Kỳ thực Ninh Thiệu chưa từng gặp Thẩm Lãng, hai bên chưa từng va chạm nhau, cho nên không biết thủ đoạn của hắn kinh khủng bậc nào.
Mà bây giờ đã cảm nhận được, hắn nói sẽ giết cả nhà, thì chính là giết cả nhà của ngươi.
Toàn trường chết lặng, cơ hồ không ai dám làm ra chút âm thanh.
Nhất là Chúc Hoằng Chủ, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, phảng phất như không nhìn thấy cái gì.
Thế giới này ai kiêng kỵ Thẩm Lãng nhất? Chính là Chúc Hoằng Chủ.
Trước khi thân phận của Thẩm Lãng bị vạch trần, Chúc Hoằng Chủ luôn biểu hiện ra thái độ kính nhi viễn chi.
Ông luôn miệng nói, đừng tới gần Thẩm Lãng, không nên trêu chọc hắn.
Mà khi Thẩm Lãng gặp chuyện, ông rất muốn nâng đỡ Ninh Dực, bởi vì dễ khống chế.
Nhưng danh tiếng của Ninh Dực thật sự quá thúi, Ninh Kỳ cũng là lựa chọn tốt, bởi vì Ninh Kỳ thông minh, biết nên lựa chọn thế nào, quân vương và thừa tướng dễ phối hợp hơn.
Nhưng không ngờ Ninh Kỳ bị Ninh Nguyên Hiến và Thẩm Lãng ô nhiễm, thời khắc mấu chốt buông tha vương vị, để cho Ninh Thiệu và Thông Thiên Tự thừa lúc vắng mà vào.
Trong mắt Chúc Hoằng Chủ, không sợ hôn quân Ninh Dực, không sợ minh quân Ninh Kỳ, người như Ninh Thiệu quả thực làm cho ông rất đau đầu.
Ninh Thiệu nhìn như lạnh nhạt ít nói, nhưng Chúc Hoằng Chủ biết, người này điên cuồng, thậm chí vặn vẹo.
Tính cách như thế bởi vì hoàn cảnh của gã, mẫu thân của gã được Đại Kiếp Tự phái tới vương cung làm cung nữ, lúc gã còn rất nhỏ, mẫu thân đã chết, gã còn bị đưa tới Thông Thiên Tự xuất gia.
Người khác không biết bí mật của Thông Thiên Tự, Chúc Hoằng Chủ hiểu rất rõ ràng, vì không muốn đội sổ trong sáu đại thế lực, bọn chúng tu luyện tà công, bước lên con đường của Đại Kiếp Tự.
Ninh Thiệu sống trong Điều Tuyệt Thành rất lâu, Thông Thiên Tự chia thành hai phái, nhất phái tu luyện võ công vốn có, được khen là chính đạo. Nhị phái tu tà công, mẹ của Ninh Thiệu đương nhiên cũng tu tà công.
Gã sống trong Điểu Tuyệt Thành mười mấy năm, hai mươi mấy tuổi mới rời khỏi, đi tới chỗ khác của Thông Thiên Tự, ba mươi tuổi mới chân chính tiến vào tổng bộ Thông Thiên Tự.
Điểu Tuyệt Thành loạn, khó nhìn, khó nghe, Ninh Thiệu lớn lên trong hoàn cảnh đó, tính cách sẽ thay đổi thế nào? Có thể tưởng tượng được.
Cho nên Chúc Hoằng Chủ rất đau đầu, Ninh Thiệu quá âm u điên cuồng.
Thậm chí ông muốn phế Ninh Thiệu, nhưng Ninh Thiệu chưa từng xúc phạm quyền uy của ông, muốn phế Ninh Thiệu còn cần Thiên Nhai Hải các xuất thủ, rất phiền phức.
Mà lần này, Ninh Thiệu xúc phạm quyền uy của ông, Chúc Hoằng Chủ không thể nhịn nữa.
Chúc Hoằng Chủ xuất thủ, mượn tay Thẩm Lãng tát mặt Ninh Thiệu.
Bất quá, tận mắt nhìn thấy một màn này, Chúc Hoằng Chủ không khỏi hít một hơi khí lạnh, Thẩm Lãng vẫn còn mạnh mẽ như cũ, thủ đoạn trả thù như vậy, thật quá kinh người, quá ác liệt.
