“Phụ thân, phụ thân….”
Chúc Nhung vội vàng tiến lên đỡ Chúc Hoằng dậy, theo bản năng muốn hô to gọi người tới, nhưng một màn này ngàn vạn lần không thể để cho bất luận kẻ nào nhìn thấy được.
Hắn liều mạng vỗ vỗ vào lưng và ngực của Chúc Hoằng, truyền nội lực để giúp ông ta thở dễ dàng hơn. Song ngay tới cả bản thân hắn cũng cảm thấy đầu óc mình như muốn nổ tung vậy. Cuộc đời này chưa bao giờ hắn trải qua tình huống đảo lộn giống như thế này (2).
Chúc Nhung không phải là người không chịu nổi những thất bại. Những năm qua hắn đã thua rất nhiều lần rồi, nhất là trận Ninh Dực và Căng quân, gần như trận đó đã phá hỏng tiền đồ của gia tộc họ Chúc tại nước Tương, nhưng không có lần nào đáng sợ như lần này. Huyết Hồn quân của Thiên Nhai Hải Các là một đội quân vô địch a, đội quân này đã quét ngang trăm vạn đại quân của các nước Tây vực mà!!
Chúc Nhung hắn mặc dù không hiểu rõ về liên quân các nước Tây Vực, nhưng tăng binh của Đại Kiếp Tự vô cùng mạnh, thế nhưng vẫn bị Huyết Hồn Quân tàn sát. Vậy mà bây giờ Huyết Hồn Quân lại thua trước Thẩm Lãng? Hắn không tin, tuyệt đối không tin.
“Chúc đại nhân không tin?”
Chủng Nghiêu hỏi.
Chúc Nhung dĩ nhiên không tin rồi, dù rằng nhìn thấy cờ xí của Huyết Hồn quân và chuôi kiếm của Chúc Hồng Tuyết, thế nhưng hắn vẫn không tin.
Chủng Nghiêu nói:
“Nơi này cách chiến trường cũng chỉ có vài chục dặm mà thôi, ngài có thể tới đó kiểm nghiệm một cách rõ ràng, bệ hạ chúng ta ra lệnh thu thập thi thể Huyết Hồn quân, tới đó ngài vừa vặn sẽ nhìn thấy được vô số thi thể được chất đống như núi. Hiển nhiên Chúc Nhung đại nhân nên tự thân tới nhìn, bởi vì toàn bộ chiến trường ngày hôm nay, bất luận tên thám tử nào được phái tới thăm dò trong phạm vi 20 mươi dặm xung quanh chiến trường đều sẽ bị bắn chết không tha.”
Chúc Hoằng mơ màng tỉnh lại, vẫy tay nói:
“Chúc Nhung, ngươi… ngươi tự mình đi kiểm tra đi.”
“Vâng!”
Chúc Nhung đáp.
Chủng Nghiêu nói:
“Chúc đại nhân cẩn thận, ngàn vạn lần đừng cho bất kỳ ai phát hiện ra, bởi vì…kết quả trận chiến đấu này chúng ta muốn tuyệt đối giữ bí mật.”
Một lát sau, Chúc Nhung lén rời khỏi thủ đô, lao về phía chiến trường ở phía nam.
………..
Chiến trường chỉ cách thủ đô vài chục dặm, nên hắn cũng chỉ mất một canh giờ là tới nơi.
Trước tiên, Chúc Nhung nhìn thấy cờ xí của Chúc Hồn quân. Năm võ sĩ Huyết Hồn quân giương cung lắp tên, lạnh lùng nói:
“Biến, bằng không giết không tha.”
Chúc Nhung theo bản năng thầm vui mừng trong lòng, Huyết Hồn quân?? Đây chẳng phải là nói Huyết Hồn quân đã thắng rồi sao? Bằng không làm sao có thể kiểm soát được toàn bộ chiến trường? Chủng Nghiêu nói vậy là có ý gì? Dĩ nhiên hắn không phải kẻ ngốc, ý nghĩ này cũng chỉ là vừa mới thoáng hiện qua trong đầu mà thôi, hắn đoán có lẽ đây là quỷ kế của Thẩm Lãng.
"Ta là chúc nhung, ta là chúc nhung."
Chúc nhung hô to nói.
"Vút vút vút..."
Năm võ sĩ Huyết Hồn Quân đột nhiên bắn tên.
"Vút vút vút vút..."
Một cảnh tượng vô cùng kinh diễm xuất hiện, năm mũi tên này trên không trung vẽ ra một ánh sáng xanh lấp lánh, bay xa cả ngàn mét.
Cung tên thượng cổ, phát ra đuôi lửa, trong đêm tối giống như lưu tinh.
* lưu tinh: sao băng.
“Phập phập, phập phập, phập phập..."
Chỉ trong chốc lát, những tiếng kêu thảm thiết vang lên, vài tên thám tử đến do thám chiến trường đều bị bắn chết ngay lập tức.
Tại sao lại có cung tên thượng cổ? Hiển nhiên là Thẩm Lang đã sửa chữa lại trung tâm điều khiển năng lượng, nên những cung tên thượng cổ này mới khôi phục lại tác dụng vốn có của nó.
Tuy nhiên như vậy, càng giống như là kết quả đại thắng của Huyết Hồn Quân. Mà mấy tên võ sĩ Huyết Hồn Quân này hiển nhiên là do quân Thẩm Lãng giả trang mà thành, hắn đây là chuẩn bị gài bẫy người ta đây mà.
"Chúc Nhung đại nhân? Mời!"
Chúc Nhung được cho qua.
