Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 467: Hải quái báo ân! Thiên kia Thẩm Lãng sát đã trở lại!



Thẩm Lãng lên chiếc thuyền lớn của người nhà.

Chiếc thuyền này không có hỏa pháo, nhưng đầy đủ kiên cố, đủ để chở hơn ba ngàn người.

Theo một tiếng lệnh xuống, hai chiếc thuyền lớn lên đường ly khai kim tự tháp.

Bình thường thì không cách nào rời khỏi, Helen từng thử bơi ra, làm đủ cách nhưng thất bại, không một lần nào ngoại lệ, đều trở lại vị trí cũ.

Bởi vì Thẩm Lãng thành công cứu vớt đảng Sketelon, đưa bọn họ rời khỏi hải vực bị nguyền rủa, cho nên hắn cũng có thể mang theo người nhà rời khỏi Tam Giác Quỷ, cùng lắm thì mất thời gian hơn chút thôi.

Nơi đây hoàn toàn khác phế tích đế quốc Lost, bên kia có công chúa tác quái, nhưng Tam Giác Quỷ chưa chắc đã có, mặc dù hải quái ở đây mạnh hơn, thậm chí lớn hơn con bạch tuộc bên kia.

Nguyên lý Quỷ Đả Tường cũng khác nhau.

Hắn cảm thấy sở dĩ không ai rời khỏi chỗ này được, bởi vì phòng ngự của kim tự tháp dưới đáy biển có vấn đề, cho nên cần phá giải từng bước một.

Nhưng... Hiện tại xem ra không cần.

Thẩm Lãng luôn lo lắng, sau khi giải trừ nguy cơ hủy diệt, trăm vạn hải quái sẽ trở mặt tấn công, nhất là khi hai chiếc thuyền rời đi, sẽ bị chúng nó chặn lại, nếu xảy ra chuyện đó, bọn hắn không thể ngăn cản nổi.

Nhưng mà tất cả an tĩnh!

Không thấy một con hải quái nào, chúng nó đều lặn xuống đáy biển.

Khoảng lúc sau, một điểm sáng xuất hiện ngoài khơi.

Đó không phải một con vật, mà là xúc tu của loại hải quái nào đó, chẳng những phát sáng, còn đang lấp lóe, trông rất đáng yêu.

Nhưng chỉ riêng cái xúc tu phát sáng nhìn đáng yêu mà thôi, bên dưới mặt biển là một cơn ác mộng, toàn bộ thân thể của nó còn lớn hơn chiếc thuyền của Thẩm Lãng, xấu xí dữ tợn đến mức, không thể tả bằng ngôn từ.

Nó bơi ở phía trước, dẫn đường cho thuyền của Thẩm Lãng.

Có lẽ chúng nó đang trả ơn hắn.

"Giết, giết, giết…”

Thanh âm non nớt không ngừng vang lên, tràn ngập hung hãn.

Chính là Aru Tráng, con trai của Đại Ngốc và Aru Nana, đứa bé này mới sáu tuổi, đã cao tới một mét sáu, làm cho người ta giận sôi. Hơn nữa chiến đao trong tay của Aru Tráng, lại nặng hơn một trăm cân, đang luyện đao, lực lượng kinh người, khí thế bưu hãn!

Hình dung sức chiến đấu của Aru Tráng thế nào đây?

Người giống như Thẩm Lãng, một mình Aru Tráng có thể đánh một trăm, phải biết đứa bé này mới sáu tuổi.

Aru Nana đang huy đao đối chiến Aru Tráng, liều mạng huấn luyện đao pháp cho con trai.

Đại Ngốc đâu? 

Trong tay đang ôm một đứa con nít, vẻn vẹn một tuổi.

Không sai, Đại Ngộc và Aru Nana sinh thêm một đứa, thật sự ngưu bức, chạy đến Tam Giác Quỷ còn sanh con.

Lần này là một bé gái, tuy chỉ có một tuổi, nhưng lại cao hơn mấy đứa bé cùng tuổi, may mà bé gái giống mẹ, không giống cha, cho nên mi thanh mục tú, cường tráng như một hổ con.

"A nha nha." 

