ khổng lồ đang ở cái mồm to như địa ngục chờ vô số người đi chịu chết.

Thẩm Lãng hạ lệnh!

- Toàn bộ thủy thủ của con tàu này lên tàu nhỏ, đuổi theo hạm đội họ Kim, leo lên tàu lớn, cùng nhau tiến vào tam giác quỷ khổng lồ.

Đổi thành cái khác thủy thủ, chắc chắn sợ hãi không ngớt.

Nhưng thủy thủ trên tàu của Thẩm Lãng toàn bộ cũng là người có huyết mạch trống rỗng lột xác.

Trăm phần trăm phục tùng mệnh lệnh, không sợ hãi chút nào.

Sau khi nghe được mệnh lệnh của Thẩm Lãng, toàn bộ thủy thủ trên tàu leo lên tàu nhỏ chèo thật nhanh về tàu lớn hạm đội họ Kim.

Một lát sau!

Tốc độ của con tàu của Thẩm Lãng chậm lại.

Bởi vì, đã không còn ai khống chế.

Liền chỉ có thể mặc cho gió, nước chảy cuốn trôi.

Hạm đội đế quốc rút lui toàn bộ.

Lưu lại cũng chỉ có bốn chiếc hạm cỡ bự của nhóm thế lực Thiên Nhai Hải Các, Tru Thiên Các, núi Phù Đồ, Thông Thiên Tự.

Chúng nó từ đầu đến cuối theo sát hạm đội gia tộc họ Kim.

Thành thật mà nói, dù cho hạm đội đế quốc rút lui sạch, bốn chiếc hạm to của bọn họ cũng có thể dễ dàng giết sạch hạm đội gia tộc họ Kim, hơn nữa không vượt qua nửa canh giờ.

Khoảng cách tam giác quỷ khổng lồ càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.

Vẫn còn không nhìn thấy.

Thế nhưng Thẩm Lãng gần như có thể cảm giác được, hít thở Cơ Tuyền cùng Ninh Hàn đều có chút ngừng lại, lỗ chân lông toàn thân bản năng dựng thẳng lên.

Ngay cả Thẩm Lãng, cũng có thể cảm giác được một khí tức đáng sợ.

Loại khí tức này cũng không phải đơn thuần tính từ, mà là một loại khí tức từ trường thật sự.

Từ trường của nơi này hoàn toàn khác với những chỗ khác.

Có thể nói bất kỳ con tàu thủy hay máy bay hiện đại nào một khi tiến vào đây đều mất đi toàn bộ phản ứng.

Càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.

Bỗng nhiên...

Tam giác quỷ khổng lồ xuất hiện ở trước mắt của tất cả mọi người.

Mặc dù Thẩm Lãng xem qua văn tự ghi chép, nhưng vẫn hoàn toàn bị kinh hãi.

Đây... gần như chính là bức tường thế giới.

Biên giới thế giới.

Lúc này rõ ràng là ban ngày.

Nhưng cái vực biển phía trước vĩnh viễn đen ngòm.

Bức tường bóng tối vô biên vô tận.

Nói sương mù dày đặc không phải sương mù

Tóm lại toàn bộ trời đất đều giống như bị mây đen che phủ.

Kéo dài mấy ngàn dặm.

Cái tam giác quỷ khổng lồ này, chính là một hình tam giác, mỗi cạnh kéo dày mấy ngàn dặm, diện tích chung vượt qua mấy triệu cây số vuông, triệt để ngăn vùng biển phía Đông và vùng biển phía Nam.

- Ùng ùng...

Lẽ ra phải có tiếng nổ.

Thế nhưng không có!

Trong những tầng mây tối tăm vô biên vô tận của tam giác quỷ khổng lồ đánh xuống rất nhiều tia sét.

Những tia sét này giống như rồng lượn vậy.

Vô số kể.

Thế nhưng âm thanh giống như bị hãm lại, cho dù cách mười mấy dặm cũng không có truyền tới.

Cái tam giác quỷ khổng lồ này nhìn qua thực sự như là một cái địa ngục.

Bất luận kẻ nào bất kỳ tàu bè một khi tiến vào sẽ tan nát, triệt để ngăn cách.

Đội tàu hộ tống của gia tộc họ Kim bỏ tàu hết, tất cả mọi người leo lên con tàu khổng lồ, tầm mấy nghìn người.

