Vương cung Ngô Quốc.
Phó sứ khu Mật viện, Nam Khang Hầu – Ngô Mục. Hắn đang cầm một thanh kiếm gỗ đối chiến với một đứa nhỏ.
Đứa bé này là một đứa bé kháu khỉnh bụ bẫm, khoảng chừng bốn năm tuổi, tư thế vung kiếm rất là vững chãi. Bất kể là bước chân hay là thân pháp đều rất tốt, hoàn toàn không phải là trình độ mà một đứa bé bốn năm tuổi có thể có được.
“Tiếp theo, ta sẽ đẩy nhanh tốc độ.”
Ngô Mục nói, sau đó gia tăng nhanh tốc độ kiếm mộc trong tay, không ngừng vung kiếm đối chiến.
Đứa bé kia thì không ngừng lui về phía sau, nhanh chóng đón đỡ, đỡ kiếm đầu tiên, kiếm thứ hai, kiếm thứ tư,…., kiếm thứ chín.
“Con thua.”
Kiếm gỗ của Ngô Mục đặt ngang trên cổ đứa bé.
Cậu bé trai nhất thời có chút ảo não. Hắn vốn cảm thấy một kiếm cuối cùng kia vẫn có thể ngăn chặn lại được, kết quả là …không đỡ được. Nhất thời có chút xấu hổ, cúi đầu tiếp tục luyện kiếm.
“Giỏi lắm, con cần thêm sức mạnh và tốc độ nữa. Mọi chuyện cũng không nên quá nóng vội. Tiểu Báo, con đã vô cùng xuất sắc rồi. Cậu của con ở độ tuổi của con cũng không có lợi hại như vậy.”
Ngô Mục ôm lấy đứa nhỏ, xoa xoa đầu nó.
Ngô Vương đứng ở mép cửa, vô cùng thích thú nhìn đứa nhỏ luyện kiếm, khi thấy Ngô Mục bế đứa nhỏ tới, không khỏi mỉm cười hỏi:
“Tiểu Báo, lúc nào thì cùng quả nhân học đánh cờ?”
* quả nhân: vua chúa tự xưng thời xưa.
“Không muốn học.”
Đứa bé trả lời gọn gàng dứt khoát.
“Tại sao không muốn học?”
Ngô Vương hỏi.
Đứa nhỏ nói:
“Đánh cờ không có lợi hại.”
Ngô Vương nói: “Nếu muốn trở thành Đại tướng quân, luyện võ đã là đủ. Thế nhưng nếu muốn trở thành Đại nguyên soái, sẽ phải đánh cờ.”
Đứa nhỏ nói: “Đánh cờ không có vui.”
Sau đó, đứa nhỏ cảm thấy thật là lãng phí thời gian khi được người lớn ôm trong vòng tay như thế này, thế là nó vùng vẫy xuống, rồi nhặt thanh kiếm gỗ lên, bắt đầu tập luyện bằng tất cả sức lực của mình.
Nó phải luyện được chiêu ngăn chặn được chiêu kiếm cuối cùng kia. Nhất định phải tập nghìn lần, vạn lần, nhất định phải ngăn chặn được 1 chiêu kiếm cuối cùng kia của cậu. Hiển nhiên, hắn bây giờ còn không biết, cậu Ngô Mục của hắn vĩnh viễn sẽ có một chiêu kiếm cuối cùng, trừ phi có một ngày võ công của hắn vượt qua Ngô Mục, vậy thì sẽ không còn một chiêu kiếm cuối cùng nữa.
“Đứa nhỏ này tính cách thật là ương ngạch, mình tốt nhất không nên tự làm khổ mình.”
Ngô Mục nói tiếp: “Bất quá nếu cứ tiếp diễn như vậy, nhiều nhất là năm 20 tuổi, nó liền có thể đánh bại được mình, đúng là sóng sau đè sóng trước mà.”
Lúc này, một thiếu phụ xinh đẹp đi vào, nghiêng người hành lễ nói:
“Bái kiến bệ hạ, bái kiến Hầu gia.”
Nàng chính là mẫu thân của đứa nhỏ - Ngô U, cũng chính là cô gái được Ngô Quốc dùng làm mỹ nhân kế đối với Kim Sĩ Anh, đường muội của Ngô Mục.
*đường muội: em gái họ.
Hiện tại nàng là nữ quan bên cạnh Thái hậu Ngô Quốc. Thái hậu Ngô Quốc mặc dù tuổi không lớn, nhưng thị lực lại không được tốt cho lắm. Ngô U ở bên cạnh thái hậu đọc, viết thơ, vô cùng nhàn nhã đi chơi, hơn nữa địa vị cũng vô cùng đặc biệt.
Thời điểm năm ngoái, cô còn có thêm một cái chức vụ nữa, trở thành đầu lĩnh đặc vụ trông coi sở thứ 2 của đài Hắc Thuỷ Ngô Quốc.
Kỳ thực dòng máu nàng có quan hệ rất xa với Ngô Vương, nhưng dù sao trên danh nghĩa nàng là đường muội của Ngô Vương, ở chung với nhau mấy năm qua, nàng đã trở thành một người vô cùng đáng tin cậy. Cho nên việc Ngô Vương phái nàng làm nhiệm vụ ở đài Hắc Thuỷ cũng là điều dễ hiểu, cũng giống như năm đó, Ninh Nguyên hiến kế cắt cử trưởng công chúa Ninh Khiết tới đài Hắc Thuỷ vậy.
“Bệ hạ, đây là thông tin mới nhất mà sở thứ 2 thu thập được.”
Ngô U đặt một chồng dầy tình báo đặt trước mặt Ngô Vương.
“Nhiều như vậy.”
Ngô Vương nói.
Ngô U nói tiếp:
“Thẩm Lãng trở về, thế cục đại biến, tình huống trong nước Ngô chúng ta cũng vì thế mà gió nổi mây phun. Nội các bên kia tiếp tục lấy lại quyền lực, hơn nữa còn mở rộng bàn tay của mình về phía binh quyền.”
*Gió nổi mây phun: loạn, nổi lên mạnh mẽ.
*Binh quyền :quyền cầm quân (quyền chỉ huy và điều động quân đội)
Ngô Vương trực tiếp đem một phần tình báo ở giữa lấy ra ngoài. Lý do là vì ở trên phần tình báo này có dấu lông chim, đại biểu cho việc vô cùng quan trọng.
Sau khi xem xong, sắc mặt hắn kịch biến, lắp bắp nói : “ Bọn họ….. bọn họ đây là muốn làm gì? Vương thúc là đạo tường thành cuối cùng của quả nhân, bọn họ thế mà lại muốn động tới Vương thúc?”
Vương thúc trong miệng Ngô Vương chính là Ngô Trực ở khu Mật viện. Hắn là một trong số những người quan trọng nhất nhất nhì trong Ngô Quốc, là tường thành vách sắt bảo vệ trước mặt Ngô Vương.
