Lần trước Thẩm Lãng hoàn toàn dọa sợ Douglas, khi hắn nhảy xuống đê đập như Aquila.
Nhưng lần đó gã rất nhanh tỉnh táo lại, đồng thời lợi dụng kỳ tích mà mình tạo ra, còn lợi dụng người khác nói xấu Thẩm Lãng, nhờ đó trở thành tân thủ lĩnh của Skeleton.
Nhưng lần này Thẩm Lãng đánh mặt thật quá ác.
Khiến cho Douglas như bị sét đánh, mất hết thảy khả năng phản ứng.
Đến tột cùng xảy ra chuyện gì?
Vì sao không thể thoát khỏi chỗ này?
Thực tế đã chứng minh suy nghĩ của mình không sai, lần trước năng lượng hạch tâm bạo tạc, rõ ràng đã quấy nhiễu năng lượng từ trường trong hải vực, rõ ràng Hela nhờ đó thành công rời khỏi chỗ này mà?
Nhưng lúc này, những chuyện đó không còn quan trọng nữa.
Mẫu chốt là mấy ngày qua, được mọi người ủng hộ xem như thần cứu thế, phảng phất đưa Douglas lên thiên đường.
Mà bây giờ Douglas trực tiếp bị đá xuống địa ngục, chịu nhục bực nào, bị cười nhạo đến cỡ nào.
Chẳng qua chân chính từ thiên đường rơi xuống địa ngục lại không phải Douglas, mà là đám hải tặc.
Mấy ngày qua bọn họ vui sướng đến mức nào?
Mỗi thời mỗi khắc đều cảm thấy đang về nhà, bọn họ uống rượu hân hoan, bọn họ đẩy Douglas lên tôn thờ.
Con người không sợ tuyệt vọng, nhưng điều đáng sợ nhất là sự tuyệt vọng đến sau hy vọng.
Cho nên trong chốc lát, tất cả hải tặc hầu như sụp đổ, rất nhiều người chịu không nổi nữa, ngã ngồi xụi lơ xuống đất, thậm chí có người gào khóc.
"Tại sao? Tại sao thiên thần đối xử với chúng ta như thế?"
"Thiên thần ơi, người thật quá tàn nhẫn, dằn vặt chúng ta như vậy, sao không giết chúng ta đi?"
Hela nhìn thấy một màn này, trong lòng vô cùng đã nghiền.
Đám hèn nhát các ngươi muốn sống, thời điểm mẫu thân của ta hải táng các ngươi không ngăn cản, trong lòng mặc dù có hổ thẹn vì cái chết của mẫn thân, nhưng vẫn luôn thờ ơ.
Ngay lúc đệ đệ của ta một lần nữa hải táng, các ngươi vẫn thờ ơ, giả mù sa mưa.
Sau đó còn chọn tên lừa gạt Douglas làm thủ lĩnh.
Hiện tại kết quả như vậy, thực sự quá đáng đời, quá đã!
"Trách ai? Các ngươi trách được ai?"
Hela nói lớn: "Các ngươi lựa chọn Douglas, các ngươi xem Douglas như thần cứu thế. Douglas! Sau người không biểu diễn nữa, sao không tiếp tục giả thần giả quỷ nữa?"
Douglas hít một hơi thật sâu, tinh thần dần dần tỉnh táo lại, cảm thấy hiện tại tuyệt đối không thể chịu thua, trong lòng vẫn còn niềm tin.
"Trầm Lãng các hạ, ta thất bại, nhưng ai chứng minh được ngươi thành công?"
Douglas cười lạnh nói: "Ngươi luôn miệng nói có thể cứu mọi người, vậy người dùng cách nào?"
Trầm Lãng cười lạnh nói: "Muốn ta nói, để đánh cắp trí tuệ của ta sao? Ngươi nằm mơ!"
Hải Võng không ngừng run rẩy, thống khổ đến không thể thở nổi, bởi vì gã là người tin tưởng Douglas nhất, nhưng mà huyền thoại về Douglas kết thúc rồi.
Nhưng mà, dù không thể đứng về phía Douglas nữa, cũng phải đối kháng với tên tiểu bạch kiểm này đến cùng!
"Thẩm Lãng, ngươi luôn miệng nói có cách đưa bọn ta rời đi, vậy ngươi nhanh nói ra!"
Hải Võng lạnh lùng nói tiếp: "Ngươi không nói, còn muốn lôi kéo các huynh đệ bán mạng cho ngươi, thật sự mơ mộng hão huyền. Điện hạ Douglas chỉ thất bại một lần mà thôi, ngươi mơ tưởng đoạt lấy vị trí thủ lĩnh."
Lời này vừa nói xong, Hela không dám tin nhìn Hải Võng, tại sao?
Nghĩa huynh sao lại bảo vệ Douglas như vậy, lúc trước hai người hoàn toàn không quen biết nhau, cho đến bây giờ chỉ quen được vài tháng mà.
"Nhìn đi, mọi người nhìn đi! Đây là tình yêu chân chính."