Ninh Thiệu ngồi xổm xuống, cầm đầu trưởng tử lên, tỉ mỉ nhìn.
Chết phi thường đau đớn, mặt mũi anh tuấn hoàn toàn méo mó, tròng mắt sung huyết, mạch máu bầm tím.
Tiếp đó gã cầm đầu một nữ nhân lên, đây là nữ nhân đầu tiên của gã, cũng là mẫu thân của ba đứa nhi tử này.
Nữ nhân này lớn tuổi hơn gã, số tuổi của nàng là một bí ẩn, phảng phất như nàng luôn trẻ như vậy.
Bây giờ chết chết rồi, lộ ra tuổi tác chân thật.
Thẩm Lãng, ngươi thật tàn nhẫn!
Ninh Thiệu run rẩy, nhắm mắt lại, bắt đầu hồi ức về nữ nhân này, hồi ức về mấy nhi tử này.
Mở mắt ra lần nữa, hai tay nhẹ nhàng sờ, bóp vỡ hai cái đầu.
"Đốt hết cho ta."
Ninh Thiệu nhàn nhạt hạ lệnh, xoay người đi về phía vương cung, trước khi đi còn không quên ngắm nhìn Chúc Hoằng Chủ.
Mà thừa tướng Chúc Hoằng Chủ không phản ứng, phảng phất như hết thảy đều không liên quan tới mình.
Về đến nhà, Chúc Hoằng Chủ vào trong thư phòng.
Chúc Ninh pha trà, châm trà ngon cho ông, sau đó đi ra ngoài.
Nàng trở nên im lặng rất nhiều, nàng từng muốn gả cho Ninh Kỳ, nhưng hôn sự vẫn không thành.
"Phụ thân, hoàng đế bệ hạ chưa hạ chỉ gì sao?"
Chúc Nhung hỏi.
"Ừm.!."
Điểm này vô cùng kỳ quái, Thẩm Lãng trình diễn vương giả trở về, vốn nên nhấc lên sóng to gió lớn, nhưng Đại Viêm lại có vẻ an tĩnh hơn nữa.
Vị hoàng đế chí cao vô thượng kia không nói tới nửa chữ, chư vương cũng xem như không xảy ra chuyện gì.
Chúc Hoàng Chủ nói: "Một số thời khắc, không hạ chỉ chính là ý chỉ tốt nhất."
Đúng vậy, không có ý chỉ chính là ý chỉ rõ ràng nhất.
Hoàng đế bệ hạ như một con chim ưng, nhìn chằm chằm chư vương, nhìn chằm chằm Ngô Vương, nhìn chằm chằm Sở Vương.
Thẩm Lãng đã đánh trở lại, các ngươi có suy nghĩ gì? Có hành động gì?
Chúc Nhung nói: "Phụ thân nói không sai! Lần trước, hoàng đế bệ hạ vận dụng binh lực nửa thế giới, đi diệt Thẩm Lãng. Nhưng xét đến cùng không phải vì Thẩm Lãng, mà là vì thu thập thiên hạ."
"Sở vương cùng Ngô vương đều cảm giác được nguy hiểm, khéo léo bước theo Đại Viêm, tiến hành cải cách, huỷ bỏ Thượng Thư đài đổi thành nội các, thừa tướng do Đại Viêm định ra"
"Cho nên lần trước mượn Thẩm Lãng dựng đài đùa giỡn, phi thường thành công."
"Ừm!"
Nào chỉ thành công, Thẩm Lãng hầu như trợ giúp hoàng đế Đại Viêm tiết kiệm gần mười năm.
Trong kế hoạch của Đại Viêm, đầu tiên tân chính thành công, tăng cao hoàng quyền, sau đó mới tiến hành thống nhất thiên hạ.
Kết quả Thẩm Lãng là con của Khương Ly lộ ra ánh sáng, hoàng đế lấy lý do đó, tập kết quân đội nửa thế giới, mượn danh nghĩa tiêu diệt Thẩm Lãng, uy hiếp chư quốc, bức bách bọn họ cải cách, lập nội các.
Bây giờ nội các của chư quốc đều nằm trong tay Đại Viêm.
Không chỉ như vậy, hoàng đế Đại Viêm còn lợi dụng Thẩm Lãng, thành công sắc phong thân vương.
Cho nên bây giờ Ninh Thiệu, nên gọi là Việt thân vương.
