Giả vờ đầu hàng? Ở bên trong khu vực săn bắn Thiên Việt có mai phục? Chuyện này không thể nào a! Nó hoàn toàn không phù hợp với phong cách của gia tộc họ Chủng.
Người trong thiên hạ trái tim của họ hướng về họ Khương mà không phải họ Cơ. Nhất là 3 nước Phương Nam, trong hai năm qua, Ninh Thiệu và gia tộc họ Chúc đã không có ít lần mời Chủng Nghiêu tái nhậm chức, nhưng tất cả đều bị cự tuyệt. Hơn nữa mỗi một lần như vậy lý do cự tuyệt đều là vô cùng khiêm tốn. Nhưng lần này Chủng Nghiêu thật sự không tìm được lý do gì để thoái thác, bằng không đối phương sẽ viện cớ lấy lý do thông đồng với Thẩm Lãng, lúc đó gia tộc họ Chủng sẽ bị tiêu diệt.
Nhưng ở sâu trong tâm gia tộc họ Chủng, họ cũng chưa chắc đã muốn Thẩm Lãng chiến thắng trận chiến này. Thứ nhất, gia tộc họ Chủng nhận được sự cảm hoá tới từ Ninh Nguyên Hiến. hai năm trước, lúc gia tộc họ Chủng bị đánh bại, Ninh Nguyên Hiến cũng không có giết một ai cả. Thứ hai là gia tộc họ Chủng đối với đế quốc Đại Viêm mà nói cơ hồ gần như không có bất kỳ giá trị lợi dụng nào cả.
Vì vậy lần này Chủng Nghiêu tính dùng tính mạng của mình để giúp cho gia tộc họ Chủng được tồn tại, cũng đã sớm chuẩn bị sẵn sàng cho việc thất bại và diệt vong.
Hơn nữa nếu như là giả vờ hàng mà nói, thế thì tại sao Chủng Nghiêu lại dẫn tới đây toàn bộ trụ cột trong gia tộc và quỳ trước mặt hắn như thế này?
“Vì sao?”
Thẩm Lãng hỏi: “Chẳng phải tối hôm qua các ngươi còn nói sẽ là muốn dốc hết toàn lực chiến một trận, mặc cho số phận sao?”
Chủng Nghiêu run rẩy nói:
“Trong quân bộc phát bệnh độc quỷ dị, không biết Thẩm Lãng bệ hạ…. còn dám chấp nhận chúng ta đầu hàng hay không?”
* bệnh độc: siêu vi trùng, virus, mầm độc.
Trong nháy mắt, Thẩm Lãng nghe mà sốc! Chuyện này… chuyện này, quả thực chính là nổ tung mà, chính là phát rồ a!
Thẩm Lãng hắn cũng có Exterminate Black Death Bullet, nhưng mỗi lần đều là sử dụng ở nơi hẻo lánh, cơ bản không có dân thường vô tội, bảo đảm không có lây lân dịch bệnh ra phía ngoài. Mà Chủng Nghiêu dưới trướng có 8 vạn quân, quân đội của hắn vẫn đang còn dưới quyền của Ninh Thiệu. Mặc dù trong tâm có thiên hướng về phía Thẩm Lãng, thế nhưng họ vẫn chưa bao giờ lên tiếng nói phản bội, vậy mà bây giờ trong 8 vạn quân này lại bùng phát ôn dịch.
* Exterminate Black Death Bullet: Bom chết chóc màu đen diệt sạch. Hán việt: Diệt Tuyệt Hắc Tử Đạn. tiếng việt chắc là bom sinh hoá.
*ôn dịch: bệnh truyền nhiễm.
Việc này do ai làm? Ninh Thiệu hay là gia tộc họ Chúc?
Thẩm Lãng suy nghĩ một hồi, sau đó có khuynh hướng nghiêng về phía Ninh Thiệu làm hơn, đúng là một tên điên mà, quả thật quá ác độc.
Đầu tiên, có lẽ Ninh Thiệu đã biết Thẩm Lãng chắc chắn sẽ chiếm giữ lấy khu vực săn bắn Thiên Việt này làm pháo đài trước khi tấn công thành Thiên Việt. Hiện tại khu vực săn bắn Thiên Việt có dịch bệnh lây lan, quân đội Thẩm Lãng còn dám tiến vào chiếm giữ hay sao?
Thứ hai, chẳng phải 8 vạn đại quân gia tộc họ Chủng lòng quân đều hướng về phía Thẩm Lãng hay sao? Hiện tại bọn họ dính phải dịch bệnh lây truyền rồi, Thẩm Lãng sẽ làm như thế nào đây? Không chịu tiếp nhận bọn họ đầu hàng? Nếu như tiếp nhận mà nói, đám người này sẽ trở thành một gánh nặng khổng lồ. Mà nếu như không chấp nhận mà nói, lòng quân sẽ tiêu tan.
Thứ ba, Ninh Thiệu biết lòng dân trong thành Thiên Việt người người đều hướng về phía Thẩm Lãng, thậm chí trong quân hắn còn có mười mấy, hai mươi vạn quân, lòng quân cũng hướng về phía Thẩm Lãng. Hắn làm điều này cũng chính là muốn đoạn tuyệt đi con đường, ý nghĩ muốn đầu hàng Thẩm Lãng của đội quân có ý định phản loại này. Vì sao nói như vậy? Bởi vì, bất kể Thẩm Lãng có chấp nhận sự đầu hàng của 8 vạn quân này hay không, quân đội của hắn rất có thể đã bị lây nhiễm bệnh dịch, đám quân đội có ý định đầu hàng kia còn dám đi đầu hàng Thẩm Lãng nữa hay không? Các ngươi không sợ bị lây nhiễm bệnh dịch sao?
Thứ tư, chẳng phải dân chúng Tương quốc đều hướng về phía Thẩm Lãng sao? Vậy thì Thẩm Lãng, hắn có phải nên chịu trách nhiệm bảo vệ cho bọn họ đúng không? Nếu như để 8 vạn quân này trốn thoát ra ngoài, vậy thì cả nước Tương sẽ có bao nhiêu người dính bệnh truyền nhiễm đây, sẽ có bao nhiêu người chết đây? Vì bảo vệ vạn dân Tương quốc, Thẩm Lãng chắc chắn sẽ phải tiếp nhận 8 vạn quân đầu hàng này, vậy kế tiếp hắn phải quản tốt bọn họ, mà những người này sẽ trở thành bom hẹn giờ đối với Thẩm Lãng, tuỳ thời có thể đem 2 vạn đại quân của hắn lây nhiễm dịch bệnh.
Nhưng mà, Ninh Thiệu người làm như vậy không lo thành Thiên Việt của hắn cũng sẽ bị lây nhiễm dịch bệnh này sao? Không lo lắng vài chục vạn quan dưới trướng của hắn cũng sẽ bị lây nhiễm sao?
Dù gì hắn cũng là vua của Tương quốc mà!
