Bảo bối Yêu Yêu là một tiểu cô nương tò mò thế giới này, dù ở bất kỳ đâu, nàng cũng tràn đầy hạnh phúc.
Từ Phương tây tới Phương đông, hoặc đoạn thời gian sống trên biển, nàng đều rất vui sướng hạnh phúc, thậm chí ở bên trong Tam Giác Quỷ, nàng cũng rất hạnh phúc, bây giờ trở lại hầu phủ, nàng vẫn vui sướng như cũ.
Ba hài tử đang ngồi trên ghế nhỏ, cẩn thận viết chữ, bảo bảo Thẩm Lực chưa tới ba tuổi, cũng ngồi nghiêm trang, sắc mặt đầy chăm chú.
Đã nói cháu ngoại giống cậu, tính cách của Thẩm Lực vô cùng giống Ninh Chính, thiên phú không cao lắm, nhưng làm cái gì cũng dốc hết sức lực.
Thẩm Lãng đi tới, cúi đầu nhìn chữ viết, thực sự rất chỉnh tề, tuổi còn nhỏ đã viết ra chữ như vậy, quả thật ghê gớm, Lâm lão phu tử khen ngợi Thẩm Lực không dứt, nói cậu bé tất thành nhân tài.
Kim Trác cũng từng tán thưởng Thẩm Lực, nói tính cách cậu bé trầm ổn, làm việc có nghị lực.
Bảo bảo Thẩm Dã mới là cháu trai ruột của Kim Trác, nhưng Kim Trác chưa từng tán thưởng Thẩm Dã như vậy, trong mắt bọn họ, trí thông minh không phải thứ quan trọng nhất, mà là tính cách.
Thẩm Thành là cháu trai của Lâm phu tử, nhưng ông lúc nào cũng chỉ nói một câu, nhất định phải trông chừng tên tiểu tử ngốc này từ nhỏ cho đến lớn, không thì rất dễ đi lệch đường.
Cảm giác được cha đứng sau lưng, bảo bảo Thẩm Lực lập tức ngồi thẳng lên, biểu hiện càng thêm chăm chú, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng, như muốn biểu hiện trạng thái hoàn mỹ nhất ra ngoài.
Trải qua thời gian dài sống chung, Thẩm Lãng hiểu con trai nhiều hơn, thấy bản thân có lỗi hơn.
Thật là một đứa bé nhạy cảm, không giỏi diễn đạt, không bao giờ khóc để thu hút sự chú ý của người lớn, không giống như bảo bảo Thẩm Dã, động một chút là nằm lăn lộn trên đất, hoặc ôm bắp đùi ra vẻ đáng thương.
Bảo bảo Thẩm Lực cư xử rất nghiêm túc, rất muốn được khen, được quan tâm, nhưng chưa từng nói ra miệng.
"Rất tốt."
Thẩm Lãng xoa xoa đầu nhỏ của Thẩm Lực, làm cho Thẩm Lực kích động trong lòng, hận không thể phát huy ra 120% tiêu chuẩn.
Mà bảo bảo Thẩm Mật trời sinh ra là một tiểu công chúa, cô bé cố gắng đạt tới hoàn mỹ, rất dễ dàng say sưa bên trong đó, thay vì chuyên tâm viết chữ cho đẹp, cô bé lại quan tâm tư thái của mình có hoàn mỹ chưa.
Thẩm Lãng cúi đầu, hôn lên đỉnh đầu Thẩm Mật.
Khuôn mặt tiểu nha đầu tràn đầy ánh sáng hạnh phúc, nhưng lại cố nén không cười, trước khi thay răng xong, tiểu công chúa này tuyệt đối sẽ không cười.
Mà Yêu Yêu... Nàng là hoàn mỹ, nàng là tinh linh.
"Mông to đang làm gì vậy?"
Thẩm Lãng hỏi.
"Ngươi còn gọi ta như vậy, ta ngồi chết ngươi."
Ninh Diễm hung hăng uy hiếp, từ khi Thẩm Lãng trở về, nàng rất nhanh trở nên đẫy đà hơn.
Thời điểm Thẩm Lãng không có ở đây, lúc nào nàng cũng sầu não, thẩn thể sụt cân gầy xuống, bây giờ chỉ uống nước, cơ thể cũng tăng cân, làm nàng sầu muốn chết.
"Nhiều thịt mới tốt."