Hắn tiến vào chiến trường, đi thêm mười mấy dặm, cả người liền cứng đờ, chân run lẩy bẩy, gần như không thể tiến bước được nữa. Vì hắn nhìn thấy những bộ giáp của Huyết Hồn quân được chất đống như núi, cùng với đó là vô số thi thể của Huyết Hồn quân, tất cả đều được chất lên xe ngựa.
Lúc này hy vọng cuối cùng của hắn cũng tan vỡ, Huyết Hồn quân của Thiên Nhai Hải Các không những thua, mà còn là toàn quân bị diệt.
"Chúc Nhung đại nhân đến rồi?"
Chủng Ngạc bước tới nói: "Muốn đi gặp Thẩm Lãng bệ hạ không?"
Chúc Nhung hắn thực sự không muốn gặp, bởi vì Thẩm Lãng là một người rất xấu tính, tiểu nhân, sau khi hắn thắng rồi, còn muốn hắn khiêm tốn sao?? Hoàn toàn không thể nào, hắn ta chắc chắn sẽ vênh váo đắc ý, nhưng hiện tại Chúc Nhung không thể không đi gặp.
………..
----
(*) Bệnh Parkinson là một bệnh thoái hóa thần kinh mạn tính, tiến triển chậm, ảnh hưởng đến khả năng vận động của cơ thể. Bệnh thường xuất hiện ở người trên 60 tuổi, nhưng cũng có thể xảy ra sớm hơn.
Bệnh có những biểu hiện sau: run, cứng cơ, chậm chạp, rối loạn thăng bằng và phối hợp.
(2) cuộc đời này hắn chưa bao giờ trải qua tình huống đảo lộn như thế này (2): đoạn này Chúc Nhung cảm thấy vô cùng bàng hoàng và sốc trước những tin vừa được nghe. Ông ta không thể tin vào những gì đang xảy ra và cảm thấy mọi thứ xung quanh mình bị đảo lộn hoàn toàn.
Quả nhiên, Chúc Nhung đoán không có sai.
Sau khi tiến vào đại doanh, hắn liền thấy Thẩm Lãng một thân cẩm phục kim quan, đầu thì ngả lên đùi một mỹ nhân tuyệt sắc, lười biếng nhìn hắn bước vào. Bộ dạng này của hắn, không cần diễn cũng đã giống hệt một tên hôn quân rồi.
* cẩm phục kim quan: y phục gấm hoa, đội vương niệm vàng.
"Chúc Nhung đại nhân, vẫn khỏe chứ? Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, ngài không ngờ đến phải không?"
Thẩm Lãng cười lạnh, nói tiếp: "Lúc ta chật vật bỏ chạy, các ngươi hả hê ăn mừng, có ngờ đến ngày hôm nay không?"
Chúc Nhung lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa nhưng vẫn không nhịn được chỉ muốn ói một bãi. Thẩm Lãng, cái bộ mặt tiểu nhân nhà người còn có thể biểu hiện rõ ràng hơn được nữa không?
Một lúc lâu sau, Chúc Nhung mới khàn giọng hỏi: "Chúc Hồng Tuyết đâu?"
"Đi rồi."
Thẩm Lãng đáp: "Về Thiên Nhai Hải Các rồi."
Chúc Nhung không khỏi ngớ người ra, hắn hiểu rõ Chúc Hồng Tuyết nhất, là một người vô cùng coi trọng danh dự, kiêu hãnh đến cực điểm, hắn không thể nào bỏ chạy. Nếu chiến bại, chỉ có hai trường hợp, hoặc bị bắt, hoặc bị giết.
Thẩm Lãng nói: "Chúc Nhung đại nhân, Chúc Hồng Tuyết thật sự là con trai của ngài sao?"
Nghe vậy, sắc mặt Chúc Nhung liền thay đổi kịch liệt, nói:
“Đương nhiên rồi, hắn là con trai của ta, bất cứ ai đừng mơ tưởng phủ nhận điều này."
Thẩm Lãng lại nói:
“Hắn và Đại Soả giống nhau, đều là do phụ thân ta bồi dưỡng nên. Ngươi, Chúc Nhung, không thể nào sinh ra một đứa con có huyết mạch nghịch thiên tới như vậy."
Chúc Nhung quả quyết nói: "Không có bằng chứng, Thẩm Lãng đại nhân đừng nói những lời như vậy, Chúc Hồng Tuyết là con trai của ta, đây là sự thật không thể thay đổi."
Đối với Chúc Nhung, thậm chí đối với toàn bộ gia tộc họ Chúc ở Tương quốc mà nói, đây là điều vô cùng quan trọng. Trận quyết chiến ở thành Thiên Việt gia tộc hắn thua, hậu quả nhận được dĩ nhiên đáng sợ, đối với gia tộc họ Chúc mà nói gần như là tai hoạ ngập đầu. Nhưng không có nghĩa là hoàn toàn tuyệt vọng, bởi vì Thiên Nhai Hải Các vẫn còn đó, hai vạn Huyết Hồn Quân bị tiêu diệt đối với Thiên Nhai Hải Các mà nói thậm chí còn chưa thương cân động cốt.
*Thương cân động cốt: trọng thương đến gân cốt
Cho nên chỉ cần địa vị Chúc Hồng Tuyết ở Thiên Nhai Hải Các không thay đổi, gia tộc họ Chúc sẽ vẫn còn tia hy vọng. Mà một khi thân phận của hắn bị triệt để vạch trần, vậy thì gia tộc họ Chúc tựu xong đời.
Thẩm Lãng cười nói: "Chúc Dung đại nhân, ngài cứ cao hứng đi.”
Thẩm Lãng không nhịn được hôn lên đùi của mỹ nhân tuyệt sắc một cái, sau đó lại lười biếng tựa vào vòng eo nhỏ của nàng.