Sau sự cố liên quan tới Thẩm Lãng, Đế quốc Đại Viêm mượn danh nghĩa tiêu diệt Thẩm Lãng, huy động một nửa quân đội thế giới uy hiếp các nước trong thiên hạ, đẩy nhanh tiến trình cải cách các nước, xoá bỏ đài Thượng Thư, cải tổ lại nội các, hơn nữa thủ tướng nội các sẽ là do Đại Viêm đế quốc đưa người tới, điều khiển.
*Thủ tướng: người đứng đầu.
Hiển nhiên, Ngô Quốc cũng không ngoại lệ.
Mặc dù thủ tướng nội các hiện tại của Ngô quốc là Trương Đan Phong, trở nên giàu có hơn nhờ Ngô Quốc, nhưng suy cho cùng hắn cũng chẳng khác gì gia tộc họ Chúc vậy, cũng là đầy tớ của Đại Viêm. Sau khi hắn trở thành thủ tướng nội các của Ngô Quốc, liền bắt đầu củng cố quyền lực của mình ở trong nội chính, hơn nữa còn hối lộ, mua chuộc các quan văn trong Ngô quốc, bảo họ cống hiến cho đế quốc Đại Viêm, nhằm lật đổ Ngô Vương.
* họ Chúc: Chúc thị, thị là họ.
*nội chính: việc nội bộ, đối nội, là công việc chính trị đối nội của một quốc gia, là việc chính trị trong một nước.
Dịch: Hoangforever
Ý chỉ của quốc vương không có con dấu của nội các liền biến thành trung chỉ (*). Mà trung chỉ liền mất đi tính quyền uy của nó, liền một điểm này, cũng đã để cho uy nghiêm của Ngô Vương và quyền lực của hắn mất đi một nửa.
Hơn nữa, cái tên Trương Đan Phong, thủ trường nội các kia, nội các của hắn lại trực thuộc đế quốc Đại Viêm, Ngô Vương không có quyền xử trí. Chính vì lý do này mà khiến cho địa vị của hắn vô cùng đặc biệt, ít nhất ở vị trí quyền lực, vị trí của hắn có thể sánh ngang với Ngô Vương.
Làm một quốc vương, sao có thể để cho thần tử ngang hàng với mình được chứ???
Bấy giờ, Ngô Trực – một người thuộc khu Mật sứ đứng dậy, chắn trước mặt Ngô Vương, đấu với Trương Đan Phương, làm cho Ngô Vương lấy lại được vị thế của mình, lại được đứng ở vị trí cao nhất như cũ.
*mật sứ: sứ giả khu mật viện.
Trong 2 năm qua, cũng may nhờ có Vương thúc – Ngô Trực cùng nội các minh tranh ám đấu, mới có thể khiến cho Ngô Vương không mất đi thêm quyền lực. Ít nhất cho tới tận bây giờ, phần lớn binh quyền Ngô quốc vẫn như cũ được nắm giữ trong tay Vương tộc họ Ngô.
*minh tranh ám đấu: tranh giành cấu xé lẫn nhau (mâu thuẫn cùng cực, gay gắt, không khoan nhượng).
Hiện tại, Nam Khang Hầu – Ngô Mục, mặc dù thất bại thảm hại ở thành Nộ Triều, ngã một cú rất đau, thế nhưng hôm nay cũng đã trở thành một phó sứ khu Mật viện, nắm giữ mấy vạn đại quân, vì Ngô Vương mà cống hiến.
Cái tình báo quan trọng có dấu lông vũ này bề ngoài nhìn thì có vẻ nhỏ bé không đáng kể. Bên trong kể về một tên quản sự trang viên đánh chết một gã tá điền. Loại án giết người này mỗi ngày không biết phát sinh bao nhiêu vụ. Nhưng do thành chủ nơi đó tiến hành mở rộng điều tra, hơn nữa còn đem người trong cuộc toàn bộ bắt giữ lại nên nó mới được đánh dấu.
*tá điền: người làm ruộng, nông dân.
*quản sự: quản gia, quản lý sự vụ, quản lý công việc nội bộ.
Ngô Vương liếc mắt cái liền biết vụ này là do nội các xúi giục, sai sử. Đây là muốn nhấc lên một vụ án kinh thiên động địa.
Lý do là vì chủ nhân của cái trang viên này, chính là gia nô của Ngô Trực. Tên này hồi trước do lập được công trận, được cất nhắc lên, sau đó tấn thăng tới cấp bậc tướng quân Lục phẩm rồi về hưu. Trở về quên nhà, trở thành một tên địa chủ, sở hữu một cái trang viên tầm trung.
*gia nô: đầy tớ, tôi tớ.
*công trận: quân công, công trạng trong chiến đấu.
Kiểu gì vụ án như thế này diễn biến tiếp theo sẽ thành một cuộc thôn tính đất đai. Nếu hắn đoán không lầm, tiếp theo sẽ càng ngày càng có nhiều người chết và nó sẽ ngày một lan rộng. Cuối cùng, vùng đất bị thôn tính sẽ vượt qua hàng triệu mẫu trở lên, người chết sẽ có hơn mấy trăm người, biến thành lửa cháy hừng hực.
Tóm lại, cuối cùng, ngọn lửa này chắc chắn sẽ đốt tới đầu Ngô trực. Hắn sẽ trở thành kẻ chủ mưu đứng đằng sau vụ thôn tính đất đai này, khiến cho vô số dân chúng phải lang thang khắp nơi.
Ngô Trực người cũng như tên, là một người có phẩm chất chính trực, cao thượng. Bản thân hắn cũng không có tham nhũng gì. Đất đai và trang viên trên danh nghĩa hắn cũng không có bao nhiêu. Nhưng hắn lại đảm nhiệm phó sứ khu Mật viện của Ngô Quốc mười mấy hai mươi năm rồi, dưới trướng của hắn có bao nhiêu tướng lãnh? Có bao nhiêu môn sinh chứ?
*môn sinh: môn đệ, học trò.
Và trong nhiều năm qua, để chèn ép văn thần, Ngô Vương lại còn rất cố gắng nâng cao địa vị cho võ tướng, cho nên vụ việc thôn tính đất đai này, bên trong đó có bất công hay không? Khẳng định là có!
Hiện tại, nhóm quan văn nhích gần hơn tới nội các. Mà ngọn lửa kia đốt chính là đốt về phía đám võ tướng, đặc biệt là vương tộc cao quý.”
Ngô Mục tiếp tục nói:
“Tiếp theo, nhất định sẽ trở nên gay gắt và biến thành một vụ đại án chấn động khắp thiên hạ. Lần này bọn họ quyết tâm muốn lật đổ Vương thúc, hơn nữa còn muốn duỗi tay về phía binh quyền.”