Trầm Lãng cười nói: "Điện hạ Douglas, ngài cảm động không? Đến lúc này rồi, Hải Võng các hạ còn bảo vệ ngài như vậy, tình yêu còn sâu hơn biển cả"
Lời này vừa ra, Hải Võng biến sắc, mà Hela thì ngẩn ngơ, đám hải tặc đều đưa mắt nhìn Hải Võng, rồi lại nhìn sang Douglas.
Có... Có ý gì?
Lẽ nào quan hệ giữa Hải Võng và Douglas lại thuộc loại như thế?
Thế giới Phương Tây, tình yêu say đắm giữa hai người đồng giới không được chúc phúc, thế nhưng hải tặc bọn họ rất tha thứ, hơn nữa nam nhân yêu nhau không phải số ít, ngay cả Hela còn yêu mến nữ nhân mà.
Nhưng sau khi Douglas đến đây, luôn bày tỏ tấm lòng theo đuổi Hải Mộng, thậm chí trong suy nghĩ của bọn họ, hai người thành một đôi rồi.
Chẳng lẽ Douglas muốn cải hai anh em bọn họ sao?
Chuyện này... Chuyện này hơi quá rồi!
Mọi ngày Hải Võng biểu hiện rất bình thường, không thấy dấu hiệu khác thường mà?
Nghe Thẩm Lãng nói xong, Hải Võng triệt để biến sắc, chỉ vào Trầm Lãng, tức giận hét lên: "Các huynh đệ, sở dĩ kế hoạch của điện hạ thất bại, hoàn toàn do tên tiểu bạch kiểm này hại, hắn vô sỉ lừa gạt chúng ta."
"Các huynh đệ, chúng ta lúc đầu có thể về được nhà, chính do Thẩm Lãng phá hư tất cả, hắn âm mưu hủy diệt chúng ta"
"Chúng ta bị nhốt mấy chục năm, chúng ta muốn về nhà, chúng ta có lỗi gì sao? Tên vô sỉ này vì tư lợi, vì muốn cho chúng ta thuần phục hắn, cho nên hắn mới phá hư kế hoạch của điện hạ"
Lời này vừa nói xong, hai mắt của Douglas sáng lên, đây đúng là một cách hay!
Đổ hết trách nhiệm thất bại lên đầu Thẩm Lãng.
"Thẩm Lãng huynh đệ, ta có một nghi ngờ chưa nói ra, đó là năng lượng hạch tâm bạo tạc trễ hơn một khắc"
Douglas nói tiếp: "Ta vốn không tính lầm, cuối cùng sao lại trễ giờ? Ta hy vọng ngươi cho ta một lời giải thích, ngươi hiểu năng lượng hạch tâm rất rõ, người từng ngăn cản năng lượng hạch tâm bạo tạc tại bộ lạc Amazon"
"Không chỉ vậy, ta vốn dẫn nổ năm cái năng lượng hạch tâm, vì sao chỉ nổ có ba cái?"
"Thẩm Lãng huynh đệ, ngươi làm ta quá thất vọng. Ta thấy dã tâm của ngươi. Nhưng người ít nhất can đảm không sợ chết, một nam nhân lỗi lạc, thật sự không ngờ ngươi chỉ vì muốn thắng ta, lại không tiếc tính mạng của sáu chục ngàn người?"
"Sáu chục ngàn huynh đệ muốn về nhà, thì có gì sai chứ! Ngươi sao lại hại chúng ta?"
Douglas hô lớn: "Ngươi sao lại phá hư kế hoạch của ta, làm cho uy lực vụ nổ không đủ, chúng ta mới không thể quấy nhiễu năng lượng từ trường, chúng ta mới không về nhà được."
Hela và Jack Tang nghe vậy, cảm thấy đủ rồi, mấy ngày qua bọn họ đều đi theo Thẩm Lãng, biết hắn chưa từng làm chuyện phá hại nào, Douglas và Hải Võng đang vu oan hãm hại! Hai người ti tiện đến thế sao?
Ngay sau đó, Hải Võng hô lớn: "Các huynh đệ, đều do Thẩm Lãng hại chúng ta, chúng ta giết hắn, giết hắn."
Sau đó Hải Võng giơ loan đao lên, chỉ hướng Trầm Lãng nói: "Chỉ có giết hắn, chúng ta mới về nhà được!"
Vô số hải tặc Sketeton nhìn qua Thẩm Lãng, ánh mắt tràn ngập nghi vấn, tràn ngập địch ý.
Đây xem như nhân tính ti tiện, giận chó đánh mèo.
Không quản người đó sai hay không, nói chung nhất định phải phát tiết cơn tức giận, giết cho đã rồi nói sau.
"Các huynh đệ theo ta, giết chết Thẩm Lãng!"
Hải Võng hét to một tiếng, vậy mà thật có mấy ngàn hải tặc chạy theo gã giết tới.