Thẩm Lãng tiến lên xoa bóp nói: "Ngươi bây giờ, còn đẹp hơn trước kia, ngươi mang thai rồi sao?"
"Không có..."
Ninh Diễm lắc đầu nói.
Thẩm Lãng nói: "Sao ngươi biết?"
Ninh Diễm nói: "Sắp tới."
Thẩm Lãng nói: "Sắp có nghĩa là chưa, chúng ta nhanh lên, tranh thủ thời gian.”
Tiếp đó Thẩm Lãng lột đồ Ninh Diễm, như lột vỏ quả vải.
"Ngươi không có chuyện gì để làm sao?"
Ninh Diễm run rẩy nói.
"Ai nói không có, ta không phải đang làm chuyện đại sự sao?"
Thẩm Lãng nói.
…..
Ba mươi phút sau.
"Diễm nhi, nàng hiểu Ninh Thiệu bao nhiêu?"
Thẩm Lãng hỏi: "Năm đó sao lại đưa gã đi xuất gia?"
Ninh Diễm nằm đưa lưng về phía Thẩm Lãng, nói: "Ta không biết nguyên nhân cụ thể, mẹ của gã là một cung nữ, bỗng nhiên chết lúc gã năm tuổi, sau đó Ninh Thiệu bị đưa tới Thông Thiên Tự xuất gia."
Mẹ của Ninh Thiệu là một cung nữ, chết tương đối sớm, Thẩm Lãng biết chuyện này, nhưng có liên quan gì đến chuyện gã xuất gia?
Trên thực thế, Ninh Nguyên Hiến hầu như không giữ bí mật gì với Thẩm Lãng, hắn muốn biết chuyện gì, Ninh Nguyên Hiến đều thản nhiên nói cho hắn.
Nhưng chuyện của hai mẹ con Ninh Thiệu, Thẩm Lãng không hỏi thăm được nhiều.
Thẩm Lãng nói: "Ta khá hiểu cha của nàng, ông ta rất tự luyến, nhưng trong chuyện sinh hoạt vẫn có chút quy tắc, từ lúc lên ngôi đến nay, chưa từng tuỳ tiện sủng hạnh cung nữ, vì sao mẹ của Ninh Thiệu lại ngoại lệ?"
"Lẽ ra sau khi sủng hạnh, hẳn là lập thành phi tần, vì sao lại không?"
Ninh Diễm nói: "Ta nghe nói, cung nữ kia rất xinh đẹp, chủ động câu dẫn phụ hoàng, tổ mẫu không thích nàng, phụ hoàng cũng không yêu nàng, chỉ chạm qua một lần mà thôi."
Thẩm Lãng nói: "Nếu là lời đồn, chắc sẽ có lời đồn hoang đường hơn đúng không?"
Ninh Diễm nghĩ một lát, mới nói: "Có người nói Đại Kiếp tự đưa nàng đến bên cạnh phụ hoàng, nàng tu luyện tà công, có sức hấp dẫn nam nhân rất mạnh, cho nên phụ hoàng bị nàng câu dẫn"
"Sau lần đó, phụ hoàng cảm thấy nữ nhân này rất nguy hiểm, cho nên giam cầm nàng, về sau nàng bỗng nhiên chết, không ai biết nguyên nhân, ta cảm thấy phụ hoàng sẽ không giết nàng"
Thẩm Lãng gật đầu tán đồng, Ninh Nguyên Hiến đối xử với nữ nhân của mình rất tốt, ngay cả Tô phi, chẳng những Ninh Nguyên Hiến không giết, còn không phế nàng.
Kể từ đó, lời đồn chưa chắc là lời đồn, năm đó có lẽ Đại Kiếp tự sắp xong đời, bọn chúng am hiểu nhất chuyện đưa nữ nhân cho hào môn quý tộc, còn là nữ nhân có bản lĩnh vô cùng cao.
Ninh Thiệu bị đưa tới Thông Thiên Tự cũng nói được thông, bởi vì mẹ của gã là đệ tử của Đại Kiếp Tự, sau khi Đại Kiếp Tự bị diệt, tài sản bị Thông Thiên Tự chiếm lấy.
Ninh Nguyên Hiến muốn Thông Thiên Tự thay mặt quản giáo Ninh Thiệu, miễn cho bởi vì thân phận của mẹ gã, đưa tới tai họa.
