Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 471: Hoàng chi ý chí! Vận mệnh Nộ Triều thành!



"Keng, keng, keng..."

Trong thành Nộ Triều không ngừng vang lên tiếng chuông cảnh báo, hạm đội tàn dư của Yến Nan Phi chật vật không chịu nổi, vội vàng nhập cảng.

Thất bại quá thảm, 15 vạn hải quân, hơn một ngàn chiếc thuyền, trở về không đến 1/10, số còn lại bị Thẩm Lãng tiêu diệt.

Hiện tại Yến Nan Phi không có tâm tình để bị thương, trong đầu không ngừng nghĩ cách, tiếp theo nên thủ thành Nộ Triều thế nào.

Khi ông vừa bước lên bến tàu, liền nhìn thấy vài người.

Thư Đình Ngọc là con trai của Thư Bá Đảo, người đứng đầu chi nhánh hội Ẩn Nguyên tại Việt quốc, nhưng cơ bản không quan tâm sự vụ, thường trú tại kinh thành, Thư Đình Ngọc trở thành người nói chuyện của hội Ẩn Nguyên.

Chúc Nhung là Xu Mật Viện Phó Sứ, còn là Tổng Đốc hành tỉnh Thiên Nam.

Có chút kỳ lạ.

Chúc Hồng Tuyết con trai của Chúc Nhung, chính là thiên chi kiêu tử, một mình suất lĩnh Huyết Hồn quân, chỉ dùng mấy ngày để tiêu diệt đại quân 10 vạn của Biện Tiêu, đánh bại mấy chục vạn quân của vua Căng.

Thậm chí Ninh Dực còn nói, bản thân không có tư cách để nịnh bợ Chúc Hồng Tuyết, bây giờ gia tộc họ Chúc đã vượt lên hoàng tộc Việt quốc.

Mà Chúc Nhung là phụ thân của Chúc Hồng Tuyết, vậy mà vẫn còn đảm nhiệm chức vụ Tổng Đốc hành tỉnh Thiên Nam, những người khác đều thăng quan, ông ta vẫn bất động như cũ.

Chúc Hoằng Chủ là tể tướng nội các, thế lực trong triều rất mạnh, một tay che khuất bầu trời, bởi vì ông ta đại biểu cho Đại Viêm, dù cho như thế, địa vị của Chúc Nhung lại hơi lúng túng.

Chúc Nhung nhất định sẽ kế thừa vị trí của Chúc Hoằng Chủ, trở thành Tể Tướng nội các, bây giờ mà tiến vào nội các, gia tộc họ Chúc sẽ bị nói có tướng ăn quá khó coi.

Nội Các chỉ có bốn ghế Tể Tướng, hai cha con ngươi lại muốn chiếm hai chỗ sao?

Trong Nội Các không còn vị trí nào thích hợp cho Chúc Nhung, vì vậy ông tiếp tục đảm nhiệm chức vị cũ, Tổng Đốc hành tỉnh Thiên Nam, vị trí này vừa là văn, vừa là võ, cho nên có thể chiếm thêm một vị trí ở Xu Mật Viện.

Nhưng mà Xu Mật Viện không tồn tại được lâu, rất nhanh sẽ bị xóa bỏ, lúc trước Thượng Thư đài đặt song song với Xu Mật Viện, trải qua cải cách, Nội Các là lớn nhất.

Sau khi xóa bỏ Xu Mật Viện, Binh bộ sẽ trở thành nha môn cao nhất, thế nhưng Binh bộ Thượng Thư không thể vào Nội Các, mà Nội Các sẽ có một vị Phó trưởng chuyên quản Binh bộ.

Chúc Nhung chiếm vị trí tại Xu Mật Viện, xem như gián tiếp chiếm lĩnh vị trí Phó trưởng tương lai, chờ Chúc Hoằng Chủ thoái vị về sau, ông sẽ thế chỗ một cách tự nhiên.

Cho nên Xu Mật Viện đã trở thành nơi bồi dưỡng Chúc Nhung, chờ ông tiến vào Nội Các, Xu Mật Viện cũng sẽ bị xóa.

Theo Chúc Nhung và Thư Đình Ngọc tới, còn có Đường Duẫn Thái Thú của quận Nộ Giang, Trác Chiêu Nhan người nói chuyện của Vũ An phủ.

Còn một đại nhân vật khác, Ngô Tuyệt con của trưởng lão Phù Đồ sơn.