Mục đích cuối cùng của hoàng đế là biến các vương thành chư hầu, đồng thời xoá bỏ quân đội của chư quốc, không chỉ thu hồi quyền lực nội chính của các nước, còn muốn thu hồi binh quyền.
Để chư quốc lập nội các, sắc phong thân vương, hai chuyện này cần mười năm để hoàn thành, kết quả bởi vì Thẩm Lãng xuất hiện, hoàng đế dùng chưa tới nửa năm liền hoàn thành.
Cho nên một số thời khắc, sử dụng địch nhân còn tốt hơn sử dụng người một nhà.
Chúc Nhung nói tiếp: "Lần này hoàng đế có hai cách nghĩ."
"Thứ nhất là một lần nữa gióng trống khua chiêng, vận dụng quân đội nửa thế giới tới tiêu diệt Thẩm Lãng, mượn cơ hội đó đóng quân trong chư quốc, thu hồi binh quyền của chư quốc."
"Suy nghĩ này rất mê người, nhưng hoàng đế sẽ bỏ qua, bởi vì hai năm trước thành quả đã đầy đủ lớn, tiêu hóa thành quả thắng lợi quan trọng hơn."
"Còn chưa nắm giữ quyền lực nội chính của chư quốc, bây giờ đoạt binh quyền, rất dễ làm cho nồi cơm sống.”
Chúc Hoàng Chủ hỏi: "Suy nghĩ thứ hai thì sao?"
Chúc Nhung nói: "Lần trước Thẩm Lãng nhỏ yếu, hoàng đế bệ hạ lại coi hắn như Khương Ly, coi hắn như một đại nhân vật kinh thiên động địa, lần này Thẩm Lãng trở về, xem như đánh mặt Đại Viêm"
"Cho nên lần này hoàng đế bệ hạ coi thường, tỏa ra thái độ coi Thẩm Lãng như con kiến nhỏ, chỉ cần dùng đầu ngón tay liền có thể nghiền chết, xem hắn còn thua tiểu nhân vật.”
"Lợi dụng sự ảnh hưởng của Thẩm Lãng, làm nổi bật thực lực cùng địa vị của Đại Viêm."
Chúc Hoằng Chủ nói: "Ừm."
Chúc Nhung nói: "Cho nên hoàng đế bệ hạ không hạ chỉ, tương đương giao cho Việt quốc giải quyết."
"Nói cách khác, hoàng đế muốn lợi dụng Việt vương, triệt để tiêu diệt Thẩm Lãng, mà không dùng đến danh nghĩa Đại Viêm, nếu không sẽ tổn hại quốc uy.”
"Dù sao Thẩm Lãng chỉ có mấy vạn quân đội mà thôi, chưa đủ tư cách trở thành địch nhân của Đại Viêm."
Chúc Hoằng Chủ nói: "Vậy ngươi nói xem, có nên dùng thủ đoạn ám sát, xâm nhập thành Nộ Triều, hoặc thành Huyền Vũ, giết chết Thẩm Lãng?"
"Không thể."
Chúc Nhung nói: "Chí ít hiện tại không thể, dù sao Thẩm Lãng cũng là con của Khương Ly, mà không phải một tên thổ phỉ. Đại Viêm cần biểu hiện ra lực lượng nghiền chết hắn, mới gia tăng được quốc uy"
"Nếu dùng thủ đoạn ám sát, sẽ bị thiên hạ chỉ trích, thiên hạ sẽ nói Đại Viêm vô năng, đánh không lại mấy vạn người của Thẩm Lãng, dùng thủ đoạn ám sát hèn hạ"
"Một kích lôi đình, sư tử vồ thỏ, chính là trận chiến tại kinh thành."
Chúc Hoằng Chủ nói tiếp: "Trận chiến này thiên hạ chú mục, chúng ta phải tiêu diệt Thẩm Lãng trong thời gian ngắn nhất."
"Diệt hắn trong một ngày, chúng ta có công, diệt trong vòng ba ngày, không công không tội. Nếu hơn năm ngày còn chưa diệt toàn quân của Thẩm Lãng, cha con chúng ta sẽ không may.”
Chúc Nhung nói: "Chúng ta vừa dùng danh nghĩa Việt quốc giao chiến với Thẩm Lãng, vừa đại biểu cho lực lượng của Đại Viêm."
"Đúng vậy!"