Bọn họ không quản đúng sai, hiện tại chỉ muốn phát tiết, muốn giết người, Thẩm Lãng dám châm chọc chúng ta, dám giẫm đạp chúng ta?
Jack Tang nổi giận, rút loan đao ra, hét lớn: "Bảo vệ thủ lĩnh!"
Tức thì, bảy ngàn hải tặc hiệu trung với Thẩm Lãng đều rút loan đao ra, chiến ý bạo tăng.
Đảng Sketelon sắp nổ ra nội chiến.
Ánh mắt của Douglas không ngừng lóe lên, đây không phải chuyện xấu, chỉ cần bọn họ nội chiến, vậy triệt để đối lập nhau.
Vậy thì dù kế hoạch thất bại, bọn họ chỉ có thể đi theo đến cuối con đường.
"Các huynh đệ, giết Thẩm Lãng, chúng ta mới về nhà được, giết, giết, giết!"
Hải Võng như bị điên, dẫn đầu vô số hải tặc liều chết xông tới.
Hela rút kiếm đứng bên cạnh Thẩm Lãng, võ công của nàng và Hải Võng bất phân cao thấp, Hải Võng xuất thân từ chủng tộc đặc thù, gần gũi với người thượng cổ, cho nên lực lượng và tốc độ rất mạnh.
Thẩm Lãng thấy vậy, giơ tay phải lên thật cao, hắn muốn nói, muốn bắt đầu biểu diễn.
Nhưng mà ngay lúc này, trong bóng tối chợt vang lên một thanh âm lạnh lùng êm tai của nữ nhân.
"Ai? Ai muốn giết Thẩm Lãng?"
"Ai nói muốn giết Thẩm Lãng! Ngươi sao?"
Một thân ảnh như cơn gió thổi đến, nhắm ngay Hải Võng đang dẫn đầu mấy ngàn hải tặc.
"Ai cản ta thì phải chết!"
Hải Võng rống to, cầm loan đao chém xuống thân ảnh kia.
"Keng!"
Loan đao dừng lại, bị một bàn tay ngọc bắt lấy.
Nữ nhân lên tiếng hỏi: "Ngươi muốn giết Thẩm Lãng?"
Hải Võng nói: "Vậy thì sao?"
Ngọc thủ của nàng nhẹ nhàng run lên, loan đao trong tay Hải Võng đứt thành từng khúc, ngọc thủ còn lại thì vỗ xuống đầu của Hải Võng.
Hải Võng muốn tránh né, thế nhưng toàn thân cứng đờ, hoàn toàn không thể nhúc nhích.
"Bịch!"
Đầu của Hải Võng nát bấy, nổ tung như trái dưa hấu.
Lúc này mọi người đều nhìn thấy rõ nàng, trên đời này còn có mỹ nhân như thế sao?
Dung mạo như tiên, đường cong ma quỷ?
"Còn ai muốn giết Thẩm Lãng ?"
Nữ nhân lại hỏi: "Ngươi sao?"
Tên hải tặc đầu lĩnh đứng gần Hải Võng vẫn không nhúc nhích, trực tiếp bị ngọc thủ của nàng đánh nát đầu.
"Ngươi sao?"
Tiếp đó, lại thêm một người bị đánh nát đầu.
Sau đó nàng lao đến Douglas, lên tiếng hỏi: "Douglas?"
Douglas cười khổ nói: "Helen điện hạ”
Mặc dù trong người cả hai đều chảy dòng máu của hoàng tộc Zollern, nhưng địa vị của Douglas và Helen cách nhau như trời và đất
Phụ thân của Douglas chỉ là một thân vương mà thôi, nếu sắp xếp danh sách người thừa kế hoàng vị, gã ít nhất phải đứng thứ mấy chục, mà Helen công chúa tuyệt đối xếp hạng ba.
Thẩm Lãng nhìn bóng lưng uyển chuyển tuyệt đỉnh của nàng, ánh mắt không dám tin, trong lòng lại mừng như điên, Tỷ... Tỷ tỷ của ta sao?
Công chúa Helen nói: "Ngươi nói lời thật cho mọi người biết, kế hoạch của ngươi thất bại liên quan đến Thẩm Lãng không? Nhớ kỹ phải nói thật, chớ bôi nhọ vương tộc Zollern"
Douglas nghiến răng nghiến lợi, đương nhiên muốn nói đây hết thảy đều do âm mưu của Thẩm Lãng, thế nhưng thật không cam tâm, bởi vì sự thật không phải vậy, nếu nói dối tiếp nữa, nhất định bị công chúa Helen giết chết.
Võ công của Douglas rất mạnh, xa luân chiến đánh thắng đám hải tặc, nhưng chỉ liếc mắt nhìn qua Helen, liền biết mình tuyệt đối không phải đối thủ của nàng.
Douglas nói: "Kế hoạch của ta thất bại không liên quan đến Thẩm Lãng"
Helen nói: "Vậy ngươi nói láo, vu oan hãm hại Trầm Lãng, đúng không?"
Douglas ngưng tụ hết thảy đấu khí, nhưng không nói lời nào, riêng chuyện đó sẽ không thừa nhận.
