Mỗi lần thực nghiệm đều thất bại, lần này sao lại thành công?
Chẳng lẽ trời sinh Yêu Yêu có thuộc tính may mắn sao?
Cũng có một phần nào đó, nhưng xét đến cùng thì Thẩm Lãng vốn đã hoàn thành đạn lực từ.
Thực nghiệm là thử lỗi sản phẩm, hoàn thiện sản phẩm trong hàng ngàn lần thử, đạn lực từ của Thẩm Lãng thì khác, lý thuyết tạo ra nó rất vững chắc, phương hướng cũng chính xác. Chỉ cần không ngừng điều chỉnh, cuối cùng cũng sẽ thành công.
Mỗi một lần hắn thực nghiệm, đều rút ra được kinh nghiệm, đợi đến khi đạt tới chín mươi chín phần trăm, tùy tiện thử nghiệm một lần sẽ thành công.
Vì phối hợp Thẩm Lãng thực nghiệm, nữ chiến sĩ Amazon dùng cung tiễn thượng cổ bắn thử, dùng giày đàn hồi di chuyển, tận lực bắt chước hoàn cảnh thực chiến.
Đạn lực từ bạo tạc, mũi tên thượng cổ mất tác dụng rơi xuống đất, nữ chiến binh Amazon đang dùng giày đàn hồi di chuyển tốc độ cao, khi đôi giày mất tác dụng, làm cho các nàng té ngã.
Ba giây trôi qua, hạch tâm khống chế khôi phục lại, vũ khí thượng cổ cũng hoàn toàn khôi phục sức chiến đấu. Thẩm Lãng dùng đạn lực từ hàm lượng quá nhỏ, chỉ cần tăng hàm lượng lên, thời gian sẽ dài hơn.
Sau đó Thẩm Lãng nhanh chóng cho dừng hạch tâm khống chế, cái đồ chơi này quá quý giá, hiện tại đang dùng năng lượng dự trữ của nó, tới thời khắc mấu chốt mới cho nó hoạt động lại.
Đạn lực từ đã hoàn thành, vũ khí tiếp theo chính là hỏa tiễn địa ngục.
Hết thảy chuẩn bị cho trận chiến, đều vì tiêu diệt Huyết Hồn quân, đạn lực từ chỉ làm cho Huyết Hồn quân đánh mất vũ khí thượng cổ mà thôi.
Muốn tiêu diệt đội quân cường đại này, chỉ dùng đạn pháo nhiệt nhôm thì chưa đủ, bởi vì số lượng đạn nhiệt nhôm quá ít, kỹ thuật bây giờ rất khó tinh luyện ra nhôm, trong thời gian ngắn không thể tạo ra nhiều.
Cung tiễn thượng cổ cũng bắn thủng áo giáp của Huyết Hồn quân, nhưng hắn có quá ít mũi tên thượng cổ, mấu chốt nhất là hắn chưa quyết định có nên dùng vũ khí thượng cổ hay không.
Nếu chuẩn bị kịp, Thẩm Lãng sẽ không mang vũ khí thượng cổ và hạch tâm khống chế theo.
Hạch tâm khống chế quá nặng, trọng lượng lên đến mấy trăm ngàn cân, di chuyển nó rất phiền phức.
Khi hắn xuất binh, thành Nộ Triều sẽ yếu kém, hắn dự định dẫn theo hai vạn quân, hầu như mang theo hết bộ binh mà hắn có, năm vạn người còn lại phải thủ thành Nộ Triều và đảo Kim Sơn, còn phải nắm giữ quyền làm chủ trên biển.
Hắn lo lắng chủ lực rời đi, sẽ có người thừa lúc vắng mà vào, đánh chiếm thành Nộ Triều và đảo Kim Sơn, hai nơi này là căn cơ của hắn, có vũ khí thượng cổ, thành Nộ Triều sẽ vững chắc hơn rất nhiều.
Nếu hắn hạ được kinh thành, lại mất thành Nộ Triều, chẳng khác nào bi kịch, được không thể bù mất.
Hỏa tiễn địa ngục là cái đồ chơi gì?
Còn nhớ Hỏa Thần giáo dùng hỏa trùng địa ngục ám sát Thẩm Lãng không?
Cái đồ chơi kia nhất định sẽ khiến cho người ta vô cùng kinh diễm.
Hỏa trùng địa ngục nhỏ hơn con muỗi gấp mấy chục lần, nó dễ dàng chui vào mọi loại áo giáp, nó sẽ rót chất lỏng đặc biệt vào trong cơ thể, biến máu thành nhiên liệu đáng sợ, đốt cháy tất cả.
Lúc hắn bị ám sát, mấy chục nữ chiến binh Amazon vì bảo vệ hắn, các nàng bị đám hỏa trùng đốt thành tro tàn.
May mà máu của hắn quá độc, hỏa trùng tim nọc độc vào trong cơ thể hắn, chẳng những không đốt chết hắn, ngược lại bọn chúng bị trúng độc chết hết. Hắn thu được vô số thi thể hỏa trùng, nặng mười mấy lít.