"Chúc Nhung đại nhân, ngài là người thông minh, hẳn là ngài biết được mục đích của ta nhỉ, đúng không?"
Thẩm Lãng hỏi.
Chúc Nhung dĩ nhiên biết, Thẩm Lãng cho người giả làm Huyết Hồn Quân phong tỏa toàn bộ chiến trường, giả vờ như Huyết Hồn Quân đại thắng chẳng phải là để đánh lừa Ninh Thiệu và tất cả mọi người sao? Chẳng phải là muốn không tổn hao gì cứu Ninh Nguyên Hiến, Ninh Chính và tất cả mọi người ra sao?
Nếu như tin tức Thẩm Lãng đại thắng truyền ra ngoài, tên điên Ninh Thiệu kia rất có thể sẽ liều lĩnh làm bậy. Một tên điên vặn vẹo như hắn chuyện gì cũng dám làm.
"Chúc Nhung đại nhân, các ngươi sẽ hợp tác chứ?"
Thẩm Lãng hỏi.
Chúc Nhung khổ sở nói: "Có."
Thẩm Lãng nói: "Ngươi sẽ cùng chúng ta diễn kịch chứ?"
Chúc Nhung khổ sở nói: "Có."
Trầm Lãng nói: "Ta còn có một điều kiện."
Chúc Nhung nói: "Thẩm Lãng các hạ, ai cũng có thể đầu hàng, nhưng gia tộc họ Chúc chúng ta quyết không đầu hàng, chúng ta có thể bị giam cầm, có thể bị lưu đày, nhưng tuyệt đối không thể nào đầu hàng."
*các hạ: ngài (lời nói kính trọng dùng trong ngoại giao)
Thẩm Lãng nói:
“Nha đầu Chúc Ninh kia đã lập gia đình chưa?”
Chúc Nhung ngay lập tức tái mặt, ông ta thật sự không thể nào hiểu nổi loại người như Thẩm Lãng, ngươi là một nhân vật lớn, sao lại còn so đo những chuyện nhỏ nhặt lúc trước chứ?
Thẩm Lãng nói: "Kim Mộc Thông nhà ta cũng chưa có thành hôn a, hai người đó thật sự là trời sinh một cặp.”
Chúc Nhung khom người nói:
“Cáo từ.”
Thẩm Lãng cười đầy sảng khoái nói:
“Ha ha ha, Chúc đại nhân đi thong thả, để bảo vệ an toàn cho ngài, ta sẽ phái mấy trăm tên ' Huyết Hồn quân' theo ngài trở lại gia trang.”
…………..
Khi Chúc Nhung rời khỏi chiến trường, quân đội của Thẩm Lãng vẫn đang diễn kịch, cung tên thượng cổ vẫn bắn ra một cách điên cuồng.
Đến đây thăm dò có rất nhiều người, có người của Ninh Thiệu, có người của Ninh Dực, còn có cả người của Ẩn Nguyên Hội nữa. Quân giả dạng Huyết Hồn quân của Thẩm Lãng mỗi lần bắn đều để lại một hai người chạy thoát, để họ đem tin tức về cho chủ nhân của mình.
Nửa đêm, Chúc Nhung trở lại phủ Tể tướng, và mấy trăm tên được gọi là ‘Huyết Hồn quân’ kia cũng theo vào bên trong phủ họ Chúc. Nếu họ Chúc không nghe lời mà nói, bọn họ sẽ giết sạch sẽ.
"Phụ thân..."
Chúc Nhung run rẩy nói.
"Không cần phải nói."
Chúc Hoằng khoát tay, trong mấy canh giờ qua ông ta đã bình tĩnh lại, dần dần chấp nhận kết quả đáng sợ này.
Ông cầm tách trà lên hớp một ngụm, hai tay khẽ run rẩy, thậm chí cảm thấy ông trời thật quá tàn nhẫn với mình. Ông đã hơn tám mươi tuổi rồi thế mà vẫn phải chịu đựng hai cú sốc lớn liên tiếp như vậy.
Một lúc lâu sau, Chúc Hoằng mới nói với Chủng Nghiêu: "Chủng Hầu, thật đúng là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, hiện tại phong thuỷ lại quay về với gia tộc họ Chủng của ngài rồi."
Chủng Nghiêu nói:
“Chúc Tướng nói đùa rồi, tương lai còn dài, trận đại quyết chiến ở thành Thiên Việt tuy vĩ đại nhưng đối với Bệ hạ mà nói đó cũng chỉ là khởi đầu. Cho nên, Chúc tướng hỏi ta có vui không, ta đương nhiên là vui rồi. Nhưng nếu ngài hỏi ta có đắc ý không, thì thật sự ta không. Gia tộc họ Chủng chúng ta sau này chỉ có thể theo bệ hạ, dù phía trước là thiên đường hay là địa ngục, cũng chỉ có thể bước tiếp, không còn lựa chọn nào khác."
Đây là lời thật lòng của Chủng Nghiêu, cũng là lời thật lòng của Chúc Hoằng. Gia tộc họ Chúc cũng chỉ có thể đi theo đế quốc Đại Viêm, theo Thiên Nhai Hải Các mà tiến tiếp, tuyệt không thể đầu hàng. Thẩm Lang biết rõ điều đó, nên chưa bao giờ chủ động khuyên họ đầu hàng, thế lực của Thiên Nhai Hải Các không hao tổn lông tóc gì, làm sao gia tộc họ Chúc họ có thể đầu hàng được chứ?