"Đúng hay không?"
Công chúa Helen tiếp tục hỏi.
Lời vừa dứt, Douglas chợt cảm nhận được một cỗ áp lực vô cùng cường đại, khiến cho cái trán đổ đầy mồ hôi.
"Đúng không?"
Công chúa Helen hỏi thêm lần nữa, đồng thời vươn ngọc thủ lên.
"Đúng, ta nói láo. Ta vu oan hãm hại Thẩm Lãng."
Douglas cắn răng nói.
"Phốc!"
Ánh đao lóe lên, máu tươi bắn ra.
Douglas chỉ cảm thấy khuôn mặt của mình hơi lạnh, sau đó máu tươi tuôn ra, trên mặt bị cắt một vết thật dài.
"Douglas, ngươi nói láo vu oan người khác, trước tiên ta phạt nhẹ ngươi, tiếp theo sẽ dẫn ngươi về đế quốc Zollern"
Helen công chúa chậm rãi nói: "Hy vọng hoàng tộc sẽ cho ngươi một phán quyết công chính."
Máu me đầy mặt Douglas, hai mắt nhìn chằm chằm Helen, thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, nhưng không cách nào rời khỏi miệng, chỉ có thể nghiến răng, ánh mắt đầy phẫn hận.
Dựa vào cái gì?
Dù Thẩm Lãng có là đệ đệ cùng cha khác mẹ của ngươi, nhưng người kế thừa huyết thống hoàng tộc, ta mới là đường huynh(Anh họ) của ngươi, sao ngươi lại bất công thiên vị Thẩm Lãng, gà nhà bôi mặt đá nhau?
"Đệ đệ của ta, cuối cùng tìm thấy đệ rồi."
Thẩm Lãng chợt ngửi được một mùi thơm dịu nhẹ, công chúa Helen tiến lên ôm lấy hắn, thân mật hôn lên khuôn mặt của hắn.
"Tỷ tỷ là tiên hạ trần sao?"
Thẩm Lãng cố ý giả vờ, ánh mắt mê ly nhìn Helen, hỏi.
"Không phải, đệ mới đúng"
Helen ôn nhu nói.
Mà lúc này, Hela giang hai tay, muốn ôm công chúa Helen.
Helen hơi nhíu mày, do dự một lúc, nàng có ký ức về Hela, hơn nữa còn là ký ức không vui.
Hela từng quấy rối nàng theo một nghĩa nào đó.
"Helen muội muội, lúc trước ta có lỗi, bởi vì ta chưa từng gặp ai xinh đẹp như muội cả. Hơn nữa lúc đó ta không biết, hai chúng ta là tỷ muội."
Hela nói.
Sau đó nàng tiến lên ôm ấp Helen, tham lam ngửi mùi thơm trên người nàng.
"Cảm giác thật tốt, đây mới là cảm giác người một nhà, ta nghiện mất"
Helen nghe vậy, chớp chớp mắt nhìn Thẩm Lãng, khuôn mặt tuyệt mỹ vô song đầy kinh ngạc.
"Người sáng lập đảng Skeleton không phải tên Loki sao?"
Helen hỏi.
Thẩm Lãng nói: "Lúc phụ thân ở Nữ Vương thành tên là gì?"
Helen công chúa nói. "Phụ thân tên Lyon."
Thẩm Lãng nói: "Đệ thấy dì Aquila mắng không sai, phụ thân chỉ biết nói dối lừa người khác.”
Loki, Lyon, Khương Ly?
Bây giờ phụ thân có đến ba cái tên, phụ thân đại nhân, người chơi thật vui à!
Chẳng qua Thẩm Lãng không khác lắm, hắn còn một cái tên Sở Trung Thiên, hiện tại hắn có chút tin mình là con của bệ hạ Khương Ly rồi.
Từ bộ dáng to lớn uy nghiêm của phụ thân, Thẩm Lãng mơ hồ ngửi được mùi cặn bã, hai cha con mình thật sự cùng một loại sao?
"Thật sao!"
Helen hô nhỏ một tiếng, sau đó ôm chặt lấy Hela.
Chẳng qua kế tiếp nàng liền đẩy Hela ra, bởi vì Hela nói một câu.
"Đệ đệ yêu dấu, tỷ thấy hổ thẹn, đệ thật thuần khiết, Helen mềm mại quá, làm cho trái tim của tỷ đập rộn lên, trong đầu hiện lên suy nghĩ không đúng đắn."
Thẩm Lãng im lặng không nói, hắn tức thì cảm thấy mùi vị cặn bã nồng nặc từ Hela.
Helen không quan tâm đến Hela nữa, nhìn Thẩm Lãng cười hỏi: "Ta muốn cho đệ biết một tin tức tốt, đệ đoán xem!"
Trong đầu Thẩm Lãng chợt lóe sáng, run rẩy nói: "Tỷ... Chẳng lẽ mới rời khỏi Tam Giác Quỷ sao?"