Trước khi Thẩm Lãng rời khỏi Phương tây, đại tế tư của Hỏa Thần giáo thỉnh cầu gặp hắn, đưa cho hắn một quyển điển tịch thượng cổ, bên trong có ghi chép về hỏa trùng địa ngục.
Thẩm Lãng dùng thi thể hỏa trùng để thử nghiệm, cuối cùng phát hiện dù cho nó chết rồi, vẫn có thể trở thành vũ khí cực kỳ đáng sợ.
Hắn nghiền thi thể hỏa trùng thành bụi phấn, sau đó trộn lẫn với máu, thu được hỏa dịch địa ngục, đây là nhiên liệu phi thường đáng sợ, kinh khủng hơn xăng vô số lần
Thực nghiệm thành công ngay lần đầu tiên, vẻn vẹn 1 ml hỏa dịch địa ngục đốt cháy được hai trăm giây, nhưng vẫn còn thiếu rất nhiều, bởi vì nhiệt độ đốt quá thấp, chỉ có bảy tám trăm °C mà thôi, không bằng xăng và dầu.
Sau đó Thẩm Lãng dùng các loại máu để thử nghiệm, thậm chí dùng máu của hải quái.
Không sai, máu của hải quái! Đảng Sketelon giết rất nhiều hải quái tại phế tích Lost, Thẩm Lãng không lãng phí dù chỉ một ít, hắn chở tất cả thi thể về, xương cốt, biểu bì, gân mạch và máu đều được xử lý xong.
Thẩm Lãng vốn tưởng rằng máu của hải quái sẽ có công hiệu to lớn, kết quả tạo ra hỏa dịch địa ngục, hiệu quả còn không bằng máu của người bình thường.
Theo thí nghiệm sâu hơn, Thẩm Lãng phát hiện người có võ công cao, chất lượng huyết mạch sẽ cao, năng lượng trong máu càng cao, tạo ra hỏa dịch địa ngục có uy lực càng lớn.
Cho nên đánh hạ thành Nộ Triều về sau, hắn không lãng phí máu của ba mươi Đại Tông sư, thậm chí còn luyến tiếc khi giết chết bọn họ, mỗi ngày cho ăn uống no nê, chính là vì máu của cao thủ Đại Tông sư.
Kết quả thế nào ?
Nhất định làm cho người ta không dám tin, khi hắn dùng bột hỏa trùng trộn vào trong máu của Đại Tông sư, xảy ra phản ứng rất mãnh liệt, chế tạo ra hỏa dịch địa ngục, có uy lực tăng tới mức độ kinh người.
Khi bùng cháy nhiệt độ của ngọn lửa vượt lên 2500 °C, nóng bằng cả nhiệt nhôm.
Hơn nữa có một số dịch hỏa địa ngục còn mạnh hơn nhiệt nhôm, mỗi ml dịch hóa thả ra năng lượng vượt xa chất nhiệt nhôm.
Dùng máu của Đại Tông sư tạo ra dịch hỏa địa ngục, mỗi ml cháy được 300 giây, hơn nữa còn bùng cháy mạnh.
Kết quả đó làm cho Thẩm Lãng rất thỏa mãn, nhưng không ngờ phát hiện ra căn cứ bí mật của gia tộc họ Chúc, tìm thấy mười mấy cao thủ thượng cổ hóa thạch.
Thẩm Lãng sinh ra suy nghĩ kỳ lạ, hắn dùng máu hoá thạch của cao thủ thượng cổ, trộn vào trong hỏa dịch.
Cho ra kết quả kinh người, uy lực của hỏa dịch đề cao một bậc, nhiệt độ ngọn lửa lên đến 3300 °C.
Sau đó, Thẩm Lãng điều phối tỉ lệ mới, cho tới bây giờ hắn chưa tìm ra tỉ lệ tốt nhất, nhưng đã thu hoạch to lớn. Máu của Đại Tông sư, máu hoá thạch, máu của hải quái, thi thể hỏa trùng, bốn loại chia thành tỉ lệ 300:1:390:3 điều phối ra hỏa dịch địa ngục chưa phải mạnh nhất, nhưng đã là hợp lý nhất.
Tạo ra một mi hỏa dịch địa ngục bùng cháy 330 giây, nhiệt độ 3400 °C.
Nếu điều chỉnh tỉ lệ lại, nhiệt độ có thể đạt tới 5000 °C, nhưng thời gian cháy sẽ giảm thiểu, không cần thiết.
Nhiệt độ 3400 °C đầy đủ dung hóa mọi loại áo giáp rồi, nếu nhiệt độ cao hơn nữa, áo giáp của địch nhân còn chưa bị đốt thủng, mũi tên của mình đã hóa thành nước.
Vì chế tạo ra hỏa tiễn địa ngục, Thẩm Lãng đã dùng mũi tên Wolfram.
Trên địa cầu Wolfram rất hi hữu, thế giới này cũng thế, kỹ thuật hiện tại của Thẩm Lãng không thể tinh luyện ra nhiều kim loại Wolfram, còn nhớ cây thiết bổng màu đen của đại ngốc không?