----
Nhưng Thẩm lãng rất nhanh liền hiểu ra, Ninh Thiệu thật sự không có để ý chuyện này, lý do là vì quân đội thật sự thuộc về hắn cũng không có bao nhiêu. Hiện tại vài chục vạn đại quân hoặc là của gia tộc họ Chúc, hoặc là của Thiên Nhai Hải Các, hoặc là của Ẩn Nguyên hội.
Ninh Thiệu lúc này chỉ ước gì quân của Thẩm Lãng và đám quân này bị lây nhiễm dịch bệnh mà chết hết cho rồi.
Sự ác động và điên cuồng của hắn, người nghe mà rợn cả người. Chẳng trách Chủng Nghiêu lại lựa chọn đầu hàng. Ninh Thiệu đây cũng không phải đem gia tộc họ Chủng làm pháo hôi mà là xem họ như là nguồn độc.
*pháo hôi: bia đỡ đạn.
Vốn Chủng Nghiêu dự tính sẽ dốc toàn lực chiến một trận, dùng cái chết của mình để tỏ lòng trung thành đối với đế quốc Đại Viêm. Nhưng cục diện trước mắt này, hắn còn biểu đạt trung thành cái rắm gì nữa , thủ đoạn của đối phương đã bước qua làn ranh đạo đức rồi.
“Bệnh độc gì vậy?”
Thẩm Lãng hỏi.
“Không biết.”
Chủng Nghiêu lắc đầu nói.
Thẩm Lãng lại hỏi:
“Phát hiện ra lúc nào?”
Chủng Nghiêu nói:
“Nó bắt đầu từ 2 ngày trước, nhưng lúc đó thời tiết nắng nóng, trong quân có người sốt cũng là chuyện bình thường. Từ hôm qua, số lượng người bị bệnh dần dần tăng lên, và các triệu chứng sốt đã biến thành ớn lạnh, kèm với đó là nôn mửa, tiêu chảy. Chúng tôi lúc đó còn nghĩ … liệu rằng đây có phải là một phương thức tấn công đặc biệt của Thẩm Lãng bệ hạ hay không?”
Lời này vừa nói ra, gương mặt Chủng Sư Sư liền đỏ lên, bởi vì… lời này chính là do nàng nói ra.
Chủng Nghiêu lại nói tiếp:
“Tuy nhiên, tối hôm qua, Niên công công, thân tín bên cạnh Ninh Thiệu có tới bái phỏng ta, cử chỉ lúc đó của hắn có chút quái lạ, cẩn thận quá mức, thậm chí nói chuyện với ta còn giữ khoảng cách, hơn nữa lâu lâu còn quay đầu đi bịt miệng bịt mũi.”
Thẩm Lãng hỏi:
“Sau đó thì sao?”
Chủng Nghiêu nói:
“Đêm qua tôi không ngủ được nên đã đi tuần tra trong quân doanh. Kết quả là phát hiện ra có một tên nào đó ném một thứ gì đó xuống giếng nước. Vì vậy tôi đã bắt hắn lại và tiến hành thẩm tra. Kết quả tôi nhận được một thông tin không thể tưởng tượng nổi. Hôm nay, sáng sớm tỉnh lại, trong quân đã có rất nhiều người ngã xuống. Hôm qua chỉ có mấy trăm người, sáng nay đột nhiên tăng lên thành 4-5000 người phát bệnh.”
Thẩm Lãng hỏi:
“Quân đội của ngươi đóng ở khu vực săn bắn thành Thiên Việt này bao lâu rồi?”
Chủng Nghiêu nói:
“25 ngày.”
Thời gian này đủ để thoả mãn mầm bệnh ủ bệnh. Hôm nay cũng chỉ là ngày đầu tiên đại dịch này bộc phát, sau này sẽ càng có thêm nhiều binh lính ngã bệnh. Do đây không phải là ôn dịch bùng phát tự nhiên mà là bệnh dịch do con người tạo ra nên bùng phát càng thêm đáng sợ hơn, sẽ có khá nhiều binh sĩ không tránh thoát được nó.
Thẩm Lãng nói:
“Nếu như ta đoán không lầm, đợt bùng phát tiếp theo sẽ càng thêm nghiêm trọng hơn nữa, chậm nhất là 6-7 ngày sau, trong quân của ngươi sẽ có hơn 5 vạn người bị nhiễm bệnh, thậm chí quân đội của ta cũng vì vậy mà bị lây nhiễm theo.”
Chủng Nghiêu ra sức dập đầu, run rẩy nói:
“Chủng Nghiêu đáng chết, Chủng Nghiêu đáng chết! Ta như thế nào cũng không nghĩ tới, tên điên kia tại sao có thể nhẫn tâm, máu lạnh tới như vậy, dù sao đây cũng là quân đội của hắn mà.”
Thẩm Lãng hỏi:
“Hiện tại trong quân thế nào?”
Chủng Nghiêu nói:
“Lòng người bàng hoàng, hoang mang. Hiện tại người bị nhiễm bệnh thật sự nhiều lắm. Nếu như không kiểm soát được, e rằng sẽ xuất hiện đào vong trên diện rộng.”
*Đào vong: lưu vong, lãnh nạn, trốn chạy sang nơi khác.
Đám người này ngàn vạn lần không được đào vong a, một khi đào vong mà nói, vô số dân thường sẽ bị lây nhiễm, tới lúc đó quả thực chính là một hồi tai hoạ.
Tâm tư của Ninh Thiệu quả thực quá mức ác độc rồi, ác đến tận cùng mà. Hắn không thèm để ý tới sự sống chết của dân thường, dùng vô số tính mạng của dân thường để trói chặt Thẩm Lãng.
Nếu như Thẩm Lãng vứt bỏ vô số dân thường mà nói, vậy thì cái danh hiệu con của vua Khương, hoàng đế của đất nước Đại Càn, chính là danh bất chính, ngôn bất thuận. (*)
Lòng dân thiên hạ hướng về họ Khương mà không phải họ Cơ. Hiện tại Thẩm Lãng bệ hạ không quan tâm tới sự sống chết của các ngươi, các người đã thấy rõ chưa, nhìn rõ bộ mặt thật của hắn chưa??
Nhìn thấy Thẩm Lãng khó xử, Chủng Nghiêu liều mạng dập đầu nói:
“Chủng Nghiêu đáng chết, Chủng Nghiêu đáng chết.”
Trận ôn dịch này đối với gia tộc họ Chủng mà nói chính là một hồi kiếp nạn. Bởi vì chủ lực của gia tộc hắn cũng ở trong mấy vạn đại quân này, sớm muộn gì cũng sẽ phát bệnh. Chuyện này còn chưa phải là quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là Chủng Nghiêu hắn muốn thần phục đế quốc Đại Viêm, hiện tại đã không thể nào nữa rồi. Bởi vì Ninh Thiệu hãm hại, đẩy gia tộc hắn vào ngọn lửa Địa ngục.