Chính là cái tên luôn mồm xưng huynh gọi đệ với Thẩm Lãng, rồi liên tục đâm đao lên lưng của hắn.

Năm người đi đón Yến Nan Phi.

"Thua rồi?" 

Chúc Nhung hỏi.

Yến Nan Phi khom người thi lễ, nói: "Yến mỗ có tội! 15 vạn quân gần như toàn diệt, mười không còn một.”

Chúc Nhung cả kinh nói: "Hạm đội của Thẩm Lãng, lợi hại như vậy sao?"

Năm người tràn đầy kinh ngạc, nhưng lại không khiếp sợ như tưởng tượng.

Có lẽ do Thẩm Lãng sáng tạo ra quá nhiều kỳ tích, khắc sâu trong lòng bọn họ, làm cho bọn họ cảm thấy, Thẩm Lãng trở về, biểu hiện như vậy mới bình thường.

"Vào thành rồi nói!"

Yến Nan Phi gật đầu.

Sau đó Yến Nan Phi phát hiện trong thành Nộ Triều có rất nhiều binh sĩ, chắc là Chúc Nhung mang tới.

Yến Nan Phi dùng trọn một canh giờ, để kể quá trình chiến đấu, miêu tả hỏa pháo của Thẩm Lãng rất cặn kẽ.

"Vũ khí này sinh ra là để đánh biển, khoảng cách hơn hai dặm." 

Yến Nan Phi nói tiếp: "Hạm đội của ta có số lượng nhiều, nhưng thời đại lạc hậu."

Chúc Nhung nghe xong, không biểu hiện kinh ngạc bao nhiêu, chỉ hỏi: "Vũ khí của Thẩm Lãng có thể dùng công thành không? Ngươi nghĩ thật kỹ rồi trả lời ta.

Yến Nan Phi trầm tư một lúc lâu, lắc đầu nói: "Vũ khí này rất mạnh khi ở trên biển, giết người vô số, nhưng dùng để công thành mà nói, tác dụng không lớn.”

Yến Nan Phi phán đoán hoàn toàn chính xác, trước khi đại bác nòng lớn ra đời, trong trận chiến công thành, hỏa pháo rất khó đưa đến tác dụng lớn.

Yến Nan Phi nói: "Kinh thành có ý chỉ gì không?"

Chúc Nhung lắc đầu, dù cho có ý chỉ cũng không thể nhanh như vậy.

Yến Nan Phi nói: "Trác tiểu thư, ngươi đi Thiên Nhai Hải Các sao rồi? Có chỉ thị gì? Huyết Hồn quân của Chúc Hồng Tuyết đại nhân về kịp không?"

Chúc Hồng Tuyết suất lĩnh Huyết Hồn quân cường đại đi đâu?

Đi chinh phạt chư quốc Tây vực, nhất là thảo phạt Đại Kiếp Tự.

Hình dùng sức chiến đấu của Huyết Hồn quân thế nào?

Ba ngày liền diệt 10 vạn quân của Biện Tiêu, trong thời gian thật ngắn đánh bại liên quân của vua Căng, gần như diệt tộc Sa Man.

Sau đó gã phụng lệnh suất lĩnh một vạn Huyết Hồn quân, đi tiêu diệt chư quốc Tây Vực, đi diệt Đại Kiếp Tự.

Trận đại chiến này bị phong tỏa tin tức, không ai biết tình hình chiến đấu thế nào, nhưng Yến Nan Phi cũng là cao tầng, hơn nữa quan hệ tâm đầu ý hợp với Phù Đồ sơn, cho nên biết tiến độ chiến sự.

Ngắn ngủi trong thời gian mấy tháng, Chúc Hồng Tuyết vô số nước, vẻn vẹn một vạn Huyết Hồn quân, đại khái diệt mười ba nước.

Chư quốc Tây Vực dưới sự thống lĩnh của Đại Kiếp Tự, đang tập kết 100 vạn liên quân ngăn chặn Chúc Hồng Tuyết, trận chiến này có thể rất nhanh sẽ ra kết quả.

Kỳ thực Huyết Hồn quân không có bất kỳ liên quan gì với Việt quốc, chính là quân của Thiên Nhai Hải Các, hơn nữa còn là đội quân để chinh phạt.

Thế lực siêu thoát có đại quân, quả thật không dễ nghe, cho nên lấy danh trực thuộc Việt quốc, cho tới bây giờ trên danh nghĩa là Việt quốc đi đánh chư quốc Tây vực.