Nhìn thấy mẹ và ca ca đang luyện đao, bé gái hưng phấn vỗ tay, không ngừng kêu la.

Hai năm trôi qua, Đại Ngốc vẫn như trước đây, nhìn thấy Thẩm Lãng cũng chỉ cười ngây ngô, nói một tiếng Nhị Ngốc ngươi tới rồi, sau đó không nói gì nữa.

Võ công của Đại Ngốc tiến bộ lớn, cụ thể lợi hại đến mức nào, Thẩm Lãng nhìn không ra.

Nhìn thấy Thẩm Lãng đang nhìn con gái của mình, trong đầu Đại Ngốc chợt nhớ đến mình và lão bà làm cách nào có đứa bé này, lập tức mặt đỏ tới mang tai, thật sự quá xấu hổ.

Luyện trọn một canh giờ, Aru Tráng dừng lại.

"Được rồi, có thể đi chơi" 

Aru Nana nói.

Aru Tráng hoan hô, khiêng đại đao chạy tới mấy tiểu đồng bọn.

"Để đao xuống" 

Aru Nana nói.

Aru Tráng ném đao xuống, vang lên một tiếng lớn.

"Xin lỗi, Aru" 

Thẩm Lãng nói: "Liên lụy ngươi mất Khương quốc"

Tuy Thẩm Lãng không biết một tin tức nào, nhưng hắn đoán ra, Khương quốc nhất định đổi chủ.

Quốc gia dã man, người mạnh làm vua, không có sự trung thành, sau khi Aru Nana đi, khẳng định những thủ lĩnh kia sẽ nội đấu chiếm lấy vương vị, tiếp đó sẽ bị địch quốc thừa cơ công chiếm.

Việt quốc đại khái sẽ không bị như thế, bởi vì tất cả binh lực của Việt quốc đều phòng bị Thẩm Lãng trở về.

Sở quốc sẽ không vọng động, bởi vì vua Đại Viêm không thích tân Sở vương, co đầu rút cổ còn không kịp, sao lại dám bành trướng?

Cho nên, khả năng lớn Khương quốc sẽ bị Tân Càn chiếm lĩnh.

Sau khi hai cha con Doanh Nghiễm phản bội Khương Ly, trở thành con chó trung thành của hoàng đế Đại Viêm, nếu chiếm lĩnh Khương quốc, có thể giám sát Sở quốc và Việt quốc mỗi thời mỗi khác.

"Đừng nhắc lại chuyện đó." 

Aru Nana nói, đưa tay bế con gái.

"Mẹ."

 Bé gái vui sướng hô.

Thẩm Lãng hỏi: "Bé tên gì?"

Arunana nói: "Khương Đóa Đóa"

"Tên rất hay" 

Thẩm Lãng nói: "Đóa Đóa, thúc thúc ôm một cái."

Tiểu nha đầu không sợ người lạ, giang hai cánh tay nhào tới.

Thật sự trĩu nặng, còn nghịch ngợm, vừa được Thẩm Lãng ôm, hai tay nhỏ mập mạp đùa bỡn lỗ mũi và con mắt của hắn.

"Ai dui!"

 Thẩm Lãng kêu đau, nói: "Đóa Đóa, không thể nhổ lông mi, nhổ hết sẽ rất khó coi.”

"Hi hi."

Tiểu nha đầu kích thích, dù chỉ một việc nhỏ cũng làm cho nàng vui vẻ, cười đến run rẩy cả người.

Đứa con đầu lòng của Đại Ngốc và Aru Nana theo họ Aru, đứa con thứ hai theo họ Khương.

Bởi vì hiện tại ai cũng biết, Đại Ngốc và Cừu Yêu Nhi đều là con nuôi của Khương Ly, cho nên Đại Ngốc đúng là ca ca của Thẩm Lãng.

Đại Ngốc và Cừu Yêu Nhi không có quan hệ máu mủ, làm cho Thẩm Lãng kinh ngạc.

Hai huyết mạch hoàng kim, lại không phải chị em?

 Có lẽ trong đó ẩn chứa bí mật.

Thẩm Lãng cảm thấy người cha này, còn thần kỳ hơn hắn tưởng tượng.

"Tỷ phu, nhanh nói cho đệ biết chuyện ở Phương Tây đi." 