Cũng có khả năng, tình hình lúc đó phức tạp hơn.
Thẩm Lãng đã phái ra rất nhiều người, bí mật điều tra Ninh Thiệu, điều tra Thông Thiên Tự, nhất là điều tra Điểu Tuyệt Thành, đã từng là cứ điểm của Đại Kiếp Tự.
"Khi nào đánh kinh thành?"
Công chúa Dora hỏi.
Thẩm Lãng nói: "Sắp rồi!"
Trước khi đánh kinh thành, Thẩm Lãng cần chuẩn bị.
Thứ nhất, cam đoan thành Nộ Triều an toàn, cam đoan quyền làm chủ biển đông.
Thứ hai, nắm giữ đòn sát thủ đánh bại Huyết Hồn quân của Chúc Hồng Tuyết.
Thứ ba, có nắm chắc chiến thắng trận tiếp theo.
Trước khi hoàn thành ba mục tiêu, tùy tiện đánh kinh thành chỉ có thể chịu diệt vong, kinh thành rất quan trọng đối với Thẩm Lãng, là tiếng kèn lệnh thông báo chiếu tranh của hắn, thổi lên tiếng tuyên chiến Đại Viêm.
Bây giờ thiên hạ chịu khổ, trong lòng Tân Sở vương tràn ngập cừu hận Đại Viêm, bởi vì Lão Sở vương chết trong âm mưu của Phù Đồ sơn và Đại Viêm.
Ngô vương cũng tức giận, nhưng không dám nói, một khi Đại Viêm triệt để thống nhất thiên hạ, Ngô quốc sẽ phải đứng mũi chịu sào.
Thiên hạ chư quốc không dám phản kháng, thậm chí không dám làm trái, lúc này cần một anh hùng, đứng lên công khai đối kháng Đại Viêm, trở thành một lá cờ.
Thẩm Lãng không thể không làm anh hùng, không quản hắn nguyện ý hay không, đều phải thừa kế ý chí của Khương Ly.
Kinh thành là chỗ của Việt cung, khi bị Thẩm Lãng công hãm, thiên hạ nhất định rung động, dù cho Sở vương và Ngô vương không lập tức đứng lên, nhưng... Ít nhất... Sẽ bắt đầu âm thầm chống lại Đại Viêm.
Có thể nói, thiên hạ đang nhìn chằm chằm Thẩm Lãng, trong lòng tràn ngập chờ mong, cũng tràn ngập bi quan.
Vô số người mong mỏi Trầm Lãng thẳng, sáng tạo kỳ tích, nhưng không ai xem trọng hắn, cảm thấy hắn là con kiến lay cây.
Thẩm Lãng dám khẳng định, Sở vương và Ngô vương đang cầu khẩn mỗi ngày, mong hắn thắng lợi, trợ giúp Ninh Chính đoạt lạt giang sơn, giơ cao lá cờ đánh Viêm.
Kinh thành không chỉ là một thành thị, còn là một tiêu chí.
Đánh hạ kinh thành rất trọng yếu, nhưng bảo vệ kinh thành, bảo vệ Việt quốc còn quan trọng hơn.
Thẩm Lãng cần chuẩn bị đầy đủ, không thì sẽ là hầu tử bẻ cây ngô, bẻ một cái rơi một cái.
Trận chiến kế tiếp đánh với ai?
Chính là Thiên Nhai Hải các, Phù Đồ sơn và Tân Càn.
Nhất là Thiên Nhai Hải các, bọn chúng sẽ không ngồi xem hắn đánh kinh thành, bởi vì Việt quốc là phạm vi thế lực của bọn chúng, năm đó kẻ chủ đạo điều tra thân phận của hắn, cũng là Thiên Nhai Hải các.
Đi một bước, nhìn ba bước!
Thẩm Lãng phải trở lại trạng thái này lần nữa, chuẩn bị ứng phó đủ loại tình huống, khi đánh với Thiên Nhai Hải các.
Chỉ dùng vũ lực bình thường, không thể đánh thắng Thiên Nhai Hải các, Thẩm Lãng chưa hiểu rõ bọn chúng, thực lực thủ đoạn của chúng còn bí ẩn, hắn chỉ biết đội quân Huyết Hồn siêu cấp cường đại.
Bọn chúng còn nắm giữ quân đoàn võ đạo đỉnh cấp, cường giả đếm không hết, còn có vũ khí thượng cổ thần bí.