Chúc Hoằng Chủ nói: "Cho nên nhất định phải nắm chặt cơ hội, thời điểm tuyên truyền tạo thế nhất định phải khiêm tốn, phảng phất như tiêu diệt một tên phản nghịch tầm thường."
"Nhưng lại phải chuẩn bị vạn toàn, cần gấp mười, gấp hai mươi, gấp ba mươi quân lực để tiêu diệt Thẩm Lãng, cho hắn một kích lôi đình, lại giả vờ hời hợt."
"Đúng vậy!"
Chúc Nhung nói: " Thông Thiên Tự cùng Phù Đồ sơn bên kia, cần chúng ta mở miệng không?"
"Không nên mở miệng"
Chúc Hoằng Chủ nói: "Việt quốc là phạm vi thế lực của Thiên Nhai Hải các, trận chiến này Thiên Nhai Hải các là chủ lực, nếu Phù Đồ sơn hiểu chuyện, tự sẽ biết làm sao."
"Thông Thiên Tự càng không cần phải nói, Chúc Hồng Tuyết khi nào trở về?"
"Sắp rồi, trận chiến tây vực đã chuẩn bị kết thúc."
Chúc Nhung nói: "Thế nhưng công chúa Ninh Hàn bên kia, vẫn không có tin tức gì, phảng phất như biến mất."
"Không nên nghe ngóng chuyện liên quan đến Ninh Hàn."
Chúc Hoằng Chủ nói: "Ngoài ra, bắt đầu tập kết quân đội, trận chiến tại kinh thành, không chỉ phải thắng, còn phải thắng cho đẹp"
"Không thì hai cha con ta chịu không nổi, Thiên Nhai Hải các cần đưa quân lên bắc ngay lập tức.”
…..
Bên trong vương cung, Ninh Thiệu tản mát ra khí tức làm người ta sợ hãi, tựa như một quả bom độc có thể nổ bất cứ lúc nào.
Ninh Dực cùng Ninh La ngồi một bên, không nhúc nhích.
"Bệ hạ, lẽ nào chúng ta bỏ qua như vậy?"
Ninh Dực nói: "Vậy còn mặt mũi gì?"
Ninh La lạnh giọng nói: "Lấy giết chóc ngăn giết chóc! Thẩm Lãng giết năm ngàn người, chúng ta giết vạn người của hắn, không thỏa hiệp."
Ninh Thiệu thản nhiên nói: "Hắn giết năm đứa con của ta, ta còn mười một đứa, hắn uy hiếp ta, nếu ta dám tiếp tục giết người của hắn, kế tiếp hắn sẽ diệt Bách Hoa cốc, tiếp tục giết vợ con của ta"
Ninh Dực hỏi: "Chúng ta bỏ qua sao?"
Ninh Thiệu chậm rãi lắc đầu, nói: "Chết đứa này thì sinh đứa khác! Ta sẽ không thỏa hiệp."
Lời này vừa ra, Ninh Dực và Ninh La hưng phấn không thôi.
Ninh Thiệu nói: "Ta còn nhiều nữ nhân mà, ta mới 34 tuổi, còn có thể sinh mười mấy đứa, hắn muốn ta thỏa hiệp? Nằm mơ!"
Ninh La và Ninh Dực lập tức đứng lên, chờ đợi Ninh Thiệu hạ lệnh.
Ninh Thiệu nói: "Giết một vạn người của hắn, Trương Xung là người quan trọng đúng không? Chặt đầu và tứ chi của ông ta, đưa qua cho Thẩm Lãng. Chặt tứ chi, móc mắt Ninh Chính, đưa luôn cho hắn"
"Thuận tiện nói cho hắn một câu, muốn trả thù sao? Vậy cứ làm... Ta còn sinh được!"
"Giết, giết, giết..."
Ninh Thiệu kéo tay một tên hoạn quan, cắt cổ tay của gã, để cho máu tươi nhỏ xuống nghiên mực, dùng bút lông chấm máu, viết chữ sát đằng đằng sát khí.
"Ninh Dực, ngươi đi giết Trương Xung, giết Ninh Chính! Ninh La, ngươi đi giết dư nghiệt của Thẩm Lãng, giết đủ một vạn người cho ta!"
Ninh Thiệu ném ý chỉ ra.
"Tuân chỉ!"
Ninh Dực cùng Ninh La nhận chỉ, đằng đằng sát khí đi ra ngoài.