Kim Mộc Thông nói.

Thẩm Lãng nói: "Mập, ngươi nghĩ cái gì? Chẳng lẽ muốn viết thành tiểu thuyết sao."

Kim Mộc Thông nói: "Sau khi mọi chuyện xong xuôi, đệ muốn viết thành tiểu thuyết, đến lúc đó nói không chừng sẽ nổ còn hơn Đông Ly truyện."

Kỳ thực Kim Mộc Thông thon gọn hơn nhiều, thời gian hai năm giảm xuống 20kg, 200kg còn 180kg.

Thân cao 1m8, nặng 180kg.

Phảng phất như muốn duy trì con số hoàn mỹ này, mặc cho Kim Mộc Thông cố gắng thế nào đều không thể giảm cân nữa.

Cho nên, hiện tại Kim Mộc Thông trở thành một trung mập.

Thẩm Lãng than thở, nói: "Ta ở Phương Tây trải qua cái gì sao? Nói ra rất dài dòng, nhất định viết được một quyển sách"

Kim Mộc Thông vội nói: "Vậy tỷ phu mau nói cho đệ biết, nhất định sẽ rất thú vị và kích thích."

Thẩm Lãng nói: "Ta đến Phương Tây bị một nữ công tước ép cưới, nàng xinh đẹp tuyệt mỹ, võ công cao, sau đó gặp nữ vương Medusa, nàng cho ta một chi quân đội, ta dẫn quân chiếm lĩnh một hòn đảo."

"Tiếp đó có được quân đoàn Amazon cường đại, chinh phục nữ công tước tuyệt mỹ kia, nàng cho ta mấy ngàn người, vô số tiền bạc châu báo, vô số lương thực vật tư."

"Về sau ta gặp chị Hela, cứu vớt đảng Sketelon, cuối cùng gặp một người chị khác, chị ấy là công chúa Helen, được người dân phía nam đế quố c Zollern ủng hộ, ta muốn tiền có tiền, muốn vật tư có vật tư."

"Sau này ta sẽ dẫn theo mấy vạn người đánh trở lại"

Kim Mộc Thông kinh ngạc, nói: "Quá trình đó rất dài sao, chỉ nói mấy câu đã hết rồi? Hơn nữa còn không thấy sự phấn đấu trong đó, toàn bộ dựa vào ăn bám nữ nhân!"

"Đúng vậy" 

Thẩm Lãng nói: "Người đẹp trai, dáng dấp hoàn mỹ như ta, còn cần phấn đấu sao?"

Kim Mộc Thông nói: "Ở nhà tỷ phu đã ăn bám, đi Phương Tây còn ăn bám? Tỷ phu không thấy chuyện đó, có hơi..."

Thẩm Lãng nói: "Không được sao? Cơm chùa đưa tới trước mặt ngươi, ngươi ăn không?"

"Đệ ăn."

 Kim Mộc Thông thống khổ nói: "Đáng tiếc đệ không có cơm chùa để ăn, tỷ phu là nhân hoàng tương lai, một mực ăn bám như thế, không sợ làm hư hình tượng anh minh thần võ sao?"

Thẩm Lãng vỗ vỗ vai Kim Mộc Thông, nói: "Hết cách rồi, ông trời cho ngươi cơm, không ăn thì có lỗi với ông trời, chuyện đó liên quan gì đến hình tượng của nhân hoàng. Mập à! Có muội tử nào thích ngươi không?"

Kim Mộc Thông trực tiếp xoay người rời đi: : "Vâng thưa phụ thân! Tỷ phu, phụ thân đang tìm đệ."

Vừa đi, Kim Mộc Thông vừa than phiền trong lòng, đệ nhớ tỷ phu lắm, tỷ phu lại đâm đao đệ như thế.

Thẩm Lãng nói: "Mập à! Tỷ phu sẽ giới thiệu đối tượng tốt cho ngươi, tuyệt đối sẽ không như Chúc Ninh, lần này tỷ phu nghiêm túc."

Kim Mộc Thông lại nói trong lòng: "Lẽ nào không thể giết trở lại kinh thành, để Chúc Hoằng Chủ quỳ xuống, cầu xin đệ cưới Chúc Ninh sao?"