Ngô U nói: “Đài Thượng thư đã bị xoá bỏ 2 năm qua, tiếp theo rất có thể là khu Mật viện cũng sẽ bị xoá bỏ nốt. Viêm kinh đã lên tiếng, nói rằng, một vị khu mật sứ tiến vào nội các, vị phó sứ còn lại tiến vào Binh bộ, sau đó Binh bộ sẽ là do nội các chỉ đạo.”
*Viêm kinh: kinh đô nước đại viêm.
“Đây không còn là luộc ếch trong nước ấm nữa rồi, mà là luộc ếch trong nước sôi nhỉ?”
Ngô Vương nói:
“Hoàng đế bệ hạ tối cao sốt ruột như vậy sao? Bệ hạ muốn hoàn thành hết mọi chuyện quan trọng trong thời trị vì của mình sao? Đời này của bệ hạ đã có đầy đủ sự nghiệp to lớn vĩ đại rồi, không thể để lại vài chuyện cho con cháu đời sau nó làm sao?”
Ngô Mục hỏi:
“Bệ hạ, chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy ngồi im chờ chết à?”
Ngô Vương nói:
“Đế quốc Đại Viêm quá mạnh mẽ, dễ dàng bóp chết chúng ta. Mà chung ta lại tiếp giáp với đế quốc Đại viêm, đây quả thực chính là một đại bi kịch mà. Chống lại chính là muốn chết, mà không chống lại chính là chờ chết.”
*tiếp giáp: đường biên giới giữa hai quốc gia.
Ngô U rút ra một phần tình báo trong đó, đưa cho Ngô Vương nói:
“Đây là tình báo của Tương Quốc. Đại quân Thẩm Lãng đã viễn chinh tới thành Thiên Việt. Nơi nào đại quân Thẩm Lãng đi qua, dân chúng đều ho vang to lên “Thẩm Lãng bệ hạ vạn thắng, vạn tuế, vạn vạn tuế.” Dân tâm giống như kinh đào hải lãng vậy, đều đứng về phía Thẩm Lãng.”
*Kinh đào hải lãng: sóng to gió lớn, sôi trào, trào dâng.
Ngô Vương hỏi: “Vậy ngươi cảm thấy trận đại quyết chiến thành Thiên việt, ai thắng ai thua?”
Ngô Mục nói:
“Thẩm Lãng chỉ có 2 vạn quân, Ninh Thiệu và gia tộc họ Chúc có tới gần 50 vạn đại quân. Bên trong đó còn có 2 vạn Thiết Huyết quân, 1 vạn tăng nhân Thông Thiên tự, 2 vạn Huyết hồn quân của Thiên Nhai Hải Các. Ta vô cùng mong muốn Thẩm Lãng có thể chiến thắng… thế nhưng … chuyện này cũng quá là xa vời rồi, không dám ảo tưởng.”
*Thiết huyết: ý chí kiên cường, không sợ hi sinh.
* Thiên Nhai hải các: chân trời xa xăm.
Ngô U nói:
“Ta cũng vậy, cảm thấy trận chiến này, không có hi vọng!”
----
*Trung chỉ: hay còn được gọi là phe duyệt nội bộ, chỉ dụ nội bộ đề cập tới nhiều loại sắc lệnh do nội các soạn thảo, trên thực tế, vào thời nhà Minh thường xuyên xảy ra tình huống hoàng đế không do nội các soạn thảo , chiếu chỉ không do nội các soạn thảo , chỉ thị của hoàng đế đều được nội triều trực tiếp bán buôn.
* địa chủ: tùy từng trường hợp còn gọi là điền chủ 田主, chủ đất, chủ nhà, chủ nhà trọ, chủ sử dụng đất, ý chỉ người chủ sở hữu của một ngôi nhà, chung cư, căn hộ cao cấp, đất đai, đất ruộng hoặc bất động sản nói chung,
Ngô Vương nói:
“Trận quyết chiến thành Thiên Việt, nó không chỉ quan hệ tới vận mệnh của Tương Quốc, vận mệnh của Thẩm Lãng, mà còn có quan hệ tới vận mệnh của Ngô Quốc chúng ta. Thâm tâm ta cũng không dám hy vọng Thẩm Lãng sẽ thắng, nhưng….trận chiến này, đích thực đúng là tất cả hi vọng của chúng ta. Một khi Thẩm Lãng thắng, sẽ giống như mặt trời mới mọc vậy, bất kể là Ngô Quốc hay là Sở Quốc, đều sẽ có cơ hội thở dốc, đều có cơ hội chống lại. Nếu như trận chiến này thua, vậy thì thiên hạ chính thức tiến vào thời kỳ đen tối nhất. Lúc đó, kể cả là Sở quốc hay là Ngô quốc chúng ta, cũng đều là chờ đợi vận mệnh huỷ diệt của mình.”
“Cho nên đối với trận chiến của Thẩm Lãng lần này, ta thật sự không dám ôm lấy bất kỳ tia hy vọng nào, nhưng trong lòng ta lại vô cùng háo hức, chờ mong hắn sẽ chiến thắng trận chiến này. Thậm chí còn vì hắn sẵn sàng cầu nguyện thần phật trên trời cao phù hộ cho Thẩm Lãng chiến thắng.”
Chợt Ngô Vương cắn răng nói:
“Trận chiến này nếu như bệ hạ Thẩm Lãng thắng, ta hứa, ta sẽ là người đầu tiên đứng lên hưởng ứng. Trước tiên ta tựu sắc phong Ngô U làm quận chúa, hơn nữa còn đem hai mẹ con về thành Nộ Triều, dùng nghi thức gả công chúa, gả Ngô U cho Kim Sĩ Anh.”
“Ta không lấy chồng, cái tên kia là một tên khốn khiếp.”
Ngô U đỏ mặt nói.
Ngô Vương lại nói:
“Kim Sĩ Anh không phải là một tên khốn khiếp. Lúc đó cũng vì lòng đố kỵ mà hắn thiếu chút nữa lầm đường lạc lối, thế nhưng vẫn như cũ giữ vững tấm lòng thành, hiện tại phẩm giá của hắn có lẽ đã quay về như cũ rồi, từng là nghĩa huynh của Kim Mộc Lan, tương lai hắn ít nhất cũng là một vị Hầu tước. Người vinh dự lắm mới được gả cho hắn đấy.”
Ngô Mục nói:
“Hơn nữa vì Ngô quốc, chuyện cưới xin này ngươi không tránh được, đây chính là tín hiệu của Ngô quốc chúng ta, tín hiệu chống lại Đế quốc Đại Viêm.”
Ngô Vương thở dài nói:
“Trời cao phù hộ bệ hạ Thẩm Lãng a!”
………..
Vương Đô Sở Quốc.
Tân Sở Vương hầu như lúc nào cũng đứng trước bản đồ, thỉnh thoảng lại hỏi:
“Thẩm Lãng bệ hạ tới chỗ nào rồi?”