Thiên hạ to lớn hiện tại, đã không chỗ nào dung thân, chất chứa bọn họ nữa rồi.
“Thẩm Lãng bệ hạ, hiện tại lòng quân vô cùng hỗn loạn. Bọn họ vốn là không muốn cùng bệ hạ đánh một trận, lúc này dịch bệnh bùng phát trên qui mô lớn, đã sắp không kiểm soát được nữa rồi, rất nhanh sẽ xuất hiện lượng lớn người đào vong.”
Chủng Ngạc dập đầu nói:
“Một khi để bọn họ đào vong ra ngoài, lúc đó sẽ thành một hồi tai hoạ đối với trăm vạn dân chúng Tương quốc. Mà không để cho bọn họ đào vong, nếu như ngài tiếp nhận bọn họ đầu hàng, vậy thì đối với đội quân của ngài mà nói cũng là một hồi tai hoạ.”
Thẩm Lãng hít sâu vào một hơi, sau đó nói:
“Đội phòng dịch bước ra khỏi hàng.”
* Câu thành ngữ này xuất phát từ cuốn “Luận Ngữ. Tử Lộ”: “Danh bất chính tắc ngôn bất thuận, ngôn bất thuận tắc sự bất thành, sự bất thành tắc lễ nhạc bất hưng, lễ nhạc bất hưng tắc hình phạt bất trúng, hình phạt bất trúng tắc dân vô sở thố thủ túc” ý nói, danh không chính tắc thì ngôn không thuận, ngôn không thuận thì sự sẽ không thành, sự không thành thì lễ nhạc không hưng thịnh, lễ nhạc mà không hưng thịnh thì hình phạt sẽ không thỏa đáng, hình phạt không thỏa đáng thì dân sẽ bối rối, không biết phải làm gì mới phải.
Thẩm Lãng ra lệnh một tiếng, hàng trăm quân y được trang bị đầy đủ bước ra, toàn thân được bao phủ kín mít. Về phương diện này, do Thẩm Lãng rất là hiểu rõ nên đội ngũ quân y dưới trướng hắn gần như là hoàn chỉnh nhất.
“Mấy vị đại tông sư, xin hãy bao bọc toàn thân, làm tốt công tác phòng dịch, bảo vệ ta tiến vào quân doanh khu vực săn bắn Thiên Việt!”
Thẩm Lãng hạ lệnh.
Lời này vừa nói ra, vô số người phía sau sắc mặt liền kịch biến.
“Bệ hạ, ngàn vạn lần không được a, ngài thân thể ngàn vàng, tuyệt đối không thể mạo hiểm!”
Mười mấy danh tướng lập tức quỳ xuống nói.
Hella nói:
“Đệ đệ, ta là chị ruột của ngươi, để ta đi thay ngươi.”
*Hella: Hải lạp, biển cả.
* đệ đệ: em trai
Thẩm Lãng lắc đầu. Sau khi đã chuẩn bị đầy đủ công tác phòng chống dịch, hắn hít sâu vào một hơi nói:
“Đi thôi, theo ta tiến vào đại doanh khu vực săn bắn Thiên Việt.”
………
Lúc này, bên trong đại doanh khu vực săn bắn Thiên Việt đã loạn thành một đoàn, lòng người bàng hoàng.
Những người này tâm hướng về phía Ninh Nguyên Hiến và Ninh Chính, hiển nhiên có cả Thẩm Lãng bên trong đó nữa. Họ ngay từ đầu đã không muốn chiến đấu, phái bọn họ làm đội quân ở tuyến phòng thủ đầu tiên của trận đại chiến Thiên Việt làm cho tinh thần càng thêm xuống thấp. Hiện tại, sau khi ôn dịch bộc phát, càng thêm hoảng sợ, không chịu nổi một ngày ở nơi này.
“Các huynh đệ, chúng ta xong rồi, xong rồi!”
“Trời diệt a! Có người hạ độc chúng ta, khiến chúng ta bộc phát ôn dịch. Hiện tại không ai dám đụng vào chúng ta nữa.”
“Việt Vương không cần chúng ta nữa. Đế quốc Đại Viêm không cần chúng ta nữa. Thẩm Lãng cũng không cần chúng ta nữa.”
“Bọn họ đưa chúng ta ra làm pháo hôi, bọn họ muốn lợi dụng chúng ta hại chết quân đội của Thẩm Lãng.”
“Các huynh đệ, xông ra, xông ra… nếu đã không có ai còn cứu chúng ta nữa, vậy thì chúng ta sẽ đem mọi người lây nhiễm theo, lôi bọn họ chết chung.”
“Đúng, đúng…xông ra đem ôn dịch lây nhiễm đi, kéo theo một người là hoà vốn, kéo theo 2 người liền có lời.”
Quân doanh lúc này không khác gì một dòng thác lũ. Tất cả quan quân đều đã không khống chế được quân đội dưới trướng của mình. Hơn nữa họ cũng không muốn quản, bởi vì trong số họ cũng có một số người phát dịch bệnh.
*quan quân: sĩ quân, binh lính có cấp bậc cao, chỉ huy.
Quá tuyệt vọng, thật sự khiến cho lòng người giá băng mà, có người lại biến bọn họ thành nguồn độc. Hiện tại, trong lòng của đám binh lính này tràn đầy sự sợ hãi và oán độc, chỉ muốn xông ra ngoài đem ôn dịch lây nhiễm ra bên ngoài.
“Đi, đi…, đi….”
Dưới sự dẫn đầu của mấy trăm người, mấy ngàn mấy vạn tên lính muốn lao ra khỏi quân doanh, muốn đem bệnh ôn dịch này lây nhiễm khắp nơi, lôi kéo vô số người chết cùng.
“Phanh!”
Đúng lúc này, cánh cổng đại doanh mở toang ra, một nhóm người bước vào.
Người cầm đầu mặc áo bào trắng, đội mũ kín mít, đeo khẩu trang.
Hắn?? Hắn là ai vậy?
……..
Thẩm Lãng đi vào trong quân doanh, ngay lập tức liền ngửi thấy mùi hôi thối phát ra. Phía trước cách đó không xa, 1000-2000 tên lính đang chuẩn bị lao ra, nhìn thấy hắn sau, nhất thời sững người lại.
Thẩm Lãng cởi bỏ mũ phòng bệnh ra, lộ ra khuôn mặt.
Mọi người đều nhận ra hắn, bởi vì trong 2 năm qua, chân dung của hắn được dán khắp nơi, hơn nữa còn vẽ rất là chân thực. Ở cái thế giới này, kỹ xảo vẽ tranh đều là do Thẩm Lãng hắn phát minh ra, đây cũng là tự mua dây buộc mình đi??
*mua dây buộc mình: tự làm tự chịu, tự chui đầu vào rọ.
“Ta là Thẩm Lãng!”
Thẩm Lãng chậm rãi nói.