------

Hela trở thành thần tượng của trẻ con, mỗi ngày đều bị mấy bé con quấn lấy, nghe nàng kể về các chiến phiêu lưu.

Nàng không giỏi ăn nói, nhưng mấy bé con lại thích lời nói đơn giản, tràn đầy sự kích thích.

Màn đêm buông xuống.

Thẩm Lãng đứng trên boong thuyền, ngắm nhìn cảnh đêm thật đẹp, đẹp đến không chân thực.

Trăng tròn trên trời cao, lớn hơn bên ngoài nhiều lắm.

Mặt biển như một tấm kính, hai chiếc thuyền lớn lướt qua vô số phế tích.

Thẩm Lãng nói: "Cô cô, phụ thân Khương Ly chết thế nào?"

Tuyết Ẩn lắc đầu nói: "Không biết, đó là bí mật lớn nhất Phương Đông."

Thẩm Lãng thở dài nói: "Ít nhất phải biết kẻ thù là ai chứ."

Thẩm Lãng lại nói: "Lần này tới Phương Tây, con mới biết cuộc sống của Khương Ly rất tốt, tại sao lại về Phương Đông, tranh đoạt vị trí nhân hoàng, đã xảy ra chuyện gì, làm cho Khương Ly thay đổi lớn như thế?"

Tuyết Ẩn lắc đầu nói: "Ta không biết, bởi vì lúc đó ta không ở bên cạnh nghĩa huynh, lúc ta tiếp cận huynh ấy, nghĩa huynh đã trở thành người vĩ đại, như ánh mặt trời chiếu khắp Phương Đông.”

Thẩm Lãng nói: "Vậy Cô Cô biết gì về mẫu thân không?"

Tuyết Ẩn nói: "Chúng ta không ai biết thân thể của nàng. Một ngày nọ, phụ thân của người dẫn theo nàng xuất hiện, từ đó trở thành thê tử duy nhất của hắn."

Tuyết Ẩn phảng phất như rơi vào hồi ức.

"Nàng rất đẹp, băng cơ ngọc cốt, ta chưa từng thấy ai xinh đẹp như thế, nữ nhân chúng ta mỹ lệ, qua vẻ bề ngoài mà thôi, còn vẻ đẹp của nàng, từ trong xương cốt mà ra."

Thẩm Lãng nói: "Mẫu thân là người của Bạch Ngọc kinh sao?"

"Chắc vậy."

 Tuyết Ẩn nói: "Bởi vì nàng quá trắng, tựa như tuyết, khi đứng bên cạnh nàng, còn cảm nhận được sự lạnh lẽo, cho nên không ít người buông lời gièm pha."

"Nghĩa huynh lấy nàng vài năm, chưa sinh con, rất nhiều người nói cơ thể của nàng tỏa ra khí lạnh, tử cung không thể mang thai"

"Ta cũng nghĩ như vậy, lúc nàng sinh hạ các ngươi, thật sự quá khó khăn, sau khi sinh ra Tiểu Ninh Ninh, cơ thể suy yếu nhiều bệnh, cha mẹ của ngươi mạnh như vậy, kết quả lại sinh ra ngươi, tay trói gà không chặt"

Ban đầu Thẩm Lãng chỉ chú ý Khương Ly, hiện tại hắn phát hiện mẫu thân còn thần bí khó lường hơn.

Tuyết Ẩn nói: "Lãng nhi, ngươi không thích Phương Tây sao, ta thấy được sự mệt mỏi trong mắt của ngươi."

Nàng đương nhiên khác Kim Mộc Thông, thấy nhiều thứ hơn.

"Nơi đó dù tốt, nhưng không phải quê hương của chúng ta." 

Thẩm Lãng nói.

Tuyết Ẩn nói: "Quê hương của chúng ta bị hổ báo sài lang chiếm cứ, Lãng nhi muốn thiên hạ không thủ, không phải chuyện dễ, cha con Doanh Nghiễm và chúng ta, thù sâu như biển."

"Nhưng hai người họ quá mạnh, Doanh Vô Minh chẳng những là đệ tử thân truyền của phụ thân ngươi, còn là thiếu chủ của Phù Đồ sơn." 