Vì sao Thiên Nhai Hải Các phải đánh chư quốc Tây vực? Chẳng lẽ vì tiêu diệt Đại Kiếp Tự?

Tuyệt đối không phải, Thiên Nhai Hải Các không để Đại Kiếp Tự vào mắt, càng sẽ không gióng trống khua chiêng đi tiêu diệt.

Yến Nam Phi có một suy đoán, Thiên Nhai Hải các muốn đả thông con đường xa vạn dặm, đi tới đại hoang mạc, bọn họ có một kế hoạch to lớn.

Trác Chiêu Nhan lắc đầu nói: "Không thể! Thiên Nhai Hải các có đại sự phải làm, không có thời gian quản chuyện nhỏ này.

Dừng lại! Ngươi quá trang bức.

Yến Nam Phi nhìn sang Ngô Tuyệt, hỏi: "Phù Đồ sơn thì sao? Có thể phái ra một chi Võ Đạo quân không? Các ngươi có 15 vạn Địa Ngục quân, đầy đủ quét ngang Sở quốc, Việt quốc, Ngô quốc!"

"Hay là phái ra một vạn tới giúp ta tiêu diệt Thẩm Lãng? 5000 người cũng được!"

Ngô Tuyệt lắc đầu nói: "Ngươi không nên nói bậy, Phù Đồ sơn là thế lực siêu thoát, nào có Địa Ngục quân gì, chỉ là lời đồn mà thôi."

Yến Nan Phi cười nhạt, tới lúc này rồi còn che giấu, không nhìn thấy Thiên Nhai Hải các sao, Huyết Hồn quân đã lộ ra, chỉ có 1 vạn quân liền tiêu Biện Tiêu, tiêu diệt vua Căng, tiêu diệt mười mấy nước Tây vực.

Lại nói, Địa Ngục quân của các ngươi, còn có thể lấy danh nghĩa của Sở quốc.

Cảm xúc của Yến Nan Phi phi thường phức tạp, ông không thể thiếu Phù Đồ sơn chống đỡ, phương diện khác thì lại cực kỳ hận Phù Đồ sơn chiếm lĩnh quần đảo Nam Châu, chiếm Nam Hải Kiếm phái.

Thậm chí vì độc bá vùng biển phía nam, Phù Đồ sơn không tiếc tạo ra địa chấn, dẫn phát biển gầm.

Đây là ý gì?

Rõ ràng là muốn biến biển nam thành cấm khu, không cho bất cứ ai tới gần.

Cho nên mới nói, gia tộc họ Tiết không phải Thẩm Lãng diệt, mà là Phù Đồ sơn diệt.

Hơn nữa Trác Chiêu Nhan nói lời rất trang bức, nhưng đúng là thật.

Phù Đồ sơn phát hiện di tích ở Hắc Thạch đảo, phạm vi cực lớn, lớn đến hoàn toàn không dám tưởng tượng, phế tích văn minh trải dài mấy ngàn dặm, còn đang không ngừng dò xét, tiếp tục mở rộng đâu.

Điều này khiến người ta nghĩ đến cái gì?

Có phải Tam Giác Quỷ không?

Sau khi văn minh thời thượng cổ hủy diệt, vô số quốc gia chìm xuống biển, chôn vùi trong lòng đất.

Cái gọi là phát hiện di tích, có thể chỉ là một cái kiến trúc, cũng có thể là một tòa thành hoàn chỉnh, hoặc là một quốc gia thượng cổ.

Phát hiện di tích càng lớn, đồng nghĩ với thu hoạch càng lớn.

Mà lần này, Phù Đồ sơn không tiếc dùng đại giới, làm cho gia tộc họ Tiết biến mất, độc bá vùng biển vạn dặm, đủ thấy di tích này lớn tới mức nào.

Thiên Nhai Hải các và Phù Đồ sơn là hai thế lực cạnh tranh nhau, bây giờ Phù Đồ sơn có được di tích lớn như vậy, Thiên Nhai Hải các làm sao ngồi xem cho được?

Ra tay ướp đoạt di tích của Phù Đồ sơn? Không được!

Bây giờ Thiên Nhai Hải các phái Huyết Hồn quân đi chinh phạt Tây vực, có lẽ bọn họ phát hiện di tích bên dưới đại hoang mạc.