"Trận chiến này, chúng ta không chỉ đối mặt mấy chục vạn đại quân."
Thẩm Lãng nói: "Huyết Hồn quân mới là địch nhân thật sự của chúng ta, còn có Thông Thiên Tự và Phù Đồ sơn, bọn chúng sẽ trợ giúp kinh thành."
"Thiên hạ đang nhìn chúng ta, nhất định nắm chắc tất thắng, mới khai chiến.”
Công chúa Ninh Diễm nói: "Sao phải đợi kẻ địch tập hợp lại mới đánh, đó không phải tự chuốc khổ sao?"
Thẩm Lãng nói: "Hiện tại đánh, thì sẽ bảo vệ nó! Binh lực của chúng ta không nhiều, không thể đồng thời bảo vệ kinh thành, hầu phủ, đảo Kim Sơn và thành Nộ Triều."
"Mục tiêu cuối cùng của chúng ta là tiêu diệt Thiên Nhai Hải các, chứ không phải cướp thành thị."
Ninh Diễm còn chưa hiểu.
Tướng quân Lan Phong nói: "Bệ hạ có ý là, trận chiến tại kinh thành, mục tiêu là đoạt thế, chứ không phải đoạt đất. Nếu muốn chiếm địa bàn, hành tỉnh thiên nam, hành tỉnh thiên bắc đều có thể là của chúng ta."
"Mà muốn đoạt thế, nhất định phải đánh một trận làm thiên hạ rung động, để cho thiên hạ biết lực lượng của chúng ta, để thiên hạ nhìn thấy hy vọng đối kháng Đại Viêm, tập hợp nhiều người lại."
Mấy ngày sau, hạm đội phía đông bắc truyền tin về, căn cứ bí mật của gia tộc họ Chúc đã chết hết.
Bọn chúng phái ra mười mấy chiếc thuyền trở về lục địa báo tin, đều bị đảng Sketelon đánh chìm.
Trong báo cáo của Hela, căn cứ kia rất mạnh, mũi tiễn có thể tỏa ra ánh sáng màu lam, bắn ra xa hơn sáu trăm mét, độ chính xác cao.
Về phần cường nỏ bắn ra mũi tên nổ, không thể tháo ra khỏi di tích, nếu không sẽ trở thành đại sát khí.
Hela nói, đây là địch nhân mạnh nhất nàng từng gặp, vì âm thầm đánh chìm thuyền của bọn chúng, nàng đã dùng số lượng lớn lựu đạn.
Bây giờ đứng trên khinh khí cầu quan sát, căn cứ bí mật kia yên tĩnh dị thường, hơn ngàn người đã chết hết.
Nhưng vì an toàn, nàng quyết định năm ngày sau mới lên đảo.
….
Đêm khuya.
Thẩm Lãng bí mật gặp một vị khách.
"Lâu rồi không gặp, đại sư khỏe không?"
"Ta vẫn khỏe, công tử thì sao?"
Thẩm Lãng không hàn huyên quá nhiều, mở địa đồ ra, vẽ lên một vòng tròn.
"Chỗ này có liên quan gì với Thông Thiên Tự không."
Thẩm Lãng hỏi.
"Có quan hệ."
Thẩm Lãng hỏi: "Nó là di tích thượng cổ sao?"
Đại sư lắc đầu, nói: "Là một phế tích thượng cổ thôi, bên trong không có điển tịch, không có năng lượng hạch tâm, chỉ có rất nhiều bức tượng, rất nhiều vàng, nhất là kim loại đặc thù."
Thẩm Lãng kinh ngạc, kim loại đặc thù là cái gì?
Thẩm Lãng lại hỏi: "Thông Thiên Tự dùng nó làm gì?"
Đại sự trầm mặc hồi lâu, nói: "Hậu cung, căn cứ tu luyện tà công."
Thẩm Lãng cả kinh, Thông Thiên Tự đều là nhà sư, vậy mà có hậu cung?
Đại sư nói tiếp: "Đại Kiếp Tự am hiểu tà công, năm đó bị tiêu diệt, có người không nỡ để tà công biến mất, càng không nở bỏ những nữ tử mị hoặc của Đại Kiếp Tự, cho nên lén giấu trong Điểu Tuyệt Thành.”