Thế giới này không thiếu Wolfram độ tinh khiết cao tồn kho, Dibos có số ít tồn kho Wolfram, nhưng đảng Sketelon lại có rất nhiều, bọn họ lấy từ thương khố của phế tích Lost, số lượng tới mấy chục tấn.
Sau khi có được Wolfram, Thẩm Lãng lại không có cách nung chảy nó, cho nên chưa thể tạo ra giáp và vũ khí.
Vậy tạo ra mũi tên Wolfram bằng cách nào?
Rõ ràng dùng hai khối Wolfram mài với nhau, quả thật mệt chết.
Từ khi Thẩm Lãng phát hiện ra căn cứ của gia tộc họ Chúc, hết thảy đều thay đổi.
Một số trang bị đá ác mộng có thể phun ra Plasma, thứ này có nhiệt độ cao siêu cấp, đầy đủ dung hóa kim loại
Wolfram.
Có thứ này, Thẩm Lãng cuối cùng tạo ra được lượng lớn mũi tên thép vônfram, không cần lãng phí như lúc trước, dùng hai khối Wolfram mài ra một mũi tên, bây giờ 1 gram Wolfram có thể chế tạo ra một mũi tên thép.
Ba ngàn thợ rèn, chế tạo mũi tên thép Wolfram mỗi ngày, số lượng 30,000 mũi/ 1 ngày, Thẩm Lãng còn cung cấp một trăm trang bị đá ác mộng cho bọn họ.
Thẩm Lãng dự định tạo ra lượng số áo giáp thép Wolfram, nhưng thời gian không đủ, chỉ có thể chế tạo ít.
Hắn còn thiếu rất nhiều thợ rèn, bởi vì p-hải chế tạo thuốc nổ, đạn pháo, hỏa pháo, vân vân...
Trang bị đá ác mộng cũng giúp ích cho tiến độ chế tạo đạn pháo, gia tăng chất lượng.
Nòng súng vốn làm từ thủ công, cực kì khổ cực và khó khăn, bây giờ nhờ có lửa Plasma, xưởng của hắn có thể chế tạo ra thứ tốt nhất, tốc độ chế tạo nòng súng tăng cao, hiệu suất không chỉ tăng mười lần.
Đó cũng là thành quả của sự kết hợp hai nền văn minh thượng cổ và hiện đại, con đường càng dài càng lớn, Thẩm Lãng càng đi càng thoải mái.
Ngày quyết chiến tới gần.
Thẩm Lãng chế tạo một hơi ra 200 lít hỏa dịch địa ngục, đầy đủ dùng cho 40 vạn mũi tên thép vônfram.
Mỗi một nhánh hỏa tiễn địa ngục, dùng nửa mi hỏa dịch, có thể phóng xuất ra nhiệt độ 3000 °C, thời gian cháy 150 giây, đầy đủ giết chết một tên Huyết Hồn.
Đáng tiếc máu của Đại Tông sư không nhiều, coi như nuôi bọn họ ăn ngon uống tốt, chất lượng máu vẫn không ngừng suy giảm, máu hoá thạch cũng rất trân quý.
"Chủ quân, hỏa dịch địa ngục rất ổn định, trạng thái hầu như hoàn mỹ, nhiệt độ dẫn cháy khoảng 200°C. Chỉ cần bắn trúng mục tiêu, mũi tên thép Wolframva chạm áo giáp quân địch, ma sát tạo ra nhiệt, đầy đủ dẫn cháy hoa dịch, vì bảo đảm chúng ta còn bôi photpho trắng lên để dẫn cháy dễ hơn.
"Chuẩn bị sẵn sàng, xin tiến hành bắn thử hỏa tiễn địa ngục."
Thẩm Lãng nói: "Cho phép bắn thử!"
Ba mươi nữ chiến Amazon giương cung cài tên, toàn bộ đều là cung liên hợp loại mới, nặng ba thạch, Niết Bàn quân muốn kéo ra cũng phải cố hết sức, chỉ có chiến binh Amazon mới có thể dễ dàng kéo căng.
"Bắn!"
"Vèo, vèo, vèo..."
Ba mươi mũi hỏa tiễn địa ngục gào thét lao đi, bắn trúng tấm sắt ngoài 300m.
Tấm sắt làm theo trình độ của áo giáp Huyết Hồn quân, cung tiễn bình thường, đừng nói 300m, coi như 30m cũng bắn không thủng, dùng mũi tên thép Wolfram cũng bắn không thủng.
Nhưng mà bên trên mũi tên đều có hỏa dịch, vừa bắn trúng tấm sắt liền phát nổ.
"Ầm, ầm, ầm.."
Lửa trắng bùng cháy lên trong nháy mắt, nhiệt độ cao tới 3000°C.
Tấm sắt bị nung đỏ, mũi tên thép Wolfram dễ dàng bắn xuyên qua.
"Phừng, phừng, phừng.."
Hỏa tiễn địa ngục tiếp tục bùng cháy, duy trì hơn một trăm giây mới tắt.
Lần bắn thử đầu tiên kết thúc, thành công ba mươi phần trăm, có chín mũi tên bắn thủng tấm sắt, đốt ra một cái lỗ bằng bàn tay, tình hình như vậy, một khi bắn trúng cơ thể người, chắc chắn phải chết.