Chủng Nghiêu nói:
“Cục diện ngày mai phải nhờ tới Chúc Tướng, Thái Thượng hoàng Ninh Nguyên Hiến, Biện phi, Ninh Chính bệ hạ cùng tất cả mọi người, đều phải được bình an vô sự cứu ra ngoài. Hơn nữa, Ninh Thiệu, Ninh Dực, Ninh La, Thư Đình Ngọc cùng tất cả thuộc hạ dưới trướng của bọn họ đều phải bị bắt lại, việc này cần phải có sự phối hợp của Chúc tướng."
Chúc Hoằng run rẩy nói: "Ta nếu như phối hợp với Thẩm Lang, gia tộc họ Chúc chúng ta sẽ bị thân bại danh liệt."
Chủng Nghiêu nói:
“Ngài không biết đây là mưu kế của Thẩm Lãng bệ hạ sao?? Và ngài cũng là nạn nhân thôi. Hơn nữa thân bại danh liệt còn hơn chết hết cả nhà đúng không?"
Lời nói của hắn tuy rất nhẹ nhàng, thế nhưng đối với Chúc Hoằng lại chẳng khác gì sấm đánh ngang tai. Thẩm Lãng, nếu nói sẽ giết cả nhà, thì chắc chắn sẽ giết cả nhà.
Chủng Nghiêu tiếp tục nói:
"Gia tộc họ Chúc lúc này muốn chạy trốn, đoán chừng có lẽ không còn kịp nữa rồi đúng không?"
Chúc Hoằng run rẩy nói:
“Lão hủ biết phải làm như thế nào.”
*lão hủ: lão già cổ hủ này (lời nói khiêm tốn), già yếu.
Chủng Nghiêu nói:
“Vậy tiếp theo, ta có một số chi tiết cần phải bàn bạc lại với Chúc Tướng, để đảm bảo vỡ tuồng ngày mai được diễn ra xuôi sẻ. Chúc Nhung đại nhân, ngài cần phải chuẩn bị một số thứ, ta tin rằng rất nhanh Ninh Thiệu sẽ phái người tới thăm.”
…………
Bên trong Vương cung, Ninh Thiệu cũng đã nhận được tin tức chắc như đinh đóng cột. Họ đã phái đi hơn trăm thám tử, thế nhưng phần lớn đều bị giết chết, bị bắn chết bởi những mũi tên thượng cổ của Huyết Hồn quân. Cho nên kết cục đã được xác định 100% là Huyết Hồn quân đại thắng, Thẩm Lãng toàn quân bị diệt.
Vô Tranh đại sư của Thông Thiên Tự thở dài nói:
“Thế lực Thông Thiên Tự chúng ta ở Tương quốc đến đây là kết thúc. Ninh Thiệu, ngươi nên đến Chúc phủ rồi."
Tương Vương - Ninh Thiệu mặt co quắp từng đợt, không khỏi nhìn về phía Ninh Dực, hỏi:
"Lúc trước thời điểm ngươi gọi Chúc Hoằng là tổ phụ, có cảm giác thế nào?"
*tổ phụ: ông nội.
Ninh Dực nói:
"Còn có thể có cảm giác gì chứ? Lúc đó là ta từ tận đáy lòng mà gọi. Bệ hạ, điều này chung quy cũng là một tin tốt, Thẩm Lãng mới là kẻ thù không đội trời chung của chúng ta, hắn ta xong đời rồi, chúng ta hẳn nên vui mừng mới phải."
"Vui mừng?? Đúng là nên vui mừng."
Ninh Thiệu nói.
Vô Tranh đại sư nói:
“Bây giờ hãy đến Chúc phủ , bày tỏ thái độ khiêm nhường của ngươi đi.”
Tương Vương – Ninh Thiệu nói:
“Chẳng lẽ bọn họ còn dám làm ra chuyện phế lập hay sao?"
Lời này vừa ra, Ninh Dực không khỏi phấn khích lên, nếu gia tộc họ Chúc phế bỏ Ninh Thiệu, vậy hắn, Ninh Dực, có hy vọng hay không? Hắn là hoàng tử nghe lời nhất của Tương quốc a.
Vô Tranh đại sư nói:
“Nếu như ngươi khiến cho bọn họ cảm thấy không thể kiểm soát được, vậy thì mọi chuyện khó nói rồi. Trước khi trời sáng hãy đến bái kiến Chúc Hoằng , thể hiện sự khiêm tốn của mình, sau khi trời sáng đã không còn kịp nữa."
………
Khoảng ba giờ sáng, Tương Vương Ninh Thiệu bí mật đến thăm Chúc Hoằng.
"Thiệu bái kiến tổ phụ."
Ninh Thiệu cung kính quỳ xuống.
Chúc Hoằng mắt mờ sương, hiền hoà nói:
“Bệ hạ à, có chuyện gì ngài cứ phái người đến báo lão thần một tiếng, lão thần lập tức vào cung yết kiến, nào có chuyện vua tới gặp thần tử chứ."
Ninh Thiệu nói:
“Không, không, không, đây không phải là vua gặp thần tử, mà là tôn nhi tới gặp tổ phụ."
*tôn nhi: cháu
Chúc Hoằng cười nói: "Ngươi có lòng rồi, nhưng lễ nghĩa vua tôi vẫn phải giữ, sau này bệ hạ tuyệt đối không được làm như vậy nữa."
Tiếp đó, hai người lại thân mật trò chuyện thêm một lúc, Tương Vương - Ninh Thiệu không nhịn được hỏi: "Quân Huyết Hồn đã thắng trận, điều này ta biết, chỉ là không biết kết quả của Thẩm Lãng thế nào rồi?"
Chúc Hoằng nói:
“Ngày mai, Huyết Hồn quân sẽ vào cung để giải quyết trận chiến thành Thiên Việt, chính thức dâng đầu của hắn lên cho bệ hạ. Chuyện này bắt đầu ở nước Tương, vậy thì cũng nên phải kết thúc ở nước Tương.”