Helen nói: "Đệ quả nhiên thông minh tuyệt đỉnh, đúng như mọi người nói"
Trong nháy mắt, Thẩm Lãng cảm thấy hít thở không thông, cuối cùng biết tin tức của Mộc Lan rồi, cuối cùng biết tin tức của các con rồi.
"Lúc Mộc Lan đến Tam Giác Quỷ, tinh thần lực tiêu hao quá độ, mãi đến khi ta rời khỏi, nàng vẫn còn hôn mê"
"Đệ yên tâm, không nguy hiểm đến tính mạng đâu, nàng cần thời gian dài để bình phục, hôn mê chỉ là chức năng tự bảo vệ mình của cơ thể, thậm chí lúc nàng tỉnh lai, tinh thần và tu vi sẽ tăng lên một bậc"
"Mấy bé con đều rất tốt, Thẩm Lực vốn yếu ớt, nhưng khi vào Tam Giác Quỷ, ngược lại càng thêm khỏe mạnh."
"Còn tiểu công chúa Thẩm Mật đáng yêu nhất, Thẩm Mật thay một cây răng rồi, ta còn ôm nó lên mái nhà, để nó tự đặt cây răng lên đó."
"Tiểu Thẩm Dã thì quá quấn quýt, đệ quan tâm nó đủ không đó? Cứ mỗi lần ta ôm Thẩm Lực và Thẩm Mật, nó liền chạy đến ôm chân của ta, đáng tiếc ta không có ba cánh tay, không cách nào ôm một lượt ba đứa bé."
"Người nhà của đệ, không đúng... Người nhà của chúng ta, hết thảy đều tốt"
Helen nói tiếp: "Xin lỗi đệ, ta không thể đưa bọn họ rời khỏi Tam Giác Quỷ. Lúc ta rời đi, vẫn không cách nào làm được, thử vô số lần đều bị ném trở lại bên trong."
"Các nàng rất lo lắng cho đệ, chờ đợi mấy tháng mà vẫn không thấy đệ đâu. Ta cũng rất lo cho đệ, cho nên ta mạo hiểm thử con đường dưới đáy biển, không ngờ đến đây lại gặp đệ, thật sự quá tốt rồi."
Helen còn chưa nói hết, chợt bị Thẩm Lãng ôm lấy.
"Cám ơn tỷ tỷ. Cám ơn tỷ lo cho mọi người."
Thẩm Lãng run giọng nói, lệ rơi đầy mặt.
Hắn biết mọi chuyện không đơn giản như Helen nói, bên trong Tam Giác Quỷ nguy hiểm bực nào, Helen vì bảo vệ người nhà của hắn, khẳng định làm rất nhiều rất nhiều chuyện.
"Không cần cám ơn ta, bởi vì lúc ta làm những chuyện đó, ta cảm thấy rất hạnh phúc."
Helen nói: "Nhưng ta đã nghĩ hết biện pháp, đều không thể đưa các nàng rời khỏi nơi đó."
Thẩm Lãng lên tiếng an ủi: "Không sao, đệ sẽ có cách"
Hai người cứ thế ôm nhau, cảm xúc chập chùng!
Một lúc lâu sau.
"Ngươi giết đệ đệ của ta"
Hải Mộng ngồi xổm trên đất, ôm lấy thi thể không đầu của Hải Võng, tức giận nhìn Helen, hét lên.
"Hắn muốn giết Thẩm Lãng, hắn đáng chết"
Helen lạnh lùng nói.
Douglas nói: "Công chúa Helen, ngài rất mạnh, võ công vượt qua tưởng tượng của chúng ta. Thế nhưng ta muốn hỏi ngài một câu, ngài mạnh như thế, vậy có thể rời khỏi đây được không?"
Helen lắc đầu nói: "Ta không thể."
Douglas nói: "Mời ngài nói lại lần nữa."
Helen nói: "Ta không cách nào rời khỏi chỗ này, mười mấy ngày qua ta tìm kiếm khắp nơi, nhiều lần vượt biển. Nhưng lần nào cũng thất bại, trở lại vị trí ban đầu"
Helen nói thật, phế tích nước Lost rất lớn, trọn mấy vạn ki-lô-mét, nàng nào biết Thẩm Lãng ở đây đâu, nàng muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này, đi tìm Trầm Lãng, kết quả nỗ lực vô số lần đều thất bại.
Douglas nói: "Mọi người nghe không? Ngay cả công chúa Helen còn thất bại, không cách nào rời khỏi chỗ bị nguyền rủa này. Thẩm Lãng các hạ! Ngươi dựa vào cái gì nói mình cứu được mọi người?"
"Helen điện hạ! Ta bị ngài nghiêm phạt vì nói dối, vậy Thẩm Lãng lừa gạt mọi người thì sao? Hắn phải bị nghiêm phạt, nên bị chém một đao lên mặt đúng không?"
Khuôn mặt anh tuấn của Douglas đầy máu, đang chảy như trút nước còn chưa ngừng, tràn ngập phẫn hận nói.