Thời điểm hiên tại, hai thế lực đang cạnh tranh gắt gao, Thẩm Lãng mới trở về, chưa làm ra chuyện lớn gì.

Yến Nam Phi run rẩy nói: "Lẽ nào các ngươi không sợ Thẩm Lãng sao? Thừa dịp hắn còn nhỏ yếu, xuất động vũ lực tiêu diệt hắn còn kịp.”

Ngô Tuyệt trầm mặc chốc lát, nói: "Trừ phi hoàng để hạ chỉ, nếu không thì Phù Đồ sơn sẽ không vượt biên làm việc, phạm vi thế lực của chúng ta ở Đại Càn và Lương quốc, Việt quốc thuộc về Thiên Nhai Hải các."

Trác Chiêu Nhan nói: "Thiên Nhai Hải các bên kia, không có Tả các chủ, không có công chúa Ninh Hàn, Chúc Hồng Tuyết đại nhân cũng không có mặt.”

Chúc Nhung nói: "Ta mang đến 7 vạn, ngươi còn bao nhiêu người?"

Yến Nan Phi nói: "2 vạn!"

15 vạn chỉ còn 2 vạn, đúng là toàn quân bị diệt.

Thư Đình Ngọc nói: "Ta mang đến 1 vạn, là tân quân của hội Ẩn Nguyên, mặc dù không bằng đội quân bí mật của Phù Đồ sơn và Thiên Nhai Hải các, nhưng sức chiến đấu không thua kém Niết Bàn quân của Thẩm Lãng."

"Thậm chí còn mạnh hơn, bọn họ là người có huyết mạch số không, thuốc cải tạo của chúng ta mạnh hơn thuốc của Thẩm Lãng rất nhiều.

Tân quân của hội Ẩn Nguyên, gọi là Thiết Huyết quân.

Chi đội quân này thành lập trong máu tươi, hoàng đế bệ hạ vốn không cho phép hội Ẩn Nguyên có quân đội, nhưng khi Thẩm Lãng dùng Cái Chết đen, đồ sát cả thành, giết chết mấy vạn người của hội Ấn Nguyên.

Các trưởng lão trong hội dùng tính mạng của mấy vạn người, cầu xin hoàng đế bệ hạ, nhờ đó mới có chi tân quân này.

Hoàng đế hạ chỉ, Phù Đồ sơn và Thiên Nhai Hải các ra tay trợ giúp hội Ẩn Nguyên, hoàn thiện phối phương cải tạo huyết mạch.

Hai thế lực siêu thoát xuất thủ, quả nhiên hiệu quả kinh người.

Thuốc cải tạo huyết mạch của Thẩm Lãng lợi dụng hoàng kim huyết mạch cùng cổ trùng của Phù Đồ sơn, không ngừng trải qua tinh luyện mà thành, chỉ có thể kích phát người có huyết mạch số không.

Làm cho bọn họ cường đại, nhưng sẽ không thay đổi tính tình của bọn họ, cho nên Niết Bàn quân rất nhạy cảm.

Sau khi trải qua Phù Đồ sơn và Thiên Nhai Hải các cải tạo, thuốc Niết Bàn này càng thêm hung mãnh bá đạo, rót thuốc này vào cơ thể, người có huyết mạch số không nhận được sức mạnh và sự nhạy bén cực lớn.

Hiệu quả còn lớn hơn Niết Bàn quân của Thẩm Lãng, nhưng có đại giá, người bị cải tạo sẽ sống không quá bốn mươi tuổi.

Quân Niết Bàn của Thẩm Lãng, tâm tính bình thường, mà Thiết Huyết quân của hội Ẩn Nguyên là vũ khí, bản tính hung tàn không gì sánh được.

Thư Đình Ngọc vung tay lên.

1 vạn Thiết Huyết quân chỉnh tề xuất hiện trên đường phố.

Trong sát na, huyết khí kinh người bao phủ mấy dặm, những chỗ đi qua, làm cho người ta gợn tóc gáy dựng thẳng lên, cảm giác phi thường khó chịu.

Một vạn người, động tác chỉnh tề như một, điểm này giống Niết Bàn quân như đúc.

Duy chỉ có tâm tính, tựa như dã thú, khiến cho người ta run sợ.

"Đây chính là tân quân, bản thăng cấp của Niết Bàn quân!" 

Thư Đình Ngọc hạ lệnh: "Thiết Huyết quân đệ nhất, xuất động!"

Tức thì, 5 nghìn người rút chiến đạo siêu cấp nặng hơn hai trăm cân ra, vung lên chém xuống.