Thái tử - Thái sử Lý Huyền Kì nói:
“Quân đội của bệ hạ Thẩm Lãng đã tiến vào chiến trường thành Thiên Việt rồi, quyết chiến có lẽ rất nhanh sẽ bộc phát.”
* Thái tử: con trai vua, người được quyết định kế vị ngôi vua.
*Thái sư: chức quan cao nhất tam công
Tân Sở Vương nắm chặt quả đấm, nhỏ giọng hỏi:
“Lão sư, ngươi nói xem, nếu như lúc này ta phái ra một đội quân tinh nhuệ nhất tới trợ giúp Thẩm Lãng bệ hạ, vậy sẽ thế nào?”
Lời này vừa nói ra, Thái tử - thái sư Lý Huyền Kì lập tức quỳ xuống, dập đầu nói:
“Bệ hạ, ngàn vạn lần không thể, ngàn vạn lần không thể a!”
“Quả nhân không cam lòng, không cam lòng!”
Tân Sở Vương quát um lên:
“Đế quốc Đại Viêm mưu hại phụ vương ta, bức bách ta xoá đi đài Thượng thư. Cái này còn chưa tính, ba vị tể tướng trong đài Thượng Thư chết oan chết uổng, mà hai người trong bọn họ chính là do ta bị ép buộc giết chết. Hiện tại, những người giỏi nhất bên trong nội các đều rơi hết vào tay đế quốc Đại Viêm, lại còn đem lửa đốt tới Vương Hậu của ta nữa, muốn phế đi hậu của ta, bắt ta cưới con nữ nhân Phù Đồ Sơn kia. Ta đây có còn là Vương nữa không? Còn là vương nữa không?”
* thượng thư: chức tương đương với bộ trưởng thời Minh và Thanh.
Lý Huyền Kỳ nói:
“Bệ hạ, bệ hạ, ngài hẳn là còn nhớ lúc đó tiên vương vừa mới chết bất đắc kỳ tử, lúc đó ngài anh minh thần võ như thế nào a, sẵn sàng chịu nhục, ngàn vạn lần không thể vì suy nghĩ nhất thời mà rước lấy tai ương ngập đầu a.”
Sau khi Thẩm Lãng biến mất, Đế quốc Đại Viêm bắt đầu tiến hành chiến lược đoạt quyền đối với các nước trong thiên hạ một cách trắng trợn không kiêng nể. Mà người đứng mũi chịu sào chính là Sở Vương.
Lý do là vì vị Tân Sở Vương trẻ tuổi này chính là cái gai trong lòng của Viêm Kinh.
Lúc đó đế quốc đã bàn bạc kỹ lưỡng với hoàng thân cốt thích Sở quốc rồi, bảo Tân Sở Vương phối hợp với Ninh Kỳ, kết quả là vị Tân Sở Vương này bất ngờ quay xe, hợp tác với Thẩm Lãng, đem Ninh Kỳ hãm hại cho gần chết. Hành động này đã chọc giận tới Viêm kinh, cho nên, vị Tân Sở Vương cũng phải chịu hình phạt nặng nề nhất.
Mấy đại thần tâm phúc đài Thượng Thư của hắn cơ hồ bị giết sạch. Cả nội các đổi mới hết một lượt. Ngay tới cả Hoàng hậu của hắn hiện tại còn khó bề giữ được. Vị quý nữ Viêm kinh, đệ tử của Phật Sơn, rất nhanh liền trở thành hoàng hậu của hắn.
Năm đó Tiên Vương là như thế nào bị Nhan phi độc chết? Chính là bị đệ tử Phật sơn hãm hại a!!
Không chỉ như vậy, hiện tại bên trong Sở quốc còn có một tin đồn vô cùng đáng sợ, nói Tân Sở Vương ở trong cung đình dâm loạn, khinh nhờn Mẫu phi, khinh nhờn Thái hậu.
Đây quả thực oan thấu trời cao mà, hoàn toàn là một chuyện giả dối, không có thật. Nhưng với sự loan truyền đã được dự mưu từ trước, tin đồn này ngày càng một gia tăng.
*Dự mưu: tính toán từ trước.
Giờ đây Thái hậu mang tiếng xấu. Bởi vì lúc đó nàng bị Thẩm Lãng bắt sống, bắt đi dọc theo con phố.
Tân Sở Vương có thể thấy được một màn cực kỳ nguy hiểm, một khi Thái hậu không chịu được áp lực cường đại này, công khai đứng ra công kích Tân Sở Vương dâm loạn mẫu phi, vậy thì hắn xong rồi, chẳng những vương vị không giữ được, mà còn có thể rơi vào tình trạng tù ngục.
Đây là uy hiếp hùng hồn mà Đế quốc dành cho hắn, để cho hắn đối với hành động khuếch trương đoạt quyền nội các không nên có bất kỳ hành động thiếu suy nghĩ nào, nếu không sẽ là tai ương ngập đầu. Chính vì lý do này, vị Tân Sở Vương này mới hơi mất đi sự khôn ngoan và lãnh tĩnh trước đây.
*Lãnh tĩnh: bình tĩnh, lạnh lùng.
“Lão sư, dưới trướng của ta có mấy vị cường giả cấp Tông sư?”
Tân Sở Vương hỏi.
“Ba người.”
Lý Huyền Kì nói.
Tân Sở Vương lại nói tiếp:
“Đem toàn bộ bọn họ phái đi trợ giúp Thẩm Lãng bệ hạ.”
Thái sư Lý Huyền Kì nói:
“Bệ hạ, ngàn vạn lần không được, ngàn vạn lần không được! Trái lại, lúc này mới là thời khắc nguy hiểm của ngài. Nói một câu khó nghe thì, trận đánh này của Thẩm Lãng bệ hạ cũng quá mức xa vời rồi, bệ hạ trợ giúp ngài ấy hoàn toàn không thay đổi được tình hình chiến sự. Thẩm Lãng bệ hạ chỉ có 2 vạn đại quân, Ninh Thiệu và gia tộc học Chúc lại có tới 45 vạn đại quân, cùng với đó là Huyết hồn quân của Thiên Nhai Hải Các vừa mới đánh bại các nước Tây Vực xong và trăm vạn liên quân Đại Kiếp Tự. Thật sự, trận chiến này hoàn toàn không có hi vọng, Thẩm Lãng bệ hạ đây chính là đang châu chấu đá xe mà.”
“Chưa chắc, chưa chắc!”
Tây Sở Vương lắc đầu nói:
“Ngươi đối với Thẩm Lãng vẫn là chưa đủ hiểu rõ.”
