Hứa Văn Chiêu đã chết, mà chết không hề bình thản chút nào.
Nghe nói bị đánh đến vãi cứt.
- Lãng nhi, lần này con lập được công lao lớn rồi. - Bá Tước đại nhân nói:
- Không chỉ có vì đoạt về nhà hơn một vạn lượng vàng, hơn nữa còn móc ra con sâu mọt Hứa Văn Chiêu này, con muốn được thưởng gì?
Tâm trạng của Bá Tước đại nhân không tốt lắm, nhưng gương mặt đối với Thẩm Lãng lại ôn hoà.
- Con muốn ngủ với vợ. - Thẩm Lãng nhủ thầm:
- Nhạc phụ đại nhân, người ra một mệnh lệnh, bảo Mộc Lan lột sạch nằm trên giường chờ con. Bằng không người phái mấy nữ cao thủ lột sạch Mộc Lan, buộc chặt ở trên giường, thuận tiện cho con làm việc.
Đương nhiên, hắn chỉ dám thầm nhủ ở trong lòng thôi.
Nếu thật sự nói ra khỏi miệng, chính là muốn chết người.
- Đây là chuyện tiểu tế phải làm, nào dám muốn phần thưởng gì đâu ạ. - Thẩm Lãng nói.
Bá Tước đại nhân nói:
- Vi phụ sẽ giao phó toàn bộ phòng thu chi cho con, từ nay về sau con tới quản lý tài khoản phủ Bá Tước chúng ta được không?
- Đừng... - Thẩm Lãng vội vàng từ chối.
Ta tới phủ Bá Tước để ăn bám, là tới hưởng thụ vinh hoa phú quý, loại chuyện mệt mỏi quản lý công văn phòng thu chi như vầy cực khổ lắm, ngài vẫn nên giao cho những người khác đi.
Hơn nữa, những người làm công tác tính toán như thế này hay thường xuyên tăng ca thức đêm, không chỉ già nhanh hơn, còn làm chỗ kia suy yếu không cứng nổi.
Trai đẹp đỉnh cao như ta làm sao có thể hao tổn tâm trí làm công việc mệt mỏi này chứ.
- Con cảm thấy Lâm lão phu tử trung thành và tận tâm, tính tình chính trực, hơn nữa tinh thông toán học, giao phòng thu chi cho ông ấy thích hợp hơn nhiều. - Thẩm Lãng nói:
- Tiểu tế có thể truyền thụ phương pháp làm sổ sách cho đám người hầu, sau này những khoản thu chi đều rõ ràng, không chỉ làm ít công to, hơn nữa cũng có thể ngăn chặn hiệu quả chuyện sâu mọt đục khoét đút túi riêng.
Bá Tước đại nhân không nói gì.
Hứa Văn Chiêu còn nói Thẩm Lãng dã tâm bừng bừng, nhìn bộ dáng này của nó mà xem, có lòng nào muốn gầy dựng sự nghiệp không?
Bộ dạng đùn đẩy trách nhiệm thế này thật sự dễ khiến cho người ta tức giận.
Bá Tước đại nhân không biết vì cái gì, trong lòng rõ ràng vô cùng thích thằng con rể này, cuối cùng vẫn muốn đánh hắn.
Dĩ nhiên, với thằng con trai Kim Mộc Thông thì ông ta vừa không thích vừa muốn đánh, bản chất của hai đứa này rõ ràng khác biệt.
- Có công không thể không thưởng, con nói xem muốn cái gì? - Bá Tước đại nhân hỏi.
Thẩm Lãng suy nghĩ một lúc lâu, thực sự tìm không được một đồ vật gì cả.
Hắn... chỉ nghĩ muốn ngủ với vợ.
Vấn đề ở chỗ, chuyện này nhạc phụ đại nhân không quản được, còn phải xem bản lĩnh tán gái của hắn.
Dĩ nhiên, chỉ ngủ một lát thì không nhất thiết quan hệ với vợ, với tiểu Băng cũng có thể.