"Không được."
Helen công chúa nói: "Ta trừng phạt ngươi, bởi trong cơ thể của ngươi chảy dòng máu của hoàng tộc, ta có trách nhiệm giáo huấn ngươi, khi ngươi làm mất mặt hoàng tộc Zollern."
"Nhưng mà Thẩm Lãng thì khác, hắn không phải thành viên của đế quốc Zollern"
"Hơn nữa ta tin Thẩm Lãng không nói dối. Nếu hắn thật nói dối, ta không nghiêm phạt hắn, thế nhưng ta là tỷ tỷ của hắn, ta sẽ tự phạt mình, rạch một vết lên mặt của mình"
Helen tiếp tục nói.
Nàng vừa dứt lời, Thẩm Lãng cả kinh, tỷ tỷ yêu dấu của đệ, tỷ... Tỷ cổ hủ như thế sao?
Quy tắc của quý tộc, quy tắc của hoàng tộc, nói nghe chơi thôi, sao lại xem như thật?
Thẩm Lãng đưa mắt nhìn Hải Mộng, nhìn đám hải tặc đảng Sketeton, trong ánh mắt của bọn họ tràn ngập tuyệt vọng, tràn ngập mê man, còn có hận thù.
Hận thù không hoàn toàn nhắm vào hắn, mà được tích lũy qua nhiều năm mệt mỏi.
Thẩm Lãng hít sâu một hơi, tỷ tỷ Helen đến, cho hắn biết tin tức tốt nhất, người nhà của hắn bình an.
Cho nên hắn càng thêm nóng lòng muốn về.
Thế nhưng muốn giết về Phương Đông, cần phải có hạm đội đảng Sketeton, cần vực dậy sự tự tin và dục vọng chiến đấu của bọn họ, đó mới là hạm đội hải tặc mạnh nhất thế giới.
Hắn chậm rãi đi lên bục cao được chuẩn bị sẵn, nhìn vô số hải tặc Sketeton.
Ngay lúc này, Hải Mộng bỗng nhiên nói.
"Mọi người không nên nghe hắn lừa gạt, hắn làm nhục chúng ta, hắn coi thường chúng ta, đến bây giờ vẫn còn coi thường chúng ta."
Thẩm Lãng cười to: "Không sai, ta coi thường các ngươi! Bởi vì các ngươi đánh mất lòng kiêu ngạo, đánh mất tôn nghiêm, các ngươi bị vây lâu lắm rồi, các ngươi mạnh mẽ, nhưng ý chí chiến đấu hoàn toàn không còn"
"Thủ lĩnh Aquila vì cứu các ngươi, dũng cảm chọn hải táng, các ngươi không ngăn cản."
"Ta vì vực dậy ý chí chiến đấu của các ngươi, dũng cảm chọn hải táng, các ngươi vẫn thờ ơ như cũ, vẫn chọn đi theo Douglas."
Hải Mộng cười lạnh nói: "Chúng ta chọn hắn thì sai sao? Lẽ nào chọn người mới đúng?"
Trầm Lãng lớn tiếng nói: "Hải Mộng thủ lĩnh! Ngươi nói thật hay. Dựa vào cái gì chọn ta? Vì ta hải táng như nữ hoàng Aquila sao, vì ta làm cho hải quái hoảng sợ bỏ chạy sao? Như thế vẫn chưa đủ, còn thiếu rất nhiều"
"Tại sao ta coi thường các ngươi? Vì các ngươi chọn Douglas, vì các ngươi chờ một tên ngốc cứu mình, đó chính là sỉ nhục lớn nhất!"
"Hạm đội Sketeton từng bá chủ biển cả, mạnh nhất thiên hạ, từ khi nào lại cần người khác đến cứu rồi? Chỉ những kẻ hèn nhát, mới cần người khác cứu, đàn ông đỉnh thiên lập địa mãi mãi tự cứu lấy mình."
"Do đó ta coi thường các ngươi, ta nói muốn các ngươi thuần phục, thế nhưng ta không muốn một hạm đội hèn nhát, chỉ biết đợi người khác cứu mình, một đám vô dụng thì làm được cái gì!"
"Douglas luôn mồm hỏi ta, có cách cứu các ngươi hay không? Có thể đưa các ngươi rời khỏi chỗ này không?"
"Có, ta có cách"
Thẩm Lãng hét lớn: "Thế nhưng người Phương Đông bọn ta có một câu, muốn sống thì tự cứu lấy mình, mà không phải hi vọng người khác cứu!"
"Cái gì vây khốn các ngươi? Là chúa tể của đế quốc Lost, nó là chúa tể tối cao của mấy triệu hải quái, nó là kẻ thống trị tối cao của hải vực bị nguyền rủa này."
"Bất kỳ người nào xuống biển, đều bị nó thống trị, vĩnh viễn không biết Đông Tây Nam Bắc, nó mạnh đến mức dùng tinh thần lực của mình bao phủ toàn bộ hải vực, làm cho chúng ta sinh ra ảo giác."