Liên quan tới chuyện đó, Thẩm Lãng không hiểu.

Doanh Vô Minh có gì được Phù Đồ sơn ưu ái như vậy?

"Lãng nhi phải chuẩn bị tốt, kẻ địch của chúng ta rất mạnh" 

Tuyết Ẩn nhắc nhở.

Thẩm Lãng biết rõ ràng, nhìn Adolf thôi cũng đủ thấy được, Adolf đi theo Khương Ly một đoạn thời gian mà thôi, còn Doanh Vô Minh là đệ tử thân truyền, thời gian học võ hơn 20 năm.

Cho dù vậy, thực lực của Adolf rất mạnh, đơn độc hành tẩu Phương Tây, ngoại trừ một vài người, hầu như đến tình trạng độc cô cầu bại, nếu trang bị thượng cổ không bị phá hủy, nữ vương Edda thắng không nổi.

Tuyết Ẩn nói: "Ta thử qua võ công của Cừu Yêu Nhi, nàng mạnh hơn ta. Ta hỏi nàng, nàng nói thực lực của mình tương đương Edda và Helen, chỉ đứng sau Solon."

Trầm Lãng nói: "Vậy kẻ địch của chúng ta thì sao."

Tuyết Ẩn nói: "Võ công của Cừu Yêu Nhi và công chúa Ninh Hàn bất phân cao thấp, Doanh Vô Minh thì mạnh hơn chút."

Thẩm Lãng nhíu mày, hắn chỉ gặp Doanh Vô Minh một lần, khi hắn đưa tiễn Tuyết Ẩn, lúc đó Doanh Vô Minh đi cầu thân Ninh Hàn.

Lúc Tuyết Ẩn nhìn thấy Doanh Vô Minh, lập tức động thủ giết người, kết quả căn bản không thể động tới góc áo của đối phương.

Tuyết Ẩn khổ sở nói: "Phụ thân ngươi bồi dưỡng Doanh Vô Minh quá mạnh mẽ"

Thẩm Lãng bỉu môi nói: "Đôi mắt của ông ta quá kém cỏi, đù đông hay tây đều bị đệ tử phản bội."

Tuyết Ẩn nói: "Nếu hắn không chết, thì không ai phản bội"

Lời này không sai.

Người trên thế giới này, hoặc là có tài không có đức, hoặc là có đức không có tài, người có tài lại có đức, chỉ điểm được trên đầu ngón tay.

"Về phần đại tông sư, là do sáu đại thế lực siêu thoát sắc phong, xem như lừa gạt cao thủ thiên hạ" 

Tuyết Ẩn nói: "Kỳ thực người mạnh nhất, đều ở trong sáu đại thế lực, ở nước Đại Viêm.

Thẩm Lãng nói: "Cô cô, Đại Viêm và sáu đại thế lực có quan hệ gì với nhau? Sáu đại thế lực mạnh như vậy, vì sao phải nghe lệnh của hoàng đế Đại Viêm?"

Tuyết Ẩn nói: "Nếu biết chuyện đó, chúng ta cách chân tướng của thế giới không xa ."

Hai chiếc thuyền của Thẩm Lãng ly khai tân thế giới trong Tam Giác Quỷ, tiến vào hắc vụ mịt mờ.

Con hải quái vẫn tiếp tục dẫn đường, bên trong sương mù dày đặc, xúc tu của nó càng thêm sáng tỏ, hào quang lập lòe chiếu sáng bóng tối. 

Thẩm Lãng phát hiện một chuyện.

Con đường mà hải quái đi, phi thường phức tạp, căn bản không phải đi thẳng, mà là quẹo qua quẹo lại, dường như lạc đường trong mê cung. Thẩm Lãng muốn ghi nhớ con đường này, ngày sau muốn ra vào cũng dễ hơn.

Thế nhưng rất nhanh hắn từ bỏ, bởi vì nhớ kỹ cũng vô dụng, con đường này chỉ đi được một lần.

Năng lượng bên trong Tam Giác Quỷ, thời thời khắc khắc đều biến hóa di động.

Lúc tiến vào chỉ cần đi qua sương mù dày đặc, nhưng khi đi ra, lại mất trọn chín ngày.