Thẩm Lãng quyết định, chờ qua giai đoạn này sẽ đăng lên nhật báo đại sự nghiệp từ giã đời trai tân.
Nhưng mà, Thẩm Lãng nhanh chóng nghĩ ra bản thân muốn cái gì.
- Nhạc phụ đại nhân, nếu ngài thực sự muốn thưởng cho con thì hãy giải trừ lệnh cấm túc đi được không. - Thẩm Lãng nài nỉ.
Nhạc phụ đại nhân nhất thời tràn trề vẻ đề phòng:
- Con lại muốn làm gì vậy?
Thẩm Lãng nói:
- Không phải con muốn làm gì bậy bạ đâu, con chỉ muốn về nhà thăm cha mẹ một chút, suốt mấy ngày nay con thường hay mơ đến họ. Không biết cơn ho của phụ thân có khá hơn không, không biết xương đùi bị gãy của đệ đệ khôi phục như thế, không biết mẫu thân phải thức khuya vá áo hay không, mỗi khi nhớ tới những thứ này, tiểu tế rất lo lắng.
Nghe giọng Thẩm Lãng tràn trề tình cảm, Bá Tước đại nhân đặc biệt cảm động.
Thế nhưng ông nhanh chóng phát hiện, ra chiều buồn bã đáp:
- Thẩm Lãng, con bốn ngày trước mới trở về nhà.
Thẩm Lãng tức khắc lúng túng:
- A, vậy sao? Thiếu chút nữa con quên mất, mấy hôm nay xảy ra nhiều việc, cảm giác giống như trôi qua thật lâu vậy.
Bá Tước đại nhân nói:
- Ở phủ Bá Tước của ta, để cho con sống một ngày bằng một năm à?
- Không có, không có... - Thẩm Lãng phân bua:
- Nhạc phụ đại nhân khoan hồng độ lượng, nhạc mẫu đại nhân hiền lành thân ái, thế tử cũng..., tóm lại con ở đây như sống trong lọ mật, hạnh phúc vô cùng.
Bá Tước đại nhân nói:
- Nếu hạnh phúc như vậy, hãy ngoan ngoãn sống ở trong phủ, không nên đi gây họa.
A?! Vừa rồi có phải mình nịnh bợ hơi quá hay không?
Bá tước nói:
- Con trai của Hứa Văn Chiêu, Điền Hoành, thậm chí phủ Thành Chủ đều hận con thấu xương, nếu con rời khỏi phủ Bá Tước rất nguy hiểm, vi phụ không thể để cho con dây vào được.
Thẩm Lãng nói:
- Nhưng mà, nhạc phụ đại nhân đồng ý khen thưởng con mà.
Bá Tước đại nhân nói:
- Con lập được đại công, ta sẽ thưởng cho cha con ba trăm mẫu ruộng tốt, cứ quyết định như vậy. Còn chuyện giải trừ lệnh cấm túc cũng không cần nhắc lại.
Dứt lời, Bá Tước đại nhân nghênh ngang mà đi.
Giữ lại Thẩm Lãng ở phía sau tự lẩm bẩm.
- Con, con không muốn ba trăm mẫu ruộng đâu… con chỉ muốn tự do thôi mà.
...
Kim Mộc Lan đã trở về!
Nàng ở bên ngoài bôn ba đúng hai ngày hai đêm, dẫn theo kỵ binh dò xét toàn bộ lãnh địa, đuổi mấy chục người xâm nhập trái phép.
Lúc đang tắm, tiểu Băng quá gấp gáp đến không thể chờ bèn ríu rít kể chuyện xảy ra một ngày một đêm qua cho Mộc Lan.
- Cô gia rõ ràng thật lợi hại, đại nhân vật như Hứa Văn Chiêu mà ngài ấy lật đổ trong một đêm.
- Bây giờ bọn hạ nhân đều sợ cô gia, Hứa Văn Chiêu chỉ là ở trong lớp rầy cô gia vài câu, đã bị cô gia giết chết. - Hơn nữa cô gia vì phủ Bá Tước lập được công lao thiệt lớn, đoạt về hơn một vạn lượng vàng đấy.