Mấy chiếc chiến hạm của phe địch, vô thanh vô tức truy đuổi hạm to của họ Kim.

Khoảng cách tam giác quỷ khổng lồ càng ngày càng gần.

Trong nháy mắt, con tàu nguyên bản khổng lồ bỗng trở nên bé nhỏ không gì sánh được nhỏ bé, giống như một chiếc thuyền giấy.

Thẩm Lãng lúc này khoảng chiến hạm lớn của Mộc Lan chừng mười mấy dặm.

Mộc Lan đứng ở đuôi tàu.

Thẩm Lãng đứng ở phía sau đầu tàu.

Giữa hai người cách mười mấy dặm.

Thực sự nhìn không thấy đối phương, miễn cưỡng chỉ có thể nhìn đến một điểm nhỏ.

- Phu quân, thiếp tin chàng, thiếp tin chàng nhất định sẽ cùng đoàn viên với chúng ta, chàng tuyệt đối không nên gạt thiếp, bằng không thiếp thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho chàng.

- Yên tâm đi cục cưng, nếu như ta lừa nàng thì nàng hãy đến địa ngục đè chết ta.

- Lần sau cho chàng thêm nửa canh giờ.

- Đừng, như vậy quá mệt mỏi. Nửa giờ vừa vặn, theo đuổi cảnh giới quan trọng nhất, thời gian dài hơn cũng là hư.

Hai người cách mười mấy dặm, giống như cũng có thể yên lặng giao lưu.

Tiếp tục, Mộc Lan một tay ôm lấy nhóc Thẩm Lực, một tay ôm lấy cô bé Thẩm Mật.

Nhóc Thẩm Dã đứng trên mặt đất, nó dùng hai tay ôm chân mẹ gào khóc.

Mộc Lan nắm lên tay của bé con Thẩm Mật, hướng Thẩm Lãng giơ giơ.

- Phu quân, tạm biệt!

- Cục cưng và những cục cưng khác, tạm biệt!

- Yêu chàng!

- Yêu nàng!

Tiếp đó!

Chiếc hạm khổng lồ của gia tộc họ Kim chợt xông vào trong tam giác quỷ khổng lồ, xông vào trong tầng mây tăm tối vô biên vô tận.

Hạm đội của sáu của thế lực siêu thoát, ở khoảng cách tam giác quỷ khổng lồ còn có mười dặm ngừng lại.

Mắt mở trừng trừng nhìn chiếc hạm khổng lồ của gia tộc họ Kim biến mất ở trong tầm mắt.

Thẩm Lãng mở to hai mắt, lưu luyến vô cùng nhìn mọi thứ trước mắt.

Nhìn những người vợ rồi đến ba đứa con của chính mình.

Tam giác quỷ khổng lồ, thực sự giống như một con quái thú khổng lồ nuốt sống chiếc hạm lớn kia.

Chẳng bao lâu...

Chiếc hạm và tất cả mọi người trên đó biến mất trong tầm mắt của Thẩm Lãng.

Nước mắt Thẩm Lãng tuôn ra như mưa.

Người yêu của ta, những bé ngoan của ba ba, người nhà của ta.

Cứ như vậy biến mất.

Lòng Thẩm Lãng đau như dao cắt.

Hắn như bức tượng, đứng ngẩn người vẫn không nhúc nhích.

......

Một lát sau, bên tai truyền đến giọng đầy lạnh lùng của Cơ Tuyền.

- Thẩm Lãng, chúng ta đã đáp ứng điều kiện của ngươi, để cả nhà ngươi người tiến vào tam giác quỷ khổng lồ.

- Bây giờ ngươi cần phải nói cho ta biết, tín hiệu cuối cùng để giải trừ hành động hủy diệt Viêm Kinh là gì vậy? - Cơ Tuyền thản nhiên bèn hỏi.

Sau khi hỏi xong, nàng sẽ động thủ, sẽ phải cắt lấy đầu Thẩm Lãng.

- Không có tín hiệu. - Thẩm Lãng nói.

Nghe những lời này, Cơ Tuyền sắc mặt kịch biến, nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Có ý gì? Thẩm Lãng, ta đã để người nhà của ngươi tiến vào tam giác quỷ khổng lồ, ngươi chẳng lẽ muốn nuốt lời à? Nếu như ngươi nói ra tín hiệu giải trừ hành động, vậy còn có thể được chết một cách thoải mái một chút. Nếu như ngươi không nói, ta cam đoan để cho ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng không xong, thậm chí hối hận sống trên thế giới này.