Tất cả binh lính trong quân doanh đều sững người lại, lẳng lặng đứng ở nơi đó.
Thẩm Lãng lại hỏi:
“Các ngươi muốn xông ra, đem bệnh ôn dịch này lây truyền khắp nơi, lôi kéo vô số người chết chung với mình đúng không?”
Vô số binh linh theo bản năng gật đầu.
Thẩm Lãng lại nói:
“Ở lại quân doanh, không được di chuyển, không được rời đi. Những ngày này ta sẽ ở lại với các ngươi và chữa trị cho các ngươi khoẻ, được không? Trận đánh này ta tạm thời gác lại, ta dùng thời gian này để chữa trị cho các ngươi khỏi, đi, mang người bệnh nặng nhất tới đây.”
Vô số binh lính kinh ngạc, chỉ ít phút sau, một người bệnh được mang tới. Cơ thể của hắn run bần bật, mặc dù nhiệt độ ngoài trời rất nóng, thế nhưng tuy đã đắp 2 cái chăn rồi mà cơ thể của hắn vẫn run rẩy. Trong chăn lúc này đã trở thành một đống hỗn độn, nào là nôn mửa, nào là phân, nước tiểu…. toàn bộ đều là chất thải.
Thẩm Lãng đeo khẩu trang lại, đeo bao tay vào. Hắn đo nhiệt độ cho bệnh nhân, loại bỏ chất thải ra khỏi cơ thể, lấy ra một ít máu, lấy ra kính hiển vi ra và tiến hành kiểm tra ở trước mặt mọi người.
Quả nhiên là bệnh sốt rét.
Thẩm Lãng quan sát thấy vô số vi trùng sốt rét.
Nhưng ký sinh trùng sốt rét ở cái thế giới này khác với ký sinh trùng ở trên Trái Đất. Nhìn qua kính hiển vi, chúng có vẻ hung dữ hơn và sức sống cũng ngoan cường, ương ngạch hơn.
Cho nên, một khi dịch bệnh sốt rét bùng phát nó sẽ lây lan nhanh hơn và tỷ lệ tử vong cũng sẽ cao hơn.
Ở vào thời cổ đại trên Trái Đất, mặc dù bệnh sốt rét không đáng sợ bằng cái chết đen (*), thế nhưng nó vẫn cướp đi vô số tính mạng con người. Khi Mã Viện hành quân tới Delhi, quân đội đã bị nhiễm bệnh sốt rét, trong đó cứ 10 người thì có 4-5 người chết đi. Thời nhà Tống, Lưu Nghĩa trở lại Siam, làm cho hơn 10 vạn người bị nhiễm độc chướng. Cứ 10 người thì có 5-6 người chết. Thời nhà Thanh viễn chinh Miến Điện, quân đội bộc phát sốt rét, cứ 10 người thì có 7-8 người chết. Vào cuối thời nhà Thanh, vốn có 7-8 vạn người, do dính phải dịch bệnh sốt rét, kẻ thì đào vong, kẻ thì chết đi, cuối cùng còn sót lại chưa tới 1000 người.
*độc chướng: chướng khí, khí độc ở vùng rừng núi.
Địch nhân đúng là trâu bò a!
Lúc trước vẫn luôn là Thẩm Lãng hắn sử dụng vũ khí bệnh độc. Giờ thì họ lại sử dụng ôn dịch để đối phó với hắn.
*bệnh độc: siêu vi trùng, mầm độc, virus.
-----
* Cái Chết Đen hay thường được biết tới cái tên bệnh dịch hạch, là tên gọi của 1 đại dịch xảy ra ở châu Á và châu Âu trong thế kỷ XIV, mà đỉnh điểm là ở châu Âu trong 1346-1351, với số lượng người chết ở châu Âu và châu Á khoảng 75 - 200 triệu người.
Bệnh dịch hạch là một trong những căn bệnh nguy hiểm nhất trong lịch sử loài người, nó chỉ đứng sau bệnh đậu mùa.
Bệnh dịch Cái Chết Đen được coi là một trong những đại dịch chết chóc nhất trong lịch sử nhân loại, ước tính nạn dịch này đã giết chết 30% - 60% dân số của châu Âu (tương đương 25 - 50 triệu người) và giảm dân số toàn cầu từ khoảng 450 triệu người xuống còn 350 - 375 triệu người vào năm 1400.
Cũng may đây là bệnh sốt rét chứ không phải cái chết đen. Nếu như là bệnh cái chết đen mà nói….vậy thì chuẩn bị chết mấy trăm vạn người đi. Thậm chí, kể cả đó có là bệnh dịch cúm thì cũng rất đáng sợ. Sau khi chiến tranh thế giới lần thứ nhất kết thúc vào năm 1918, các binh sĩ từ các quốc gia trở về quê hương, mang theo một loại virus cúm kinh hoàng, được gọi là cúm Tây Ban Nha. Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, có đến 20 triệu người tử vong. Ngày đó, số người trên toàn thế giới chết do virus cúm vượt qua con số 50 triệu người, cao hơn rất nhiều so với người chết trong chiến tranh thế giới lần thứ nhất.
*bệnh dịch cúm: Lưu cảm bệnh độc, virus cúm.
*covid sau 4 năm theo who ước tính có 7 triệu người tử vong (theo số liệu báo cáo) số thực chắc cao hơn.
Cái chết đen có thể chữa khỏi, nhưng tại thời điểm hiện tại, tồn kho dự trữ pê-ni-xi-lin của Thẩm Lãng cũng không còn nhiều, còn lâu mới đủ để dập dịch. Mà virus cúm thì…Thẩm Lãng hiện tại gần như bất lực, bó tay chịu chết.
Nhưng đối với bệnh sốt rét này, có 2 loại thuốc đặc hiệu, một là thuốc từ cây Thanh hao (1), hai là Quinnine. (2)
*Đặc hiệu: đặc trị, hiệu quả đặc biệt.
Thuốc từ cây Thanh Hao được nhà hoá học Đồ U U (3) phát hiện ra và đoạt giải Nobel khoa học. Thành phấn chính của thuốc là từ cây Thanh hoa. Thời nhà Hán, Cát Hồng (4) cũng đã ép cây Thanh Hoa thành nước, dùng nó để trị bệnh sốt rét. Hiện tại, y học dùng Diethyl ether (5) chiết suất lấy tinh chất từ cây Thanh Hao, có thể thu được tinh chất tinh khiết cao từ cây Thanh Hao, chữa trị bệnh sốt rét càng thêm hữu hiệu.
Còn về loại thuốc đặc hiệu Quinnine, nó chính là chiết xuất từ vỏ cây mà ra.
Ở vương triều phương Đông, Thẩm Lãng rất ít khi nhìn thấy loại cây này, nhưng khi tới thế giới phương Tây thì lại thấy rất nhiều, chính là khi hắn còn ở bán đảo Bích Triều.
*Bích Triều: BinChao, blue tide.