Nhất đao lưỡng đoạn, nhất đao lưỡng đoạn!

5 nghìn người giống như dòng lũ bằng sắt thép, nghiền ép tiến lên, gặp cái gì chét đứt đôi cái đó, bất kể là nhà cửa, hay là tường đá, toàn bộ đổ nát.

"Thiết Huyết quân đệ nhị, xuất động!"

5 nghìn người còn lại giương cung cài tên, bọn họ dùng cung tên giống với Niết Bàn quân đệ nhị của Thẩm Lãng, thậm chí để bày tỏ mình mạnh hơn, bọn họ đều cung nặng hai thạch rưỡi.

"Bắn!"

Thư Đình Ngọc lên tiếng hạ lệnh.

5 nghìn mũi tên điên cuồng phóng đi, mỗi một mũi tên đều nặng đến tám lượng.

Trong nháy mắt, tên bắn ra như hóa thành bão tố, hủy diệt tất cả!

Mục tiêu của bọn họ là một căn nhà, rất kiên cố, mặc dù là cột gỗ, nhưng đều to bằng bắp đùi.

Kết quả bị bắn thành tổ ong, ngàn vết nứt, lập tức đổ sụp xuống.

Thư Đình Ngọc tiếp tục hạ lệnh.

"Bắn xa!"

Thiết Huyết quân đệ nhị nhắm vào mục tiêu ngoài 300m, bắn ra.

"Vèo, vèo, vèo…”

Bão tố nổi lên lần nữa, hơn một ngàn người giả bị bắn nát rõ ràng. Người giả này dùng gỗ điêu khắc mà ra, kiên cố không gì sánh được.

Cách 300m còn bị bắn xuyên thủng, lực sát thương quá kinh người.

Thư Đình Ngọc nói: "Phải cảm tạ ân đức của hoàng đế bệ hạ, cảm tạ Thiên Nhai Hải các và Phù Đồ sơn ra sức trợ giúp, tuy sức chiến đấu không bằng quân đội của hai thế lực siêu thoát, nhưng vượt qua Niết Bàn quân.”

"Yến Nan Phi đại nhân, có 1 vạn Thiết Huyết quân của ta, ngài nắm chắc thủ được thành Nộ Triều không?" 

Yến Nan Phi nhắm mắt lại, tưởng tượng sức chiến đấu của hải tặc Sketelon.

Mạnh phi thường, nhất là chiến đấu trong nước, làm cho người ta tuyệt vọng, thế nhưng dùng hải quân công thành? Không thể được!

Đám hải tặc này thích hợp tác chiến trên biển, chắc sẽ không thích hợp tác chiến trên đất liền.

Luận về lực chiến đấu cá nhân, Thiết Huyết quân mạnh hơn nhiều.

Huống chi còn có pháo đài vô cùng kiên cố, tòa thành này chưa từng bị công phá.

Cộng thêm 7 vạn quân của Chúc Nhung, 2 vạn quân của mình.

Đại quân 10 vạn phòng thủ thành Nộ Triều, chẳng lẽ còn không thủ được?

Yến Nan Phi tuyệt đối không tin.

Mà lần này còn có Ngô Tuyệt, đem mũi tên đặc thù tới.

"Dẫn ra!" 

Ngô Tuyệt hạ lệnh, mười mấy tù binh bị áp giải tới ngoài 300m.

Ngô Tuyệt giương cung cài tên bắn ra.

"Vèo!"

Mũi tên bay ra đường vòng cung, khi tới 300m bất chợt nổ tung, một đám sương lục sắc vẩy ra, bao phủ hơn 10m, ngàn vạn cổ trùng xuất hiện, nhào tới đám tù binh.

"Ah, ah, ah!!!"

Tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, mười mấy tù binh trực tiếp hóa thành dũng máu, chết không toàn thây.

Chỉ còn thừa bộ xương âm u, bị nhuộm thành lục sắc đáng sợ.

Uy lực quá kinh người, trong vòng vài giây, để người ta hóa thành máu.

Ngô Tuyệt nói: "Lúc trước chúng ta cho gia tộc họ Tiết cổ trùng hủ thi, nhưng bị Ngô Đồ Tử bán đứng, Thẩm Lãng biết được phối phương phòng ngự, đồng thời chế tạo ra thuốc diệt."