Thẩm Lãng cất giọng thản nhiên:

- Không có tín hiệu giải trừ gì cả, bởi vì căn bản liền không có hành động hủy diệt Viêm Kinh gì hết. Ta không giống các ngươi, ta không phải súc sinh, ta sẽ không ra tay với bình dân, các ngươi bị đùa bỡn, ta từ đầu tới đuôi cũng không có suy nghĩ ở thả độc Cái Chết Đen ở Viêm Kinh.

Nghe những lời này, sắc mặt Cơ Tuyền cùng Ninh Hàn tái mét.

Sỉ nhục trước nay chưa từng có.

Thẩm Lãng nhà ngươi đùa giỡn với chúng ta như với khỉ sao.

Suốt mười ngày nay, ngươi luôn luôn đang chơi đùa trêu chúng ta sao.

Các cao thủ Thiên Nhai Hải Các cùng Tru Thiên Các gần như dùng cả tính mạng bảo vệ chút pháo hoa ngươi đưa, phải bỏ dở hành động hủy diệt của Viêm Kinh.

Kết quả, hết thảy đều là giả.

Thẩm Lãng nói:

- Biểu diễn cho dân chúng Viêm Kinh một màn trình diễn pháo hoa không tốt sao? Dù sao dân chúng Viêm Kinh các ngươi sinh hoạt vô cùng áp lực.

- Được, được, rất tốt... Khụ... - Cơ Tuyền cười lạnh:

- Vậy ngươi cũng có thể an tâm chết đi.

Ninh Hàn nói:

- Thẩm Lãng, quỳ xuống đi, ta tự mình chém xuống đầu của ngươi lô, là thời điểm kết thúc trận này trò khôi hài.

Dứt lời, Ninh Hàn rút ra lợi kiếm, sẽ tiến hành chém đầu Thẩm Lãng.

Giết Thẩm Lãng.

Coi như phe Khương Ly triệt để cắt đứt.

Thẩm Lãng cười nói:

- Hai vị tỷ tỷ, có một việc quên nói cho các tỷ tỷ. Hành động hủy diệt Viêm Kinh là giả, ta không muốn ở Viêm Kinh thả độc Cái Chết Đen gì. Thế nhưng... trên người hai tỷ tỷ trúng độc Cái Chết Đen, lại là thật.

- Nóng sốt chưa.

- Ho khan đi nào!

- Khó chịu đi.

Nghe những lời này, khuôn mặt Cơ Tuyền cùng Ninh Hàn triệt để kịch biến.

- Ngươi, ngươi lúc nào hạ độc cho chúng ta?

Thảo nào hai người cảm thấy không thích hợp, cuối cùng lại muốn ho khan, hơn nữa có chút phát sốt.

Chỉ có điều họ võ công cao, ép buộc chịu đựng.

Mấu chốt là họ không có uống một ngụm nước nào Thẩm Lãng, cũng không có thấy Thẩm Lãng gây nổ bất kỳ khói độc nào.

Thẩm Lãng nói:

- Cái nguyên nhân truyền nhiễm chính là bản thân ta, hai ngày này hai người cùng ta gần như vậy, hô hấp cùng một buồng không khí, cho nên đương nhiên bị lây bệnh. Núi Phù Đồ rất lợi hại, nhưng đây chẳng qua là với cổ trùng cùng kịch độc. Cái Chết Đen núi Phù Đồ cứu không được, một khi bị lây hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

- Người nào cũng không thể nào cứu được hai tỷ ỷ đâu.

Cơ Tuyền cùng Ninh Hàn triệt để kinh ngạc sững sờ.

Thẩm Lãng lại để bản thân bị nhiễm độc Cái Chết Đen trước, tiếp đó lây cho hai người bọn họ?

Quá độc.

Thật đáng sợ.

Thẩm Lãng nói:

- Hai vị tỷ tỷ, phải chết cùng chết đi nào! Bằng không thừa cơ bắn một cái cho đã?

- Lại đây, tận hưởng đi, dù sao cũng có thời gian hai ba ngày!

- Các tỷ tỷ không phải muốn giết ta à? Có thể lựa chọn tiền dâm hậu sát ta mà!

- Lại đây, đừng bởi vì ta là mỹ nam liền thương tiếc ta, tới giày vò ta đi!