Mộc Lan nghe đến đây mặt rực hồng, mắt hơi lóe sáng.
Nàng vốn tưởng rằng gả cho một tên Nhị Ngốc trí lực rất thấp, nhưng vì gia tộc, nàng cũng chịu chấp nhận số phận.
Thế nhưng, bất kỳ một người con gái nào cũng không muốn chồng mình là một kẻ ngu si a.
Thật không ngờ bản thân phu quân này không chỉ không phải một tên Nhị Ngốc, còn thông minh lợi hại đến thế.
Điều quan trọng nhất lại còn thú vị như vậy.
Điều cực kỳ quan trọng, dáng dấp còn đẹp trai như vậy, càng nhìn càng thấy đẹp.
Tức khắc, trái tim Mộc Lan không khỏi gợn lên một ngọn sóng nho nhỏ, khiến da thịt toàn thân có cảm giác hơi tê tê một chút.
Tiểu Băng nói:
- Bây giờ bọn hạ nhân trong phủ đều đang đồn, cô gia lập được công lao lớn như vậy, lão gia nên trọng thưởng ngài ấy thế nào.
Nghe đến đó, Mộc Lan bỗng nhiên cau mày nói:
- Tiểu Băng, sau này không được ở trong phủ đàm luận chuyện cô gia giết chết Hứa Văn Chiêu. Cũng không kể lể chuyện cô gia lập được nhiều công lao to lớn nghe chưa.
Tiểu Băng kinh ngạc:
- Vì sao ạ?
Mộc Lan nói:
- Sở dĩ Hứa Văn Chiêu chết, là bởi vì hắn chết tiệt, không phải cô gia hại chết, như thế chẳng khác nào nói cô gia lòng dạ nhỏ mọn, có thù phải báo, sẽ để cho người trong phủ cảm thấy có thể sợ nhưng không thể thân với hắn.
- A. - Tiểu Băng nói:
- Vậy tại sao công lao cô gia cũng không cho nói sao?
- Cô gia cùng ta là người một nhà, phủ Bá Tước chính là nhà của hắn, chỉ có thần tử mới lập công, nào có bản thân chủ nhân lập công? - Mộc Lan nói:
- Nếu là luôn miệng nói cô gia lập được bao nhiêu công lao, sẽ có vẻ khách khí, chính hắn cũng không vui.
- A... - Tiểu Băng bỗng hiểu ra:
- Tiểu thư có vẻ nghĩ quá nhiều nhưng xem ra rất có đạo lý.
Tiếp tục tiểu Băng nhớ lại một việc, lại hăng hái tám chuyện tiếp:
- Đúng rồi, cô gia hôm qua còn hỏi muội một câu đó.
Mộc Lan nói:
- Câu gì thế?
Tiểu Băng nói:
- Ngài ấy hỏi vì sao cọp trắng lại quý nhất?
Mộc Lan kinh ngạc nói:
- Thế muội trả lời như thế nào?
Tiểu Băng nói:
- Muội đáp, cọp trắng quý hiếm do hầu hết cọp đều màu vàng.
Mộc Lan nói:
- Điều này không sai.
Tiểu Băng nói:
- Cô gia lại nói sở dĩ cọp trắng quý hiếm, là bởi vì một tấc thời gian một tấc vàng, tấc vàng khó mua được tấc thời gian. Ý của cô gia nói chuyện bậy bạ, hổ trắng cùng thời gian có quan hệ gì, tiểu thư à, người nói…
Bỗng nhiên, tiểu Băng im bặt, bởi vì nàng nhìn Kim Mộc Lan phía trong nước, tức khắc khuôn mặt đỏ ửng lên.
Nàng rốt cục rõ ràng, hổ trắng cùng thời gian có quan hệ gì?
Mà Mộc Lan càng đỏ mặt tới mang tai, toàn thân ửng hồng, bản năng lấy tay che dưới bụng.