"Tiếng kêu của nó như ma âm, như tiếng quỷ khóc, bao phủ cả hải vực, lỗ tai không nghe được, thế nhưng lại vang lên trong đầu của chúng ta, khiến cho chúng ta hận thù, tuyệt vọng, thậm chí tan vỡ"
"Biển cả mà các ngươi nhìn thấy, không phải chân thật, đó chỉ là thứ mà nó muốn các ngươi thấy."
"Các ngươi nghĩ mình đang đi về phía Bắc, thực tế thì các ngươi chỉ đang đi vòng quanh mà thôi. Nếu ông trời có mắt, nhất định sẽ cảm thấy nực cười, vì sao các ngươi lại đi lòng vòng như vậy?"
"Đó là chân tướng của quỷ đả tường! Mẫu thân của Hela, thủ lĩnh Aquila vì cứu các ngươi mà chọn hải táng, nhưng phải hải táng sao? Không phải, sự thật là người dũng cảm quyết chiến i chúa tể của vùng biển này."
"Thế nhưng người thất bại, bởi vì chỉ có một mình người chiến đấu, cho nên người chết, bị vô số hải quái giết chết"
"Không sai, chính các ngươi từng thấy con bạch tuộc kia, nó là chúa tể của vùng biển này, nó vô cùng mạnh mẽ, thống trị mấy triệu con hải quái."
"Muốn rời khỏi chỗ này, muốn trở về nhà, căn bản không có con đường thứ hai, chỉ có đánh bại chúa tể, đánh bại trăm vạn hải quái"
"Douglas! Người thất bại, hiện tại đến ta thử một lần."
"Ta sẽ đi sáng tạo kỳ tích ngay bây giờ, nhưng ta không đưa các ngươi theo chạy trốn, mà đưa các ngươi theo để chiến đấu."
"Đi tìm chúa tể quyết chiến, đi tìm trăm vạn hải quái quyết chiến. Năm đó thủ lĩnh Aquila quyết đấu chúa tể, người thất bại chết thảm. Mà ta còn nhỏ yếu hơn thủ lĩnh Aquila, không đáng nhắc tới."
"Thế nhưng ta sẽ thử một lần, ta sẽ chiến đấu đến cùng. Ta nói rồi, ta không cần những người hèn nhát, ai là hải tặc chân chính thì đi theo ta."
Ngay sau đó, Thẩm Lãng nói tiếp: "Jack Tang thúc thúc, nhờ thúc lấy di vật của thủ lĩnh Aquila ra."
Jack Tang lấy ra một cái ốc biển màu đỏ, ốc biển như một đám lửa, tràn ngập dục vọng chiến đấu.
Năm đó trước khi thủ lĩnh Aquila hải táng, nàng từng thổi ốc biển này, mọi người đều nghĩ rằng nàng đang tiến hành nghi thức nào đó, nhưng thật ra nàng đang hướng chúa tể tuyên chiến.
"Các ngươi không biết, vì cứu các ngươi, Aquila từng đi lên Kim Tự Tháp trên đỉnh tuyết sơn. Người trong Kim Tự Tháp cũng nói với thủ lĩnh Aquila một câu, muốn sống thì tự cứu lấy mình."
"Sau đó bọn họ đưa cho thủ lĩnh hai cái ốc biển, một cái màu đỏ, một cái màu xanh"
"Ốc biển màu đỏ có thể tuyên chiến, ốc biển màu xanh có thể xua đuổi đám hải quái, bọn họ hỏi thủ lĩnh Aquila chọn cái nào?"
Helen nhìn ốc biển quen thuộc kia, lúc nàng còn ở trong Tam Giác Quỷ, nàng lấy được một cái kèn lệnh thượng cổ, đó là ốc biển màu xanh, thổi lên sẽ làm cho hải quái hoảng sợ chạy trốn.
Nàng đã đưa nó cho Tuyết Ẩn, không ngờ còn ốc biển màu đỏ nữa.
Thẩm Lãng nói: "Đổi thành các ngươi thì chọn thế nào? Ta chắc các ngươi sẽ chọn ốc biển màu xanh. Thế nhưng thủ lĩnh Aquila lại chọn ốc biển màu đỏ, bởi vì ý chí chiến đấu của người còn chưa mất"
"Chính là cái ốc biển màu đỏ này, các ngươi thấy quen mắt lắm đúng không."
Thẩm Lãng gia ốc biển màu đỏ lên thật cao.
Nhìn thấy ốc biển màu đỏ, đám hải tặc chợt hít một hơi khí lạnh, nhớ lại ký ức vô cùng sợ hãi.
Năm đó thủ lĩnh Aquila, sau khi thổi cái ốc biển đó lên, vô số hải quái xuất hiện, vô số kể, vô biên vô hạn.
Cuối cùng một con bạch tuộc lớn như tòa thành, không chỉ to lớn, nó còn tỏa ra khí tức năng lượng khủng bố như địa ngục, làm cho người ta cảm thấy hồn phi phách tán, cứt đái cùng ra.