Còn lại hai mươi mốt mũi tên, bởi khoảng cách xa, nên một số bắn không trúng, số bắn trúng thì chưa kịp xuyên qua tấm sắt đã rơi mất.
Sau đó bắn thử ở khoảng cách 250m, 200m, 150m, tỉ lệ trúng mục tiêu và thành công không ngừng gia tăng.
Nửa canh giờ sau, bắn thử hỏa tiễn địa ngục kết thúc, thực nghiệm chứng minh loại vũ khí này có thể bắn chết Huyết Hồn quân của Thiên Nhai Hải các.
Năm ngày sau đó, Thẩm Lãng tiến hành một cuộc kiểm duyệt bí mật, không phải là kiểm duyệt đối với quân đội mà là đối với vũ khí.
300 khẩu pháo Smoothbore thì không cần kiểm duyệt nữa, quan trọng vẫn là 100 khẩu pháo trường, trời thương hắn a, vốn dĩ chỉ có 2-3 tháng, căn bản thời gian này là không đủ, cũng may nhờ có trang bị đá ác mộng thượng cổ, khiến cho hiệu quả sản xuất pháo tăng lên một cách đáng kể.
* Smoothbore: vũ khí nòng trơn loại có nòng không có rãnh. Pháo nòng trơn.
* pháo trường: là pháo có khắc các đường xoắn ốc trên nòng súng, có thể đảm bảo hiệu quả sự ổn định của đạn và cải thiện tầm bắn.
Thẩm Lãng rốt cuộc cũng chế tạo ra được 100 khẩu pháo trường trước khi chiến tranh bắt đầu, đáng tiếc số lượng đạn pháo nổ tung như bông không được nhiều lắm, thậm chí còn chưa tới 1 vạn viên đạn. Nhưng nếu không lãng phí mà nói… số lượng này cũng đủ đánh trận này.
Số lượng đạn pháo nhiệt nhôm dùng để tấn công Huyết hồn quân rốt cuộc vẫn không đủ 1000 viên đạn, cũng chỉ có 500 viên mà thôi. Nhưng mũi tên lửa địa ngục lại có khoảng 3 vạn mũi, dùng để tiêu diệt 2 vạn Huyết hồn quân có lẽ có thừa.
Quan trọng nhất vẫn là bom từ tính chế tạo từ đá ác mộng loại lớn, vốn dĩ chỉ cần 1 phát là đủ, thế nhưng để chắc chắn hơn Thẩm Lãng lại chuẩn bị tới 10 phát bắn, đảm bảo cho không có vấn đề gì xảy ra, đây mới là mấu chốt quan trọng quyết định thắng lợi trận đại chiến này.
Mà kế hoạch sử dụng đạn điện từ than chì (graphit) lúc trước của hắn, Thẩm Lãng trực tiếp từ bỏ, nó đã không còn nhiều tác dụng nữa, nhưng Thẩm Lãng vẫn mang theo mấy chục viên đề phòng bất trắc.
Toàn bộ vũ khí bí mật cho cuộc chiến thành Thiên Việt, toàn bộ đều đã chuẩn bị đầy đủ.
Theo kế hoạch ban đầu, Thẩm Lãng có thể thắng trận này, nhưng sẽ vất vả hơn, dù sao thì pháo trường sẽ ít hơn một chút, số lượng mũi tên lửa địa ngục cũng thiếu một chút, và sẽ dùng đạn điện từ than chì ban đầu.
Thế nhưng, sau khi hắn phát hiện ra căn cứ bí mật của gia tộc họ Chúc, tất cả vũ khí bí mật của hắn đều được cải thiện cả về sức mạnh lẫn số lượng. Tình huống còn hoàn hảo hơn trong tưởng tượng của hắn.
Tất cả những điều này thực sự đúng là định mệnh, gia tộc họ Chúc đã phát hiện ra căn cứ bí mật này hơn 10 năm rồi, thế nhưng thu hoạch lại không được bao nhiêu, mà sau khi rơi vào tay hắn, chỉ có hơn 1 tháng liền có thể chế tạo ra vũ khí bí mật cường đại.
…………..
Khi chuyến viễn chinh sắp bắt đầu, Thẩm Lãng kiểm tra lại hệ thống phòng ngự của thành Nộ Triều lần cuối. Cuối cùng hắn quyết định, trung tâm kiểm soát năng lượng thượng cổ không nên lưu lại ở bên trong thành Nộ Triều, để hắn không còn sợ kẻ địch đánh lén mình nữa.
* Nộ Triều: Sóng dữ, cuồng thuỷ.
“Đây là pháo đài của thành Nộ Triều chúng ta, có tổng cộng 15 khẩu súng siêu pháo, có thể tấn công mục tiêu cách xa 5km. Do bệ súng có bàn xoay, nên khẩu pháo có khả năng di chuyển 180 độ, trên căn bản có thể bao trùm tất cả phương hướng tấn công trên biển của đối thủ.”