“Thế nhưng lão sư ngươi nói rất đúng, hiện tại ta cần nhất không phải là đi trợ giúp Thẩm Lãng bệ hạ, mà là phải chuẩn bị cho tình thế hỗn loạn kế tiếp. Nếu như Thẩm Lãng bệ hạ toàn thắng, vậy thì đó là thời khắc Sở quốc chúng ta phản kích rồi, cũng chính là thời điểm ta đại khai sát giới. Cái đám yêu ma quỷ quái kia, ta sẽ giết sạch sẽ toàn bộ bọn chúng. Ta tuyệt đối sẽ không giống như phụ vương ta, uất ức chết trong tay một nữ nhân, có chết cũng phải chết cho oanh oanh liệt liệt. Ninh Nguyên cũng giỏi lắm, thời điểm quan trọng thà chết chứ không chịu khuất phục. Chỉ cần Thẩm Lãng bệ hạ chiến thắng trận này, ta sẽ đi theo hắn, cùng hắn chiến đấu đến cùng với đế quốc Đại Viêm.”
Thái tử - thái sư Lý Huyền Kỳ nhìn vị Sở Vương trẻ tuổi này. Chỉ mới trôi qua 2 năm thôi, một phần tóc trên đầu hắn đã bạc. Trong 2 năm này, điều hắn chịu không phải là áp lực quá lớn mà là sự nhục nhã vô cùng, chư vương trong thiên hạ, thì hắn là người bị đế quốc Đại Viêm chèn ép nghiêm trọng nhất, cũng là người gặp nguy hiểm nhất.
Tân Sở Vương dần dần bình tĩnh lại, sau đó khoanh chân ngồi xuống trước bản đồ, đặt thanh kiếm trước mặt, chậm rãi nói:
“Lần sau, đừng quấy rầy ta nữa, cũng không cần mang cơm tới, nước thì có thể.”
Kế tiếp, hắn đặt kiếm lên đầu gối, nhắm mắt, bất động. Nếu như không có cách nào ở trên chiến trường giúp đỡ Thẩm Lãng được, vậy thì hắn tuyệt thực cầu nguyện.
Nghi thức tuyệt thực này khá là phổ biến ở tất cả các nước trong thiên hạ. Khi một cuộc chiến liên quan tới vận mệnh của một quốc gia bộc phát, quân vương thường tiến hành tuyệt thực cầu nguyện, cầu xin trời cao chiếu cố, chỉ cần mọi vị vua đều sẽ cầu nguyện cho cuộc chiến của quốc gia mình, gần như không có chuyện tuyệt thực cầu nguyện cho chiến tranh của quốc gia khác.
Sở Vương cơ trí, hiển nhiên biết loại nghi thức cầu nguyện này căn bản không có tác dụng gì, hắn hiện tại thậm chí còn không tin vào chúa trời. Nhưng hành động này là một tuyên bố chính trị, hơn nữa còn là một thái độ tuyên bố chính trị dứt khoát nhất, bởi vì trong mấy ngày tới hắn sẽ không thượng triều, cũng sẽ không ăn cơm, rất dễ dàng khiến cho nội các chú ý tới.
“Thiên thần ơi, nếu như ngươi có thể khiến cho Thẩm Lãng bệ hạ thắng được trận chiến này, quả nhân nguyện ý chết sớm 20 năm, Chúa trời phù hộ bệ hạ a!”
…………
Đô thành Việt quốc, bên trong phủ chủ Chúc Hoằng.
“Quân đội Thẩm Lãng đi tới đâu là nơi đó có hàng nghìn người dân quỳ xuống chào đón, hô vang vạn tuế. Lúc đầu bọn họ còn kiềm chế, càng đi về sau lại càng điên cuồng, cuối cùng xuất hiện vô số dân chúng đẩy xe nhỏ, vận lương thực muốn xin gia nhập vào đội ngũ của Thẩm Lãng. Cuối cùng Thẩm Lãng phải công khai lên tiếng , nói rằng lương thực của hắn đầy đủ, bằng không hắn cũng sẽ không mang theo nổi vô số lương thực mà người dân đưa tới.”
“Người của chúng ta đã cố gắng nhớ kỹ những tên có tâm phản nghịch này, nhưng người có tâm phản nghịch như thế này thật sự nhiều lắm, vượt qua hàng ngàn hàng vạn người, hoàn toàn không thể nào nhớ hết được, cũng không thể nào truy cứu được.”
Chúc Hoằng nghe những hồi báo này, chậm rãi nói:
“Người trong thiên hạ tâm của họ hướng về họ Khương chứ không phải là họ Cơ, ít nhất cả phương Nam chính là như vậy. Lòng người cũng giống như nước vậy, có lúc nhìn qua thì giống như Kinh Đào Hải Lãng, nhưng đụng phải đá ngầm liền tan xương nát thịt. Chỉ khi nào diễn biến thành sóng thần, lúc đó mới là vô địch. Trận chiến thành Thiên Việt này, nếu như Thẩm Lãng thua, tất cả dân tâm kia đều sẽ hoá thành hư ảo. Ngô Vương phía Bắc, Sở Vương phía Tây cũng sẽ gặp phải tai ương ngập đầu, bọn họ có chút nóng lòng rồi, đã chọc giận tới Viêm kinh. Nhưng nếu như Thẩm Lãng chiến thắng trận này, vậy thì nó sẽ biến thành sóng thần.”
Chúc Nhung nói:
“Ngô Vương và Sở Vương đều rất cơ trí, vì sao vào thời khắc quan trọng như thế này đầu lại úng nước?? Cho dù muốn tỏ thái độ thì cũng phải đợi tới khi cuộc chiến thành Thiên Việt kết thúc chứ?”
Chúc Hoằng lại nói:
“Điều khó khăn nhất của con người chính là lúc nào cũng phải giữ vững lý trí, người trẻ tuổi máu hăng, vẫn còn chưa được bình tĩnh.”
Sau đó, ánh mắt của hắn nhìn về phía Chúc Hồng Tuyết:
“Trận chiến này có quan hệ tới vận mệnh của 3 nước phương Nam, cho nên người cẩn phải biểu hiện tốt hơn nữa, bằng không sẽ khiến cho hoàng đế tức giận.”
Chúc Hồng Tuyết thản nhiên nói:
“Huyết hồn quân một khi đã khai chiến, chỉ cần 2 canh giờ liền kết thúc cuộc chiến, tiêu diệt toàn quân Thẩm Lãng. Bằng không đó chính là một thất bại đáng xấu hổ, ta cũng không còn mặt mũi nào thống soái Huyết hồn quân nữa.”
Chúc Hoằng nói:
“Hồng Tuyết, ngươi nguyện ý nghe gia gia nói một câu không?”
*gia gia: ông nội, gọi người cùng thế hệ hoặc ngang tuổi với ông nội
* canh giờ: 1 canh là 2 tiếng, 2 canh là 4 tiếng.
Chúc Hồng Tuyết nói: “Mời gia gia nói.”
Chúc Hoằng nói:
“Trước tiên mang một nhóm người đi tiêu hao đối phương, đem những thứ vũ khí kỳ quái kia của Thẩm Lãng toàn bộ tiêu hao sạch, sau đó người hãy đánh.”