Ngay khi những lời này được thốt ra, Ninh Thiệu ngay lập tức cảm thấy phấn chấn, nhưng sau đó liền có chút thất vọng.
Thẩm Lãng đã chết? Bị chặt đầu?
Thật đáng tiếc, Ninh Thiệu vốn muốn tra tấn hắn đến chết, nhưng ai mà ngờ được Chúc Hồng Tuyết trực tiếp chặt đầu hắn.
Nhưng dù sao đây cũng là một chuyện tốt, dù rằng không thể tự tay giết chết Thẩm Lãng, thế nhưng có thể nhìn thấy đầu của hắn cũng đã thấy sảng khoái rồi.
“Vậy, Chúc Hồng Tuyết đại nhân đâu?”
Ninh Thiệu hỏi.
“Đã đi rồi.”
Chúc Hoằng nói:
“Ngày mai chỉ có ba ngàn Huyết Hồn quân tiến vào thủ đô, thực hiện nghi thức dâng đầu lên cho bệ hạ. Do đó, kính xin bệ hạ làm tốt khâu chuẩn bị có liên quan.”
Ninh Thiệu cười to nói:
“Quả nhân tất nhiên sẽ chuẩn bị kỹ càng rồi. Tất cả quan văn quan võ, tất cả quý tộc đều phải đến dự, nhất định phải đến chứng kiến khoảnh khắc vĩ đại này. Hiển nhiên còn có phụ thân của quả nhân nữa, ông ta luôn mong ngóng Thẩm Lãng, làm sao có thể không để ông ta không nhìn một cái được chứ?? Cả những tên thủ lĩnh phản nghịch kia của Thẩm Lãng nữa, tất cả đều phải chứng kiến thời khắc này. Để cho bọn chúng từ nay về sau hết hy vọng."
*quả nhân: vua chúa tự xưng thời xưa.
Chúc Hoằng cười mà không nói, kiểu nói bỏ đá xuống giếng như vậy, ông ta chắc chắn sẽ không bao giờ nói ra.
Ninh Thiệu nói tiếp:
“Đúng rồi, tổ phụ, có một việc tôn nhi vẫn không biết nên quyết định như thế nào?”
Chúc Hoằng nói:
“Bệ hạ ngàn vạn lần không nên nói như vậy, ngài là Tương Vương, mọi việc của nước Tương này hiển nhiên là ngài có quyền quyết định."
Tương Vương – Ninh Thiệu nói:
“Thẩm Lãng đã bị tiêu diệt rồi, vậy thì những tàn dư của hắn có cần nhất thiết phải giữ lại nữa không, để tránh lãng phí tiền mồ hôi nước mắt của nhân dân chúng ta?”
Chúc Hoằng cười nói:
“Lão thần vẫn câu đó, mọi việc do bệ hạ quyết định!"
Ninh Thiệu nói:
“Tôn nhi hiểu rồi.”
………..
Ngày hôm sau, bầu không khí trong thủ đô trở nên vô cùng ngột ngạt, rõ ràng là trời quang mây tạnh nhưng lại giống như có mây đen kéo đến vậy.
Tương Vương hạ chỉ, hôm nay tiến hành đại triều hội, bất kỳ quan viên nào cũng không được vắng mặt. Mặc dù trong thánh chỉ không có nói rõ là việc gì, thế nhưng tất cả mọi người đều đoán được.
*"Đại triều hội" (大朝會) có nghĩa là một buổi họp lớn của triều đình, nơi vua chúa và các quan đại thần cùng nhau bàn bạc những vấn đề quan trọng của đất nước.
Ninh Kỳ mặc giáp bước ra khỏi nhà, khuôn mặt lạnh như tiền, gần như không có bất kỳ cảm xúc gì. Mẫu thân Chủng phi của hắn cũng không có la hét náo loạn, bởi vì nàng ta đã ngất đi rồi.
Mặc dù trên danh nghĩa vẫn chưa có bất kỳ tin tức nào truyền đến, thế nhưng mọi người đều hiểu rằng Huyết Hồn Quân đã đại thắng, Thẩm Lãng toàn quân bị tiêu diệt, chỉ chưa đầy nửa canh giờ, trận chiến đã kết thúc.
"Phu quân? Thiếp là con gái của gia tộc họ Chủng, hay là chàng bỏ thiếp đi, hoặc là thiếp sẽ uống thuốc độc tự vẫn."
Vợ của Ninh Kỳ thê lương nói.
Ninh Kỳ vốn định cưới Chúc Ninh làm chính thê, thế nhưng cuộc hôn nhân này không có thành, cho nên con gái gia tộc họ Chủng vẫn như cũ là thê tử của hắn.
* thê tử: vợ.
Ninh Kỳ đưa tay vuốt ve khuôn mặt thê tử của mình, cũng không có lên tiếng. Bởi vì hắn hoàn toàn không biết được sắp tới mọi chuyện sẽ lan tràn tới mức nào, điều đáng sợ nhất không phải là sự truy cứu của Ninh Thiệu, mà là liên quân tới đế quốc Đại Viêm.
Gia tộc họ Chủng đã đầu hàng Thẩm Lãng vào thời khắc quan trọng nhất, thậm chí quân đội của hắn khi đối mặt với Thẩm Lãng cũng không chiến mà bỏ chạy. Vì vậy, nếu như đế quốc Đại Viêm tiến hành thanh trừng, đừng nói đến vợ của hắn, mà ngay cả gia đình của hắn cũng khó tránh khỏi cái chết.
"Nghe theo số phận thôi."