Ngày thời điểm đại bạch tuộc xuất hiện, bọn họ đều tê liệt ngã xuống đất, hoàn toàn mất dũng khí chống lại.
Mà ngày đó thủ lĩnh Aquila rút đại kiếm ra, hô to Sketeton muôn năm, sau đó người nhảy xuống đê đập, xông tới con bạch tuộc lớn như tòa thành kia, nhưng không một ai dám theo sau người.
Tiếp đó Aquila bị hải quái giết chết, thịt nát xương tan, chết không chỗ chôn.
Bởi vậy bọn họ đều sợ hãi, ý chí chiến đấu không còn nữa.
Lúc trước bọn họ còn không ngừng chiến đấu, chém giết hải quái, kể từ ngày đó, bọn họ không dám ra biển, suốt ngày trốn bên trong bến cảng.
Nghe Thẩm Lãng nói xong, Hela khóc ròng nói: "Jack Tang thúc thúc, Thẩm Lãng nói thật sao? Tại sao ta không biết?"
Jack Tang run rẩy nói: "Thẩm Lãng nói không sai, mẫu thân của con luôn ích kỷ như vậy, quyết định hi sinh hiến tế về sau, muốn ta trông nom con, còn để lại cho con một di thư."
Hela nói: "Di thư ! Ta chưa từng thấy?"
Thẩm Lãng nói: "Là bức họa phụ thân của chúng ta, bên trong cất giấu di thư của thủ lĩnh Aquila để lại cho tỷ. Người muốn để lại cho tỷ, nhưng lại không muốn tỷ nhìn thấy, thế nhưng đệ thấy."
Thẩm lãng lấy ra một bức họa, trên bức họa vẻ một người là Khương Ly, thủ lĩnh Aquila mỗi ngày nhìn bức họa mà thương nhớ Khương Ly.
Jack Tang nói: "Lúc đầu nhìn thấy con bạch tuộc kia, không chỉ bọn họ, không chỉ Hải Mộng, Hải Võng. Ngay cả ta hoàn toàn bị dọa cho hỏng, cho nên ta ký thác hy vọng lên Douglas, ta vô cùng nhục nhã"
Thẩm Lãng hô lớn: "Ta lập lại lần nữa, ta không dẫn theo các ngươi chạy trốn, ta sẽ các ngươi chiến đấu"
"Lúc thủ lĩnh Aquila thổi cái ốc biển này lên, các ngươi sợ đến mức tê liệt ngã xuống, mất đi hết thảy ý chí chiến đấu, mặc cho thủ lĩnh Aquila đơn độc chết thảm."
"Hiện tại ta muốn thổi nó lên thêm lần nữa, ta muốn kêu gọi chúa tể của vùng biển này, ta muốn kêu gọi trăm vạn hải quái, các ngươi cũng sẽ để cho một mình ta chiến đấu sao?"
"Douglas! Ta không phải ngươi, ta không trốn trong góc đầu cơ trục lợi như ngươi. Ta chỉ biết dẫn theo đảng Sketeton chiến đấu đến cùng, như vậy mới xứng đáng trở thành thủ lĩnh tối cao!"
Thẩm Lãng nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, sau đó dùng tất cả khí lực, thổi ốc biển chiến đấu lên.
"Ù ù ù.."
Âm thanh già nua vang lên.
"Ùng ùng.."
Đồng thời, trời cao chợt vang lên từng đợt sấm sét.
Ngay sau đó, một màn đáng sợ xuất hiện! Vô số hải quái trồi lên mặt nước, mấy ngàn, mấy vạn, mấy trăm ngàn vạn.
Cuối cùng cả vùng biển đầy kín hải quái, ngay cả Helen còn không khỏi sợ nổi da gà, nàng chưa từng thấy nhiều hải quái như vậy.
"Rầm rầm rầm.."
Lại thêm một hồi tiếng nổ kinh thiên.
Một đạo lôi điện to lớn điên cuồng đánh xuống, chiếu sáng cả bầu trời.
Toàn bộ biển rộng phảng phất nứt thành hai, một con bạch tuộc lớn như tòa thành chợt lao tới.
Nó là chúa tể, kẻ thống trị vùng biển này!
Bởi vì nó mà tất cả bọn họ mãi mãi không thể rời khỏi nơi đây.
Thẩm Lãng xoay người nhìn đám hải tặc, cười nói: "Ta muốn chém giết chúa tể, các ngươi dám theo ta không? Hay các ngươi sẽ để ta chiến đấu một mình?"
"Các ngươi muốn lấy lại ý chí chiến đấu bị mất đi, lấy lại sự kiêu ngạo của mình? Oanh oanh liệt liệt chiến đấu để tự cứu bản thân, hay quỳ xuống cứt đái cùng ra, khóc ròng ròng?"
Sau đó hắn đi về phía biển rộng, lái một con thuyền nhỏ, đánh thẳng đến con bạch tuộc to lớn kia.