Chúc Nhung nói:
“Cục diện tốt nhất chính là hàng trăm hàng vạn quân đánh mấy ngày mấy đêm cũng không làm gì được Thẩm Lãng, lúc đó Huyết hồn quân của ngươi xuất động. Trong vòng 1-2 canh giờ, thế như lôi đình chẻ tre đem toàn quân Thẩm Lãng tiêu diệt sạch không còn một mống, như vậy mới uy hiếp được thiên hạ, để cho Huyết hồn quân toả ra hào quang vạn trượng, để cho những người đó không còn dám có ý nghĩ xâm chiếm biên giới Tương quốc. Bằng không ngươi cứ như vậy xông lên tiêu diệt Thẩm Lãng, người ta sẽ không thấy được người tài giỏi như thế nào nào, không thấy được công lao của ngươi.”
Lời này của Chúc Nhung càng thêm rõ ràng hơn, kẻ địch không mạnh, vậy làm sao thể hiện rõ ngươi mạnh? Làm sao để kẻ địch mạnh lên? Đương nhiên chính là dùng một đống sinh mạng đánh đổi rồi.
Tất nhiên, Chúc Hoằng và Chúc Nhung vẫn còn có lời chưa nói ra, đó là họ hi vọng có thể mượn tay Thẩm Lãng đem một vạn tăng binh Thông Thiên Tự tiêu diệt hết, như vậy Tương Quốc thuỷ chung chỉ còn lại mỗi gia tộc họ Chúc và Thiên Nhai Hải Các, còn Tương Vương Ninh Thiệu sẽ mất đi chỗ dựa cuối cùng của mình.
* Tương Vương: Việt Vương
Chúc Hồng Tuyết nhíu nhíu mày, hắn không thích kiểu chính trị bẩn thỉu này. Hiện tại hắn chỉ muốn chính mình suất lĩnh 2 vạn Huyết hồn quân trực tiếp ra chiến trường tiêu diệt Thẩm Lãng. Trong 1-2 canh giờ liền giải quyết xong trận chiến, sau đó suất lĩnh Huyết hồn quân đi Tây Vực, đả thông vạn đường hoang mạc, đó mới là chuyện quan chính mà Thiên Nhai Hải Các nên làm.
Đối thủ lớn nhất của Thiên Nhai Hải Các lúc này chính là Phật Sơn, mà không phải là cái gì mà là Thẩm Lãng kia.
Cũng chỉ có mấy vạn quân, một lực lượng nhỏ bé như vậy mà cũng dám can đảm tự xưng là vương giả trở về? Cũng quá hời rồi.
Cho nên ở trong suy nghĩ của hắn Thẩm Lãng chính là quá chướng mắt, cảm thấy hắn giống như con tôm con tép một loại vậy, căn bản không xứng làm người thừa kế ngai vàng của bệ hạ Khương Ly.
“Ta biết rồi.”
Chúc Hồng Tuyết nói.
Mặc dù cảm thấy rất là bực mình, thế nhưng hắn vẫn dựa theo lời gia gia đi làm. Trước cứ mặc kệ cái đã, sống chết mặc bây, cứ làm ngư ông đắc lợi nhìn đám người Thẩm Lãng, Thông Thiên Tự và Ninh Nguyên tự giết hại lẫn nhau.
Thẩm Lãng, ta hi vọng ngươi có thể sống lâu lâu một chút, đừng để tới khi Huyết hồn quân của ta xuất động, người đã toàn quân bị diệt.
…………….
Thành Thiên Việt không chỉ là Thủ đô, mà còn quản lý mấy thành bên dưới nữa. Diện tích của nó phải vượt qua một quận.
Sau khi 2 vạn đại quân của Thẩm Lãng tiến vào thành Thiên Việt, cũng coi như là đã tiến vào lãnh thổ quân địch rồi, thế nhưng thời điểm đi qua 3 thành, lại không có một người nào chặn đánh, không có một đội quân nào coi giữ, phòng thủ.
Xem ra địch nhân đem tất cả quân đội toàn bộ tập hợp lại ở gần thủ đô, tạo thành một chiến khu khổng lồ rồi.
Hai ngày sau, đội quân của Thẩm Lãng cách thủ đô còn vài dặm liền dừng lại.
“Bệ hạ, phía trước chính là khu vực săn bắn Thiên Việt. Đây là chiến trường, tuyến phòng thủ thứ nhất của thành Thiên Việt, bên trong có hơn 8 vạn quân đóng quân.”
Gián điệp Sở Hắc Kính nói.
*hắc kính: kính đen.
Khu vực săn bắn Thiên Việt không chỉ là khu vục săn bắn mà còn là một pháo đài quân doanh khổng lồ. Năm đó, Thẩm Lãng cùng với 10 huynh đệ dưới trướng Lan thị (họ Lan) chính là tại nơi này tham gia cuộc thi võ.
Thế nhưng, những người này đã đi theo Khổ Đầu Hoan, đi theo Căng quân Nam hạ, hiện giờ sống chết còn chưa chưa rõ. Còn có Lam Bạo, Đồ Đại, tất cả đều là những người mang bên trong mình dòng máu đặc biệt của Khương Ly bệ hạ, đều là dòng chính của Thẩm Lãng.
Sau khi trận đại chiến này kết thúc, hắn nhất định phải nghĩ biện pháp tìm được Căng quân, tìm ra Khổ Đầu Hoan, tìm ra những người dòng chính này, sống thì thấy người, chết thì thấy xác.
Cả khu vực săn bắn Thiên Việt rất rộng, vượt quá 3 vạn mẫu, gần 20 km2.
*mẫu: đơn vị đo diện tích đất, mười sào là 1 mẫu.
“Phòng thủ khu này là ai?”
Thẩm Lãng hỏi.
“Phòng thủ là Trấn Tây hầu – Chủng Nghiêu.”
Gián điệp sở Hắc Kính nói tiếp:
“Chủng Nghiêu, Chủng Ngạc, Chủng Sư Sư, cùng với đó là mấy trăm miệng ăn của gia tộc họ Chúc, tất cả đều ở trong khu vực săn bắn này.”
Thẩm Lãng lại hỏi:
“Tâm tư của nhánh quân đội này như thế nào?”
Gián điệp Sở Hắc Kính lại nói:
“Vô cùng phức tạp, không muốn cùng chúng ta khai chiến, nhưng cũng không dám thần phục chúng ta.”
Thẩm Lãng nói:
“Khu vực săn bắn Thiên Việt này chúng ta nhất định phải chiếm được trong thời gian ngắn nhất. Đây là một khu vực vô cùng quan trọng trong trận đại chiến lần này.”