Ninh Kỳ cười nói: "Ta sẽ cố gắng hết sức, nhưng nếu như không thể tìm được cho các ngươi một con đường sống, vậy thì cũng đừng trách ta vô năng."
Sau đó Ninh Kỳ cưỡi ngựa hướng về phía hoàng cung.
Hôm nay trời thật đẹp, mặc dù mặt trời chưa có ló dạng, nhưng trời quang mây tạnh, rõ ràng mặt trời sẽ mọc như thường lệ.
Nhưng trong lòng Ninh Kỳ lúc này chỉ có một ý niệm: Từ nay về sau, tăm tối vô biên!
……….
Cổng lớn thành Hắc Thủy Đài từ từ mở ra.
Từ bên trong, từng chiếc xe tù nối đuôi nhau đi ra. Mỗi chiếc xe đều giam giữ một trọng phạm.
Biện Tiêu, ba phụ tử Trương Xung, Lê Chuẩn, Lê Ân, Ninh Cương, Ninh Khải,…, tổng cộng trên trăm chiếc xe tù, toàn bộ đều là thủ lĩnh, tàn dư của Thẩm Lãng.
*phụ tử: cha con
Sau khi ra khỏi nhà tù Hắc Thủy Đài, Trương Xung thậm chí còn vội vàng nhắm mắt lại. Lúc này tuy rằng mặt trời vẫn chưa có mọc, thế nhưng ánh sáng vẫn như cũ quá mạnh. Hai năm qua, bọn họ bị giam giữ trong nhà ngục tối tăm, đương nhiên không chịu nổi cường độ ánh sáng này, mắt đau nhói.
Và đây cũng là lần đầu tiên Trương Xung, BiệnTiêu, Ninh Cương, Ninh Khải gặp nhau kể từ khi bọn họ vào ngục, mỗi người bị giam giữ trong một góc nhỏ, chưa bao giờ gặp nhau.
Ai ai cũng đều gầy gò, ốm yếu, tóc bạc trắng như cước, khô héo như củi mục. Khi gặp lại nhau, họ không kìm được cảm xúc dâng trào, trong lòng tràn ngập nỗi niềm.
Công chúa Ninh La là người áp giải những người này vào hoàng cung, nàng vẫn như cũ đeo mặt nạ.
Nàng trực tiếp đi thẳng tới trước mặt Trương Xung nói: "Trương công, chắc hẳn ngươi nhớ Thẩm Lãng lắm nhỉ? Rất nhanh thôi sẽ được gặp hắn, thế nhưng là đầu của hắn.”
Trương Xung nghe xong thân thể run lên bần bật, nhưng không có lên tiếng.
Ninh La nói:
“Đương nhiên, các người cũng đừng nản lòng, bởi vì các ngươi cũng sẽ theo hắn xuống dưới, sau đại triều hội, các ngươi sẽ được đưa lên pháp trường, toàn bộ sẽ bị chém đầu, cũng xem như là chôn cùng Thẩm Lãng."
Trương Xung nghe vậy, nước mắt đục ngầu lăn dài trên má.
Ninh La lại nói tiếp:
“Thật xin lỗi, không có bữa cơm cuối cùng dành cho các ngươi. Con gái ngươi, Trương Xuân Hoa, hiện đang ở thành Nộ Triều. Chẳng mấy chốc, nó cũng sẽ xuống đây bầu bạn với các ngươi thôi, dĩ nhiên với điều kiện nó không bị đưa vào kỹ viện."
“Đi, áp giải tất cả về Vương cung."
"Bảo tất cả đao phủ ở pháp trường chuẩn bị sẵn sàng, hôm nay sẽ có rất nhiều người bị xử trảm, hãy mài dao cho thật sắc”
………..
Nhà giam Tông Chính Tự, Ninh Chính một thân xiềng xích bước ra.
Người này quả thật rất cứng đầu, mắt rõ ràng không chịu nổi ánh sáng bên ngoài, trong khi những người khác đều nhắm mắt, thì hắn lại mở to mắt ra, kết quả là bị ánh sáng làm cho đau mắt, nước mắt tuôn trào ra.
Tóc và râu của hắn mọc dài như cỏ dại, cả người gầy đét còn da bọc xương, nhưng tóc cũng không bạc đi, mà là xám đi. Và mỗi sợi tóc của hắn đều cứng như kim, giống như tính cách của hắn vậy, vừa thô lỗ vừa cứng đầu.
Ninh Dực ngồi trên lưng ngựa, cười lạnh nói:
“Ninh Chính, hai năm qua ông không nói một lời nào, vẫn cường ngạch đến cùng, chính là vì vẫn còn nuôi hy vọng vào Thẩm Lãng, tin rằng Thẩm Lãng nhất định sẽ giết trở lại, nhất định sẽ tới cứu các ngươi. Kết quả ngươi đã đoán đúng một nửa, quả thật hắn đã giết trở lại. Nhưng…hôm nay, toàn quân của hắn đã bị toàn diệt rồi. Đội quân hai vạn người tự xưng là thần kỳ, mạnh mẽ của hắn chỉ trụ được chưa đầy nửa giờ đã toàn quân bị diệt. Cái gọi là vương giả quay về, thật đúng là trò cười của thiên hạ mà, bất quá từ xưa đến nay hắn vốn luôn phô trương như vậy."
Khuôn mặt Ninh Chính vẫn không có bất kỳ thay đổi nào, phảng phất như thiết bản vậy.
*thiết bản: tấm sắt cứng.