Thẩm Lãng nhìn 5 chiếc siêu pháo trong pháo đài, mặc dù không là gì so với những khẩu pháo lớn trên mặt đất, nhưng mỗi khẩu pháo đều có sức nặng hơn nghìn cân, đơn giản chính là những con quái vật khổng lồ, chỉ có thể làm pháo binh trên bờ, căn bản chiến hạm không trở đi được.
Có tổng cộng 3 pháo đài như vậy ở thành Nộ Triều.
Về phần những chiếc nỏ siêu cấp cổ xưa trong căn cứ bí mật, Thẩm Lãng cũng đã sữa chữa 9 cái, và lắp đặt toàn bộ lên chiến hạm.
Những chiếc nỏ khổng lồ cổ xưa này mặc dù không thể bắn xa bằng cự pháo khổng lồ nhưng độ chính xác của nó lại cực kỳ cao và sức xuyên thấu của nó đơn giản bằng một từ thật đáng kinh ngạc. Nó có thể dễ dàng xuyên thủng các tàu chiến bằng gỗ ở trong thế giới này.
Kiệt Khắc Đường (JackTang) nói:
“Chủ quân, ngài cứ yên tâm xuất chinh đi. Có sự phòng thủ như thế này, nếu chúng tôi còn để người ta đánh lén thành Nộ Triều nữa, đảng Skeleton (Khô Lâu) sẽ không còn mặt mũi nào mà sống trên cõi đời này nữa. Nếu để cho họ chiếm được quyền làm chủ trên biển, vậy chúng ta cũng nên chết đi cho rồi.”
Trầm Lãng nói:
“Không chỉ có thành Nộ Triều, mà đảo Kim Sơn cũng rất quan trọng, thậm chí tầm quan trọng của nó còn không thua kém gì thành Nộ Triều”
“Chủ quân yên tâm đi, chúng ta ở đảo Kim Sơn đã an bài 1 vạn quân, hơn 100 khẩu pháo, 100 tàu chiến hạm.”
Jack Tang nói:
“Nhưng lực lượng phòng ngự ở căn cứ đóng tàu trên đảo Thiên Phong, và phủ Huyền Vũ Hầu tước bên kia lại vô cùng yếu kém.”
Trầm Lãng nói:
“Thành Nộ Triều và đảo Kim Sơn quan trọng hơn. Khoảng cách từ đảo Thiên Phong gần thành Nộ Triều, chỉ cần quyền làm chủ trên biển không mất, đảo Thiên Phong chắc chắn không có vấn đề gì lớn. Về phần Huyền Vũ Hầu Tước phủ?? Chúng ta tạm thời rút ra toàn bộ, ta tin rằng sẽ không có ai lại đi công chiếm nó.”
……..
Ngày mai là phải xuất chinh rồi, tối hôm đó, hiếm hoi lắm, Thẩm Lãng mới có được khoảng thời gian rãnh rỗi để đi dạo với mấy đứa nhỏ. Trước đó, dưới sự cày cuốc của mình, công chúa Ninh Diễm rốt cuộc lại một lần nữa mang thai.
Thẩm Lãng cũng không có làm cho cuộc chia ly này trở nên quan trọng, bởi vì… cuộc chiến này hắn tất thắng không thể nghi ngờ, dù gì hắn cũng đã chuẩn bị kỹ lưỡng như vậy rồi mà.
Như thường lệ, hắn phụng bồi bọn trẻ đọc và viết chữ, sau đó phụng bồi Yêu Yêu vẽ tranh. Cuối cùng ba đứa nhỏ ngọt ngào chìm vào trong giấc ngủ.
Làm cha thì không nên thiên vị, mặc dù hắn đã rất cố gắng kiềm chế rồi, thế nhưng ánh mắt vẫn không kìm được nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Yêu Yêu thật lâu.
Thế nên , do cảm thấy áy náy, hắn liền hôn lên trán Thẩm Lực và Thẩm Mật.
Ninh Diễm là vợ của Thẩm Lãng, nàng chắc chắn đã nhận ra điều này, trước đây, nàng sẽ rất là tức giận, thế nhưng hiện tại nàng cảm thấy rất là hài lòng. Lý do là vì Thẩm Lãng đã làm hết sức để bù lại cho Thẩm Lực, không có việc gì thì Thẩm Lãng sẽ dạy cho hắn học hắn viết, kể cho hắn nghe mấy câu chuyện cũ.
Dạy dỗ Thẩm Lực là một công việc mà Thẩm Lãng cảm thấy vô cùng có thành tựu, nguyên nhân là vì hắn quá nghiêm túc và trí IQ cũng chỉ ở trên mức trung bình. Không giống như Yêu Yêu bảo bối, cô bé cực kỳ thông minh, dạy một biết mười, thậm chí không dạy con bé cũng biết.
Thẩm Lãng ôm eo Ninh Diễm, ôn nhu nói:
“Lần này ta nhất định sẽ đem phụ vương, Ninh Chính, Biện phi, Lê Mục, Lê Chuẩn, Lê Ân, và những người khác cứu ra, chắc chắn sẽ không để họ bị tổn thương nữa.”