Đây chính là Ninh Thiệu, Chúc Hoằng Chủ biết rõ ràng, người này điên từ trong xương cốt.
Ninh Dực và Ninh La rời đi, Ninh Thiệu mới thấp giọng lẩm bẩm: "Thẩm Lãng, ngươi đánh giá cao tình cảm của ta đối với vợ con, ngươi cho rằng ta biết yêu sao? Chuyện cười lớn, người ta không dám giết còn chưa sinh ra đâu."
Ninh Dực mang theo hơn một trăm binh sĩ tiến tới Hắc Thủy Đài, để giết chết Trương Xung.
Ninh La mang theo hơn ngàn người, đi tới bãi săn Bắc Uyển, giết đám dư nghiệt liên quan đến Thẩm Lãng.
Thật sự bắt nhiều người lắm, ngục giam của Đại Lý Tự không đủ dùng, cho nên giam giữ ở bên trong bãi săn Bắc Uyển, phần lớn tù nhân bị đưa tới đồng ruộng, hầm mỏ, vừa bị nhốt, vừa lao động, sống như heo chó.
Bãi săn Bắc Uyển, giam giữ dư nghiệt có địa vị tương đối cao, hơn một vạn người.
Nhưng mà, khi Ninh La dẫn người đi tới bãi săn Bắc Uyển, nhìn thấy nơi đây đã bị đại quân bao vây, cầm đầu chính là tướng quân Trương Triệu, người này đi theo đại tướng quân Chúc Lâm ở chiến trường Nam Ẩu.
Sau đó trung thành một lòng với gia tộc họ Chúc, bây giờ rốt cục trở thành đầu sỏ một phương.
"Mời Trương tướng quân tránh ra, ta phụng chỉ của bệ hạ, đến đây giết dư nghiệt."
Ninh La lạnh nhạt nói.
Trương Triệu nói: "Trưởng công chúa điện hạ, ta phụng lệnh của nội các và Xu Mật Viện, trông coi dư nghiệt! Không có mệnh lệnh, ai cũng không thể vào Bắc Uyển."
Ninh La nói: "Trương Triệu! Ngươi muốn kháng chỉ sao?"
Dứt lời, Ninh La lấy ý chỉ của Ninh Thiệu ra, bên trên viết rõ ràng, chém đầu hết dư nghiệt trong Bắc Uyển.
Trương Triệu nhìn ý chỉ một lúc lâu, nói: "Trưởng công chúa, trên ý chỉ không có dấu ấn của nội các."
Đại Viêm tân chính về sau, nội các đạt được quyền lực to lớn, ý chỉ cần nội các đóng dấu, mới có quyền uy tối cao, không thì chỉ là trung chỉ, sẽ có chuyện kháng chỉ.
Thời Minh triều là như vậy, thần tử còn lấy chuyện kháng chỉ, cãi lời hoàng đế làm vinh, quan nào dám tiếp trung chỉ không có dấu của nội các, đó chính là bại hoại trong đám quần thần.
Đại Viêm dùng cách này, để dần dần cướp đoạt quyền lực của chư vương.
Ninh La nói: "Ta muốn giết dư nghiệt, ngươi ngăn cản, lẽ nào ngươi đồng tình với dư nghiệt sao? Ta kiện cáo đến Viêm kinh, ngươi nhận nổi sao?"
Trương Triệu nghe vậy, sắc mặt không chút thay đổi, nói: "Trưởng công chúa hãy đem ý chỉ đưa cho nội các đóng dấu, không thì hạ quan không dám tiếp chỉ."
Tiếp đó Trương Triệu quát to: "Toàn quân nghe lệnh, không có lệnh của ta, ai dám xông vào Bắc Uyển, giết chết bất luận tội!"
"Vâng!"
Ba vạn quân đồng thanh hô.
Ánh mắt Ninh La dữ tợn, nhìn Trương Triệu, cười lạnh nói: "Tốt, tốt, loạn thần tặc tử, loạn thần tặc tử..."
Trưởng công chúa Ninh La phẫn hận dẫn người rời đi.
Trương Triệu nhìn Ninh La rời đi, thầm thở dài trong lòng.
Lúc Ninh Nguyên Hiến còn làm vua, làm không thiếu chuyện hoang đường, nhưng lập trường của ông chính trực, Ninh Chính cũng như vậy.
Nhưng khi Ninh Thiệu lên nắm quyền, trật tự bị chia cắt phá vỡ, bây giờ còn nói loạn thần tặc tử cái gì?