"Những người tu luyện công pháp bình thường, gặp bình cảnh khó mà đột phá, sẽ tới đó tu luyện tà công, gia tăng tỷ lệ đột phá.”
Thẩm Lãng nói: "Thỏ khôn có ba hang, còn chỗ nào khác không.”
Đối phương gật đầu.
Thẩm Lãng nói: "Ninh Thiệu có gia quyến ở đó không?"
Đối phương nói: "Cao tầng Thông Thiên Tự đều có nữ nhân, phân tán các nơi, Ninh Thiệu được coi trọng, có tới bảy nữ nhân, rất nhiều nhi tử."
"Toàn bộ đều là con trai sao?"
Thẩm Lãng kinh ngạc hỏi.
Đối phương nói: "Đại Kiếp Tự có thể đả động vô số quyền quý, bởi vì nguyên nhân tất sinh con trai."
Thẩm Lãng nghe vậy chấn kinh, trái đất hiện đại cũng làm được, nhưng đó là phôi thai nhân tạo, nhưng con trai hay con gái đều là thuận theo tự nhiên, không thể quyết định giới tính phôi thai.
Thẩm Lãng nói: "Con của Ninh Thiệu lớn bao nhiêu"
"Trong Điều Tuyệt Thành có vài đứa, từ 15-17 tuổi."
Thẩm Lãng kinh ngạc nói: "Lớn như thế? Không phải Ninh Thiệu mới 34 tuổi sao?"
Đối phương nói: "Ninh Thiệu tổng cộng có mười mấy hài tử, bên trong Điểu Tuyệt Thành chỉ có năm đứa, bởi vì ở đó quá cao, quá lạnh, hải tử tuổi nhỏ sống không nổi."
"Mấy đứa khác ở Thông Thiên các, Bách Hoa cốc, người tu luyện công pháp đặc thù, mới ở lại Điểu Tuyệt Thành, bởi vì nơi đó có hoàn cảnh đặc thù."
Thẩm Lãng nói: "Thông Thiên Tự bị Đại Kiếp Tự chèn ép phi thường lợi hại, sau khi Khương Ly diệt Đại Kiếp Tự, Thông Thiên Tự ngược lại phát triển thành Đại Kiếp Tự thứ hai?"
"Có thể nói như vậy, võ đạo có ngàn vạn con đường, tự nhiên sẽ có đường tắt."
Đối phương trả lời.
Thẩm Lãng không khỏi muốn hỏi một câu, Huyền Không Tự thì sao? Nó đi đường nào?
Điểu Tuyệt Thành.
Nằm trên độ cao sáu ngàn mét.
Nơi đây còn vết tích của Đại Kiếp Tự, bức tượng nam nữ, văn tự kỳ quái, làm người ta đỏ mặt tới mang tai.
Đại Kiếp cung trải qua đại chiến, rất nhiều thứ thành phế tích, mà tòa thành này tương đối hoàn chỉnh.
Nơi đây sở dĩ trở thành cứ điểm của Đại Kiếp Tự, không phải vì hẻo lánh, mà là vì có một con suối.
Nước suối màu đỏ sậm, dù cho ở băng thiên tuyết địa, cũng tản mát ra nhiệt khí cuồn cuộn.
Quỷ dị hơn nữa là, trong núi có một bức tượng nữ tử to lớn, cao hơn 100m, nước suối này chảy ra từ giữa hai chân của nàng ( cái này là nước thánh nha các bác. Khặc, khặc!), ngưng tụ thành ao, tồn tại vô số năm.
Người của Đại Kiếp Tự phát hiện, chỉ cần ngâm trong ao, năng lực nào đó đó sẽ tăng thật nhiều, còn có công dụng trú nhan, dĩ nhiên không thể trường sinh bất lão, chỉ có thể trẻ hơn tuổi mà thôi.
Tức thì, Đại Kiếp Tự coi như trân bảo, chiếm làm của riêng, xây dựng ra tòa thành này.
Bất quá sau đó bọn họ phát hiện, không thể ngâm trong ao thường xuyên, ngâm trong thời gian dài sẽ bị vỡ mạch máu, chết bất đắc kỳ tử.
Vì vậy Đại Kiếp Tự không ngừng cải tạo công pháp, tu luyện lâu ngày, đúc kết ra hàng loạt tà công.
"Ah!!!"
Bên trong Điểu Tuyệt Thành, một cái phòng nào đó, có tiếng thiếu niên gào thét.