*cường ngạch: cứng rắn, kiên quyết, không chịu nhượng bộ hoặc thay đổi ý kiến
Ninh Dực cười to nói:
“Ninh Chính, đến lúc này rồi mà ngươi vẫn không từ bỏ hi vọng sao? Ha ha ha ha, ngươi quả thật là một người ngu ngốc và nực cười nhất mà ta từng gặp. Người khác không thấy quan tài thì chưa đổ lệ, còn người thì dù thấy quan tài rồi thì cũng không có nhỏ lệ. Được rồi, được rồi, chúng ta sẽ tiến vào vương cung ngay bây giờ, chẳng mấy chốc nữa người sẽ được nhìn thấy cái đầu của Thẩm Lãng thôi, ha ha ha!"
Mặt Ninh Chính vẫn không biểu cảm gì, mang theo xiềng xích đi về phía hoàng cung.
Ninh Dực nói:
“Ngũ đệ à, sau khi người nhìn thấy đầu của Thẩm Lãng, người sẽ bị đưa lên pháp trường. Thẩm Lãng đã chết, đám các người không còn giá trị gì nữa, người cũng không giống như phụ vương có Ninh Hàn bảo vệ tính mạng, ngươi sắp bị chém đầu rồi, trước khi chết còn có điều gì muốn nói với ta không?"
Ninh Chính không thèm nhìn Ninh Dực lấy một cái, tiếp tục bước về phía trước.
Ninh Dực tức giận, trực tiếp cầm roi lên quất vào lưng Ninh Chính.
“Bốp bốp bốp…………..”
“Ninh Chính, đã đến lúc này rồi, sắp chết đến nơi rồi, mà người vẫn còn coi thường ta sao, coi thường ta sao???”
…………
Hôm nay, Tương Vương Ninh Thiệu mặc một bộ trang phục mới, từ vương miện cho đến vương bào đều mới tinh, thậm chí tới cả thanh bảo kiếm bên hông cũng là mới.
Sau khi mặc xong, hắn đi đến cung điện của Ninh Nguyên Hiến.
Mấy cung nữ đang tắm rửa và thay quần áo cho Ninh Nguyên Hiến. Hôm nay là Đại triều hội, Ninh Nguyên Hiến với tư cách là Thái thượng hoàng cũng phải tham gia.
Hơn hai năm qua, đây là lần đầu tiên Ninh Nguyên Hiến mặc lại vương bào, đội lại vương miện.
"Tám mươi mốt, tám mươi hai, tám mươi ba..."
Ninh Nguyên Hiến như là tượng gỗ bị người ta mặc đồ, miệng thì vẫn lẩm bẩm đếm số.
Ninh Thiệu phất phất tay, tất cả cung nữ đều bỏ chạy ra ngoài. Các nàng nhìn thấy Ninh Thiệu giống như thấy quỷ vậy. Mặc dù có một số chuyện không có công khai, thế nhưng những cung nữ này vẫn lờ mờ đoán ra được, sân bên ngoài cung điện Ninh Thiệu chôn đầy xác người.
Ninh Thiệu ngồi xổm xuống trước mặt Ninh Nguyên Hiến, nói: "Này, này, phụ vương, đừng giả bộ nữa, lần này là thật đấy, đừng có giả vờ nữa. Thẩm Lãng chết rồi, bị Chúc Hồng Tuyết một kiếm chém đứt đầu rồi, chẳng mấy chốc nữa sẽ được đưa thủ cấp vào vương cung."
"Tám mươi lăm, tám mươi sáu, tám mươi bảy..."
Ninh Nguyên Hiến run rẩy, dường như không nghe thấy gì, ánh mắt đục ngầu không còn chút ánh sáng nào.
Vì ông quá gầy, nên vương bào mặc trên người trông rất rộng, còn vương miện đội trên đầu thì lắc la lắc lư, phải buộc chặt lại bằng dây, bằng không sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào.
Vừa đếm, nước dãi từ khóe miệng ông ta cũng không ngừng chảy xuống.
Ninh Thiệu nói: "Phụ vương à, năm đó ta chẳng qua cũng chỉ giết vài cung nữ thôi mà? Tại sao người lại đưa ta đến Thông Thiên tự xuất gia chứ? Đều là con trai của người, tại sao kẻ khác có thể hưởng vinh hoa phú quý trong cung, còn ta thì lại phải đến Thông Thiên tự làm tôn tử chứ? Còn mẫu thân ta, bà ấy không đủ đẹp sao? Tại sao người không cho bà ấy một cái danh phận? Bà ấy chẳng qua cũng chỉ là gián điệp của Đại Kiếp Tự thôi mà ?? Cũng chỉ là hồ ly tinh thôi mà? Nhưng phụ vương người chẳng phải đã hưởng lạc bà ấy rồi sao? Vậy mà người còn đày bà ấy vào lãnh cung, có phải như vậy quá vô tình hay không?"
*tôn tử: cháu trai.
“Dĩ nhiên, ta không phải vì mẫu thân mà bênh vực dùm đâu. Do ngài không sắc phong bà ấy làm phi tử, khiến cho thân phận của ta thấp hèn. Tại sao ngài lại đối xử với ta như vậy?”
Ninh Thiệu lạnh giọng nói:
“Nói cho ta biết, tại sao lại như vậy chứ?”
Sau đó, Ninh Thiệu bóp mũi Ninh Nguyên Hiến, dùng lụa bịt miệng ông ta lại, lạnh giọng nói: "Đừng giả điên nữa, nếu ngài còn giả điên nữa, ta sẽ bóp nghẹt ngài đấy."
Rất nhanh, Ninh Nguyên Hiến toàn thân run rẩy, mặt đỏ bừng, mắt đỏ ngầu, có thể chết ngạt bất cứ lúc nào.
“Xin lỗi, xin lỗi, nhi thần biết sai rồi.”