Văn võ đại thần coi như muốn thuần phục chủ quân, nhung bọn họ có thể trung thành với ai?
Chỉ có thể lướt qua Việt quốc, trực tiếp thuần phục Đại Viêm.
Ninh La bị ngăn cản, Ninh Dực bên kia không ngoại lệ, gã mang theo hơn trăm binh sĩ, tiến tới Hắc Thủy Đài. Kết quả bị tướng quân trông coi Hắc Thủy Đài ngăn cản không cho vào.
"Dực quốc công! Ý chỉ của ngài không có dấu của nội các, bản tướng quân không thể nghe lệnh."
Ninh Dực tức giận nói: "Hắc Thủy Đài nằm dưới quyền của thân vương, nghe lệnh của nội các từ lúc nào?"
Tướng quân cười lạnh trong lòng, ta là do Đại Viêm phái tới, ngươi nói với ta phải nghe lệnh của thân vương?
Ninh Dực lạnh lùng nói: "Lâm tướng quân, ngươi dám đồng tình dư nghiệt, còn không tránh đường, ta sẽ tấu lên hoàng đế bệ hạ!"
Tướng quân không nói gì, yên lặng nhìn gã, tựa như muốn nói ta chờ ngươi tấu.
Ninh Dực đành phải tức dận dẫn người rời đi.
Ninh Dực và Ninh La đều tay không mà về, hồi báo tất cả cho Ninh Thiệu biết.
Lúc này Ninh Thiệu mới cảm nhận được, quyền lực nằm trong tay gia tộc họ Chúc, mà không phải mình.
Trước khi xảy ra xung đột, Chúc Hoằng Chủ không muốn quân thần đối lập.
Bây giờ Ninh Thiệu mới phản kháng, Chúc Hoằng Chủ lập tức lộ ra răng nanh hung ác.
"Ha ha ha..."
Ninh Thiệu giận quá cười to: "Có ý tứ, có ý tứ, tướng gia không diễn nữa sao?"
Ninh Dực nói: "Chúc Hoằng Chủ đã cấu kết với Thẩm Lãng, hai người có giao dịch không muốn người biết."
Ninh Thiệu nói: "Rất đơn giản, gia tộc họ Chúc bị Thẩm Lãng nắm nhược điểm"
Ninh Dực nói: "Lẽ nào bỏ qua như vậy?"
Ninh Thiệu cười nói: "Không vội. Ngược lại là cơ hội ngàn năm một thuở, quân đội của Thông Thiên Tự chưa có lý do tiến vào kinh thành, bây giờ có thể danh chính ngôn thuận tiến vào đóng quân trong vương cung.”
"Chỉ cần quân đội nằm trong tay, chúng ta sẽ chủ động hơn nhiều."
Ninh Dực nói: "Vậy trả thù Thẩm Lãng thế nào?"
Ninh Thiệu nói: "Không thể vào Bắc Uyển, Hắc Thủy Đài, thậm chí Tông Chính Tự. Nhưng phụ thân còn nằm trong tay chúng ta, ông ta và Thẩm Lãng có cảm tình thâm hậu, còn hơn cả Ninh Chính và Trương Xung."
"Hai người không phải phụ tử, nhưng không khác phụ tử bao nhiêu."
Lời này vừa ra, Ninh Dực và Ninh La biến sắc.
Ninh Thiệu cười nói: "Phụ thân lớn tuổi rồi, không dùng của quý được nữa, chẳng phải Thẩm Lãng có biệt hiệu là thiến nhân sao? Vậy thiến phụ thân, tặng cho hắn"
Ninh Dực và Ninh La nghe vậy, khuôn mặt trắng bệnh, không thể nào đáp lại.
Nội tâm Ninh La vặn vẹo, thống hận Ninh Nguyên Hiến không gì sánh được, nhưng nàng chưa từng nghĩ đến sẽ đích thân hại cha của mình.
Ninh Dực ích kỷ tham lam, rất sợ chết, cũng rất hận Ninh Nguyên Hiến, nhiều lần dằn vặt Ninh Nguyên Hiến cho hả giận, nhưng chuyện hại cha như thế, gã thật chưa từng nghĩ tới.
Im lặng một lúc lâu, Ninh Dực nói: "Ninh Hàn từng lên tiếng, không thể giết phụ thân."