Thẩm Lãng cũng không muốn trực tiếp oanh tạc thành Thiên Việt, hắn muốn tru diệt chính là quân đội họ Chúc và Ninh Thiệu kia chứ không phải là đem cả thành Thiên Việt bắn phá.
Tình huống chiến đấu hoàn mỹ nhất chính là Thẩm Lãng dựa lưng vào khu săn bắn Thiên Việt, đem vài chục vạn quân địch giết cho sạch sẽ. Mặc dù tường thành khu vực Thiên Việt nhỏ, thấp thế nhưng có còn hơn không.
Tốt nhất là thủ đô thành Thiên Việt đừng có bị hư hỏng gì, bởi vì sau khi chiếm được, hắn sẽ giao lại cho Ninh Chính, dù sao lòng người bên trong toà thành này đều hướng về phía Thẩm Lãng, chẳng qua là họ tạm thời bị địch nhân khống chế mà thôi.
Thẩm Lãng nói:
“Trước tiên cứ phái sứ giả qua nói chuyện với Chủng Nghiêu, hỏi xem hắn có thể đầu hàng hay không? Kể cả không đầu hàng, thì cũng hỏi hắn có thể từ bỏ quyền kiểm soát khu vực săn bắn Thiên Việt này được không?”
Gã gián điệp sở Hắc Kính nói:
“Tiểu nhân tuân mệnh, sẽ đi làm ngay.”
……..
Bên trong toà thành khu vực săn bắn Thiên Việt, chủ soái Chủng Nghiêu chỉ huy 8 vạn quân đồn trú đang tiếp đón thân tín của Tương Vương Ninh Thiệu -Niên Công Công.
“An Ninh hầu, Thẩm Lãng đối với ngươi có thù diệt gia, không đội trời chung. Hôm nay rốt cuộc ngươi cũng có cơ hội báo thù rửa hận rồi.”
*gia là nhà.
Niên Công Công lại nói tiếp:
“Cho nên trận chiến này ngươi phải dốc hết sức lực vào. Ngươi có 8 vạn quân, bệ hạ không cầu ngươi có thể hoàn toàn đánh bại được hắn, thế nhưng nhất định phải kiềm chế được họ ở khu vực săn bắn Thiên Việt này, đợi quân ta tiếp viện tới, trong ngoài giáp công, tiêu diệt đối phương.”
Chủng Nghiêu thản nhiên nói:
“Niên Công Công yên tâm, ta biết nên làm gì.”
Niên Công Công lại nói tiếp:
“An Ninh hầu, đây là phong hào tiên vương ban cho ngươi tước vị, nhưng bệ hạ lại cảm thấy không được tốt lắm, cảm thấy Trấn tây hầu tốt hơn. Bệ hạ đối với ngươi vô cùng coi trọng, hi vọng ngươi đừng làm bệ hạ thất vọng.”
Chủng Nghiêu nói:
“Bổn hầu biết nên làm thế nào.”
Niên Công Công nở ra nụ cười quái dị, nói:
“Vậy được rồi, ta đi đây, không cần tiễn.”
……….
Sau khi Niên công công rời đi, Chủng Nghiêu triệu tập các thành viên quan trọng trong gia tộc lại bàn bạc.
Quân đội của Thẩm Lãng đã tới khu vực săn bắn Thiên Việt, kế tiếp nên làm gì? Nên là dốc toàn lực đánh một trận hay là nhượng lại khu vực săn bắn Thiên Việt?
Thế tử họ Chủng nói:
“Trận chiến này Thẩm lãng có rất ít hi vọng, gần như là phải thua không thể nghi ngờ. Ninh Thiệu đem chúng ta đặt lên tuyến đầu, hoàn toàn chính là bụng dạ khó lường. Việc giả chiến đấu để rút lui là điều không thể làm được, đây không phải là phong cách của gia tộc chúng ta. Trực tiếp suất quân bỏ chạy, nhượng lại khu vực săn bắn Thiên Việt cũng không có khả năng, nếu làm như vậy, gia tộc chúng ta cũng coi như xong, sẽ bị mang tiếng xấu muôn đời.”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều gật đầu đồng ý.
“Vì vậy chúng ta chỉ có 2 lựa chọn, hoặc là dốc hết sức chiến đấu, hoặc là hoàn toàn đầu hàng.”
Thế tử họ Chủng lại nói tiếp:
“Chỉ có 2 sự lựa chọn này, mới không bôi nhọ danh tiếng và cốt khí gia tộc chúng ta.”
Lời này vừa nghe qua có vẻ rất quái lạ, đầu hàng mà cũng có thể trở thành cốt khí??
Đương nhiên là như vậy rồi. Lúc này ở trong suy nghĩ của mọi người, Thẩm Lãng chính là thua không thể nghi ngờ, nếu gia tộc họ Chủng lựa chọn đầu hàng hắn, chuyện đó không khác gì tự tìm đường chết, đương nhiên cũng là một hành động vô cùng dũng cảm.
Bất quá về vấn đề này gia tộc họ Chủng cũng đã thảo luận rất nhiều lần, trong đó có mấy lần cùng Ninh Kỳ thảo luận nữa. Đế quốc Đại Viêm cùng các thế lực siêu thoát kia thật sự quá mạnh. Khả năng chiến thắng của Thẩm Lãng gần như bằng 0, đầu hàng Thẩm Lãng lúc này tựu có ý nghĩa chôn vùi cả một gia tộc.
Chủng Sư Sư nói:
“Chúng ta không có dũng khí đầu hàng, chỉ có thể dốc toàn lực chiến đấu, sau đó mặc cho số phận.”
Chủng Ngạc nói:
“Dốc toàn lực đánh một trận, mặc cho số phận.”
Chủng Nghiêu nói:
“Vậy được, vậy thì dốc toàn lực đánh một trận, mặc cho số phận.”
……..
Hơn nữa canh giờ sau, sứ giả của Thẩm Lãng xuất hiện trước mặt Chủng Nghiêu.
“An Ninh hầu, bệ hạ nhà ta biết ngươi khó có thể đầu hàng, vậy ngươi có thể giả vờ chiến đấu, sau đó dẫn 8 vạn quân rời khỏi chiến trường, chờ sau khi trận đại quyết chiến thành Thiên Việt kết thúc, rồi đưa ra sự lựa chọn được không?”
Gián điệp sở Hắc Kính hỏi.
Chúc Nghiêu lắc đầu nói:
“Xin lỗi, xin ngài hãy hồi âm với Thẩm Lãng bệ hạ rằng, bất kể là giả bộ chiến hay là không chiến mà chạy, cũng đều là hành động khiến gia tộc họ Chung ta mất hết danh dự. Ta đối với Thẩm Lãng bệ hạ trong lòng tràn đầy sự kính trọng, nhưng trận chiến này ta sẽ dốc hết toàn lực, sau đó mặc cho số phận.”