Ninh Thiệu buông Ninh Nguyên Hiến ra, nói: "Nào, nào, nào, vương miện của ngài lệch rồi này, mặt đầy nước dãi."
Ninh Nguyên Hiến ho khan kịch liệt, sau đó lại tiếp tục đếm số, nhưng lại quên mất mình đếm số tới đâu rồi nên cả người ngẩn ngơ.
"Phụ vương à, lát nữa ngài sẽ thấy đầu của Thẩm Lãng thôi. Đến lúc đó ngài hẳn phải chết tâm rồi chứ, ngài sống mệt mỏi như vậy để làm cái gì? Hay là một lát nữa, ngài tự kết liễu cuộc đời mình đi. Đây là thuốc độc, ngài giữ lấy. Sau khi nhìn thấy đầu của Thẩm Lãng, thì tự mình uống đi nhé."
Ninh Thiệu lén nhét một lọ nhỏ vào tay áo Ninh Nguyên Hiến, vỗ nhẹ lên gương mặt tiều tụy của ông ta rồi nói: "Giấu kỹ vào nhé, nghe rõ chưa? Nghe rõ chưa? À mà này, ngài chẳng phải thích giả điên giả dại lắm sao? Vậy lát nữa ở trong cung, trước mặt bá quan văn võ, ngài tè ra quần luôn đi. Làm được thế thì ta mới tin ngươi thật sự bị điên."
"Người đâu, đưa Thái thượng hoàng thượng triều."
…………
Đại điện vương cung Tương quốc, lần đầu tiên có đông người đến thế, lên tới cả ngàn người.
Tất cả quan viên có phẩm cấp trong thủ đô, tất cả quý tộc đều tới dự. Cùng với đó là hàng trăm người được gọi là tàn dư của Thẩm Lãng cũng tới.
Bên trong đại điện không đủ chỗ, rất nhiều người phải đứng ở trên quảng trường bên ngoài đại điện.
Từ trước tới nay chưa bao giờ có Đại triều hội, đây là lần đầu tiên sau nhiều năm.
Thái thượng hoàng Ninh Nguyên Hiến ngự trên ngai vàng cao nhất, ánh mắt đờ đẫn, miệng không ngừng lẩm bẩm những lời vô nghĩa, nước miếng không ngừng chảy xuống.
Tương Vương - Ninh Thiệu ngồi trên vương toạ thấp hơn, lòng như lửa đốt, không ngừng tự hỏi: "Làm sao còn chưa có tới?"
Hàng ngàn quan lại bên dưới chia thành hai phe.
Một phe thì hân hoan vui mừng, như thể vừa được ban thưởng mũ áo, một người làm quan cả họ được nhờ.
Thẩm Lãng đã thua, cục diện cuối cùng cũng được ổn định, sẽ không còn biến động nào nữa. Bọn họ đều là nhờ vào nịnh bợ, luồn cúi nhà họ Chúc mà có được địa vị như bây giờ, giờ đây lại có thể tiếp tục a dua xu nịnh mà không gặp bất cứ trở ngại nào.
Phe còn lại thì vẻ mặt nghiêm nghị, u ám như mặt nước hồ thu.
Bọn họ đau đớn nhìn Ninh Nguyên Hiến điên dại, rồi lại nhìn Ninh Chính bị nhốt trong xe tù ở ngoài kia. Tuy nhiều người trong số họ từng bất hòa với Ninh Nguyên Hiến, nhưng dù sao cũng đã phụng sự ông ta suốt mấy mươi năm trời như vậy, lúc này nhìn vào mà có chút xót xa. Hiện tại, Tương quốc đâu còn hình hài là một vương quốc nữa? Triều đình nào còn là người nữa, mà chỉ toàn là quỷ đội lốt người!!
Và ngay lúc đó!
"Bùm bùm bùm bùm!"
Từ bên ngoài vọng lại một tràng những tiếng nổ lớn, giống như tiếng pháo.
Tiếp đó, tiếng bước chân dày đặc vang lên.
"Đến rồi, đến rồi, Huyết Hồn quân đến rồi!"
Tương Vương Ninh Thiệu không khỏi ngẩng đầu lên, tất cả các quan lại cũng đồng loạt quay đầu nhìn lại, nhìn về phía cổng cung điện.
Ba nghìn Huyết Hồn quân, bước đều tăm tắp, tiến vào vương cung.
Không thể nhìn thấy khuôn mặt bọn họ, vì toàn thân bọn họ đều được bao bọc trong áo giáp. Hơn nữa, áo giáp Huyết Hồn quân quá đặc biệt, không ai có thể làm giả được.
Chỉ có Huyết Hồn quân mới có dáng người cao lớn như vậy, chỉ có Huyết Hồn quân mới có thể tạo ra khí thế kinh người như vậy.
Chúc Hồng Tuyết không có xuất hiện, dẫn đầu đội quân này chính là Chúc Hoằng và Chúc Nhung.
Chỉ trong chốc lát, ba ngàn Huyết Hồn quân đã xếp hàng chỉnh tề trên quảng trường trước cung điện.
Tiếp đó, một ngàn người trong số họ tiến vào bên trong đại điện.
Bất cứ nơi nào Huyết Hồn quân đi qua, tất cả các quan lại đều nhường đường lại, bởi vì trên người họ tỏa ra một luồng sát khí vô cùng nồng nặc.
Tương Vương - Ninh Thiệu đứng dậy, cung kính nói: "Tướng gia ngài đã tới?"
* Tướng gia: Tể tướng, Thừa tướng, Tướng công
Lập tức, toàn bộ quan viên trong đại điện đồng loạt quỳ xuống nói: "Bái kiến Chúc tướng!"
………644