Ninh Diễm gật đầu, cũng không có lên tiếng, phải mất một lúc lâu, nàng mới mở miệng nói:
“Quan trọng nhất vẫn là chàng, đừng để bị thương.”
…………..
“Xuân Hoa, tiếp theo, Thành Nộ Triều phải nhờ tới em rồi.”
Thẩm Lãng nói tiếp:
“Cha của em, hai vị ca ca của em, hai chị dâu của em, còn mấy đứa nhỏ nữa, ta sẽ cứu họ ra.”
Trương Xuân Hoa múa bút thành văn, cũng không có ngẩng đầu lên, nói thẳng:
“Ừ, nhưng chàng cũng phải nhớ lời hứa của mình đấy.”
Lời hứa? Mình đã hứa gì sao?
Thẩm Lãng nhất thời không nhớ ra được.
Trương Xuân Hoa tức giận ngẩng đầu lên nói:
“Ngay sau khi chàng cứu được cha và anh trai ta, chàng phải cưới em làm vợ lẽ (phi). Mỗi ngày em đều dốc sức làm việc, chẳng lẽ làm vì lý tưởng à?? Nếu không phải vì lý do trở thành hoàng phi của đế quốc Đại Càn, em sao phải liều mạng như vậy? Cưới em, cưới em, cưới em!”
“Ta nhớ chứ, hiển nhiên là nhớ mà.”
Thẩm Lãng vội vàng nịnh nọt nói:
“Xuân Hoa, vất vả cho em rồi, vất vả cho em rồi!”
Sau đó, hắn lấy ra một chiếc mặt nạ, nghiêm túc đeo lên mặt Trương Xuân Hoa và nói:
“Nào, nào, nào, vừa giả trang vừa làm việc.”
…………
Thẩm Lãng tới gặp Kim Sĩ Anh.
Kim Sĩ Anh từng là võ tướng mạnh nhất của gia tộc họ Kim, nhưng hiện tại đã không còn là người mạnh nhất nữa, thậm chí hai năm trước, hắn còn không bằng Mộc Lan. Nhưng sau khi tiến vào Tam giác quỷ, võ lực của hắn cũng đã được tăng lên rất nhiều.
Hiện tại, hắn gần 40 tuổi, và cũng đã đạt tới đỉnh võ tướng. Võ đạo trên chiến trường mặc dù chưa đạt tới cấp bậc Tông sư, nhưng cũng không kém là bao.
“Đại ca, hài tử của ngươi ở nước Ngô lúc này hẳn đã hơn 4 tuổi rồi nhỉ?”
Thẩm Lãng hỏi.
Lúc trước, Ngô Quốc vì muốn chiếm được thành Nộ Triều, đã dùng mỹ nhân kế đối với Kim Sĩ Anh. Kết quả người phụ nữ kia lại tự mình sa vào lưới. Cuối cùng Ngô quốc thua, nàng thì mất tất cả, quay trở về Ngô Quốc và sinh ra một bé trai. Đến nay vẫn như cũ chưa có gả, một thân một mình nuôi dưỡng đứa nhỏ. Mà Kim Sĩ Nha từ đó tới bây giờ cũng chỉ có một thân một mình, cũng chưa có lập gia đình.
“Bệ hạ, ngài đừng nên nói như vậy, thần không dám nhận.”
Kim Sĩ Anh quỳ rạp trên mặt đất, nói.
Thẩm Lãng nói:
“Ngô Vương quả thật là một người cơ trí, hơn nữa hắn còn dám làm dám chịu. Mặc dù chưa từng phái sứ giả qua đây, nhưng trong lòng ta có thể cảm nhận được, trong cuộc chiến chống lại Đế quốc Đại Viêm hắn cùng phe với chúng ta, chỉ là hiện tại hắn không dám kỳ vọng vào ta mà thôi. Chờ sau khi trận đại quyết chiến với thành Việt Thành giành thắng lợi xong, hết thảy cục diện sẽ thay đổi. Tới lúc đó Ngô Vương hẳn là sẽ đem chị dâu và cháu nhỏ tới đây. Lúc đó ta sẽ tổ chức cho ngươi một cuộc hôn lễ ở thành Nộ Triều.”
Kim Sĩ Anh dập đầu nói:
“Thần tạ long ân của bệ hạ.”
Thẩm Lãng im lặng. Hắn căn bản không muốn làm hoàng đế của đế quốc Đại Càn, cũng không thích người khác luôn mồm gọi mình là bệ hạ.
Nhưng bất kể hắn có nói bao nhiêu lần đi chăng nữa thì cũng vô dụng, đám người Kim Sĩ Anh và Lan Phong tướng quân căn bản không có thay đổi. Hơn nữa bọn họ còn muốn đi quản việc người khác gọi Thẩm Lãng như thế nào, chỉ cần không xưng hô bệ hạ Thẩm Lãng là hai người đó tới dạy dỗ, khuyên răn.
“Tiếp theo, việc phòng thủ của thành Nộ Triều, sẽ ngươi lo.”
Thẩm Lãng nói.
Kim Sĩ Anh dập đầu nói:
“Thần nhất định sẽ tận tâm tận lực phụ tá nghĩa phụ, phụ tá Khương Vương bệ hạ.”