Thời điểm hắn từ thế giới Phương Tây trở về Phương Đông, hắn gặp một hòn đảo có vô số cây Canh ki na (6).
Cho nên, mặc dù độ tinh khiết của hai loại dược liệu này không cao do khâu chế biến, thế nhưng tồn kho lại rất nhiều.
Thẩm Lãng thường hay hãm hại người khác, nên đương nhiên phải phòng ngừa người khác làm hại mình rồi.
Thời điểm ở Khương quốc, hắn đã có ý định muốn dùng virus sốt rét này hãm hại Tô Nan. Thậm chí cho tới tận bây giờ, hắn vẫn còn nuôi cấy vi trùng sốt rét.
Chỉ là cái vi trùng sốt rét trước mặt cùng với cái vi trùng mà hắn nuôi cấy ra hoàn toàn không giống nhau, rốt cuộc đây là tác phẩm của ai?? Của Phật Sơn à??
…….
Hàng vạn tên lính ở khu săn bắn Thiên Việt đứng im quan sát Thẩm Lãng làm việc.
Thân là một vị hoàng đế phương Đông, hắn thế mà lại tự mình đích thân chữa bệnh cho một binh sĩ cấp thấp, thậm chí còn nghiên cứu phân và nước tiểu của bệnh nhân nữa.
Hắn một câu nói hào hùng cũng không có nói, nhưng hành động của hắn thì lại hùng hồn, nói lên nhiều điều hơn cả thiên ngôn vạn ngữ.
*thiên ngôn vạn ngữ: ngàn lời nói.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Thẩm Lãng tiến hành trị liệu cho bệnh nhân này rất chi là tỉ mỉ, cẩn thận.
Hiển nhiên, hiệu quả sẽ không thấy ngay lập tức được.
Mặc dù người binh lính kia người vẫn còn đang run bần bật, thế nhưng lại cắn chặt răng, gắt gao kềm chết lại, bằng không hắn sẽ khóc thét lên mất. Mặc dù đã rất nhẫn nhịn rồi, thế nhưng không sao ngăn được dòng nước mắt tuôn dài.
Sau khi bị lây nhiễm bệnh dịch, hắn đã rất là tuyệt vọng, hơn nữa đau đớn do bệnh tật phát tác, khiến cho hắn chỉ muốn được chết đi ngay lập tức. Trong lòng tràn đầy sự sợ hãi, oán hận và cô độc.
Mà hiện tại Thẩm Lãng, một vị vua phương Đông, thế mà lại đích thân chữa trị cho hắn, điều này làm cho hắn quên mất đi ốm đau, cả người tràn đầy nhiệt huyết sôi trào, như muốn nổ tung.
Đây không còn là cảm động nữa mà giống như là cả người bị đóng băng, sau đó quăng vào nước ấm vậy. Giống như một người đang ở trong bóng tối đột nhiên đưa ra ngoài ánh sáng chói chang.
Lúc này trong đầu người lính này chỉ còn một ý nghĩ, nếu như vua tôi sống sót, hắn nhất định sẽ vì Thẩm Lãng bệ hạ mà tan xương nát thịt, sau này ai là địch nhân của Thẩm Lãng bệ hạ, chính là cừu nhân không đội trời chung của hắn.
Gần nửa canh giờ sau, Thẩm Lãng đã hoàn thành xong trị liệu ban đầu.
“Chư vị tướng sĩ, tiếp theo quân y của ta sẽ tiến hành chữa trị cho mọi người.”
“Kế tiếp chúng ta sẽ tiến hành cách ly, hơn nữa còn mở ra chiến dịch chống dịch toàn diện. Ta sẽ không buông bỏ một ai cả, nhất định sẽ dốc hết toàn lực.”
“Các ngươi có bằng lòng tuân thủ mệnh lệnh của ta không? Các ngươi có bằng lòng trở về lều trại của mình và không rời đi không?”
Lời của Thẩm Lãng vẫn như cũ không có hào hùng, cũng chỉ là vô cùng bình thản hỏi, giọng cũng không có lớn, thậm chí rất nhiều người còn không nghe rõ được.
Chốc lát sau, hàng vạn người quỳ xuống trước mặt Thẩm Lãng.
“Thẩm Lãng bệ hạ, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Cuối cùng là toàn bộ 8 vạn người trong khu vực săn bắn Thiên Việt, quỳ rạp trên mặt đất, đồng thanh hô to lên, âm thanh rung trời.
…….
-----
(1) cây Thanh Hao (黃花蒿): cây ngải bụi hoa vàng, ngải si, là một cây bản địa vùng Châu Á ôn đới. Tại Việt Nam, cây thanh hao hoa vàng mọc hoang và được trồng ở miền Bắc và ở Lâm Đồng.
(2) Quinine là một loại thuốc dùng để điều trị sốt rét và bệnh babesiosis. Các tác dụng này cũng bao gồm điều trị cả sốt rét do Plasmodium falciparum có khả năng kháng chloroquine khi thuốc artesunate không có sẵn.
(3) Đồ U U (屠呦呦) là một nhà nghiên cứu y học và y hóa Trung Quốc. Bà được biết tới nhiều nhất qua công trình chiết xuất thanh hao tố từ cây thanh hao hoa vàng phục vụ việc chữa trị sốt rét.
(4) Cát Hồng (葛洪): là nhà triết học, nhà giả kim, bác sĩ, nhà văn.
(5) Diethyl ether, hay đơn giản là ether, là một hợp chất hữu cơ trong lớp ether với công thức ₂O, đôi khi được viết tắt là Et ₂O. Nó là một chất lỏng dễ cháy không màu, rất dễ bay hơi. Nó thường được sử dụng làm dung môi trong phòng thí nghiệm và làm chất kích nổ cho một số động cơ.
Công thức hoá học: (C2H5)2O
(6) Canh ki na: cây điều chế ra thuốc Quinnine, thuộc một chi của khoảng 25 loài trong họ Thiến thảo, có nguồn gốc ở vùng nhiệt đới Nam Mỹ. Chúng là các loại cây bụi lớn hay cây thân gỗ nhỏ cao từ 5–15 mét với lá xanh quanh năm. Các lá của chúng mọc đối, hình tròn hay hình mũi giáo, dài từ 10–40 cm.
Tiếp theo, Thẩm Lãng chia đại doanh khu vực săn bắn Thiên Việt ra làm 2 phần, Đông đại doanh và Tây đại doanh.
Đầu tiên, hắn tiến hành khử trùng toàn diện đối với khu Đông đại doanh, gần như mỗi một tấc đất đều được đổ vôi. Tất cả miệng giếng đều được niêm phong, đóng chặt lại. Sau đó cho đào giếng mới. Đem tất cả vật dụng khả nghi, đồ vật có thể bị sâu bọ, côn trùng lây nhiễm đem đi thiêu rụi hết.