Đường xa hơn vạn dặm, đủ thấy con đường này phức tạp cỡ nào, nếu không có hải quái dẫn đường, để Thẩm Lãng tự tính toán, thật không biết đến ngày tháng năm nào mới đi ra được.

May mắn có Yêu Yêu.

Tiểu bảo bối quá thần kỳ.

"Chúng ta đều hưởng nhờ phúc của Yêu Yêu" 

Tuyết Ẩn ôm Yêu Yêu, nhịn không được hôn một cái.

Thẩm Lãng thì ôm Thẩm Mật, đồng thời hôn lên trán cô bé.

Hắn không phải thánh hiền, cho nên trong lòng khó tránh khỏi thiên vị, nhưng trước mặt con cái nhất định phải biểu hiện công bằng, nhất là ở trước mặt con gái.

"Vù."

Rốt cuộc lao ra ngoài.

Chín ngày qua, bị sấm xét đánh, gặp nhiều vòi rồng, cảm giác áp bách thật sự quá mạnh mẽ.

Chẳng qua còn tốt, lần đi qua sương mù này hoàn toàn khác lần trước.

Lần này cảm giác an toàn hơn rất nhiều, không cần nơm nớp lo sợ như lần trước.

Thuyền của Thẩm Lãng đi ra ngoài, con hải quái kia cũng biến mất, từ đầu tới cuối không có trồi lên mặt nước, không làm cái gì để biểu hiện cáo biệt bọn hắn.

Ý của nó rất rõ ràng, bọn nó đã báo xong ân tình, hai bên không thiếu nợ nhau.

Sau đó, hai chiếc thuyền của Thẩm Lãng đi về phía bắc, hơn mấy nghìn dặm, lần này bọn hắn đi ra từ phía nam.

Ba ngày sau.

Thẩm Lãng nhìn thấy hạm đội của mình.

Nhìn thấy thuyền của Thẩm Lãng đi từ phía nam tới, đám người Jack Tang kinh ngạc, sau đó hoan hô.

"Thủ lĩnh muôn năm, muôn năm, muôn năm!"

Jack Tang thở phào một hơi, mọi chuyện thuận lợi hơn tưởng tượng, Thẩm Lãng từng sáng tạo ra kỳ tích, nhưng ông vẫn lo lắng Thẩm Lãng xảy ra chuyện, hoặc tốn thời gian rất lâu mới đi ra được.

Hai bên hội hợp.

Jack Tang hô lớn một tiếng: "Tiến về phía đông!"

Tức thì, hạm đội khổng lồ xuất phát!

Khoảng cách Việt quốc còn hơn vạn dặm, con đường quá xa.

Cách thành Nộ Triều năm nghìn dặm, ba chiếc chiến thuyền đang tuần tra.

Bọn họ vốn là hải tặc ở Phương Bắc, hai năm trước bị Đại Viêm trưng dụng, biến hóa nhanh chóng, trở thành thủy quân của Việt quốc, từ đầu tới cuối bọn họ không thể cự tuyệt.

Bản thân bọn họ cũng không muốn cự tuyệt, bởi vì quân lương rất nhiều, còn không cần chém giết.

Nhưng mà cuộc sống như vậy lại quá buồn chán, mỗi ngày phải tuần tra biển rộng, đề phòng Thẩm Lãng.

"Bên trên điên rồi, tên Thẩm Lãng kia sớm đã chết, sao đánh trở lại được?"

"Đúng vậy, làm chúng ta tuần tra vô ích, một con chim còn không nhìn thấy, chán chết."

"Chúng ta cũng kiếm được rất nhiều tiền, nhờ tên Thẩm Lãng kia, nuôi sống nhiều hải tặc như vậy."

"Nghe gì chưa? Bên trên sắp kiên trì hết nổi rồi, bọn họ đều cảm thấy Thẩm Lãng đã chết, hạm đội của chúng ta cũng sắp bị cắt giảm, chí ít giảm hơn phân nửa, hội Ẩn Nguyên không chịu trả tiền."

"Hội Ẩn Nguyên đoạt thành Nộ Triều của Thẩm Lãng, đoạt sinh ý mua bán gương, kiếm nhiều tiền như vậy, lại không chịu trả tiền?"