"Trận chiến kia gia tộc họ Tiết bại, cổ trùng hủ thi là đòn sát thủ, lại không có chút tác dụng nào, không thể giết Niết Bàn quân, nhưng bây giờ có mũi tên này, ẩn chứa cổ trùng hủ thi cấp ba, Ngô Đồ Tử không có phối phương phòng ngự, Thẩm lãng cũng sẽ không có."

"Thiết Huyết quân đệ nhị có tiễn thuật kinh người, bắn trúng mục tiêu ngoài 300m. Mà cổ trùng hủ thi cấp ba không thể phòng ngự, bất kỳ bộ giáp nào cũng sẽ bị hòa tan, còn có thể bao phủ 15m vuông.”

"Quân của Thẩm Lãng có mạnh hơn nữa cũng sẽ chết."

Yến Nan Phi mừng rỡ hỏi: "Ngô Tuyệt đại nhân, ngài có bao nhiêu trùng tiễn?"

"3 vạn đủ không?" 

Ngô Tuyệt cười nói.

"Đủ, đủ." 

Yến Nan Phi vui vẻ không thôi.

Dựa theo uy lực của trùng tiễn, kết hợp Thiết Huyết quân đệ nhị, 3 vạn mũi tên đầy đủ tàn sát 20 vạn người.

Mà Thẩm Lãng có bao nhiêu người?

Nhiều nhất sẽ không quá 3 vạn.

Trong tay có 10 vạn quận, 3 vạn trùng tiễn, 1 vạn Thiết Huyết quân cường đại tuyệt luân, cộng thêm tòa thành kiên cố này, nếu còn không thắng được Thẩm Lãng, vậy ông không còn mặt mũi để sống nữa.

Chúc Nhung hỏi: "Yến Nan Phi, ngươi nắm chắc không?"

"Nắm chắc!"

Yến Nan Phi nói: "Ta nguyện ý lập quân lệnh trạng, nếu thua ta sẽ tự sát."

Trên thực tế, Yến Nan Phi không cần lập quân lệnh trạng, nếu thành Nộ Triều bị công phá, ông cũng không có đường sống.

Chúc Nhung nói: "Được, ngươi có lòng tin như vậy, ta cũng yên tâm. Nhưng nên nhớ kỹ, không có chuyện Thẩm Lãng trở về, ngươi chỉ tiêu diệt được một đám hải tặc Phương tây mà thôi."

"Bọn chúng giả danh Thẩm Lãng để làm càn, Thẩm Lãng đã sớm chết, ngài hiểu chưa?"

Trong nháy mắt, Yến Nan Phi hiểu rõ.

Hèn gì bên trên không có phản ứng gì, đừng nói Viêm kinh, ngay cả Ninh Thiệu cũng không có ý chỉ nào.

Thì ra là vậy!

Bởi vì chuyện Thẩm Lãng trở về, có chút mắt mặt.

Hơn 2 năm trước, hoàng đế hạ chỉ, quân đội bao vây nửa thế giới để giết Thẩm Lãng, tiêu diệt hết thảy tàn dư liên quan tới Khương Ly, bây giờ Thẩm Lãng trở về, người trong thiên hạ sẽ nghĩ thế nào?

Lần trước làm ra động tĩnh lớn như thế, vậy mà không thể tiêu diệt Thẩm Lãng?

Cho nên lần này Thẩm Lãng trở về, phải coi như không xảy ra chuyện gì, đồng thời tuyên bố bọn chúng không phải Thẩm Lãng, mà là hải tặc gan to bằng trời, mạo danh mà thôi.

Để cho Yến Nan Phi vô thanh vô tức tiêu diệt Thẩm Lãng, coi như không có chuyện gì.

Yến Nan Phi hiểu ra, kế tiếp sẽ không có ý chỉ của kinh thành.

Chúc Nhung nói: "Lần này Thiên Nhai Hải các không xuất binh, nhưng chúng ta hỗ trợ ngươi, lực lượng trong tay ngươi mạnh hơn trước gấp mấy lần.

"Hạm đội của Thẩm Lãng thật rất mạnh, nhưng chúng ta chiến đấu trên đất liền, hải tặc có mạnh hơn nữa, cũng không thể công thành, thành Nộ Triều tuyệt đối không thể rơi vào tay Thẩm Lãng, ngươi hiểu chưa?"

"Ta biết." 

Yến Nan Phi nói.

Chúc Nhung nói tiếp: "Vì triệt để tiêu diệt Thẩm Lãng, trả giá cao hơn nữa cũng đáng."