Sau khi Thẩm Lãng rời đi, người cai quản thành Nộ Triều sẽ giao lại cho Kim Trác. Mà võ tướng có võ lực cao nhất còn lại sẽ là Khương Vương A Lỗ Na Na (Arulunana), người phụ nữ có thân hình vạm vỡ, tính tình hung dữ này, hôm nay đã trở thành một cường giả cấp Tông sư.
………
“Thẩm Lãng, à không, bệ hạ, khi nào thì lô lụa đầu tiên của chúng ta mới chuyển tới được thế giới phương Tây?”
Từ Thiên Thiên hỏi.
Về cách xưng hô với Thẩm Lãng, Từ Thiên Thiên là người hay bị mắc vạ nhất, mỗi lần nàng gọi tên Thẩm Lãng là y như rằng nàng bị mọi người khuyên răn, nhắc nhở một cách chân thành, nói rằng nên lễ phép, không được vi phạm.
Thẩm Lãng nói:
“Lô tơ lụa đầu tiên có rất nhiều sao?”
Từ Thiên Thiên nói:
“Phần lớn là bị thiêu rụi. Nhưng những tấm lụa được bảo quản trong nhà kho dưới lòng đất của Thành Đại Bảo thì vẫn được bảo quản tốt, số lượng lại còn rất lớn. Tôi nghe Trương Xuân Hoa nói, tiền vàng chúng ta dữ trự còn lại không nhiều.”
Hiện tại tiền vàng (kim tệ) đối với Thẩm Lãng mà nói ý nghĩa của nó lúc này đã cực kỳ nhỏ bé rồi. Hơn nữa dưới trướng của hắn có chừng 20 vạn người, đã tạo thành một vòng kinh tế tuần hoàn. Nhưng kể cả là như vậy, tiền vẫn như cũ, tiêu xài như nước.
Xuất chinh lần này cần một lượng lớn lương thực, tất cả đều được mua từ những di dân tới từ đảo Lôi Châu.
Những di dân tới từ đảo Lôi Châu này gần như đã cống hiến hết tất cả những gì họ có cho trận chiến ở thành Thiên Việt. Một sự nhiệt tình trước nay chưa từng có. Họ thậm chí thà rằng mình ăn kham uống khem cũng giao lại tất cả lương thực cho Thẩm Lãng.
Mười vạn di dân này gần như đã dành tất cả những gì họ có cho Thẩm Lãng.
Tất nhiên bọn họ cũng nhận lại được tiền, nhưng trong vương quốc nhỏ của Thẩm Lãng, tiền bạc rất ít khi được sử dụng trong thời điểm hiện tại. Trừ khi họ đợi được đến khi chiếm được toàn bộ Tương Quốc (Việt Quốc), lúc đó sức mua của đồng tiền mới được thể hiện ra ngoài.
“Tổ mẫu và đệ đệ của ngươi đã quen với nếp sống ở thành Nộ Triều chưa?”
* Tổ mẫu (bà nội), đệ đệ (em trai)
Thẩm Lãng hỏi.
“Tốt lắm, so với trước kia chẳng khác gì thiên đường vậy.”
Từ Thiên Thiên nói.
Sau đó, hai người lại im lặng, không nói gì.
“Ta đi đây.”
Thẩm Lãng nói, kế tiếp hắn còn phải từ biệt nhạc phụ nhạc mẫu và cha mẹ mình.
* nhạc phụ (bố vợ), nhạc mẫu (mẹ vợ)
“Thẩm Lãng, bảo trọng.”
Từ Thiên Thiên nói tiếp:
“Dù thế nào đi chăng nữa, số phận của tôi đã gắn liền với anh. Đừng để gia đình tôi và tôi phải lang thang , ăn được bữa nay lo bữa mai nữa.”
…………
Ngày hôm sau!
Thẩm Lãng suất lĩnh 2 vạn đại quân, rời khỏi thành Nộ Triều, lên đoàn tàu chiến khổng lồ, hướng về Tương Quốc.
Viễn chinh thành Thiên Việt!
* viễn chinh: chiến đấu nơi xa, hành quân xa.
Đến đưa tiễn họ, càng ngày càng có nhiều người tới. Vượt qua con số 10 vạn người, gần như tất cả di dân đảo Lôi Châu đều tới. Nhiều người thậm chí còn đi bộ suốt đêm hôm trước để tới đây.
“Thẩm Lãng bệ hạ vạn thắng, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Không biết ai là người bắt đầu đầu tiên, cuối cùng, hằng trăm, hàng ngàn người đồng thanh hô vang.
“Thẩm Lãng bệ hạ vạn thắng, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Âm thanh vang vọng trời xanh.
Thẩm Lãng đứng ở mũi thuyền, nhìn mảnh đất trống thành Nộ Triều, chi chít, dày đặc người quỳ rạp trên mặt đất, cảnh tượng này rất giống với cảnh lúc hắn rời khỏi thế giới Phương Đông.
Loại cảm giác được vạn chúng ngưỡng mộ này, thật sự làm cho người ta có chút da đầu tê dại.