"Thẩm Lãng đã chết, vô ích tốn tiền nuôi 15 vạn hải quân để tuần tra, bọn họ không phải người ngu.”

"Không biết lúc nào thì hạm đội bị giải tán, chúng ta nên chuẩn bị kỹ đường lui."

"Đến lúc đó sẽ có tín hiệu."

"Tín hiệu gì?"

"Giết người!" 

Thiên Hộ nói: "Quốc vương bắt Ninh Chính, Biện Tiêu, Trương Xung và mười mấy vạn người, toàn bộ đều là người của Thẩm Lãng, cũng đã giết hơn một vạn người, nhưng còn chưa giết mấy đại nhân vật"

"Giữ mạng của bọn họ để đề phòng Thẩm Lãng trở về, những người này còn giá trị, một khi giết bọn họ, vậy đại biểu cho quốc vương cảm thấy Thẩm Lãng chết rồi, hạm đội của chúng ta sẽ giải tán."

"Tiểu tử Thẩm Lãng kia đã chết, không thể về, hắn chết thật thống khoái, liên lụy vô số người, không biết thời điểm kết thúc sẽ chết thêm bao nhiêu nữa."

Nghe bọn họ nói chuyện, người canh trên cột buồm cũng ngủ thiếp.

"Đại nhân, đến giờ về thành Nộ Triều"

Nghe vậy, Thiên Hộ liếc mắt nhìn đồng hồ cát, nói: "Tuần tra thêm lát nữa, không thể sớm một khắc nào."

Đủ thấy Yến Nan Phi trị quân vô cùng nghiêm khắc, hải quân không dám về sớm dù cách xa mấy vạn dặm.

"Đã đến giờ, xuất phát về thành Nộ Triều!" Thiên Hộ hạ lệnh, quân lính hoan hô.

Cuối cùng đến giờ về rồi, tuần tra nhiều tháng trên biển, thân thể sắp bốc mùi, lần này trở về, phải hảo hảo khoái hoạt.

Ngay lúc này, người canh gác trên cột buồm, bỗng nhiên dụi hai mắt.

Thấy ảo giác sao?

Gã nhìn thấy nơi xa xuất hiện điểm đen, chẳng lẽ là chim biển sao?

Nhìn không giống lắm.

Rất nhanh gã nhìn thấy rõ ràng hơn, đó là một hạm đội.

Thấy quỷ sao? 

Lại có hạm đội từ hướng đó chạy tới?

Chẳng lẽ là hạm đội đến từ Phương Tây.

Sau đó, tên canh gác kinh ngạc đến ngây người, rợn cả tóc gáy.

Bởi vì chân trời xuất hiện rất nhiều chiến thuyền, càng lúc càng nhiều, cuối cùng vô biên vô hạn, nhìn không thấy điểm cuối.

Đáng sợ nhất là, chi hạm đội này, bên trên cờ xí ngoại trừ vẽ một đầu lâu, còn có một chữ Khương to lớn.

Không phải đang nằm mơ chứ?

Là... Là Thẩm Lãng?

Hắn giết trở về? 

Hắn thật đánh trở lại rồi?

 Sao có thể!

"Keng, keng, keng..."

Tức thì, bên trên cột buồm vang lên tiếng chuông chói tai.

"Có địch, có địch…”

"Thẩm Lãng đánh trở lại, Thẩm Lãng đánh trở lại."

Ba chiếc thuyền này chắc chắn là Thẩm Lãng, bởi vì chi hạm đội này còn treo cờ xí khác, tỷ như cờ xí có chữ Thẩm, còn có chữ Kim. 

Gặp quỷ!

Nhất định là thấy quỷ!

"Trở về địa điểm xuất phát, chạy, chạy, chạy nhanh!"

"Nhanh đi bẩm báo thành Nộ Triều, Thẩm Lãng đánh trở lại!"

Sau đó ba chiếc thuyền tuần tra dùng tốc độ nhanh nhất lao về phía thành Nộ Triều.

Phải thông báo tin tức này cho đại soái Yến Nan Phi, nói cho Việt vương.

Ông trời ơi, Thẩm Lãng dĩ nhiên không chết, hắn đánh trở lại rồi.