"Ừm!" 

Yến Nan Phi gật đầu.

Chúc Nhung vỗ vỗ tay, 30 người xuất hiện trước mặt Yến Nam Phi.

"Bọn họ là cao thủ võ đạo, không kém gì tông sư." 

Chúc Nhung nói: "Ta giao bọn họ cho ngươi chỉ hủy, chỉ có một mục đích, giết sạch đội quân của Thẩm Lãng, giết chết Thẩm Lãng.”

"Nếu thành công tiêu diệt Thẩm Lãng, ngươi sẽ được tấn thăng hầu tước, mà ngươi thất bại, thì..." 

Chúc Nhung nói không hết lời, ánh mắt đầy ý vị thâm trường.

Yến Nan Phi nói: "Yến mỗ đã lập quân lệnh trạng”

Chúc Nhung nói tiếp: "Ta ở trong thành Thiên Nam, Đường Duẫn ở trong quận Nộ Giang, Chúc Văn Hoa ở trong thành Huyền Vũ, chúng ta chưa từng tới đây. Ninh Dực ở trong thành Thiên Nhạc, bệ hạ ở trong vương cung, chúng ta không biết cái gì hết, Thẩm Lãng chưa từng trở về, hiểu chưa?"

"Đã hiểu."

Chúc Nhung nói: "Ngươi cũng biết, khi thành Nộ Triều thất thủ, thành Huyền Vũ sẽ là mục tiêu tiếp theo, đến lúc đó Trác Chiêu Nhan tiểu thư sẽ mất tòa thành vừa mới được không lâu."

"Mấu chốt nhất là, tin tức Thẩm Lãng trở về sẽ phong tỏa không được nữa. Ngươi nên biết trong thiên hạ có rất nhiều kẻ ti tiện trung thành với Khương Ly.”

"Đến lúc đó thiên hạ sẽ đại loạn, rung chuyển ác liệt.”

Yến Nan Phi nói: "Chúc Nhung đại nhân, Yến mỗ không dám lơ là.”

Chúc Nhung nói: "Cho nên, không thể cho Thẩm Lãng đặt chân lên đất liền, không cho thiên hạ biết hắn trở về, không được bức bách Thiên Nhai Hải các và Phù Đồ sơn động thủ, càng không thể để cho Viêm kinh động thủ.”

"Dù sao năm đó, Viêm kinh xuất thủ diệt trừ Khương Ly, chỉ hành động trong một lần. Nếu để Viêm kinh xuất thủ hai lần, chỉ vì diệt trừ Thẩm Lãng, thiên hạ sẽ nhìn Viêm kinh thế nào?"

"Chư quốc sẽ nghĩ Viêm kinh thế nào? Hoàng đế bệ hạ thống nhất thiên hạ, lúc này là thời điểm mấu chốt nhất, không thể xảy ra sơ suất."

"Nếu để cho Thẩm Lãng lên đất liền, trình diễn một màn vương giả trở về, ngươi sẽ chết không có chỗ chôn, chúng ta cũng sống không nổi."

Chúc Nhung chắp tay nói: "Trận chiến này xin nhờ Yến bá tước, võ công của ngươi cao, còn là dũng tướng sa trường, chúng ta yên tâm giao cho ngươi, 30 người các ngươi, phải nghe lệnh của Yến Nan Phi đại nhân."

"Vâng!" 

30 cường giả cấp tông sư đồng thanh đáp.

Trong nháy mắt, 30 cỗ kiếm khí kinh người xông lên trời.

"Như vậy, Chúc mỗ cáo từ, chờ tin tốt của ngươi." 

Chúc Nhung nói.

"Cáo từ!" 

Ngô Tuyệt nói: "Phía nam còn nhiều chuyện, ta thoát thân không nổi."

Trác Chiêu Nhan nói: "Yến đại nhân, Kim Sơn đảo có quặng sắt lớn, ngài và ta cùng với Đường đại nhân sẽ chia đều.”

"Thành Huyền Vũ bây giờ là nhà của ta, nếu thành Nộ Triều bị công phá, Kim Sơn đảo cũng thủ không được, toàn bộ quận Nộ Giang sẽ rơi vào tay giặc, chúng ta có thể gối cao không lo, đều phải nhờ Yến đại nhân.”

Yến Nan Phi cười lạnh nói: "Yên tâm, Yến mỗ đặt cả tính mạng của mình trong trận chiến này."