Gián điệp Sở Hắc Kính lại nói:
“Nhưng trong quân đội dưới quyền của ngài có rất nhiều người tâm hướng về bệ hạ a! Nếu như chúng ta song phương khai chiến, chúng ta sẽ giết chết người của ngươi, chẳng phải lúc đó chính là người thân đau đớn, kẻ thù sung sướng sao? Một khi các ngươi dốc hết toàn lực đánh một trận, chúng ta lúc đó hiển nhiên cũng sẽ không nhường. Điều này đồng nghĩa với việc sẽ là cái chết của mấy vạn người, chẳng lẽ sinh mạng mấy vạn người còn không bằng danh tiếng của gia tộc họ Chủng các ngươi sao?”
Tình thế hiện tại rất phức tạp, Thẩm Lãng biết rõ 8 vạn người bên trong khu vực săn bắn Thiên Việt tâm của họ hướng về mình, nhưng Chủng Nghiêu lại không coi trọng Thẩm Lãng, không có đầu hàng hắn, vì danh tiếng gia tộc, cũng không nguyện ý không chiến mà chạy.
Nếu như xảy ra một cuộc chiến thật sự, Thẩm Lãng hắn cũng không phải là Bồ Tát. Nhưng giết mấy vạn người có tâm hướng về mình cũng không phải là chuyện vui vẻ gì.
Hiển nhiên 8 vạn người có tâm hướng về Thẩm Lãng này, đều cũng giống như Chủng Nghiêu, đều cảm thấy trận chiến này Thẩm Lãng phải thua không thể nghi ngờ, nên cũng không dám trực tiếp đầu hàng Thẩm Lãng.
Điều này dẫn tới cục diện rối răm trước mắt.
Gián điệp Hắc Kính nói:
“Chủng Nghiêu hầu tước, tính mạng mấy vạn người, chẳng lẽ không thể so được với danh tiếng gia tộc của ngươi sao?”
Chủng Nghiêu nhắm mắt lại một lúc lâu, sau đó ngẩng đầu lên nói:
“Cùng lắm thì ta chết cùng theo, cùng mấy vạn người này chôn cùng. Nhưng mà muốn gia tộc họ Chủng ta không chiến mà chạy, tuyệt đối không có khả năng.”
“Sứ giả, thỉnh đi nói với Thẩm Lãng bệ hạ, chúng ta sẽ dốc toàn lực chiến đấu, sau đó mặc cho số phận.”
Gián điệp sở Hắc Kính gật đầu nói:
“Ta hiểu rồi.”
Sau đó, gián điệp sở Hắc kính trở lại quân doanh của Thẩm Lãng.
………
Dốc toàn lực đánh một trận, mặc cho số phận sao?
Thẩm Lãng cảm thấy nhức nhức cái đầu, Chủng Nghiêu này thật đúng là cố chấp a, ngươi cảm thấy Thẩm Lãng ta không tốt sao? Tình nguyện mình thà chết, cũng phải cùng ta khai chiến bảo tồn danh dự gia tộc?
Cục diện trước mắt đã quá rõ ràng rồi, 8 vạn đại quân khu vực săn bắn Thiên Việt tâm hướng về phía Thẩm Lãng, ý chí chiến đấu không cao. Một khi khai chiến, tuyệt đối không phải là đối thủ của Thẩm Lãng, chắc chắn sẽ bị giết và đánh bại.
Lúc đó khả năng cao Chủng Nghiêu sẽ tự sát để bảo toàn gia tộc của hắn là rất lớn. Đây cũng là tín hiệu của hắn đối với Đế quốc Đại Viêm, nói rằng Chủng Nghiêu hắn đã không có chút nào nhường, đã dốc hết toàn lực.
Một lúc lâu sau, Thẩm Lãng mới nói:
“Chủng Nghiêu đã coi thường ta như vậy và thà chết cũng không để cho gia tộc của hắn đầu nhập vào ta, vậy thì ta sẽ thành toàn cho hắn! Chuẩn bị sẵn sàng, ngày mai chúng ta chính thức khai chiến, tấn công khu vực săn bắn Thiên Việt. Mặc dù chuyện này khiến cho người thân đau đớn, kẻ thù sung sướng, nhưng ta tuyệt đối cũng sẽ không mềm lòng”
……..
*thế tử: con trai lớn của một quý tộc, được xem là người kế vị trong thế hệ tiếp theo.
*bụng dạ khó lường: một câu thành ngữ, ý chỉ ý đồ nham hiểm, không thể đoán trước được.
Sáng sớm ngày hôm sau!
Thẩm Lãng tập hợp 1 vạn quân lại, chuẩn bị chính thức tấn công khu vực săn bắn Thiên Việt, thậm chí ngay tới cả đại bác cũng không đem theo.
“Chuẩn bị!”
Công chúa Dora hô to lên một tiếng.
*Dora: Hán việt: Đa lạp.
Chỉ cần Thẩm Lãng ra lệnh, 7000 quân Amazon cùng với đó 3000 Niết bàn quân sẽ tràn lên giống như thuỷ triều, xông về phía khu vực săn bắn Thiên Việt.
Thẩm Lãng đã ra mệnh lệnh, trong vòng nửa ngày, trận chiến này phải kết thúc. Cho dù đó có là giết sạch mấy vạn người bên trong khu vực săn bắn Thiên Việt này cũng không có hối tiếc, nhất định phải nhanh chóng kết thúc, không để cho quân địch có cơ hội trong ngoài giáp công.
Công chúa Dora nhìn về phía Thẩm Lãng, đợi hắn đưa ra mệnh lệnh cuối cùng.
Thẩm Lãng chậm rãi rút kiếm ra, chuẩn bị hạ lệnh tấn công.
Đúng lúc này, cửa thành khu vực săn bắn Thiên Việt đột nhiên mở ra.
Chủng Nghiêu dẫn theo đám người Chủng Ngạc, Chủng Sư Sư và thế tử đi thẳng về phía đại đội quân của Thẩm Lãng, sau đó đồng loạt quỳ gối xuống nói:
“Thẩm Lãng bệ hạ, gia tộc họ Chủng chúng ta nguyện ý đầu hàng!”
Thẩm Lãng nghe mà sửng sốt. Tối hôm qua gia tộc họ Chủng còn thề non hẹn biển rằng mình sẽ dốc toàn lực chiến một trận, mặc cho số phận. Thậm chí, Chủng Nghiêu còn thà rằng mình chết, chứ không nguyện ý không chiến mà chạy, đừng nói chi tới chuyện đầu hàng này.
Làm sao sáng hôm nay lại đầu hàng rồi?? Chuyện gì đã xảy ra trong vài canh giờ kia?
Chắc chắn có phát sinh chuyện đại sự gì đó rồi, bằng không thái độ của gia tộc họ Chung không có thay đổi 360 độ như vậy.
Nhưng bất kể như thế nào, thì trận chiến đầu tiên này đã kết thúc, không chiến mà thắng!
…….