Nàng lúc này, đẹp đến kinh tâm động phách, diễm tuyệt nhân gian.
Tên khốn kiếp này, cũng dám trêu mình sao?
Còn nữa, bí mật này hắn làm sao mà biết được?
Chẳng lẽ nhìn lén mình tắm? Không có khả năng!
Đương nhiên, phu quân này chuyện gì cũng có thể làm, vốn chẳng có nhân phẩm gì hết.
Mấu chốt là võ công của Kim Mộc Lan ta cao như vậy, nếu hắn nhìn lén ta nhất định sẽ phát hiện.
Nói không chừng là đồ lưu manh này đã tìm hiểu chuyện riêng của mình rồi.
- Cô gia ở đâu vậy? - Mộc Lan bèn hỏi.
Tiểu Băng nói:
- Lão gia tìm ngài ấy có việc, chắc… cũng sắp về rồi.
Mộc Lan trực tiếp đứng lên, thân thể mềm mại ngạo nghễ khiến người ta hoàn toàn không mở mắt ra được, đường cong ma quỷ đến độ ngay cả tiểu Băng ngó còn muốn run cả gan.
- Thay y phục cho ta. - Mộc Lan nói.
Tiểu Băng sợ hãi nói:
- Tiểu thư, người, người muốn làm gì vậy?
- Trừng ác dương thiện! - Mộc Lan cất giọng chính nghĩa:
- Tiểu Băng nhớ kỹ cho ta, nhất định phải quản đàn ông. Mặc kệ ba ngày cũng phải lột ngói trên nóc nhà.
Tiểu Băng nói:
- Tiểu thư muốn đánh cô gia à?
Mộc Lan nói:
- Hừ, đàn bà họ Kim chúng ta chưa bao giờ đánh chồng.
...
Biết vợ đã về, Thẩm Lãng vội vàng trở về phòng.
Một ngày không gặp như cách xa ba năm.
Tuy người vợ này chỉ bái đường, còn chưa từng ngủ chung, nhưng Thẩm Lãng đã ghi nhớ trong lòng hình bóng của nàng.
Mấy ngày nay, tối nào cũng mơ, trong đầu thỉnh thoảng hiện lên cái vị trí tròn trịa nẩy nở dưới thắt lưng của nàng.
Vào khuya hôm trước, Thẩm Lãng thậm chí còn bật dậy đổi quần lót.
Đương nhiên, vì tiêu diệt chứng cứ phạm tội, hắn trực tiếp đốt cháy cái quần.
Nhưng mà, ngay khi Thẩm Lãng mới vừa tiến vào sân, bước chân bỗng nhiên ngừng lại.
Không đúng?
Có sát khí!
Ngay sau đó, Mộc Lan mang khuôn mặt tuyệt diễm nhân gian xuất hiện ở trước mặt Thẩm Lãng.
- Lang quân đã về rồi! Thiếp vừa vặn có việc muốn tìm chàng đây.
Lần đầu tiên người con gái này lại cất giọng nũng nịu ngọt ngào như thế.
Cực kỳ khác thường!
Phương diện này khẳng định có âm... mao! (*lông vùng bikini)
A, là âm mưu!
...
Chú thích của Mèo Thầy Mo: Rốt cục Bánh đã đầu độc những tâm hồn dịch giả trong sáng như thế này đây.
Kỳ thực toàn bộ chương này lão Bánh chơi chữ, thứ nhất là chữ "bạch hổ", thứ hai là chữ "âm... mao". Cả hai đều xoáy vô một chuyện, đó là từ Bạch Hổ Nữ. Đây chính là những cô gái bẩm sinh không có lông, và đương nhiên không có cả lông nách lẫn lông bikini. Ngược lại cũng có từ Thanh Long Nam, chính là những người đàn ông có lông kéo dài từ ngực cho đến khu vực sinh dục. Dân gian xem đây là hoạn nam, hoạn nữ khắc chồng khắc vợ.