"Ầm, ầm, ầm.."
Sau đó trong cơ thể thiếu niên vang lên từng đợt nổ tung, phảng phất như pháo hoa.
Khoảng khắc sau, thiếu niên đi ra khỏi phòng, nơi đây âm 20 độ, nhưng cả người thiếu niên lại đỏ đậm, trần truồng không mặc gì.
Mà bên trong phòng của gã, có một cô gái chảy máu thất khiếu mà chết, cả người bầm tím.
Đi tới sân, gã nắm chặt tay, đấm lên hòn núi giả.
"Ầm!"
Tiếng nổ đinh tai nhức óc, hòn núi giả bị đấm nát, loạn thạch vẩy ra.
Một lát sau, một phu nhân xinh đẹp đi tới, sẵng giọng nói: "Sao không mặc quần áo?"
Thiếu niên trả lời: "Mẫu thân, khi nào con mới được đi kinh thành kế thừa vương vị?"
Phu nhân nói: "Ở đây với nương không tốt sao? Kinh thành có gì tốt?"
Thiếu niên nói: "Nơi đây quá hoang vắng, muốn thải bổ một nữ nhân, phải đi mấy trăm dặm mới bắt được, ở kinh thành có rất nhiều mỹ nữ, nghe nói Xung Sư Sư là đệ nhất mỹ nhân, con muốn nàng."
"Nếu con trở thành Việt vương, mỹ nhân Việt quốc đều là của con, nghe nói cô cô Ninh Diễm rất đặc biệt, người ta gọi nàng là mông to, là loại nữ nhân con thích nhất."
Phu nhân nói: "Con ta có chí lớn thì tốt, nhưng bây giờ chưa được, không nên đi kinh thành, phụ thân của con muốn ngồi vững vương vị, cần cưới con gái nhà họ Chúc mới được."
"Phải đợi phụ thân nắm giữ đại quyền, tài năng như con sẽ được xuất hiện, chuyện con cần làm là mạnh lên, không ngừng mạnh lên."
Thiếu niên nói: "Võ công của Thông Thiên Tự thật không tốt, vẫn là Âm Dương đại pháp của Đại Kiếp Tự lợi hại. Con cần một nữ nhân có võ công cao, tốt nhất là thuần khiết không tỳ vết, có lợi cho con đột phá cảnh giới tiếp theo."
......
Thiếu niên đi đánh bại ác long, cuối cùng bản thân biến thành ác long, chuyện như vậy có nhiều lắm.
Thông Thiên Tự biến thành Đại Kiếp Tự thứ hai, Thẩm Lãng cũng không phê phán điểm ấy, bởi vì sáu thế lực siêu thoát trong thiên hạ, chẳng ai sạch sẽ cả.
Hắn từng cảm thấy Thiên Nhai Hải các là một học cung đâu.
Mà ngay lúc này, bầu trời bên trên Điểu Tuyệt Thành xuất hiện mấy cái khinh khí cầu.
Từ trên trời nhìn xuống, có thể nhìn thấy tòa thành ẩn mình trong sơn cốc rõ ràng, nhất là bức tượng cao 100m, còn có ao nước đặc biệt ở phía trước bức tượng, bên trong có hàng trăm người đang ngâm mình.
Chẳng những có nam nhân, còn có nữ nhân, toàn bộ không mặc đồ, đang làm chuyện không chịu nổi.
"Bọn chúng là người Thông Thiên Tự sao?"
Ban Nhược tông sư không dám tin, nói: "Không biết còn tưởng là Đại Kiếp Tự đâu?"
Trong sáu thế lực siêu thoát, danh tiếng của Thông Thiên Tự coi như không tệ, bộ mặt thật lại như thế?
Tuyết Ẩn cười lạnh nói: "Đó là Điểu Tuyệt Thành, bây giờ tên là Điểu Tuyệt Tự, bề ngoài không liên quan đến Thông Thiên Tự, hơn một nữa trong số họ, trước đây là người của Đại Kiếp tự."
Tiếp đó, thần nữ Tuyết Ẩn lấy ra ống nhòm loại lớn, tìm kiếm trong đám người.
Nàng vừa tìm, vừa đối chiếu bức họa trong tay.
"Tìm được, con trai lớn của Ninh Thiệu, trời ạ! Tên đó đang làm cái gì?"