Tiếp đó, hắn cho 2 vạn đại quân của mình tiến vào chiếm giữ Đông đại doanh. Đổi lại là người khác, nếu như đã biết rõ nơi này có ôn dịch, tuyệt đối sẽ không dám tiến vào chiếm giữ, nhưng với bệnh sốt rét này Thẩm Lãng biết quá rõ rồi.
Kế tiếp, đội ngũ quân y của hắn tiến hành chiến dịch phòng dịch toàn diện đối với Tây đại doanh. Hai cái quân doanh đều được cánh ly hoàn toàn, không được qua lại, tiếp xúc lẫn nhau. Mọi nơi trong doanh trại đều được khử trùng, giếng nước thì được đào mới lại, nước uống thì được nấu sôi trước khi uống. Tất cả quần áo binh lính đều được trần qua nước sôi, và tất cả binh lính đều được tắm nước nóng ngày 2 lần, nhiệt độ nước nóng vượt qua 55 độ C.
Nghiêm cấm toàn quân tiểu tiện lung tung. Đào ra nhà cầu đặc biệt và tiến hành khử trùng triệt để đối với nó. Đối với phân và chất thải nôn mửa của bệnh nhân thì đều được đem đi chôn lấp hoàn toàn.
*nhà cầu: nhà vệ sinh, WC
Đúng là gặp quỷ mà, trận quyết chiến với thành Thiên Việt đầu tiên thế mà lại không phải cùng địch nhân khai chiến mà là chiến đấu với bệnh dịch sốt rét.
Thẩm Lãng mặc dù mang theo rất nhiều thuốc Quinine và thuốc từ cây Thanh Hao, nhưng với số lượng nhiều người mắc bệnh như thế này, số lượng vẫn là không đủ dùng. Cho nên, hắn phái ra một chi quân đội Amazon dùng tốc độ nhanh nhất trở về thành Nộ Triều lấy thêm thuốc, bằng không chưa chữa trị được bao nhiêu thì đã hết thuốc.
………
Ba ngày sau khi đội quân của Thẩm Lãng chiếm cứ khu vực săn bắn Thiên Việt, các thành viên trong gia tộc họ Chủng lần lượt đổ bệnh, gồm có Chủng Nghiêu, Chủng Ngạc, Chủng Sư Sư. Gần như hơn một nửa số thành viên họ Chủng đã ngã bệnh, bắt đầu sốt lên và bắt đầu cảm thấy ớn lạnh.
“Lạnh,…Lạnh, … Lạnh…..”
“Ta muốn chết, ta muốn chết….”
Chủng Sư Sư mặc dù đã được đắp 2 lớp chăn thế nhưng vẫn như cũ không ngừng run rẩy. Cái lạnh này phảng phất như từ trong xương cốt chui ra vậy. Đôi môi tái nhợt, móng tay bầm tím, hàm răng va vào nhau cầm cập.
Chứng bệnh này quả thật phụ thuộc vào thể trạng của từng người. Thế nhưng triệu chứng rét lạnh của Chủng Sư Sư lại nghiêm trọng hơn nhiều so với những người khác. Người bình thường chỉ kéo dài khoảng một khắc, tối đa là một giờ, trong khi Chủng Sư Sư thì đã duy trì mấy giờ rồi. Cuối cùng khuôn mặt của nàng trắng bệch, không chút huyết sắc, môi cũng bắt đầu tím tái.
Chủng Nghiêu mặc dù cũng phát bệnh, thế nhưng không có nghiêm trọng như vậy.
Mọi người trơ mắt nhìn hơi thở Chủng Sư Sư dần trở nên yếu đi, sự sống dần mất đi.
Này thật đúng là quái bệnh a!
Bệnh sốt rét mặc dù sẽ chết, thế nhưng không phải là giai đoạn này a!
Hiện tại phát rét chẳng qua cũng chỉ là giai đoạn thứ 2 mà thôi. Hơn nữa Thẩm Lãng cũng đã cho dùng thuốc làm từ cây Thanh Hao rồi, đây là thuốc đặc hiệu siêu cấp đối với bệnh sốt rét lúc ban đầu, phải là rất nhanh sẽ thấy hiệu quả mới đúng, vì sao lại không thấy có hiệu quả. Sao nàng ta lại giống như đang cận kề cái chết vậy?
“Bệ hạ, van cầu ngài cứu lấy tiểu nữ.”
Chủng Nghiêu quỳ xuống dập đầu nói:
“Từ nay về sau, nó sẽ làm nô tỳ cho ngài.”
*tiểu nữ: con gái.
Tiếp theo, Thẩm Lãng đã thử dùng đủ loại biện pháp, nhưng không có cách nào ngăn cản lại tình trạng xấu đi của Chủng Sư Sư. Nhiệt độ cơ thể của nàng liên tục giảm xuống, sự sống dần trở nên mong manh hơn.
Tại sao, tại sao lại như vậy?
Thẩm Lãng cắt cổ tay nàng, lấy ra nửa ống máu, sau đó quan sát dưới kính hiển vi.
Kết quả phát hiện ngoài trừ vi trùng sốt rét ra, lại còn có những sinh vật khác nữa?? Đây là… đây là sâu độc của Phật Sơn?? Lúc trước vẫn luôn tiềm phục trong cơ thể của Chủng Sư Sư, sau dưới sự kích thích của vi trùng sốt rét, ngược lại khiến cho sâu độc trong cơ thể cũng bị kích hoạt à??
Nhưng…. Đây là cái sâu độc gì a?
Hắn phát hiện ra cái sâu độc này cũng không có hồi sinh trên phạm vi rộng mà là tiến vào một trạng thái quỷ dị.
Sâu độc của Phật Sơn rất đáng sợ. Chúng có các giai đoạn phát triển khác nhau, có thể ở giai đoạn thứ nhất, giai đoạn thứ 2 vô hại, nhưng lúc bước vào giai đoạn thứ 3 xong, trong nháy mắt khiến cho vật chủ gặp phải trí mạng, có thể chết người, lúc đó xuất hiện các loại bệnh trạng vô cùng đáng sợ.
Ai là người đã hạ độc Chủng Sư Sư? Vì sao lại hạ độc nàng?
Thẩm Lãng hỏi:
“Chủng hầu, chuyện gì đã xảy ra đối với Chủng Sư Sư trong vòng 2 năm qua?”
Chủng Nghiêu nói:
“Sau khi đính hôn giữa Chủng Sư Sư và Chúc Hồng Bình thất bại, Ninh Thiệu từng nói bóng nói gió rằng, hắn nguyện ý nạp Sư Sư làm phi tử, kết quả bị ta cự tuyệt. Sư Sư cũng cự tuyệt, hơn nữa thái độ còn rất không tốt.”
*phi tử: cung phi, phi tần.
Thẩm Lãng lại hỏi:
“Ninh Thiệu kia và Phật Sơn có quan hệ như thế nào?”