"Cáo từ." 

Trác Chiêu Nhan nói: "Ta trở về thành Huyền Vũ, chờ tin thắng lợi của Yến đại nhân, nếu chém được đầu của Thẩm Lãng, xin cho ta nhìn một lần, để ta nhổ nước miếng lên mặt của hắn."

Yến Nan Phi nói: "Trác tiểu thư cũng bận sao? Không ở lại thành Nộ Triều tham chiến?"

Trác Chiêu Nhan cười nói: "Ta chỉ là một cô gái yếu đuối, ở lại chỉ làm phiền Yến đại nhân, trận chiến này liên quan đến tồn vong của hai gia tộc chúng ta, xin Yến đại nhân dụng tâm nhiều hơn.”

"Quân đội của ngài mạnh hơn Thẩm Lãng gấp mấy chục lần, dư dả chém tận giết tuyệt hắn.”

Cuối cùng cáo biệt là Đường Duẫn, Thái Thú của quận Nộ Giang.

"Yến Nan Phi đại nhân, đây không chỉ là trận chiến vận mệnh của ngài, còn liên quan đến vận mệnh của ta, nếu có thể giết chết Thẩm Lãng, tất cả nguy cơ sẽ biết mất." 

Đường Duẫn nói: "Nếu để cho Thẩm Lãng đánh tới thành Huyền Vũ, giấy sẽ không gói được lửa, thiên hạ sẽ hô to vương giả trở về, chúng ta gánh không nổi hậu quả đó."

"Trận này xin nhờ ngài, ta ở quận Nộ Giang đợi tin tức tốt của ngài." 

Đường Duẫn nói tiếp: "Ta là một quan văn, không ở lại kéo chân ngài, cáo từ!"

"Cáo từ!"

Năm người đều đi, để lại 8 vạn quân, 30 cường giả cấp tông sư, 3 vạn trùng tiễn cho Yến Nam Phi.

Yến Nan Phi nắm lực lượng trong tay, chiến ý sục sôi.

Thẩm Lãng, ngươi tới đây!

Ngươi mau tới đánh thành Nộ Triều của ta.

Đây chính là căn cơ của gia tộc họ Kim, ngươi mau tới đoạt lại.

Ta không tin hải quân của ngươi có thể chiến đấu tốt trên đất liền, ta càng không tin ngươi có thể tháo vũ khí kia ra khỏi thuyền, đẩy lên trên bờ.

Khoảng cách giữa chúng ta, chẳng những không thu nhỏ, còn trở nên xa hơn!

Nếu ngươi dám đến, vậy an tâm nghỉ lại ở thành Nộ Triều thôi, tất cả sẽ kết thúc ở đây!

Vương giả trở về, cũng dừng lại ở đây!

Thời gian như nước chảy, ba ngày trôi qua!

100 chiếc thuyền của Thẩm Lãng, xuất hiện trong vùng biển gần thành Nộ Triều.

Yến Nan Phi đứng trên pháo đài lớn, đưa mắt nhìn hạm đội của Thẩm Lãng, không khỏi thán phục hắn.

Cái tên điên này, thật chỉ đem 2 vạn quân tới đánh thành Nộ Triều?

Thẩm Lãng đứng trên đầu thuyền, nhìn toàn thành quen thuộc trước mắt.

Thành Nộ Triều chẳng những là căn cơ của gia tộc họ Kim, còn là tâm huyết của hắn, muốn đoạt lại tất cả, giết chết hết thảy kẻ thù, thành Nộ Triều sẽ là cầu nối Đông Tây, cực kỳ quan trọng.

Không thể hạ thành Nộ Triều, đại nghiệp thiên hạ không thù cũng đừng nói đến nữa.

Thẩm Lãng cần dùng bao nhiêu người để đánh thành Nộ Triều?

Một vạn người, tối đa chỉ một vạn người.

Mà Yến Nan Phi có 10 vạn, 30 cường giả cấp tông sư, 1 vạn Thiết Huyết quân của hội Ẩn Nguyên, 3 vạn trùng tiễn của Phù Đồ sơn.

Nhưng hắn không chỉ muốn đánh hạ thành Nộ Triều, còn muốn thương vong giảm xuống cực kỳ bé nhỏ.

Thẩm Lãng nhìn tòa thành to lớn, vô cùng kiên cố kia, thở dài một tiếng nói.

"Thành Nộ Triều, ta tới!"