"Con thứ hai, thứ ba, thứ tư…”
Ban Nhược chợt nói: "Tuyết Ẩn! Ta từng xem một ít công pháp của Đại Kiếp Tự, xém chút nữa nhịn không được tu luyện rồi, so với công pháp bình thường, nó tiến triển quá nhanh."
"Chúng ta tu luyện năm năm, nó chỉ cần ba năm là được. Bất quá trong quá trình tu luyện…”
Tuyết Ẩn nói: "Là tà công thải bổ sao?"
Ban Nhược nói: "Ngươi cũng biết, ta không hiểu chuyện nam nữ, công pháp của Đại Kiếp Tự không chỉ có phương diện này, còn có nhiều lợi ích khác."
Tuyết Ẩn nói: "Điểm ấy ta hiểu rõ hơn ngươi, mấy năm trước, ta giao tiếp với Đại Kiếp Tự ở tây vực trong thời gian dài, ta có rất nhiều công pháp, ngươi muốn thì ta cho mượn xem."
Tiếp đó, thần nữ Tuyết Ẩn nói: "Phong tỏa các con đường xuống núi, chuẩn bị công kích diệt tuyệt."
Ban Nhược nói: "Nếu làm vậy, sẽ đắc tội Thông Thiên Tự."
Thần nữ Tuyết Ẩn nói: "Chúng ta còn sợ đắc tội Thông Thiên Tự sao? Chúng ta có nhiều địch nhân như vậy, còn quan tâm thêm một cái Thông Thiên Tự?"
"Hơn 2 năm trước, Đại Viêm bao vây giết Thẩm Lãng, Thông Thiên Tự xuất động hạm đội lớn, hai mươi mấy năm trước, bọn chúng còn phản bội Khương Ly bệ hạ."
"Nếu Khương Ly bệ hạ không tiêu diệt Đại Kiếp Tự, bọn chúng mãi mãi không có ngày quật khởi."
Sau đó, Tuyết Ẩn, Cừu Yêu Nhi, Ban Nhược vặn mật mã, mỗi người hai số, hợp thành mật mã hoàn chỉnh, lấy hắc tử đạn ra.
"Thí nghiệm trên động vật cho thấy, loại lựu đạn diệt tuyệt này không quan tâm lạnh hay nóng, lực sát thương đều vô cùng cao, nơi đây lạnh như vậy, loại dịch bệnh này sẽ càng thêm kinh khủng.”
"Chuẩn bị, ba, hai, một! Ném."
"Ném thành công, tám ngày sau sẽ tiến vào kiểm tra"
Tám ngày sau.
Thần nữ Tuyết Ẩn, Cừu Yêu Nhi, Ban Nhược suất lĩnh hơn trăm cường giả võ đạo, trang bị hạng nặng, bao vây tiến vào bên trong Điểu Tuyệt Thành.
Nơi đây trở thành địa ngục, thực tế chứng minh ở độ cao như vậy, lựu đạn diệt tuyệt có lực sát thương mạnh hơn, những người bị nhiễm, không chống nổi ba ngày.
Phần lớn chết vì dãn phế quản, xuất huyết phổi.
Các nàng tiến vào thành, giết những người may mắn còn sống sót.
Chém đầu vợ con của Ninh Thiệu, đựng trong rương.
Đồng thời chặt đầu mấy ngàn nam nữ, đựng trong một cái rương lớn.
Tuyết Ẩn rút máu trong thi thể ra, cẩn thận quan sát.
"Xác định virus đã tử vong, không thể lan tràn"
"Vì an toàn, phong tỏa thêm ba ngày, bí mật chuyển lễ vật tới kinh thành, tặng cho Ninh Thiệu!"
…..
Trong Việt cung.
Không ai được phép vào trong cung điện của Ninh Thiệu, những hoạn quan mà gã mang theo đều là người của Thông Thiên Tự, bọn chúng vốn không phải thái giám, sau khi bị thiến mới trở thành thái giám.
Ninh Thiệu đi ra khỏi phòng, thân thể cường tráng tràn ngập cảm giác mạnh mẽ, toàn thân đỏ đậm.
Gã đi tới một cái cây to, chậm rãi nói: "Cây này ta còn nhớ rõ, năm đó ta rời đi, nó còn rất nhỏ"
Nói xong, gã xòe bàn tay ra, vỗ nhẹ lên cây to.
Bịch, bịch, bịch!