Chủng Nghiêu nói:
“Quan hệ giữa hai bên cũng không phải là vô cùng mật thiết. Nhưng Việt Quốc dù sao cũng là địa bàn của Thiên Nhai Hải Các. Cho nên, Phật Sơn đặt sự chú ý của mình lên người Ninh Thiệu chăng?”
Thẩm Lãng nói:
“Nữ nhi của ngươi đã bị người ta hạ độc. Đối phương có lẽ không muốn giết nàng mà là muốn hiếp bức nàng. Lần này dính phải ôn dịch bộc phát, loài sâu độc kia gặp phải sự kích thích đã kích hoạt, cho nên mới khiến nàng ta không ngừng phát rét, thậm chí khiến cho sinh mệnh dần càng yếu đi.”
*hiếp bức: uy hiếp và cưỡng bức.
----
Chủng Nghiêu chưa kịp lên tiếng thì một người phụ nữ từ bên ngoài lao vào, quỳ xuống trước mặt Thẩm Lãng.
“Thẩm Lãng bệ hạ, ta biết ngài không gì không làm được, ngài cứu nữ nhi của ta đi, nó là tâm can bảo bối của ta, chỉ cần ngài cứu sống nó, đời này nó sẽ làm nô tỳ cho ngài.”
Người này chính là mẫu thân của Chủng Sư Sư.
*mẫu thân: mẹ đẻ.
*nữ nhi: con gái ruột
Chủng Nghiêu kinh hãi nói:
“Phu nhân, người đang làm gì vậy?? Nhanh ra ngoài, nhanh ra ngoài??”
Do trong gia tộc họ Chủng đã có rất nhiều người dính bệnh sốt rét, duy chỉ có phu nhân là chưa bị nhiễm. Lúc này nàng ta thế mà lại không để ý tới nguy hiểm xông vào trong phòng bệnh.
Sau đó, Chủng Nghiêu cũng quỳ xuống trước mặt Thẩm Lãng, trán dính chặt đất. Một lúc sau nhi tử của Chủng Nghiêu cũng đi vào, quỳ gối trước mặt Thẩm Lãng.
*nhi tử: con trai.
Cả nhà họ Chủng đều quỳ xuống van nài Thẩm Lãng cứu sống Chủng Sư Sư.
“Được rồi, được rồi, ta sẽ cố gắng hết sức, nhưng mà nếu như không được…”
Thẩm Lãng nói.
Chủng Nghiêu liền nói:
“Nếu như không được, đó là do ý trời. Tội thần vô cùng biết ơn ân đức của bệ hạ.”
Thẩm Lãng nói:
“Tốt, vậy làm phiền các người toàn bộ đi ra ngoài.”
Hắn không có giải thích vì sao yêu cầu tất cả họ đi ra ngoài, bởi vì chuyện phát sinh kế tiếp, hắn không hy vọng để cho bất kỳ người nào thấy.
“Vâng!”
Chủng Nghiêu dẫn theo toàn bộ người nhà của mình rời khỏi nơi này.
Chưa nói tới việc Thẩm Lãng sẽ không làm gì đối với con gái bọn họ, thậm chí có làm gì đi chăng nữa thì cũng không có sao, giống như Chủng Nghiêu đã nói rồi, chỉ cần Thẩm Lãng có thể cứu được Chủng Sư Sư, vậy thì nó sẽ làm nô tỳ cho Thẩm Lãng.
……….
Sau khi toàn bộ người gia tộc họ Chủng rời đi, Thẩm Lãng bưng lấy một chén thuốc, sau đó đưa cho Chủng Sư Sư uống.
“Thẩm Lãng, ta sắp chết à?”
Chủng Sư Sư run rẩy hỏi.
Thẩm Lãng không trả lời, chỉ đút cho nàng uống hết bát thuốc này.
Chẳng bao lâu sau, Chủng Sư Sư dần lâm vào hôn mê.
Thẩm Lãng chích ra của mình ra 1 mili máu, sau đó tiêm vào cơ thể của Chủng Sư Sư. Hắn không biết trong cơ thể của Chủng Sư Sư có loại sâu độc gì? Nhưng chỉ cần là sâu độc của Phật Sơn, máu của Thẩm Lãng có thể giết chết chúng.
Quả nhiên, ngay sau khi máu của Thẩm Lãng tiến vào cơ thể của Chủng Sư Sư, máu của hắn bắt đầu nhanh chóng giết chết sâu độc xa lạ có trong máu của nàng.
Hiệu quả tức thì!
Thân thể mềm mại của nàng dần dần khôi phục lại nhiệt độ, vốn tái nhợt không có chút huyết sắc nào dần trở nên ửng hồng.
Nhưng… không đúng!
Sau đó, cơ thể của nàng càng lúc càng đỏ hơn, giống như thể muốn thiêu đốt hoàn toàn vậy. Cuối cùng da thịt toàn thân nàng là một màu đỏ ửng.
Thẩm Lãng lúc đầu vốn cho nàng uống thuốc mê, nàng đáng lẽ ra phải ngủ mê man mấy canh giờ liền, thế nhưng đúng lúc này đột nhiên mở hai mắt ra.
“A……A…….A……”
Tiếp đó, Chủng Sư Sư cảm thấy cả cơ thể mình giống như nổ tung một loại vậy. Từng tiếng kêu đau đớn phát ra.
Phu nhân ở phía ngoài nghe thấy tiếng con gái mình thất thanh kêu la lên, muốn xông vào, nhưng bị Chủng Nghiêu ngăn cản lại.
“Rầm rầm rầm!”
Không chịu nổi sự đau đớn hành hạ, Chủng Sư Sư giáng mạnh quả đấm xuống, trong nháy mắt đem cả chiếc giường gỗ chắc chắn đập vỡ tan thành mảnh nhỏ.
Thẩm Lãng nhìn mà không biết làm sao? Máu của hắn tiêm vào cơ thể Chủng Sư Sư sao lại sinh ra phản ứng lớn tới như vậy?? Đây rốt cuộc là do Chủng Sư Sư có thể chất đặc thù hay là do máu của hắn??
Nhưng tính mạng nàng đã không còn nguy hiểm nữa rồi, bởi vì mặc dù nàng la thất thanh, thảm thiết đấy nhưng ít nhất thở đã bình thường.
Bất quá, âm thanh tiếp theo lại khiến cho Thẩm Lãng phải cảm thấy xấu hổ, chỉ muốn chui xuống đất.
“Thẩm Lãng, thì ra người chính là Bạch Vô thường kia, người chính là cái tên Bạch Vô Thường đã lấy đi sự trong sạch của ta, ngươi chính là tên cầm thú đó.”
……….
Trong vài ngày tiếp theo đó, mỗi ngày đều có vô số binh lính ngã bệnh ở trong khu vực săn bắn Thiên Việt. Mặc dù đã được chữa trị nhưng cũng không có khỏi bệnh nhanh như vậy.
8000 người, 1 vạn người, hai vạn người, 4 vạn người ngã bệnh….