…………
Vài ngày sau, đại quân 2 vạn người của Thẩm Lãng đổ bộ lên lục địa Tương Quốc.
Mặc dù trước đây hắn đã từng suất lĩnh 2000 nữ quân Amazon tiến vào phủ Huyền Vũ Hầu tước. Nhưng đây là lần đầu tiên một đội quân lớn như vậy đổ bộ lên một đất nước ở thế giới Phương Đông.
Vật tư và vũ khí thật sự nhiều lắm. Phải mất mấy ngày mới vận chuyển hết đống đồ đó từ trên mặt biển vào trong đất liền. Nhất là đại bác, thật sự quá nặng rồi, cũng may nhờ có chiến sĩ Amazon có sức lực lớn vô cùng, đổi lại là đội quân bình thường khác có lẽ khó mà vận chuyển nó lên bờ.
Ba ngày sau đó, đại quân của hắn lại một lần nữa tập hợp đầy đủ. Sau đó một đoàn dài mênh mông cuồn cuộn tiến về thành Việt Quốc một cách dũng mãnh.
Hai vạn đại quân, 4000 con chiến mã Amazon, 400 khẩu đại bác, hàng trăm ngàn viên đạn pháo các loại, đoàn xe vật tư nhiều tới mức đếm không xuể, trải dài hơn mười dặm.
Khi quân đội của hắn đi qua thành Huyền Vũ, cũng không có vào thành, tránh cho người bên trong cảm thấy khó xử.
Thế nhưng trên tường thành lại có bóng người xuất hiện. Lúc đầu chỉ là mấy người, sau là mấy trăm, mấy ngàn rồi vạn người.
Những người này đều là dân chúng của thành Huyền Vũ. Lúc đầu họ chỉ đứng trên tường thành, sau đó trực tiếp tràn ra ngoài thành, quan sát đội quân của Thẩm Lãng. Trong ánh mắt của họ đều tràn đầy sự mong đợi.
Cũng không biết ai là người hô lên đầu tiên.
“Thẩm Lãng bệ hạ vạn thắng, Thẩm Lãng bệ hạ vạn thắng!”
Lúc đầu cũng chỉ là lác đác vài người hô lên, bởi vì ai hô lên những lời này chính là phản nghịch, sẽ bị bắt. Lúc trước cả thành Huyền Vũ đã bị bắt mấy ngàn người.
Nhưng trong cảm xúc không thể giải thích được, vô số người dân quên đi nỗi sợ hãi, càng ngày càng có nhiều người hô to lên, cuối cùng hóa thành vạn người hô lớn.
“Thẩm Lãng bệ hạ vạn thắng, Thẩm Lãng bệ hạ vạn thắng!”
Hàng vạn người cùng hô to một lúc, âm thanh đinh tai nhức óc, Thẩm Lãng nghe mà có chút nổi cả da gà, thậm chí còn cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Những người này cuối cùng lựa chọn đứng ra, hô lên tiếng lòng của mình, trái tim của họ hướng về họ Khương chứ không phải là họ Cơ.
“Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Vô số người dân quỳ rạp trên mặt đất một cách chỉnh tề. Khuôn mặt của họ đỏ ửng, ánh mắt cuồng nhiệt và kích động.
Thẩm Lãng ngừng lại, nhìn mấy vạn dân chúng thành Huyền Vũ. Lúc trước hắn đã giơ ngón tay giữa với bọn họ vô số lần, lý do là vì hắn căn bản không phải là một vị quân chủ hợp cách.
Mấy vạn người dừng hô lại, mọi ánh mắt đều tập trung vào khuôn mặt của Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng chắp tay, khom lưng hành lễ với mấy vạn người này.
“Chư vị, hi vọng Thẩm Lãng ta sẽ không làm cho mọi người thất vọng.”
Trong lòng hắn thầm nói, sau đó dẫn quân tiến về phía trước.
………
----
* Mình sẽ dịch là Tương Quốc mà không phải là Việt Quốc nha mọi người, tên việt quốc chắc ám chỉ nhật bản, nhưng nghe giống việt nam, nên mình dịch tránh nha. Đọc truyện chủ yếu là đọc cốt truyện thôi, hay là được, nên mình để tên gì cũng được à.
*nước Việt (tên nước thời Chu, ở phía đông tỉnh Chiết Giang ngày nay, sau này mở rộng đến vùng Giang Tô, Sơn Đông). Chiết Giang là một tỉnh ven biển phía Đông Trung Quốc.
Kế tiếp, bất kể quân đội của Thẩm Lãng có đi tới đâu, đều sẽ có vô sô dân chúng đứng ra ngoài nhìn xem.
Trận đại quyết chiến với thành Thiên Việt còn chưa có bắt đầu, mà cả Tương quốc đã sôi trào rồi, hàng ngàn hàng vạn dân chúng sôi trào.
Bọn họ sôi nổi ra ngoài nghênh đón đội quân của Thẩm Lãng, tận lực mà hô to lên.
“Thẩm Lãng bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Hơn nửa tháng sau, quân đội của Thẩm Lãng chính thức tiến vào chiến trường thành Thiên Việt.
...........