Ninh Thiệu nói: "Không giết, chỉ thiến mà thôi, dù sao già rồi dùng không được, con heo bị thiến, phát triển cũng nhanh hơn, nói không chừng sau khi thiến, tình trạng cơ thể chuyển tốt cũng khó nói."
"Chuyện này sẽ đả kích Thẩm Lãng rất lớn, không phải sao?"
Ninh Thiệu cầm con dao cong, cầm tơ lụa lau nhiều lần, cất bước đi tới phòng của Ninh Nguyên Hiến.
Ninh Dực nhìn bóng lưng của Ninh Thiệu, cảm thấy da đầu tê dại, đây chính là một tên điên.
Mà lúc này, Niên công công chạy vội vào, hô lớn: "Bệ hạ, đại hỉ, đại hỉ"
Ninh Thiệu kinh ngạc hỏi: "Chuyện gì?"
Niên công công nói: "Quân đội của Thông Thiên Tự tới, đang ở ngoài chục dặm.”
Tức thì, Ninh Thiệu đại hỉ, quả nhiên là tin tức vô cùng tốt.
"Chuẩn bị sẵn sằng, quả nhân sẽ đi Chu Tước môn nghênh tiếp"
Trận chiến tại kinh thành sắp nổ ra, thiên hạ chú mục.
Thiên Nhai Hải các chưa điều Huyết Hồn quân trở về, quân đội của Thông Thiên Tự đã tiến vào đóng giữ kinh thành.
Một vạn tăng binh, còn là một đội quân đặc thù, sức chiến đấu hơn xa quân đội bình thường.
Mỗi một tăng binh này, đều bị sửa đổi đặc thù, không chỉ tu luyện tà công, còn trực tiếp cải tạo huyết mạch.
Dưới sự nghênh tiếp của Ninh Thiệu, một vạn tăng binh dồn dặp tiến vào trong thành, trực tiếp tiến tới vương cung đóng quân.
"Ninh Thiệu bái kiến Không Tranh sư thúc."
Ninh Thiệu không dám bài ra giá đỡ quân vương, cung kính khom lưng hành lễ.
Gã có thể trở thành Việt vương, hoàn toàn nhờ Thông Thiên Tự chống lưng.
Có một vạn tăng binh của Thông Thiên Tự, gã có thể đối kháng Chúc Hoằng Chủ, bây giờ bên trong kinh thành, không có quân đội nào ngăn được tăng binh của Thông Thiên Tự.
Gã muốn giết đám dư nghiệt kia, muốn giết Trương Xung, cũng không thành vấn đề.
Quân đội của Trương Triệu ngăn không được, tướng quân Hắc Thủy Đài càng không thể ngăn cản được.
Thống soái một vạn tăng binh chính là Không Tranh, trưởng lão của Thông Thiên Tự, ông lạnh lùng nhìn Ninh Thiệu, bỗng nhiên vỗ một bạt tai, đánh bay Ninh Thiệu, miệng mũi chảy máu.
"Ngươi vì sao phải trêu chọc Thẩm Lãng? Ngươi vì sao phải giết người của hắn?"
"Ngươi cũng biết, hắn dùng vũ khí virus, tàn sát Điều Tuyệt Thành của chúng ta."
"Hắn còn buông lời uy hiếp, trước khi trận chiến tại kinh thành nổ ra, còn dám động đến một người của hắn, hắn sẽ diệt sạch Bách Hoa cốc."
"Ngươi là thằng điên, hắn là một người còn điên hơn cả ngươi, ngươi vì sao phải trêu chọc hắn?"
"Chúng ta có thể đánh bại hắn ở kinh thành, tiêu diệt hắn, vì sao muốn phức tạp? Tạo ra tổn thất to lớn cho Thông Thiên Tự."
"Thẩm Lãng là con của Khương Ly, hắn từng tàn sát cả thành của hội Ẩn Nguyên, từng tàn sát thành thị Tru Thiên các, hiện tại đến phiên chúng ta, ngươi muốn so độ điên với hắn? Ngươi so được sao? Ngươi hơn được hắn sao? Ngươi dám làm hắn triệt để tức giận, hắn cũng dám tàn sát trăm vạn người cho ngươi xem."
"Ta lệnh cho ngươi, trước ngày quyết chiến, không được đụng tới người của hắn, ngươi nghe không? Nghe rõ lời ta nói hay không?"