Âm thanh không lớn, cây to không lay động, thậm chí vỏ cây không bị hư ảo, thế nhưng khi nhìn lên, cái cây to bừng bừng sinh cơ đã chết héo.
Bên trong thân cây, mắt thường không cách nào nhìn thấy, rất nhiều nơi đã bị vỗ nát bét.
"Mang vào!"
Ninh Thiệu hạ lệnh.
Một tên võ sĩ cường tráng nhanh chóng được đưa tới, người này là một thiên hộ bảo vệ kinh thành, từng theo Thẩm Lãng đánh giặc, thuần phục Ninh Chính.
Ninh Thiệu nhẹ nhàng hít một hơi, vỗ lên ngực tên thiên hộ.
Một lát sau, bộ xương của tên thiên hộ nát bấy, nội tạng biến thành bùn nhão, không hét thảm một tiếng nào, trực tiếp ngã xuống đất chết, máu tươi chảy ra khóe miệng, còn có mảnh vỡ nội tạng.
Ngay lúc này, mấy tên thái giám khiêng một thi thể nữ nhân từ trong phòng ra, thất khiếu chảy máu mà chết.
Niên công công phát sầu, hoa viên chôn đầy rồi, bộ thi thể này chôn ở đâu đây?
Cuối cùng đành phải đào một cái hố dưới góc tường, chôn xuống.
…..
Bên trong thư phòng.
"Kinh thành sắp quyết chiến, quân đội của Thông Thiên Tự ở đâu? Huyết Hồn quân ở đâu?"
Ninh Thiệu thản nhiên nói: "Không được chậm trễ, hoàng đế bệ hạ sẽ hoài nghi năng lực của chúng ta."
"Vâng!"
Ninh Thiệu nói tiếp: "Đúng rồi! Thẩm Lãng có phản ứng gì không?"
Ninh Dực nói: "Thẩm Lãng phái tín sứ tới, nói chúng ta dùng thủ đoạn đê hèn chém đầu năm trăm người, hắn nhất định sẽ trả thù, còn uy hiếp chúng ta không được giết thêm người nào, không thì hậu quả tự chịu."
"Ồ!"
Ninh Thiệu nói: "Năm trăm cái đầu đưa tới thành Huyền Vũ chưa?"
Ninh Dực nói: "Đã tới."
Ninh Thiệu nói: "Hắn đã dám uy hiếp ta, vậy giết thêm một ngàn người, đưa đầu tới thành Huyền Vũ, biểu thị ta tuyệt đối không thỏa hiệp với phản nghịch, tuyệt không nhượng bộ, Chúc tướng, ngài nói đúng không?"
Chúc Hoằng Chủ nói: "Lão thần cảm thấy, bây giờ nên chuẩn bị cho trận chiến sắp tới, không cần phải tranh đấu chút chuyện nhỏ này.”
Ninh Thiệu gật đầu nói: "Tướng gia nói có lý, Ninh Dực công, hãy giết 2000 dư nghiệt, đưa đầu tới thành Huyền Vũ. Chúc tướng à! Hoàng đế bệ hạ đang nhìn chúng ta đấy."
Ninh Dực nghe vậy, mừng như điên nói: "Vâng, tiểu thần đi làm ngay"
"Ta cũng đi!"
Trưởng công chúa Ninh La nói, hiện tại nàng rất thích giết người.
Nhưng ngay lúc này, Niên công công vội vàng chạy vào, thấp giọng nói.
"Bệ hạ, Thẩm Lãng tặng lễ vật cho ngài, đang ở ngài cung."
….
Nửa khắc sau!
Lễ vật của Thẩm Lãng xuất hiện trước mặt Ninh Thiệu.
Năm ngàn cái đầu, rậm rạp, dữ tợn khủng bố, xếp thành một ngọn núi nhỏ.
Mà phía trước nhất, có mấy cái đầu phụ nhân, còn có cái đầu của năm đứa con trai.
Trong đó có trưởng tử mà gã thương yêu nhất, đứa con trai có võ công xuất sắc nhất.
"Bệ hạ, Điểu Tuyệt Thành chết hết rồi!"
Ánh mắt Ninh Thiệu đờ đẫn, như bị sét đánh, hoàn toàn không thể tin một màn trước mắt này.
Thẩm Lãng trả thù lại điên như vậy, chẳng những giết vợ con của gã, còn đồ cả thành.