Ngày càng có nhiều binh sĩ ngã xuống vì bệnh dịch.
Thân là một vị bác sĩ, Thẩm Lãng nhìn ra được, tình hình dịch bệnh này rất nhanh sẽ được khống chế, do được chữa trị kịp thời, nên đa phần tính mạng của binh sĩ đã được giữ lại.
Nhưng đối với người ngoài, toàn bộ khu vực săn bắn Thiên Việt giống như biến thành địa ngục vậy.
Tiếp theo, Thẩm Lãng hoàn toàn phong toả cả đại bản doanh khu vực săn bắn Thiên Việt lại. Hơn nữa còn cho người tuần tra canh gác 3 vạn dặm xung quanh khu vực này, đảm bảo không để cho bất kỳ tên gián điệp nào tới gần.
Nhưng trên đỉnh núi gần đó vẫn có người quan sát được bằng kính viễn vọng, sau đó liên tục truyền tin tức về vương cung.
“Bệ hạ, chúc mừng, chúc mừng!”
“Thẩm Lãng quả nhiên đã rơi vào cái bẫy dân tâm của ngài. Hắn đã tiếp nhận 8 vạn quân đầu hàng. Hiện tại bệnh sốt rét đang điên cuồng bộc phát ở trong quân doanh, đã có mấy vạn người ngã xuống vì bệnh, nơi đó đã biến thành một mảnh địa ngục.”
“Hiện tại bên trong khu vực săn bắn Thiên Việt, mỗi ngày đều có một nhóm lớn người chết đi, thi thể được mang ra nhiều chi chít, đếm không xuể. Mỗi ngày đều là đốt thi thể, mùi hôi ngất trời.”
Tương Vương – Ninh Thiệu hỏi:
*Tương Vương: Việt Vương.
“Quân đội Thẩm Lãng thì sao? Có bị lây nhiễm dịch bệnh không?”
Niên công công nói:
“Không thấy có thi thể binh lính quân đội của Thẩm Lãng được mang ra, nhưng theo sự quan sát của chúng ta có thể thấy được, Đông đại doanh của Thẩm Lãng cũng đã bắt đầu kiến tạo khu cách ly. Hơn nữa quân trông giữ trên tường của khu Đông đại doanh càng ngày càng thưa thớt. Vì vậy khẳng định, quân đội Thẩm Lãng cũng đã phát sinh dịch bệnh trên phạm vi rộng, quân số không ngừng giảm xuống.”
Ninh Dực nói:
“Diệu kế của bệ hạ đích thực vô song mà. Quân đội của Thẩm Lãng còn chưa có đánh, đã gặp phải tai ương ngập đầu. Một chiêu này của bệ hạ đích thực quá hay, đúng là kỳ nhân”
Ninh Thiệu không có nói gì, nhưng trong ánh mắt lộ ra quang mang tàn nhẫn. Độc kế này của hắn quả nhiên có hiệu quả !
Độc trùng của Phật Sơn quả nhiên lợi hại, thật đúng là không làm quả nhân thất vọng.
……….
Quân đội của Thẩm Lãng đã đồn trú ở khu vực săn bắn Thiên Việt được 25 ngày. Dường như nơi này đã biến thành một vùng đất chết, vô cùng tĩnh mịch. Thi thể được mang ra càng ngày càng ít đi và xác chết bị đốt cũng ngày một ít đi hoặc có lẽ đã chết hết rồi.
Gián điệp của Ninh Thiệu không thể nào dự đoán được quân đội của Thẩm Lãng đã thương vong bao nhiêu thế nhưng dựa vào mắt thường cũng có thể thấy được quân coi giữ trên tường thành đã vô cùng thưa thớt rồi, còn chưa tới 1 vạn người.
Hơn nữa trên bầu trời đại doanh, vô số quạ đen bay lượn, mười mấy con, mấy trăm con…. mỗi ngày đều phát ra tiếng quạ kêu tang thương.
Trận chiến này còn chưa đánh, quân đội của Thẩm Lãng đã gặp phải tai ương ngập đầu, rất nhanh sẽ bị ôn dịch tiêu diệt sạch.
………….
Bên trong đại doanh!
Chủng Nghiêu đã khỏi hẳn nói:
“Bệ hạ, Ninh Thiệu còn chưa có xuất binh.”
Hella nói:
“Đừng bảo hắn phát hiện ra quỷ kế của chúng ta rồi nha?”
Thẩm Lãng nói:
“Chắc không, có lẽ cũng chỉ là lòng tham mà thôi, muốn đợi cho ôn dịch tiêu diệt hết chúng ta.”
Hella nói:
“Vậy phải làm thế nào bây giờ?? Cũng không thể chờ đợi hắn như vậy a?? Vài chục vạn đại quân của hắn và Chúc thị nếu như vẫn không tới tấn công chúng ta thì sao? Chúng ta cũng không thể cứ như vậy tấn công Vương đô được, cũng không thể đem cả thành Thiên Việt oanh tạc thành đống hoang tàn được.”
Thẩm Lãng nói:
“Chuẩn bị diễn trò mới, tập hợp quân đội, giả vờ sơ tán và muốn rút lui.”
……….
Bên trong Vương cung!
Niên công công nói:
“Bệ hạ, bệ hạ, Thẩm Lãng muốn chạy, quân đội may mắn còn sống sót của hắn đang tụ hợp lại, muốn bỏ chạy!”
Tương vương – Ninh Thiệu nói:
“Truyền lệnh ta, đại quân tấn công khu vực săn bắn Thiên Việt, đem quân đội Thẩm lãng chém tận giết tuyệt! Còn về diệt Thẩm Lãng, nhất định phải do quả nhân chủ đạo, mà không phải họ Chúc kia! Quả nhân muốn cho mọi người thấy, Tương quốc này là Tương quốc của quả nhân, mà không phải là Tương quốc của họ Chúc!”
“Họ Chúc thì sao chứ?? Huyết hồn quân của Chúc Hồng Tuyết thì sao chứ?? Địch nổi độc kế của quả nhân không? Lúc Thẩm Lãng dùng bệnh độc tru diệt Thông Thiên tự và Điểu Tuyệt thành của ta, hắn có nghĩ tới ngày hôm nay không?”
“Thẩm Lãng đúng thật là buồn cười mà, vì dân tâm lại hi sinh quân đội của mình, người như vậy sao xứng xưng vương xưng đế chứ? Cái gì mà nhân nghĩa, cái gì mà vương đạo, đúng là ngu xuẩn tới nực cười mà!”
“Truyền chỉ, đại quân nam hạ!”
Theo lệnh của Tương quốc – Việt Vương, đại quân vài chục vạn người mênh mông cuồn cuộn Nam hạ, hướng về phía khu vực săn bắn Thiên Việt nơi Thẩm Lãng đang đóng quân.
Vận mệnh trận đại quyết chiến thành Thiên Việt chính thức bắt đầu!
……….